Đoạn ái tình kinh thế hãi tục được hai nam tử công nhiên bày tỏ và đón nhận trọn vẹn tại Kim Loan điện lập tức như phong lôi giáng xuống, sét đánh giữa trời quang. Chỉ trong một đêm, tin bay như tên bắn lan ra khắp kinh thành và các vùng lân cận. Cực nhanh, oanh chấn thiên hạ!!
Vì việc đó, Anh Vũ hầu Phương Quân Càn bị tống vào đại lao, Hữu thừa tướng Tiếu Khuynh Vũ bị bức bế môn sám hối.
Gia Duệ đế bệnh cũ còn âm ỉ chưa dứt, nay lại giận dữ cực độ, lập tức nộ khí công tâm, khiến bệnh tình càng nghiêm trọng hơn gấp bội.
Các quốc gia lân bang rúng động mạnh mẽ, đâu đâu cũng nghe luận bàn sôi nổi, to nhỏ xì xào.
Trước sự tình ấy, rất nhiều kẻ bĩu môi khinh miệt, không ít người ca ngợi tán dương, cũng có người phân vân khó hiểu, và tất nhiên, không thể thiếu những kẻ chỉ trích chê cười.
Dường như e sợ thiên hạ còn chưa đủ hỗn loạn, Đại Hãn Hung Dã Mộ Dung Lệ lại tiếp tục bồi thêm một cước.
Sau khi biết chuyện, hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo vừa khả ố vừa khoái trá, đến nỗi suýt chút nữa ngã lăn xuống đất: “Phương Quân Càn ơi Phương Quân Càn, bổn hãn còn đang lo không bắt được nhược điểm của ngươi, hoàn toàn không nghĩ rằng ngươi lại tự trói mình đến cửa nạp mạng. Đúng là trời giúp ta mà!!”
Liêu Minh Quốc chủ Nghị Phi Triết nghe nói thì cả kinh thất sắc: “Hai người này… Giấu giếm tuyệt kín kẽ!!”
Thuần Dương công chúa lúc ấy đang trên đường đến Đại Khánh cầu thân, biết chuyện cũng phải cảm thán: “Nam nhi trên đời làm gì có ai dám đem những loại chuyện này công bố thiên hạ? Phương tiểu hầu gia quả thật xứng danh một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa! Thảo nào, nữ tử Đại Khánh hết thảy lập thệ, một khi xuất giá nhất định phải gả cho Phương tiểu hầu gia, lời này cũng không hề nói quá!”
Nhưng ở Bát Phương Thành, khi chuyện vừa xảy ra, phản ứng đầu tiên của hết thảy từ tướng lĩnh đến binh sĩ chính là… ngoác miệng cười to, đại khai tiếu hội.
Bởi một lẽ, Phương tiểu hầu gia khi còn ở Bát Phương Thành thường xuyên có những lời trêu chọc đùa giỡn mang hàm ý như vậy đối với công tử Vô Song, nên chư tướng sĩ cũng ít nhiều miễn nhiễm đối với việc thổ lộ kinh thiên động địa này. Hết thảy mọi người chỉ đoán già đoán non, phải chăng vì Phương tiểu hầu gia muốn tránh né việc tứ hôn của Bệ hạ, cố tình đem công tử ra làm lá chắn…
Cổ Mục Kỳ được toàn thể tướng sĩ tín nhiệm, thay mặt mọi người truy vấn Thích quân sư: “Quân sư, chuyện này là thật hay là giả?”
Thích quân sư trong lòng cười khổ: sự thật thì dù có nói đi nói lại ra sao, vẫn là sự thật…
Thích Vô Ưu úp úp mở mở hỏi lại: “Nếu như việc đó là xác thực, Cổ kỵ úy các ngươi nghĩ sao?”
Đôi chân mày rậm dày thô kệch của Cổ Mục Kỳ nhíu lại thành một khối nhăn nhúm giữa trán, những sợi lông mày vừa cứng vừa to bị xô ép lại với nhau một cách khó nhọc, đâm chìa ra ngoài như rừng chông, khiến cho gương mặt vốn chẳng được gọi là thanh tú lại càng trở nên dữ tợn đáng sợ, ông bặm môi trầm mặc, suy nghĩ cả nửa ngày mới lên tiếng: “Lão tử chỉ là đại hán thô lậu lỗ mãng, cái gì đạo lý cao siêu lão tử không biết cũng chẳng hiểu. Nhưng, nếu những lời đó dành cho công tử là thật sự, ta tuyệt đối tin tưởng toàn bộ Bát Phương quân đều có thể chấp nhận!”
