Suốt thời gian Bách thảo thần y cẩn thận bắt mạch cho Tiếu Khuynh Vũ, lòng Hoàn Vũ đế nóng như lửa đốt, tưởng chừng hàng vạn con sâu đang bò lúc nhúc bóp nghẹt trái tim hắn, đau đớn cùng hoảng sợ khôn xiết.
Hắn chăm chăm nhìn cánh môi của Dư Nhật, ngay cả chớp mắt cũng không dám, chỉ sợ từ cái miệng đó lạnh lùng nhổ ra bốn chữ ‘Vô phương cứu chữa’ thay cho phán quyết cuối cùng.
Cho dù quyền khuynh thiên hạ, thế đỉnh nhân thần, cho dù thiết huyết vô tình, tâm ngoan thủ lạt, có đôi khi, cũng không thể chống lại mệnh trời…
Nếu như Khuynh Vũ thực sự chân không thể đi, mắt không thể thấy, vậy thì dù có băm vằm Dư Nguyệt, tàn sát Dư gia thì đã sao? Có thể thay đổi được việc gì không?
Ngay cả khi tay ôm thiên hạ, tụ thủ giang sơn, làm một vị thiên cổ đế vương, một lời nói ra chính là sự sống hay cái chết của bao nhiêu con người, khi đã lâm vào thảm trạng thế này, chẳng phải cũng là yêu hận đan xen, kiệt cùng huyết lệ?
“Dư thần y, tình trạng của Khuynh Vũ rốt cuộc là như thế nào?”
Dư Nhật không đáp, chỉ trầm ngâm hỏi lại: “Ngày hôm đó, công tử phục độc dược có phải là ‘Bất ly như khí’ không?”
Tiếu Khuynh Vũ xoa cằm: “Đúng vậy.”
Dư Nhật đăm chiêu nhìn vị công tử áo trắng thanh quý không chút tỳ vết trước mắt, vẫn là đôi ngươi sáng trong như ngọc, kiên định vững vàng, mà cũng thoáng len lỏi một tia cô độc tịch liêu.
Trong ngực tự nhiên giăng ngập cảm giác đau lòng bất nhẫn, Dư Nhật thở dài một hơi, lắc lắc đầu: “Công tử từ nay trở đi, e rằng không thể đứng lên được nữa…”
“Khốn kiếp!”
Hoàn Vũ đế xông đến túm lấy cổ áo của ông lôi xềnh xệch, mắt vằn lên đỏ quạch như hai hòn lửa, “Trẫm gọi ngươi đến là để nói những lời xúi quẩy đó phải không hả?”
Dư Nhật cảm thấy cổ mình sắp sửa gãy lìa ra đến nơi, hơi thở đứt quãng, cố gắng hớp hớp không khí: “Bệ hạ… cho… cho dù có… giết chết Dư Nhật… Hai chân của công tử cũng… cũng không…”
Đôi má tái nhợt của Tiếu Khuynh Vũ thoáng ẩn thoáng hiện một vẻ cô tịch thê lương không dễ gì nhận thấy: “Bệ hạ đừng làm khó Dư thần y, chuyện của Tiếu mỗ bản thân Tiếu mỗ vốn hiểu rất rõ… Dư thần y chỉ là nói thẳng ra thành lời mà thôi.”
Rèm mi dài cong vút xinh đẹp khẽ run rẩy, nhưng ngữ khí vẫn tuyệt đối bình tĩnh, thản nhiên.
Mắt không thể thấy, không có nghĩa là không thể nhìn thẳng vào sự thật.
“Đừng nói nhảm.” – Hoàn Vũ đế trừng mắt, đôi ngươi đen thẳm lóe sáng như hàn tinh, “Nhất định phải có cách, nhất định!”
Phi ngựa đăng sơn, kề vai nhìn thiên hạ, hết thảy những điều đó, đừng để chỉ tồn tại trong ký ức của nhau!
