Hết thảy nguồn gốc bắt đầu từ một vị hoàng tử Đại Viêm. Mỗi khi Cừu Hoàng nhớ đến lúc trước thì đều cảm thấy có một chút hối hận.
“Đó là chuyện hơn ba mươi năm về trước, có một vị hoàng tử của Đại Viêm lúc ấy hơn hai mươi tuổi…” Khuôn mặt trẻ tuổi của Cừu Hoàng lộ ra bi sắc, giọng nói già nua bắt đầu tự thuật chuyện xa xưa.
Vị hoàng tử kia tranh đấu cùng hoàng tộc, cuối cùng bị bại bởi huynh đệ của hắn, bị gạt bỏ. Hắn đương nhiên không phục, luận về mưu trí võ học, thậm chí sách lược trị quốc, hắn cũng không hề thua kém huynh đệ của mình.
Có lẽ vận khí của hắn không tốt, nhưng thân ở hoàng tộc, có đôi khi ngay cả vận khí cũng rất quan trọng. Tuy rằng hắn rất tuấn tú, nhưng so với hắn thì có khối người xuất sắc hơn, lại biết lấy lòng người. Hắn cũng không phải là kẻ được sủng ái như thế.
Hắn bị vứt bỏ, một mình đi đến biên ải Đại Viêm, dần dần quen thuộc với hết thảy nơi này, cũng bắt đầu có tiếp xúc với bộ tộc Vạn Ương.
Vạn Ương không phải một đại quốc, là do rất nhiều bộ tộc tạo thành, cơ hồ không giao lưu với ngoại giới. Đại Viêm xem Vạn Ương là man di, cũng không coi trọng Vạn Ương. Trong khi đó, thanh danh của Yêu Hồ tộc lại hiển hách nhất thời, thủ hạ có vô số người tài ba, vị hoàng tử kia đương nhiên cũng hiếu kỳ, hắn không hiểu vì sao trên đời lại có người có bản năng kỳ dị như thế, vì vậy rất muốn kết làm bằng hữu.
Hắn tìm tới cửa, nhận thức với Tộc trưởng Yêu Hồ tộc, Cừu Hoàng nói cho hắn rất nhiều chuyện về Yêu Hồ tộc, cả chuyện về Vạn Ương, trong mắt của Cừu Hoàng, vị hoàng tử này là một nhân tài, nếu có thể thuyết phục Hoàng Đế Đại Viêm, hai nước thông thương, mở ra biên ải thì đối với Vạn Ương thập phần có lợi, ý tưởng của Cừu Hoàng được hoàng tử tiếp nhận, nhưng đáng tiếc vị hoàng tử này lại không được sủng ái ở trước mặt Hoàng Đế Đại Viêm.
Dâng lên tấu thư ở hoàng thành lại không hề nhận được phản ứng, nhưng thật ra các vị huynh đệ trong hoàng tộc của hắn lại lưu lại tấu thư để cười nhạo. Ôm hoài bão mà không có chỗ để thi triển, vị hoàng tử thất vọng mượn rượu tiêu sầu, trở nên vô tri vô giác, dự tính ở lại biên ải Vạn Ương, không quay trở về. Cừu Hoàng thấy hắn nản lòng như thế, vì vậy một ngày nọ mới dẫn đến một vị giai nhân, giới thiệu cho bọn họ quen biết.
Sau đó mỗi lần nghĩ lại, Cừu Hoàng đều phải tự hỏi, hắn có làm sai hay không.
“Ta có lẽ không nên để cho bọn họ kết làm bằng hữu. Nếu không phải ta, thì không xảy ra chuyện ngày hôm nay.” Trong tiếng ai thán, lời nói của Cừu Hoàng làm cho Hách Thiên Thần nghĩ đến một người, lúc này Cừu Hoàng lại tiếp tục nói, rốt cục nghiệm chứng phán đoán của hắn.
“Ta không nên để cho hắn gặp Ỷ La.”
Nàng không phải là ai khác, mà là Vương muội của Vạn Ương Vương, Ỷ La công chúa. Nàng và vị hoàng tử kia tương tri tương hứa, mặc dù không có quan hệ bất chính nhưng ngôn hành cử chỉ lại thập phần thân mật. Dũng sĩ Ngao Kiêu tộc xưa nay ái mộ vị công chúa đương nhiên cảm thấy khó chịu, đem việc này mách lại cho Vạn Ương Vương, Vạn Ương Vương lệnh cho công chúa không được ra ngoài, đem nhốt nàng vào trong cung.
Vị hoàng tử kia liền thông qua Cừu Hoàng để truyền thư cho nàng, tình cảm giữa hai người chẳng những không sút giảm mà ngược lại càng thêm sâu sắc, lúc này bên Đại Viêm truyền tin đến, Hoàng Đế Đại Viêm lâm trọng bệnh, hoàng tử nóng lòng chạy về, liền ước hẹn với công chúa, nếu như hắn có thể thuận lợi đoạt được ngôi vị hoàng đế thì sẽ mở ra thông thương cho Vạn Ương và Đại Viêm, rồi quay về thú nàng làm hậu.
