Thích Vô Ưu chịu hết xiết cuối cùng cũng tóm được con thần long thoắt ẩn thoắt hiện – đích thị Phương tiểu hầu gia – mặt chau mày ủ nói: “Tiểu hầu gia, Tết cũng qua lâu rồi, ngài cũng nên trở lại xử lý chính vụ đi chứ!”
“Thích quân sư, gần đây bổn hầu tự nhiên bị nhiễm phong hàn, trong người không được khỏe…”
Nháy mắt, tinh quang rực rỡ của kim tuyến phóng vút tới áp chặt cổ tay hắn. Sắc diện Vô Song công tử không chút biểu cảm, thản nhiên chẩn mạch, xong liền phất tay thu kim tuyền về chỗ cũ: “Tiếu mỗ thấy Tiểu hầu gia quý thể vẫn an khang, không có chi đáng ngại, kính thỉnh Tiểu hầu gia trở về soái trướng, tiếp tục xử lý chính vụ!”
Thích Vô Ưu có vẻ thông cảm, gật gù nhìn Tiểu hầu gia đang dở khóc dở cười: Tiểu hầu gia ơi Tiểu hầu gia, ngài có trách thì chỉ nên trách y thuật của công tử tinh thâm ảo diệu, trình độ vờ vĩnh của ngài sao có thể qua mắt được công tử chứ?
Dưới tia nhìn lạnh lẽo như băng tuyết, kiên quyết như sắt đá mà đầy uy hiếp đe dọa của Vô Song công tử, Phương tiểu hầu gia hết dám lấy trò ma mãnh trẻ con của mình ra đùa giỡn nữa, tay chân xuôi xị cụt hứng, ủ rũ thảm não quay lưng, ngoan ngoãn đi về soái trướng chăm chỉ làm việc.
Phương Quân Càn khuất dạng, chỉ còn lại hai người, Tiếu Khuynh Vũ quay sang Thích quân sư ôn tồn hỏi han: “Thích quân sư, huynh ở Bát Phương Thành này đã thấy quen chưa?”
“Nhờ phúc của công tử, Vô Ưu hết thảy đều tốt đẹp!” – Thích Vô Ưu nở nụ cười vui sướng mãn nguyện, nói tiếp, “Tất cả tướng sĩ Bát Phương Thành đối với Vô Ưu đều rất quan tâm chiếu cố. Có lẽ bởi vì biên thành nơi phương Bắc này cùng với địch quốc ở phía Nam cách nhau quá xa, thật lòng mà nói cừu hận chất chứa cũng không sâu nặng, cho nên Vô Ưu vừa chân ướt chân ráo đến đã có thể hòa nhập cùng tướng sĩ Bát Phương Thành mà không bị họ kỳ thị gì!”
Từ xưa đến nay, địch thủ truyền kiếp của Bát Phương Thành chính là hai nước liền kề ở biên cương Tây Bắc Đại Khánh – Thiên Tấn cùng Hung Dã. Nhưng ngược lại, đối với Liêu Minh ở phương Nam xa xôi lại không có mấy ảnh hưởng, cho nên mới có thể chỉ trong thời gian ngắn, mọi người đều đồng lòng tiếp nhận Thích Vô Ưu.
“Vậy thì tốt rồi!” – Tiếu Khuynh Vũ gật đầu hài lòng, “Tiếu mỗ rất hy vọng Thích quân sư có thể xem Bát Phương Thành như nhà của mình vậy!”
Thích Vô Ưu nở nụ cười hòa nhã thân thiện: “Công tử, kỳ thực Vô Ưu không phải là người Liêu Minh!”
“Từ nhỏ, Vô Ưu đã không cha không mẹ, phải phiêu dạt lang thang khắp nơi, chính ta cũng không hiểu được ta từ đâu mà có, làm sao mà lớn lên được. Mãi đến khi gặp Liêu Minh quốc chủ, được họ trọng đãi nên ta đầu nhập Liêu Minh, dốc lòng dốc sức phục vụ cống hiến.”
Hắn nói ra những lời đó, ngữ khí dửng dưng, nhẹ tênh như gió thoảng, sắc diện cũng không hề nhuốm dù chỉ một chút bi ai.
