Tình hình chiến sự bên ngoài rất hỗn loạn, Hùng Tích An thấy Sở Thanh Hàn ở dưới lầu đã điều khiển thị vệ giết không ít thủ hạ của hắn, không còn tâm tư dư thừa để đối phó với Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, hắn nhe răng cười vài tiếng, “Đao ở trong cung, các ngươi tự mình đi tìm đi!”
Hắn nói xong thì đi thẳng về hướng cửa sổ, kim quang chợt lóe, bắn thẳng vào cổ họng của hắn, hắn vốn định nhảy xuống nhưng không thể không nghiêng người tránh né, dưới chân dừng bước, Hách Thiên Thần đứng trước mặt hắn, “Thế sự vô thường, lần trước là ngươi ngăn cản chúng ta, hôm nay ngươi đừng hòng rời đi dễ dàng như vậy.”
“Ta muốn đi, ai có thể cản ta!” Hùng Tích An đột nhiên nâng tay bắt lấy bả vai của Lương Ỷ La, tay của hắn có máu, toàn thân của Lương Ỷ La bị máu tươi nhuốm đỏ, không né cũng không tránh, nàng để cho hắn nắm vào trong tay, sau đó lặng lẽ nói, ”Hùng Tích An! Trước kia ngươi luôn mồm bảo rằng muốn tốt cho ta, ngần ấy năm trôi qua, nếu ngươi tốt với ta thì vì sao hôm nay không buông tha ta?”
“Ta sẽ không buông tha ngươi, muốn đi thì chúng ta cùng đi!” Hùng Tích An giữ lấy Lương Ỷ La, ý đồ muốn xông qua Giao Tàm ti trong tay Hách Thiên Thần, dưới ánh nến không ngừng lay động, Lương Ỷ La bỗng nhiên cắn vào bên cổ của hắn.
Hùng Tích An hét lên một tiếng thảm thiết nhưng vẫn không chịu buông tay, máu tươi từ bên miệng của Lương Ỷ La tràn ra, Hùng Tích An đứng không vững, toàn thân của hai người đầy máu, bọn họ dừng lại phía trước cửa sổ.
“Ngươi đi không được.” Lương Ỷ La nhả ra, nàng nghiêng ngả lảo đảo, trong mắt tràn đầy bi ai và đoạn tuyệt, “Tâm của ta đã sớm chết, không còn là Lương Ỷ La của năm đó, chẳng qua ngươi không chịu vứt bỏ thể diện, ngươi rốt cục còn muốn cố chấp cho tới khi nào? Có phải hay không nếu ta không chết thì ngươi sẽ không buông tha cho ta?”
“Ỷ La! Ngươi sai rồi!” Hùng Tích An ôm lấy vết thương trên cổ, hắn chỉ vào phía dưới lầu rồi nói một cách hung tàn, “Ngươi xem, chỉ cần ngươi bảo bọn họ dừng tay, để cho ta bước lên vương vị thì ta có thể đường đường chính chính thú ngươi làm hậu, nhiều năm qua ta vẫn luôn bành trướng Ngao Kiêu tộc là vì một ngày như vậy, ta nói rồi, ta muốn thú ngươi! Ta nhất định sẽ làm được!”
“Đó là ngươi nói nhưng ta không đáp ứng, ngươi có hiểu hay không?” Lương Ỷ La không ngừng lắc đầu, miệng đầy máu, “Ta có được phương thuốc Hồng Nhan nhưng ta vẫn không uống thuốc, ngươi có biết vì sao hay không?” Nàng cười thảm, “Các ngươi đều nghĩ rằng ta muốn trả thù Sở Mục? Không phải, không phải vì hắn mà là vì ngươi.”
“Vì ta?” Hùng Tích An lần đầu tiên nghe được nàng nói hai chữ này, miệng vết thương bên cổ đột nhiên nhói lên, đau đớn làm cho tâm thần của hắn hoảng hốt.
Lương Ỷ La gật đầu, “Làm sao ta lại không biết suy nghĩ của ngươi? Ta biết ngươi muốn đoạt vị nhưng ta không thể giao Vạn Ương cho ngươi, ta cũng không muốn để lại hậu hoạn, ta sống là vì cốt nhục của mình, vì tìm nhi tử của ta, Thanh Hàn đã trở về, nguyện vọng trong lòng của ta đã thành toàn, Vạn Ương giao cho hắn thì ta có thể yên tâm.”