Dư Nhật thận trọng lựa chọn, cân nhắc từng chữ, cố gắng không chọc giận Hoàn Vũ đế mà vẫn nói ra được tình hình thực tại: “Thực không dám giấu, công tử từ khi còn trong bụng mẹ đã bị chất độc thâm nhập phủ tạng, khiến hai chân đều hư phế. Tuy đã từng được được Dư Nhật trị liệu có thể miễn cưỡng đứng dậy, song chung quy vẫn không thể sánh bằng người thân thể kiện toàn… Bây giờ, loại độc ‘Bất ly như khí’ này lại là chất kịch độc, độc càng thêm độc, trừ phi thiên tiên hạ phàm, nếu không công tử…” Lời lẽ tràn ngập cảm thông, tiếc hận.
“Chẳng lẽ ngay cả một tia hy vọng…” – Khuôn mặt của hồng y nam tử chan chứa tuyệt vọng. Chẳng lẽ ngay cả một tia hy vọng… cũng không?
Dư Nhật lắc đầu.
Phương Quân Càn vô lực khép mắt.
Tình yêu say đắm dốc cạn chân tình một kiếp, nghiêng đổ chân tâm một đời, chỉ nguyện cùng ai tay trong tay trôi qua năm tháng hoa niên, vai kề vai ngắm nhìn thiên địa rộng lớn, chẳng lẽ chỉ để đổi lấy cơn ác mộng triền miên đau khổ suốt quãng đời còn lại thôi ư?
“Phương Quân Càn, đừng lo lắng.” – Đôi mắt vốn trong sáng thanh lãnh như minh nguyệt của Tiếu Khuynh Vũ lúc này lại như phủ lên một tầng hơi nước nhạt nhòa, “Tiếu mỗ chẳng phải từ sớm đã thành thói quen sao…”
Thói quen…
Hoàn Vũ đế nhếch môi tự trào. Làm sao có thể quen được chứ!
Huynh chẳng phải từng nói, tâm nguyện cả đời này chính là đứng lên đi lại ư? Vùng vẫy thảm thương cả nửa đời người, cuối cùng cũng đạt thành sở nguyện.
Đã thưởng qua quỳnh tửu kim bôi (1), làm sao còn nuốt trôi rượu nhạt?
Rõ ràng là, đã có thể đi đứng tự nhiên, cảm giác khoái hoạt hạnh phúc khôn cùng len lỏi vào từng khớp xương, thấm sâu trong từng thớ thịt. Vậy mà, một lần nữa lại vuột khỏi tầm tay, bao nhiêu đắng cay y đều nếm trải, nhưng lần này, phải gồng cứng cả người để nuốt trọn hết thảy đớn đau tuyệt vọng khó nói hết thành lời.
Đôi mắt tinh anh thấu triệt chỉ cần liếc nhẹ cũng đủ khuynh đảo thế nhân, đôi đồng tử trong veo thuần khiết đã quen chan hòa ánh sáng, đã quen ngắm nhìn thiên hạ thương sinh, giang sơn cẩm tú, vậy mà, lại nỡ lòng tước đoạt ánh sáng lung linh ngời lên trong khóe mắt, thay vào đó là bóng đêm mịt mùng vô biên bốn phía vây giăng.
Sâu thẳm trong lòng đã trằn trọc bao nhiêu, vùng vẫy bao nhiêu, kiên cường bao nhiêu, mới có thể ở trước mặt người trót yêu sâu nặng mà thốt ra những lời nhẹ như gió thoảng mây bay như vậy.
“Phương Quân Càn, huynh đi ra ngoài trước một chút được không?” – Giọng nói của y nhu nhã nhẹ nhàng, tuy chỉ là một lời đề nghị dịu dàng, nhưng mà, trong ngữ khí lại mang theo một sức mạnh vô hình không ai có thể cự tuyệt, “Tiếu mỗ có vài lời muốn nói với Dư thần y.”
“Được.” – Hoàn Vũ đế khẽ ôm y vào lòng, ném cho Dư Nhật một cái liếc mắt cảnh cáo, rồi liền xoay lưng đi ra khỏi phòng. Ngoài ra, không nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Bởi vì, giữa hai người họ, không cần phải quá nhiều ngôn từ thừa thãi.
