Đêm khuya thanh vắng, sự cảnh giới và sát khí trong lời nói của hắn giữa bầu không khí yên tĩnh như lưỡi đao rút ra khỏi vỏ, Hách Thiên Thần lại bình tĩnh như lúc đầu, Thiên Cơ Các đang ở trong hiểm cảnh nhưng hắn tựa hồ không hề lo lắng, “Cho dù đến Hách Cốc cũng vô dụng, thiện hạ to lớn nơi nào cũng là vương thổ. Ta đi Hách Cốc thì chỉ mang đến phiền phức cho Hách Cốc, ngươi cũng biết ta sẽ không làm như vậy.”
Hắn nhìn Hách Cửu Tiêu, không nhanh không chậm nói xong, Thiên Cơ Các gặp phải phiền phức cũng đã nằm trong dự đoán của hắn, cho nên hắn mới vội vàng chạy về Trung Nguyên, “Chúng ta về trước rồi tính sau, có lẽ không đến mức như chúng ta suy nghĩ.”
Đêm dài trôi qua, trời rất nhanh liền bừng sáng, đoàn người của Hách Thiên Thần tiếp tục lên đường, bọn họ dừng lại ở biên ải không lâu, nhưng hành tung của bọn họ lại hết sức gây chú ý. Giang hồ yên bình, Thiên Khung Thần Giáo bị tiêu diệt, công lao của Thiên Cơ Các và Hách Cốc là lớn nhất, thanh danh cực cao, bởi vậy sẽ uy hiếp đến xu thế của triều đình.
Tin đồn mưu phản không biết từ đâu mà đến, không ai dám lớn tiếng nghị luận nhưng lời thị phi như vậy quả thật có tồn tại.
Một người nói thì có lẽ không ai tin tưởng, nhưng mười người hay trăm người thậm chí cả ngàn người nói, cho dù có người không tin tưởng thì cũng khó tránh khỏi trở nên bán tín bán nghi, miệng lưỡi thế gian đáng sợ, Hách Thiên Thần phi thường hiểu rõ điểm này, cho nên từ khi hắn chấp chưởng Thiên Cơ Các cho đến nay vẫn luôn hành sự công bằng, không trêu chọc triều đình, càng không đứng về phe nào.
Làm như vậy là vì không muốn bận tâm, nhưng kết quả lại có thể chưa hẳn như hắn mong muốn, còn có một loại khả năng chính là đắc tội với quyền thế ở khắp nơi. Có lẽ tình hình hiện tại chính là do nguyên nhân này mà đến.
Cuối hạ, thời hạn dùng Vụ Sắc đao hóa giải huyết chú chỉ có ba tháng, còn lại một tháng cuối cùng thì Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu dẫn người về đến Trung Nguyên.
“Mấy ngày nữa đi thành Lương Châu.” Ngồi trên lưng ngựa, Hách Thiên Thần uống một ngụm nước, Hách Cửu Tiêu gật đầu, “Hết thảy xem ra đều gió yên sóng lặng, càng có thể xác định bên trong có huyền cơ, ngươi nghĩ Sở Lôi bao giờ sẽ động thủ?”
“Sở Lôi không phải kẻ hồ đồ, trước khi sự tình chưa điều tra rõ thì hắn sẽ không manh động, nhưng chắc chắn đã phái người theo dõi hành tung của chúng ta.” Hách Thiên Thần cất túi nước vào, sau đó nhìn lướt một vòng, bên trong đám đông có kẻ âm thầm đi theo, hắn đã sớm phát hiện, Xá Kỷ từng hỏi không chỉ một lần, có nên xử lý người kia hay không nhưng đều bị hắn bác bỏ.
Trong lòng không thẹn thì hắn cũng không ngại để cho Sở Lôi nhìn rõ ràng, không bận tâm đến kẻ đang âm thầm theo dõi, hắn tiếp tục bước đi “Ta đã sớm phái người đưa tin nên làm thế nào, nên tin ai. Là An Lăng Vương thì Sở Lôi nhất định sẽ có cân nhắc, kế tiếp chỉ cần tìm ra tung tích của Vụ Sắc đao, tìm được người chủ mưu, đến khi sự tình được giải quyết thì hắn sẽ không gây phiền phức cho Thiên Cơ Các nữa.”
