Ba ngày rồi.
Ba ngày đằng đẵng!
Phương tiểu hầu gia cùng Bát thập tứ vân kỵ giống như đã bốc hơi hoàn toàn khỏi trần gian, biệt lai vô dạng, vô ảnh vô tung, không tin không tức.
Ngày nào cũng vậy, Tiếu Khuynh Vũ đều lẳng lặng ngồi trên sườn núi cao cao nơi bình nguyên Tô Khắc Tát, im lìm như tượng, dõi mắt ngóng trông, chờ đợi. Chờ đợi để được nhìn thấy thân ảnh uy dũng tuyệt trần quen thuộc trên lưng ngựa, chờ đợi nam nhân ngân khôi sáng lóa, hồng cân phất phơ tà mị đối diện mình nói một câu: “Khuynh Vũ, ta đã về đây!”…
Bầu trời xanh thẳm thê lương, bình nguyên hoang liêu điêu tàn, dưới chân, những khóm hoa dại li ti vàng rực bị gió bạt muốn ngã rạp… Tiếu Khuynh Vũ bất động trong luân y, bạch y trắng muốt, vô nhiễm hồng trần, ánh mắt ôn nhu mông lung, mê mải dõi theo hướng Phương Quân Càn đã ra đi, có cảm giác y đã ngồi đó lâu lắm rồi…
Cảnh tượng ấy được hết thảy quân tướng Bát Phương thu hết vào mắt, khắc sâu, ghi đậm trong tâm khảm. Bởi vậy, hình ảnh trở thành vĩnh hằng, bất biến…
“Công tử, đã ba ngày rồi…” – Viên tướng trẻ tỏ ra bất an lo lắng, bứt rứt lẫn băn khoăn, “Nhóm người của Tiểu hầu gia, phải chăng… dữ nhiều lành ít?”
Tiếu Khuynh Vũ vẫn tỏ ra điềm nhiên trầm lặng, ôn nhuận như ngọc, nhưng thanh âm bình tĩnh như không của y lại có sức mạnh khiến người ta xốc lại tinh thần, hưng khởi hy vọng lẫn tín phục: “Sẽ không đâu, bọn họ nhất định bình an trở về!”
Viên tướng trẻ không hiểu vì lý do gì mà công tử của mình lại có thể tin chắc như vậy, vội vàng hỏi: “Làm sao mà công tử biết được?”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không đáp.
Dõi mắt trông xa, bình nguyên bát ngát, vạn lý giang sơn, dọc ngang không một bóng người, thê lương, quạnh quẽ. Hoàng hôn nhiễm huyết nhuộm đỏ rực một vạt trời mênh mông, khóm hoa dại li ti vàng võ ửng hồng trong ánh tàn dương, lộng lẫy, thê diễm, nhẹ nhàng lay động phất phơ trong gió chiều. Tà áo trắng tinh bất nhiễm của Vô Song công tử đón gió tung bay, phiêu bồng, phảng phất như cưỡi mây, lướt gió.
Tất nhiên tin tưởng ngươi bình an trở về.
Bởi vì… luôn có ta ở đây chờ đợi ngươi…
Phương Quân Càn mất hút bảy ngày, thì Tiếu Khuynh Vũ ngồi nơi sườn núi dõi mắt ngóng đợi bảy ngày…
Sau ngày thứ bảy, trời còn sớm tinh sương, từ phía chân trời xa tít của bình nguyên mênh mông bỗng xuất hiện lác đác vài chấm đen di chuyển. Rồi, chấm đen càng lúc càng nhiều… Năm… mười… bốn mươi… rồi tám mươi…
“Công tử! Đó là…” – Các tướng lĩnh bên cạnh kích động đến nín thở, lắp ba lắp bắp không nên lời.
Chỉ có ánh mắt mở to chăm chăm nhìn về hướng những thân ảnh liêu xiêu nghiêng ngả mỗi lúc một gần…
Tiếu Khuynh Vũ đình chỉ hô hấp, mười ngón tay nắm chặt, cả người gồng cứng…
Thấy rõ Phương Quân Càn tái nhợt thần sắc nhưng bộ dáng vẫn nghiêm trang, máu khô nhuộm đen kịt nhung trang khôi giáp, hắn hơi ngẩng đầu trông lên sườn núi cao cao nơi có Tiếu Khuynh Vũ đang ngồi, khóe môi hé nở nụ cười ôn nhu tha thiết.