Đúng vậy, nếu những lời đó đối với công tử là thật sự, Bát Phương quân từ trên xuống dưới đều có thể chấp nhận!
Thích Vô Ưu nghe như vậy thì lặng lẽ hít một hơi sâu rồi thở ra, nửa như thở dài chấp nhận, cũng nửa như thở phào nhẹ nhõm…
Hắn vỗ vỗ lên bả vai lão tướng Cổ Mục Kỳ: “Lão Cổ, hiện ta đang có hai tin tức, một tốt một xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”
Trước vẻ mặt nheo nheo đang cố tình làm ra vẻ bí ẩn, úp úp mở mở đầy giễu cợt xem thường của Thích Vô Ưu, Cổ Mục Kỳ tức khí: “Xấu!”
“Được thôi, tin xấu chính là… Tiểu hầu gia vốn không phải loại người ưa nói đùa những lúc như vậy. Giữa hai người bọn họ thật sự có uẩn khúc không tiện nói ra!”
Cổ Mục Kỳ giật mình sửng sốt: Vậy mà ngươi còn cười vui hớn hở như vậy được sao?
“Còn tin tốt là gì?”
“Tin tốt là… Uhmm…” – Nụ cười tươi rói trên khuôn mặt Thích Vô Ưu lại càng không ngừng nở to ra, “Thích mỗ cá cược toàn thắng nha! Cả đổ phường chỉ có duy nhất Thích mỗ thắng bạc đó! Thiên hạ hết thảy đều thảm bại dưới tay Phương tiểu hầu gia! Chậc… Tiểu hầu gia quả nhiên không làm Thích mỗ phải thất vọng!”
Lại nói về ván cá cược của Thích quân sư, rốt cục Thích Vô Ưu thắng ít hay thắng nhiều, kiếm được bao nhiêu ngân lượng, chúng ta hoàn toàn không được biết đến. Bởi lẽ toàn thể Bát Phương quân từ trên xuống dưới đều đồng lòng nhất trí, giữ kín như bưng.
Hậu thế cũng chỉ có thể dựa vào một số manh mối mơ hồ được ghi trong sử sách mà suy đoán, cho ra một vài kết luận chung chung.
Tỷ như… Toàn bộ Bát Phương kỵ binh chỉ trong một đêm thay toàn bộ giáp trụ mới tinh…
Hay là… Tỷ như sau ba tháng hồi kinh, Phương tiểu hầu gia trở lại Bát Phương Thành vẻ mặt tươi cười mãn nguyện, từ đó về sau hắn không bao giờ còn phải phiền não lo lắng vì quân phí nữa…
Tóm lại, chỉ có thể dựa vào một vài dấu hiệu nhỏ nhặt mà võ đoán thôi.
Vì thế rất nhanh chóng, giữa một trời thiên hạ đàm tiếu chê bai, Bát Phương tướng sĩ đồng tâm hiệp lực, trên dưới một lòng hô vang, át tiếng gièm pha: “Can chi đến các ngươi?!!”
Dường như… các ngươi đối với chủ soái của bọn lão tử có điểm không đồng tình?
Không quan hệ, lưỡng quốc chúng ta chẳng ngại ngần gì mà không diễu võ dương oai, phô bày một chút thực lực xem như là diễn tập giao chiến đi, cũng nhân thể củng cố mối bang giao hảo hữu thâm căn cố đế giữa song phương vậy…
Nắm đấm ai mạnh hơn kẻ đó làm thủ lĩnh!
(Nên nhớ là Bát Phương quân vừa được tổng chỉnh lý quân trang quân dụng, khí thế đang ngùn ngụt)
Bởi vậy, kể từ lúc Bát Phương kỵ binh khôi giáp sáng lòa trấn giữ biên cảnh cứ lăm lăm gầm gừ nhìn sang Hung Dã như hổ rình mồi, mọi thanh âm to nhỏ tại vương đình Hung Dã lập tức ẩn sâu lặn kỹ, không còn nghe phong thanh gì nữa.