“Sở Thanh Hàn có động tĩnh gì hay chưa?” Trên phố, kẻ đến người đi, bọn họ không thể không giảm lại tốc độ, khi Hách Cửu Tiêu nói chuyện thì đã phát hiện trong đám người có ít nhất ba bốn nhóm nhân mã đang chú ý bọn họ.
Hách Thiên Thần đương nhiên cũng phát hiện nhưng bọn họ một khi đã quay về Trung Nguyên, muốn mọi người không chú ý thì quả thật không có khả năng, phái người cảnh giác, hắn gật đầu, “Nhược Hành bẩm báo Sở Thanh Hàn đã xử lý xong chuyện ở Vạn Ương, các tộc tạm thời không gây ra quá nhiều phiền phức, hắn đề nghị cùng Đại Viêm hòa đàm, kỳ thực là đem Vạn Ương dâng cho Đại Viêm, đổi lấy công lớn cho hắn.”
“Nơi đó có Xích Lang tộc, Lang Nghiêm là tộc trưởng sẽ đứng ra đàm phán, không liên quan đến chúng ta, nhưng Sở Thanh Hàn quay về Trung Nguyên lại có liên quan đến ngươi và ta.” Hách Cửu Tiêu thấp giọng nói xong, tầm mắt xoay chuyển, chặt chẽ tập trung trên thân của một người.
Hắn và Hách Thiên Thần nói chuyện rất nhỏ, xung quanh ồn ào nên không ai nghe thấy, nhưng hai người xuất hiện ở đường phố thì tất cả mọi người đều nhìn thấy, bên trong đám người có một kẻ chống lại ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, lại liếc mắt nhìn Hách Thiên Thần bên cạnh Hách Cửu Tiêu rồi xoay người rời đi.
Ngay khi hắn vừa xoay người thì có một mũi ám khí phóng thẳng vào Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu nhanh tay lẹ mắt, đưa tay tiếp được, nhìn vào trong tay thì thấy chính là một đồng tiền.
“Mạc Tuyệt?” Hách Thiên Thần nhìn thấy bóng dáng của người nọ, người nọ đứng trong đám đông tựa hồ có một chút không thích hợp, giống như không nên đứng ở nơi đông người, xưa nay đều là một mình đứng trong chỗ tối.
“Là hắn.” Hách Cửu Tiêu đi đến nơi ít người rồi dừng ngựa lại, mở ra tờ giấy kẹp trong đồng tiền do Mạc Tuyệt phóng đến, phía trên chỉ viết vài chữ, Mạc Tuyệt dùng đồng tiền làm ám khí là không có ý muốn đả thương, hắn chỉ là truyền tin mà đến.
Hách Thiên Thần tiếp nhận tờ giấy trên tay Hách Cửu Tiêu, sau khi xem xong thì kinh ngạc nhướng mi, “Hóa ra Hách Liên Hiểu Phù không chỉ thu nạp hai đệ tử, ngoại trừ Mạc Trí và Mạc Tuyệt thì còn có một người…” Hắn quả thật không ngờ Thiên Khung Thần Giáo có thể giấu diếm kỹ như vậy, “Người này ngay cả Mạc Tuyệt cũng chưa từng gặp qua.”
Ánh mắt trầm ngâm bắt đầu nhíu lại, hắn nhớ đến một việc, “Ngươi có nhớ lúc trước Quách Tiêu Nhiên từng nói hắn đã gặp Giáo chủ, là một nam nhân.”
“Hắn quả thật có nói như vậy mà Hách Liên Hiểu Phù lại bảo người nọ không phải do nàng cải trang, như vậy người nọ chính là đệ tử của nàng.” Hách Cửu Tiêu nhìn thoáng qua đám đông, Mạc Tuyệt đã ly khai, không có cách nào tìm hắn để hỏi kỹ càng.