“Những lời này của ngươi là có ý gì?” Hùng Tích An rốt cục cảm thấy không thích hợp, không hề cầm máu cho chính mình, hắn kéo nàng đến trước mặt.
Lương Ỷ La đờ đẫn nhìn hắn, “Là vì ta nên Yêu Hồ tộc mới bị giam cầm trong Miên Ngọc Sơn, cũng bởi vì ta mà người của Yêu Hồ tộc bị hỏa thiêu ở trong núi, lại vì ta mà Vạn Ương nội loạn, ngươi nắm binh quyền, ý đồ xưng vương….”
“Ta Lương Ỷ La nghiệp chướng nặng nề, lần này lại dùng tánh mạng của tướng sĩ Vạn Ương để đổi lấy công lao cho con ta, giúp hắn đoạt được Vạn Ương, nếu trên người đã đầy tội nghiệt, ta còn sợ cái gì nữa?” Nàng không nhìn Hùng Tích An, bờ môi đẫm máu lộ ra một chút ý cười, ngửa đầu nhìn lên trời, “Thân là công chúa, ta đã buông thả nhiều năm qua.”
Nàng quay đầu nhìn hai huynh đệ ở cách đó không xa rồi miễn cưỡng mỉm cười, “Bây giờ là ta lợi dụng lực lượng của hai ngươi, các ngươi cũng hận ta có đúng hay không?” Gió nhẹ thổi qua làm phất phơ vài sợi tóc nhiễm máu, thân mình của nàng không bị thương nhưng sắc mặt lại tái nhợt, giống như người đã chết.
“Không thể nói rõ là hận hay không.” Hách Thiên Thần trả lời thản nhiên.
Lương Ỷ La chợp mắt cười khẽ, tầng mây tựa hồ bị sát khí đêm nay chấn động đến tận trời, lộ ra một vầng trăng tròn vằng vặc, nàng nhìn ngoài cửa sổ, gió đêm thổi tung những vụn giấy lên giữa không trung, tựa như có vô số bông tuyết đang rơi đầy trời làm nổi bật một thân đầy máu của nàng, lại mang theo một loại hàm xúc bi thương.
“Trăng rằm, chỉ cần đêm trăng rằm dùng Vụ Sắc đao cắt xuống lồng ngực, lấy máu từ trong tim thì có thể cởi bỏ huyết chú, cũng giống như lúc hạ chú trước đây, đó là bí mật của Yêu Hồ tộc…” Tuyết bay lả tả, Lương Ỷ La bỗng nhiên nói ra những lời này, trong mắt trở nên trống trãi tịch mịch, Hùng Tích An tựa hồ có một loại dự cảm bất lành, hắn giữ lấy Lương Ỷ La nhưng chỉ cảm thấy như đang giữ lấy một cái xác không hồn mà không phải người sống.
“Hùng Tích An, ân oán mấy chục năm qua nên chấm dứt.” Y mệ của Lương Ỷ La đột nhiên phất qua, ánh nến bên cạnh bị nàng đánh ngã, chỉ một thoáng mà ngọn lửa đã lan tràn, Hùng Tích An kinh hãi, “Ngươi muốn tìm cái chết?”
“Chỉ cần ta chết thì ngươi mới hết hy vọng, không có lý do để tiếp tục dây dưa, là thật tình cũng được, hay không cam lòng vì thể diện cũng được, hết thảy đều có thể chấm dứt.” Nàng nhìn hỏa diễm lan tràn trên mặt đất, lộ ra nụ cười giải thoát.
Đại hỏa bừng lên, Hùng Tích An muốn dẫn nàng rời đi nhưng không biết nàng lấy khí lực từ đâu để nhặt lên đồ chặn giấy từ dưới đất mà nện vào đầu của hắn, Hùng Tích An ngã xuống, lúc này đám người của Hách Thiên Thần đã lui đến đại môn nhưng nàng vẫn không đứng dậy, “Là mẫu thân, những gì có thể làm được cho nhi tử của mình thì ta đều đã làm, mặc kệ đúng hay sai, ta không hề hối hận. Các ngươi đi đi, ta ở lại nơi này.”
