Hắn quả thật bị người ta bạo hành, lại vì trả thù mà dùng cùng một thủ đoạn làm cho chính mình mang trên người một đống hỗn độn để có cơ hội xuất hiện trước mặt Hách Thiên Thần. Phải hận như thế nào thì mới có thể khiến người ta làm ra những chuyện như thế? Khiến người ta căm hờn thấu xương như vậy?
Hách Thiên Thần bắt tay vào giải quyết tư liệu trên bàn, nhìn thấy oán thù trong mắt của Miên Ca, âm thanh sột soạt của tiếng giấy vang lên giữa bầu không khí tĩnh mịch, “Là chuyện gì làm cho ngươi hận ta như thế?”
“Ngươi không biết?” Miên Ca mỉm cười, nụ cười quỷ dị làm cho ánh mắt của hắn có vẻ khác thường “Không bằng trước tiên nói cho ta biết ngươi làm sao phát hiện người chủ mưu là ta, Vệ Vô Ưu đương nhiên sẽ không nói với ngươi, ngươi từ nơi nào biết được hết thảy? Chẳng lẽ là Hách Cửu Tiêu?” Hắn tự nói rồi lại lắc đầu, “Không đúng, hắn cũng không biết.”
“Như vậy trước tiên ta sẽ nói cho ngươi biết.” Hách Thiên Thần chậm rãi đứng dậy, ánh nắng rực rỡ rọi lên người hắn, thanh y phất phơ, không nhanh không chậm phá vỡ sự quỷ bí trong gian phòng tĩnh mịch, “Lúc ấy ở đây chỉ có ngươi và Tử Diễm, Tiểu Trúc ở bên ngoài, một trong ba người các ngươi chắc chắn có một người hạ mê dược, trong đó chỉ có ngươi trước kia thường xuyên quan sát cây Khiên Tâm Thảo, ngươi luôn luôn để ý đến nó, cũng chỉ có một mình ngươi có đủ thời gian để hạ mê dược trong khi đợi ta ở thư phòng.”
“Chính là vì lẽ đó?” Hắn không phục.
“Đương nhiên không chỉ có như vậy, hỏi ngươi kẻ thù là ai, ngươi nhiều lần đều muốn nói rồi lại thôi, cũng không nói thẳng, nhìn thấy ta và Hách Cửu Tiêu thân mật thì ngươi tuyệt đối không nhìn lâu. Bây giờ ta mới nghĩ đến, đó là ngươi đang che giấu hận ý trong lòng, mỗi lần ngươi nhìn thấy ta và Hách Cửu Tiêu ở bên nhau thì đều oán hận, vì sao? Ngươi nói muốn đi, ta cho ngươi đi nhưng ngươi lại không rời đi, như vậy ngươi ở lại Thiên Cơ Các là để làm gì?” Ngữ thanh của Hách Thiên Thần rất chậm rãi, thản nhiên quay đầu lại, mang theo vài phần ý cười, “Ngươi cố ý ở lại nơi này đương nhiên là vì có mưu đồ.”
Sự bất thường của Miên Ca làm sao có thể thoát được ánh mắt của hắn, nếu ngày đó Miên Ca thật sự rời đi thì có lẽ hắn sẽ đánh tan hoài nghi trong lòng đối với Miên Ca, nhưng Miên Ca không lập tức rời đi mà ở lại cáo biệt, rồi sau đó xảy ra chuyện bất ngờ, muốn Hách Thiên Thần tin tưởng đây chỉ là trùng hợp thì thật sự quá khó khăn, hết thảy những điều này chỉ làm cho hắn càng khẳng định hoài nghi của chính mình, toàn bộ mọi thứ đều có liên quan đến nhau.
Trước đây ai cũng nghĩ Miên Ca là có ý với Hách Thiên Thần, nhưng không người nào nghĩ rằng đó là vì hận. Xá Kỷ và Vong Sinh âm thầm đề phòng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xuất thủ ngăn cản trước đại môn và cửa sổ để tránh cho Miên Ca muốn thoát thân.
Nhưng Miên Ca không hề có ý muốn đào tẩu, khuôn mặt anh tuấn thanh tú lộ ra thần sắc chán ghét, ánh mắt quan sát Hách Thiên Thần từ trên xuống dưới, “Ngươi sớm biết ta có điều giấu diếm, còn để cho ta ở lại Thiên Cơ Các, ngươi căn bản chính là cố ý giám thị ta, ngươi đang thử xem ta có thực sự rời đi hay không. Hảo cho Đàn Y công tử, ngươi và Hách Cửu Tiêu là huynh đệ nhưng huynh đệ các ngươi dám làm chuyện loạn luân, Đàn Y công tử lại còn có thể đứng trước mặt ta như thế, quả thực làm cho người ta không thể không bội phục.”
