Ban đêm.
Một khúc bi ca đạp nát nghìn hoa soi bóng nguyệt, ngũ âm tuyệt hưởng rực lửa đỏ thiêu cháy trời cao.
Công tử Vô Song ung dung đứng trên mái cong của tòa lầu cao ngất, tóc dài buông thả bay múa giữa trời đêm phần phật. Sáo vắt ngang môi, mặc gió quất vẫn réo rắt vút cao, âm điệu dồn dập hào sảng như thổi lên nhiệt huyết sôi trào trong lòng thính khách.
Tuyết y lộng gió tung bay trên đỉnh cao lâu, tuyệt trần diễm lệ.
Trong khúc nhạc tung hoành như có tiếng lanh canh của đao thương va chạm, tiếng ngựa hí vang, dậm vó rung trời, Bát thập tứ vân kỵ ở đâu?
Một đại hán dáng vẻ say khướt chân nam đá chân chiêu, lảo đảo ra khỏi tửu quán, chợt nghe văng vẳng tiếng sáo lượn lờ quanh quất, đột nhiên giật phắt đầu, nhãn thần hoàn toàn thanh tỉnh, nào có đến nửa phần hơi rượu còn vương?
Tại một quán nhỏ góc đường. “Tiểu nhị, cho một bát mì thịt bò.”
Tiểu nhị xởi lởi vắt khăn lên vai: “Có ngay!” Bỗng tiếng sáo từ đâu như kim nhọn xé không vẳng đến, đá nát vàng tan!
Tiểu nhị liền đổi vẻ mặt tươi cười lấy lòng: “Thật xin lỗi quý vị khách quan, tiểu quán phải đóng cửa rồi.” Nhanh chóng vừa tống tiễn hai người khách vừa rối rít luôn miệng, “Rất xin lỗi rất xin lỗi, nhị vị khách quan đi thong thả.”
Này thì thư sinh văn nhược, này thì đồ tể dữ dằn, này kẻ lưu manh suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, này bác tiều phu quanh năm lầm lũi đốn củi mưu sinh…
Tám mươi bốn con người, tám mươi bốn dạng thức thân phận khác nhau trong xã hội, điểm chung duy nhất giữa họ là… Tối bình thường!
Nhưng mà, khi tám mươi bốn con người vô cùng bình thường đó đổi sang trang phục tuyền đen như đêm tối, khoác trên lưng thanh đao sắc bén kinh người, rất nhanh chóng lại như hóa thân thành thần thánh. Nhanh nhẹn tháo vát, mạnh mẽ tráng kiện, đặc biệt là chiến ý dày đặc tóe ra trong ánh mắt!
Không tới một nửa canh giờ, Bát thập tứ vân kỵ đều đã tề tựu đông đủ ở nơi Vô Song công tử ung dung thổi sáo.
Vọng nhìn lên bóng hình thanh nhã mà nghiêm trang của vị công tử hoa quý cao cao đứng trên mái nhà, Bát thập tứ vân kỵ nhất tề kính cẩn khuỵu một gối: “Tham kiến công tử! Chúc mừng công tử!”
Sắc mặt Tiếu Khuynh Vũ bình lặng như nước, không chút gợn sóng.
Hạ sáo xuống, rút Hoàng Tuyền. Kiếm quang vàng rực tựa ánh chớp lóe sáng đôi đồng tử như mặc ngọc thẳm sâu không đáy.
“Đi!” – Y chỉ buông một tiếng gọn ghẽ, phong thái tiêu sái thản nhiên.
Nhanh như điện chớp, cuồn cuộn vó ngựa bụi trần.
Những người qua lại trên đường ai nấy thất kinh ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một đoàn người ngựa như thủy triều dồn dập ập đến, móng ngựa gấp rút nện xuống nền đất rầm rập như hàng loạt trống trận đồng thời giục giã, bừng bừng dội vào lòng người!
Cảnh tượng bụi cuốn mây vần nhanh như chớp vụt qua khiến người thật khó mà tưởng tượng, ngựa cuồng tung vó, khí thế đằng đằng không ai cản nổi. Một con ngựa toàn thân lông trắng như tuyết dẫn đầu, trong bóng tối lại trở nên cực kỳ nổi bật, tựa như ánh trăng tuyệt trần chảy thành luồng trôi êm ả phía trước, càng lúc càng giãn cách cự ly so với Bát thập tứ vân kỵ phía sau.
Bạch mã thần thái phi dương, thoạt nhìn như ẩn hiện bá khí của đế vương minh chủ, vó ngựa mạnh mẽ rầm rập nện xuống mặt đường, nhanh như điện xẹt. Người qua lại trên đường vừa mới chuyển đầu, phát hiện đoàn nhân mã kia còn cách ngoài trăm trượng, vậy mà chỉ trong một ánh chớp lóe gai người, con tuấn mã như nguyệt quang kia đã bỏ xa bọn họ đến hơn mười trượng!