Những trang giấy bị đại hỏa cuốn lấy, tro tàn tung bay tứ phía, nàng dựa vào tường, sắc mặt cũng giống như những đốm tro tàn đang lơ lửng giữa không trung, dùng biểu tình tôn quý kiêu ngạo của nữ vương mà lộ ra một chút ý cười, “Cuối cùng ta làm phiền các ngươi một việc, tiện thể giúp ta nhắn với Sở Mục, bảo rằng….Ta đã không còn hận hắn, si tình rất khổ, không bằng buông tha tất cả ái hận”
Chậm rãi nói xong câu đó, nàng nhặt lên ngọn chủy thủ rồi đâm vào cổ của Hùng Tích An, sau đó lại đâm xuyên vào ngực của mình.
Máu tươi, hỏa diễm, khói bụi mịt mù, Lương Ỷ La ngã xuống đất, trên mặt vô bi vô hỉ, không còn vướng bận.
Nàng gắng gượng để gặp được Sở Thanh Hàn, sau đó đình chỉ dùng Hồng Nhan là vì muốn chết, nay Hùng Tích An đã bị tiêu diệt, Sở Thanh Hàn không còn bị ai ngăn cản, nàng có thể yên tâm rời đi, tội nghiệt của nàng có lẽ cứ để cho nàng tự mình bù đắp…Hết thảy đều đã chấm dứt theo sự ra đi của nàng.
Hách Thiên Thần không ngăn cản, một người dốc lòng muốn chết, vô luận ngăn cản như thế nào thì chung quy cũng sẽ chết, Lương Ỷ La khi còn sống đã vướng mắc giữa Đại Viêm và Vạn Ương, có lẽ nàng đã sớm muốn được giải thoát.
Trong lòng hiểu được điểm này, nhưng tận mắt chứng kiến khiến tất cả mọi người đều có một loại tư vị khó tả, tiếng bước chân vang lên, nhìn vào ánh lửa trước cửa sổ, Sở Thanh Hàn bước nhanh đến, trước mắt chỉ có một màu đỏ thẫm, “Nương–”
Tiếng hét xuyên qua ánh lửa nhưng người bên trong không còn ngẩng đầu dậy, đại hỏa thiêu đốt huyết tinh, mùi thịt sống cháy khét chậm rãi lan tỏa, dưới chân của Sở Thanh Hàn mềm nhũn, hắn quỳ trên mặt đất, bóng dáng cương trực, không ai nhìn thấy biểu tình trên mặt của hắn, chỉ thấy bờ vai hơi run rẩy và phập phồng.
Không người nào mở miệng, lửa cháy ngập trời nhưng không ai đến dập tắt, trong sự trầm mặc, mỗi người đều tự lý giải cái chết của Lương Ỷ La, sau đó không thể kiềm chế mà trong lòng hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy trầm trọng.
Trận chiến lần này người chết kỳ thật cũng không nhiều, nhưng hai người chết trong tẩm cung lại làm cho cục diện Vạn Ương biến đổi hoàn toàn.
Các đại thần vốn ủng hộ Lương Ỷ La đã sớm biết quan hệ mẫu tử của hai người, Sở Thanh Hàn rốt cục như dự liệu của Lương Ỷ La, nắm được quyền khống chế Vạn ương.
Nhưng sự tình vẫn chưa thể chấm dứt như vậy, thủ hạ của Hùng Tích An bị Xích Lang tộc chặn đường, Thiên Lộ tộc cũng gia nhập trong đó, Vạn Ương nội loạn vẫn chưa thể chân chính được bình định, Sở Thanh Hàn tiếp theo phải xử lý dư đảng của Hùng Tích An.
Đó là một đêm thức trắng, bên trong hoàng cung Vạn Ương cũng không ai có thể ngủ.
“Không biết các ngươi có tìm được thứ mà mình muốn hay không?” Bên trong thiên điện, Sở Thanh Hàn đứng trước lư hương, ngoại trừ ghế dựa cùng với lan can được chạm trổ thì xung quanh hoàn toàn trống không, sắc trời bên ngoài đã hừng sáng, vẻ mặt của hắn có một chút mệt mỏi, thuận miệng hỏi.
