Hắn nói xong thì lập tức trở lại đội ngũ để bắt đầu điều phối nhân thủ, lúc này Hách Thiên Thần mới biết lý do Lương Ỷ La muốn bọn họ ba ngày sau vào hoàng cung, nhất định là nàng đã biết được việc giao chiến với Xích Lang tộc từ Hùng Tích An, biết ba ngày sau sẽ hỗn loạn, càng dễ dàng hành động.
“Chúng ta biết tin Vương đã chết, bất quá…” Mục Thịnh ở lại tại chỗ, vừa cười vừa nói với bọn họ, “Các ngươi không có lý do giết hắn, hơn nữa nếu Đàn Y công tử và Huyết Ma Y muốn giết người thì làm sao lại tự mình động thủ.”
Mục Thịnh nói xong thì lại nhìn ra ở phía sau bọn họ, rồi vừa lắc đầu vừa tán thưởng, “Chẳng lẽ các ngươi e ngại trên người có quá nhiều ngân lượng hay sao mà lại dùng cách như vậy, cẩn thận khi quay về không có lộ phí.”
“Chúng ta đã đi Yêu Hồ tộc.” Hách Thiên Thần nhìn Mục Thịnh, lại nghĩ đến Yêu Hồ tộc. Hắn vừa mở miệng thì biểu tình trêu đùa của Mục Thịnh liền trở nên nghiêm túc, “Như thế nào?” Nay Vạn Vương Ương đã chết, đương nhiên năng lực của hai huynh đệ cũng mất tác dụng, nhưng kỳ thật Mục Thịnh vẫn biết Cừu Hoàng coi trọng năng lực của bọn họ là vì muốn bọn họ kế thừa Yêu Hồ tộc.
Hách Thiên Thần thuật lại ngắn gọn sự việc, Mục Thịnh cũng biết tình hình trong tộc, càng hiểu được việc này không thể cưỡng cầu, bằng không sẽ không thể làm sâu sắc mối quan hệ của bọn họ với Yêu Hồ tộc, thậm chí có thể vì một vài người có phản cảm đối với bọn họ sẽ khiến bọn họ trở mặt thành thù địch. Hắn thật sự không muốn nghĩ đến tình cảnh đó.
Ngắn gọn vài câu với nhau, Ngao Kiêu tộc ở phía sau sắp sửa đuổi đến, Phong Ngự Tu từ trong đội ngũ đi ra, phất tay về hướng bọn họ, “Đi mau! Nơi này có chúng ta chống cự!”
Thấy hai huynh đệ không động đậy, Mục Thịnh nóng nảy, “Cho dù các ngươi lợi hại như thế nào thì cũng không thể ngăn cản nhiều người như vậy. Có Phong Ngự Tu ở đây thì các ngươi không cần lo lắng, tên dã lang này rất muốn giao chiến với Ngao Kiêu tộc, dù sao cũng vừa đúng lúc, sớm một chút cũng không có gì, các ngươi không nên ở lại đây, còn không mau chạy đi?”
Hách Thiên Thần lo lắng lúc này triệu tập thủ hạ của hắn và Hách Cửu Tiêu cũng không kịp, Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh giữ chặt dây cương, “Bọn họ muốn tiến đến cũng phải mất ít nhất nửa ngày.”
Thủ hạ của bọn họ không ở trong thành Hòe Lâm mà ở ngoài thành, Hách Thiên Thần không thể tiếp tục do dự, đành quay đầu ngựa lại, “Phong Ngự Tu, đa tạ.”
“Tạ người này làm cái gì, không bằng cảm tạ ta!” Mục Thịnh khoát y mệ, Phong Ngự Tu từ bên cạnh kề sát vào, “Cảm tạ ta cũng là cảm tạ ngươi, ngươi và ta có khác gì nhau?” Nói xong, Phong Ngự Tu kéo cổ áo của Mục Thịnh lại, rồi kèm theo một nụ hôn, phía sau nhất thời vang lên một trận ầm ĩ, Xích Lang tộc cầm binh khí không ngừng hô to.
“Phong đại nhân! Phong đại nhân! Phong đại nhân!” Tiếng dã lang không ngừng tru lên, Phong Ngự Tu làm như vậy cũng có tác dụng khích lệ sĩ khí, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nghĩ đến tập tục của Xích Lang tộc, nhìn thấy trước mặt càng lúc càng nhiều người của Xích Lang tộc tiến đến, bọn họ liền giục ngựa rời đi.
