Lúc này hai thi thể trên lôi đài đang bị hỏa thiêu, toàn bộ lôi đài đều rực lửa, như vậy tiếng cười truyền ra từ trong lửa là của ai? Chẳng lẽ có vật gì phát ra?
Chẳng lẽ thật sự có quỷ?
Mọi người đều chăm chú nhìn vào đống lửa, ngay cả mắt cũng không chớp, ban ngày ban mặt mà gặp quỷ, chưa người nào từng nhìn thấy.
Tiếng cười truyền ra từ đống lửa càng ngày càng rõ ràng, có một bóng người chuyển động giữa ánh lửa đang cháy bừng bừng, dưới đài có người ném lên một đao, “Là ai giả thần giả quỷ? Lão tử lớn gan, cứ ra đây để lão tử xem cho rõ ràng! Đừng tự nhận mình là thứ không phải người!”
Thiết Phi ném đi Lưu Tinh chùy của hắn, đám đệ tử của Thiết Thuyền Bang cũng bắt đầu hô to quát lớn, có người hiểu chuyện liền hưởng ứng, đều nhao nhao ném ra ám khí côn bổng, tất cả đều đánh về phía bóng dáng trên lôi đài, nếu đó là người thì lúc này đã sớm đổ máu mà ngã xuống đất, nhưng bóng dáng của người kia vẫn sừng sững bất động, tiếng cười khặc khặc quái dị, một quả cầu lửa bỗng nhiên bay ra.
Lưu Tinh chùy đập vào quả cầu lửa, thoáng chốc những đốm lửa văng khắp nơi, không ít người bị lửa dính lên người liền vội vàng phủi đi, nhưng lại không thể dập tắt được chúng!
“Đây là cái gì?” Phẫy y mệ, Thiết Phi kinh hãi quát lớn, Hách Thiên Thần khẽ động Giao Tàm ti, tháo bỏ cánh tay đang bị cháy của một người, “Ngũ Hành Thần Hỏa! Không thể để cho lửa tiếp tục lan tràn!”
Những người khác bị dính lửa, động tác hơi chậm một bước, chỉ cần lửa đốt lên người, nếu là cánh tay dính lửa thì trừ phi chặt bỏ nơi bị cháy, nếu không toàn thân sẽ bị hỏa thiêu, cũng may người bị hại không nhiều lắm, nhưng bởi vì như vậy mà tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, tựa như đang gặp phải cường địch.
“Công tử nói Ngũ Hành Thần Hỏa, chẳng lẽ đó là….Hỏa Thần Quân?” Vạn Khiêm Trọng từng làm bảo tiêu, đi qua rất nhiều địa phương, kiến thức rộng rãi, nghe Hách Thiên Thần nói đến Ngũ Hành Thần Hỏa thì hai mắt lập tức trừng lớn, thất thanh kinh hô.
“Hỏa Thần Quân?” Chưởng môn các phái hoặc là bang chủ đều không phải là người có kiến thức nông cạn, bọn họ cũng biết Hỏa Thần Quân, nhưng những người trẻ tuổi lại không biết vì sao ba chữ này khiến người ta kinh ngạc sợ hãi như vậy.
“Chính là bổn tọa!” Nhìn thấy phản ứng của mọi người, bóng dáng trong đám lửa lại phát lên vài tiếng cười quái dị, từ trong lửa có một hình người đi ra, một thân mặc trọng giáp như tướng soái, trên đầu lại không có tóc như tăng nhân, trên mặt lấp đầy vết sẹo ngang dọc, thậm chí cả diện mạo ban đầu là như thế nào cũng khó có thể nhìn rõ.
Lúc này mọi người mới biết vì sao hắn trúng ám khí vẫn vô sự, tất cả ám khí đều cắm vào bộ áo giáp của hắn, có thể đứng trong lửa mà không bị thương tích thì chứng tỏ hắn đã luyện đến mức kim cương bất hoại, thân thể hình thành một luồng cương khí, ám khí chạm đến vỏ áo giáp thì không thể tiếp tục tiến vào.
“Ngươi có biết Hỏa Thần Quân?” Hách Thiên Thần ngoảnh đầu hỏi Hách Cửu Tiêu, sau đó lại ngồi xuống.