Có đôi lúc, sức mạnh vũ lực mới đích xác là đạo lý vững chắc chân chính nhất.
“Tiếu thừa tướng…” – Thái tử Phương Giản Huệ cất tiếng, trên môi là nụ cười khả ố, tỏ vẻ cung kính mà không thiếu gian ngoan hiểm độc, thong thả bước vào Ngự thư phòng, “Tiếu thừa tướng mấy hôm ở nhà bế môn tư quá, chắc phải khổ sở mà đếm từng ngày, cuối cùng cũng được Hoàng thượng tuyên triệu, thật là đáng mừng, đáng mừng nha!”
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. (1)
Lao thúc trừng mắt giận dữ, cảnh giác nhìn Phương Giản Huệ, sợ gã làm chuyện bất lợi đối với công tử.
Tiếu Khuynh Vũ không chút biến sắc, vẫn điềm đạm thản nhiên, ôn nhuận như ngọc: “Phiền Điện hạ phải quan tâm, Vô Song hết thảy vẫn khang an!”
Lại nữa! Thật đáng hận, đáng chết! Lại là cái thái độ không oán không giận, chẳng vui chẳng buồn đó! Phương Giản Huệ ghét nhất loại người như Tiếu Khuynh Vũ, dường như lúc nào cũng điềm tĩnh kiên định, kẻ khác không cách nào đả kích hay lay chuyển nổi, đứng trước sự thể ra sao cũng luôn giữ thái độ đạm định tự nhiên, xem như chẳng có gì.
Chính biểu cảm này của Tiếu Khuynh Vũ thời thời khắc khắc nhắc nhở, chế nhạo, trêu ngươi sự ngu dốt vô dụng của gã, cũng là khẳng định với gã, trên dưới Đại Khánh phồn thịnh hay suy vong nhất nhất phải dựa vào kẻ tàn phế hư nhược trước mắt, hoàn toàn không phải là gã, đương triều Thái tử điện hạ cao cao tại thượng.
Vừa thấy thái độ của y, Phương Giản Huệ chỉ hận nhất nó không phải một thực thể hữu hình để giật xuống, để vần vò, để xé nát, để chà đạp đến thảm thương!
Gã tươi cười cúi sát xuống bên Tiếu Khuynh Vũ, ngữ điệu trầm thấp đê tiện, ngữ khí u ám ái muội: “Bây giờ mới đột nhiên phát hiện Vô Song công tử quả thật không hổ danh thiên hạ tuyệt thế Vô Song… Này thì mi tựa viễn sơn, này thì mắt như bích thủy, này thì chu sa diễm kiều, thật không uổng công Phương tiểu hầu gia tại triều đường bất chấp luân thường, bất kể danh dự, công khai biểu đạt tình cảm si ái đối với Tiếu thừa tướng…”
Lao thúc nghe được, phẫn nộ cực điểm, trừng trừng dữ tợn muốn nứt đôi tròng mắt, hai bàn tay to bè co chặt thành nắm đấm, từng khớp xương bấu lại nghe răng rắc lạnh người!
Là vũ nhục! Hắn ngang nhiên dám vũ nhục công tử!!
Trong mắt Tiếu Khuynh Vũ, sát khí vụt lóe lên…
Rồi lập tức biến mất.
Ánh mắt của y…
Luôn luôn sắc sảo lợi hại, giấu bên trong sự trữ định ôn hòa.
Cô tịch tựa tuyết sơn hàn ngọc, thâm tình nhược thu thủy ba lân. (2)
Nhưng mà, một khi trong lòng y đang nổi lên sát ý, thì ánh mắt nhu hòa kia lại tựa như bảo kiếm vừa tôi trong lửa đỏ. Bén ngót, sắc lạnh bức người!
Có lẽ là may mắn cho Phương Giản Huệ, vì chỉ một sát na cực nhanh, gã không kịp nhìn thấy ánh mắt chết chóc của Tiếu Khuynh Vũ.
Thanh âm thoang thoảng dịu dàng mà lạnh lẽo của loài rắn độc uyển chuyển rót vào tai công tử Vô Song: “Tự nhiên lại nghĩ… Chắc là Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia đã kịp thưởng thức tư vị của Tiếu thừa tướng rồi thì phải?”
—oOo—
(1): Người đến không có ý tốt, nếu có ý tốt đã không đến: cố tình tiếp cận với mục đích xấu.