“Không ngờ Mạc Tuyệt lại đặc biệt cho chúng ta biết chuyện này, có thể thấy được hắn đã buông tha chuyện năm xưa.” Hách Thiên Thần cầm tờ giấy, vừa nói xong thì lại bị Hách Cửu Tiêu giựt lấy, sau đó tờ giấy hóa thành từng mảnh nhỏ bay theo gió, “Hắn đến nhắc ngươi chứ không phải buông tha chuyện năm xưa.”
Hách Thiên Thần nghe ra vị chua trong lời của Hách Cửu Tiêu, đành lắc đầu cười khẽ, “Cho dù ngươi không thừa nhận nhưng Mạc Tuyệt quả thật là bằng hữu thâm giao của ngươi, nếu không ngươi sẽ không tha cho hắn. Hắn cư xử đặc biệt đối với ta bất quá chỉ là vì hâm mộ ngươi mà thôi.”“Hắn là đố kỵ bên người ta có ngươi, mà hắn thì hai bàn tay trắng.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng cười, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sau đó vươn tay ôm Hách Thiên Thần xuống đất, “Nhưng cho dù hắn có hâm mộ hay đố kỵ thì ngươi vẫn là của ta.”
Lời nói thì thầm kề sát bên tai, giống như một trận gió nhẹ, Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu ôm xuống như vậy, dừng lại bên cạnh Hách Cửu Tiêu, hắn nhìn trái lại nhìn phải, trước mắt bọn họ đã gần đến nơi nghỉ chân, đám thủ hạ xung quanh hai người đang tháo xuống vật dụng trên lưng ngựa, phía trước không xa chính là phân đà Thiên Cơ Các.
Mọi người đều tự thu thập, không ai chú ý hai người kia đang làm cái gì, mặc dù hiếm khi Các chủ và Huyết Ma Y thân mật ở trước mặt người khác, nhưng bọn họ cũng không dám mạo hiểm tánh mạng mà quan sát quá nhiều.
Hách Thiên Thần có lẽ sẽ không bận tâm, cho dù có người nhìn thấy thì hắn cũng có thể bình tĩnh thối lui một chút, vẻ mặt tự nhiên, nhưng Hách Cửu Tiêu thì lại khác, nếu hắn bị kẻ khác đánh gãy chuyện đang làm thì vẻ mặt sẽ tức giận, mà một khi Huyết Ma Y tức giận thì không phải ai cũng có thể thừa nhận được, đôi mắt như yêu ma sẽ khiến người ta kinh hãi mà rùng mình.
Hai người bước đi, đã gần đến phân đà Thiên Cơ Các, mọi người ở phía sau vừa cười vừa nói mà đi theo, thả lỏng tâm tình, Xá Kỷ đùa giỡn với Hạ Tư Nhân, sợ nàng vì nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mà suy nghĩ lung tung. Đám người vừa bước vào phân đà thì lập tức cảm thấy không đúng.
Sát khí! Nơi này lưu lại một cỗ sát khí!
Mùi máu tươi phiêu tán trong không khí! Sát khí và máu tươi chỉ có thể đại biểu cho một hàm nghĩa!
“Không xong!” Thanh y lướt qua, bóng dáng của Hách Thiên Thần như tia chớp, đại môn bị hắn đá văng, cảnh tượng bên trong khiến mọi người tràn đầy căm phẫn.
Người canh gác đã bị giết chết, thân thủ chia lìa, cùng với hắn có ước chừng hơn chục người nằm trên mặt đất, máu tươi giàn giụa, có người đang di chuyển thi thể, lần lượt sắp hàng chỉnh tề, những người đó không phải ai khác mà lại chính là hai mươi ba người do Tử Diễm dẫn dắt!
