Đệ tử Cái Bang không dám tiến lên, Quách Tiêu Nhiên cũng không dám tự nhúc nhích, chỉ có thể trả lời thật cẩn thận, “Buông tay! Ta….ta hôm ấy không ở nơi đó!”
“Nếu không ở, vì sao ngươi lại nắm rõ tình hình như vậy?” Hách Cửu Tiêu vẫn không thả lỏng tay, ánh mắt băng lãnh khiến Quách Tiêu Nhiên không khỏi rùng mình, hắn ngậm miệng, trong ánh mắt hơi hiển lộ vẻ bối rối, không biết nên trả lời như thế nào.
Hách Thiên Thần chậm rãi đi đến, đảo mắt một vòng trên mặt của Quách Tiêu Nhiên, “Sở dĩ hắn biết rõ như vậy là vì có người nói cho hắn, người nói cho hắn biết cũng không phải là ai xa lạ, mà chính là ngươi.” Vừa dứt lời, hắn xoay lưng lại, ánh mắt dừng trên thân của một người.
Mạc Tuyệt.
Ánh mắt giao nhau, Mạc Tuyệt không nói một câu, những người khác còn tưởng rằng mình đang nhìn lầm, cho đến khi Hách Thiên Thần đi đến trước mặt Mạc Tuyệt, hai người cách nhau một trượng, một người với vẻ mặt tĩnh mịch, một người với ánh mắt sắc bén, cho dù là ai cũng đều nhận ra Hách Thiên Thần không phải nói đùa.
Đàn Y công tử không bao giờ nói đùa đối với loại sự tình như vậy, nhưng Mạc Tuyệt là đệ tử của Trần sư thái, làm sao lại là hung thủ giết chết Tần Chiến, “Công tử có lầm hay không? Quả thật là hắn? Vì sao hắn phải giết Tần Trang chủ?”
“Hách Thiên Thần, ngươi đừng quá đáng, ngươi muốn vu cáo đệ tử của ta giết người?” Trần sư thái giận tím mặt, lớn tiếng chất vấn, Hách Thiên Thần vẫn trầm tĩnh như trước, ánh mắt bất động lướt qua trên người nàng, “Có phải vu cáo hay không thì sư thái hẳn là người rõ ràng nhất.”
“Những lời này của ngươi là có ý gì?” Già Diệp đại sư nghe ra hàm ý trong lời nói của Hách Thiên Thần, cảm thấy rất kinh ngạc, Hách Cửu Tiêu đã buông ra Quách Tiêu Nhiên, vẻ mặt của Quách Tiêu Nhiên có một chút khác thường, trên trán đổ mồ hôi lạnh nhưng không có ai có thể xác định là vì bị Hách Cửu Tiêu dọa hay là vì những lời này của Hách Thiên Thần.
“Hách Thiên Thần, ngươi còn muốn nói cái gì, ngươi đang kéo dài thời gian?” Người của Thiên Khung Thần Giáo trầm giọng cười lạnh, tiếng cười đã có một chút miễn cưỡng, Hách Thiên Thần nhìn hắn, “Nếu ta kéo dài thời gian thì vì sao ngươi không hạ lệnh tấn công? Không lệnh cho những người này xuất thủ?”
Người nọ lại không thể trả lời, sắc mặt căng thẳng rồi trở nên đỏ bừng dưới ánh mặt trời, giọng nói thản nhiên của Hách Thiên Thần hơi thoáng lạnh nhạt, vẫn mạnh mẽ sắc bén như trước, “Bởi vì ngươi chẳng qua chỉ là con rối, người chân chính thao túng mệnh lệnh cho các ngươi là người khác, Mạc Tuyệt, ta nói có đúng hay không?”
“Mạc Tuyệt!” Trần sư thái quay đầu nhìn hắn, hàng lông mày nhíu chặt trên vẻ mặt nghiêm khắc, “Thật sự là ngươi?”
Mạc Tuyệt nhìn Hách Thiên Thần, hắn không trả lời. Mọi người ồ lên, không ngừng xôn xao, Hách Cửu Tiêu chỉ vào bả vai của hắn, “Bị Giao Tàm ti của Thiên Thần gây thương tích, nội kình sẽ xuyên thấu vào bên trong da thịt, vết thương mặc dù nhỏ nhưng thương thế lại rất nặng,khi ngươi đi đường thì vai trái vẫn bảo trì bất động là vì vai trái của ngươi đã bị thương.”