Hoàng tử đi về, trong hoàng cung Đại Viêm xảy ra một hồi phong vân bão táp, tranh quyền đoạt vị, khi Hoàng Đế Đại Viêm lâm trọng bệnh là lúc các hoàng tử dùng hết mọi cách bài trừ lẫn nhau, hai năm năm tháng trôi qua rất nhanh, vị hoàng tử kia ngày ngày sa vào âm mưu và thủ đoạn, không thể không thành thân với nữ nhi của một vị đại thần để củng cố địa vị của mình, công chúa nghe được tin tức thì bị đả kích nặng nề.
Dũng sĩ Ngao Kiêu tộc ái mộ Ỷ La công chúa trở thành Tộc trưởng Ngao Kiêu tộc, được Vạn Ương Vương hạ chỉ thành hôn với nàng, nàng không còn biện pháp, âm thầm tìm đến Cừu Hoàng, phó thác Yêu Hồ tộc để giúp vị hoàng tử kia đoạt vị, muốn hắn thực hiện lời hứa lúc trước.
“Những người có dị lực có thể làm được rất nhiều việc mà thường nhân không thể làm được.” Hách Cửu Tiêu nói ra những lời này, lãnh ý trong ngữ điệu làm cho những lời này mang rất nhiều hàm nghĩa tối tăm.
Cừu Hoàng dừng một chút, không hề phản bác, lại một lần nữa khép mắt lại, mang theo tiếng thở dài, “Từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc, muốn đạt được ngôi vị đế vương cũng không thể dựa vào thiện tâm.”
Năm đó Cừu Hoàng lĩnh mệnh mà đi, thủ hạ Yêu Hồ tộc có dị năng, quả thật đã làm không ít chuyện vì hoàng tử, cuối cùng giúp hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế.
Vị hoàng tử kia quả nhiên giữ lời, mở ra biên ải để thông thương, nhưng hắn đã có hậu phi, làm sao có thể thú Ỷ La công chúa để làm hoàng hậu, huống chi hắn mới đăng cơ không lâu, hắn phải mượn sức triều thần để củng cố địa vị, càng không thể đắc tội với ngoại thích. (ngoại thích = bên ngoại, trong cụm từ nội thân ngoại thích)
Rốt cục hắn nuốt lời. Ỷ La công chúa ở Vạn Ương bị Vương huynh trách cứ, đồng thời môn hạ của Yêu Hồ tộc có rất nhiều người lưu luyến vinh hoa phú quý ở Trung Nguyên nên không quay trở lại.
“….Tên hoàng tử kia chính là Thuận Đức Đế hiện nay, khi Sở Mục đăng cơ, Yêu Hồ tộc gặp nạn, nhưng đến sau này ta mới biết được, tộc nhân không phải không muốn trở về, mà là bị bắt nhốt, sau đó bị tru diệt từng người một.” Ánh mặt trời xuyên qua khe trúc, chiếu vào những hạt bụi đang lơ lửng giữa không khí, mái tóc bạc trắng của Cừu Hoàng dưới ánh mặt trời giống như bị khô gãy.
Đây là thủ đoạn của Sở Mục, qua cầu rút ván, hắn nhận ra Yêu Hồ tộc đối với Đại Viêm là một sự nguy hiểm, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể dìm thuyền, nếu có một ngày Yêu Hồ tộc đã từng giúp hắn lại bị người khác thu phục, địa vị của hắn sẽ bị lung lay.
Dân chúng của Vạn Ương dũng mãnh chất phác, chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng dị năng của Yêu Hồ tộc, nhưng Sở Mục lại nhìn ra nguy cơ này, hôm nay Vạn Ương Vương không cần, sau này thì sao? Vạn Ương Vương kế tiếp thì thế nào? Ai có thể cam đoan mấy đời của Vạn Ương yên ổn như hiện tại, không dò xét Trung Nguyên? Trước mắt bọn họ chỉ là một tiểu quốc, chỉ là vài bộ tộc, nhưng nếu sau này Yêu Hồ tộc càng thêm hưng thịnh thì Vạn Ương sẽ có một lực lượng phi thường dũng mãnh.
Đấu tranh, mưu sinh, rốt cục đi lên ngôi vị hoàng đế, Sở Mục không còn là vị hoàng tử như trước kia, mà đã là Hoàng Đế hoàng triều Đại Viêm, hắn đứng rất cao, nhìn xa trông rộng, cũng càng hiểu được cách sử dụng thủ đoạn.