Phía sau hắn là Bát thập tứ vân kỵ, môi cười gượng gạo vì mệt lử, nhưng đôi đồng tử của ai nấy cũng đều lóe ra hào quang sáng rực. Thanh âm khản đặc vì kiệt sức: “Công tử…”
Tiếu Khuynh Vũ thoạt nhìn thì thái độ chẳng có gì thay đổi, vẫn điềm nhiên bình thản đến lạnh lùng, nhưng mà… những ngón tay đang run rẩy cố giấu kia đã tự tố cáo nội tâm đang hoan hỉ mừng vui của y…
Y nhìn Phương Quân Càn mệt nhọc trượt khỏi yên ngựa, chậm chạp nhấc chân, từng bước, từng bước một cứng đờ đến gần mình.
Sau đó, lại nghe được thanh âm của hắn với câu nói quen thuộc: “Khuynh Vũ… ta đã về đây…”
Tiếu Khuynh Vũ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, khóe môi từ từ uốn thành một nụ cười, làm lộ ra lúm đồng tiền tuyệt đẹp.
“… Trở về… là tốt rồi.”
Chẳng biết tự lúc nào, Bát Phương tướng sĩ đã kéo nhau ra đứng chật ních cả sườn núi, chen vai thích cánh, lèn chặt không thở nổi, đông nghẹt nhìn không thấy điểm dừng. Sắc mặt ai nấy đều ửng hồng vì vui sướng, vì hoan hỉ, và cả vì tự hào.
Đột nhiên, “Thiên hữu hầu gia! Thiên hữu công tử! Tung hoành bất bại! Bát Phương vô địch!!”
Đầu tiên, chỉ có lác đác vài người cao giọng rống lên, dần dần, cả Tô Khắc Tát bình nguyên chấn động vì tiếng gầm long trời lở đất, chim chóc thất kinh hồn vía bay loạn xạ, chiến mã giật mình hí vang, đất đai rung chuyển, rùng rùng vang khắp bình nguyên.
“Thiên hữu hầu gia! Thiên hữu công tử! Tung hoành bất bại! Bát Phương vô địch!!”
Trận chiến cuối cùng chấm dứt ‘Cuồng lan đại chiến’, Bát thập tứ vân kỵ của Vô Song công tử xuất hiện, ngăn cơn sóng thần dữ tợn, Giảo sát liên minh buộc phải thối lui về phía sau ba mươi dặm. Anh Vũ hầu Phương Quân Càn thừa thế xông lên, dẫn quân đột kích bất ngờ địch doanh, nhân lúc đêm khuya âm thầm chặt gãy soái kỳ của địch, bước đầu làm nháo loạn quân tâm.
Đương lúc binh tướng hoang mang, chiến mã hí loạn, loạn tiễn từ đâu bất thần bắn xối xả, liên quân không kịp phòng bị, tử thương không đếm xuể.
Phương Quân Càn thống lĩnh Bát thập tứ vân kỵ ráo riết truy đuổi địch quân suốt ba trăm dặm, hành tung thần bí khó lường, xuất quỷ nhập thần không thể đoán trước. Giảo sát liên quân cả ngày phải sống trong căng thẳng lo âu, hàng ngũ rời rạc, trận pháp đại loạn, binh mã tổn hại vô số kể.
Giảo sát minh chủ Nghị Phi Táp trong lúc quay cuồng hoảng hốt trong đám loạn quân, thì mũi tên xé gió của Phương tiêu hầu gia phóng vút tới cắm phập vào tử huyệt chết ngay tức khắc. Quần long vô chủ, Giảo sát liên quân hoảng loạn cực độ, đại quân tan rã.
Bát Phương quân chuyển bại thành thắng, ‘Cuồng lan chi chiến’ đại thắng!
Ba ngày sau khi ‘Cuồng lan chi chiến’ kết thúc, toàn thể Bát Phương tướng sĩ cùng mặc tố cảo (1), rải rượu dâng hương, truy điệu các đồng đội đã hy sinh.