“Ta gặp được vô diện nhân sát hại Tần Trang chủ, hắn bị thương trong tay ta, ngay tại vai trái,” Ngón tay của Hách Thiên Thần chỉ ra, tất cả mọi người đều nhìn vào bả vai của Mạc Tuyệt, Mạc Trí ở bên cạnh hắn tựa hồ không tin, đi ấn vào vai trái của hắn, dưới một cái nhấn không thấy máu chảy ra, nhưng Mạc Trí lại chạm được vào mảnh vải băng bó.
Đến lúc này vẫn không thấy Mạc Tuyệt kích động, tự mình thoát hạ ngoại bào để lộ ra vết thương trên vai, ngữ thanh lạnh lùng nói, “Cho dù là như vậy thì thế nào, nếu ta bảo vết thương này là do người khác ngộ thương thì sao?”
Hách Cửu Tiêu cũng từng bị Giao Tàm ti sát thương, hắn biết rất rõ đối với vết thương này, nói không sai nửa điểm, cho dù Mạc Tuyệt đắp thuốc thì vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, quả thật đây là thương tích do Giao Tàm ti gây ra, nhưng Hách Thiên Thần còn có lý do khác.
“Ngươi từng giao thủ với ta, cố ý không dùng binh khí, nhưng cho dù chiêu thức của Cầm nã thủ tinh diệu thì ngươi nghĩ rằng có thể che giấu được thực lực, sẽ không bị ta hoài nghi hay sao? Nhưng ngươi chớ quên, ngươi và hắn…” Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu, lại lắc đầu với Mạc Tuyệt, “Các ngươi đều do một tay Hách Vô Cực thí luyện, bảo ta làm sao có thể tin tưởng công lực của ngươi chỉ có thế?”
“Ngày đó giết chết Tần Chiến với thủ pháp tàn nhẫn độc ác, đó mới là ngươi, Mạc Tuyệt.” Hách Thiên Thần chính là ngày đó, lúc giao thủ với người nọ, hắn đã nhìn ra manh mối từ đao pháp của đối phương. Đao Pháp của Mạc Tuyệt và Hách Cửu Tiêu làm cho người ta có cùng cảm giác, khí phách, sát ý, lôi đình vạn cân.
Sắc mặt của Mạc Tuyệt đầy âm hàn, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Quần hùng không thể tin tưởng, thậm chí thối lui vài bước, vẻ mặt cảnh giác, “Trần tiền bối! Chuyện này ngươi công đạo như thế nào? Đệ tử của ngươi lại là người của ma giáo!”
“Sư huynh?” Mạc Trí nghiễm nhiên cũng không hiểu rõ tình hình, hắn không ngờ sư huynh lại là người của Thiên Khung Thần Giáo, vẻ mặt luôn luôn bất cần đời hiện lên thần sắc bất an, “Sư huynh, ngươi thật là…”
Mạc Tuyệt không hề thay đổi sắc mặt, một chữ cũng không nói, trong những tiếng chửi rủa của mọi người, Liễu Trần chấp tay hành lễ, cúi đầu niệm tâm kinh, nhưng lời nói của Hách Thiên Thần vẫn chưa dừng lại, “Một mình Mạc Tuyệt không thể làm được việc này, thân là sư tôn, ngươi không thể không biết, Trần sư thái, ngươi mới chính là Giáo chủ thần giáo.”
Một câu làm dấy lên hàng ngàn gợn sóng, người của các phái thiếu chút nữa đã tưởng lỗ tai của mình có vấn đề, Trần sư thái làm sao lại là Giáo chủ thần giáo?
Lúc trước Già Diệp đại sư theo lời nói của Hách Thiên Thần đã nghe ra một chút ám chỉ, lúc này vẫn không thể tin được, trong đám người đang hỗn loạn, Quách Tiêu Nhiên đột nhiên nhảy dựng lên, “Nàng không phải Giáo chủ, Giáo chủ không phải bộ dáng này!”
“Giáo chủ có bộ dáng gì? Giáo chủ là ai?” Bỗng nhiên lại nghe nói Liễu Trần không phải Giáo chủ, có người vội vàng truy vấn.
Quách Tiêu Nhiên thừa nhận quy thuận thần giáo, cũng không kiêng dè khi nhắc đến người nọ, “Giáo chủ hùng tài vĩ lược, là nam nhân, không phải nữ tử! Liễu Trần nhiều lắm chỉ là hộ pháp, làm sao có thể là Giáo chủ, Hách Thiên Thần, ngươi cũng có lúc đoán sai.”
Hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, chỉ cần có thể chứng minh Hách Thiên Thần sai lầm thì hắn liền cảm thấy mỹ mãn, thấy hắn như vậy, không có ai hoài nghi những lời này là chân thật, không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ lúc này Đàn Y công tử thật sự đoán sai hay sao?
“Ngu xuẩn.” Hai chữ của Hách Cửu Tiêu băng lãnh như lưỡi đao, trong lòng của mọi người rùng mình, chỉ thấy hắn dùng Vụ Sắc đao vạch lên một thứ, đó là vật phủ trên mặt vô diện nhân, cũng giống như da người, “Trong chốn giang hồ có không ít người có tài dịch dung, nhưng chân chính vận dụng đến mức cực hạn thì đã ít lại càng thêm ít, có thể làm đến mức không hề lộ ra sơ hở thì lại càng khó gặp.”
Thuật dịch dung nhằm vào diện mạo, cũng có vài phần tương thông với y đạo, lời nói của Hách Cửu Tiêu có một chút tán thưởng, chưa từng nghe thấy hắn nói như vậy, không ít người cảm thấy giật mình, Chưởng môn Lâm Túc của phái Thương Hạc cũng là chỗ quen biết với hai huynh đệ, lúc này có gan nói tiếp, “Chẳng lẽ Trần sư thái là cao thủ dịch dung? Nàng có thể cải trang như nam nhân?”
“Có thể làm đến mức này dĩ nhiên là tuyệt đỉnh cao thủ, ra vẻ nam nhân cũng không phải không thể làm được.” Hách Thiên Thần chỉ vào lớp mặt nạ da người, “Chỉ cần nhìn kỹ thì có thể phát hiện ở trên phần mắt có lỗ nhỏ, nhưng cái lỗ này thập phần rất nhỏ, bình thường khó có thể phát hiện, đồng thời cũng vô cùng tinh tế, khiến cho người đội nó vào có thể thấy đường.”
Bí mật của vô diện nhân bị vạch trần, quần hùng giật mình, Liễu Trần nghiêm mặt cười lạnh, “Hách Thiên Thần, chẳng lẽ ngươi chỉ bằng thứ này mà có thể nói ta có liên quan đến thần giáo? Bần ni chỉ là người xuất gia, muốn nhất thống giang hồ làm cái gì?”
“Sẽ không phải là sư phụ, nàng chưa bao giờ bảo ta làm chuyện gì bất lợi đến võ lâm.” Mạc Trí thấy vết thương của Mạc Tuyệt, biết sư huynh là kẻ sát nhân đã chịu đả kích rất lớn, bây giờ lại nghe nói Liễu Trần là người điều khiển ở phía sau lại càng khó có thể chấp nhận.
“Nàng không gọi ngươi làm nhưng sẽ lệnh cho người khác đi làm.” Hách Thiên Thần đã sớm điều tra không ít tư liệu, lần này tiến đến đã tính toán kỹ càng, khi song phương đang giằng co, cục diện lọt vào bế tắc thì hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lên trời.
Dưới ánh mặt trời chói chang, cỏ xanh mơn mởn trên sườn núi, chim hót ríu rít, hương hoa thoang thoảng, Long Tượng Tự trên đỉnh núi mơ hồ truyền xuống tiếng gõ mõ, Hách Thiên Thần nhìn cũng không phải là sườn núi mà là trên đỉnh núi, “Năm xưa phái Thiên Khung lấy Bắc Đẩu để tượng trưng, càn quét giang hồ, thiện ác khó phân….”
Đôi môi của Trần sư thái giật giật, lại giận tái mặt, im lặng không nói. Quần hùng cùng nhau nhìn lên trên theo ánh mắt của Hách Thiên Thần, nhìn thấy tòa tháp trên đỉnh núi, Hách Thiên Thần tiếp tục cất tiếng, “Phái Thiên Khung hành sự chính tà bất phân, đắc tội không ít môn phái giang hồ, lại vì quá mức cường thịnh mà khiến triều đình cảm thấy bị uy hiếp, rốt cục dẫn tới đại họa, cùng các phái quyết chiến Đoạn Thịnh Sơn, bị triều đình tiêu diệt trên đỉnh núi, ba ngày ba đêm, huyết chiến đẫm máu.”
Mọi người đều biết chuyện này nhưng hiện tại nghe Hách Thiên Thần thuật lại thì tựa hồ có một loại cảm giác kỳ dị, đối với những kiếm khách trẻ tuổi không biết nhiều về chuyện xưa thì trong lòng đều có một cổ nhiệt huyết nhảy lên, trận chiến năm ấy thảm thiết vô cùng, khiến người ta nghe thấy mà rung động trong lòng.