Trong thành Hòe Lâm phi thường hỗn loạn, nhưng lúc này thủ vệ bên ngoài hoàng cung vẫn canh gác rất nghiêm ngặt, nếu không muốn bị người phát hiện cũng không phải dễ dàng, hai người đứng chờ ở một nơi bí mật gần đó, nghe thấy âm thanh xôn xao khi hai tộc đụng độ trong thành, tiếng la hét ầm ĩ không ngừng vang lên, thậm chí qua mấy con phố vẫn có thể mơ hồ nghe thấy.
Dần dần, tiếng vang chậm rãi đi xa, có lẽ là đến nơi hẻo lánh để giao chiến, bọn họ ở ngoài cung, đợi cho đến đêm khuya, tránh khỏi thủ vệ, đệ ra lệnh bài, theo cánh cửa lần trước bọn họ rời đi mà tiến cung.
Lương Ỷ La nhận được tin tức, biết trong thành bạo loạn, đang ở thư phòng âm thầm lo lắng, nàng không ngờ Ngao Kiêu tộc và Xích Lang tộc lại giao chiến sớm như vậy, lo lắng sẽ bỏ qua cơ hội, nếu ngày mai hai huynh đệ bọn họ mới tiến cung thì sẽ gặp phải Hùng Tích An, nàng nắm chặt chiếc khăn trong tay, tâm tư trở nên khẩn trương.
Mấy ngày gần đây nàng không có lòng dạ nào để trang điểm, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nhiều nếp nhăn, tựa hồ không tương xứng với niên kỷ của nàng, làm cho Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu khi tìm đến nơi này, nhìn thấy Ỷ La công chúa, trong mắt của Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên hiện lên một tia dị quang.
“Hồng Nhan.” Hai chữ lạnh lùng vang lên trong bầu không khí yên lặng, giống như kích khởi một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, Lương Ỷ La bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy hai người xuất hiện trong phòng, nàng yên lòng, “May mắn các ngươi đã đến.”
Hách Thiên Thần không bỏ qua hai chữ kia, vì sao Hách Cửu Tiêu lại đột nhiên nói ra Hồng Nhan? Là độc vật Hồng Nhan? “Xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi Hách Cửu Tiêu, phát hiện ánh mắt của ca ca mình vẫn dừng trên mặt của Lương Ỷ La.
Cẩm y tử kim lóe lên, Hách Cửu Tiêu chụp lấy một cổ tay, bấm vào mạch của Lương Ỷ La.
Lương Ỷ La cũng từng học võ, nhưng vì tình mà khổ sở nên không bỏ ra nhiều thời gian để luyện tập, vì vậy rất dễ dàng bị Hách Cửu Tiêu chế ngự, nàng chỉ cảm thấy trên tay trở nên lạnh lẽo, từ người Hách Cửu Tiêu tản ra một khí thế nặng nề, theo mấy ngón tay truyền đến, làm cho nàng không thể nhúc nhích.
“Nàng trúng Hồng Nhan?” Hách Thiên Thần nghe thấy những gì Hách Cửu Tiêu vừa nói, xác định bản thân mình không nghe lầm, nhưng Hách Cửu Tiêu lại khẽ lắc đầu, “Nàng không phải trúng độc Hồng Nhan, mà là…” Ánh mắt của hắn lộ ra vài phần hứng thú, đó là biểu tình sẽ hiển lộ khi gặp được chứng bệnh mà hắn cảm thấy hứng thú.
Hắn buông tay ra, Lương Ỷ La lui về phía sau, Hách Cửu Tiêu nhìn nàng, rồi giải thích với Hách Thiên Thần, “Hồng Nhan là do Già Lam bào chế, ngươi cũng biết Hồng Nhan ở Vạn Ương chỉ được sử dụng trong hoàng tộc, nếu hoàng tộc ban thưởng độc dược cho người ta thì vì sao phải dùng loại độc dược tốn công như thế, ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa?”