Dư Nhật tâm phục khẩu phục: “Trong thiên hạ này người có thể khiến Phương Quân Càn ngoan ngoãn nghe lời chỉ có duy nhất công tử thôi.”
Tiếu Khuynh Vũ nghiêm trang đính chính: “Dư thần y nói vậy là sai rồi. Bệ hạ đối với Tiếu mỗ không phải là nuông chiều, mà là tôn trọng.”
Dư Nhật thần sắc thản nhiên, mang theo vài phần mạn bất kinh tâm: “Chẳng hay công tử giữ Dư Nhật ở lại có việc gì quan trọng?”
“Dư thần y cùng với Tiếu mỗ là cố tri, ngày trước Dư thần y chữa trị đôi chân cho Tiếu mỗ, ân tình của ngài Tiếu mỗ đã nhận quá nhiều, nay có vài lời Tiếu mỗ xin được chia sẻ với Dư thần y…”
Tiếu Khuynh Vũ ngừng lại một chút.
“Không giấu gì Dư thần y, Dư gia của ngài truyền đời kinh doanh dược thảo, mà nay chiến loạn liên miên, Dư gia lại càng có đất dụng võ. Các quốc lân bang từ sớm đã thèm khát miếng mồi béo bở họ Dư rồi.”
“Dư gia là thảo dược thế gia, không tham gia vào việc tranh quyền đoạt lợi giữa các nước…”
Khóe môi Tiếu Khuynh Vũ hơi cong lên, thấu hiểu nhân tình thế thái: “Dư thần y sao lại ngây thơ như vậy!? Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (2), Dư gia vốn đã khống chế con đường giao thương buôn bán dược thảo, cho dù không có dã tâm đi nữa, nhưng đó lại là đại kỵ đối với những người cầm quyền! Việc điều trị cho thương binh là việc trọng yếu, bọn họ há có thể yên tâm giao việc trọng đại ấy cho người ngoài?”
Nụ cười của Vô Song công tử lạnh băng: “Dư gia đến giờ phút này vẫn chỉ muốn độc lai độc vãng, lo cho riêng mình, vẫn chưa nhận ra rằng mình theo không kịp thời thế đó sao?”
Dư Nhật nghe xong giật mình, mồ hôi đẫm trán: “Ý của công tử là…?”
“Dư gia tìm được một chỗ dựa vững chắc là việc cần thiết phải làm ngay, thay vì nơm nớp lo họa sát gia diệt tộc không rõ nguyên nhân, ngược lại chi bằng tiên hạ thủ vi cường, tự mình tìm ra một vị chủ nhân xứng đáng.”
“Hiện tại trong ngũ đại cường quốc, đầu phục ai có lợi nhất đối với Dư gia, vị quân chủ nào khoan dung quảng đại, trong lòng Dư thần y có lẽ hiểu rõ.”
Vô Song công tử nhấp một ngụm trà, nói cho hết ý: “Tiếu mỗ chỉ nói đến đây, còn quyết định như thế nào, còn phải mời các trưởng lão Dư gia suy xét kỹ lưỡng.”
Dư Nhật nghiêm túc nói: “Dư mỗ nhất định đem toàn bộ lời của công tử truyền đạt lại với Dư gia.”
Khóe môi nghiêm nghị lạnh lùng cố hữu của Vô Song công tử chợt hiện lên ý cười vui vẻ: “Tiếu mỗ rất hy vọng một ngày nào đó, có thể cùng với Dư thần y đồng điện vi thần, mở ra thái bình vạn đại.”
“Đồng điện vi thần (3)?!” – Dư Nhật giật nảy mình, lập tức cười nhạt, “Công tử không phải bắt Dư Nhật đem nhốt trong cung, chỉ để xem mạch kê đơn, bốc thuốc chữa bệnh cho đại quan quý tộc đấy chứ?”
“Dư thần y đã quá xem thường bản thân rồi. Dám hỏi Dư thần y, tự cổ chí kim, được bao nhiêu kỳ nhân danh y xuất thân từ thâm cung nội uyển?”
Vân du thiên hạ, tứ hải hành y – Đó chính là lý tưởng cùng tâm nguyện của Dư Nhật cũng như hết thảy các kỳ nhân danh y trên đời, và cũng chính là nguyên tắc đối nhân xử thế cũng như lối sống của họ.