Nhưng Hách Thiên Thần không phải muốn nói chuyện đó, “Sau khi phái Thiên Khung bị tiêu diệt, dư đảng bị người của triều đình lần lượt truy nã chém giết, từ đó về sau rốt cục mai danh ẩn tích. Giang hồ năm tháng lưu chuyển, vài năm sau mọi người đã quên chuyện này, duy nhất nhớ rõ có lẽ là người đã tham dự trận đại chiến xưa kia mà vẫn chưa chết.
Hắn bỗng nhiên xoay lưng, y mệ được nâng lên xẹt qua tầm mắt của mọi người, chỉ vào những người đã mất đi thần trí, “Bọn họ chính là những người của các phái năm đó may mắn còn sống sót, vài năm sau rất nhiều người trở thành người đứng đầu của các môn phái.”
Hách Thiên Thần nói đến đây, mọi người mơ hồ đoán được chuyện kế tiếp, trong lòng đều dâng lên vài phần hàn ý, nhưng lời nói của Hách Cửu Tiêu lại càng làm cho loại hàn ý này thêm phần sâu sắc, “Tuy nhiên chỉ trong vòng vài năm, lần lượt Đồng Sơn, Thiếu Lâm, Thương Hạc, Vũ Thương, Đồng Không… Các môn phái đều có người hoặc ốm chết, hoặc đi ngao du không về, bị cho là không còn ở nhân thế, quá trình này rất chậm rãi, không có ai phát hiện.”
“Có ai ngờ những người này đều rơi vào trong tay phái Thiên Khung.” Giọng nói tràn ngập băng lãnh không hề bị ánh mặt trời chói chang làm dịu đi, Hách Cửu Tiêu dứt lời, huyết dịch của mọi người tựa hồ đều bị đông lại.
“Bọn họ bị dư nghiệt của phái Thiên Khung biến thành…biến thành bộ dáng này?” Chưởng môn phái Thương Hạc Lâm Túc nhớ đến sư bá của mình, nhìn vào đám người vô diện nhân, ánh mắt của hắn nhất thời thay đổi, kiềm chế không được mà trở nên run rẩy.
Đó là lửa giận ngập trời, mắt thấy chính đồng môn của mình bị người giết hại, ai có thể không hận? Già Diệp đại sư đã quên niệm Phật, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người vô diện nhân, “Nếu đại sư huynh còn tại thế thì vốn không đến phiên ta trở thành Chưởng môn, chẳng lẽ hắn cũng…”
“Các ngươi muốn nghe bọn họ nói hưu nói vượn đến khi nào?” Trần sư thái vung tay lên, tảng đá trên mặt đất vỡ ra, nàng vừa động thủ thì không khí nhất thời tràn ngập sát khí khắp tứ phía.
“Ta không phải nói bậy, chỉ cần vạch ra mặt nạ dịch dung của những người này thì chân tướng đương nhiên sẽ rõ ràng.” Tất cả mọi người đều thập phần đồng ý với lời nói của Hách Thiên Thần, nhưng người của Thiên Khung Thần Giáo làm sao lại dễ dàng cho bọn họ làm như vậy. Một đám hắc y nhân cầm kiếm, mắt thấy một trận đại chiến sắp sửa bùng nổ.
“Không cần, lão phu có thể làm chứng.” Một tiếng thở dài lộ ra tang thương cùng với ngữ thanh vô hạn cảm khái đột nhiên vang lên, có người từ trong rừng đi ra, ngay cả Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng không phát hiện người nọ tồn tại.
Người nọ đầu đội mũ, dưới chiếc mũ lộ ra mái tóc hoa râm, tựa hồ đã quá ngũ tuần, y phục mộc mạc, chính là lão nhân ngồi câu cá bên bờ sông khi đoàn người của Hách Thiên Thần vào núi.
Bộ dáng bước đi của hắn thoạt nhìn cũng không già nua, thậm chí có một loại khí chất trang nghiêm trầm ổn, cái loại khí chất này không lừa được người ta, đó là khí chất của cao thủ trải qua năm tháng, trải qua đủ loại sinh tử thảm khốc mới có được.
Đây là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Vô luận là Thiên Khung Thần Giáo hay là quần hùng võ lâm các phái đều nín thở nhìn hắn bước đến, không biết hắn là địch hay hữu, nói là làm chứng, lại là vì ai mà làm chứng?
Cho đến khi hắn cởi xuống chiếc mũ thì tất cả mọi người đều kinh sợ.
