Vây quanh Hách cốc là những dãy núi trập trùng, vách đá không quá cheo leo nhưng độ cao cũng đủ làm cho người nào ngã xuống sẽ bị gãy hết tứ chi. Người này xem ra có một chút võ công, bảo vệ đầu, thương tích trên người của hắn vẫn không đến mức chí tử, một thân hỗn độn với đầy vết máu đã khô, thương tích ở bên dưới tựa hồ càng thêm nghiêm trọng.
Hách Thiên Thần vốn muốn đi, nhưng nhìn thấy người bị trọng thương đến mức này thì lại không lên ngựa để xuất phát. Hách Cửu Tiêu thấy hắn đứng yên bất động liền đi đến bên cạnh hắn, “Hắnsẽ không chết.”
Huyết Ma Y nói rằng sẽ không chết, như vậy người này cho dù thương thế nghiêm trọng đến mức nào cũng không thể chết, nhưng Hách Thiên Thần biết rõ những lời này cũng không phải nói rằng người này nhất định có thể được Hách Cửu Tiêu cứu chữa, “Xem ra hắn bị thương không nhẹ, y phục trên người cũng tổn hại rất nghiêm trọng, từ trên núi nhảy xuống, nếu không phải hắn một lòng muốn chết thì có lẽ đã đối mặt với cường địch, muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể chết.”
“Còn có một khả năng là không còn thể diện để sống trên đời, chỉ muốn chết.” Hách Cửu Tiêu nói đến sinh tử của người khác vẫn thờ ơ như vậy.
Người nằm trên mặt đất với một thân đầy máu, còn có một ít dấu vết bạch dịch hòa lẫn với những vết máu đã khô, góc y phục bị xé rách cũng nhiễm đầy máu như trên y hạ, búi tóc hỗn độn rối tung còn dính một chút rơm rạ, đôi hài ở dưới chân không thấy tung tích, nhìn thấy đôi chân lộ ra của hắn thì có thể xác nhận được hắn là một thiếu gia nhà quyền quý, bàn chân của hắn rất nhỏ và tinh tế, tựa hồ không đi bộ nhiều lắm, cũng trắng nõn như nữ tử, có lẽ đã bị đá vụn cắt trúng, vẫn còn đang chảy máu.
“Hắn gặp phải chuyện hiếm thấy nhưng tuyệt đối không phải là không có. Càng là người kiêu ngạo thì càng không thể chịu được tôn nghiêm của mình bị chà đạp, hắn bị kẻ khác bạo hành, lại trốn thoát được. Hắn đến đây không phải muốn tự sát mà là muốn cầu ngươi.” Hách Thiên Thần ở Thiên Cơ các nên đã quen với việc giang hồ, hắn biết trên đời có rất nhiều phương pháp để tra tấn, mà trước mắt hiển nhiên là một trong những cách đó.
Trên người bị trọng thương, hiển nhiên không phải là do hai bên tình nguyện, như vậy đó là bị ép buộc, thân là nam nhân, đây là một sự khuất nhục. Người này niên kỉ xem ra nhỏ hơn Hách Thiên Thần một chút, bộ dáng khoảng trên dưới hai mươi, cho dù đã bị bất tỉnh nhưng trên mặt vẫn còn khắc sâu hận ý cùng với sự quật cường hiếm thấy. Hắn ôm đầu mình nằm co quắp dưới tàng cây, nếu lúc rơi xuống không được cành cây cản lực thì có lẽ sẽ bị thương rất nghiêm trọng.
“Cứu…..ta…..” Hắn bỗng nhiên cử động, giọng nói run rẩy, bàn tay nắm chặt bụi cỏ ở trên mặt đất, mở mắt ra nhưng không biết có phải là không thấy rõ những gì ở trước mắt hay không, mà trong mắt tất cả chỉ còn sự khẩn cầu, xin được sống sót.
Hách Cửu Tiêu hờ hững nhìn xuống dưới chân, giống như một pho tượng thần phán định sinh tử nhân loại, hắn hỏi một cách lạnh lùng, “Cứu ngươi thì ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Ngươi muốn cái gì…..ta đều cho ngươi…..” Người nọ lộ ra nụ cười sầu thảm, nụ cười đầy máu nhưng lại có thể chói mắt như ánh nắng mặt trời cắt ngang qua màn sương mù, mặc dù chỉ là trong khoảnh khắc nhưng cũng rất mị hoặc lòng người.