Khi bạch mã băng băng vọt qua đường lớn, người đi đường hết thảy đều ngây ra mà nhìn.
Tóc dài đón gió phiêu tán giữa không trung, dung nhan diễm tuyệt tựa trích tiên giáng thế. Giữa đôi mày thanh tú, nhẹ điểm vệt chu sa, thắm đỏ động lòng người, hồng trần vạn trượng mênh mông, nổi bật lên phong tư trác tuyệt, hào hoa thanh nhã.
Ở trên lưng ngựa, sắc mặt bạch y nam tử trầm lặng như nước, chỉ có ánh sáng sao băng lóe lên từ đôi mắt tinh hàn lãnh đạm, rực lên kiên định, cương quyết khiến lòng người một phen chao đảo!
Đi tìm hắn! Đây chính là ý niệm duy nhất hiện hữu trong đầu Tiếu Khuynh Vũ giờ phút này.
Bạch y như tuyết, tóc đen như thác, không ngừng suy nghĩ miên man.
Phương Quân Càn, chờ ta! Cái mà ta muốn, tuyệt đối không phải là kết cục này.
Mộ Dung Lệ ngạo nghễ ngồi trên lầu cao, lãnh đạm nhìn khói lửa ngợp trời, tay nâng chén rượu, mắt nheo nheo ngắm nhìn khuôn trăng xinh đẹp tươi cười của Lâm Y Y.
Ở bên dưới vẫn không ngừng giao tranh, máu chảy huyết tràn, người ngã ngựa đổ, thi cốt chất chồng, đủ để thiên hạ chấn kinh khiếp hãi.
Phương Quân Càn đang mắc kẹt giữa đám loạn quân, trái phải loang loáng đao quang kiếm ảnh, giáp bạc trên người đã nhuộm đầy máu đỏ, bản thân trọng thương, nhưng ý chí chiến đấu vẫn rực lên mạnh mẽ, càng nguy hiểm gian nan càng bừng cháy quyết liệt, không chút nao núng.
Đợt giao tranh đã kéo dài từ mờ sáng đến tận nhá nhem.
“Thật đáng tiếc, Lâm phi, người bên dưới kia không phải Tiếu Khuynh Vũ, bằng không, trận chiến này Bổn hãn đã có thể thay Lâm phi rửa sạch đại hận giết cha rồi.”
Lâm Y Y một thân trang phục Phu nhân Hung Dã hoa lệ sang trọng, khảm đầy người trang sức trân bảo quý giá, làn thu thủy sắc lạnh nhìn chằm chằm Hoàn Vũ đế cả người đẫm máu, chém giết không ngơi tay giữa chiến trường: “Giết chết Phương Quân Càn, công tử Vô Song sẽ sống không bằng chết, đó chẳng phải so với trực tiếp giết y lại càng thống khổ hơn ư.”
Mộ Dung Lệ cùng Nghị Phi Tốn tia mắt giao nhau, đồng thời nâng chén, cùng dốc cạn thứ rượu sắc đỏ như máu.
Con thần mã nghìn dặm khó tìm đột ngột khuỵu móng trước, ngay sau đó té nhào, rất may thân thủ của Phương Quân Càn rất nhanh nhạy lập tức theo thế ngã xuống lăn một vòng giảm bớt phần nào áp lực, quay đầu lại nhìn, vật cưỡi trung thành từng theo hắn nam chinh bắc chiến cuối cùng đã gục ngã vì mệt mỏi.
“Trời giúp ta rồi!” – Hung Dã Đại hãn Mộ Dung Lệ vỗ tay chan chát đứng phắt người dậy, “Uất Trì Xuyên! Không được bỏ lỡ cơ hội, mau mau xả tiễn!”
“Tuân lệnh!” – Hung Dã Đệ nhất thần tiễn Uất Trì Xuyên mau mắn giương cung lắp tên, con mắt sắc sảo lợi hại như chim ưng vào thế nhắm bắn, nhằm đúng vào Hoàn Vũ đế giữa chiến trường.
Một bình độc dược bất chợt được đưa đến trước mặt.
Mộ Dung Lệ lãnh đạm nói: “Đề phòng vạn nhất, Uất Trì hãy đem độc dược này bôi vào đầu tiễn trước đã.”
Thoáng chốc khuôn mặt Uất Trì Xuyên trắng bệch!
Nhìn trân trân độc dược trước mắt, khóe miệng run run: “Đại hãn, Uất Trì Xuyên là xạ thủ… Tẩm độc vào đầu tiễn, chính là lăng nhục xạ thủ.”