“Kích Ngọc Hầu, Ôn Thiết Vũ?”
“Nếu không ở, vì sao ngươi lại nắm rõ tình hình như vậy?” Hách Cửu Tiêu vẫn không thả lỏng tay, ánh mắt băng lãnh khiến Quách Tiêu Nhiên không khỏi rùng mình, hắn ngậm miệng, trong ánh mắt hơi hiển lộ vẻ bối rối, không biết nên trả lời như thế nào.
Hách Thiên Thần chậm rãi đi đến, đảo mắt một vòng trên mặt của Quách Tiêu Nhiên, “Sở dĩ hắn biết rõ như vậy là vì có người nói cho hắn, người nói cho hắn biết cũng không phải là ai xa lạ, mà chính là ngươi.” Vừa dứt lời, hắn xoay lưng lại, ánh mắt dừng trên thân của một người.
Mạc Tuyệt.
Ánh mắt giao nhau, Mạc Tuyệt không nói một câu, những người khác còn tưởng rằng mình đang nhìn lầm, cho đến khi Hách Thiên Thần đi đến trước mặt Mạc Tuyệt, hai người cách nhau một trượng, một người với vẻ mặt tĩnh mịch, một người với ánh mắt sắc bén, cho dù là ai cũng đều nhận ra Hách Thiên Thần không phải nói đùa.
Đàn Y công tử không bao giờ nói đùa đối với loại sự tình như vậy, nhưng Mạc Tuyệt là đệ tử của Trần sư thái, làm sao lại là hung thủ giết chết Tần Chiến, “Công tử có lầm hay không? Quả thật là hắn? Vì sao hắn phải giết Tần Trang chủ?”
“Hách Thiên Thần, ngươi đừng quá đáng, ngươi muốn vu cáo đệ tử của ta giết người?” Trần sư thái giận tím mặt, lớn tiếng chất vấn, Hách Thiên Thần vẫn trầm tĩnh như trước, ánh mắt bất động lướt qua trên người nàng, “Có phải vu cáo hay không thì sư thái hẳn là người rõ ràng nhất.”
“Những lời này của ngươi là có ý gì?” Già Diệp đại sư nghe ra hàm ý trong lời nói của Hách Thiên Thần, cảm thấy rất kinh ngạc, Hách Cửu Tiêu đã buông ra Quách Tiêu Nhiên, vẻ mặt của Quách Tiêu Nhiên có một chút khác thường, trên trán đổ mồ hôi lạnh nhưng không có ai có thể xác định là vì bị Hách Cửu Tiêu dọa hay là vì những lời này của Hách Thiên Thần.
“Hách Thiên Thần, ngươi còn muốn nói cái gì, ngươi đang kéo dài thời gian?” Người của Thiên Khung Thần Giáo trầm giọng cười lạnh, tiếng cười đã có một chút miễn cưỡng, Hách Thiên Thần nhìn hắn, “Nếu ta kéo dài thời gian thì vì sao ngươi không hạ lệnh tấn công? Không lệnh cho những người này xuất thủ?”
Người nọ lại không thể trả lời, sắc mặt căng thẳng rồi trở nên đỏ bừng dưới ánh mặt trời, giọng nói thản nhiên của Hách Thiên Thần hơi thoáng lạnh nhạt, vẫn mạnh mẽ sắc bén như trước, “Bởi vì ngươi chẳng qua chỉ là con rối, người chân chính thao túng mệnh lệnh cho các ngươi là người khác, Mạc Tuyệt, ta nói có đúng hay không?”
“Mạc Tuyệt!” Trần sư thái quay đầu nhìn hắn, hàng lông mày nhíu chặt trên vẻ mặt nghiêm khắc, “Thật sự là ngươi?”
Mạc Tuyệt nhìn Hách Thiên Thần, hắn không trả lời. Mọi người ồ lên, không ngừng xôn xao, Hách Cửu Tiêu chỉ vào bả vai của hắn, “Bị Giao Tàm ti của Thiên Thần gây thương tích, nội kình sẽ xuyên thấu vào bên trong da thịt, vết thương mặc dù nhỏ nhưng thương thế lại rất nặng,khi ngươi đi đường thì vai trái vẫn bảo trì bất động là vì vai trái của ngươi đã bị thương.”