“Y thuật của Dư thần y nếu bị giam trong bốn vách cấm cung, thì quả thực là đáng tiếc, càng không phải mong muốn của Tiếu mỗ.”
“Vương triều Đại Khuynh ta tiền đồ còn nhiều chông gai trắc trở, thiên tai nhân họa tất nhiên điệp điệp trùng trùng, Tiếu mỗ chỉ hy vọng, đến lúc đó Dư thần y với tư cách cùng bổn phận của Ngự y Đại Khuynh, dùng cái tâm lương y như từ mẫu mà thương lấy dân, ra tay tế độ, cứu tử phù sinh.”
Kinh ngạc cùng rung động trước những lời của Tiếu Khuynh Vũ, Dư Nhật không thể không nghiêm túc trang trọng: “Cái tâm bác ái bao dung của công tử khiến cho Dư Nhật xấu hổ khôn nguôi, Dư Nhật nhìn cái danh hão Bách thảo thần y mà cả thẹn với lòng.”
“Ngày sau, chỉ cần Đại Khuynh gặp khó khăn, Dư Nhật nhất định ra tay phò trợ, tuyệt đối không nhắm mắt làm ngơ!”
Câu chuyện bỗng lái sang hướng khác.
“Chỉ là, Dư Nhật có một việc không hiểu, thỉnh công tử dạy bảo.”
“Dư thần y cứ nói đừng ngại.”
Ngữ khí Dư Nhật sắc sảo: “Công tử mưu kế sâu xa, suy nghĩ thấu đáo, tẫn tâm kiệt lực, chính là vì nghìn dặm giang sơn hay là vì Hoàn Vũ bệ hạ?”
Nghe vậy, Vô Song công tử giật nảy mình, trầm ngâm không nói, cũng có vẻ như đang ngây ngẩn cả người.
Một hồi lâu.
“Có một số loại cảm tình vĩnh viễn không thể mở miệng nói ra, vì nói ra rồi sẽ không còn đúng nữa.”
“Bệ hạ dù biết rõ hậu quả mà vẫn can đảm nói ra, đó là sai càng thêm sai, cái sai này nối tiếp cái sai khác. Còn Tiếu mỗ, tuy chưa bao giờ mở miệng, song trong lòng từ lâu đã thừa nhận tình duyên này rồi…”
Người đời thường nói, kiếp trước quay đầu nhìn nhau năm trăm lần, kiếp này mới đổi được một lần kề vai, vậy phải cần luân luân hồi hồi đến lần thứ bao nhiêu, mới đổi được một đoạn nhân duyên kim sinh kim thế?
Dù cho biết rõ là sai lầm, là đau khổ, là tai kiếp.
“Tiếu mỗ chưa từng nói với hắn… Nhưng mà, Tiếu mỗ muốn cùng với phần nhân tình này vĩnh viễn mang theo vào lòng đất.”
“Tiếu Khuynh Vũ tự biết, thân này đã vùi sâu muôn trượng không thể thoát ra, vô phương cứu chữa, hổ thẹn với danh hiệu công tử Vô Song… Thực đã khiến Dư thần y chê cười rồi.”
Dư Nhật ngẩn ngơ nhìn y.
Nước mắt đã cố nén nhịn, bất giác tuôn rơi lã chã.
Đại Khuynh vương triều Đệ nhất ngự y Dư Nhật, một trong mười tám vị công thần hàng đầu, cả đời tận lực nghiên cứu y thuật, khống chế dịch bệnh, trị bệnh hiểm nghèo, cứu chữa vô số người thập tử nhất sinh, được dân gian tôn xưng là ‘Thần Nông tại thế”.
—oOo—
(1): Quỳnh tửu kim bôi: rượu ngọc chung vàng
(2): Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không sao, nhưng đã trót có gì đặc biệt hơn người thì sẽ trở thành trung tâm chú ý, thậm chí là gặp nhiều nguy hiểm hơn người khác.