“Ta nghĩ rằng là vì không cho người ngoài phát hiện người uống thuốc độc bị trúng độc, làm cho người ta lâm vào điên cuồng, như thế có thể danh chính ngôn thuận trị tội, chẳng những có thể thủ mệnh mà còn có thể phá hủy danh dự của người nọ, chẳng lẽ không phải như vậy hay sao?” Nếu Hách Cửu Tiêu đã hỏi như thế thì sự tình ắt hẳn không phải đơn giản, Hách Thiên Thần phát hiện vẻ mặt của Lương Ỷ La rất khác thường, không biết bên trong còn có nội tình gì khác.
“Hồng Nhan đúng là có tác dụng này, nhưng ta đã từng suy đoán, đương sơ Già Lam bào chế Hồng Nhan không phải vì để giết người.” Khi Hách Cửu Tiêu nói như vậy thì vẫn nhìn Lương Ỷ La, Hách Thiên Thần cũng nhìn nàng, “Không phải vì giết người, chẳng lẽ là vì cứu người?”
Ngọn đèn trong phòng chiếu lên người của Lương Ỷ La, ánh đèn lay động, thần sắc của nàng phi thường phức tạp, cũng nhìn qua bọn họ, dường như bi ai, mà tựa hồ lại cảm thấy cao hứng, “Ta quả nhiên không nhìn lầm các ngươi, bí mật này cũng bị các ngươi phát hiện.”
“Ý của ngươi là căn bệnh kỳ quái mà ngươi mắc phải là một bí mật.” Hách Cửu Tiêu quan sát sắc mặt của nàng, không tiến lên để chẩn đoán mà đã rất khẳng định, “Loại bệnh này nằm ở trong máu, máu của ngươi bẩm sinh đã chứa độc, làm cho sắc mặt của ngươi khác biệt với người thường, ngoại trừ biện pháp đổi máu thì phương pháp cứu trị tốt nhất chính là nuôi trùng để chúng hút lấy máu độc trong cơ thể của ngươi, sau đó lại bổ sung máu để khử trùng, nhưng trình tự của phương pháp này không được nóng lòng cầu thành, phải chậm rãi tiến hành, thậm chí cần tốn hơn mười năm, từ từ tiêu độc trong cơ thể, như vậy mới không tổn hại đến ngươi.”
Đây là lần đầu tiên Hách Thiên Thần nghe nói về loại bệnh này, suy nghĩ một chút, nghĩ đến dược tính của Hồng Nhan, “Đây là chủ ý của Già Lam bào chế Hồng Nhan? Đối với người khác mà nói là độc dược giết người, đối với ngươi lại trở thành thuốc cứu mạng.”
“Sự thật đúng là như vậy, nhưng không chỉ có như vậy.” Lương Ỷ La không ngờ lần này trong phòng thắp đèn, bản thân lại không trang điểm, lập tức liền bị Hách Cửu Tiêu nhìn ra, cảm thấy có một chút bội phục, “Ngươi quả nhiên là đệ tử của Già Lam.”
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhếch môi lên, đáy mắt không thấy ý cười, hắn là đệ tử của Già Lam nhưng không xưng y là sư phụ.
“Không chỉ có như vậy là sao?” Không ngờ lại ở nơi này biết được lai lịch của Hồng Nhan, cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Hùng Tích An nóng lòng tìm phương thuốc bào chế Hồng Nhan, “Hùng Tích An vội vàng tìm Hồng Nhan là để trị bệnh cho ngươi.”
“Các ngươi cũng biết?” Lương Ỷ La nghe thấy giọng điệu mà Hách Thiên Thần nhắc đến Hùng Tích An, tựa hồ hắn đã biết rõ Hùng Tích An và nàng cùng với Sở Mục có khúc mắc, hơi cười khổ một chút, rồi tiếp tục lên tiếng, “Kỳ thật trước kia vì nóng lòng cầu thành nên dùng thuốc quá liều, khiến cho ta lâm trọng bệnh, vì thế Già Lam mới đến Trung Nguyên, hắn bảo rằng muốn tìm một chút thảo dược, còn muốn đi xem thử hậu duệ của Yêu Hồ tộc, hắn là cuồng nhân, cũng là si nhân, si vì y đạo. Thậm chí hắn có một ý tưởng cổ quái, muốn làm cho dị lực của Yêu Hồ tộc dung hợp với dược lực của hắn, hắn nói rằng không biết sẽ có hiệu quả thú vị như thế nào.”