“Ta gặp được vô diện nhân sát hại Tần Trang chủ, hắn bị thương trong tay ta, ngay tại vai trái,” Ngón tay của Hách Thiên Thần chỉ ra, tất cả mọi người đều nhìn vào bả vai của Mạc Tuyệt, Mạc Trí ở bên cạnh hắn tựa hồ không tin, đi ấn vào vai trái của hắn, dưới một cái nhấn không thấy máu chảy ra, nhưng Mạc Trí lại chạm được vào mảnh vải băng bó.
Đến lúc này vẫn không thấy Mạc Tuyệt kích động, tự mình thoát hạ ngoại bào để lộ ra vết thương trên vai, ngữ thanh lạnh lùng nói, “Cho dù là như vậy thì thế nào, nếu ta bảo vết thương này là do người khác ngộ thương thì sao?”
Hách Cửu Tiêu cũng từng bị Giao Tàm ti sát thương, hắn biết rất rõ đối với vết thương này, nói không sai nửa điểm, cho dù Mạc Tuyệt đắp thuốc thì vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, quả thật đây là thương tích do Giao Tàm ti gây ra, nhưng Hách Thiên Thần còn có lý do khác.
“Ngươi từng giao thủ với ta, cố ý không dùng binh khí, nhưng cho dù chiêu thức của Cầm nã thủ tinh diệu thì ngươi nghĩ rằng có thể che giấu được thực lực, sẽ không bị ta hoài nghi hay sao? Nhưng ngươi chớ quên, ngươi và hắn…” Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu, lại lắc đầu với Mạc Tuyệt, “Các ngươi đều do một tay Hách Vô Cực thí luyện, bảo ta làm sao có thể tin tưởng công lực của ngươi chỉ có thế?”
“Ngày đó giết chết Tần Chiến với thủ pháp tàn nhẫn độc ác, đó mới là ngươi, Mạc Tuyệt.” Hách Thiên Thần chính là ngày đó, lúc giao thủ với người nọ, hắn đã nhìn ra manh mối từ đao pháp của đối phương. Đao Pháp của Mạc Tuyệt và Hách Cửu Tiêu làm cho người ta có cùng cảm giác, khí phách, sát ý, lôi đình vạn cân.
Sắc mặt của Mạc Tuyệt đầy âm hàn, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Quần hùng không thể tin tưởng, thậm chí thối lui vài bước, vẻ mặt cảnh giác, “Trần tiền bối! Chuyện này ngươi công đạo như thế nào? Đệ tử của ngươi lại là người của ma giáo!”
“Sư huynh?” Mạc Trí nghiễm nhiên cũng không hiểu rõ tình hình, hắn không ngờ sư huynh lại là người của Thiên Khung Thần Giáo, vẻ mặt luôn luôn bất cần đời hiện lên thần sắc bất an, “Sư huynh, ngươi thật là…”
Mạc Tuyệt không hề thay đổi sắc mặt, một chữ cũng không nói, trong những tiếng chửi rủa của mọi người, Liễu Trần chấp tay hành lễ, cúi đầu niệm tâm kinh, nhưng lời nói của Hách Thiên Thần vẫn chưa dừng lại, “Một mình Mạc Tuyệt không thể làm được việc này, thân là sư tôn, ngươi không thể không biết, Trần sư thái, ngươi mới chính là Giáo chủ thần giáo.”
Một câu làm dấy lên hàng ngàn gợn sóng, người của các phái thiếu chút nữa đã tưởng lỗ tai của mình có vấn đề, Trần sư thái làm sao lại là Giáo chủ thần giáo?
Lúc trước Già Diệp đại sư theo lời nói của Hách Thiên Thần đã nghe ra một chút ám chỉ, lúc này vẫn không thể tin được, trong đám người đang hỗn loạn, Quách Tiêu Nhiên đột nhiên nhảy dựng lên, “Nàng không phải Giáo chủ, Giáo chủ không phải bộ dáng này!”
“Giáo chủ có bộ dáng gì? Giáo chủ là ai?” Bỗng nhiên lại nghe nói Liễu Trần không phải Giáo chủ, có người vội vàng truy vấn.
Quách Tiêu Nhiên thừa nhận quy thuận thần giáo, cũng không kiêng dè khi nhắc đến người nọ, “Giáo chủ hùng tài vĩ lược, là nam nhân, không phải nữ tử! Liễu Trần nhiều lắm chỉ là hộ pháp, làm sao có thể là Giáo chủ, Hách Thiên Thần, ngươi cũng có lúc đoán sai.”
Hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, chỉ cần có thể chứng minh Hách Thiên Thần sai lầm thì hắn liền cảm thấy mỹ mãn, thấy hắn như vậy, không có ai hoài nghi những lời này là chân thật, không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ lúc này Đàn Y công tử thật sự đoán sai hay sao?