Trong doanh trướng, Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhúng bút lông vào nghiên mực, khoan thai đề tay múa bút.
Phương tiểu hầu gia bất thình lình xuất hiện từ phía sau lưng y lên tiếng: “Đang viết gì vậy?” Rồi tập trung nhìn vào, “Khuynh Vũ đang phổ khúc (2) à?” Khúc đã phổ xong, ca từ cũng đã điền được một nửa.
Phương tiểu hầu gia vốn tinh thông âm luật, thuận miệng ngâm nga nho nhỏ theo khúc phổ vài câu rồi mỉm cười tà mị: “Còn một nửa từ khúc vẫn chưa xong, hay để bổn hầu điền giúp Khuynh Vũ!”
Không đợi người kia từ chối, hắn liền ở phía sau lưng cúi xuống, đưa tay cầm lấy bút lông trong tay Tiếu Khuynh Vũ. Hai người gần như áp sát vào nhau, gần đến nỗi có thể nghe rõ tiếng hô hấp của nhau.
Hình như là, cảm giác được tình hình hiện tại có phần hơi… mờ ám, nhãn thần Tiếu Khuynh Vũ tự nhiên trở nên hơi cổ quái, điểm chút ngập ngừng, chẳng biết nói sao.
Đầu bút lông thoăn thoắt, mềm mại từ từ trượt lên giấy Tuyên Thành (3), bút múa, chữ hiện, từng chút từng chút lấp đầy tờ giấy.
“Khuynh Vũ…” Thanh âm Phương Quân Càn hơi khàn khàn.
“Sao?”
“Lát nữa, cùng bổn hầu xướng khúc ca này, được không?”
—oOo—
(1): tố: trắng – cảo: một thứ lụa mỏng thời xưa >>> Tố cảo: một loại áo đơn sơ giản dị may bằng vải lụa mỏng màu trắng rẻ tiền, là áo xô trắng mặc trong đám tang
(2): sáng tác nhạc
(3): một trong ‘văn phòng tứ bảo’, phát minh lớn thời cổ đại của Trung Quốc, gồm: bút lông, mực, giấy và nghiên
Ba ngày đằng đẵng!
Phương tiểu hầu gia cùng Bát thập tứ vân kỵ giống như đã bốc hơi hoàn toàn khỏi trần gian, biệt lai vô dạng, vô ảnh vô tung, không tin không tức.
Ngày nào cũng vậy, Tiếu Khuynh Vũ đều lẳng lặng ngồi trên sườn núi cao cao nơi bình nguyên Tô Khắc Tát, im lìm như tượng, dõi mắt ngóng trông, chờ đợi. Chờ đợi để được nhìn thấy thân ảnh uy dũng tuyệt trần quen thuộc trên lưng ngựa, chờ đợi nam nhân ngân khôi sáng lóa, hồng cân phất phơ tà mị đối diện mình nói một câu: “Khuynh Vũ, ta đã về đây!”…
Bầu trời xanh thẳm thê lương, bình nguyên hoang liêu điêu tàn, dưới chân, những khóm hoa dại li ti vàng rực bị gió bạt muốn ngã rạp… Tiếu Khuynh Vũ bất động trong luân y, bạch y trắng muốt, vô nhiễm hồng trần, ánh mắt ôn nhu mông lung, mê mải dõi theo hướng Phương Quân Càn đã ra đi, có cảm giác y đã ngồi đó lâu lắm rồi…
Cảnh tượng ấy được hết thảy quân tướng Bát Phương thu hết vào mắt, khắc sâu, ghi đậm trong tâm khảm. Bởi vậy, hình ảnh trở thành vĩnh hằng, bất biến…
“Công tử, đã ba ngày rồi…” – Viên tướng trẻ tỏ ra bất an lo lắng, bứt rứt lẫn băn khoăn, “Nhóm người của Tiểu hầu gia, phải chăng… dữ nhiều lành ít?”
Tiếu Khuynh Vũ vẫn tỏ ra điềm nhiên trầm lặng, ôn nhuận như ngọc, nhưng thanh âm bình tĩnh như không của y lại có sức mạnh khiến người ta xốc lại tinh thần, hưng khởi hy vọng lẫn tín phục: “Sẽ không đâu, bọn họ nhất định bình an trở về!”