“Hóa ra hắn không phải bị ép buộc, mà là cố ý làm như vậy…” Hách Thiên Thần nghiến răng nói nhỏ, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.
Hiệu quả thú vị? Đây là thú vị? Già Lam dùng Hách Cửu Tiêu để thử nghiệm! Già Lam dùng độc dược để kích thích dị năng của Hách Cửu Tiêu, làm cho Hách Cửu Tiêu mất đi nhân tính. Từng tận mắt nhìn thấy, tự mình lĩnh hội sự cuồng loạn này, ngay cả hắn cũng không thể nhận ra Hách Cửu Tiêu. Căn bệnh làm cho hắn lo lắng đau lòng, e sợ độc sẽ tái phát, nhưng đối với Già Lam mà nói lại là thú vị?
Hách Thiên Thần không nói một lời, sự ôn hòa lui ra, chỉ còn lại thâm trầm u ám. Hàn quang sắc bén như lãnh phong, ánh nến không ngừng chớp động, giống như muốn thiêu dốt, nhưng lại bị luồng khí nguy hiểm này áp chế. Dưới ánh nến chập chờn, trên người của Hách Thiên Thần tỏa ra sát khí mãnh liệt, ánh mắt bình tĩnh lại sắc bén như tên, bỗng nhiên trên người có thêm một bàn tay đặt lên vai của hắn.
Hắn nghiêng mặt qua, nhìn thấy ánh mắt trấn an của Hách Cửu Tiêu. Ca ca của hắn không hề kiêng kỵ có Lương Ỷ La ở bên cạnh, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, đưa tay khẽ vuốt sau lưng của hắn.
“Sẽ ổn thôi, ta cam đoan.” Thì thầm bên tai, Hách Cửu Tiêu vỗ về Hách Thiên Thần. Sự kiện kia ảnh hưởng đến Hách Thiên Thần còn lớn hơn so với hắn, nó đã trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng của Hách Thiên Thần.
Chờ đến khi bọn họ tách ra, sắc mặt của Lương Ỷ La nhìn Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu có một chút giác ngộ, nàng ngậm miệng không nói.
Khi Hách Thiên Thần quay lại nhìn nàng thì vẻ mặt đã khôi phục như trước, giống như mới vừa rồi chưa từng phát sinh bất luận chuyện gì, hắn thản nhiên lên tiếng, “Tiếp theo, sau đó Già Lam trở lại, có phải đã dùng hết Hồng Nhan?”
“Các ngươi đã biết hết rồi có phải hay không? Lúc trước, bên người bản cung xảy ra quá nhiều chuyện, khi đó kỳ thật ta không cần Hồng Nhan, bởi vì ta rời khỏi Vạn Ương mà hiệu quả chữa trị trước kia đều tan thành mây khói, hết thảy phải quay lại từ đầu, ta không còn tâm tư, lúc ấy cái chết đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì.”
Lương Ỷ La chậm rãi tự thuật, vô hạn cảm khái. Hách Thiên Thần nói, “Chúng ta đã nhìn thấy lá thư ở chỗ của Hùng Tích An, hóa ra là ngươi viết cho Thuận Đức Đế.”
Nhắc đến Sở Mục, biểu tình của Lương Ỷ La lập tức thay đổi, phi thường phức tạp, yêu hận đan xen, bàn tay đang nắm chặt chợt run lên bần bật, “Lá thư này được viết sau khi ta trở về, dù sao ta vẫn nhớ, nhớ….”
“Ngươi còn nhớ hắn?” Trong giọng nói lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu có một chút chế giễu, Lương Ỷ La gật đầu, nhìn chăm chú vào ánh nến, đôi mắt dần dần trở nên thê lương, “Có thể nào không nhớ, ta có thể nào không nhớ…..Hắn là cha của hài nhi ta a…”
Nàng và Sở Mục lại có một hài tử? Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chưa kịp kinh ngạc thì đã thấy Lương Ỷ La lấy ra một hà bao từ trong lòng, cầm lấy một vật từ bên trong đặt lên lòng bàn tay, “Đây là tín vật, trên người hài nhi của ta ắt hẳn cũng có một cái.”