“Vẫn còn đang tìm.” Hách Thiên Thần trả lời, hắn và Hách Cửu Tiêu cùng thủ hạ đã vào cung, đang tìm kiếm Vụ Sắc đao cùng với hành tung của Tử Diễm và hai mươi ba người kia. Tổng cộng hai mươi bốn người, không có khả năng biến mất không dấu vết như vậy.
“Muốn ở lại trong cung vài ngày hay không?” Giống như ngày đó Sở Thanh Hàn đã từng mời Hách Thiên Thần, hắn vừa cười vừa hỏi, tựa hồ chưa hề phát sinh chuyện gì, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra ý cười của hắn không còn tiêu sái như ngày xưa, cái chết của Lương Ỷ La đối với hắn cũng không phải không có ảnh hưởng.
Đế vương vô tình, hắn có lòng xưng đế nhưng chung quy cũng không thể vô tình, trận đại hỏa thiêu rụi không chỉ là một tòa tẩm cung, mà chính là thân mẫu của hắn, cho dù Sở Thanh Hàn có che giấu thế nào thì vẫn không tránh khỏi ánh mắt của Hách Thiên Thần.
Biết hai người nhất định sẽ cự tuyệt, Sở Thanh Hàn lại nói tiếp, “Chẳng lẽ các ngươi còn cái gì chưa tìm được hay sao? Đem thanh đao kia…”
Hắn thở dài, “Ngươi nói mẫu thân của ta nói cho các ngươi biết cách sử dụng Vụ Sắc đao, chính là vì không muốn phụ hoàng vì cái chết của nàng mà vong mạng, thanh đao này nhất định ở trong cung, chỉ cần đem nó về Đại Viêm thì phụ hoàng có thể cứu được.”
“Ngươi thật lòng muốn cứu hắn?” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn Sở Thanh Hàn, “Hắn chết thì triều đình sẽ đại loạn, lúc này ngươi quay lại Đại Viêm thì càng chiếm nhiều phần thắng.”
Sở Thanh Hàn nhướng mi, tựa hồ vạn phần kinh ngạc, hắn hơi lộ ra một nụ cười khổ, “Các ngươi thật sự cho rằng ta có thể vô tình vô nghĩa đến mức này hay sao?”
“Đúng hay không cũng không quan hệ đến ta.” Hách Cửu Tiêu đứng yên bất động, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua trên người Hách Thiên Thần, sau đó đôi mắt sắc bén lại dừng trên người Sở Thanh Hàn, “Chỉ cần ngươi nhớ kỹ một chút, hắn không phải là người mà ngươi có thể vọng tưởng.”
“Chưa gì đã vội vàng cảnh cáo ta?” Sở Thanh Hàn phất y mệ, không lộ ra suy nghĩ đối với Hách Thiên Thần, cũng không tranh chấp với Hách Cửu Tiêu, hắn nhún vai rồi thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài tựa hồ có một chút tịch mịch, “Ta chỉ muốn mời các ngươi vào cung ở vài ngày.”
Lương Ỷ La đã chết, người thân cận nhất với Sở Thanh Hàn lại không phải bằng hữu, cẩn thận suy xét một chút thì đúng là không phải địch cũng chẳng phải bằng hữu, hai huynh đệ vừa là kẻ thù vừa là người quen của hắn.
Bên trong làn sương mờ ảo, hắn nhìn thoáng qua hai người, “Các ngươi muốn tìm thanh đao, thanh đao kia nhất định còn ở trong cung, bị Hùng Tích An cất giấu, ngày đó ta tận mắt nhìn thấy hắn mang những người đó đi, bảo là áp giải để thẩm vấn.”
Những người mà hắn nói đương nhiên là Tử Diễm và đồng bọn, Hách Thiên Thần giật mình, chợt nhớ đến một việc, “Gần đây thủ hạ của Hùng Tích An có ai đến Trung Nguyên hay không?”