Có lẽ chính là vì vậy nên mới làm cho hắn gặp phải chuyện như thế này, thu hồi ánh mắt đánh giá trên người của hắn, Hách Thiên Thần hỏi Hách Cửu Tiêu, “Ngươi cứu hay là không?”
“Không có thiếp mời, nhìn trên người hắn cũng không có gì đáng giá, hắn không có vật tương ứng để trao đổi.” Hách Cửu Tiêu dường như không nhìn thấy vẻ tuấn tú dưới một thân dính đầy máu của người nọ, cũng không cảm thấy nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua màn sương mù có cái gì đặc biệt, “Khiêng hắn quăng ra ngoài.”
Xoay người lên ngựa, hắn ra hiệu cho Hách Thiên Thần, “Chúng ta đi thôi.”
Sắc màu trên cẩm y dường như càng đậm đặc, vẻ mặt lại lạnh lùng băng hàn, quả nhiên nhìn thấy cái gì cũng không hề động lòng, Hách Thiên Thần không muốn miễn cưỡng Hách Cửu Tiêu cứu người nọ, đang nghĩ như vậy thì người nọ lại dùng đôi tay run rẩy kéo lấy vạt y bào của hắn.
Hách Thiên Thần né ra phía sau, tay của người nọ liền rơi vào khoảng không, “Đàn Y…..công tử?” Hắn ngửa đầu, dưới ánh mặt trời chỉ nhìn thấy một bóng người, nhẹ nhàng ấm áp, giống như từ xưa cho đến nay đã tồn tại như vậy, thâm trầm bình thản, lại giống như mây trôi không thể bắt lấy, còn có ai có được thần thái khí chất như vậy? “Là Đàn Y công tử…..như vậy nơi này quả thật là Vu Y cốc…..Ta, thật sự là gặp may…..”
Hắn nói mình gặp may nhưng trong lời nói lại là tự giễu một cách thê lương, tựa hồ đã rất vất vả mới tìm được. Hách Thiên Thần không hiểu vì sao hắn biết mình là ai, lại vì sao mà có thể xác định nơi này là Vu Y cốc, “Ngươi biết ta?”
“Đàn Y công tử của Thiên Cơ các hảo khiết…..ai mà không biết….” Người nọ miễn cưỡng mỉm cười, “Đàn Y công tử đi vào Vu Y cốc, lại có ai mà chẳng hay?” Dường như hơi thở đã được điều tức, lúc này giọng nói của hắn cũng không tỏ vẻ giống như một người sắp chết.
Hách Thiên Thần nghe người nọ nói xong thì bất đắc dĩ lắc đầu, thật không ngờ hắn chỉ xuất môn vài ngày thì tin tức liền bị lan truyền, thậm chí ngay cả người ngã xuống núi cũng biết hắn đến Vu Y cốc. (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
Hắn không nghĩ rằng chuyện này lại bị lan truyền nhanh như vậy, mặc dù hắn giục ngựa gấp rút lên đường, nhưng cũng không dừng lại quá nhiều nơi, có lẽ dọc đường đi đã có không ít người nhìn thấy hắn, trong khi giang hồ là một nơi như thế nào? Chỉ cần có một chút tin đồn thì đều bị lan truyền rất nhanh, huống chi lần này là Đàn y công tử, nơi đi đến lại là Vu Y cốc của Huyết Ma Y. Từ trong Thập Toàn trang đã làm cho người ta biết rõ tài trí võ công của hắn, thanh danh của Đàn Y công tử càng được võ lâm tán dương, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu ngày đó xuất hiện mặc dù là trùng hợp, nhưng giữa hai người lại hoàn toàn bất thường làm cho đủ loại thị phi lan truyền. Hắn một mình một ngựa đến đây cũng không khoa trương mà chỉ âm thầm, nhưng không biết sự tồn tại của mình lại chính là một việc khiến người ta chú ý.
Suy nghĩ một chút, Hách Thiên Thần tự mình tỉnh ngộ quay về với hiện thực, những việc này cũng không thể xen vào, hắn hỏi người nọ. “Ngươi ngã từ trên núi xuống đây, bản thân ngươi cũng biết?”