Tiếu Khuynh Vũ cúi đầu xuống, mân mê bàn tay quấn kim tuyến: “Tiếu mỗ hại Thích quân sư phải chạy trốn khỏi Liêu Minh lang thang trôi dạt chân trời góc bể, Thích huynh không oán hận Tiếu mỗ sao?”
“Oán hận?” – Thích Vô Ưu cảm thấy kỳ quái, “Vì sao phải oán hận?”
“Được thì là phúc đức của ta, mất thì là số mệnh an bài. Nếu không phải nhờ diệu kế của công tử, Vô Ưu làm sao gặp được minh chủ xứng đáng để cả đời hết lòng phụng sự?”
Tiếu Khuynh Vũ xúc động cảm thán: “Không lấy tài vật làm niềm vui, chẳng lấy thân thế làm buồn khổ. Tấm lòng như Thích huynh đây, ta ngượng không thể sánh bằng!”
Thích Vô Ưu được khen ngợi thì có chút e dè: “Có thể được Vô Song công tử ban lời khen tặng thì giá trị bản thân tăng lên gấp bội. Lần này trở về, ta nhất định phải đem lời này ghi chép lại cẩn thận, lưu truyền hậu thế để cho người đời sau còn ngưỡng mộ Thích mỗ…”
Tiếu Khuynh Vũ bật cười to.
Từ lâu, Tiếu Khuynh Vũ đã rất nể phục tài ứng phó thiên biến vạn hóa của Thích Vô Ưu, phong thái lúc nào cũng nhàn nhã ung dung, an nhiên tự tại. Hắn hiểu nhiều biết rộng, luôn tùy cơ ứng biến trước mọi cạm bẫy chông gai, nhưng trước sau vẫn luôn bảo toàn một tâm hồn trong trẻo lạc quan, trên môi, nụ cười thân thiện vẫn không bao giờ tắt.
“Đúng rồi Thích quân sư… Tiếu mỗ nhận được ám báo, Liêu Minh quốc chủ đã biết chuyện Thích quân sư đầu nhập Bát Phương Thành nên ráo riết tung tin đồn thất thiệt xảo trá hòng phá hoại thanh danh của huynh, mong Thích huynh đừng để tâm làm gì!”
Thích quân sư lấy làm lạ, nhịn không được bèn hỏi: “Công tử, ngài không một chút động tâm sao?”
Tiếu Khuynh Vũ hỏi lại: “Động tâm chuyện gì?”
Thích Vô Ưu ấp úng trả lời: “Thích mỗ… thanh danh bại hoại…”
Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng gật đầu. Hiện giờ cả thiên hạ ai cũng nói Thích Vô Ưu mê hoặc chủ mẫu (1), vô sỉ hèn hạ, bại hoại luân thường…
“Vạn nhất sau này Tiểu hầu gia thành gia lập thất, ngài cũng không chút động tâm… Thích mỗ sẽ tái diễn trò cũ, mị hoặc tư thông chủ mẫu sao?”
Tiếu Khuynh Vũ vân đạm phong khinh đáp: “Vô Ưu, Tiếu mỗ tin tưởng huynh!”
“Công tử…” – Khuôn mặt Thích Vô Ưu tràn ngập cảm động.
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên nói tiếp: “Mà cho dù huynh có rắp tâm làm việc đó thật ta cũng chẳng lo lắng, chủ mẫu chắc chắn sẽ không thất tiết, vì huynh làm sao mà so được với Phương tiểu hầu gia!”
“TIẾU, KHUYNH, VŨ!!!!!” – Tiếng rống giận dữ khiến cho mọi thứ trong soái trướng của Phương tiểu hầu gia đều như gặp địa chấn, rung lên bần bật.
Thích quân sư đáng thương cuối cùng cũng hiểu ra một điều: kỳ thực Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn chẳng khác gì nhau, chỉ thích nhất là bày đủ trò trêu ghẹo mọi người!
Kinh đô Đại Khánh.
Trong cung điện xa hoa lộng lẫy, trang hoàng toàn châu báu ngọc ngà, Thái tử Phương Giản Huệ nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa.
Sự bồn chồn thắc thỏm đó không lọt qua khỏi con mắt lõi đời của Gia Duệ Đế, lão đang phê chuẩn tấu chương, thình lình nói: “Coi con kìa, sắp làm vua, phải biết bình tĩnh suy xét để giải quyết sự tình chứ!”