“Miên Ca! Ngươi không được nói bậy!” Xá Kỷ cầm nắm đấm, như chim ưng lao đi, đè ngã Miên Ca xuống đất, Vong Sinh một cước giẫm lên lưng hắn, “Vũ nhục Các chủ, tội đáng chết vạn lần!” NXB lậu = bọn thiếu Iốt
Lời nói của hắn khiến Xá Kỷ và Vong Sinh khiếp sợ, bọn họ đã sớm đoán được một ít nhưng thủy chung không dám suy nghĩ đến hướng kia. Lúc này Miên Ca nói thẳng ra, Hách Thiên Thần không hề có phản ứng, trong khi bọn họ đã phi thường kinh hãi.
Tiếng cười từ khe khẽ dần dần hóa thành vang dội, khuôn mặt của Miên Ca kề sát xuống đất, hắn cười không ngớt, “Nói bậy? Các ngươi…..Chẳng lẽ các ngươi còn tưởng rằng hai người bọn họ thật sự chỉ là quan hệ huynh đệ? Các ngươi không phát hiện dấu vết bên dưới y phục của hắn? Các chủ của các ngươi cũng như ta, cũng là người bị….”
Phốc, một ngụm máu hộc ra, Xá Kỷ và Vong Sinh đồng thời cho hắn một cước thật nặng trên lưng, câu nói tiếp theo của Miên Ca chưa dứt thì liền bị cắt ngang.
Hách Thiên Thần chắp tay mà đứng, cúi đầu nhìn người dưới chân, thần sắc trên mặt không hề thay đổi, Miên Ca muốn chọc giận hắn nhưng vẫn chưa được như nguyện.
“Thoát hạ xiêm y của hắn.” Thản nhiên phân phó, Hách Thiên Thần muốn làm chuyện gì thì Xá Kỷ và Vong Sinh đều không đoán được, bọn họ lật Miên Ca lại, rồi thoát hạ vạt y bào của hắn, những vết sẹo lại một lần nữa hiện ra.
“Ngươi không tâm phục khẩu phục, ta sẽ lần lượt nói cho ngươi rõ. Ngươi giết chết những kẻ đã từng vũ nhục ngươi, dùng da của bọn họ để chế thành da mặt, Vệ Vô Ưu có sở trường về họa, diện mạo trên mặt của những người đó đều do hắn chế tạo. Nay hắn đã chết, cũng không nói ra bất luận điều gì, nhưng thủ hạ của hắn còn có Hợp Hoan….”
Miên Ca nghe xong câu này thì ánh mắt liền biến đổi, vạt thanh y trong tầm mắt của hắn không hề nổi lên gợn sóng, có một ánh nhìn đang quan sát trên người của hắn, “Theo như lời của Hồng Hạt Độc Cơ, thiếu gia của nàng họ Lý…..nhìn thương thế của ngươi không phải là mới, ít nhất cũng đã nửa năm. Nửa năm trước, họ Lý, ngoại trừ những chi tiết mới vừa rồi ta đã nêu lên, hai điểm này chắp nối với nhau cũng đủ để ta biết rất nhiều chuyện.”
“Thiếu gia theo như lời của Hồng Hạt Độc Cơ kỳ thật không phải Vệ Vô Ưu, mà là ngươi, ngươi vốn nên có tên là Lý Miên Ca.” Nhìn người dưới chân, thần sắc của Hách Thiên Thần rốt cục trở nên trầm trọng.
“Lý Miên Ca?” Xá Kỷ và Vong Sinh vô cùng kinh sợ, họ Lý làm cho người ta nhớ đến rất nhiều điều, “Các chủ, hắn là…..là người của Lý gia?”
Lý gia, nay trên giang hồ nhắc đến Lý gia thì đầu tiên sẽ nghĩ tới chỉ có một Lý gia có liên quan đến thảm họa của Miên Nguyệt Sơn Trang mà không người nào có thể quên.
“Nguyên lai ngươi đã biết, nhưng vẫn hỏi ta?Hách Thiên Thần, ngươi giỏi lắm, ngươi giỏi lắm….” Những lời này đều mang ý tứ tương phản, Miên Ca nằm trên mặt đất, lồng ngực khẽ run, nhưng tiếng cười không hề phát ra, tiếng cười yên ắng như là đang khóc, bên miệng mang theo vết máu, cổ họng cất lên vài tiếng vang khác thường, không biết là hận hay là bi, hết thảy hận và bi đều bị hắn đè nén nơi cổ họng không chịu phun ra, thân thể run lên nhè nhẹ.Nghe được lời nói vạch ra thân phận của hắn, dường như so với cước đá của Xá Kỷ và Vong Sinh thì việc này càng làm cho hắn không thể thừa nhận. Người của Lý gia? Hắn sớm không còn mặt mũi để tự xưng là họ Lý…..NXB lậu = xấu bẩn nhục
“Hách Thiên Thần, ngươi ở Thiên Cơ Các hô phong hoán vũ, ngươi có từng nhìn ra sau lưng của ngươi hay không?” Ngữ thanh khàn khàn kỳ dị, Miên Ca thống khổ ngẩng đầu nhìn lên, thanh y nam nhân cao cao tại thượng như mây như nguyệt, người trong võ lâm kính nể ngưỡng mộ, nhưng có ai ngờ vinh quang trên người của hắn là từ đâu mà đến?