(2): Cô tịch như sông băng núi tuyết, thâm tình tựa dòng thu thủy nhẹ nhàng len qua kẽ đá nơi suối sâu.
Vì việc đó, Anh Vũ hầu Phương Quân Càn bị tống vào đại lao, Hữu thừa tướng Tiếu Khuynh Vũ bị bức bế môn sám hối.
Gia Duệ đế bệnh cũ còn âm ỉ chưa dứt, nay lại giận dữ cực độ, lập tức nộ khí công tâm, khiến bệnh tình càng nghiêm trọng hơn gấp bội.
Các quốc gia lân bang rúng động mạnh mẽ, đâu đâu cũng nghe luận bàn sôi nổi, to nhỏ xì xào.
Trước sự tình ấy, rất nhiều kẻ bĩu môi khinh miệt, không ít người ca ngợi tán dương, cũng có người phân vân khó hiểu, và tất nhiên, không thể thiếu những kẻ chỉ trích chê cười.
Dường như e sợ thiên hạ còn chưa đủ hỗn loạn, Đại Hãn Hung Dã Mộ Dung Lệ lại tiếp tục bồi thêm một cước.
Sau khi biết chuyện, hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo vừa khả ố vừa khoái trá, đến nỗi suýt chút nữa ngã lăn xuống đất: “Phương Quân Càn ơi Phương Quân Càn, bổn hãn còn đang lo không bắt được nhược điểm của ngươi, hoàn toàn không nghĩ rằng ngươi lại tự trói mình đến cửa nạp mạng. Đúng là trời giúp ta mà!!”
Liêu Minh Quốc chủ Nghị Phi Triết nghe nói thì cả kinh thất sắc: “Hai người này… Giấu giếm tuyệt kín kẽ!!”
Thuần Dương công chúa lúc ấy đang trên đường đến Đại Khánh cầu thân, biết chuyện cũng phải cảm thán: “Nam nhi trên đời làm gì có ai dám đem những loại chuyện này công bố thiên hạ? Phương tiểu hầu gia quả thật xứng danh một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa! Thảo nào, nữ tử Đại Khánh hết thảy lập thệ, một khi xuất giá nhất định phải gả cho Phương tiểu hầu gia, lời này cũng không hề nói quá!”
Nhưng ở Bát Phương Thành, khi chuyện vừa xảy ra, phản ứng đầu tiên của hết thảy từ tướng lĩnh đến binh sĩ chính là… ngoác miệng cười to, đại khai tiếu hội.
Bởi một lẽ, Phương tiểu hầu gia khi còn ở Bát Phương Thành thường xuyên có những lời trêu chọc đùa giỡn mang hàm ý như vậy đối với công tử Vô Song, nên chư tướng sĩ cũng ít nhiều miễn nhiễm đối với việc thổ lộ kinh thiên động địa này. Hết thảy mọi người chỉ đoán già đoán non, phải chăng vì Phương tiểu hầu gia muốn tránh né việc tứ hôn của Bệ hạ, cố tình đem công tử ra làm lá chắn…
Cổ Mục Kỳ được toàn thể tướng sĩ tín nhiệm, thay mặt mọi người truy vấn Thích quân sư: “Quân sư, chuyện này là thật hay là giả?”
Thích quân sư trong lòng cười khổ: sự thật thì dù có nói đi nói lại ra sao, vẫn là sự thật…
Thích Vô Ưu úp úp mở mở hỏi lại: “Nếu như việc đó là xác thực, Cổ kỵ úy các ngươi nghĩ sao?”
Đôi chân mày rậm dày thô kệch của Cổ Mục Kỳ nhíu lại thành một khối nhăn nhúm giữa trán, những sợi lông mày vừa cứng vừa to bị xô ép lại với nhau một cách khó nhọc, đâm chìa ra ngoài như rừng chông, khiến cho gương mặt vốn chẳng được gọi là thanh tú lại càng trở nên dữ tợn đáng sợ, ông bặm môi trầm mặc, suy nghĩ cả nửa ngày mới lên tiếng: “Lão tử chỉ là đại hán thô lậu lỗ mãng, cái gì đạo lý cao siêu lão tử không biết cũng chẳng hiểu. Nhưng, nếu những lời đó dành cho công tử là thật sự, ta tuyệt đối tin tưởng toàn bộ Bát Phương quân đều có thể chấp nhận!”