“Tử Diễm! Ngươi đi ra cho ta!” Xá Kỷ xông về phía trước, rút kiếm ra khỏi vỏ, hắn đâm đến đám người nọ, bi phẫn hét to, “Ngươi có phải là người hay không? Trước kia bọn họ đều là huynh đệ của ngươi! Ngươi có còn nhân tính hay không? Hả—”
Tiếng hét bi thương chấn động cả thiên thanh, tất cả mọi người của Thiên Cơ Các đều rút kiếm nhảy vào, không cần bất luận ai phân phó, xung phong liều chết tiến lên. Hách Thiên Thần đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, tựa hồ bị tình cảnh trước mắt gây sững sờ, giống như hắn đang nhìn thấy một cơn ác mộng khiến hắn không thể tin tưởng, không thể chấp nhận.
Hách Cửu Tiêu vẫn đứng bên cạnh Hách Thiên Thần, người của Hách Cốc dưới sự phân phó của hắn liền bao vây toàn bộ phân đà, Hách Thiên Thần thủy chung đứng tại chỗ, hai tay dần dần siết chặt, đôi mắt thâm trầm không hề nhúc nhích, bình tĩnh nhìn chăm chú vào những thi thể ở dưới đất, không hề bỏ sót một người nào, lần lượt nhìn qua, sắc mặt tái mét.
Hách Cửu Tiêu biết rõ lúc này nói cái gì cũng vô ích, hắn cầm tay Hách Thiên Thần, không cho Hách Thiên Thần dùng lực quá mạnh mà tự tổn thương chính mình, “May mắn thủ hạ của ngươi đều phái ra ngoài, người ở đây không nhiều lắm…” Đây là điều duy nhất mà Hách Cửu Tiêu có thể an ủi Hách Thiên Thần, cũng là sự thật.
Người lưu lại không nhiều bằng nhân thủ được phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng hơn một chục người bị giết chết vẫn là thủ hạ của Thiên Cơ Các, chứng tỏ có người giết thủ hạ của Thiên Cơ Các ngay trước cửa! Hách Thiên Thần không nói một lời, chậm rãi giương mắt lên, mỗi một chỗ trên người đều đang kêu gào, sát ý chậm rãi nổi dậy, vô luận hắn kiềm chế như thế nào thì cũng khó mà ngăn cản.
“Bọn họ không phải do chúng ta giết!” Trong tiếng giao kích có người kêu to, nhưng thủ hạ của Thiên Cơ Các làm sao còn nghe lọt lỗ tai, Xá Kỷ không ngờ Tử Diễm lại trở nên nhẫn tâm ám sát huynh đệ trước kia của mình như thế, trong cơn bi phẫn, hắn hạ thủ không lưu tình, rất nhanh liền có người bị thương dưới kiếm của hắn, hắn nhìn thấy máu tươi bắn ra, trong mắt cũng tràn ngập hồng quang, “Tử Diễm! Ngươi ra đây cho ta! Ta muốn giết ngươi!”
“Xá Kỷ, dừng tay!” Tử Diễm rốt cục xuất hiện, sắc mặt của nàng tái nhợt, thoạt nhìn gầy đi một ít, không biết có phải vì luyện ma công hay không, trường kiếm cầm trong tay, nàng dừng phía trên vách tường, “Các huynh đệ! Rút lui!”
Hai mươi ba người đều là thủ hạ trước kia của Nam Vô, thân thủ không tệ, có mấy người bị trọng thương nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ rời đi của bọn họ, nàng vừa lên tiếng thì tất cả bọn họ đều bỏ chạy ra ngoài, nhưng người của Hách Cốc đã bao vây nơi này, bọn họ nhất thời không thể rút lui, song phương không ngừng giằng co.
“Tử Diễm, thật sự là ngươi?” Hách Thiên Thần tựa hồ không thể ngờ nàng lại làm ra chuyện như vậy, hắn chất vấn như thế, vẻ mặt không đáng sợ như lúc trước nhưng mỗi một lời lại làm cho người ta cảm thấy lãnh liệt. Tử Diễm đứng cách hắn rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác được mỗi một chữ đều chứa đầy lãnh ý.
Nàng lắc đầu, cười khổ một chút, “Nếu ta nói không phải do ta làm thì ngươi có thể tin hay sao?”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, nếu không phải ngươi thì là ai?” Hách Thiên Thần bước đến gần, Tử Diễm lui về phía sau, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng thờ ơ, nhưng vào lúc này bên ngoài phân đà lại vang lên tiếng vó ngựa, có tiếng của thị vệ truyền đến.