Chỉ thấy phía dưới ngọn nến ấm áp là một con ve bằng ngọc, có toàn thân màu trắng như tuyết ở trong lòng bàn tay của nàng, hạ phúc hình bầu dục, đôi cánh sáng long lanh, trên cánh có một lớp tuyết mỏng….
Linh Tê Băng Thiền!
“Chúng ta biết tin Vương đã chết, bất quá…” Mục Thịnh ở lại tại chỗ, vừa cười vừa nói với bọn họ, “Các ngươi không có lý do giết hắn, hơn nữa nếu Đàn Y công tử và Huyết Ma Y muốn giết người thì làm sao lại tự mình động thủ.”
Mục Thịnh nói xong thì lại nhìn ra ở phía sau bọn họ, rồi vừa lắc đầu vừa tán thưởng, “Chẳng lẽ các ngươi e ngại trên người có quá nhiều ngân lượng hay sao mà lại dùng cách như vậy, cẩn thận khi quay về không có lộ phí.”
“Chúng ta đã đi Yêu Hồ tộc.” Hách Thiên Thần nhìn Mục Thịnh, lại nghĩ đến Yêu Hồ tộc. Hắn vừa mở miệng thì biểu tình trêu đùa của Mục Thịnh liền trở nên nghiêm túc, “Như thế nào?” Nay Vạn Vương Ương đã chết, đương nhiên năng lực của hai huynh đệ cũng mất tác dụng, nhưng kỳ thật Mục Thịnh vẫn biết Cừu Hoàng coi trọng năng lực của bọn họ là vì muốn bọn họ kế thừa Yêu Hồ tộc.
Hách Thiên Thần thuật lại ngắn gọn sự việc, Mục Thịnh cũng biết tình hình trong tộc, càng hiểu được việc này không thể cưỡng cầu, bằng không sẽ không thể làm sâu sắc mối quan hệ của bọn họ với Yêu Hồ tộc, thậm chí có thể vì một vài người có phản cảm đối với bọn họ sẽ khiến bọn họ trở mặt thành thù địch. Hắn thật sự không muốn nghĩ đến tình cảnh đó.
Ngắn gọn vài câu với nhau, Ngao Kiêu tộc ở phía sau sắp sửa đuổi đến, Phong Ngự Tu từ trong đội ngũ đi ra, phất tay về hướng bọn họ, “Đi mau! Nơi này có chúng ta chống cự!”
Thấy hai huynh đệ không động đậy, Mục Thịnh nóng nảy, “Cho dù các ngươi lợi hại như thế nào thì cũng không thể ngăn cản nhiều người như vậy. Có Phong Ngự Tu ở đây thì các ngươi không cần lo lắng, tên dã lang này rất muốn giao chiến với Ngao Kiêu tộc, dù sao cũng vừa đúng lúc, sớm một chút cũng không có gì, các ngươi không nên ở lại đây, còn không mau chạy đi?”
Hách Thiên Thần lo lắng lúc này triệu tập thủ hạ của hắn và Hách Cửu Tiêu cũng không kịp, Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh giữ chặt dây cương, “Bọn họ muốn tiến đến cũng phải mất ít nhất nửa ngày.”
Thủ hạ của bọn họ không ở trong thành Hòe Lâm mà ở ngoài thành, Hách Thiên Thần không thể tiếp tục do dự, đành quay đầu ngựa lại, “Phong Ngự Tu, đa tạ.”
“Tạ người này làm cái gì, không bằng cảm tạ ta!” Mục Thịnh khoát y mệ, Phong Ngự Tu từ bên cạnh kề sát vào, “Cảm tạ ta cũng là cảm tạ ngươi, ngươi và ta có khác gì nhau?” Nói xong, Phong Ngự Tu kéo cổ áo của Mục Thịnh lại, rồi kèm theo một nụ hôn, phía sau nhất thời vang lên một trận ầm ĩ, Xích Lang tộc cầm binh khí không ngừng hô to.
“Phong đại nhân! Phong đại nhân! Phong đại nhân!” Tiếng dã lang không ngừng tru lên, Phong Ngự Tu làm như vậy cũng có tác dụng khích lệ sĩ khí, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nghĩ đến tập tục của Xích Lang tộc, nhìn thấy trước mặt càng lúc càng nhiều người của Xích Lang tộc tiến đến, bọn họ liền giục ngựa rời đi.