Đúng vậy, nếu những lời đó đối với công tử là thật sự, Bát Phương quân từ trên xuống dưới đều có thể chấp nhận!
Thích Vô Ưu nghe như vậy thì lặng lẽ hít một hơi sâu rồi thở ra, nửa như thở dài chấp nhận, cũng nửa như thở phào nhẹ nhõm…
Hắn vỗ vỗ lên bả vai lão tướng Cổ Mục Kỳ: “Lão Cổ, hiện ta đang có hai tin tức, một tốt một xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”
Trước vẻ mặt nheo nheo đang cố tình làm ra vẻ bí ẩn, úp úp mở mở đầy giễu cợt xem thường của Thích Vô Ưu, Cổ Mục Kỳ tức khí: “Xấu!”
“Được thôi, tin xấu chính là… Tiểu hầu gia vốn không phải loại người ưa nói đùa những lúc như vậy. Giữa hai người bọn họ thật sự có uẩn khúc không tiện nói ra!”
Cổ Mục Kỳ giật mình sửng sốt: Vậy mà ngươi còn cười vui hớn hở như vậy được sao?
“Còn tin tốt là gì?”
“Tin tốt là… Uhmm…” – Nụ cười tươi rói trên khuôn mặt Thích Vô Ưu lại càng không ngừng nở to ra, “Thích mỗ cá cược toàn thắng nha! Cả đổ phường chỉ có duy nhất Thích mỗ thắng bạc đó! Thiên hạ hết thảy đều thảm bại dưới tay Phương tiểu hầu gia! Chậc… Tiểu hầu gia quả nhiên không làm Thích mỗ phải thất vọng!”
Lại nói về ván cá cược của Thích quân sư, rốt cục Thích Vô Ưu thắng ít hay thắng nhiều, kiếm được bao nhiêu ngân lượng, chúng ta hoàn toàn không được biết đến. Bởi lẽ toàn thể Bát Phương quân từ trên xuống dưới đều đồng lòng nhất trí, giữ kín như bưng.
Hậu thế cũng chỉ có thể dựa vào một số manh mối mơ hồ được ghi trong sử sách mà suy đoán, cho ra một vài kết luận chung chung.
Tỷ như… Toàn bộ Bát Phương kỵ binh chỉ trong một đêm thay toàn bộ giáp trụ mới tinh…
Hay là… Tỷ như sau ba tháng hồi kinh, Phương tiểu hầu gia trở lại Bát Phương Thành vẻ mặt tươi cười mãn nguyện, từ đó về sau hắn không bao giờ còn phải phiền não lo lắng vì quân phí nữa…
Tóm lại, chỉ có thể dựa vào một vài dấu hiệu nhỏ nhặt mà võ đoán thôi.
Vì thế rất nhanh chóng, giữa một trời thiên hạ đàm tiếu chê bai, Bát Phương tướng sĩ đồng tâm hiệp lực, trên dưới một lòng hô vang, át tiếng gièm pha: “Can chi đến các ngươi?!!”
Dường như… các ngươi đối với chủ soái của bọn lão tử có điểm không đồng tình?
Không quan hệ, lưỡng quốc chúng ta chẳng ngại ngần gì mà không diễu võ dương oai, phô bày một chút thực lực xem như là diễn tập giao chiến đi, cũng nhân thể củng cố mối bang giao hảo hữu thâm căn cố đế giữa song phương vậy…
Nắm đấm ai mạnh hơn kẻ đó làm thủ lĩnh!
(Nên nhớ là Bát Phương quân vừa được tổng chỉnh lý quân trang quân dụng, khí thế đang ngùn ngụt)
Bởi vậy, kể từ lúc Bát Phương kỵ binh khôi giáp sáng lòa trấn giữ biên cảnh cứ lăm lăm gầm gừ nhìn sang Hung Dã như hổ rình mồi, mọi thanh âm to nhỏ tại vương đình Hung Dã lập tức ẩn sâu lặn kỹ, không còn nghe phong thanh gì nữa.
Có đôi lúc, sức mạnh vũ lực mới đích xác là đạo lý vững chắc chân chính nhất.