Hắn cùng lúc giấu diếm mọi người, thông qua thư từ để làm an lòng Ỷ La công chúa, đồng thời bí mật xử tử người của Yêu Hồ tộc đang ở Trung Nguyên, Ỷ La công chúa không rõ chân tướng nên vì hắn mà tìm đến Trung Nguyên, khiến Vạn Ương Vương tức giận, tuyên cáo ra ngoài rằng công chúa bị bạo bệnh mà chết, không bao giờ thừa nhận người Vương muội này nữa.Yêu Hồ tộc ở Vạn Ương bị giam lỏng tại Miên Ngọc Sơn phía sau hoàng thành, ngọn núi này trở thành cấm địa. Tất cả những việc này đều xảy ra vào ba mươi hai năm trước, từ đó Tộc trưởng Hùng Tích An của Ngao Kiêu tộc xem Yêu Hồ tộc là cái gai trong mắt. Hắn nhớ mãi không quên hai việc, nếu không phải Yêu Hồ tộc thì sự tình sẽ không đến nông nỗi như ngày hôm nay, nếu không phải Sở Mục thì hắn sẽ không mất đi Ỷ La công chúa của hắn.
“Lương Ỷ La đã từng đến Trung Nguyên?” Hách Thiên Thần chắp tay nhìn ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, hắn xoay người lại, kể từ khi bắt đầu thì hắn đã biết hoàng tử mà Cừu Hoàng nói chính là Thuận Đức Đế, nhưng lại không ngờ người có dính dáng đến Lương Ỷ La không phải là Hùng Tích An mà lại là Sở Mục, lúc này nghe nói nàng đã từng đến Trung Nguyên, hắn hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đừng vội, ta vẫn chưa nói hết.” Cừu Hoàng nâng tay, thở hổn hển rồi hít sâu vào một hơi, cầm lấy chiếc bát gỗ bên cạnh để uống một ngụm nước, “Sự tình vẫn chưa chấm dứt….Đối với mẫu thân của các ngươi mà nói thì đây mới chỉ là bắt đầu.” Hắn buông bát xuống, Hách Thiên Thần chú ý khi hắn uống nước, ngoài miệng vẫn khô khốc, tựa như ánh mắt của hắn, không có một chút sinh khí.
Cừu Hoàng nhận thấy ánh mắt của hắn, mỉm cười như có như không, trong lòng của Hách Thiên Thần tựa hồ có một chút phát giác, thì lại thấy Cừu Hoàng nhắm mắt lại, rồi tiếp tục nói, “Đây là nàng quay về nói cho ta biết, Ỷ La công chúa lúc trước mang theo rất nhiều châu báo và chiến giáp đến Trung Nguyên, vốn cho rằng là của hồi môn, nhưng nàng phát hiện Sở Mục đã thay đổi….”
Sở Mục không còn là Sở Mục mà nàng đã biết, ở trước mặt nàng là Hoàng Đế Đại Viêm, là vua của một nước, không có tình cảm nam nữ, mà chỉ còn quốc sự xã tắc, ánh mắt của hắn nhìn nàng không còn là sự ái mộ xưa kia, hắn cao cao tại thượng, không bao giờ tín nhiệm người khác, ở nơi cao không thể tránh khỏi sương hàn.
Sở Mục cất giấu châu báu và những thứ mà Lương Ỷ La mang đến, đặt vào trong một ngọn núi rồi phái người trông giữ, nhưng thủy chung không lập nàng làm hoàng hậu, thậm chí cũng không cho nàng một danh phận, mà đồng thời, hậu phi của hắn đã có người sinh hạ hai vị hoàng tử.
Đây là song sinh, là điềm xấu, Sở Mục rất đau đầu, vì vậy bí mật đem một hoàng tử giấu kín, rồi sau đó nhờ Mục Thịnh của Yêu Hồ tộc là người bên cạnh Lương Ỷ La giúp hắn giải quyết phiền phức này, xóa đi một phần ký ức của vị hậu phi kia.
Khi Hách Thiên Thần nghe nói đến đó thì mới biết những lời của Mạc Vô Thương không phải hoàn toàn là lừa gạt, đầu tiên là ‘Vạn Ương Vương’ quả thật muốn gặp bọn họ, chẳng qua vị Vương này là Lương Ỷ La, tiếp theo là đúng như lời của Cừu Hoàng, bảo tàng lúc trước hóa ra lại thuộc về Vạn Ương.
Cừu Hoàng không biết chuyện mà Hách Thiên Thần đang suy nghĩ trong lòng, hắn tiếp tục dùng ngữ điệu có phần mệt mỏi để tự thuật chuyện xưa, “Mãi cho đến một ngày, thái độ của Ỷ La công chúa đột nhiên thay đổi…”
Kể từ lúc chuyện này phát sinh, Lương Ỷ La càng ngày càng cảm thấy bất an, rốt cục vào một hôm, nàng lặng lẽ lật xem mật hàm của Sở Mục thì phát hiện chân tướng, nàng phát hiện người của Yêu Hồ tộc trước kia đến Trung Nguyên giúp Sở Mục đều bị Sở Mục hạ lệnh tru diệt.