Hắn không nói về thương tích trên thân thể của người nọ, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì. Người nọ nghe Hách Thiên Thần hỏi xong thì thần sắc trở nên cứng đờ, sau đó chịu đựng đau đớn mà ngồi dậy, tựa người vào thân cây, xem ra quả thật là có võ công, nếu không đã sớm đau đến mức hôn mê, thế nhưng người nọ vẫn không trả lời câu hỏi của Thách Thiên Thần.“Ngươi còn sống thì có thểly khai.” Hách Cửu Tiêu ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt vô cảm nhìn người nọ, mặc kệ là bất kỳ ai thì ánh mắt của hắn đều giống như đang nhìn một món đồ vật.
“Huyết Ma Y……quả nhiên là Huyết Ma Y……” Thì thạo tự nói, người nọ cúi đầu lặp lại một câu, rồi quay sang hỏi Hách Thiên Thần, “Đàn Y công tử, ta có thể cầu ngươi một việc được hay không.” Bất luận trên người đau đớn như thế nào nhưng hắn không hề ngã xuống.
“Ngươi nói đi.”
“Ta muốn ngươi điều tra một người, ta muốn Thiên Cơ các thay ta tìm được hắn.” Hắn cúi đầu xuống, cũng không nói rõ người kia là loại người nào, nhưng sự kịch liệt trong giọng nói lại làm cho người ta biết được hắn căm thù người này đến tận xương tủy. Hắn còn sống là vì hắn hận người đó.
Ngoại trừ Các chủ Thiên Cơ các thì còn ai có thể giúp được hắn? Ngẩng đầu nhìn, hắn không thấy rõ người ở trước mắt, nhưng có thể nhìn được một bóng dáng màu thanh lam giống như đang trầm ngâm, hắn mở miệng hỏi, “Thiên Cơ các có tiếp nhận ủy thác của ta hay không? Trên người của ta không có bất cứ thứ gì, chỉ có bản thân ta, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.”
Thân ảnh màu thanh lam trầm ngâm bất động cũng hỏi ngược lại, “Ngươi chỉ có một mình, ngươi đến Hách cốc là để xin chữa trị, nay ngươi dùng chính mình để đổi lấy sự cứu chữa của Huyết Ma Y, hay là muốn sự trợ giúp của Thiên Cơ các? Trước tiên ta nhắc nhở ngươi, thương thế của ngươi rất nặng, tuy không đến mức sẽ ảnh hưởng đến tánh mạng, nhưng nghe ngươi nói chuyện thì cũng biết ngươi từ trên cao ngã xuống đã bị trọng thương ngũ tạng lục phủ, nếu chữa trị không tốt thì chỉ sợ sau này muốn dùng võ công hay nội lực đều rất khó khăn. Nếu hắn cứu ngươi thì ngươi có thể đi tự mình đi tìm người kia mà báo thù.”
Hách Thiên Thần nói xong, sau đó liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu, hắn biết Hách Cửu Tiêu không có hứng thú đối với việc cứu chữa người này, nhưng Hách Cửu Tiêu không hề phản bác những gì hắn vừa nói.
“Hắn….không phải là người mà ta có thể đối phó.” Cắn răng nói ra mấy từ này, thân thể của người nọ đang dựa trên thân cây trở nên run rẩy, đó không phải là khiếp đảm mà là căm hận đến mức khắc cốt ghi tâm, “Ta cầu Đàn Ycông tử giúp ta.”
Tình nguyện võ công bị phế bỏ, tình nguyện phó thác số phận cho kẻ khác, điều duy nhất mà hắn muốn chính là tìm cho bằng được người nọ, vì vậy hắn chọn Thiên Cơ các. Hách Thiên Thần không hề hỏi nguyên nhân, phía sau một nỗi căm hận đến tận xương tủy như vậy thì hiển nhiên là có ẩn tình, điều tra rõ chân tướng là chuyện mà Thiên Cơ các phải làm, đây là một việc mua bán, “Có thể thay ta chuẩn bị xe ngựa hay không?” Hắn hỏi Hách Cửu Tiêu.
“Ngươi muốn dẫn hắn về?” Hách Cửu Tiêu không tán thành, “Ngay cả thân phận, lai lịch của hắn như thế nào ngươi vẫn chưa biết.”
“Khi về Thiên Cơ các thì sẽ biết thân phận của hắn.” Hách Thiên Thần xoay người, “Ngươi tên gì?”