Viên tướng trẻ không hiểu vì lý do gì mà công tử của mình lại có thể tin chắc như vậy, vội vàng hỏi: “Làm sao mà công tử biết được?”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không đáp.
Dõi mắt trông xa, bình nguyên bát ngát, vạn lý giang sơn, dọc ngang không một bóng người, thê lương, quạnh quẽ. Hoàng hôn nhiễm huyết nhuộm đỏ rực một vạt trời mênh mông, khóm hoa dại li ti vàng võ ửng hồng trong ánh tàn dương, lộng lẫy, thê diễm, nhẹ nhàng lay động phất phơ trong gió chiều. Tà áo trắng tinh bất nhiễm của Vô Song công tử đón gió tung bay, phiêu bồng, phảng phất như cưỡi mây, lướt gió.
Tất nhiên tin tưởng ngươi bình an trở về.
Bởi vì… luôn có ta ở đây chờ đợi ngươi…
Phương Quân Càn mất hút bảy ngày, thì Tiếu Khuynh Vũ ngồi nơi sườn núi dõi mắt ngóng đợi bảy ngày…
Sau ngày thứ bảy, trời còn sớm tinh sương, từ phía chân trời xa tít của bình nguyên mênh mông bỗng xuất hiện lác đác vài chấm đen di chuyển. Rồi, chấm đen càng lúc càng nhiều… Năm… mười… bốn mươi… rồi tám mươi…
“Công tử! Đó là…” – Các tướng lĩnh bên cạnh kích động đến nín thở, lắp ba lắp bắp không nên lời.
Chỉ có ánh mắt mở to chăm chăm nhìn về hướng những thân ảnh liêu xiêu nghiêng ngả mỗi lúc một gần…
Tiếu Khuynh Vũ đình chỉ hô hấp, mười ngón tay nắm chặt, cả người gồng cứng…
Thấy rõ Phương Quân Càn tái nhợt thần sắc nhưng bộ dáng vẫn nghiêm trang, máu khô nhuộm đen kịt nhung trang khôi giáp, hắn hơi ngẩng đầu trông lên sườn núi cao cao nơi có Tiếu Khuynh Vũ đang ngồi, khóe môi hé nở nụ cười ôn nhu tha thiết.
Phía sau hắn là Bát thập tứ vân kỵ, môi cười gượng gạo vì mệt lử, nhưng đôi đồng tử của ai nấy cũng đều lóe ra hào quang sáng rực. Thanh âm khản đặc vì kiệt sức: “Công tử…”
Tiếu Khuynh Vũ thoạt nhìn thì thái độ chẳng có gì thay đổi, vẫn điềm nhiên bình thản đến lạnh lùng, nhưng mà… những ngón tay đang run rẩy cố giấu kia đã tự tố cáo nội tâm đang hoan hỉ mừng vui của y…
Y nhìn Phương Quân Càn mệt nhọc trượt khỏi yên ngựa, chậm chạp nhấc chân, từng bước, từng bước một cứng đờ đến gần mình.
Sau đó, lại nghe được thanh âm của hắn với câu nói quen thuộc: “Khuynh Vũ… ta đã về đây…”
Tiếu Khuynh Vũ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, khóe môi từ từ uốn thành một nụ cười, làm lộ ra lúm đồng tiền tuyệt đẹp.
“… Trở về… là tốt rồi.”
Chẳng biết tự lúc nào, Bát Phương tướng sĩ đã kéo nhau ra đứng chật ních cả sườn núi, chen vai thích cánh, lèn chặt không thở nổi, đông nghẹt nhìn không thấy điểm dừng. Sắc mặt ai nấy đều ửng hồng vì vui sướng, vì hoan hỉ, và cả vì tự hào.
Đột nhiên, “Thiên hữu hầu gia! Thiên hữu công tử! Tung hoành bất bại! Bát Phương vô địch!!”
Đầu tiên, chỉ có lác đác vài người cao giọng rống lên, dần dần, cả Tô Khắc Tát bình nguyên chấn động vì tiếng gầm long trời lở đất, chim chóc thất kinh hồn vía bay loạn xạ, chiến mã giật mình hí vang, đất đai rung chuyển, rùng rùng vang khắp bình nguyên.