Trong thành Hòe Lâm phi thường hỗn loạn, nhưng lúc này thủ vệ bên ngoài hoàng cung vẫn canh gác rất nghiêm ngặt, nếu không muốn bị người phát hiện cũng không phải dễ dàng, hai người đứng chờ ở một nơi bí mật gần đó, nghe thấy âm thanh xôn xao khi hai tộc đụng độ trong thành, tiếng la hét ầm ĩ không ngừng vang lên, thậm chí qua mấy con phố vẫn có thể mơ hồ nghe thấy.
Dần dần, tiếng vang chậm rãi đi xa, có lẽ là đến nơi hẻo lánh để giao chiến, bọn họ ở ngoài cung, đợi cho đến đêm khuya, tránh khỏi thủ vệ, đệ ra lệnh bài, theo cánh cửa lần trước bọn họ rời đi mà tiến cung.
Lương Ỷ La nhận được tin tức, biết trong thành bạo loạn, đang ở thư phòng âm thầm lo lắng, nàng không ngờ Ngao Kiêu tộc và Xích Lang tộc lại giao chiến sớm như vậy, lo lắng sẽ bỏ qua cơ hội, nếu ngày mai hai huynh đệ bọn họ mới tiến cung thì sẽ gặp phải Hùng Tích An, nàng nắm chặt chiếc khăn trong tay, tâm tư trở nên khẩn trương.
Mấy ngày gần đây nàng không có lòng dạ nào để trang điểm, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nhiều nếp nhăn, tựa hồ không tương xứng với niên kỷ của nàng, làm cho Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu khi tìm đến nơi này, nhìn thấy Ỷ La công chúa, trong mắt của Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên hiện lên một tia dị quang.
“Hồng Nhan.” Hai chữ lạnh lùng vang lên trong bầu không khí yên lặng, giống như kích khởi một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, Lương Ỷ La bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy hai người xuất hiện trong phòng, nàng yên lòng, “May mắn các ngươi đã đến.”
Hách Thiên Thần không bỏ qua hai chữ kia, vì sao Hách Cửu Tiêu lại đột nhiên nói ra Hồng Nhan? Là độc vật Hồng Nhan? “Xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi Hách Cửu Tiêu, phát hiện ánh mắt của ca ca mình vẫn dừng trên mặt của Lương Ỷ La.
Cẩm y tử kim lóe lên, Hách Cửu Tiêu chụp lấy một cổ tay, bấm vào mạch của Lương Ỷ La.
Lương Ỷ La cũng từng học võ, nhưng vì tình mà khổ sở nên không bỏ ra nhiều thời gian để luyện tập, vì vậy rất dễ dàng bị Hách Cửu Tiêu chế ngự, nàng chỉ cảm thấy trên tay trở nên lạnh lẽo, từ người Hách Cửu Tiêu tản ra một khí thế nặng nề, theo mấy ngón tay truyền đến, làm cho nàng không thể nhúc nhích.
“Nàng trúng Hồng Nhan?” Hách Thiên Thần nghe thấy những gì Hách Cửu Tiêu vừa nói, xác định bản thân mình không nghe lầm, nhưng Hách Cửu Tiêu lại khẽ lắc đầu, “Nàng không phải trúng độc Hồng Nhan, mà là…” Ánh mắt của hắn lộ ra vài phần hứng thú, đó là biểu tình sẽ hiển lộ khi gặp được chứng bệnh mà hắn cảm thấy hứng thú.
Hắn buông tay ra, Lương Ỷ La lui về phía sau, Hách Cửu Tiêu nhìn nàng, rồi giải thích với Hách Thiên Thần, “Hồng Nhan là do Già Lam bào chế, ngươi cũng biết Hồng Nhan ở Vạn Ương chỉ được sử dụng trong hoàng tộc, nếu hoàng tộc ban thưởng độc dược cho người ta thì vì sao phải dùng loại độc dược tốn công như thế, ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa?”
“Ta nghĩ rằng là vì không cho người ngoài phát hiện người uống thuốc độc bị trúng độc, làm cho người ta lâm vào điên cuồng, như thế có thể danh chính ngôn thuận trị tội, chẳng những có thể thủ mệnh mà còn có thể phá hủy danh dự của người nọ, chẳng lẽ không phải như vậy hay sao?” Nếu Hách Cửu Tiêu đã hỏi như thế thì sự tình ắt hẳn không phải đơn giản, Hách Thiên Thần phát hiện vẻ mặt của Lương Ỷ La rất khác thường, không biết bên trong còn có nội tình gì khác.