Nàng kinh hãi giận dữ, vừa buồn vừa hận, duyên tình với Sở Mục đã tận, sau đó có một ngày, trong hoàng cung Vạn Ương xuất hiện Ỷ La công chúa trở về từ Trung Nguyên. Biết được chân tướng thì người của Yêu Hồ tộc cũng phi thường bi phẫn, trách cứ lúc trước vì sao Tộc trưởng Cừu Hoàng lại tin tưởng Sở Mục, vì sao phải tin tưởng lời nói của người Trung Nguyên này.
“Sau khi sự việc xảy ra, ta là Tộc trưởng không biết nên làm thế nào, tộc nhân của ta vì ta mà chết, ta không nên giúp Ỷ La, đây là lỗi lầm của ta, nhưng sau đó ta lại làm sai một việc.” Cừu Hoàng cười khổ.
Nội loạn trong Yêu Hồ tộc khiến cho địa vị của hắn tuột dốc không phanh, trong tộc chia thành hai phe, một phe thù hận người Trung Nguyên, không phục Cừu Hoàng, một phe trung thành không thay đổi. Trong tình hình này, hắn âm thầm phái người đưa tỷ muội Diễm Âm và Diễm Hoa đến Trung Nguyên, ý đồ muốn vãn hồi sai lầm của mình, muốn dùng cái chết của Sở Mục để bình ổn sự căm phẫn của tộc nhân.
“Đây là cái sai thứ hai của ta. Diễm Âm và Diễm Hoa bị người đánh cướp, chẳng những không thể giết Sở Mục mà còn làm hại cuộc đời của các nàng phải chịu bất hạnh…”
Lời nói của Cừu Hoàng càng lúc càng chậm, giống như khí lực đã cạn kiệt, “Hết thảy đều là do ta tạo ra, mấy năm nay ta tự cầm tù mình như thế, chính là muốn chờ các ngươi đến.”
Đôi mắt không còn tinh tường đang chậm rãi chuyển động, tầm mắt dừng trên hai người ở trước mặt, “Thời gian của ta không còn nhiều, chẳng qua Yêu Hồ tộc không người thừa kế nên ta rất lo lắng, ta muốn giao nó cho một trong hai người các ngươi, Yêu Hồ tộc lại bị phong tỏa trong núi, nhất định sẽ bị diệt vong, ta hy vọng các ngươi có thể thuyết phục Vương Thượng.”
Hắn nghĩ đến hết thảy những lời tự thuật của Mục Thịnh, chậm rãi nhắm mắt lại, hắn cũng không ngờ, hai tên hài tử mà lúc trước hắn lo lắng băn khoăn lại trở thành cứu tinh của Yêu Hồ tộc ngày hôm nay.
Hắn khoanh chân mà ngồi, tựa như không còn sức để mở hai mắt, “Những gì ta muốn nói đều đã nói ra, trong tộc có những kẻ rất có thành kiến đối với người Trung Nguyên, ta đã mất đi khả năng thay đổi suy nghĩ của bọn họ, các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình…”
“Sẽ không có ai kế thừa Yêu Hồ tộc, chúng ta tới đây chỉ vì chân tướng, những thứ khác không quan hệ đến chúng ta.” Phong thái của Hách Cửu Tiêu giống như hắn có thể ra đi bất cứ lúc nào, hắn cất bước đi đến trước cửa, “Với lại, Vạn Ương Vương đã chết từ lâu.”
Cừu Hoàng chậm rãi mở mắt ra, trong mắt chỉ có thần sắc kinh ngạc, hắn không biết Vạn Ương Vương đã chết.
Lương Ỷ La bị giam lỏng trong cung, không thể thay đổi ý chỉ của Tiên Vương, không thể phóng thích người của Yêu Hồ tộc, cùng với chuyện của Trung Nguyên mà tâm tư càng thêm buồn bực, ngoại trừ lúc trở về thì từ đó về sau nàng rốt cục không còn liên lạc với Cừu Hoàng, hết thảy dĩ vãng đều tan thành mây khói.
Không có khả năng để thay đổi, Lương Ỷ La vì chuyện cũ mà càng đau buồn, đêm đêm nàng khóc thầm bên linh cữu của Vạn Ương Vương, không biết có phải vì chuyện quá khứ mà cảm thấy hối hận hay không.
Hách Thiên Thần bước ra từ căn phòng bằng trúc, bên ngoài đã là đêm khuya, người đứng thẳng trước cửa chính là Hạ Tư Nhân, không biết nàng đã đứng đây được bao lâu, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào hắn, giống như muốn thấy rõ bộ dáng của hắn, sau một cái liếc mắt thì xoay người rời đi.
Căn phòng nhỏ sau lưng bọn họ vẫn lặng yên không một tiếng động, Tộc trưởng Cừu Hoàng của Yêu Hồ tộc vẫn còn đang cảm khái, hắn ở trong núi không hề hay biết chuyện gì, cục diện bên ngoài thì đã hoàn toàn thay đổi, hắn không thể cưỡng ép hai người kế thừa Yêu Hồ tộc, vì vậy chỉ có thể nói một câu với hai người bọn họ, “Phải cẩn thận năng lực của các ngươi.”