Thần sắc Mộ Dung Lệ có chút biến đổi, đột nhiên cười lạnh: “Uất Trì tướng quân, trước khi tự xưng là một thần tiễn, thì trước hết, ngươi chính là một người Hung Dã! Còn nhớ Chấn hùng đại chiến, Mạc Vũ Yến đã thành công hành thích Hãn phụ ngay trước mặt ngươi, bây giờ Bổn hãn cho ngươi cơ hội đái công chuộc tội ngươi còn ra vẻ đắn đo cân nhắc, khước từ đại ân… Uất Trì tướng quân, gia tộc ngươi đời đời kim qua thiết mã, cả nhà liệt anh. Chẳng lẽ ngươi muốn mình làm cho tổ tiên anh dũng mất sạch uy danh, ở dưới cửu tuyền phải che mặt xấu hổ không dám nhìn ai?”
Bàn tay run rẩy tiếp nhận bình độc dược, sắc mặt Uất Trì Xuyên âm tình bất định.
“Bệ hạ!” – Lý Sinh Hổ hét lớn một tiếng, hệt như sấm sét lôi đình, oai lực khiếp người. Ông vung cao hai lưỡi búa ra hiệu, dẫn đầu hơn năm chục Bát Phương hảo hán công phá vòng vây, liều chết cứu giá!
Bát Phương quân không ngừng dâng cao thế trận, đợt sau uy mãnh hơn, quyết liệt hơn đợt trước, mắt thấy rõ ràng điều cấp thiết nhất là phải trùng phá cho được vòng vây đang ngày càng xiết chặt!
Mộ Dung Lệ sốt ruột: “Uất Trì Xuyên ngươi còn do dự cái gì!?” Nói rồi không chần chừ đoạt lấy mũi tên bôi thuốc độc vào phần đầu nhọn hoắt, đoạn nóng nảy nhét trở lại vào bàn tay buông thõng của Uất Trì Xuyên.
Uất Trì Xuyên tâm lý hoang mang bất ổn, song cuối cùng cũng lắp tiễn giương cung, nhằm vào khôi giáp loang loáng của Phương Quân Càn đang chật vật xoay sở lấy một chọi mười!
Phảng phất như tia sét lóe lên, một luồng sáng bạc sắc nhọn kinh người xé không vun vút, không chút khó khăn xuyên qua kẽ hở rất nhỏ của trùng trùng điệp điệp vòng vây, lực bắn cực mạnh , mũi tên như muốn rạch nát không khí, mang theo tiếng gió rít buốt óc!
Chợt ánh chớp lóe lọt vào trong mắt Phương Quân Càn, hắn lập tức xoay người né tránh! ‘Xoẹttt!’ Mũi tên vừa kịp sượt ngang thân người.
Người thấy thất kinh, một tiễn dốc toàn lực của Hung Dã đệ nhất thần tiễn rõ ràng chỉ có thể làm xước da của Hoàn Vũ đế.
Tuy nhiên, quân sĩ Liêu Minh đang dốc sức công hãm Hoàn Vũ đế lại tinh mắt nhận ra, thân thủ của Phương Quân Càn đã bắt đầu có chút trì trệ, mỗi chiêu mỗi thức chống cự đều khó khăn thấy rõ, đồng thời là lực bất tòng tâm.
Mộ Dung Lệ đại hỉ: “‘Tâm hữu dư’ của Bách độc lang quân quả nhiên rất lợi hại! Phương Quân Càn ơi Phương Quân Càn, lần này ngươi có mọc cánh cũng khó thoát!”
Quay đầu lại, liền phát hiện Uất Trì Xuyên chỉ đứng bất động như tượng đá, đôi mắt dán vào bộ cung tiễn cường ngạnh đã từng làm cho mình rạng danh thần tiễn trên tay, nhãn thần phức tạp, dường như không phải nhìn một vật vô tri vô giác, mà chính là nhìn người yêu của đời mình vậy.
Mộ Dung Lệ đến gần định an ủi vài câu: “Uất Trì tướng quân…”
Uất Trì Xuyên cười sầu thảm: “Đầu tiễn tẩm độc, Uất Trì Xuyên đã làm ô uế tôn nghiêm của một xạ thủ chân chính, không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa!” Bất ngờ trở tay bắt lấy phần đuôi của mũi tên, dụng lực ấn mạnh, đầu tiễn sắc nhọn vụt lóe lên lạnh ngắt trước khi cắm chặt vào ***g ngực chính mình!
Máu bắn ra từ vết thương, không ngừng trào ra nhuộm đỏ, ướt đẫm y phục của Uất Trì Xuyên.