(3): Đồng điện vi thần: làm tôi một chủ, cùng phục vụ cho một mục đích, tuy nhiên Vũ ca tuyệt đối không làm tôi Càn ca, cho nên tôi để nguyên văn
QUYỂN THỨ TÁM
Hắn chăm chăm nhìn cánh môi của Dư Nhật, ngay cả chớp mắt cũng không dám, chỉ sợ từ cái miệng đó lạnh lùng nhổ ra bốn chữ ‘Vô phương cứu chữa’ thay cho phán quyết cuối cùng.
Cho dù quyền khuynh thiên hạ, thế đỉnh nhân thần, cho dù thiết huyết vô tình, tâm ngoan thủ lạt, có đôi khi, cũng không thể chống lại mệnh trời…
Nếu như Khuynh Vũ thực sự chân không thể đi, mắt không thể thấy, vậy thì dù có băm vằm Dư Nguyệt, tàn sát Dư gia thì đã sao? Có thể thay đổi được việc gì không?
Ngay cả khi tay ôm thiên hạ, tụ thủ giang sơn, làm một vị thiên cổ đế vương, một lời nói ra chính là sự sống hay cái chết của bao nhiêu con người, khi đã lâm vào thảm trạng thế này, chẳng phải cũng là yêu hận đan xen, kiệt cùng huyết lệ?
“Dư thần y, tình trạng của Khuynh Vũ rốt cuộc là như thế nào?”
Dư Nhật không đáp, chỉ trầm ngâm hỏi lại: “Ngày hôm đó, công tử phục độc dược có phải là ‘Bất ly như khí’ không?”
Tiếu Khuynh Vũ xoa cằm: “Đúng vậy.”
Dư Nhật đăm chiêu nhìn vị công tử áo trắng thanh quý không chút tỳ vết trước mắt, vẫn là đôi ngươi sáng trong như ngọc, kiên định vững vàng, mà cũng thoáng len lỏi một tia cô độc tịch liêu.
Trong ngực tự nhiên giăng ngập cảm giác đau lòng bất nhẫn, Dư Nhật thở dài một hơi, lắc lắc đầu: “Công tử từ nay trở đi, e rằng không thể đứng lên được nữa…”
“Khốn kiếp!”
Hoàn Vũ đế xông đến túm lấy cổ áo của ông lôi xềnh xệch, mắt vằn lên đỏ quạch như hai hòn lửa, “Trẫm gọi ngươi đến là để nói những lời xúi quẩy đó phải không hả?”
Dư Nhật cảm thấy cổ mình sắp sửa gãy lìa ra đến nơi, hơi thở đứt quãng, cố gắng hớp hớp không khí: “Bệ hạ… cho… cho dù có… giết chết Dư Nhật… Hai chân của công tử cũng… cũng không…”
Đôi má tái nhợt của Tiếu Khuynh Vũ thoáng ẩn thoáng hiện một vẻ cô tịch thê lương không dễ gì nhận thấy: “Bệ hạ đừng làm khó Dư thần y, chuyện của Tiếu mỗ bản thân Tiếu mỗ vốn hiểu rất rõ… Dư thần y chỉ là nói thẳng ra thành lời mà thôi.”
Rèm mi dài cong vút xinh đẹp khẽ run rẩy, nhưng ngữ khí vẫn tuyệt đối bình tĩnh, thản nhiên.
Mắt không thể thấy, không có nghĩa là không thể nhìn thẳng vào sự thật.
“Đừng nói nhảm.” – Hoàn Vũ đế trừng mắt, đôi ngươi đen thẳm lóe sáng như hàn tinh, “Nhất định phải có cách, nhất định!”
Phi ngựa đăng sơn, kề vai nhìn thiên hạ, hết thảy những điều đó, đừng để chỉ tồn tại trong ký ức của nhau!
Dư Nhật thận trọng lựa chọn, cân nhắc từng chữ, cố gắng không chọc giận Hoàn Vũ đế mà vẫn nói ra được tình hình thực tại: “Thực không dám giấu, công tử từ khi còn trong bụng mẹ đã bị chất độc thâm nhập phủ tạng, khiến hai chân đều hư phế. Tuy đã từng được được Dư Nhật trị liệu có thể miễn cưỡng đứng dậy, song chung quy vẫn không thể sánh bằng người thân thể kiện toàn… Bây giờ, loại độc ‘Bất ly như khí’ này lại là chất kịch độc, độc càng thêm độc, trừ phi thiên tiên hạ phàm, nếu không công tử…” Lời lẽ tràn ngập cảm thông, tiếc hận.