“Đó là chuyện hơn ba mươi năm về trước, có một vị hoàng tử của Đại Viêm lúc ấy hơn hai mươi tuổi…” Khuôn mặt trẻ tuổi của Cừu Hoàng lộ ra bi sắc, giọng nói già nua bắt đầu tự thuật chuyện xa xưa.
Vị hoàng tử kia tranh đấu cùng hoàng tộc, cuối cùng bị bại bởi huynh đệ của hắn, bị gạt bỏ. Hắn đương nhiên không phục, luận về mưu trí võ học, thậm chí sách lược trị quốc, hắn cũng không hề thua kém huynh đệ của mình.
Có lẽ vận khí của hắn không tốt, nhưng thân ở hoàng tộc, có đôi khi ngay cả vận khí cũng rất quan trọng. Tuy rằng hắn rất tuấn tú, nhưng so với hắn thì có khối người xuất sắc hơn, lại biết lấy lòng người. Hắn cũng không phải là kẻ được sủng ái như thế.
Hắn bị vứt bỏ, một mình đi đến biên ải Đại Viêm, dần dần quen thuộc với hết thảy nơi này, cũng bắt đầu có tiếp xúc với bộ tộc Vạn Ương.
Vạn Ương không phải một đại quốc, là do rất nhiều bộ tộc tạo thành, cơ hồ không giao lưu với ngoại giới. Đại Viêm xem Vạn Ương là man di, cũng không coi trọng Vạn Ương. Trong khi đó, thanh danh của Yêu Hồ tộc lại hiển hách nhất thời, thủ hạ có vô số người tài ba, vị hoàng tử kia đương nhiên cũng hiếu kỳ, hắn không hiểu vì sao trên đời lại có người có bản năng kỳ dị như thế, vì vậy rất muốn kết làm bằng hữu.
Hắn tìm tới cửa, nhận thức với Tộc trưởng Yêu Hồ tộc, Cừu Hoàng nói cho hắn rất nhiều chuyện về Yêu Hồ tộc, cả chuyện về Vạn Ương, trong mắt của Cừu Hoàng, vị hoàng tử này là một nhân tài, nếu có thể thuyết phục Hoàng Đế Đại Viêm, hai nước thông thương, mở ra biên ải thì đối với Vạn Ương thập phần có lợi, ý tưởng của Cừu Hoàng được hoàng tử tiếp nhận, nhưng đáng tiếc vị hoàng tử này lại không được sủng ái ở trước mặt Hoàng Đế Đại Viêm.
Dâng lên tấu thư ở hoàng thành lại không hề nhận được phản ứng, nhưng thật ra các vị huynh đệ trong hoàng tộc của hắn lại lưu lại tấu thư để cười nhạo. Ôm hoài bão mà không có chỗ để thi triển, vị hoàng tử thất vọng mượn rượu tiêu sầu, trở nên vô tri vô giác, dự tính ở lại biên ải Vạn Ương, không quay trở về. Cừu Hoàng thấy hắn nản lòng như thế, vì vậy một ngày nọ mới dẫn đến một vị giai nhân, giới thiệu cho bọn họ quen biết.
Sau đó mỗi lần nghĩ lại, Cừu Hoàng đều phải tự hỏi, hắn có làm sai hay không.
“Ta có lẽ không nên để cho bọn họ kết làm bằng hữu. Nếu không phải ta, thì không xảy ra chuyện ngày hôm nay.” Trong tiếng ai thán, lời nói của Cừu Hoàng làm cho Hách Thiên Thần nghĩ đến một người, lúc này Cừu Hoàng lại tiếp tục nói, rốt cục nghiệm chứng phán đoán của hắn.
“Ta không nên để cho hắn gặp Ỷ La.”
Nàng không phải là ai khác, mà là Vương muội của Vạn Ương Vương, Ỷ La công chúa. Nàng và vị hoàng tử kia tương tri tương hứa, mặc dù không có quan hệ bất chính nhưng ngôn hành cử chỉ lại thập phần thân mật. Dũng sĩ Ngao Kiêu tộc xưa nay ái mộ vị công chúa đương nhiên cảm thấy khó chịu, đem việc này mách lại cho Vạn Ương Vương, Vạn Ương Vương lệnh cho công chúa không được ra ngoài, đem nhốt nàng vào trong cung.
Vị hoàng tử kia liền thông qua Cừu Hoàng để truyền thư cho nàng, tình cảm giữa hai người chẳng những không sút giảm mà ngược lại càng thêm sâu sắc, lúc này bên Đại Viêm truyền tin đến, Hoàng Đế Đại Viêm lâm trọng bệnh, hoàng tử nóng lòng chạy về, liền ước hẹn với công chúa, nếu như hắn có thể thuận lợi đoạt được ngôi vị hoàng đế thì sẽ mở ra thông thương cho Vạn Ương và Đại Viêm, rồi quay về thú nàng làm hậu.