“Hồng Nhan đúng là có tác dụng này, nhưng ta đã từng suy đoán, đương sơ Già Lam bào chế Hồng Nhan không phải vì để giết người.” Khi Hách Cửu Tiêu nói như vậy thì vẫn nhìn Lương Ỷ La, Hách Thiên Thần cũng nhìn nàng, “Không phải vì giết người, chẳng lẽ là vì cứu người?”
Ngọn đèn trong phòng chiếu lên người của Lương Ỷ La, ánh đèn lay động, thần sắc của nàng phi thường phức tạp, cũng nhìn qua bọn họ, dường như bi ai, mà tựa hồ lại cảm thấy cao hứng, “Ta quả nhiên không nhìn lầm các ngươi, bí mật này cũng bị các ngươi phát hiện.”
“Ý của ngươi là căn bệnh kỳ quái mà ngươi mắc phải là một bí mật.” Hách Cửu Tiêu quan sát sắc mặt của nàng, không tiến lên để chẩn đoán mà đã rất khẳng định, “Loại bệnh này nằm ở trong máu, máu của ngươi bẩm sinh đã chứa độc, làm cho sắc mặt của ngươi khác biệt với người thường, ngoại trừ biện pháp đổi máu thì phương pháp cứu trị tốt nhất chính là nuôi trùng để chúng hút lấy máu độc trong cơ thể của ngươi, sau đó lại bổ sung máu để khử trùng, nhưng trình tự của phương pháp này không được nóng lòng cầu thành, phải chậm rãi tiến hành, thậm chí cần tốn hơn mười năm, từ từ tiêu độc trong cơ thể, như vậy mới không tổn hại đến ngươi.”
Đây là lần đầu tiên Hách Thiên Thần nghe nói về loại bệnh này, suy nghĩ một chút, nghĩ đến dược tính của Hồng Nhan, “Đây là chủ ý của Già Lam bào chế Hồng Nhan? Đối với người khác mà nói là độc dược giết người, đối với ngươi lại trở thành thuốc cứu mạng.”
“Sự thật đúng là như vậy, nhưng không chỉ có như vậy.” Lương Ỷ La không ngờ lần này trong phòng thắp đèn, bản thân lại không trang điểm, lập tức liền bị Hách Cửu Tiêu nhìn ra, cảm thấy có một chút bội phục, “Ngươi quả nhiên là đệ tử của Già Lam.”
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhếch môi lên, đáy mắt không thấy ý cười, hắn là đệ tử của Già Lam nhưng không xưng y là sư phụ.
“Không chỉ có như vậy là sao?” Không ngờ lại ở nơi này biết được lai lịch của Hồng Nhan, cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Hùng Tích An nóng lòng tìm phương thuốc bào chế Hồng Nhan, “Hùng Tích An vội vàng tìm Hồng Nhan là để trị bệnh cho ngươi.”
“Các ngươi cũng biết?” Lương Ỷ La nghe thấy giọng điệu mà Hách Thiên Thần nhắc đến Hùng Tích An, tựa hồ hắn đã biết rõ Hùng Tích An và nàng cùng với Sở Mục có khúc mắc, hơi cười khổ một chút, rồi tiếp tục lên tiếng, “Kỳ thật trước kia vì nóng lòng cầu thành nên dùng thuốc quá liều, khiến cho ta lâm trọng bệnh, vì thế Già Lam mới đến Trung Nguyên, hắn bảo rằng muốn tìm một chút thảo dược, còn muốn đi xem thử hậu duệ của Yêu Hồ tộc, hắn là cuồng nhân, cũng là si nhân, si vì y đạo. Thậm chí hắn có một ý tưởng cổ quái, muốn làm cho dị lực của Yêu Hồ tộc dung hợp với dược lực của hắn, hắn nói rằng không biết sẽ có hiệu quả thú vị như thế nào.”
“Hóa ra hắn không phải bị ép buộc, mà là cố ý làm như vậy…” Hách Thiên Thần nghiến răng nói nhỏ, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.