“Vô luận sau sự kiện đó đã phát sinh chuyện gì, ta không thẹn với lương tâm, ta chỉ đem sự kiện kia tra rõ chân tướng mà thôi.” Đi vài bước, Hách Thiên Thần đến án thư lấy ra một tập tư liệu, đứng trước bàn thở dài một tiếng, “Danh chấn thiên hạ Lạc Anh Kiếm – Lý Cửu Xương là phụ thân của ngươi, Lý gia có trưởng tử là Lý Tiêu, nhị công tử từ khi còn nhỏ thì thân mình đã không tốt, nghe theo thầy tướng số nên gửi nuôi ở một gia đình khác thì mới có thể bình yên trưởng thành. Vì vậy tới nay trên giang hồ chỉ biết Tiêu Dao Lang Lý Tiêu, mà không ai biết còn có một nhị công tử Lý Miên Ca.”
“Nhị công tử? Nay làm sao còn có cái gì là nhị công tử, nếu không có ngươi thì Lý gia của chúng ta sẽ không rơi vào thảm cảnh như ngày hôm nay! Ta cũng sẽ không trở thành bộ dáng như vậy!” Lý Miên Ca bị Vong Sinh chế ngự, chỉ còn đôi mắt có thể chuyển động, khóe miệng mang theo vết máu chăm chú nhìn bóng dáng ở xa xa, từng tiếng gằn lên đều là oán hận.
“Trước kia Lý Tiêu giết hơn một trăm mạng người, đó là món nợ mà hắn phải lấy mạng đền mạng. Thảm án Minh Nguyệt Sơn Trang đã sớm được giải quyết, nhưng nay ngươi tìm đến ta để báo thù cho hắn, như vậy một trăm người đã chết phải tìm người nào để báo thù?” Ánh mắt của Hách Thiên Thần vẫn bình thản, chậm rãi lật một trang giấy trên tư liệu trong tay, ngữ thanh trở nên nghiêm nghị.
“Huynh trưởng Lý Tiêu của ngươi có tình ý với thiếu chủ Đoạn Vân Tích của Minh Nguyệt Sơn Trang, lại lo lắng vì thân phận nên không muốn làm cho người ta biết được việc này, nhưng đồng thời không chịu buông tay, vì để che giấu mà hắn lại cùng mấy vị nữ tử dây dưa không rõ, vì vậy Đoạn Vân Tích ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, quyết định thú thê. Việc này chọc giận Lý Tiêu, vì yêu mà sinh hận, không ngại giết người để bình ổn oán giận trong lòng, rồi lại không muốn để cho người ta biết được mối tình này nên hắn dùng một trăm ba mươi hai mạng người để che giấu, tâm tư thủ đoạn như thế, ngươi nghĩ rằng hắn không nên chết?”
Lời nói của Hách Thiên Thần vang vọng khắp thư phòng, trong ngữ thanh trầm tĩnh như chứa đựng chất vấn, không còn vẻ ôn hòa lạnh nhạt, mà chỉ còn vài phần lãnh ý.
Lúc ấy chuyện này bị vạch trần khiến giang hồ nhất thời xôn xao, dẫn đến phong ba bão táp, cũng bởi vì như vậy mà từ nay về sau tình ý giữa nam tử với nhau càng không được chấp nhận. Thảm sát diệt môn của Minh Nguyệt Sơn Trang, chỉ cần thân ở võ lâm thì người nào có thể quên được?
Hắn lật xem một danh sách trên tư liệu, khẽ nhíu mày, chỉ vì một người nam nhân che giấu tội ác của mình mà đánh đổi một trăm ba mươi hai mạng người, nguyên nhân là người nọ yêu quá mức cực đoan ích kỷ. Tình yêu quả nhiên có thể làm cho người ta điên cuồng như thế? Không hiểu sao, hắn lại nhớ đến một người.
Nhắm mắt lại, hắn cố gắng định thần, “Lý Tiêu tự sát mà chết, là vì hắn tự biết tội nghiệt của mình, thanh danh của Lý gia các ngươi là do hắn hủy diệt.”