“Thiên hữu hầu gia! Thiên hữu công tử! Tung hoành bất bại! Bát Phương vô địch!!”
Trận chiến cuối cùng chấm dứt ‘Cuồng lan đại chiến’, Bát thập tứ vân kỵ của Vô Song công tử xuất hiện, ngăn cơn sóng thần dữ tợn, Giảo sát liên minh buộc phải thối lui về phía sau ba mươi dặm. Anh Vũ hầu Phương Quân Càn thừa thế xông lên, dẫn quân đột kích bất ngờ địch doanh, nhân lúc đêm khuya âm thầm chặt gãy soái kỳ của địch, bước đầu làm nháo loạn quân tâm.
Đương lúc binh tướng hoang mang, chiến mã hí loạn, loạn tiễn từ đâu bất thần bắn xối xả, liên quân không kịp phòng bị, tử thương không đếm xuể.
Phương Quân Càn thống lĩnh Bát thập tứ vân kỵ ráo riết truy đuổi địch quân suốt ba trăm dặm, hành tung thần bí khó lường, xuất quỷ nhập thần không thể đoán trước. Giảo sát liên quân cả ngày phải sống trong căng thẳng lo âu, hàng ngũ rời rạc, trận pháp đại loạn, binh mã tổn hại vô số kể.
Giảo sát minh chủ Nghị Phi Táp trong lúc quay cuồng hoảng hốt trong đám loạn quân, thì mũi tên xé gió của Phương tiêu hầu gia phóng vút tới cắm phập vào tử huyệt chết ngay tức khắc. Quần long vô chủ, Giảo sát liên quân hoảng loạn cực độ, đại quân tan rã.
Bát Phương quân chuyển bại thành thắng, ‘Cuồng lan chi chiến’ đại thắng!
Ba ngày sau khi ‘Cuồng lan chi chiến’ kết thúc, toàn thể Bát Phương tướng sĩ cùng mặc tố cảo (1), rải rượu dâng hương, truy điệu các đồng đội đã hy sinh.
Trong doanh trướng, Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhúng bút lông vào nghiên mực, khoan thai đề tay múa bút.
Phương tiểu hầu gia bất thình lình xuất hiện từ phía sau lưng y lên tiếng: “Đang viết gì vậy?” Rồi tập trung nhìn vào, “Khuynh Vũ đang phổ khúc (2) à?” Khúc đã phổ xong, ca từ cũng đã điền được một nửa.
Phương tiểu hầu gia vốn tinh thông âm luật, thuận miệng ngâm nga nho nhỏ theo khúc phổ vài câu rồi mỉm cười tà mị: “Còn một nửa từ khúc vẫn chưa xong, hay để bổn hầu điền giúp Khuynh Vũ!”
Không đợi người kia từ chối, hắn liền ở phía sau lưng cúi xuống, đưa tay cầm lấy bút lông trong tay Tiếu Khuynh Vũ. Hai người gần như áp sát vào nhau, gần đến nỗi có thể nghe rõ tiếng hô hấp của nhau.
Hình như là, cảm giác được tình hình hiện tại có phần hơi… mờ ám, nhãn thần Tiếu Khuynh Vũ tự nhiên trở nên hơi cổ quái, điểm chút ngập ngừng, chẳng biết nói sao.
Đầu bút lông thoăn thoắt, mềm mại từ từ trượt lên giấy Tuyên Thành (3), bút múa, chữ hiện, từng chút từng chút lấp đầy tờ giấy.
“Khuynh Vũ…” Thanh âm Phương Quân Càn hơi khàn khàn.
“Sao?”
“Lát nữa, cùng bổn hầu xướng khúc ca này, được không?”
—oOo—
(1): tố: trắng – cảo: một thứ lụa mỏng thời xưa >>> Tố cảo: một loại áo đơn sơ giản dị may bằng vải lụa mỏng màu trắng rẻ tiền, là áo xô trắng mặc trong đám tang
(2): sáng tác nhạc
(3): một trong ‘văn phòng tứ bảo’, phát minh lớn thời cổ đại của Trung Quốc, gồm: bút lông, mực, giấy và nghiên
/198
|