“Nỗi ô nhục của xạ thủ chỉ có thể thanh tẩy bằng máu.” – Khó nhọc nói xong câu cuối cùng, Uất Trì Xuyên lảo đảo ngã gục xuống!
Hung Dã đệ nhất thần tiễn Uất Trì Xuyên giờ phút này, đã chết.
Đã chết, đã chết, đã chết đã chết đã chết đã chết…
“Phương Quân Càn không xong rồi, mau giết chết hắn!” – Một tên lính Liêu Minh hai mắt đỏ vằn vì phấn khích!
Trước mắt chỉ còn thấy một màn sương mơ mơ hồ hồ, Bích Lạc kiếm trong tay Phương Quân Càn càng lúc càng vô lực lảo đảo, hắn run rẩy đến nỗi suýt làm rơi kiếm.
“Thủ cấp Hoàn Vũ đế là của lão tử ta!”
Khuôn mặt cười gian ác của binh sĩ Liêu Minh như được nhân thêm vô số trôi bồng bềnh nhảy múa trước mặt, dí sát vào Phương Quân Càn, tựa hồ đang thưởng thức bộ dạng vất vả hấp hối của Hoàn Vũ đế.
Phương Quân Càn ngước mắt lên, khóe mắt lóe lên hàn ý lạnh buốt.
Cho dù phải chết, cũng phải bắt các ngươi cùng chôn theo ta! Bích Lạc quét ngang, tựa hồng nhạn vỗ cánh cao vút!
Những kẻ đó tuyệt nhiên không một ai dự liệu trước tình huống, chỉ theo bản năng lùi lại trốn tránh, nhưng cũng không thể né kịp kiếm khí xuyên tim.
Nhưng mà, một kiếm ấy, đã lấy đi toàn bộ sức lực còn lại của Hoàn Vũ đế.
Phải chết thật sao…
Trong đầu, mọi ý thức chợt trôi về ngày nọ, mênh mang hồi ức một Tiếu Khuynh Vũ ghì chặt lấy mình…
Khuynh Vũ,
Thì ra, trước khi chết, tâm nguyện lớn nhất của Phương Quân Càn chính là… được gặp huynh lần nữa…
“Á… Đó là cái gì vậy!?”
Con ngựa lông trắng muốt tựa luồng nguyệt quang xông vào chiến trường, Tiếu Khuynh Vũ uy dũng tuyệt trần trên mình ngựa ghìm cương, dẫn đầu đoàn quân!
“Phương Quân Càn!”
Cố gắng hết sức mở mắt ra, mờ mờ ảo ảo bóng dáng công tử Vô Song một thân giáp trắng.
Tiếu Khuynh Vũ thúc ngựa ngàn dặm ruổi rong, lúc này đã mất đi phần nào nét thanh đạm tĩnh nhược ngày thường, thay vào đó, trong vẻ phong lưu anh tuấn, lại ngời ngời khí thế bất phàm.
Là mộng, hay là mơ?
“Phương Quân Càn! Phương Quân Càn!”
Ai đang gọi ta vậy?
Trong chớp mắt, thấy màn sương thuần bạch ấy như mây trắng lao vọt về phía mình. Người ấy cúi xuống, vươn tay ra trước mặt mình.
Hoàng hôn sắc đỏ như lửa, chiếu thẳng vào mắt hắn đau buốt.
Quả thực, là y!
Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay đang chìa ra, nhún chân bật người, tựa vào tay y phóng vút lên lưng ngựa!
Không ngại nắng mưa, sớm hôm rong ruổi bất kể đêm ngày, cuối cùng, y đã vừa kịp lúc nắm tay hắn kéo lại giữa lằn ranh sống chết!
Tuyệt thế song kiêu đều không hề lên tiếng. Trong một khoảnh khắc, mọi huyên náo ồn ào lắng đọng, chỉ còn lại sự yên tĩnh ấm áp bên nhau.
Tiếu Khuynh Vũ xoay đầu, nhỏ giọng nói: “Ai có thể không tiếc vứt bỏ cả đời, ngàn dặm tiễn đưa cùng huynh sống chết, Phương Quân Càn, này là ái là si, chẳng lẽ huynh thực sự không hiểu?”
Phương Quân Càn đột nhiên vươn tay ra, giữ chặt sau gáy của y, ghì mạnh đầu xuống…
Nháy mắt, một tia mê loạn phong hoa xẹt ngang mắt ai ngỡ ngàng, đôi môi hắn ép mạnh, cuồng nhiệt gấp gáp chiếm đoạt đôi môi y.
Một khắc như đông cứng.
Ráng hồng nhạt nhòa, tà dương mê muội.