“Đến Trung Nguyên?” Sở Thanh Hàn không biết dụng ý của Hách Thiên Thần khi nói ra những lời này, suy nghĩ một chút thì mới lên tiếng, “Ta chỉ biết đã lâu không thấy Ân Phách Mệnh bên cạnh hắn.”
Hắn nói xong thì đi thẳng về hướng cửa sổ, kim quang chợt lóe, bắn thẳng vào cổ họng của hắn, hắn vốn định nhảy xuống nhưng không thể không nghiêng người tránh né, dưới chân dừng bước, Hách Thiên Thần đứng trước mặt hắn, “Thế sự vô thường, lần trước là ngươi ngăn cản chúng ta, hôm nay ngươi đừng hòng rời đi dễ dàng như vậy.”
“Ta muốn đi, ai có thể cản ta!” Hùng Tích An đột nhiên nâng tay bắt lấy bả vai của Lương Ỷ La, tay của hắn có máu, toàn thân của Lương Ỷ La bị máu tươi nhuốm đỏ, không né cũng không tránh, nàng để cho hắn nắm vào trong tay, sau đó lặng lẽ nói, ”Hùng Tích An! Trước kia ngươi luôn mồm bảo rằng muốn tốt cho ta, ngần ấy năm trôi qua, nếu ngươi tốt với ta thì vì sao hôm nay không buông tha ta?”
“Ta sẽ không buông tha ngươi, muốn đi thì chúng ta cùng đi!” Hùng Tích An giữ lấy Lương Ỷ La, ý đồ muốn xông qua Giao Tàm ti trong tay Hách Thiên Thần, dưới ánh nến không ngừng lay động, Lương Ỷ La bỗng nhiên cắn vào bên cổ của hắn.
Hùng Tích An hét lên một tiếng thảm thiết nhưng vẫn không chịu buông tay, máu tươi từ bên miệng của Lương Ỷ La tràn ra, Hùng Tích An đứng không vững, toàn thân của hai người đầy máu, bọn họ dừng lại phía trước cửa sổ.
“Ngươi đi không được.” Lương Ỷ La nhả ra, nàng nghiêng ngả lảo đảo, trong mắt tràn đầy bi ai và đoạn tuyệt, “Tâm của ta đã sớm chết, không còn là Lương Ỷ La của năm đó, chẳng qua ngươi không chịu vứt bỏ thể diện, ngươi rốt cục còn muốn cố chấp cho tới khi nào? Có phải hay không nếu ta không chết thì ngươi sẽ không buông tha cho ta?”
“Ỷ La! Ngươi sai rồi!” Hùng Tích An ôm lấy vết thương trên cổ, hắn chỉ vào phía dưới lầu rồi nói một cách hung tàn, “Ngươi xem, chỉ cần ngươi bảo bọn họ dừng tay, để cho ta bước lên vương vị thì ta có thể đường đường chính chính thú ngươi làm hậu, nhiều năm qua ta vẫn luôn bành trướng Ngao Kiêu tộc là vì một ngày như vậy, ta nói rồi, ta muốn thú ngươi! Ta nhất định sẽ làm được!”
“Đó là ngươi nói nhưng ta không đáp ứng, ngươi có hiểu hay không?” Lương Ỷ La không ngừng lắc đầu, miệng đầy máu, “Ta có được phương thuốc Hồng Nhan nhưng ta vẫn không uống thuốc, ngươi có biết vì sao hay không?” Nàng cười thảm, “Các ngươi đều nghĩ rằng ta muốn trả thù Sở Mục? Không phải, không phải vì hắn mà là vì ngươi.”
“Vì ta?” Hùng Tích An lần đầu tiên nghe được nàng nói hai chữ này, miệng vết thương bên cổ đột nhiên nhói lên, đau đớn làm cho tâm thần của hắn hoảng hốt.
Lương Ỷ La gật đầu, “Làm sao ta lại không biết suy nghĩ của ngươi? Ta biết ngươi muốn đoạt vị nhưng ta không thể giao Vạn Ương cho ngươi, ta cũng không muốn để lại hậu hoạn, ta sống là vì cốt nhục của mình, vì tìm nhi tử của ta, Thanh Hàn đã trở về, nguyện vọng trong lòng của ta đã thành toàn, Vạn Ương giao cho hắn thì ta có thể yên tâm.”