“Phụ hoàng, không phải tại nhi thần tuổi trẻ xốc nổi, chẳng qua… Phương Quân Càn ở Bát Phương Thành làm vua một cõi, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, nhi thần e là…”
“Hoàng nhi sợ hắn khởi binh tạo phản ư?” – Gia Duệ đế chậm rãi nhếch mép, “Vạn nhất Phương Quân Càn để lộ dã tâm soán vị, không cần chúng ta phải ra tay, người ấy nhất định sẽ lập tức hạ thủ hắn!”
Phương Giản Huệ u mê thần trí: “Người ấy? Là ai chứ?”
Đôi mắt hồ ly lâu năm tỏ vẻ hồn hậu nhân từ của Gia Duệ Đế đanh lại, xẹt ra hai tia tinh quang sắc lẻm! Lão gằn từng tiếng:
“Tiếu, Khuynh, Vũ!”
Phương Giản Huệ nghe Phụ hoàng nói càng dở khóc dở cười, suy đi nghĩ lại tự hỏi xem lão cha nhà hắn có phải đã thành một ông già lụ khụ lú lẫn rồi chăng?
“Phụ hoàng, người nói nghe buồn cười quá! Tiếu Khuynh Vũ cùng với Phương Quân Càn… rõ ràng họn chúng cá mè một lứa cả. Bảo Tiếu Khuynh Vũ chính tay giết chết Phương Quân Càn, thì chẳng khác gì bảo Phương Quân Càn tự mình giết mình vậy!”
Gia Duệ Đế lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng: “Giản Huệ, đầu óc con thật chẳng tiến bộ thêm được chút nào! So với Tiếu Khuynh Vũ, bản lĩnh của con còn tệ hơn là thua kém y rất nhiều nữa!”
“Giản Huệ, chỉ cần vĩnh viễn ghi nhớ điều này: bất cứ lúc nào, Tiếu Khuynh Vũ cũng sẽ không bao giờ làm chuyện bất lợi đối với Đại Khánh!”
“Chẳng lẽ…” – Thái tử cố căng óc ra suy nghĩ mà chẳng biết mình muốn nói cái gì.
“Không có chẳng lẽ!” – Gia Duệ Đế ngắt lời.
“Đó là lựa chọn của y…”
“Là định mệnh của y!”
—oOo—
(1): phu nhân của chủ nhân
“Thích quân sư, gần đây bổn hầu tự nhiên bị nhiễm phong hàn, trong người không được khỏe…”
Nháy mắt, tinh quang rực rỡ của kim tuyến phóng vút tới áp chặt cổ tay hắn. Sắc diện Vô Song công tử không chút biểu cảm, thản nhiên chẩn mạch, xong liền phất tay thu kim tuyền về chỗ cũ: “Tiếu mỗ thấy Tiểu hầu gia quý thể vẫn an khang, không có chi đáng ngại, kính thỉnh Tiểu hầu gia trở về soái trướng, tiếp tục xử lý chính vụ!”
Thích Vô Ưu có vẻ thông cảm, gật gù nhìn Tiểu hầu gia đang dở khóc dở cười: Tiểu hầu gia ơi Tiểu hầu gia, ngài có trách thì chỉ nên trách y thuật của công tử tinh thâm ảo diệu, trình độ vờ vĩnh của ngài sao có thể qua mắt được công tử chứ?
Dưới tia nhìn lạnh lẽo như băng tuyết, kiên quyết như sắt đá mà đầy uy hiếp đe dọa của Vô Song công tử, Phương tiểu hầu gia hết dám lấy trò ma mãnh trẻ con của mình ra đùa giỡn nữa, tay chân xuôi xị cụt hứng, ủ rũ thảm não quay lưng, ngoan ngoãn đi về soái trướng chăm chỉ làm việc.
Phương Quân Càn khuất dạng, chỉ còn lại hai người, Tiếu Khuynh Vũ quay sang Thích quân sư ôn tồn hỏi han: “Thích quân sư, huynh ở Bát Phương Thành này đã thấy quen chưa?”