Hách Cửu Tiêu chưa nói thì Hoa Nam Ẩn ở sau lưng đã nhịn không được mà mở miệng hỏi, “Đầu tiên là Kim Ma Thần, sau đó là Hỏa Thần Quân? Bọn họ chẳng lẽ là đồng bọn?”
“Hoa Nam Ẩn.” Ba chữ này không phải là Hách Thiên Thần nói, mà là Hách Cửu Tiêu. Hắn chậm rãi xoay người đối diện với Hoa Nam Ẩn, bị ánh mắt này nhìn, Hoa Nam Ẩn liền líu lưỡi, lui ra phía sau vài bước để tránh vạ lây, ho vài tiếng vào chiếc quạt trong tay, “Các ngươi cứ nói, các ngươi cứ nói, xem như ta không ở đây.”
Đám lửa trên lôi đài càng lúc càng lớn, Hỏa Thần Quân đứng trong lửa nhưng lại không hề bị ảnh hưởng, giống như đang biểu hiện năng lực của hắn, khoanh tay trước ngực mà đứng, lửa cháy bừng bừng xung quanh hắn, hắn đứng trong lửa giống như ma thần, đứng yên bất động, tựa như muốn nghe xem Hách Thiên Thần sẽ giới thiệu hắn như thế nào.
Hách Thiên Thần nhìn lửa cháy trên lôi đài, khuôn mặt lại không đổ một giọt mồ hôi nào, cũng không sợ hãi, uống một ngụm trà, nhìn Hoa Nam Ẩn và Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh rồi cười khẽ, sau đó nhìn thẳng lên lôi đài.
“Có kim có hỏa, đương nhiên sẽ có mộc có thủy. Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, ngũ hành có Kim Ma Thần, Mộc Lang Quân, Thủy Ác Quỷ, Hỏa Thần Quân, Thổ Lệ Ma, ở vùng tái ngoại của Trung Nguyên được gọi là Ngũ Sắc Ma Sư, trong đó công lực của năm người được sắp xếp chiếu theo cấp bậc ngũ hành, lợi hại nhất là Thổ Lệ Ma, Hỏa Thần Quân đứng thứ nhì.”
Có người đã từng được nghe nói, có người vẫn chưa biết, nhưng người biết cũng không nắm rõ như Hách Thiên Thần, nghe hắn nói ra, mới biết Kim Ma Thần chính là tên yếu nhất thì không khỏi hoảng sợ, Hỏa Thần Quân ở trước mắt lại xếp thứ nhì, Ngũ Hành Thần Hỏa lợi hại như thế, bọn họ đến Trung Nguyên rốt cục là muốn làm gì?
“Nói rất đúng! Không ngờ Trung Nguyên cũng có người biết rõ chúng ta như vậy.” Khuôn mặt đầy vết sẹo của Hỏa Thần Quân không hề lộ ra một chút biểu tình nào, cũng nhìn không ra niên kỷ, giọng nói khàn đặc lại càng khiến cho hắn thêm phần dữ tợn, “Thiên Cơ Các Đàn Y công tử, ta cũng đã từng nghe danh. Ngươi giết sư đệ của ta, ta không thể buông tha cho ngươi, tất cả các ngươi đều phải bị chôn cùng!”
Một quả cầu lửa bay đến, đám người dưới đài phân tán khắp tứ phía, Hách Thiên Thần nhảy lên tránh né, “Ngũ Sắc Ma Sư cùng xuất hiện ở Trung Nguyên, nếu ngươi không muốn để cho Kim Ma Thần chết thì vì sao không sớm xuất hiện một chút? Nếu Kim Ma Thần và Hỏa Thần Quân đã tới, Tam Sắc Ma Sư tất nhiên cũng không thể thiếu, nay đang ở đâu?”
“Khá lắm Đàn Y, ngươi đoán không sai, chúng ta đều đã đến đây, đáng tiếc đã khinh thường ngươi, đền mạng của sư đệ cho chúng ta!” Hỏa Thần Quân gầm to một tiếng, tiếng cười quái dị liên tục vang lên, vô số quả cầu lửa từ trên đài rơi xuống, “Nếu ngươi không chết thì sẽ biết kết cục trong đó!”