“Chẳng lẽ ngay cả một tia hy vọng…” – Khuôn mặt của hồng y nam tử chan chứa tuyệt vọng. Chẳng lẽ ngay cả một tia hy vọng… cũng không?
Dư Nhật lắc đầu.
Phương Quân Càn vô lực khép mắt.
Tình yêu say đắm dốc cạn chân tình một kiếp, nghiêng đổ chân tâm một đời, chỉ nguyện cùng ai tay trong tay trôi qua năm tháng hoa niên, vai kề vai ngắm nhìn thiên địa rộng lớn, chẳng lẽ chỉ để đổi lấy cơn ác mộng triền miên đau khổ suốt quãng đời còn lại thôi ư?
“Phương Quân Càn, đừng lo lắng.” – Đôi mắt vốn trong sáng thanh lãnh như minh nguyệt của Tiếu Khuynh Vũ lúc này lại như phủ lên một tầng hơi nước nhạt nhòa, “Tiếu mỗ chẳng phải từ sớm đã thành thói quen sao…”
Thói quen…
Hoàn Vũ đế nhếch môi tự trào. Làm sao có thể quen được chứ!
Huynh chẳng phải từng nói, tâm nguyện cả đời này chính là đứng lên đi lại ư? Vùng vẫy thảm thương cả nửa đời người, cuối cùng cũng đạt thành sở nguyện.
Đã thưởng qua quỳnh tửu kim bôi (1), làm sao còn nuốt trôi rượu nhạt?
Rõ ràng là, đã có thể đi đứng tự nhiên, cảm giác khoái hoạt hạnh phúc khôn cùng len lỏi vào từng khớp xương, thấm sâu trong từng thớ thịt. Vậy mà, một lần nữa lại vuột khỏi tầm tay, bao nhiêu đắng cay y đều nếm trải, nhưng lần này, phải gồng cứng cả người để nuốt trọn hết thảy đớn đau tuyệt vọng khó nói hết thành lời.
Đôi mắt tinh anh thấu triệt chỉ cần liếc nhẹ cũng đủ khuynh đảo thế nhân, đôi đồng tử trong veo thuần khiết đã quen chan hòa ánh sáng, đã quen ngắm nhìn thiên hạ thương sinh, giang sơn cẩm tú, vậy mà, lại nỡ lòng tước đoạt ánh sáng lung linh ngời lên trong khóe mắt, thay vào đó là bóng đêm mịt mùng vô biên bốn phía vây giăng.
Sâu thẳm trong lòng đã trằn trọc bao nhiêu, vùng vẫy bao nhiêu, kiên cường bao nhiêu, mới có thể ở trước mặt người trót yêu sâu nặng mà thốt ra những lời nhẹ như gió thoảng mây bay như vậy.
“Phương Quân Càn, huynh đi ra ngoài trước một chút được không?” – Giọng nói của y nhu nhã nhẹ nhàng, tuy chỉ là một lời đề nghị dịu dàng, nhưng mà, trong ngữ khí lại mang theo một sức mạnh vô hình không ai có thể cự tuyệt, “Tiếu mỗ có vài lời muốn nói với Dư thần y.”
“Được.” – Hoàn Vũ đế khẽ ôm y vào lòng, ném cho Dư Nhật một cái liếc mắt cảnh cáo, rồi liền xoay lưng đi ra khỏi phòng. Ngoài ra, không nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Bởi vì, giữa hai người họ, không cần phải quá nhiều ngôn từ thừa thãi.
Dư Nhật tâm phục khẩu phục: “Trong thiên hạ này người có thể khiến Phương Quân Càn ngoan ngoãn nghe lời chỉ có duy nhất công tử thôi.”