“Người đến là của triều đình.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đông lạnh, đôi mắt khẽ nhắm chợt lóe lên, “Nàng nghe lệnh triều đình.”
Hắn nhìn Hách Cửu Tiêu, không nhanh không chậm nói xong, Thiên Cơ Các gặp phải phiền phức cũng đã nằm trong dự đoán của hắn, cho nên hắn mới vội vàng chạy về Trung Nguyên, “Chúng ta về trước rồi tính sau, có lẽ không đến mức như chúng ta suy nghĩ.”
Đêm dài trôi qua, trời rất nhanh liền bừng sáng, đoàn người của Hách Thiên Thần tiếp tục lên đường, bọn họ dừng lại ở biên ải không lâu, nhưng hành tung của bọn họ lại hết sức gây chú ý. Giang hồ yên bình, Thiên Khung Thần Giáo bị tiêu diệt, công lao của Thiên Cơ Các và Hách Cốc là lớn nhất, thanh danh cực cao, bởi vậy sẽ uy hiếp đến xu thế của triều đình.
Tin đồn mưu phản không biết từ đâu mà đến, không ai dám lớn tiếng nghị luận nhưng lời thị phi như vậy quả thật có tồn tại.
Một người nói thì có lẽ không ai tin tưởng, nhưng mười người hay trăm người thậm chí cả ngàn người nói, cho dù có người không tin tưởng thì cũng khó tránh khỏi trở nên bán tín bán nghi, miệng lưỡi thế gian đáng sợ, Hách Thiên Thần phi thường hiểu rõ điểm này, cho nên từ khi hắn chấp chưởng Thiên Cơ Các cho đến nay vẫn luôn hành sự công bằng, không trêu chọc triều đình, càng không đứng về phe nào.
Làm như vậy là vì không muốn bận tâm, nhưng kết quả lại có thể chưa hẳn như hắn mong muốn, còn có một loại khả năng chính là đắc tội với quyền thế ở khắp nơi. Có lẽ tình hình hiện tại chính là do nguyên nhân này mà đến.
Cuối hạ, thời hạn dùng Vụ Sắc đao hóa giải huyết chú chỉ có ba tháng, còn lại một tháng cuối cùng thì Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu dẫn người về đến Trung Nguyên.
“Mấy ngày nữa đi thành Lương Châu.” Ngồi trên lưng ngựa, Hách Thiên Thần uống một ngụm nước, Hách Cửu Tiêu gật đầu, “Hết thảy xem ra đều gió yên sóng lặng, càng có thể xác định bên trong có huyền cơ, ngươi nghĩ Sở Lôi bao giờ sẽ động thủ?”
“Sở Lôi không phải kẻ hồ đồ, trước khi sự tình chưa điều tra rõ thì hắn sẽ không manh động, nhưng chắc chắn đã phái người theo dõi hành tung của chúng ta.” Hách Thiên Thần cất túi nước vào, sau đó nhìn lướt một vòng, bên trong đám đông có kẻ âm thầm đi theo, hắn đã sớm phát hiện, Xá Kỷ từng hỏi không chỉ một lần, có nên xử lý người kia hay không nhưng đều bị hắn bác bỏ.
Trong lòng không thẹn thì hắn cũng không ngại để cho Sở Lôi nhìn rõ ràng, không bận tâm đến kẻ đang âm thầm theo dõi, hắn tiếp tục bước đi “Ta đã sớm phái người đưa tin nên làm thế nào, nên tin ai. Là An Lăng Vương thì Sở Lôi nhất định sẽ có cân nhắc, kế tiếp chỉ cần tìm ra tung tích của Vụ Sắc đao, tìm được người chủ mưu, đến khi sự tình được giải quyết thì hắn sẽ không gây phiền phức cho Thiên Cơ Các nữa.”