“Ngu xuẩn.” Hai chữ của Hách Cửu Tiêu băng lãnh như lưỡi đao, trong lòng của mọi người rùng mình, chỉ thấy hắn dùng Vụ Sắc đao vạch lên một thứ, đó là vật phủ trên mặt vô diện nhân, cũng giống như da người, “Trong chốn giang hồ có không ít người có tài dịch dung, nhưng chân chính vận dụng đến mức cực hạn thì đã ít lại càng thêm ít, có thể làm đến mức không hề lộ ra sơ hở thì lại càng khó gặp.”
Thuật dịch dung nhằm vào diện mạo, cũng có vài phần tương thông với y đạo, lời nói của Hách Cửu Tiêu có một chút tán thưởng, chưa từng nghe thấy hắn nói như vậy, không ít người cảm thấy giật mình, Chưởng môn Lâm Túc của phái Thương Hạc cũng là chỗ quen biết với hai huynh đệ, lúc này có gan nói tiếp, “Chẳng lẽ Trần sư thái là cao thủ dịch dung? Nàng có thể cải trang như nam nhân?”
“Có thể làm đến mức này dĩ nhiên là tuyệt đỉnh cao thủ, ra vẻ nam nhân cũng không phải không thể làm được.” Hách Thiên Thần chỉ vào lớp mặt nạ da người, “Chỉ cần nhìn kỹ thì có thể phát hiện ở trên phần mắt có lỗ nhỏ, nhưng cái lỗ này thập phần rất nhỏ, bình thường khó có thể phát hiện, đồng thời cũng vô cùng tinh tế, khiến cho người đội nó vào có thể thấy đường.”
Bí mật của vô diện nhân bị vạch trần, quần hùng giật mình, Liễu Trần nghiêm mặt cười lạnh, “Hách Thiên Thần, chẳng lẽ ngươi chỉ bằng thứ này mà có thể nói ta có liên quan đến thần giáo? Bần ni chỉ là người xuất gia, muốn nhất thống giang hồ làm cái gì?”
“Sẽ không phải là sư phụ, nàng chưa bao giờ bảo ta làm chuyện gì bất lợi đến võ lâm.” Mạc Trí thấy vết thương của Mạc Tuyệt, biết sư huynh là kẻ sát nhân đã chịu đả kích rất lớn, bây giờ lại nghe nói Liễu Trần là người điều khiển ở phía sau lại càng khó có thể chấp nhận.
“Nàng không gọi ngươi làm nhưng sẽ lệnh cho người khác đi làm.” Hách Thiên Thần đã sớm điều tra không ít tư liệu, lần này tiến đến đã tính toán kỹ càng, khi song phương đang giằng co, cục diện lọt vào bế tắc thì hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lên trời.
Dưới ánh mặt trời chói chang, cỏ xanh mơn mởn trên sườn núi, chim hót ríu rít, hương hoa thoang thoảng, Long Tượng Tự trên đỉnh núi mơ hồ truyền xuống tiếng gõ mõ, Hách Thiên Thần nhìn cũng không phải là sườn núi mà là trên đỉnh núi, “Năm xưa phái Thiên Khung lấy Bắc Đẩu để tượng trưng, càn quét giang hồ, thiện ác khó phân….”
Đôi môi của Trần sư thái giật giật, lại giận tái mặt, im lặng không nói. Quần hùng cùng nhau nhìn lên trên theo ánh mắt của Hách Thiên Thần, nhìn thấy tòa tháp trên đỉnh núi, Hách Thiên Thần tiếp tục cất tiếng, “Phái Thiên Khung hành sự chính tà bất phân, đắc tội không ít môn phái giang hồ, lại vì quá mức cường thịnh mà khiến triều đình cảm thấy bị uy hiếp, rốt cục dẫn tới đại họa, cùng các phái quyết chiến Đoạn Thịnh Sơn, bị triều đình tiêu diệt trên đỉnh núi, ba ngày ba đêm, huyết chiến đẫm máu.”
Mọi người đều biết chuyện này nhưng hiện tại nghe Hách Thiên Thần thuật lại thì tựa hồ có một loại cảm giác kỳ dị, đối với những kiếm khách trẻ tuổi không biết nhiều về chuyện xưa thì trong lòng đều có một cổ nhiệt huyết nhảy lên, trận chiến năm ấy thảm thiết vô cùng, khiến người ta nghe thấy mà rung động trong lòng.