“Thanh danh? Ha ha ha – Lý gia còn cái gì gọi là thanh danh? Sau khi ca ca của ta chết, phụ thân của ta sinh bệnh không dậy nổi, sức khỏe của mẫu thân vốn không tốt, không bao lâu sau thì mắc bệnh qua đời. Lạc Anh Kiếm của ngày xưa lại trở thành Tang Gia Khuyển! Đó là phụ thân của ta, phụ thân của ta bị người trong võ lâm cười nhạo thóa mạ! Ngay cả ta, sau khi biết chuyện này thì lập tức chạy về, dọc đường đi, phàm là những người biết thân phận của ta thì đều nhạo báng xỉ vả. Mà kẻ thù của phụ thân thừa cơ hội tìm tới tận cửa, đáng hận đám người đó bỉ ổi vô sỉ, bọn chúng hạ dược chúng ta, phụ thân của ta thì chết, còn ta thì rơi vào tay của bọn chúng!”
“Những việc này ngươi đương nhiên sẽ không biết, sau khi ca ca của ta tự sát mà chết, thanh danh của Lý gia ngày xưa mất sạch, căn bản không còn chỗ đứng trong chốn võ lâm! Còn ai đi bận tâm Lý gia sau này sẽ như thế nào? Từ thời tổ tông, một danh kiếm thế gia tiếu ngạo giang hồ, nay cư nhiên chỉ còn một mình ta, có ai quan tâm, có ai để ý? Có ai biết ta gặp phải chuyện gì hay không?” Tiếng hét kích động trong bầu không khí tĩnh mịch, Lý Miên Ca tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân để rống lên, giọng nói thê lương như bị xé vỡ.
Lý Miên Ca rơi vào tay của kẻ thù, bởi vì chuyện của Lý Tiêu mà hắn bị người khác nhạo báng, lại trải qua đủ mọi tra tấn nhục nhã, mặc dù tâm tư của hắn vốn đơn thuần nhưng trải qua sự tình như vậy thì làm sao lại không hận không oán? Hắn chỉ biết nếu không có Thiên Cơ Các Đàn Y công tử thì Lý gia sẽ không rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, Lý Miên Ca hắn cũng sẽ không có ngày hôm nay.
“Nếu những lời thị phi giữa ngươi và Hách Cửu Tiêu không bị lan truyền nhanh chóng thì ta cũng không tới tìm ngươi nhanh như vậy. Ngươi một mặt bức tử huynh trưởng của ta, một mặt lại cùng nam nhân dây dưa không rõ, bảo ta làm sao có thể nhịn được? Làm sao có thể không oán hận?” Khóe miệng của Lý Miên Ca bị hắn tự mình cắn đến mức xuất huyết, thần thái quật cường thủy chung vẫn không lui ra.
“Cho nên ngươi không muốn nhìn thấy ta và Hách Cửu Tiêu ở bên nhau, càng nhìn thấy thì ngươi càng hận nhiều hơn. Ngươi để ý đến quan hệ giữa ta và hắn là vì muốn chứng thực ta và hắn có thật sự như lời đồn đãi hay không.” Trong mắt của Hách Thiên Thần hàm chứa một chút lạnh nhạt, nhắc đến cái tên này, hai tay dưới y mệ của hắn dần dần siết chặt.
“Không sai, sau đó ta lại phát hiện các ngươi quả thật có tư tình, nếu không, với thái độ làm người của Huyết Ma Y thì làm sao lại âm thầm đến viếng thăm, chẳng qua ta không đoán được ngươi sẽ thành thân, rồi sau đó hắn còn vì ngươi mà phá hủy lễ thành hôn. Các ngươi không chỉ có tư tình mà cư nhiên lại là huynh đệ!” Lý Miên Ca nhướng mi khinh thường, hắn cảm thấy chuyện này quả thật không thể tưởng tượng được.
Hắn nằm trên mặt đất, xem ra cũng không bận tâm đến bất luận chuyện gì, tiếp theo lại cười lạnh vài tiếng, “Chờ đến khi ngươi trở về, sau đó ta đến cáo từ, khi đó ta đã biết ngươi và hắn đã làm chuyện gì, huynh đệ các ngươi làm ra chuyện tổn hại luân thường đạo lý, nếu ta đem việc này lan truyền ra ngoài thì không biết Đàn Y công tử làm sao còn chỗ đứng trong chốn võ lâm?”
Xá Kỷ và Vong Sinh không dám xen vào, quan hệ giữa nam nhân đã là kiêng kỵ, nếu là huynh đệ thì….không chỉ kinh thế hãi tục, mà càng khiến người đời thóa mạ phỉ báng.
Hách Thiên Thần không có phản ứng, hai người bọn họ lo lắng liếc nhau, cùng nhìn xuống Lý Miên Ca ở dưới chân.