“Những lời này của ngươi là có ý gì?” Hùng Tích An rốt cục cảm thấy không thích hợp, không hề cầm máu cho chính mình, hắn kéo nàng đến trước mặt.
Lương Ỷ La đờ đẫn nhìn hắn, “Là vì ta nên Yêu Hồ tộc mới bị giam cầm trong Miên Ngọc Sơn, cũng bởi vì ta mà người của Yêu Hồ tộc bị hỏa thiêu ở trong núi, lại vì ta mà Vạn Ương nội loạn, ngươi nắm binh quyền, ý đồ xưng vương….”
“Ta Lương Ỷ La nghiệp chướng nặng nề, lần này lại dùng tánh mạng của tướng sĩ Vạn Ương để đổi lấy công lao cho con ta, giúp hắn đoạt được Vạn Ương, nếu trên người đã đầy tội nghiệt, ta còn sợ cái gì nữa?” Nàng không nhìn Hùng Tích An, bờ môi đẫm máu lộ ra một chút ý cười, ngửa đầu nhìn lên trời, “Thân là công chúa, ta đã buông thả nhiều năm qua.”
Nàng quay đầu nhìn hai huynh đệ ở cách đó không xa rồi miễn cưỡng mỉm cười, “Bây giờ là ta lợi dụng lực lượng của hai ngươi, các ngươi cũng hận ta có đúng hay không?” Gió nhẹ thổi qua làm phất phơ vài sợi tóc nhiễm máu, thân mình của nàng không bị thương nhưng sắc mặt lại tái nhợt, giống như người đã chết.
“Không thể nói rõ là hận hay không.” Hách Thiên Thần trả lời thản nhiên.
Lương Ỷ La chợp mắt cười khẽ, tầng mây tựa hồ bị sát khí đêm nay chấn động đến tận trời, lộ ra một vầng trăng tròn vằng vặc, nàng nhìn ngoài cửa sổ, gió đêm thổi tung những vụn giấy lên giữa không trung, tựa như có vô số bông tuyết đang rơi đầy trời làm nổi bật một thân đầy máu của nàng, lại mang theo một loại hàm xúc bi thương.
“Trăng rằm, chỉ cần đêm trăng rằm dùng Vụ Sắc đao cắt xuống lồng ngực, lấy máu từ trong tim thì có thể cởi bỏ huyết chú, cũng giống như lúc hạ chú trước đây, đó là bí mật của Yêu Hồ tộc…” Tuyết bay lả tả, Lương Ỷ La bỗng nhiên nói ra những lời này, trong mắt trở nên trống trãi tịch mịch, Hùng Tích An tựa hồ có một loại dự cảm bất lành, hắn giữ lấy Lương Ỷ La nhưng chỉ cảm thấy như đang giữ lấy một cái xác không hồn mà không phải người sống.
“Hùng Tích An, ân oán mấy chục năm qua nên chấm dứt.” Y mệ của Lương Ỷ La đột nhiên phất qua, ánh nến bên cạnh bị nàng đánh ngã, chỉ một thoáng mà ngọn lửa đã lan tràn, Hùng Tích An kinh hãi, “Ngươi muốn tìm cái chết?”
“Chỉ cần ta chết thì ngươi mới hết hy vọng, không có lý do để tiếp tục dây dưa, là thật tình cũng được, hay không cam lòng vì thể diện cũng được, hết thảy đều có thể chấm dứt.” Nàng nhìn hỏa diễm lan tràn trên mặt đất, lộ ra nụ cười giải thoát.
Đại hỏa bừng lên, Hùng Tích An muốn dẫn nàng rời đi nhưng không biết nàng lấy khí lực từ đâu để nhặt lên đồ chặn giấy từ dưới đất mà nện vào đầu của hắn, Hùng Tích An ngã xuống, lúc này đám người của Hách Thiên Thần đã lui đến đại môn nhưng nàng vẫn không đứng dậy, “Là mẫu thân, những gì có thể làm được cho nhi tử của mình thì ta đều đã làm, mặc kệ đúng hay sai, ta không hề hối hận. Các ngươi đi đi, ta ở lại nơi này.”