“Không xong – Ngũ Hành Thần Hỏa–” Vạn Khiêm Trọng dẫn mọi người chạy về một phương, nơi mà mọi người vẫn còn đang tụ tập chỉ trong khoảnh khắc đã trở thành biển lửa, lều trại đều bị hỏa thiêu, trên đài sớm cháy thành tro bụi. Hỏa Thần Quân hướng bọn họ tiếp cận, tựa hồ không vội vàng muốn bọn họ chết mà chỉ đe dọa bằng những quả cầu lửa.
“Năm đó Kim Ma Thần vào Trung Nguyên bị Kích Ngọc Hầu ngăn cản, lập ra ước định chế ngự một mình hắn, nhưng nhờ vào đó có thể ngăn cản bốn người ma sư các ngươi. Nay các ngươi hơn mười năm sau mới ngóc đầu trở lại, chẳng lẽ chỉ vì rửa nhục năm đó?” Hách Thiên Thần theo đám người cùng nhau thối lui, không ngừng dùng lời nói để thử ý đồ chân thật của bọn họ. đừng mua truyện của bọn nxb lậu
“Bổn tọa đã nói, nếu ngươi không chết thì sẽ biết!” Một trận gió thổi tới, thế lửa mượn vào sức gió mà bừng cháy, nhưng lúc này không có người nào dám ngăn cản Ngũ Hành Thần Hỏa của Hỏa Thần Quân.“Không thể tiếp tục lui!” Thương Hạc chưởng môn nhìn ra phía sau, cước bộ dừng lại, bãi đất trống vốn để dựng lôi đài, chung quanh chỉ có cây cối, một khi lửa lan ra thì toàn bộ Phiêu Miểu Lâu cũng sẽ bị tai ương, tất cả mọi người sẽ bị chết cháy, cho dù không chết cháy thì cũng chết ngộp vì khói.
“Không lui thì chỉ có thể chiến.” Cước bộ của Hách Thiên Thần chưa từng hoản loạn, giống như chỉ đang tản bộ, chắp tay xoay người, nhìn ra phía sau rừng cây, vẻ mặt trở nên chuyên chú, “Lúc này không chiến thì e rằng không còn cách khác.”
Mọi người quay đầu lại thì liền kinh hãi, “Mộc Lang Quân! Thủy Ác Quỷ! Thổ Lệ Ma!”
Trong rừng có ba người đang đứng thành hàng ngang, một người mặc tang y, thần sắc tiều tụy, đờ đẫn như người chết, trên mặt thô ráp như vỏ cây, tựa hồ dùng kiếm rạch lên cũng không có phản ứng. Người còn lại giống như mới bước lên từ dưới nước, tóc tai dính đầy rong rêu, toàn thân ướt đẫm, trên người thoang thoảng lan ra một mùi hôi thối.
Người thứ ba xem ra là bình thường nhất, trên người mặc xiêm y như thường nhân, nhưng khuôn mặt lại giống như đang đeo một chiếc mặt nạ, tựa hồ có một lớp vỏ chết gắn trên mặt hắn. Hắn liếc mắt nhìn về hướng này thì mọi người liền có cảm giác như thiên địa đang chấn động, áp lực vô cùng trầm trọng. Hắn tựa như một ngọn núi đá đứng sừng sững trước mặt mọi người, không ai dám động vào ngọn núi đó.
Tính cả Kim Ma Thần đã chết, lần này tỷ thí lôi đài lại dẫn đến Ngũ Sắc Ma Sư cùng tề tụ!
“Sớm biết như vậy….sớm biết như vậy thì không lập ra lôi đài, không đi chọn minh chủ…..” Vạn Minh Khê đưa tay lau mồ hôi trên trán, run giọng nói.
“Kích Ngọc Hầu chết thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ đến, sự kiện luận võ lần này bất quá chỉ là một cơ hội mà thôi, lúc này không xuất hiện, âm thầm tiến đến thì càng nguy.” Không biết Hách Thiên Thần có phải đã sớm đoán được, hay là bản tính vốn trầm tĩnh, nên thần sắc vẫn bình yên như thường.