Một khúc bi ca đạp nát nghìn hoa soi bóng nguyệt, ngũ âm tuyệt hưởng rực lửa đỏ thiêu cháy trời cao.
Công tử Vô Song ung dung đứng trên mái cong của tòa lầu cao ngất, tóc dài buông thả bay múa giữa trời đêm phần phật. Sáo vắt ngang môi, mặc gió quất vẫn réo rắt vút cao, âm điệu dồn dập hào sảng như thổi lên nhiệt huyết sôi trào trong lòng thính khách.
Tuyết y lộng gió tung bay trên đỉnh cao lâu, tuyệt trần diễm lệ.
Trong khúc nhạc tung hoành như có tiếng lanh canh của đao thương va chạm, tiếng ngựa hí vang, dậm vó rung trời, Bát thập tứ vân kỵ ở đâu?
Một đại hán dáng vẻ say khướt chân nam đá chân chiêu, lảo đảo ra khỏi tửu quán, chợt nghe văng vẳng tiếng sáo lượn lờ quanh quất, đột nhiên giật phắt đầu, nhãn thần hoàn toàn thanh tỉnh, nào có đến nửa phần hơi rượu còn vương?
Tại một quán nhỏ góc đường. “Tiểu nhị, cho một bát mì thịt bò.”
Tiểu nhị xởi lởi vắt khăn lên vai: “Có ngay!” Bỗng tiếng sáo từ đâu như kim nhọn xé không vẳng đến, đá nát vàng tan!
Tiểu nhị liền đổi vẻ mặt tươi cười lấy lòng: “Thật xin lỗi quý vị khách quan, tiểu quán phải đóng cửa rồi.” Nhanh chóng vừa tống tiễn hai người khách vừa rối rít luôn miệng, “Rất xin lỗi rất xin lỗi, nhị vị khách quan đi thong thả.”
Này thì thư sinh văn nhược, này thì đồ tể dữ dằn, này kẻ lưu manh suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, này bác tiều phu quanh năm lầm lũi đốn củi mưu sinh…
Tám mươi bốn con người, tám mươi bốn dạng thức thân phận khác nhau trong xã hội, điểm chung duy nhất giữa họ là… Tối bình thường!
Nhưng mà, khi tám mươi bốn con người vô cùng bình thường đó đổi sang trang phục tuyền đen như đêm tối, khoác trên lưng thanh đao sắc bén kinh người, rất nhanh chóng lại như hóa thân thành thần thánh. Nhanh nhẹn tháo vát, mạnh mẽ tráng kiện, đặc biệt là chiến ý dày đặc tóe ra trong ánh mắt!
Không tới một nửa canh giờ, Bát thập tứ vân kỵ đều đã tề tựu đông đủ ở nơi Vô Song công tử ung dung thổi sáo.
Vọng nhìn lên bóng hình thanh nhã mà nghiêm trang của vị công tử hoa quý cao cao đứng trên mái nhà, Bát thập tứ vân kỵ nhất tề kính cẩn khuỵu một gối: “Tham kiến công tử! Chúc mừng công tử!”
Sắc mặt Tiếu Khuynh Vũ bình lặng như nước, không chút gợn sóng.
Hạ sáo xuống, rút Hoàng Tuyền. Kiếm quang vàng rực tựa ánh chớp lóe sáng đôi đồng tử như mặc ngọc thẳm sâu không đáy.
“Đi!” – Y chỉ buông một tiếng gọn ghẽ, phong thái tiêu sái thản nhiên.
Nhanh như điện chớp, cuồn cuộn vó ngựa bụi trần.
Những người qua lại trên đường ai nấy thất kinh ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một đoàn người ngựa như thủy triều dồn dập ập đến, móng ngựa gấp rút nện xuống nền đất rầm rập như hàng loạt trống trận đồng thời giục giã, bừng bừng dội vào lòng người!
Cảnh tượng bụi cuốn mây vần nhanh như chớp vụt qua khiến người thật khó mà tưởng tượng, ngựa cuồng tung vó, khí thế đằng đằng không ai cản nổi. Một con ngựa toàn thân lông trắng như tuyết dẫn đầu, trong bóng tối lại trở nên cực kỳ nổi bật, tựa như ánh trăng tuyệt trần chảy thành luồng trôi êm ả phía trước, càng lúc càng giãn cách cự ly so với Bát thập tứ vân kỵ phía sau.
Bạch mã thần thái phi dương, thoạt nhìn như ẩn hiện bá khí của đế vương minh chủ, vó ngựa mạnh mẽ rầm rập nện xuống mặt đường, nhanh như điện xẹt. Người qua lại trên đường vừa mới chuyển đầu, phát hiện đoàn nhân mã kia còn cách ngoài trăm trượng, vậy mà chỉ trong một ánh chớp lóe gai người, con tuấn mã như nguyệt quang kia đã bỏ xa bọn họ đến hơn mười trượng!