Hoàng tử đi về, trong hoàng cung Đại Viêm xảy ra một hồi phong vân bão táp, tranh quyền đoạt vị, khi Hoàng Đế Đại Viêm lâm trọng bệnh là lúc các hoàng tử dùng hết mọi cách bài trừ lẫn nhau, hai năm năm tháng trôi qua rất nhanh, vị hoàng tử kia ngày ngày sa vào âm mưu và thủ đoạn, không thể không thành thân với nữ nhi của một vị đại thần để củng cố địa vị của mình, công chúa nghe được tin tức thì bị đả kích nặng nề.
Dũng sĩ Ngao Kiêu tộc ái mộ Ỷ La công chúa trở thành Tộc trưởng Ngao Kiêu tộc, được Vạn Ương Vương hạ chỉ thành hôn với nàng, nàng không còn biện pháp, âm thầm tìm đến Cừu Hoàng, phó thác Yêu Hồ tộc để giúp vị hoàng tử kia đoạt vị, muốn hắn thực hiện lời hứa lúc trước.
“Những người có dị lực có thể làm được rất nhiều việc mà thường nhân không thể làm được.” Hách Cửu Tiêu nói ra những lời này, lãnh ý trong ngữ điệu làm cho những lời này mang rất nhiều hàm nghĩa tối tăm.
Cừu Hoàng dừng một chút, không hề phản bác, lại một lần nữa khép mắt lại, mang theo tiếng thở dài, “Từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc, muốn đạt được ngôi vị đế vương cũng không thể dựa vào thiện tâm.”
Năm đó Cừu Hoàng lĩnh mệnh mà đi, thủ hạ Yêu Hồ tộc có dị năng, quả thật đã làm không ít chuyện vì hoàng tử, cuối cùng giúp hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế.
Vị hoàng tử kia quả nhiên giữ lời, mở ra biên ải để thông thương, nhưng hắn đã có hậu phi, làm sao có thể thú Ỷ La công chúa để làm hoàng hậu, huống chi hắn mới đăng cơ không lâu, hắn phải mượn sức triều thần để củng cố địa vị, càng không thể đắc tội với ngoại thích. (ngoại thích = bên ngoại, trong cụm từ nội thân ngoại thích)
Rốt cục hắn nuốt lời. Ỷ La công chúa ở Vạn Ương bị Vương huynh trách cứ, đồng thời môn hạ của Yêu Hồ tộc có rất nhiều người lưu luyến vinh hoa phú quý ở Trung Nguyên nên không quay trở lại.
“….Tên hoàng tử kia chính là Thuận Đức Đế hiện nay, khi Sở Mục đăng cơ, Yêu Hồ tộc gặp nạn, nhưng đến sau này ta mới biết được, tộc nhân không phải không muốn trở về, mà là bị bắt nhốt, sau đó bị tru diệt từng người một.” Ánh mặt trời xuyên qua khe trúc, chiếu vào những hạt bụi đang lơ lửng giữa không khí, mái tóc bạc trắng của Cừu Hoàng dưới ánh mặt trời giống như bị khô gãy.
Đây là thủ đoạn của Sở Mục, qua cầu rút ván, hắn nhận ra Yêu Hồ tộc đối với Đại Viêm là một sự nguy hiểm, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể dìm thuyền, nếu có một ngày Yêu Hồ tộc đã từng giúp hắn lại bị người khác thu phục, địa vị của hắn sẽ bị lung lay.
Dân chúng của Vạn Ương dũng mãnh chất phác, chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng dị năng của Yêu Hồ tộc, nhưng Sở Mục lại nhìn ra nguy cơ này, hôm nay Vạn Ương Vương không cần, sau này thì sao? Vạn Ương Vương kế tiếp thì thế nào? Ai có thể cam đoan mấy đời của Vạn Ương yên ổn như hiện tại, không dò xét Trung Nguyên? Trước mắt bọn họ chỉ là một tiểu quốc, chỉ là vài bộ tộc, nhưng nếu sau này Yêu Hồ tộc càng thêm hưng thịnh thì Vạn Ương sẽ có một lực lượng phi thường dũng mãnh.
Đấu tranh, mưu sinh, rốt cục đi lên ngôi vị hoàng đế, Sở Mục không còn là vị hoàng tử như trước kia, mà đã là Hoàng Đế hoàng triều Đại Viêm, hắn đứng rất cao, nhìn xa trông rộng, cũng càng hiểu được cách sử dụng thủ đoạn.