“Miên Ca.” Người nọ đáp lại, vừa nói xong hai chữ thì không còn nghe thấy tiếng động, ắt hẳn không thể tiếp tục cầm cự, nghe được Hách Thiên Thần đáp ứng, ý chí dưới đáy lòng rốt cục không thể kiên trì, nhất thời thả lỏng mà ngất đi.
Hách Thiên Thần muốn dẫn hắn về, Hách Cửu Tiêu không thể ngăn cản, thủ vệ trong cốc dẫn ra một chiếc xe ngựa từ trong trang viện, nhìn thấy sắc mặt của Hách Cửu Tiêu, trong lòng bọn họ đều suy đoán, có phải Cốc chủ đang hối hận mới vừa rồi không đáp ứng cứu người, nếu đáp ứng thì Đàn Y công tử sẽ không một người tiến đến mà quay về tận hai người. (trang viện= sân lớn)
Hách Thiên Thần lên ngựa, hắn cứu Miên Ca nhưng hắn không định ở cùng một xe với Miên Ca, đang muốn hỏi Hách Cửu Tiêu mượn một người để đánh xe ngựa, thì bên cạnh đã có thêm một con ngựa và thêm một người. Hách Cửu Tiêu muốn tiễn hắn, hắn không lưu tâm, nhưng không ngờ Hách Cửu Tiêu lại làm y như vậy. Muốn khuyên bảo, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Hách Cửu Tiêu thì hắn lại nuốt xuống lời nói sắp sửa ra khỏi cửa miệng.
Đó là không hài lòng? Vì sao? Bởi vì hắn cứu Miên Ca? Hách Thiên Thần không mở miệng hỏi, hắn giục ngựa đi về phía trước, Hách Cửu Tiêu cũng đi theo bên cạnh, phía sau là Băng Ngự đánh xe ngựa. Từ ngày Hách Cửu Tiêu cứu Băng Ngự ở ven đường thì Băng Ngự vẫn luôn tùy thị bên cạnh, theo quan sát của Hách Thiên Thần thì trong cốc có lẽ Băng Ngự là người quan tâm đến Hách Cửu Tiêu nhất, chẳng qua sự quan tâm này vẫn mang theo sợ hãi và một chút khoảng cách.
Đám người lên đường, khi Hách Thiên Thần đơn thân độc mã đến Hách cốc, hắn cảm giác mấy ngày lộ trình qua rất nhanh, nhưng khi quay về thì lại có thêm một người bệnh, xe ngựa không thể chạy nhanh, vốn có thể giục ngựa đi trước nhưng lúc này chỉ có thể chậm lại tốc độ. Hách Cửu Tiêu dường như hoàn toàn không hề để ý, khuôn mặt lạnh lùng không một chút nóng vội.
“Ngươi không quay về? Tính tiễn ta đến bao lâu?” Hách Thiên Thần ngồi trên xe ngựa nhìn sang ven đường, bọn họ đã xuất phát được một lúc, cảnh vật dọc đường thay đổi vài lần, đã hơn nửa ngày nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn chưa quay về, không biết đoạn đường đưa tiễn này sẽ kéo dài đến khi nào.
“Lai lịch của hắn bất thường.” Hách Cửu Tiêu nói như thể đang giải thích, hắn lo lắng lai lịch của Miên Ca bất thường, đó là ý tứ của hắn. Hách Thiên Thần hiểu được, cũng chỉ có thể không tiếp tục mở miệng, tiễn đưa ngàn dặm rồi cũng đến lúc phải chia chia tay, Hách Cửu Tiêu có để tiễn đến khi nào.
Tiếng vó ngựa lọc cọc vang lên trong rừng, cỏ cây đung đưa theo gió, ngoại trừ như vậy thì tất cả đều thật yên lặng. Khi đi qua khu rừng thì bọn họ đều chậm lại tốc độ, Hách Cửu Tiêu hoài nghi lai lịch của Miên Ca trong khi Hách Thiên Thần suy nghĩ một chút về lai lịch của hắn, “Gia thế của hắn ắt hẳn không tồi, xử sự bình tĩnh cẩn trọng, theo cách nói năng của hắn thì có thể nhìn ra hắn gặp phải….”
Bỗng nhiên ‘Vèo’, một âm thanh khác thường vang lên, trong mắt của Hách Thiên Thần xẹt qua một ánh sáng sắc bén, hắn ngã người ra sau lưng ngựa, đồng thời một mũi tên bắn lén từ giữa không trung phóng đến, sáng bóng màu thanh lam, đúng là có tẩm độc, hắn ngồi dậy rồi ghìm chặt dây cương, nhìn khắp xung quanh, “Phiền phức đến rồi!”