Hách Cửu Tiêu ở ngay bên cạnh hắn, căn bản không nói chuyện với người khác, nhìn thấy bất luận điều gì cũng không lộ ra biểu tình.
Ba tên Ma Sư trong rừng cây đột nhiên thoáng hiện rồi biến mất không thấy tăm hơi, nhưng mọi người không hề cao hứng, địch trong tối ta ngoài sáng, bọn họ tình nguyện đối mặt đại chiến với ba tên ma sư còn hơn phải ở trong hoàn cảnh này, mọi người đều không biết đối phương sẽ làm ra chuyện gì.
“Đáng tiếc, nếu lúc trước công tử không giết Kim Ma Thần thì bọn họ có lẽ sẽ không tức giận như vậy.” Vân Khanh ôm cầm nhẹ nhàng mơn trớn, trong lời nói có chút tiếc nuối, mỹ nhân nói như vậy thì lập tức có người hưởng ứng.
“Nếu không phải Huyết Ma Y xuất thủ thì Đàn Y công tử chưa hẳn đã giết chết Kim Ma Thần, đám ma sư cũng không đến mức trả thù chúng ta như thế, bọn họ muốn chúng ta phải chôn cùng!” Trong Lôi Báo Minh có người oán giận.
“Thiên Cơ Các đáp ứng điều tra rõ chuyện hạ độc, Huyết Ma Y cũng đáp ứng giải Hồng Nhan độc, cho tới bây giờ vì tuyển ra minh chủ lại dẫn đến vài tên ma đầu, Thiên Cơ Các chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp? Còn có Huyết Ma Y….” Lôi Báo Minh làm sinh ý về vay vốn, lá gan rất lớn, nhưng người đang lên tiếng bỗng nhiên nói đến đây thì cảm giác toàn thân giá rét, bất giác liền câm miệng lại.
“Ta chưa bao giờ đồng ý giải Hồng Nhan độc cho bất luận kẻ nào.” Gằn từng tiếng, Hách Cửu Tiêu nhìn người kia, khuôn mặt của hắn hoàn toàn vô cảm, nhưng người nọ lại trở nên run rẩy, sau đó càng lúc càng run, đôi môi bắt đầu trắng bệch, cho đến khi đột quỵ rồi mất mạng.
Đây là độc? Hay là chưởng lực hàn tính? Người nọ bị đông cứng, rõ ràng là ngày mùa hè, cách đó không xa vẫn còn đám lửa đang cháy ngùn ngụt, nhưng hắn lại giống như bị đông chết ở băng thiên tuyết địa.
“Sinh tử có mệnh, người đáng chết, ta sẽ không cứu.” Những lời này giống như sinh tử của thế nhân đều do Huyết Ma Y phán định, không người nào có thể thay đổi. Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn người dưới chân, Hách Thiên Thần liếc mắt một cái rồi lắc đầu thở dài, “Lúc đối địch lại phát sinh nội loạn, hôm nay chúng ta cho dù có chết thì e rằng cũng không oan uổng.”
Thêu hoa trên gấm, ném đá xuống giếng, đây là thói quen của rất nhiều người, nhìn thấy Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng rơi vào hiểm cảnh giống bọn họ, có vài người sẽ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, hoàn toàn quên chính mình cũng đang lâm vào hiểm cảnh, chỉ cần nhìn thấy người vốn được thế nhân ca tụng cũng chật vật như bọn họ thì trong lòng lại cảm thấy vô cùng hả hê.
Không biết từ khi nào đã không còn nhìn thấy bốn tên ma sư, đám lửa vẫn còn cháy ngùn ngụt, dần dần lan ra tận đây, trong rừng có tiếng động rì rào, không bao lâu sau, một đám người xông ra, mơ hồ đã vây kín nơi đây.
“Bọn họ là thủ hạ của Ngũ Sắc Ma Sư, lúc này mới xuất hiện, chắc chắn có cổ quái.” Tần Chiến bóp cổ tay hối hận, “Đáng tiếc! Lần này đến đây ta không mang theo nhiều người!” Thủ hạ ở Thập Toàn Trang đều là cao thủ mà hắn mời về, tất cả đều giúp hắn trông coi Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu.