“Sở Thanh Hàn có động tĩnh gì hay chưa?” Trên phố, kẻ đến người đi, bọn họ không thể không giảm lại tốc độ, khi Hách Cửu Tiêu nói chuyện thì đã phát hiện trong đám người có ít nhất ba bốn nhóm nhân mã đang chú ý bọn họ.
Hách Thiên Thần đương nhiên cũng phát hiện nhưng bọn họ một khi đã quay về Trung Nguyên, muốn mọi người không chú ý thì quả thật không có khả năng, phái người cảnh giác, hắn gật đầu, “Nhược Hành bẩm báo Sở Thanh Hàn đã xử lý xong chuyện ở Vạn Ương, các tộc tạm thời không gây ra quá nhiều phiền phức, hắn đề nghị cùng Đại Viêm hòa đàm, kỳ thực là đem Vạn Ương dâng cho Đại Viêm, đổi lấy công lớn cho hắn.”
“Nơi đó có Xích Lang tộc, Lang Nghiêm là tộc trưởng sẽ đứng ra đàm phán, không liên quan đến chúng ta, nhưng Sở Thanh Hàn quay về Trung Nguyên lại có liên quan đến ngươi và ta.” Hách Cửu Tiêu thấp giọng nói xong, tầm mắt xoay chuyển, chặt chẽ tập trung trên thân của một người.
Hắn và Hách Thiên Thần nói chuyện rất nhỏ, xung quanh ồn ào nên không ai nghe thấy, nhưng hai người xuất hiện ở đường phố thì tất cả mọi người đều nhìn thấy, bên trong đám người có một kẻ chống lại ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, lại liếc mắt nhìn Hách Thiên Thần bên cạnh Hách Cửu Tiêu rồi xoay người rời đi.
Ngay khi hắn vừa xoay người thì có một mũi ám khí phóng thẳng vào Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu nhanh tay lẹ mắt, đưa tay tiếp được, nhìn vào trong tay thì thấy chính là một đồng tiền.
“Mạc Tuyệt?” Hách Thiên Thần nhìn thấy bóng dáng của người nọ, người nọ đứng trong đám đông tựa hồ có một chút không thích hợp, giống như không nên đứng ở nơi đông người, xưa nay đều là một mình đứng trong chỗ tối.
“Là hắn.” Hách Cửu Tiêu đi đến nơi ít người rồi dừng ngựa lại, mở ra tờ giấy kẹp trong đồng tiền do Mạc Tuyệt phóng đến, phía trên chỉ viết vài chữ, Mạc Tuyệt dùng đồng tiền làm ám khí là không có ý muốn đả thương, hắn chỉ là truyền tin mà đến.
Hách Thiên Thần tiếp nhận tờ giấy trên tay Hách Cửu Tiêu, sau khi xem xong thì kinh ngạc nhướng mi, “Hóa ra Hách Liên Hiểu Phù không chỉ thu nạp hai đệ tử, ngoại trừ Mạc Trí và Mạc Tuyệt thì còn có một người…” Hắn quả thật không ngờ Thiên Khung Thần Giáo có thể giấu diếm kỹ như vậy, “Người này ngay cả Mạc Tuyệt cũng chưa từng gặp qua.”
Ánh mắt trầm ngâm bắt đầu nhíu lại, hắn nhớ đến một việc, “Ngươi có nhớ lúc trước Quách Tiêu Nhiên từng nói hắn đã gặp Giáo chủ, là một nam nhân.”
“Hắn quả thật có nói như vậy mà Hách Liên Hiểu Phù lại bảo người nọ không phải do nàng cải trang, như vậy người nọ chính là đệ tử của nàng.” Hách Cửu Tiêu nhìn thoáng qua đám đông, Mạc Tuyệt đã ly khai, không có cách nào tìm hắn để hỏi kỹ càng.
“Không ngờ Mạc Tuyệt lại đặc biệt cho chúng ta biết chuyện này, có thể thấy được hắn đã buông tha chuyện năm xưa.” Hách Thiên Thần cầm tờ giấy, vừa nói xong thì lại bị Hách Cửu Tiêu giựt lấy, sau đó tờ giấy hóa thành từng mảnh nhỏ bay theo gió, “Hắn đến nhắc ngươi chứ không phải buông tha chuyện năm xưa.”