Hách Thiên Thần vốn muốn đi, nhưng nhìn thấy người bị trọng thương đến mức này thì lại không lên ngựa để xuất phát. Hách Cửu Tiêu thấy hắn đứng yên bất động liền đi đến bên cạnh hắn, “Hắnsẽ không chết.”
Huyết Ma Y nói rằng sẽ không chết, như vậy người này cho dù thương thế nghiêm trọng đến mức nào cũng không thể chết, nhưng Hách Thiên Thần biết rõ những lời này cũng không phải nói rằng người này nhất định có thể được Hách Cửu Tiêu cứu chữa, “Xem ra hắn bị thương không nhẹ, y phục trên người cũng tổn hại rất nghiêm trọng, từ trên núi nhảy xuống, nếu không phải hắn một lòng muốn chết thì có lẽ đã đối mặt với cường địch, muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể chết.”
“Còn có một khả năng là không còn thể diện để sống trên đời, chỉ muốn chết.” Hách Cửu Tiêu nói đến sinh tử của người khác vẫn thờ ơ như vậy.
Người nằm trên mặt đất với một thân đầy máu, còn có một ít dấu vết bạch dịch hòa lẫn với những vết máu đã khô, góc y phục bị xé rách cũng nhiễm đầy máu như trên y hạ, búi tóc hỗn độn rối tung còn dính một chút rơm rạ, đôi hài ở dưới chân không thấy tung tích, nhìn thấy đôi chân lộ ra của hắn thì có thể xác nhận được hắn là một thiếu gia nhà quyền quý, bàn chân của hắn rất nhỏ và tinh tế, tựa hồ không đi bộ nhiều lắm, cũng trắng nõn như nữ tử, có lẽ đã bị đá vụn cắt trúng, vẫn còn đang chảy máu.
“Hắn gặp phải chuyện hiếm thấy nhưng tuyệt đối không phải là không có. Càng là người kiêu ngạo thì càng không thể chịu được tôn nghiêm của mình bị chà đạp, hắn bị kẻ khác bạo hành, lại trốn thoát được. Hắn đến đây không phải muốn tự sát mà là muốn cầu ngươi.” Hách Thiên Thần ở Thiên Cơ các nên đã quen với việc giang hồ, hắn biết trên đời có rất nhiều phương pháp để tra tấn, mà trước mắt hiển nhiên là một trong những cách đó.
Trên người bị trọng thương, hiển nhiên không phải là do hai bên tình nguyện, như vậy đó là bị ép buộc, thân là nam nhân, đây là một sự khuất nhục. Người này niên kỉ xem ra nhỏ hơn Hách Thiên Thần một chút, bộ dáng khoảng trên dưới hai mươi, cho dù đã bị bất tỉnh nhưng trên mặt vẫn còn khắc sâu hận ý cùng với sự quật cường hiếm thấy. Hắn ôm đầu mình nằm co quắp dưới tàng cây, nếu lúc rơi xuống không được cành cây cản lực thì có lẽ sẽ bị thương rất nghiêm trọng.
“Cứu…..ta…..” Hắn bỗng nhiên cử động, giọng nói run rẩy, bàn tay nắm chặt bụi cỏ ở trên mặt đất, mở mắt ra nhưng không biết có phải là không thấy rõ những gì ở trước mắt hay không, mà trong mắt tất cả chỉ còn sự khẩn cầu, xin được sống sót.
Hách Cửu Tiêu hờ hững nhìn xuống dưới chân, giống như một pho tượng thần phán định sinh tử nhân loại, hắn hỏi một cách lạnh lùng, “Cứu ngươi thì ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Ngươi muốn cái gì…..ta đều cho ngươi…..” Người nọ lộ ra nụ cười sầu thảm, nụ cười đầy máu nhưng lại có thể chói mắt như ánh nắng mặt trời cắt ngang qua màn sương mù, mặc dù chỉ là trong khoảnh khắc nhưng cũng rất mị hoặc lòng người.
Có lẽ chính là vì vậy nên mới làm cho hắn gặp phải chuyện như thế này, thu hồi ánh mắt đánh giá trên người của hắn, Hách Thiên Thần hỏi Hách Cửu Tiêu, “Ngươi cứu hay là không?”