Những trang giấy bị đại hỏa cuốn lấy, tro tàn tung bay tứ phía, nàng dựa vào tường, sắc mặt cũng giống như những đốm tro tàn đang lơ lửng giữa không trung, dùng biểu tình tôn quý kiêu ngạo của nữ vương mà lộ ra một chút ý cười, “Cuối cùng ta làm phiền các ngươi một việc, tiện thể giúp ta nhắn với Sở Mục, bảo rằng….Ta đã không còn hận hắn, si tình rất khổ, không bằng buông tha tất cả ái hận”
Chậm rãi nói xong câu đó, nàng nhặt lên ngọn chủy thủ rồi đâm vào cổ của Hùng Tích An, sau đó lại đâm xuyên vào ngực của mình.
Máu tươi, hỏa diễm, khói bụi mịt mù, Lương Ỷ La ngã xuống đất, trên mặt vô bi vô hỉ, không còn vướng bận.
Nàng gắng gượng để gặp được Sở Thanh Hàn, sau đó đình chỉ dùng Hồng Nhan là vì muốn chết, nay Hùng Tích An đã bị tiêu diệt, Sở Thanh Hàn không còn bị ai ngăn cản, nàng có thể yên tâm rời đi, tội nghiệt của nàng có lẽ cứ để cho nàng tự mình bù đắp…Hết thảy đều đã chấm dứt theo sự ra đi của nàng.
Hách Thiên Thần không ngăn cản, một người dốc lòng muốn chết, vô luận ngăn cản như thế nào thì chung quy cũng sẽ chết, Lương Ỷ La khi còn sống đã vướng mắc giữa Đại Viêm và Vạn Ương, có lẽ nàng đã sớm muốn được giải thoát.
Trong lòng hiểu được điểm này, nhưng tận mắt chứng kiến khiến tất cả mọi người đều có một loại tư vị khó tả, tiếng bước chân vang lên, nhìn vào ánh lửa trước cửa sổ, Sở Thanh Hàn bước nhanh đến, trước mắt chỉ có một màu đỏ thẫm, “Nương–”
Tiếng hét xuyên qua ánh lửa nhưng người bên trong không còn ngẩng đầu dậy, đại hỏa thiêu đốt huyết tinh, mùi thịt sống cháy khét chậm rãi lan tỏa, dưới chân của Sở Thanh Hàn mềm nhũn, hắn quỳ trên mặt đất, bóng dáng cương trực, không ai nhìn thấy biểu tình trên mặt của hắn, chỉ thấy bờ vai hơi run rẩy và phập phồng.
Không người nào mở miệng, lửa cháy ngập trời nhưng không ai đến dập tắt, trong sự trầm mặc, mỗi người đều tự lý giải cái chết của Lương Ỷ La, sau đó không thể kiềm chế mà trong lòng hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy trầm trọng.
Trận chiến lần này người chết kỳ thật cũng không nhiều, nhưng hai người chết trong tẩm cung lại làm cho cục diện Vạn Ương biến đổi hoàn toàn.
Các đại thần vốn ủng hộ Lương Ỷ La đã sớm biết quan hệ mẫu tử của hai người, Sở Thanh Hàn rốt cục như dự liệu của Lương Ỷ La, nắm được quyền khống chế Vạn ương.
Nhưng sự tình vẫn chưa thể chấm dứt như vậy, thủ hạ của Hùng Tích An bị Xích Lang tộc chặn đường, Thiên Lộ tộc cũng gia nhập trong đó, Vạn Ương nội loạn vẫn chưa thể chân chính được bình định, Sở Thanh Hàn tiếp theo phải xử lý dư đảng của Hùng Tích An.
Đó là một đêm thức trắng, bên trong hoàng cung Vạn Ương cũng không ai có thể ngủ.
“Không biết các ngươi có tìm được thứ mà mình muốn hay không?” Bên trong thiên điện, Sở Thanh Hàn đứng trước lư hương, ngoại trừ ghế dựa cùng với lan can được chạm trổ thì xung quanh hoàn toàn trống không, sắc trời bên ngoài đã hừng sáng, vẻ mặt của hắn có một chút mệt mỏi, thuận miệng hỏi.