Nhưng Hách Thiên Thần không phải muốn nói chuyện đó, “Sau khi phái Thiên Khung bị tiêu diệt, dư đảng bị người của triều đình lần lượt truy nã chém giết, từ đó về sau rốt cục mai danh ẩn tích. Giang hồ năm tháng lưu chuyển, vài năm sau mọi người đã quên chuyện này, duy nhất nhớ rõ có lẽ là người đã tham dự trận đại chiến xưa kia mà vẫn chưa chết.
Hắn bỗng nhiên xoay lưng, y mệ được nâng lên xẹt qua tầm mắt của mọi người, chỉ vào những người đã mất đi thần trí, “Bọn họ chính là những người của các phái năm đó may mắn còn sống sót, vài năm sau rất nhiều người trở thành người đứng đầu của các môn phái.”
Hách Thiên Thần nói đến đây, mọi người mơ hồ đoán được chuyện kế tiếp, trong lòng đều dâng lên vài phần hàn ý, nhưng lời nói của Hách Cửu Tiêu lại càng làm cho loại hàn ý này thêm phần sâu sắc, “Tuy nhiên chỉ trong vòng vài năm, lần lượt Đồng Sơn, Thiếu Lâm, Thương Hạc, Vũ Thương, Đồng Không… Các môn phái đều có người hoặc ốm chết, hoặc đi ngao du không về, bị cho là không còn ở nhân thế, quá trình này rất chậm rãi, không có ai phát hiện.”
“Có ai ngờ những người này đều rơi vào trong tay phái Thiên Khung.” Giọng nói tràn ngập băng lãnh không hề bị ánh mặt trời chói chang làm dịu đi, Hách Cửu Tiêu dứt lời, huyết dịch của mọi người tựa hồ đều bị đông lại.
“Bọn họ bị dư nghiệt của phái Thiên Khung biến thành…biến thành bộ dáng này?” Chưởng môn phái Thương Hạc Lâm Túc nhớ đến sư bá của mình, nhìn vào đám người vô diện nhân, ánh mắt của hắn nhất thời thay đổi, kiềm chế không được mà trở nên run rẩy.
Đó là lửa giận ngập trời, mắt thấy chính đồng môn của mình bị người giết hại, ai có thể không hận? Già Diệp đại sư đã quên niệm Phật, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người vô diện nhân, “Nếu đại sư huynh còn tại thế thì vốn không đến phiên ta trở thành Chưởng môn, chẳng lẽ hắn cũng…”
“Các ngươi muốn nghe bọn họ nói hưu nói vượn đến khi nào?” Trần sư thái vung tay lên, tảng đá trên mặt đất vỡ ra, nàng vừa động thủ thì không khí nhất thời tràn ngập sát khí khắp tứ phía.
“Ta không phải nói bậy, chỉ cần vạch ra mặt nạ dịch dung của những người này thì chân tướng đương nhiên sẽ rõ ràng.” Tất cả mọi người đều thập phần đồng ý với lời nói của Hách Thiên Thần, nhưng người của Thiên Khung Thần Giáo làm sao lại dễ dàng cho bọn họ làm như vậy. Một đám hắc y nhân cầm kiếm, mắt thấy một trận đại chiến sắp sửa bùng nổ.
“Không cần, lão phu có thể làm chứng.” Một tiếng thở dài lộ ra tang thương cùng với ngữ thanh vô hạn cảm khái đột nhiên vang lên, có người từ trong rừng đi ra, ngay cả Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng không phát hiện người nọ tồn tại.
Người nọ đầu đội mũ, dưới chiếc mũ lộ ra mái tóc hoa râm, tựa hồ đã quá ngũ tuần, y phục mộc mạc, chính là lão nhân ngồi câu cá bên bờ sông khi đoàn người của Hách Thiên Thần vào núi.
Bộ dáng bước đi của hắn thoạt nhìn cũng không già nua, thậm chí có một loại khí chất trang nghiêm trầm ổn, cái loại khí chất này không lừa được người ta, đó là khí chất của cao thủ trải qua năm tháng, trải qua đủ loại sinh tử thảm khốc mới có được.
Đây là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Vô luận là Thiên Khung Thần Giáo hay là quần hùng võ lâm các phái đều nín thở nhìn hắn bước đến, không biết hắn là địch hay hữu, nói là làm chứng, lại là vì ai mà làm chứng?
Cho đến khi hắn cởi xuống chiếc mũ thì tất cả mọi người đều kinh sợ.
“Kích Ngọc Hầu, Ôn Thiết Vũ?”
/322
|