“Các chủ, xử trí hắn như thế nào?” Vong Sinh đã chuẩn bị động thủ.
Hách Thiên Thần bắt tay vào giải quyết tư liệu trên bàn, nhìn thấy oán thù trong mắt của Miên Ca, âm thanh sột soạt của tiếng giấy vang lên giữa bầu không khí tĩnh mịch, “Là chuyện gì làm cho ngươi hận ta như thế?”
“Ngươi không biết?” Miên Ca mỉm cười, nụ cười quỷ dị làm cho ánh mắt của hắn có vẻ khác thường “Không bằng trước tiên nói cho ta biết ngươi làm sao phát hiện người chủ mưu là ta, Vệ Vô Ưu đương nhiên sẽ không nói với ngươi, ngươi từ nơi nào biết được hết thảy? Chẳng lẽ là Hách Cửu Tiêu?” Hắn tự nói rồi lại lắc đầu, “Không đúng, hắn cũng không biết.”
“Như vậy trước tiên ta sẽ nói cho ngươi biết.” Hách Thiên Thần chậm rãi đứng dậy, ánh nắng rực rỡ rọi lên người hắn, thanh y phất phơ, không nhanh không chậm phá vỡ sự quỷ bí trong gian phòng tĩnh mịch, “Lúc ấy ở đây chỉ có ngươi và Tử Diễm, Tiểu Trúc ở bên ngoài, một trong ba người các ngươi chắc chắn có một người hạ mê dược, trong đó chỉ có ngươi trước kia thường xuyên quan sát cây Khiên Tâm Thảo, ngươi luôn luôn để ý đến nó, cũng chỉ có một mình ngươi có đủ thời gian để hạ mê dược trong khi đợi ta ở thư phòng.”
“Chính là vì lẽ đó?” Hắn không phục.
“Đương nhiên không chỉ có như vậy, hỏi ngươi kẻ thù là ai, ngươi nhiều lần đều muốn nói rồi lại thôi, cũng không nói thẳng, nhìn thấy ta và Hách Cửu Tiêu thân mật thì ngươi tuyệt đối không nhìn lâu. Bây giờ ta mới nghĩ đến, đó là ngươi đang che giấu hận ý trong lòng, mỗi lần ngươi nhìn thấy ta và Hách Cửu Tiêu ở bên nhau thì đều oán hận, vì sao? Ngươi nói muốn đi, ta cho ngươi đi nhưng ngươi lại không rời đi, như vậy ngươi ở lại Thiên Cơ Các là để làm gì?” Ngữ thanh của Hách Thiên Thần rất chậm rãi, thản nhiên quay đầu lại, mang theo vài phần ý cười, “Ngươi cố ý ở lại nơi này đương nhiên là vì có mưu đồ.”
Sự bất thường của Miên Ca làm sao có thể thoát được ánh mắt của hắn, nếu ngày đó Miên Ca thật sự rời đi thì có lẽ hắn sẽ đánh tan hoài nghi trong lòng đối với Miên Ca, nhưng Miên Ca không lập tức rời đi mà ở lại cáo biệt, rồi sau đó xảy ra chuyện bất ngờ, muốn Hách Thiên Thần tin tưởng đây chỉ là trùng hợp thì thật sự quá khó khăn, hết thảy những điều này chỉ làm cho hắn càng khẳng định hoài nghi của chính mình, toàn bộ mọi thứ đều có liên quan đến nhau.
Trước đây ai cũng nghĩ Miên Ca là có ý với Hách Thiên Thần, nhưng không người nào nghĩ rằng đó là vì hận. Xá Kỷ và Vong Sinh âm thầm đề phòng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xuất thủ ngăn cản trước đại môn và cửa sổ để tránh cho Miên Ca muốn thoát thân.
Nhưng Miên Ca không hề có ý muốn đào tẩu, khuôn mặt anh tuấn thanh tú lộ ra thần sắc chán ghét, ánh mắt quan sát Hách Thiên Thần từ trên xuống dưới, “Ngươi sớm biết ta có điều giấu diếm, còn để cho ta ở lại Thiên Cơ Các, ngươi căn bản chính là cố ý giám thị ta, ngươi đang thử xem ta có thực sự rời đi hay không. Hảo cho Đàn Y công tử, ngươi và Hách Cửu Tiêu là huynh đệ nhưng huynh đệ các ngươi dám làm chuyện loạn luân, Đàn Y công tử lại còn có thể đứng trước mặt ta như thế, quả thực làm cho người ta không thể không bội phục.”