Khi bạch mã băng băng vọt qua đường lớn, người đi đường hết thảy đều ngây ra mà nhìn.
Tóc dài đón gió phiêu tán giữa không trung, dung nhan diễm tuyệt tựa trích tiên giáng thế. Giữa đôi mày thanh tú, nhẹ điểm vệt chu sa, thắm đỏ động lòng người, hồng trần vạn trượng mênh mông, nổi bật lên phong tư trác tuyệt, hào hoa thanh nhã.
Ở trên lưng ngựa, sắc mặt bạch y nam tử trầm lặng như nước, chỉ có ánh sáng sao băng lóe lên từ đôi mắt tinh hàn lãnh đạm, rực lên kiên định, cương quyết khiến lòng người một phen chao đảo!
Đi tìm hắn! Đây chính là ý niệm duy nhất hiện hữu trong đầu Tiếu Khuynh Vũ giờ phút này.
Bạch y như tuyết, tóc đen như thác, không ngừng suy nghĩ miên man.
Phương Quân Càn, chờ ta! Cái mà ta muốn, tuyệt đối không phải là kết cục này.
Mộ Dung Lệ ngạo nghễ ngồi trên lầu cao, lãnh đạm nhìn khói lửa ngợp trời, tay nâng chén rượu, mắt nheo nheo ngắm nhìn khuôn trăng xinh đẹp tươi cười của Lâm Y Y.
Ở bên dưới vẫn không ngừng giao tranh, máu chảy huyết tràn, người ngã ngựa đổ, thi cốt chất chồng, đủ để thiên hạ chấn kinh khiếp hãi.
Phương Quân Càn đang mắc kẹt giữa đám loạn quân, trái phải loang loáng đao quang kiếm ảnh, giáp bạc trên người đã nhuộm đầy máu đỏ, bản thân trọng thương, nhưng ý chí chiến đấu vẫn rực lên mạnh mẽ, càng nguy hiểm gian nan càng bừng cháy quyết liệt, không chút nao núng.
Đợt giao tranh đã kéo dài từ mờ sáng đến tận nhá nhem.
“Thật đáng tiếc, Lâm phi, người bên dưới kia không phải Tiếu Khuynh Vũ, bằng không, trận chiến này Bổn hãn đã có thể thay Lâm phi rửa sạch đại hận giết cha rồi.”
Lâm Y Y một thân trang phục Phu nhân Hung Dã hoa lệ sang trọng, khảm đầy người trang sức trân bảo quý giá, làn thu thủy sắc lạnh nhìn chằm chằm Hoàn Vũ đế cả người đẫm máu, chém giết không ngơi tay giữa chiến trường: “Giết chết Phương Quân Càn, công tử Vô Song sẽ sống không bằng chết, đó chẳng phải so với trực tiếp giết y lại càng thống khổ hơn ư.”
Mộ Dung Lệ cùng Nghị Phi Tốn tia mắt giao nhau, đồng thời nâng chén, cùng dốc cạn thứ rượu sắc đỏ như máu.
Con thần mã nghìn dặm khó tìm đột ngột khuỵu móng trước, ngay sau đó té nhào, rất may thân thủ của Phương Quân Càn rất nhanh nhạy lập tức theo thế ngã xuống lăn một vòng giảm bớt phần nào áp lực, quay đầu lại nhìn, vật cưỡi trung thành từng theo hắn nam chinh bắc chiến cuối cùng đã gục ngã vì mệt mỏi.
“Trời giúp ta rồi!” – Hung Dã Đại hãn Mộ Dung Lệ vỗ tay chan chát đứng phắt người dậy, “Uất Trì Xuyên! Không được bỏ lỡ cơ hội, mau mau xả tiễn!”
“Tuân lệnh!” – Hung Dã Đệ nhất thần tiễn Uất Trì Xuyên mau mắn giương cung lắp tên, con mắt sắc sảo lợi hại như chim ưng vào thế nhắm bắn, nhằm đúng vào Hoàn Vũ đế giữa chiến trường.
Một bình độc dược bất chợt được đưa đến trước mặt.
Mộ Dung Lệ lãnh đạm nói: “Đề phòng vạn nhất, Uất Trì hãy đem độc dược này bôi vào đầu tiễn trước đã.”
Thoáng chốc khuôn mặt Uất Trì Xuyên trắng bệch!
Nhìn trân trân độc dược trước mắt, khóe miệng run run: “Đại hãn, Uất Trì Xuyên là xạ thủ… Tẩm độc vào đầu tiễn, chính là lăng nhục xạ thủ.”