Hách Thiên Thần nghe ra vị chua trong lời của Hách Cửu Tiêu, đành lắc đầu cười khẽ, “Cho dù ngươi không thừa nhận nhưng Mạc Tuyệt quả thật là bằng hữu thâm giao của ngươi, nếu không ngươi sẽ không tha cho hắn. Hắn cư xử đặc biệt đối với ta bất quá chỉ là vì hâm mộ ngươi mà thôi.”“Hắn là đố kỵ bên người ta có ngươi, mà hắn thì hai bàn tay trắng.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng cười, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sau đó vươn tay ôm Hách Thiên Thần xuống đất, “Nhưng cho dù hắn có hâm mộ hay đố kỵ thì ngươi vẫn là của ta.”
Lời nói thì thầm kề sát bên tai, giống như một trận gió nhẹ, Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu ôm xuống như vậy, dừng lại bên cạnh Hách Cửu Tiêu, hắn nhìn trái lại nhìn phải, trước mắt bọn họ đã gần đến nơi nghỉ chân, đám thủ hạ xung quanh hai người đang tháo xuống vật dụng trên lưng ngựa, phía trước không xa chính là phân đà Thiên Cơ Các.
Mọi người đều tự thu thập, không ai chú ý hai người kia đang làm cái gì, mặc dù hiếm khi Các chủ và Huyết Ma Y thân mật ở trước mặt người khác, nhưng bọn họ cũng không dám mạo hiểm tánh mạng mà quan sát quá nhiều.
Hách Thiên Thần có lẽ sẽ không bận tâm, cho dù có người nhìn thấy thì hắn cũng có thể bình tĩnh thối lui một chút, vẻ mặt tự nhiên, nhưng Hách Cửu Tiêu thì lại khác, nếu hắn bị kẻ khác đánh gãy chuyện đang làm thì vẻ mặt sẽ tức giận, mà một khi Huyết Ma Y tức giận thì không phải ai cũng có thể thừa nhận được, đôi mắt như yêu ma sẽ khiến người ta kinh hãi mà rùng mình.
Hai người bước đi, đã gần đến phân đà Thiên Cơ Các, mọi người ở phía sau vừa cười vừa nói mà đi theo, thả lỏng tâm tình, Xá Kỷ đùa giỡn với Hạ Tư Nhân, sợ nàng vì nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mà suy nghĩ lung tung. Đám người vừa bước vào phân đà thì lập tức cảm thấy không đúng.
Sát khí! Nơi này lưu lại một cỗ sát khí!
Mùi máu tươi phiêu tán trong không khí! Sát khí và máu tươi chỉ có thể đại biểu cho một hàm nghĩa!
“Không xong!” Thanh y lướt qua, bóng dáng của Hách Thiên Thần như tia chớp, đại môn bị hắn đá văng, cảnh tượng bên trong khiến mọi người tràn đầy căm phẫn.
Người canh gác đã bị giết chết, thân thủ chia lìa, cùng với hắn có ước chừng hơn chục người nằm trên mặt đất, máu tươi giàn giụa, có người đang di chuyển thi thể, lần lượt sắp hàng chỉnh tề, những người đó không phải ai khác mà lại chính là hai mươi ba người do Tử Diễm dẫn dắt!
“Tử Diễm! Ngươi đi ra cho ta!” Xá Kỷ xông về phía trước, rút kiếm ra khỏi vỏ, hắn đâm đến đám người nọ, bi phẫn hét to, “Ngươi có phải là người hay không? Trước kia bọn họ đều là huynh đệ của ngươi! Ngươi có còn nhân tính hay không? Hả—”
Tiếng hét bi thương chấn động cả thiên thanh, tất cả mọi người của Thiên Cơ Các đều rút kiếm nhảy vào, không cần bất luận ai phân phó, xung phong liều chết tiến lên. Hách Thiên Thần đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, tựa hồ bị tình cảnh trước mắt gây sững sờ, giống như hắn đang nhìn thấy một cơn ác mộng khiến hắn không thể tin tưởng, không thể chấp nhận.