“Miên Ca! Ngươi không được nói bậy!” Xá Kỷ cầm nắm đấm, như chim ưng lao đi, đè ngã Miên Ca xuống đất, Vong Sinh một cước giẫm lên lưng hắn, “Vũ nhục Các chủ, tội đáng chết vạn lần!” NXB lậu = bọn thiếu Iốt
Lời nói của hắn khiến Xá Kỷ và Vong Sinh khiếp sợ, bọn họ đã sớm đoán được một ít nhưng thủy chung không dám suy nghĩ đến hướng kia. Lúc này Miên Ca nói thẳng ra, Hách Thiên Thần không hề có phản ứng, trong khi bọn họ đã phi thường kinh hãi.
Tiếng cười từ khe khẽ dần dần hóa thành vang dội, khuôn mặt của Miên Ca kề sát xuống đất, hắn cười không ngớt, “Nói bậy? Các ngươi…..Chẳng lẽ các ngươi còn tưởng rằng hai người bọn họ thật sự chỉ là quan hệ huynh đệ? Các ngươi không phát hiện dấu vết bên dưới y phục của hắn? Các chủ của các ngươi cũng như ta, cũng là người bị….”
Phốc, một ngụm máu hộc ra, Xá Kỷ và Vong Sinh đồng thời cho hắn một cước thật nặng trên lưng, câu nói tiếp theo của Miên Ca chưa dứt thì liền bị cắt ngang.
Hách Thiên Thần chắp tay mà đứng, cúi đầu nhìn người dưới chân, thần sắc trên mặt không hề thay đổi, Miên Ca muốn chọc giận hắn nhưng vẫn chưa được như nguyện.
“Thoát hạ xiêm y của hắn.” Thản nhiên phân phó, Hách Thiên Thần muốn làm chuyện gì thì Xá Kỷ và Vong Sinh đều không đoán được, bọn họ lật Miên Ca lại, rồi thoát hạ vạt y bào của hắn, những vết sẹo lại một lần nữa hiện ra.
“Ngươi không tâm phục khẩu phục, ta sẽ lần lượt nói cho ngươi rõ. Ngươi giết chết những kẻ đã từng vũ nhục ngươi, dùng da của bọn họ để chế thành da mặt, Vệ Vô Ưu có sở trường về họa, diện mạo trên mặt của những người đó đều do hắn chế tạo. Nay hắn đã chết, cũng không nói ra bất luận điều gì, nhưng thủ hạ của hắn còn có Hợp Hoan….”
Miên Ca nghe xong câu này thì ánh mắt liền biến đổi, vạt thanh y trong tầm mắt của hắn không hề nổi lên gợn sóng, có một ánh nhìn đang quan sát trên người của hắn, “Theo như lời của Hồng Hạt Độc Cơ, thiếu gia của nàng họ Lý…..nhìn thương thế của ngươi không phải là mới, ít nhất cũng đã nửa năm. Nửa năm trước, họ Lý, ngoại trừ những chi tiết mới vừa rồi ta đã nêu lên, hai điểm này chắp nối với nhau cũng đủ để ta biết rất nhiều chuyện.”
“Thiếu gia theo như lời của Hồng Hạt Độc Cơ kỳ thật không phải Vệ Vô Ưu, mà là ngươi, ngươi vốn nên có tên là Lý Miên Ca.” Nhìn người dưới chân, thần sắc của Hách Thiên Thần rốt cục trở nên trầm trọng.
“Lý Miên Ca?” Xá Kỷ và Vong Sinh vô cùng kinh sợ, họ Lý làm cho người ta nhớ đến rất nhiều điều, “Các chủ, hắn là…..là người của Lý gia?”
Lý gia, nay trên giang hồ nhắc đến Lý gia thì đầu tiên sẽ nghĩ tới chỉ có một Lý gia có liên quan đến thảm họa của Miên Nguyệt Sơn Trang mà không người nào có thể quên.
“Nguyên lai ngươi đã biết, nhưng vẫn hỏi ta?Hách Thiên Thần, ngươi giỏi lắm, ngươi giỏi lắm….” Những lời này đều mang ý tứ tương phản, Miên Ca nằm trên mặt đất, lồng ngực khẽ run, nhưng tiếng cười không hề phát ra, tiếng cười yên ắng như là đang khóc, bên miệng mang theo vết máu, cổ họng cất lên vài tiếng vang khác thường, không biết là hận hay là bi, hết thảy hận và bi đều bị hắn đè nén nơi cổ họng không chịu phun ra, thân thể run lên nhè nhẹ.Nghe được lời nói vạch ra thân phận của hắn, dường như so với cước đá của Xá Kỷ và Vong Sinh thì việc này càng làm cho hắn không thể thừa nhận. Người của Lý gia? Hắn sớm không còn mặt mũi để tự xưng là họ Lý…..NXB lậu = xấu bẩn nhục
“Hách Thiên Thần, ngươi ở Thiên Cơ Các hô phong hoán vũ, ngươi có từng nhìn ra sau lưng của ngươi hay không?” Ngữ thanh khàn khàn kỳ dị, Miên Ca thống khổ ngẩng đầu nhìn lên, thanh y nam nhân cao cao tại thượng như mây như nguyệt, người trong võ lâm kính nể ngưỡng mộ, nhưng có ai ngờ vinh quang trên người của hắn là từ đâu mà đến?