Các môn các phái đều tán đồng với lời nói của Tần Chiến. Nếu mang theo nhiều người đến đây, thì cần gì phải e ngại những điều này?
Đám người tranh cãi với nhau, đều đang lo lắng làm sao để phá vòng vây, Hách Thiên Thần đứng bên ngoài đám người rồi ra hiệu cho Xá Kỷ.
Một vầng hào quang bay vút lên tận trời, như một điểm nhỏ, nhưng ở ban ngày có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Công tử đã có chuẩn bị?” Tần Chiến vừa kinh ngạc vừa bội phục, Hách Thiên Thần không để ý. Hách Cửu Tiêu nhìn hắn một cái, dưới đáy mắt như có ý cười.
Mọi người chỉ thấy Huyết Ma Y từ trong ngực lấy ra một túi phấn, vẫy tay làm cho bột phấn rơi xuống đất, những người khác vội vàng nín thở, Hách Thiên Thần mỉm cười, nhìn bột phấn tỏa ra, không bao lâu sau, từ trong rừng xuất hiện một con mãng xà với màu sắc sặc sỡ.
Chẳng lẽ thật sự có quỷ?
Mọi người đều chăm chú nhìn vào đống lửa, ngay cả mắt cũng không chớp, ban ngày ban mặt mà gặp quỷ, chưa người nào từng nhìn thấy.
Tiếng cười truyền ra từ đống lửa càng ngày càng rõ ràng, có một bóng người chuyển động giữa ánh lửa đang cháy bừng bừng, dưới đài có người ném lên một đao, “Là ai giả thần giả quỷ? Lão tử lớn gan, cứ ra đây để lão tử xem cho rõ ràng! Đừng tự nhận mình là thứ không phải người!”
Thiết Phi ném đi Lưu Tinh chùy của hắn, đám đệ tử của Thiết Thuyền Bang cũng bắt đầu hô to quát lớn, có người hiểu chuyện liền hưởng ứng, đều nhao nhao ném ra ám khí côn bổng, tất cả đều đánh về phía bóng dáng trên lôi đài, nếu đó là người thì lúc này đã sớm đổ máu mà ngã xuống đất, nhưng bóng dáng của người kia vẫn sừng sững bất động, tiếng cười khặc khặc quái dị, một quả cầu lửa bỗng nhiên bay ra.
Lưu Tinh chùy đập vào quả cầu lửa, thoáng chốc những đốm lửa văng khắp nơi, không ít người bị lửa dính lên người liền vội vàng phủi đi, nhưng lại không thể dập tắt được chúng!
“Đây là cái gì?” Phẫy y mệ, Thiết Phi kinh hãi quát lớn, Hách Thiên Thần khẽ động Giao Tàm ti, tháo bỏ cánh tay đang bị cháy của một người, “Ngũ Hành Thần Hỏa! Không thể để cho lửa tiếp tục lan tràn!”
Những người khác bị dính lửa, động tác hơi chậm một bước, chỉ cần lửa đốt lên người, nếu là cánh tay dính lửa thì trừ phi chặt bỏ nơi bị cháy, nếu không toàn thân sẽ bị hỏa thiêu, cũng may người bị hại không nhiều lắm, nhưng bởi vì như vậy mà tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, tựa như đang gặp phải cường địch.
“Công tử nói Ngũ Hành Thần Hỏa, chẳng lẽ đó là….Hỏa Thần Quân?” Vạn Khiêm Trọng từng làm bảo tiêu, đi qua rất nhiều địa phương, kiến thức rộng rãi, nghe Hách Thiên Thần nói đến Ngũ Hành Thần Hỏa thì hai mắt lập tức trừng lớn, thất thanh kinh hô.
“Hỏa Thần Quân?” Chưởng môn các phái hoặc là bang chủ đều không phải là người có kiến thức nông cạn, bọn họ cũng biết Hỏa Thần Quân, nhưng những người trẻ tuổi lại không biết vì sao ba chữ này khiến người ta kinh ngạc sợ hãi như vậy.