“Không có thiếp mời, nhìn trên người hắn cũng không có gì đáng giá, hắn không có vật tương ứng để trao đổi.” Hách Cửu Tiêu dường như không nhìn thấy vẻ tuấn tú dưới một thân dính đầy máu của người nọ, cũng không cảm thấy nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua màn sương mù có cái gì đặc biệt, “Khiêng hắn quăng ra ngoài.”
Xoay người lên ngựa, hắn ra hiệu cho Hách Thiên Thần, “Chúng ta đi thôi.”
Sắc màu trên cẩm y dường như càng đậm đặc, vẻ mặt lại lạnh lùng băng hàn, quả nhiên nhìn thấy cái gì cũng không hề động lòng, Hách Thiên Thần không muốn miễn cưỡng Hách Cửu Tiêu cứu người nọ, đang nghĩ như vậy thì người nọ lại dùng đôi tay run rẩy kéo lấy vạt y bào của hắn.
Hách Thiên Thần né ra phía sau, tay của người nọ liền rơi vào khoảng không, “Đàn Y…..công tử?” Hắn ngửa đầu, dưới ánh mặt trời chỉ nhìn thấy một bóng người, nhẹ nhàng ấm áp, giống như từ xưa cho đến nay đã tồn tại như vậy, thâm trầm bình thản, lại giống như mây trôi không thể bắt lấy, còn có ai có được thần thái khí chất như vậy? “Là Đàn Y công tử…..như vậy nơi này quả thật là Vu Y cốc…..Ta, thật sự là gặp may…..”
Hắn nói mình gặp may nhưng trong lời nói lại là tự giễu một cách thê lương, tựa hồ đã rất vất vả mới tìm được. Hách Thiên Thần không hiểu vì sao hắn biết mình là ai, lại vì sao mà có thể xác định nơi này là Vu Y cốc, “Ngươi biết ta?”
“Đàn Y công tử của Thiên Cơ các hảo khiết…..ai mà không biết….” Người nọ miễn cưỡng mỉm cười, “Đàn Y công tử đi vào Vu Y cốc, lại có ai mà chẳng hay?” Dường như hơi thở đã được điều tức, lúc này giọng nói của hắn cũng không tỏ vẻ giống như một người sắp chết.
Hách Thiên Thần nghe người nọ nói xong thì bất đắc dĩ lắc đầu, thật không ngờ hắn chỉ xuất môn vài ngày thì tin tức liền bị lan truyền, thậm chí ngay cả người ngã xuống núi cũng biết hắn đến Vu Y cốc. (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
Hắn không nghĩ rằng chuyện này lại bị lan truyền nhanh như vậy, mặc dù hắn giục ngựa gấp rút lên đường, nhưng cũng không dừng lại quá nhiều nơi, có lẽ dọc đường đi đã có không ít người nhìn thấy hắn, trong khi giang hồ là một nơi như thế nào? Chỉ cần có một chút tin đồn thì đều bị lan truyền rất nhanh, huống chi lần này là Đàn y công tử, nơi đi đến lại là Vu Y cốc của Huyết Ma Y. Từ trong Thập Toàn trang đã làm cho người ta biết rõ tài trí võ công của hắn, thanh danh của Đàn Y công tử càng được võ lâm tán dương, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu ngày đó xuất hiện mặc dù là trùng hợp, nhưng giữa hai người lại hoàn toàn bất thường làm cho đủ loại thị phi lan truyền. Hắn một mình một ngựa đến đây cũng không khoa trương mà chỉ âm thầm, nhưng không biết sự tồn tại của mình lại chính là một việc khiến người ta chú ý.
Suy nghĩ một chút, Hách Thiên Thần tự mình tỉnh ngộ quay về với hiện thực, những việc này cũng không thể xen vào, hắn hỏi người nọ. “Ngươi ngã từ trên núi xuống đây, bản thân ngươi cũng biết?”
Hắn không nói về thương tích trên thân thể của người nọ, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì. Người nọ nghe Hách Thiên Thần hỏi xong thì thần sắc trở nên cứng đờ, sau đó chịu đựng đau đớn mà ngồi dậy, tựa người vào thân cây, xem ra quả thật là có võ công, nếu không đã sớm đau đến mức hôn mê, thế nhưng người nọ vẫn không trả lời câu hỏi của Thách Thiên Thần.“Ngươi còn sống thì có thểly khai.” Hách Cửu Tiêu ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt vô cảm nhìn người nọ, mặc kệ là bất kỳ ai thì ánh mắt của hắn đều giống như đang nhìn một món đồ vật.