Thần sắc Mộ Dung Lệ có chút biến đổi, đột nhiên cười lạnh: “Uất Trì tướng quân, trước khi tự xưng là một thần tiễn, thì trước hết, ngươi chính là một người Hung Dã! Còn nhớ Chấn hùng đại chiến, Mạc Vũ Yến đã thành công hành thích Hãn phụ ngay trước mặt ngươi, bây giờ Bổn hãn cho ngươi cơ hội đái công chuộc tội ngươi còn ra vẻ đắn đo cân nhắc, khước từ đại ân… Uất Trì tướng quân, gia tộc ngươi đời đời kim qua thiết mã, cả nhà liệt anh. Chẳng lẽ ngươi muốn mình làm cho tổ tiên anh dũng mất sạch uy danh, ở dưới cửu tuyền phải che mặt xấu hổ không dám nhìn ai?”
Bàn tay run rẩy tiếp nhận bình độc dược, sắc mặt Uất Trì Xuyên âm tình bất định.
“Bệ hạ!” – Lý Sinh Hổ hét lớn một tiếng, hệt như sấm sét lôi đình, oai lực khiếp người. Ông vung cao hai lưỡi búa ra hiệu, dẫn đầu hơn năm chục Bát Phương hảo hán công phá vòng vây, liều chết cứu giá!
Bát Phương quân không ngừng dâng cao thế trận, đợt sau uy mãnh hơn, quyết liệt hơn đợt trước, mắt thấy rõ ràng điều cấp thiết nhất là phải trùng phá cho được vòng vây đang ngày càng xiết chặt!
Mộ Dung Lệ sốt ruột: “Uất Trì Xuyên ngươi còn do dự cái gì!?” Nói rồi không chần chừ đoạt lấy mũi tên bôi thuốc độc vào phần đầu nhọn hoắt, đoạn nóng nảy nhét trở lại vào bàn tay buông thõng của Uất Trì Xuyên.
Uất Trì Xuyên tâm lý hoang mang bất ổn, song cuối cùng cũng lắp tiễn giương cung, nhằm vào khôi giáp loang loáng của Phương Quân Càn đang chật vật xoay sở lấy một chọi mười!
Phảng phất như tia sét lóe lên, một luồng sáng bạc sắc nhọn kinh người xé không vun vút, không chút khó khăn xuyên qua kẽ hở rất nhỏ của trùng trùng điệp điệp vòng vây, lực bắn cực mạnh , mũi tên như muốn rạch nát không khí, mang theo tiếng gió rít buốt óc!
Chợt ánh chớp lóe lọt vào trong mắt Phương Quân Càn, hắn lập tức xoay người né tránh! ‘Xoẹttt!’ Mũi tên vừa kịp sượt ngang thân người.
Người thấy thất kinh, một tiễn dốc toàn lực của Hung Dã đệ nhất thần tiễn rõ ràng chỉ có thể làm xước da của Hoàn Vũ đế.
Tuy nhiên, quân sĩ Liêu Minh đang dốc sức công hãm Hoàn Vũ đế lại tinh mắt nhận ra, thân thủ của Phương Quân Càn đã bắt đầu có chút trì trệ, mỗi chiêu mỗi thức chống cự đều khó khăn thấy rõ, đồng thời là lực bất tòng tâm.
Mộ Dung Lệ đại hỉ: “‘Tâm hữu dư’ của Bách độc lang quân quả nhiên rất lợi hại! Phương Quân Càn ơi Phương Quân Càn, lần này ngươi có mọc cánh cũng khó thoát!”
Quay đầu lại, liền phát hiện Uất Trì Xuyên chỉ đứng bất động như tượng đá, đôi mắt dán vào bộ cung tiễn cường ngạnh đã từng làm cho mình rạng danh thần tiễn trên tay, nhãn thần phức tạp, dường như không phải nhìn một vật vô tri vô giác, mà chính là nhìn người yêu của đời mình vậy.
Mộ Dung Lệ đến gần định an ủi vài câu: “Uất Trì tướng quân…”
Uất Trì Xuyên cười sầu thảm: “Đầu tiễn tẩm độc, Uất Trì Xuyên đã làm ô uế tôn nghiêm của một xạ thủ chân chính, không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa!” Bất ngờ trở tay bắt lấy phần đuôi của mũi tên, dụng lực ấn mạnh, đầu tiễn sắc nhọn vụt lóe lên lạnh ngắt trước khi cắm chặt vào ***g ngực chính mình!
Máu bắn ra từ vết thương, không ngừng trào ra nhuộm đỏ, ướt đẫm y phục của Uất Trì Xuyên.