“Chính là bổn tọa!” Nhìn thấy phản ứng của mọi người, bóng dáng trong đám lửa lại phát lên vài tiếng cười quái dị, từ trong lửa có một hình người đi ra, một thân mặc trọng giáp như tướng soái, trên đầu lại không có tóc như tăng nhân, trên mặt lấp đầy vết sẹo ngang dọc, thậm chí cả diện mạo ban đầu là như thế nào cũng khó có thể nhìn rõ.
Lúc này mọi người mới biết vì sao hắn trúng ám khí vẫn vô sự, tất cả ám khí đều cắm vào bộ áo giáp của hắn, có thể đứng trong lửa mà không bị thương tích thì chứng tỏ hắn đã luyện đến mức kim cương bất hoại, thân thể hình thành một luồng cương khí, ám khí chạm đến vỏ áo giáp thì không thể tiếp tục tiến vào.
“Ngươi có biết Hỏa Thần Quân?” Hách Thiên Thần ngoảnh đầu hỏi Hách Cửu Tiêu, sau đó lại ngồi xuống.
Hách Cửu Tiêu chưa nói thì Hoa Nam Ẩn ở sau lưng đã nhịn không được mà mở miệng hỏi, “Đầu tiên là Kim Ma Thần, sau đó là Hỏa Thần Quân? Bọn họ chẳng lẽ là đồng bọn?”
“Hoa Nam Ẩn.” Ba chữ này không phải là Hách Thiên Thần nói, mà là Hách Cửu Tiêu. Hắn chậm rãi xoay người đối diện với Hoa Nam Ẩn, bị ánh mắt này nhìn, Hoa Nam Ẩn liền líu lưỡi, lui ra phía sau vài bước để tránh vạ lây, ho vài tiếng vào chiếc quạt trong tay, “Các ngươi cứ nói, các ngươi cứ nói, xem như ta không ở đây.”
Đám lửa trên lôi đài càng lúc càng lớn, Hỏa Thần Quân đứng trong lửa nhưng lại không hề bị ảnh hưởng, giống như đang biểu hiện năng lực của hắn, khoanh tay trước ngực mà đứng, lửa cháy bừng bừng xung quanh hắn, hắn đứng trong lửa giống như ma thần, đứng yên bất động, tựa như muốn nghe xem Hách Thiên Thần sẽ giới thiệu hắn như thế nào.
Hách Thiên Thần nhìn lửa cháy trên lôi đài, khuôn mặt lại không đổ một giọt mồ hôi nào, cũng không sợ hãi, uống một ngụm trà, nhìn Hoa Nam Ẩn và Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh rồi cười khẽ, sau đó nhìn thẳng lên lôi đài.
“Có kim có hỏa, đương nhiên sẽ có mộc có thủy. Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, ngũ hành có Kim Ma Thần, Mộc Lang Quân, Thủy Ác Quỷ, Hỏa Thần Quân, Thổ Lệ Ma, ở vùng tái ngoại của Trung Nguyên được gọi là Ngũ Sắc Ma Sư, trong đó công lực của năm người được sắp xếp chiếu theo cấp bậc ngũ hành, lợi hại nhất là Thổ Lệ Ma, Hỏa Thần Quân đứng thứ nhì.”
Có người đã từng được nghe nói, có người vẫn chưa biết, nhưng người biết cũng không nắm rõ như Hách Thiên Thần, nghe hắn nói ra, mới biết Kim Ma Thần chính là tên yếu nhất thì không khỏi hoảng sợ, Hỏa Thần Quân ở trước mắt lại xếp thứ nhì, Ngũ Hành Thần Hỏa lợi hại như thế, bọn họ đến Trung Nguyên rốt cục là muốn làm gì?
“Nói rất đúng! Không ngờ Trung Nguyên cũng có người biết rõ chúng ta như vậy.” Khuôn mặt đầy vết sẹo của Hỏa Thần Quân không hề lộ ra một chút biểu tình nào, cũng nhìn không ra niên kỷ, giọng nói khàn đặc lại càng khiến cho hắn thêm phần dữ tợn, “Thiên Cơ Các Đàn Y công tử, ta cũng đã từng nghe danh. Ngươi giết sư đệ của ta, ta không thể buông tha cho ngươi, tất cả các ngươi đều phải bị chôn cùng!”