Tiếu Khuynh Vũ nghiêm trang đính chính: “Dư thần y nói vậy là sai rồi. Bệ hạ đối với Tiếu mỗ không phải là nuông chiều, mà là tôn trọng.”
Dư Nhật thần sắc thản nhiên, mang theo vài phần mạn bất kinh tâm: “Chẳng hay công tử giữ Dư Nhật ở lại có việc gì quan trọng?”
“Dư thần y cùng với Tiếu mỗ là cố tri, ngày trước Dư thần y chữa trị đôi chân cho Tiếu mỗ, ân tình của ngài Tiếu mỗ đã nhận quá nhiều, nay có vài lời Tiếu mỗ xin được chia sẻ với Dư thần y…”
Tiếu Khuynh Vũ ngừng lại một chút.
“Không giấu gì Dư thần y, Dư gia của ngài truyền đời kinh doanh dược thảo, mà nay chiến loạn liên miên, Dư gia lại càng có đất dụng võ. Các quốc lân bang từ sớm đã thèm khát miếng mồi béo bở họ Dư rồi.”
“Dư gia là thảo dược thế gia, không tham gia vào việc tranh quyền đoạt lợi giữa các nước…”
Khóe môi Tiếu Khuynh Vũ hơi cong lên, thấu hiểu nhân tình thế thái: “Dư thần y sao lại ngây thơ như vậy!? Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (2), Dư gia vốn đã khống chế con đường giao thương buôn bán dược thảo, cho dù không có dã tâm đi nữa, nhưng đó lại là đại kỵ đối với những người cầm quyền! Việc điều trị cho thương binh là việc trọng yếu, bọn họ há có thể yên tâm giao việc trọng đại ấy cho người ngoài?”
Nụ cười của Vô Song công tử lạnh băng: “Dư gia đến giờ phút này vẫn chỉ muốn độc lai độc vãng, lo cho riêng mình, vẫn chưa nhận ra rằng mình theo không kịp thời thế đó sao?”
Dư Nhật nghe xong giật mình, mồ hôi đẫm trán: “Ý của công tử là…?”
“Dư gia tìm được một chỗ dựa vững chắc là việc cần thiết phải làm ngay, thay vì nơm nớp lo họa sát gia diệt tộc không rõ nguyên nhân, ngược lại chi bằng tiên hạ thủ vi cường, tự mình tìm ra một vị chủ nhân xứng đáng.”
“Hiện tại trong ngũ đại cường quốc, đầu phục ai có lợi nhất đối với Dư gia, vị quân chủ nào khoan dung quảng đại, trong lòng Dư thần y có lẽ hiểu rõ.”
Vô Song công tử nhấp một ngụm trà, nói cho hết ý: “Tiếu mỗ chỉ nói đến đây, còn quyết định như thế nào, còn phải mời các trưởng lão Dư gia suy xét kỹ lưỡng.”
Dư Nhật nghiêm túc nói: “Dư mỗ nhất định đem toàn bộ lời của công tử truyền đạt lại với Dư gia.”
Khóe môi nghiêm nghị lạnh lùng cố hữu của Vô Song công tử chợt hiện lên ý cười vui vẻ: “Tiếu mỗ rất hy vọng một ngày nào đó, có thể cùng với Dư thần y đồng điện vi thần, mở ra thái bình vạn đại.”
“Đồng điện vi thần (3)?!” – Dư Nhật giật nảy mình, lập tức cười nhạt, “Công tử không phải bắt Dư Nhật đem nhốt trong cung, chỉ để xem mạch kê đơn, bốc thuốc chữa bệnh cho đại quan quý tộc đấy chứ?”
“Dư thần y đã quá xem thường bản thân rồi. Dám hỏi Dư thần y, tự cổ chí kim, được bao nhiêu kỳ nhân danh y xuất thân từ thâm cung nội uyển?”
Vân du thiên hạ, tứ hải hành y – Đó chính là lý tưởng cùng tâm nguyện của Dư Nhật cũng như hết thảy các kỳ nhân danh y trên đời, và cũng chính là nguyên tắc đối nhân xử thế cũng như lối sống của họ.