“Huyết Ma Y……quả nhiên là Huyết Ma Y……” Thì thạo tự nói, người nọ cúi đầu lặp lại một câu, rồi quay sang hỏi Hách Thiên Thần, “Đàn Y công tử, ta có thể cầu ngươi một việc được hay không.” Bất luận trên người đau đớn như thế nào nhưng hắn không hề ngã xuống.
“Ngươi nói đi.”
“Ta muốn ngươi điều tra một người, ta muốn Thiên Cơ các thay ta tìm được hắn.” Hắn cúi đầu xuống, cũng không nói rõ người kia là loại người nào, nhưng sự kịch liệt trong giọng nói lại làm cho người ta biết được hắn căm thù người này đến tận xương tủy. Hắn còn sống là vì hắn hận người đó.
Ngoại trừ Các chủ Thiên Cơ các thì còn ai có thể giúp được hắn? Ngẩng đầu nhìn, hắn không thấy rõ người ở trước mắt, nhưng có thể nhìn được một bóng dáng màu thanh lam giống như đang trầm ngâm, hắn mở miệng hỏi, “Thiên Cơ các có tiếp nhận ủy thác của ta hay không? Trên người của ta không có bất cứ thứ gì, chỉ có bản thân ta, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.”
Thân ảnh màu thanh lam trầm ngâm bất động cũng hỏi ngược lại, “Ngươi chỉ có một mình, ngươi đến Hách cốc là để xin chữa trị, nay ngươi dùng chính mình để đổi lấy sự cứu chữa của Huyết Ma Y, hay là muốn sự trợ giúp của Thiên Cơ các? Trước tiên ta nhắc nhở ngươi, thương thế của ngươi rất nặng, tuy không đến mức sẽ ảnh hưởng đến tánh mạng, nhưng nghe ngươi nói chuyện thì cũng biết ngươi từ trên cao ngã xuống đã bị trọng thương ngũ tạng lục phủ, nếu chữa trị không tốt thì chỉ sợ sau này muốn dùng võ công hay nội lực đều rất khó khăn. Nếu hắn cứu ngươi thì ngươi có thể đi tự mình đi tìm người kia mà báo thù.”
Hách Thiên Thần nói xong, sau đó liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu, hắn biết Hách Cửu Tiêu không có hứng thú đối với việc cứu chữa người này, nhưng Hách Cửu Tiêu không hề phản bác những gì hắn vừa nói.
“Hắn….không phải là người mà ta có thể đối phó.” Cắn răng nói ra mấy từ này, thân thể của người nọ đang dựa trên thân cây trở nên run rẩy, đó không phải là khiếp đảm mà là căm hận đến mức khắc cốt ghi tâm, “Ta cầu Đàn Ycông tử giúp ta.”
Tình nguyện võ công bị phế bỏ, tình nguyện phó thác số phận cho kẻ khác, điều duy nhất mà hắn muốn chính là tìm cho bằng được người nọ, vì vậy hắn chọn Thiên Cơ các. Hách Thiên Thần không hề hỏi nguyên nhân, phía sau một nỗi căm hận đến tận xương tủy như vậy thì hiển nhiên là có ẩn tình, điều tra rõ chân tướng là chuyện mà Thiên Cơ các phải làm, đây là một việc mua bán, “Có thể thay ta chuẩn bị xe ngựa hay không?” Hắn hỏi Hách Cửu Tiêu.
“Ngươi muốn dẫn hắn về?” Hách Cửu Tiêu không tán thành, “Ngay cả thân phận, lai lịch của hắn như thế nào ngươi vẫn chưa biết.”
“Khi về Thiên Cơ các thì sẽ biết thân phận của hắn.” Hách Thiên Thần xoay người, “Ngươi tên gì?”
“Miên Ca.” Người nọ đáp lại, vừa nói xong hai chữ thì không còn nghe thấy tiếng động, ắt hẳn không thể tiếp tục cầm cự, nghe được Hách Thiên Thần đáp ứng, ý chí dưới đáy lòng rốt cục không thể kiên trì, nhất thời thả lỏng mà ngất đi.