Một quả cầu lửa bay đến, đám người dưới đài phân tán khắp tứ phía, Hách Thiên Thần nhảy lên tránh né, “Ngũ Sắc Ma Sư cùng xuất hiện ở Trung Nguyên, nếu ngươi không muốn để cho Kim Ma Thần chết thì vì sao không sớm xuất hiện một chút? Nếu Kim Ma Thần và Hỏa Thần Quân đã tới, Tam Sắc Ma Sư tất nhiên cũng không thể thiếu, nay đang ở đâu?”
“Khá lắm Đàn Y, ngươi đoán không sai, chúng ta đều đã đến đây, đáng tiếc đã khinh thường ngươi, đền mạng của sư đệ cho chúng ta!” Hỏa Thần Quân gầm to một tiếng, tiếng cười quái dị liên tục vang lên, vô số quả cầu lửa từ trên đài rơi xuống, “Nếu ngươi không chết thì sẽ biết kết cục trong đó!”
“Không xong – Ngũ Hành Thần Hỏa–” Vạn Khiêm Trọng dẫn mọi người chạy về một phương, nơi mà mọi người vẫn còn đang tụ tập chỉ trong khoảnh khắc đã trở thành biển lửa, lều trại đều bị hỏa thiêu, trên đài sớm cháy thành tro bụi. Hỏa Thần Quân hướng bọn họ tiếp cận, tựa hồ không vội vàng muốn bọn họ chết mà chỉ đe dọa bằng những quả cầu lửa.
“Năm đó Kim Ma Thần vào Trung Nguyên bị Kích Ngọc Hầu ngăn cản, lập ra ước định chế ngự một mình hắn, nhưng nhờ vào đó có thể ngăn cản bốn người ma sư các ngươi. Nay các ngươi hơn mười năm sau mới ngóc đầu trở lại, chẳng lẽ chỉ vì rửa nhục năm đó?” Hách Thiên Thần theo đám người cùng nhau thối lui, không ngừng dùng lời nói để thử ý đồ chân thật của bọn họ. đừng mua truyện của bọn nxb lậu
“Bổn tọa đã nói, nếu ngươi không chết thì sẽ biết!” Một trận gió thổi tới, thế lửa mượn vào sức gió mà bừng cháy, nhưng lúc này không có người nào dám ngăn cản Ngũ Hành Thần Hỏa của Hỏa Thần Quân.“Không thể tiếp tục lui!” Thương Hạc chưởng môn nhìn ra phía sau, cước bộ dừng lại, bãi đất trống vốn để dựng lôi đài, chung quanh chỉ có cây cối, một khi lửa lan ra thì toàn bộ Phiêu Miểu Lâu cũng sẽ bị tai ương, tất cả mọi người sẽ bị chết cháy, cho dù không chết cháy thì cũng chết ngộp vì khói.
“Không lui thì chỉ có thể chiến.” Cước bộ của Hách Thiên Thần chưa từng hoản loạn, giống như chỉ đang tản bộ, chắp tay xoay người, nhìn ra phía sau rừng cây, vẻ mặt trở nên chuyên chú, “Lúc này không chiến thì e rằng không còn cách khác.”
Mọi người quay đầu lại thì liền kinh hãi, “Mộc Lang Quân! Thủy Ác Quỷ! Thổ Lệ Ma!”
Trong rừng có ba người đang đứng thành hàng ngang, một người mặc tang y, thần sắc tiều tụy, đờ đẫn như người chết, trên mặt thô ráp như vỏ cây, tựa hồ dùng kiếm rạch lên cũng không có phản ứng. Người còn lại giống như mới bước lên từ dưới nước, tóc tai dính đầy rong rêu, toàn thân ướt đẫm, trên người thoang thoảng lan ra một mùi hôi thối.
Người thứ ba xem ra là bình thường nhất, trên người mặc xiêm y như thường nhân, nhưng khuôn mặt lại giống như đang đeo một chiếc mặt nạ, tựa hồ có một lớp vỏ chết gắn trên mặt hắn. Hắn liếc mắt nhìn về hướng này thì mọi người liền có cảm giác như thiên địa đang chấn động, áp lực vô cùng trầm trọng. Hắn tựa như một ngọn núi đá đứng sừng sững trước mặt mọi người, không ai dám động vào ngọn núi đó.