“Y thuật của Dư thần y nếu bị giam trong bốn vách cấm cung, thì quả thực là đáng tiếc, càng không phải mong muốn của Tiếu mỗ.”
“Vương triều Đại Khuynh ta tiền đồ còn nhiều chông gai trắc trở, thiên tai nhân họa tất nhiên điệp điệp trùng trùng, Tiếu mỗ chỉ hy vọng, đến lúc đó Dư thần y với tư cách cùng bổn phận của Ngự y Đại Khuynh, dùng cái tâm lương y như từ mẫu mà thương lấy dân, ra tay tế độ, cứu tử phù sinh.”
Kinh ngạc cùng rung động trước những lời của Tiếu Khuynh Vũ, Dư Nhật không thể không nghiêm túc trang trọng: “Cái tâm bác ái bao dung của công tử khiến cho Dư Nhật xấu hổ khôn nguôi, Dư Nhật nhìn cái danh hão Bách thảo thần y mà cả thẹn với lòng.”
“Ngày sau, chỉ cần Đại Khuynh gặp khó khăn, Dư Nhật nhất định ra tay phò trợ, tuyệt đối không nhắm mắt làm ngơ!”
Câu chuyện bỗng lái sang hướng khác.
“Chỉ là, Dư Nhật có một việc không hiểu, thỉnh công tử dạy bảo.”
“Dư thần y cứ nói đừng ngại.”
Ngữ khí Dư Nhật sắc sảo: “Công tử mưu kế sâu xa, suy nghĩ thấu đáo, tẫn tâm kiệt lực, chính là vì nghìn dặm giang sơn hay là vì Hoàn Vũ bệ hạ?”
Nghe vậy, Vô Song công tử giật nảy mình, trầm ngâm không nói, cũng có vẻ như đang ngây ngẩn cả người.
Một hồi lâu.
“Có một số loại cảm tình vĩnh viễn không thể mở miệng nói ra, vì nói ra rồi sẽ không còn đúng nữa.”
“Bệ hạ dù biết rõ hậu quả mà vẫn can đảm nói ra, đó là sai càng thêm sai, cái sai này nối tiếp cái sai khác. Còn Tiếu mỗ, tuy chưa bao giờ mở miệng, song trong lòng từ lâu đã thừa nhận tình duyên này rồi…”
Người đời thường nói, kiếp trước quay đầu nhìn nhau năm trăm lần, kiếp này mới đổi được một lần kề vai, vậy phải cần luân luân hồi hồi đến lần thứ bao nhiêu, mới đổi được một đoạn nhân duyên kim sinh kim thế?
Dù cho biết rõ là sai lầm, là đau khổ, là tai kiếp.
“Tiếu mỗ chưa từng nói với hắn… Nhưng mà, Tiếu mỗ muốn cùng với phần nhân tình này vĩnh viễn mang theo vào lòng đất.”
“Tiếu Khuynh Vũ tự biết, thân này đã vùi sâu muôn trượng không thể thoát ra, vô phương cứu chữa, hổ thẹn với danh hiệu công tử Vô Song… Thực đã khiến Dư thần y chê cười rồi.”
Dư Nhật ngẩn ngơ nhìn y.
Nước mắt đã cố nén nhịn, bất giác tuôn rơi lã chã.
Đại Khuynh vương triều Đệ nhất ngự y Dư Nhật, một trong mười tám vị công thần hàng đầu, cả đời tận lực nghiên cứu y thuật, khống chế dịch bệnh, trị bệnh hiểm nghèo, cứu chữa vô số người thập tử nhất sinh, được dân gian tôn xưng là ‘Thần Nông tại thế”.
—oOo—
(1): Quỳnh tửu kim bôi: rượu ngọc chung vàng
(2): Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không sao, nhưng đã trót có gì đặc biệt hơn người thì sẽ trở thành trung tâm chú ý, thậm chí là gặp nhiều nguy hiểm hơn người khác.
(3): Đồng điện vi thần: làm tôi một chủ, cùng phục vụ cho một mục đích, tuy nhiên Vũ ca tuyệt đối không làm tôi Càn ca, cho nên tôi để nguyên văn
QUYỂN THỨ TÁM
/198
|