“Vô luận sau sự kiện đó đã phát sinh chuyện gì, ta không thẹn với lương tâm, ta chỉ đem sự kiện kia tra rõ chân tướng mà thôi.” Đi vài bước, Hách Thiên Thần đến án thư lấy ra một tập tư liệu, đứng trước bàn thở dài một tiếng, “Danh chấn thiên hạ Lạc Anh Kiếm – Lý Cửu Xương là phụ thân của ngươi, Lý gia có trưởng tử là Lý Tiêu, nhị công tử từ khi còn nhỏ thì thân mình đã không tốt, nghe theo thầy tướng số nên gửi nuôi ở một gia đình khác thì mới có thể bình yên trưởng thành. Vì vậy tới nay trên giang hồ chỉ biết Tiêu Dao Lang Lý Tiêu, mà không ai biết còn có một nhị công tử Lý Miên Ca.”
“Nhị công tử? Nay làm sao còn có cái gì là nhị công tử, nếu không có ngươi thì Lý gia của chúng ta sẽ không rơi vào thảm cảnh như ngày hôm nay! Ta cũng sẽ không trở thành bộ dáng như vậy!” Lý Miên Ca bị Vong Sinh chế ngự, chỉ còn đôi mắt có thể chuyển động, khóe miệng mang theo vết máu chăm chú nhìn bóng dáng ở xa xa, từng tiếng gằn lên đều là oán hận.
“Trước kia Lý Tiêu giết hơn một trăm mạng người, đó là món nợ mà hắn phải lấy mạng đền mạng. Thảm án Minh Nguyệt Sơn Trang đã sớm được giải quyết, nhưng nay ngươi tìm đến ta để báo thù cho hắn, như vậy một trăm người đã chết phải tìm người nào để báo thù?” Ánh mắt của Hách Thiên Thần vẫn bình thản, chậm rãi lật một trang giấy trên tư liệu trong tay, ngữ thanh trở nên nghiêm nghị.
“Huynh trưởng Lý Tiêu của ngươi có tình ý với thiếu chủ Đoạn Vân Tích của Minh Nguyệt Sơn Trang, lại lo lắng vì thân phận nên không muốn làm cho người ta biết được việc này, nhưng đồng thời không chịu buông tay, vì để che giấu mà hắn lại cùng mấy vị nữ tử dây dưa không rõ, vì vậy Đoạn Vân Tích ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, quyết định thú thê. Việc này chọc giận Lý Tiêu, vì yêu mà sinh hận, không ngại giết người để bình ổn oán giận trong lòng, rồi lại không muốn để cho người ta biết được mối tình này nên hắn dùng một trăm ba mươi hai mạng người để che giấu, tâm tư thủ đoạn như thế, ngươi nghĩ rằng hắn không nên chết?”
Lời nói của Hách Thiên Thần vang vọng khắp thư phòng, trong ngữ thanh trầm tĩnh như chứa đựng chất vấn, không còn vẻ ôn hòa lạnh nhạt, mà chỉ còn vài phần lãnh ý.
Lúc ấy chuyện này bị vạch trần khiến giang hồ nhất thời xôn xao, dẫn đến phong ba bão táp, cũng bởi vì như vậy mà từ nay về sau tình ý giữa nam tử với nhau càng không được chấp nhận. Thảm sát diệt môn của Minh Nguyệt Sơn Trang, chỉ cần thân ở võ lâm thì người nào có thể quên được?
Hắn lật xem một danh sách trên tư liệu, khẽ nhíu mày, chỉ vì một người nam nhân che giấu tội ác của mình mà đánh đổi một trăm ba mươi hai mạng người, nguyên nhân là người nọ yêu quá mức cực đoan ích kỷ. Tình yêu quả nhiên có thể làm cho người ta điên cuồng như thế? Không hiểu sao, hắn lại nhớ đến một người.
Nhắm mắt lại, hắn cố gắng định thần, “Lý Tiêu tự sát mà chết, là vì hắn tự biết tội nghiệt của mình, thanh danh của Lý gia các ngươi là do hắn hủy diệt.”