“Vẫn còn đang tìm.” Hách Thiên Thần trả lời, hắn và Hách Cửu Tiêu cùng thủ hạ đã vào cung, đang tìm kiếm Vụ Sắc đao cùng với hành tung của Tử Diễm và hai mươi ba người kia. Tổng cộng hai mươi bốn người, không có khả năng biến mất không dấu vết như vậy.
“Muốn ở lại trong cung vài ngày hay không?” Giống như ngày đó Sở Thanh Hàn đã từng mời Hách Thiên Thần, hắn vừa cười vừa hỏi, tựa hồ chưa hề phát sinh chuyện gì, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra ý cười của hắn không còn tiêu sái như ngày xưa, cái chết của Lương Ỷ La đối với hắn cũng không phải không có ảnh hưởng.
Đế vương vô tình, hắn có lòng xưng đế nhưng chung quy cũng không thể vô tình, trận đại hỏa thiêu rụi không chỉ là một tòa tẩm cung, mà chính là thân mẫu của hắn, cho dù Sở Thanh Hàn có che giấu thế nào thì vẫn không tránh khỏi ánh mắt của Hách Thiên Thần.
Biết hai người nhất định sẽ cự tuyệt, Sở Thanh Hàn lại nói tiếp, “Chẳng lẽ các ngươi còn cái gì chưa tìm được hay sao? Đem thanh đao kia…”
Hắn thở dài, “Ngươi nói mẫu thân của ta nói cho các ngươi biết cách sử dụng Vụ Sắc đao, chính là vì không muốn phụ hoàng vì cái chết của nàng mà vong mạng, thanh đao này nhất định ở trong cung, chỉ cần đem nó về Đại Viêm thì phụ hoàng có thể cứu được.”
“Ngươi thật lòng muốn cứu hắn?” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn Sở Thanh Hàn, “Hắn chết thì triều đình sẽ đại loạn, lúc này ngươi quay lại Đại Viêm thì càng chiếm nhiều phần thắng.”
Sở Thanh Hàn nhướng mi, tựa hồ vạn phần kinh ngạc, hắn hơi lộ ra một nụ cười khổ, “Các ngươi thật sự cho rằng ta có thể vô tình vô nghĩa đến mức này hay sao?”
“Đúng hay không cũng không quan hệ đến ta.” Hách Cửu Tiêu đứng yên bất động, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua trên người Hách Thiên Thần, sau đó đôi mắt sắc bén lại dừng trên người Sở Thanh Hàn, “Chỉ cần ngươi nhớ kỹ một chút, hắn không phải là người mà ngươi có thể vọng tưởng.”
“Chưa gì đã vội vàng cảnh cáo ta?” Sở Thanh Hàn phất y mệ, không lộ ra suy nghĩ đối với Hách Thiên Thần, cũng không tranh chấp với Hách Cửu Tiêu, hắn nhún vai rồi thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài tựa hồ có một chút tịch mịch, “Ta chỉ muốn mời các ngươi vào cung ở vài ngày.”
Lương Ỷ La đã chết, người thân cận nhất với Sở Thanh Hàn lại không phải bằng hữu, cẩn thận suy xét một chút thì đúng là không phải địch cũng chẳng phải bằng hữu, hai huynh đệ vừa là kẻ thù vừa là người quen của hắn.
Bên trong làn sương mờ ảo, hắn nhìn thoáng qua hai người, “Các ngươi muốn tìm thanh đao, thanh đao kia nhất định còn ở trong cung, bị Hùng Tích An cất giấu, ngày đó ta tận mắt nhìn thấy hắn mang những người đó đi, bảo là áp giải để thẩm vấn.”
Những người mà hắn nói đương nhiên là Tử Diễm và đồng bọn, Hách Thiên Thần giật mình, chợt nhớ đến một việc, “Gần đây thủ hạ của Hùng Tích An có ai đến Trung Nguyên hay không?”
“Đến Trung Nguyên?” Sở Thanh Hàn không biết dụng ý của Hách Thiên Thần khi nói ra những lời này, suy nghĩ một chút thì mới lên tiếng, “Ta chỉ biết đã lâu không thấy Ân Phách Mệnh bên cạnh hắn.”
/322
|