“Nỗi ô nhục của xạ thủ chỉ có thể thanh tẩy bằng máu.” – Khó nhọc nói xong câu cuối cùng, Uất Trì Xuyên lảo đảo ngã gục xuống!
Hung Dã đệ nhất thần tiễn Uất Trì Xuyên giờ phút này, đã chết.
Đã chết, đã chết, đã chết đã chết đã chết đã chết…
“Phương Quân Càn không xong rồi, mau giết chết hắn!” – Một tên lính Liêu Minh hai mắt đỏ vằn vì phấn khích!
Trước mắt chỉ còn thấy một màn sương mơ mơ hồ hồ, Bích Lạc kiếm trong tay Phương Quân Càn càng lúc càng vô lực lảo đảo, hắn run rẩy đến nỗi suýt làm rơi kiếm.
“Thủ cấp Hoàn Vũ đế là của lão tử ta!”
Khuôn mặt cười gian ác của binh sĩ Liêu Minh như được nhân thêm vô số trôi bồng bềnh nhảy múa trước mặt, dí sát vào Phương Quân Càn, tựa hồ đang thưởng thức bộ dạng vất vả hấp hối của Hoàn Vũ đế.
Phương Quân Càn ngước mắt lên, khóe mắt lóe lên hàn ý lạnh buốt.
Cho dù phải chết, cũng phải bắt các ngươi cùng chôn theo ta! Bích Lạc quét ngang, tựa hồng nhạn vỗ cánh cao vút!
Những kẻ đó tuyệt nhiên không một ai dự liệu trước tình huống, chỉ theo bản năng lùi lại trốn tránh, nhưng cũng không thể né kịp kiếm khí xuyên tim.
Nhưng mà, một kiếm ấy, đã lấy đi toàn bộ sức lực còn lại của Hoàn Vũ đế.
Phải chết thật sao…
Trong đầu, mọi ý thức chợt trôi về ngày nọ, mênh mang hồi ức một Tiếu Khuynh Vũ ghì chặt lấy mình…
Khuynh Vũ,
Thì ra, trước khi chết, tâm nguyện lớn nhất của Phương Quân Càn chính là… được gặp huynh lần nữa…
“Á… Đó là cái gì vậy!?”
Con ngựa lông trắng muốt tựa luồng nguyệt quang xông vào chiến trường, Tiếu Khuynh Vũ uy dũng tuyệt trần trên mình ngựa ghìm cương, dẫn đầu đoàn quân!
“Phương Quân Càn!”
Cố gắng hết sức mở mắt ra, mờ mờ ảo ảo bóng dáng công tử Vô Song một thân giáp trắng.
Tiếu Khuynh Vũ thúc ngựa ngàn dặm ruổi rong, lúc này đã mất đi phần nào nét thanh đạm tĩnh nhược ngày thường, thay vào đó, trong vẻ phong lưu anh tuấn, lại ngời ngời khí thế bất phàm.
Là mộng, hay là mơ?
“Phương Quân Càn! Phương Quân Càn!”
Ai đang gọi ta vậy?
Trong chớp mắt, thấy màn sương thuần bạch ấy như mây trắng lao vọt về phía mình. Người ấy cúi xuống, vươn tay ra trước mặt mình.
Hoàng hôn sắc đỏ như lửa, chiếu thẳng vào mắt hắn đau buốt.
Quả thực, là y!
Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay đang chìa ra, nhún chân bật người, tựa vào tay y phóng vút lên lưng ngựa!
Không ngại nắng mưa, sớm hôm rong ruổi bất kể đêm ngày, cuối cùng, y đã vừa kịp lúc nắm tay hắn kéo lại giữa lằn ranh sống chết!
Tuyệt thế song kiêu đều không hề lên tiếng. Trong một khoảnh khắc, mọi huyên náo ồn ào lắng đọng, chỉ còn lại sự yên tĩnh ấm áp bên nhau.
Tiếu Khuynh Vũ xoay đầu, nhỏ giọng nói: “Ai có thể không tiếc vứt bỏ cả đời, ngàn dặm tiễn đưa cùng huynh sống chết, Phương Quân Càn, này là ái là si, chẳng lẽ huynh thực sự không hiểu?”
Phương Quân Càn đột nhiên vươn tay ra, giữ chặt sau gáy của y, ghì mạnh đầu xuống…
Nháy mắt, một tia mê loạn phong hoa xẹt ngang mắt ai ngỡ ngàng, đôi môi hắn ép mạnh, cuồng nhiệt gấp gáp chiếm đoạt đôi môi y.
Một khắc như đông cứng.
Ráng hồng nhạt nhòa, tà dương mê muội.
/198
|