“Nhờ phúc của công tử, Vô Ưu hết thảy đều tốt đẹp!” – Thích Vô Ưu nở nụ cười vui sướng mãn nguyện, nói tiếp, “Tất cả tướng sĩ Bát Phương Thành đối với Vô Ưu đều rất quan tâm chiếu cố. Có lẽ bởi vì biên thành nơi phương Bắc này cùng với địch quốc ở phía Nam cách nhau quá xa, thật lòng mà nói cừu hận chất chứa cũng không sâu nặng, cho nên Vô Ưu vừa chân ướt chân ráo đến đã có thể hòa nhập cùng tướng sĩ Bát Phương Thành mà không bị họ kỳ thị gì!”
Từ xưa đến nay, địch thủ truyền kiếp của Bát Phương Thành chính là hai nước liền kề ở biên cương Tây Bắc Đại Khánh – Thiên Tấn cùng Hung Dã. Nhưng ngược lại, đối với Liêu Minh ở phương Nam xa xôi lại không có mấy ảnh hưởng, cho nên mới có thể chỉ trong thời gian ngắn, mọi người đều đồng lòng tiếp nhận Thích Vô Ưu.
“Vậy thì tốt rồi!” – Tiếu Khuynh Vũ gật đầu hài lòng, “Tiếu mỗ rất hy vọng Thích quân sư có thể xem Bát Phương Thành như nhà của mình vậy!”
Thích Vô Ưu nở nụ cười hòa nhã thân thiện: “Công tử, kỳ thực Vô Ưu không phải là người Liêu Minh!”
“Từ nhỏ, Vô Ưu đã không cha không mẹ, phải phiêu dạt lang thang khắp nơi, chính ta cũng không hiểu được ta từ đâu mà có, làm sao mà lớn lên được. Mãi đến khi gặp Liêu Minh quốc chủ, được họ trọng đãi nên ta đầu nhập Liêu Minh, dốc lòng dốc sức phục vụ cống hiến.”
Hắn nói ra những lời đó, ngữ khí dửng dưng, nhẹ tênh như gió thoảng, sắc diện cũng không hề nhuốm dù chỉ một chút bi ai.
Tiếu Khuynh Vũ cúi đầu xuống, mân mê bàn tay quấn kim tuyến: “Tiếu mỗ hại Thích quân sư phải chạy trốn khỏi Liêu Minh lang thang trôi dạt chân trời góc bể, Thích huynh không oán hận Tiếu mỗ sao?”
“Oán hận?” – Thích Vô Ưu cảm thấy kỳ quái, “Vì sao phải oán hận?”
“Được thì là phúc đức của ta, mất thì là số mệnh an bài. Nếu không phải nhờ diệu kế của công tử, Vô Ưu làm sao gặp được minh chủ xứng đáng để cả đời hết lòng phụng sự?”
Tiếu Khuynh Vũ xúc động cảm thán: “Không lấy tài vật làm niềm vui, chẳng lấy thân thế làm buồn khổ. Tấm lòng như Thích huynh đây, ta ngượng không thể sánh bằng!”
Thích Vô Ưu được khen ngợi thì có chút e dè: “Có thể được Vô Song công tử ban lời khen tặng thì giá trị bản thân tăng lên gấp bội. Lần này trở về, ta nhất định phải đem lời này ghi chép lại cẩn thận, lưu truyền hậu thế để cho người đời sau còn ngưỡng mộ Thích mỗ…”
Tiếu Khuynh Vũ bật cười to.
Từ lâu, Tiếu Khuynh Vũ đã rất nể phục tài ứng phó thiên biến vạn hóa của Thích Vô Ưu, phong thái lúc nào cũng nhàn nhã ung dung, an nhiên tự tại. Hắn hiểu nhiều biết rộng, luôn tùy cơ ứng biến trước mọi cạm bẫy chông gai, nhưng trước sau vẫn luôn bảo toàn một tâm hồn trong trẻo lạc quan, trên môi, nụ cười thân thiện vẫn không bao giờ tắt.
“Đúng rồi Thích quân sư… Tiếu mỗ nhận được ám báo, Liêu Minh quốc chủ đã biết chuyện Thích quân sư đầu nhập Bát Phương Thành nên ráo riết tung tin đồn thất thiệt xảo trá hòng phá hoại thanh danh của huynh, mong Thích huynh đừng để tâm làm gì!”
Thích quân sư lấy làm lạ, nhịn không được bèn hỏi: “Công tử, ngài không một chút động tâm sao?”
Tiếu Khuynh Vũ hỏi lại: “Động tâm chuyện gì?”