Hiệu quả thú vị? Đây là thú vị? Già Lam dùng Hách Cửu Tiêu để thử nghiệm! Già Lam dùng độc dược để kích thích dị năng của Hách Cửu Tiêu, làm cho Hách Cửu Tiêu mất đi nhân tính. Từng tận mắt nhìn thấy, tự mình lĩnh hội sự cuồng loạn này, ngay cả hắn cũng không thể nhận ra Hách Cửu Tiêu. Căn bệnh làm cho hắn lo lắng đau lòng, e sợ độc sẽ tái phát, nhưng đối với Già Lam mà nói lại là thú vị?
Hách Thiên Thần không nói một lời, sự ôn hòa lui ra, chỉ còn lại thâm trầm u ám. Hàn quang sắc bén như lãnh phong, ánh nến không ngừng chớp động, giống như muốn thiêu dốt, nhưng lại bị luồng khí nguy hiểm này áp chế. Dưới ánh nến chập chờn, trên người của Hách Thiên Thần tỏa ra sát khí mãnh liệt, ánh mắt bình tĩnh lại sắc bén như tên, bỗng nhiên trên người có thêm một bàn tay đặt lên vai của hắn.
Hắn nghiêng mặt qua, nhìn thấy ánh mắt trấn an của Hách Cửu Tiêu. Ca ca của hắn không hề kiêng kỵ có Lương Ỷ La ở bên cạnh, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, đưa tay khẽ vuốt sau lưng của hắn.
“Sẽ ổn thôi, ta cam đoan.” Thì thầm bên tai, Hách Cửu Tiêu vỗ về Hách Thiên Thần. Sự kiện kia ảnh hưởng đến Hách Thiên Thần còn lớn hơn so với hắn, nó đã trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng của Hách Thiên Thần.
Chờ đến khi bọn họ tách ra, sắc mặt của Lương Ỷ La nhìn Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu có một chút giác ngộ, nàng ngậm miệng không nói.
Khi Hách Thiên Thần quay lại nhìn nàng thì vẻ mặt đã khôi phục như trước, giống như mới vừa rồi chưa từng phát sinh bất luận chuyện gì, hắn thản nhiên lên tiếng, “Tiếp theo, sau đó Già Lam trở lại, có phải đã dùng hết Hồng Nhan?”
“Các ngươi đã biết hết rồi có phải hay không? Lúc trước, bên người bản cung xảy ra quá nhiều chuyện, khi đó kỳ thật ta không cần Hồng Nhan, bởi vì ta rời khỏi Vạn Ương mà hiệu quả chữa trị trước kia đều tan thành mây khói, hết thảy phải quay lại từ đầu, ta không còn tâm tư, lúc ấy cái chết đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì.”
Lương Ỷ La chậm rãi tự thuật, vô hạn cảm khái. Hách Thiên Thần nói, “Chúng ta đã nhìn thấy lá thư ở chỗ của Hùng Tích An, hóa ra là ngươi viết cho Thuận Đức Đế.”
Nhắc đến Sở Mục, biểu tình của Lương Ỷ La lập tức thay đổi, phi thường phức tạp, yêu hận đan xen, bàn tay đang nắm chặt chợt run lên bần bật, “Lá thư này được viết sau khi ta trở về, dù sao ta vẫn nhớ, nhớ….”
“Ngươi còn nhớ hắn?” Trong giọng nói lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu có một chút chế giễu, Lương Ỷ La gật đầu, nhìn chăm chú vào ánh nến, đôi mắt dần dần trở nên thê lương, “Có thể nào không nhớ, ta có thể nào không nhớ…..Hắn là cha của hài nhi ta a…”
Nàng và Sở Mục lại có một hài tử? Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chưa kịp kinh ngạc thì đã thấy Lương Ỷ La lấy ra một hà bao từ trong lòng, cầm lấy một vật từ bên trong đặt lên lòng bàn tay, “Đây là tín vật, trên người hài nhi của ta ắt hẳn cũng có một cái.”
Chỉ thấy phía dưới ngọn nến ấm áp là một con ve bằng ngọc, có toàn thân màu trắng như tuyết ở trong lòng bàn tay của nàng, hạ phúc hình bầu dục, đôi cánh sáng long lanh, trên cánh có một lớp tuyết mỏng….
Linh Tê Băng Thiền!
/322
|