Hắn cùng lúc giấu diếm mọi người, thông qua thư từ để làm an lòng Ỷ La công chúa, đồng thời bí mật xử tử người của Yêu Hồ tộc đang ở Trung Nguyên, Ỷ La công chúa không rõ chân tướng nên vì hắn mà tìm đến Trung Nguyên, khiến Vạn Ương Vương tức giận, tuyên cáo ra ngoài rằng công chúa bị bạo bệnh mà chết, không bao giờ thừa nhận người Vương muội này nữa.Yêu Hồ tộc ở Vạn Ương bị giam lỏng tại Miên Ngọc Sơn phía sau hoàng thành, ngọn núi này trở thành cấm địa. Tất cả những việc này đều xảy ra vào ba mươi hai năm trước, từ đó Tộc trưởng Hùng Tích An của Ngao Kiêu tộc xem Yêu Hồ tộc là cái gai trong mắt. Hắn nhớ mãi không quên hai việc, nếu không phải Yêu Hồ tộc thì sự tình sẽ không đến nông nỗi như ngày hôm nay, nếu không phải Sở Mục thì hắn sẽ không mất đi Ỷ La công chúa của hắn.
“Lương Ỷ La đã từng đến Trung Nguyên?” Hách Thiên Thần chắp tay nhìn ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, hắn xoay người lại, kể từ khi bắt đầu thì hắn đã biết hoàng tử mà Cừu Hoàng nói chính là Thuận Đức Đế, nhưng lại không ngờ người có dính dáng đến Lương Ỷ La không phải là Hùng Tích An mà lại là Sở Mục, lúc này nghe nói nàng đã từng đến Trung Nguyên, hắn hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đừng vội, ta vẫn chưa nói hết.” Cừu Hoàng nâng tay, thở hổn hển rồi hít sâu vào một hơi, cầm lấy chiếc bát gỗ bên cạnh để uống một ngụm nước, “Sự tình vẫn chưa chấm dứt….Đối với mẫu thân của các ngươi mà nói thì đây mới chỉ là bắt đầu.” Hắn buông bát xuống, Hách Thiên Thần chú ý khi hắn uống nước, ngoài miệng vẫn khô khốc, tựa như ánh mắt của hắn, không có một chút sinh khí.
Cừu Hoàng nhận thấy ánh mắt của hắn, mỉm cười như có như không, trong lòng của Hách Thiên Thần tựa hồ có một chút phát giác, thì lại thấy Cừu Hoàng nhắm mắt lại, rồi tiếp tục nói, “Đây là nàng quay về nói cho ta biết, Ỷ La công chúa lúc trước mang theo rất nhiều châu báo và chiến giáp đến Trung Nguyên, vốn cho rằng là của hồi môn, nhưng nàng phát hiện Sở Mục đã thay đổi….”
Sở Mục không còn là Sở Mục mà nàng đã biết, ở trước mặt nàng là Hoàng Đế Đại Viêm, là vua của một nước, không có tình cảm nam nữ, mà chỉ còn quốc sự xã tắc, ánh mắt của hắn nhìn nàng không còn là sự ái mộ xưa kia, hắn cao cao tại thượng, không bao giờ tín nhiệm người khác, ở nơi cao không thể tránh khỏi sương hàn.
Sở Mục cất giấu châu báu và những thứ mà Lương Ỷ La mang đến, đặt vào trong một ngọn núi rồi phái người trông giữ, nhưng thủy chung không lập nàng làm hoàng hậu, thậm chí cũng không cho nàng một danh phận, mà đồng thời, hậu phi của hắn đã có người sinh hạ hai vị hoàng tử.
Đây là song sinh, là điềm xấu, Sở Mục rất đau đầu, vì vậy bí mật đem một hoàng tử giấu kín, rồi sau đó nhờ Mục Thịnh của Yêu Hồ tộc là người bên cạnh Lương Ỷ La giúp hắn giải quyết phiền phức này, xóa đi một phần ký ức của vị hậu phi kia.
Khi Hách Thiên Thần nghe nói đến đó thì mới biết những lời của Mạc Vô Thương không phải hoàn toàn là lừa gạt, đầu tiên là ‘Vạn Ương Vương’ quả thật muốn gặp bọn họ, chẳng qua vị Vương này là Lương Ỷ La, tiếp theo là đúng như lời của Cừu Hoàng, bảo tàng lúc trước hóa ra lại thuộc về Vạn Ương.
Cừu Hoàng không biết chuyện mà Hách Thiên Thần đang suy nghĩ trong lòng, hắn tiếp tục dùng ngữ điệu có phần mệt mỏi để tự thuật chuyện xưa, “Mãi cho đến một ngày, thái độ của Ỷ La công chúa đột nhiên thay đổi…”
Kể từ lúc chuyện này phát sinh, Lương Ỷ La càng ngày càng cảm thấy bất an, rốt cục vào một hôm, nàng lặng lẽ lật xem mật hàm của Sở Mục thì phát hiện chân tướng, nàng phát hiện người của Yêu Hồ tộc trước kia đến Trung Nguyên giúp Sở Mục đều bị Sở Mục hạ lệnh tru diệt.