Thích Vô Ưu ấp úng trả lời: “Thích mỗ… thanh danh bại hoại…”
Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng gật đầu. Hiện giờ cả thiên hạ ai cũng nói Thích Vô Ưu mê hoặc chủ mẫu (1), vô sỉ hèn hạ, bại hoại luân thường…
“Vạn nhất sau này Tiểu hầu gia thành gia lập thất, ngài cũng không chút động tâm… Thích mỗ sẽ tái diễn trò cũ, mị hoặc tư thông chủ mẫu sao?”
Tiếu Khuynh Vũ vân đạm phong khinh đáp: “Vô Ưu, Tiếu mỗ tin tưởng huynh!”
“Công tử…” – Khuôn mặt Thích Vô Ưu tràn ngập cảm động.
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên nói tiếp: “Mà cho dù huynh có rắp tâm làm việc đó thật ta cũng chẳng lo lắng, chủ mẫu chắc chắn sẽ không thất tiết, vì huynh làm sao mà so được với Phương tiểu hầu gia!”
“TIẾU, KHUYNH, VŨ!!!!!” – Tiếng rống giận dữ khiến cho mọi thứ trong soái trướng của Phương tiểu hầu gia đều như gặp địa chấn, rung lên bần bật.
Thích quân sư đáng thương cuối cùng cũng hiểu ra một điều: kỳ thực Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn chẳng khác gì nhau, chỉ thích nhất là bày đủ trò trêu ghẹo mọi người!
Kinh đô Đại Khánh.
Trong cung điện xa hoa lộng lẫy, trang hoàng toàn châu báu ngọc ngà, Thái tử Phương Giản Huệ nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa.
Sự bồn chồn thắc thỏm đó không lọt qua khỏi con mắt lõi đời của Gia Duệ Đế, lão đang phê chuẩn tấu chương, thình lình nói: “Coi con kìa, sắp làm vua, phải biết bình tĩnh suy xét để giải quyết sự tình chứ!”
“Phụ hoàng, không phải tại nhi thần tuổi trẻ xốc nổi, chẳng qua… Phương Quân Càn ở Bát Phương Thành làm vua một cõi, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, nhi thần e là…”
“Hoàng nhi sợ hắn khởi binh tạo phản ư?” – Gia Duệ đế chậm rãi nhếch mép, “Vạn nhất Phương Quân Càn để lộ dã tâm soán vị, không cần chúng ta phải ra tay, người ấy nhất định sẽ lập tức hạ thủ hắn!”
Phương Giản Huệ u mê thần trí: “Người ấy? Là ai chứ?”
Đôi mắt hồ ly lâu năm tỏ vẻ hồn hậu nhân từ của Gia Duệ Đế đanh lại, xẹt ra hai tia tinh quang sắc lẻm! Lão gằn từng tiếng:
“Tiếu, Khuynh, Vũ!”
Phương Giản Huệ nghe Phụ hoàng nói càng dở khóc dở cười, suy đi nghĩ lại tự hỏi xem lão cha nhà hắn có phải đã thành một ông già lụ khụ lú lẫn rồi chăng?
“Phụ hoàng, người nói nghe buồn cười quá! Tiếu Khuynh Vũ cùng với Phương Quân Càn… rõ ràng họn chúng cá mè một lứa cả. Bảo Tiếu Khuynh Vũ chính tay giết chết Phương Quân Càn, thì chẳng khác gì bảo Phương Quân Càn tự mình giết mình vậy!”
Gia Duệ Đế lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng: “Giản Huệ, đầu óc con thật chẳng tiến bộ thêm được chút nào! So với Tiếu Khuynh Vũ, bản lĩnh của con còn tệ hơn là thua kém y rất nhiều nữa!”
“Giản Huệ, chỉ cần vĩnh viễn ghi nhớ điều này: bất cứ lúc nào, Tiếu Khuynh Vũ cũng sẽ không bao giờ làm chuyện bất lợi đối với Đại Khánh!”
“Chẳng lẽ…” – Thái tử cố căng óc ra suy nghĩ mà chẳng biết mình muốn nói cái gì.
“Không có chẳng lẽ!” – Gia Duệ Đế ngắt lời.
“Đó là lựa chọn của y…”
“Là định mệnh của y!”
—oOo—
(1): phu nhân của chủ nhân
/198
|