“Tiếu thừa tướng…” – Thái tử Phương Giản Huệ cất tiếng, trên môi là nụ cười khả ố, tỏ vẻ cung kính mà không thiếu gian ngoan hiểm độc, thong thả bước vào Ngự thư phòng, “Tiếu thừa tướng mấy hôm ở nhà bế môn tư quá, chắc phải khổ sở mà đếm từng ngày, cuối cùng cũng được Hoàng thượng tuyên triệu, thật là đáng mừng, đáng mừng nha!”
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. (1)
Lao thúc trừng mắt giận dữ, cảnh giác nhìn Phương Giản Huệ, sợ gã làm chuyện bất lợi đối với công tử.
Tiếu Khuynh Vũ không chút biến sắc, vẫn điềm đạm thản nhiên, ôn nhuận như ngọc: “Phiền Điện hạ phải quan tâm, Vô Song hết thảy vẫn khang an!”
Lại nữa! Thật đáng hận, đáng chết! Lại là cái thái độ không oán không giận, chẳng vui chẳng buồn đó! Phương Giản Huệ ghét nhất loại người như Tiếu Khuynh Vũ, dường như lúc nào cũng điềm tĩnh kiên định, kẻ khác không cách nào đả kích hay lay chuyển nổi, đứng trước sự thể ra sao cũng luôn giữ thái độ đạm định tự nhiên, xem như chẳng có gì.
Chính biểu cảm này của Tiếu Khuynh Vũ thời thời khắc khắc nhắc nhở, chế nhạo, trêu ngươi sự ngu dốt vô dụng của gã, cũng là khẳng định với gã, trên dưới Đại Khánh phồn thịnh hay suy vong nhất nhất phải dựa vào kẻ tàn phế hư nhược trước mắt, hoàn toàn không phải là gã, đương triều Thái tử điện hạ cao cao tại thượng.
Vừa thấy thái độ của y, Phương Giản Huệ chỉ hận nhất nó không phải một thực thể hữu hình để giật xuống, để vần vò, để xé nát, để chà đạp đến thảm thương!
Gã tươi cười cúi sát xuống bên Tiếu Khuynh Vũ, ngữ điệu trầm thấp đê tiện, ngữ khí u ám ái muội: “Bây giờ mới đột nhiên phát hiện Vô Song công tử quả thật không hổ danh thiên hạ tuyệt thế Vô Song… Này thì mi tựa viễn sơn, này thì mắt như bích thủy, này thì chu sa diễm kiều, thật không uổng công Phương tiểu hầu gia tại triều đường bất chấp luân thường, bất kể danh dự, công khai biểu đạt tình cảm si ái đối với Tiếu thừa tướng…”
Lao thúc nghe được, phẫn nộ cực điểm, trừng trừng dữ tợn muốn nứt đôi tròng mắt, hai bàn tay to bè co chặt thành nắm đấm, từng khớp xương bấu lại nghe răng rắc lạnh người!
Là vũ nhục! Hắn ngang nhiên dám vũ nhục công tử!!
Trong mắt Tiếu Khuynh Vũ, sát khí vụt lóe lên…
Rồi lập tức biến mất.
Ánh mắt của y…
Luôn luôn sắc sảo lợi hại, giấu bên trong sự trữ định ôn hòa.
Cô tịch tựa tuyết sơn hàn ngọc, thâm tình nhược thu thủy ba lân. (2)
Nhưng mà, một khi trong lòng y đang nổi lên sát ý, thì ánh mắt nhu hòa kia lại tựa như bảo kiếm vừa tôi trong lửa đỏ. Bén ngót, sắc lạnh bức người!
Có lẽ là may mắn cho Phương Giản Huệ, vì chỉ một sát na cực nhanh, gã không kịp nhìn thấy ánh mắt chết chóc của Tiếu Khuynh Vũ.
Thanh âm thoang thoảng dịu dàng mà lạnh lẽo của loài rắn độc uyển chuyển rót vào tai công tử Vô Song: “Tự nhiên lại nghĩ… Chắc là Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia đã kịp thưởng thức tư vị của Tiếu thừa tướng rồi thì phải?”
—oOo—
(1): Người đến không có ý tốt, nếu có ý tốt đã không đến: cố tình tiếp cận với mục đích xấu.
(2): Cô tịch như sông băng núi tuyết, thâm tình tựa dòng thu thủy nhẹ nhàng len qua kẽ đá nơi suối sâu.
/198
|