Hách Thiên Thần muốn dẫn hắn về, Hách Cửu Tiêu không thể ngăn cản, thủ vệ trong cốc dẫn ra một chiếc xe ngựa từ trong trang viện, nhìn thấy sắc mặt của Hách Cửu Tiêu, trong lòng bọn họ đều suy đoán, có phải Cốc chủ đang hối hận mới vừa rồi không đáp ứng cứu người, nếu đáp ứng thì Đàn Y công tử sẽ không một người tiến đến mà quay về tận hai người. (trang viện= sân lớn)
Hách Thiên Thần lên ngựa, hắn cứu Miên Ca nhưng hắn không định ở cùng một xe với Miên Ca, đang muốn hỏi Hách Cửu Tiêu mượn một người để đánh xe ngựa, thì bên cạnh đã có thêm một con ngựa và thêm một người. Hách Cửu Tiêu muốn tiễn hắn, hắn không lưu tâm, nhưng không ngờ Hách Cửu Tiêu lại làm y như vậy. Muốn khuyên bảo, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Hách Cửu Tiêu thì hắn lại nuốt xuống lời nói sắp sửa ra khỏi cửa miệng.
Đó là không hài lòng? Vì sao? Bởi vì hắn cứu Miên Ca? Hách Thiên Thần không mở miệng hỏi, hắn giục ngựa đi về phía trước, Hách Cửu Tiêu cũng đi theo bên cạnh, phía sau là Băng Ngự đánh xe ngựa. Từ ngày Hách Cửu Tiêu cứu Băng Ngự ở ven đường thì Băng Ngự vẫn luôn tùy thị bên cạnh, theo quan sát của Hách Thiên Thần thì trong cốc có lẽ Băng Ngự là người quan tâm đến Hách Cửu Tiêu nhất, chẳng qua sự quan tâm này vẫn mang theo sợ hãi và một chút khoảng cách.
Đám người lên đường, khi Hách Thiên Thần đơn thân độc mã đến Hách cốc, hắn cảm giác mấy ngày lộ trình qua rất nhanh, nhưng khi quay về thì lại có thêm một người bệnh, xe ngựa không thể chạy nhanh, vốn có thể giục ngựa đi trước nhưng lúc này chỉ có thể chậm lại tốc độ. Hách Cửu Tiêu dường như hoàn toàn không hề để ý, khuôn mặt lạnh lùng không một chút nóng vội.
“Ngươi không quay về? Tính tiễn ta đến bao lâu?” Hách Thiên Thần ngồi trên xe ngựa nhìn sang ven đường, bọn họ đã xuất phát được một lúc, cảnh vật dọc đường thay đổi vài lần, đã hơn nửa ngày nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn chưa quay về, không biết đoạn đường đưa tiễn này sẽ kéo dài đến khi nào.
“Lai lịch của hắn bất thường.” Hách Cửu Tiêu nói như thể đang giải thích, hắn lo lắng lai lịch của Miên Ca bất thường, đó là ý tứ của hắn. Hách Thiên Thần hiểu được, cũng chỉ có thể không tiếp tục mở miệng, tiễn đưa ngàn dặm rồi cũng đến lúc phải chia chia tay, Hách Cửu Tiêu có để tiễn đến khi nào.
Tiếng vó ngựa lọc cọc vang lên trong rừng, cỏ cây đung đưa theo gió, ngoại trừ như vậy thì tất cả đều thật yên lặng. Khi đi qua khu rừng thì bọn họ đều chậm lại tốc độ, Hách Cửu Tiêu hoài nghi lai lịch của Miên Ca trong khi Hách Thiên Thần suy nghĩ một chút về lai lịch của hắn, “Gia thế của hắn ắt hẳn không tồi, xử sự bình tĩnh cẩn trọng, theo cách nói năng của hắn thì có thể nhìn ra hắn gặp phải….”
Bỗng nhiên ‘Vèo’, một âm thanh khác thường vang lên, trong mắt của Hách Thiên Thần xẹt qua một ánh sáng sắc bén, hắn ngã người ra sau lưng ngựa, đồng thời một mũi tên bắn lén từ giữa không trung phóng đến, sáng bóng màu thanh lam, đúng là có tẩm độc, hắn ngồi dậy rồi ghìm chặt dây cương, nhìn khắp xung quanh, “Phiền phức đến rồi!”
/322
|