Hách Cửu Tiêu vẫn đứng bên cạnh Hách Thiên Thần, người của Hách Cốc dưới sự phân phó của hắn liền bao vây toàn bộ phân đà, Hách Thiên Thần thủy chung đứng tại chỗ, hai tay dần dần siết chặt, đôi mắt thâm trầm không hề nhúc nhích, bình tĩnh nhìn chăm chú vào những thi thể ở dưới đất, không hề bỏ sót một người nào, lần lượt nhìn qua, sắc mặt tái mét.
Hách Cửu Tiêu biết rõ lúc này nói cái gì cũng vô ích, hắn cầm tay Hách Thiên Thần, không cho Hách Thiên Thần dùng lực quá mạnh mà tự tổn thương chính mình, “May mắn thủ hạ của ngươi đều phái ra ngoài, người ở đây không nhiều lắm…” Đây là điều duy nhất mà Hách Cửu Tiêu có thể an ủi Hách Thiên Thần, cũng là sự thật.
Người lưu lại không nhiều bằng nhân thủ được phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng hơn một chục người bị giết chết vẫn là thủ hạ của Thiên Cơ Các, chứng tỏ có người giết thủ hạ của Thiên Cơ Các ngay trước cửa! Hách Thiên Thần không nói một lời, chậm rãi giương mắt lên, mỗi một chỗ trên người đều đang kêu gào, sát ý chậm rãi nổi dậy, vô luận hắn kiềm chế như thế nào thì cũng khó mà ngăn cản.
“Bọn họ không phải do chúng ta giết!” Trong tiếng giao kích có người kêu to, nhưng thủ hạ của Thiên Cơ Các làm sao còn nghe lọt lỗ tai, Xá Kỷ không ngờ Tử Diễm lại trở nên nhẫn tâm ám sát huynh đệ trước kia của mình như thế, trong cơn bi phẫn, hắn hạ thủ không lưu tình, rất nhanh liền có người bị thương dưới kiếm của hắn, hắn nhìn thấy máu tươi bắn ra, trong mắt cũng tràn ngập hồng quang, “Tử Diễm! Ngươi ra đây cho ta! Ta muốn giết ngươi!”
“Xá Kỷ, dừng tay!” Tử Diễm rốt cục xuất hiện, sắc mặt của nàng tái nhợt, thoạt nhìn gầy đi một ít, không biết có phải vì luyện ma công hay không, trường kiếm cầm trong tay, nàng dừng phía trên vách tường, “Các huynh đệ! Rút lui!”
Hai mươi ba người đều là thủ hạ trước kia của Nam Vô, thân thủ không tệ, có mấy người bị trọng thương nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ rời đi của bọn họ, nàng vừa lên tiếng thì tất cả bọn họ đều bỏ chạy ra ngoài, nhưng người của Hách Cốc đã bao vây nơi này, bọn họ nhất thời không thể rút lui, song phương không ngừng giằng co.
“Tử Diễm, thật sự là ngươi?” Hách Thiên Thần tựa hồ không thể ngờ nàng lại làm ra chuyện như vậy, hắn chất vấn như thế, vẻ mặt không đáng sợ như lúc trước nhưng mỗi một lời lại làm cho người ta cảm thấy lãnh liệt. Tử Diễm đứng cách hắn rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác được mỗi một chữ đều chứa đầy lãnh ý.
Nàng lắc đầu, cười khổ một chút, “Nếu ta nói không phải do ta làm thì ngươi có thể tin hay sao?”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, nếu không phải ngươi thì là ai?” Hách Thiên Thần bước đến gần, Tử Diễm lui về phía sau, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng thờ ơ, nhưng vào lúc này bên ngoài phân đà lại vang lên tiếng vó ngựa, có tiếng của thị vệ truyền đến.
“Người đến là của triều đình.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đông lạnh, đôi mắt khẽ nhắm chợt lóe lên, “Nàng nghe lệnh triều đình.”
/322
|