Nàng kinh hãi giận dữ, vừa buồn vừa hận, duyên tình với Sở Mục đã tận, sau đó có một ngày, trong hoàng cung Vạn Ương xuất hiện Ỷ La công chúa trở về từ Trung Nguyên. Biết được chân tướng thì người của Yêu Hồ tộc cũng phi thường bi phẫn, trách cứ lúc trước vì sao Tộc trưởng Cừu Hoàng lại tin tưởng Sở Mục, vì sao phải tin tưởng lời nói của người Trung Nguyên này.
“Sau khi sự việc xảy ra, ta là Tộc trưởng không biết nên làm thế nào, tộc nhân của ta vì ta mà chết, ta không nên giúp Ỷ La, đây là lỗi lầm của ta, nhưng sau đó ta lại làm sai một việc.” Cừu Hoàng cười khổ.
Nội loạn trong Yêu Hồ tộc khiến cho địa vị của hắn tuột dốc không phanh, trong tộc chia thành hai phe, một phe thù hận người Trung Nguyên, không phục Cừu Hoàng, một phe trung thành không thay đổi. Trong tình hình này, hắn âm thầm phái người đưa tỷ muội Diễm Âm và Diễm Hoa đến Trung Nguyên, ý đồ muốn vãn hồi sai lầm của mình, muốn dùng cái chết của Sở Mục để bình ổn sự căm phẫn của tộc nhân.
“Đây là cái sai thứ hai của ta. Diễm Âm và Diễm Hoa bị người đánh cướp, chẳng những không thể giết Sở Mục mà còn làm hại cuộc đời của các nàng phải chịu bất hạnh…”
Lời nói của Cừu Hoàng càng lúc càng chậm, giống như khí lực đã cạn kiệt, “Hết thảy đều là do ta tạo ra, mấy năm nay ta tự cầm tù mình như thế, chính là muốn chờ các ngươi đến.”
Đôi mắt không còn tinh tường đang chậm rãi chuyển động, tầm mắt dừng trên hai người ở trước mặt, “Thời gian của ta không còn nhiều, chẳng qua Yêu Hồ tộc không người thừa kế nên ta rất lo lắng, ta muốn giao nó cho một trong hai người các ngươi, Yêu Hồ tộc lại bị phong tỏa trong núi, nhất định sẽ bị diệt vong, ta hy vọng các ngươi có thể thuyết phục Vương Thượng.”
Hắn nghĩ đến hết thảy những lời tự thuật của Mục Thịnh, chậm rãi nhắm mắt lại, hắn cũng không ngờ, hai tên hài tử mà lúc trước hắn lo lắng băn khoăn lại trở thành cứu tinh của Yêu Hồ tộc ngày hôm nay.
Hắn khoanh chân mà ngồi, tựa như không còn sức để mở hai mắt, “Những gì ta muốn nói đều đã nói ra, trong tộc có những kẻ rất có thành kiến đối với người Trung Nguyên, ta đã mất đi khả năng thay đổi suy nghĩ của bọn họ, các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình…”
“Sẽ không có ai kế thừa Yêu Hồ tộc, chúng ta tới đây chỉ vì chân tướng, những thứ khác không quan hệ đến chúng ta.” Phong thái của Hách Cửu Tiêu giống như hắn có thể ra đi bất cứ lúc nào, hắn cất bước đi đến trước cửa, “Với lại, Vạn Ương Vương đã chết từ lâu.”
Cừu Hoàng chậm rãi mở mắt ra, trong mắt chỉ có thần sắc kinh ngạc, hắn không biết Vạn Ương Vương đã chết.
Lương Ỷ La bị giam lỏng trong cung, không thể thay đổi ý chỉ của Tiên Vương, không thể phóng thích người của Yêu Hồ tộc, cùng với chuyện của Trung Nguyên mà tâm tư càng thêm buồn bực, ngoại trừ lúc trở về thì từ đó về sau nàng rốt cục không còn liên lạc với Cừu Hoàng, hết thảy dĩ vãng đều tan thành mây khói.
Không có khả năng để thay đổi, Lương Ỷ La vì chuyện cũ mà càng đau buồn, đêm đêm nàng khóc thầm bên linh cữu của Vạn Ương Vương, không biết có phải vì chuyện quá khứ mà cảm thấy hối hận hay không.
Hách Thiên Thần bước ra từ căn phòng bằng trúc, bên ngoài đã là đêm khuya, người đứng thẳng trước cửa chính là Hạ Tư Nhân, không biết nàng đã đứng đây được bao lâu, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào hắn, giống như muốn thấy rõ bộ dáng của hắn, sau một cái liếc mắt thì xoay người rời đi.
Căn phòng nhỏ sau lưng bọn họ vẫn lặng yên không một tiếng động, Tộc trưởng Cừu Hoàng của Yêu Hồ tộc vẫn còn đang cảm khái, hắn ở trong núi không hề hay biết chuyện gì, cục diện bên ngoài thì đã hoàn toàn thay đổi, hắn không thể cưỡng ép hai người kế thừa Yêu Hồ tộc, vì vậy chỉ có thể nói một câu với hai người bọn họ, “Phải cẩn thận năng lực của các ngươi.”
/322
|