“Thanh danh? Ha ha ha – Lý gia còn cái gì gọi là thanh danh? Sau khi ca ca của ta chết, phụ thân của ta sinh bệnh không dậy nổi, sức khỏe của mẫu thân vốn không tốt, không bao lâu sau thì mắc bệnh qua đời. Lạc Anh Kiếm của ngày xưa lại trở thành Tang Gia Khuyển! Đó là phụ thân của ta, phụ thân của ta bị người trong võ lâm cười nhạo thóa mạ! Ngay cả ta, sau khi biết chuyện này thì lập tức chạy về, dọc đường đi, phàm là những người biết thân phận của ta thì đều nhạo báng xỉ vả. Mà kẻ thù của phụ thân thừa cơ hội tìm tới tận cửa, đáng hận đám người đó bỉ ổi vô sỉ, bọn chúng hạ dược chúng ta, phụ thân của ta thì chết, còn ta thì rơi vào tay của bọn chúng!”
“Những việc này ngươi đương nhiên sẽ không biết, sau khi ca ca của ta tự sát mà chết, thanh danh của Lý gia ngày xưa mất sạch, căn bản không còn chỗ đứng trong chốn võ lâm! Còn ai đi bận tâm Lý gia sau này sẽ như thế nào? Từ thời tổ tông, một danh kiếm thế gia tiếu ngạo giang hồ, nay cư nhiên chỉ còn một mình ta, có ai quan tâm, có ai để ý? Có ai biết ta gặp phải chuyện gì hay không?” Tiếng hét kích động trong bầu không khí tĩnh mịch, Lý Miên Ca tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân để rống lên, giọng nói thê lương như bị xé vỡ.
Lý Miên Ca rơi vào tay của kẻ thù, bởi vì chuyện của Lý Tiêu mà hắn bị người khác nhạo báng, lại trải qua đủ mọi tra tấn nhục nhã, mặc dù tâm tư của hắn vốn đơn thuần nhưng trải qua sự tình như vậy thì làm sao lại không hận không oán? Hắn chỉ biết nếu không có Thiên Cơ Các Đàn Y công tử thì Lý gia sẽ không rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, Lý Miên Ca hắn cũng sẽ không có ngày hôm nay.
“Nếu những lời thị phi giữa ngươi và Hách Cửu Tiêu không bị lan truyền nhanh chóng thì ta cũng không tới tìm ngươi nhanh như vậy. Ngươi một mặt bức tử huynh trưởng của ta, một mặt lại cùng nam nhân dây dưa không rõ, bảo ta làm sao có thể nhịn được? Làm sao có thể không oán hận?” Khóe miệng của Lý Miên Ca bị hắn tự mình cắn đến mức xuất huyết, thần thái quật cường thủy chung vẫn không lui ra.
“Cho nên ngươi không muốn nhìn thấy ta và Hách Cửu Tiêu ở bên nhau, càng nhìn thấy thì ngươi càng hận nhiều hơn. Ngươi để ý đến quan hệ giữa ta và hắn là vì muốn chứng thực ta và hắn có thật sự như lời đồn đãi hay không.” Trong mắt của Hách Thiên Thần hàm chứa một chút lạnh nhạt, nhắc đến cái tên này, hai tay dưới y mệ của hắn dần dần siết chặt.
“Không sai, sau đó ta lại phát hiện các ngươi quả thật có tư tình, nếu không, với thái độ làm người của Huyết Ma Y thì làm sao lại âm thầm đến viếng thăm, chẳng qua ta không đoán được ngươi sẽ thành thân, rồi sau đó hắn còn vì ngươi mà phá hủy lễ thành hôn. Các ngươi không chỉ có tư tình mà cư nhiên lại là huynh đệ!” Lý Miên Ca nhướng mi khinh thường, hắn cảm thấy chuyện này quả thật không thể tưởng tượng được.
Hắn nằm trên mặt đất, xem ra cũng không bận tâm đến bất luận chuyện gì, tiếp theo lại cười lạnh vài tiếng, “Chờ đến khi ngươi trở về, sau đó ta đến cáo từ, khi đó ta đã biết ngươi và hắn đã làm chuyện gì, huynh đệ các ngươi làm ra chuyện tổn hại luân thường đạo lý, nếu ta đem việc này lan truyền ra ngoài thì không biết Đàn Y công tử làm sao còn chỗ đứng trong chốn võ lâm?”
Xá Kỷ và Vong Sinh không dám xen vào, quan hệ giữa nam nhân đã là kiêng kỵ, nếu là huynh đệ thì….không chỉ kinh thế hãi tục, mà càng khiến người đời thóa mạ phỉ báng.
Hách Thiên Thần không có phản ứng, hai người bọn họ lo lắng liếc nhau, cùng nhìn xuống Lý Miên Ca ở dưới chân.
“Các chủ, xử trí hắn như thế nào?” Vong Sinh đã chuẩn bị động thủ.
/322
|