Tính cả Kim Ma Thần đã chết, lần này tỷ thí lôi đài lại dẫn đến Ngũ Sắc Ma Sư cùng tề tụ!
“Sớm biết như vậy….sớm biết như vậy thì không lập ra lôi đài, không đi chọn minh chủ…..” Vạn Minh Khê đưa tay lau mồ hôi trên trán, run giọng nói.
“Kích Ngọc Hầu chết thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ đến, sự kiện luận võ lần này bất quá chỉ là một cơ hội mà thôi, lúc này không xuất hiện, âm thầm tiến đến thì càng nguy.” Không biết Hách Thiên Thần có phải đã sớm đoán được, hay là bản tính vốn trầm tĩnh, nên thần sắc vẫn bình yên như thường.
Hách Cửu Tiêu ở ngay bên cạnh hắn, căn bản không nói chuyện với người khác, nhìn thấy bất luận điều gì cũng không lộ ra biểu tình.
Ba tên Ma Sư trong rừng cây đột nhiên thoáng hiện rồi biến mất không thấy tăm hơi, nhưng mọi người không hề cao hứng, địch trong tối ta ngoài sáng, bọn họ tình nguyện đối mặt đại chiến với ba tên ma sư còn hơn phải ở trong hoàn cảnh này, mọi người đều không biết đối phương sẽ làm ra chuyện gì.
“Đáng tiếc, nếu lúc trước công tử không giết Kim Ma Thần thì bọn họ có lẽ sẽ không tức giận như vậy.” Vân Khanh ôm cầm nhẹ nhàng mơn trớn, trong lời nói có chút tiếc nuối, mỹ nhân nói như vậy thì lập tức có người hưởng ứng.
“Nếu không phải Huyết Ma Y xuất thủ thì Đàn Y công tử chưa hẳn đã giết chết Kim Ma Thần, đám ma sư cũng không đến mức trả thù chúng ta như thế, bọn họ muốn chúng ta phải chôn cùng!” Trong Lôi Báo Minh có người oán giận.
“Thiên Cơ Các đáp ứng điều tra rõ chuyện hạ độc, Huyết Ma Y cũng đáp ứng giải Hồng Nhan độc, cho tới bây giờ vì tuyển ra minh chủ lại dẫn đến vài tên ma đầu, Thiên Cơ Các chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp? Còn có Huyết Ma Y….” Lôi Báo Minh làm sinh ý về vay vốn, lá gan rất lớn, nhưng người đang lên tiếng bỗng nhiên nói đến đây thì cảm giác toàn thân giá rét, bất giác liền câm miệng lại.
“Ta chưa bao giờ đồng ý giải Hồng Nhan độc cho bất luận kẻ nào.” Gằn từng tiếng, Hách Cửu Tiêu nhìn người kia, khuôn mặt của hắn hoàn toàn vô cảm, nhưng người nọ lại trở nên run rẩy, sau đó càng lúc càng run, đôi môi bắt đầu trắng bệch, cho đến khi đột quỵ rồi mất mạng.
Đây là độc? Hay là chưởng lực hàn tính? Người nọ bị đông cứng, rõ ràng là ngày mùa hè, cách đó không xa vẫn còn đám lửa đang cháy ngùn ngụt, nhưng hắn lại giống như bị đông chết ở băng thiên tuyết địa.
“Sinh tử có mệnh, người đáng chết, ta sẽ không cứu.” Những lời này giống như sinh tử của thế nhân đều do Huyết Ma Y phán định, không người nào có thể thay đổi. Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn người dưới chân, Hách Thiên Thần liếc mắt một cái rồi lắc đầu thở dài, “Lúc đối địch lại phát sinh nội loạn, hôm nay chúng ta cho dù có chết thì e rằng cũng không oan uổng.”
Thêu hoa trên gấm, ném đá xuống giếng, đây là thói quen của rất nhiều người, nhìn thấy Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng rơi vào hiểm cảnh giống bọn họ, có vài người sẽ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, hoàn toàn quên chính mình cũng đang lâm vào hiểm cảnh, chỉ cần nhìn thấy người vốn được thế nhân ca tụng cũng chật vật như bọn họ thì trong lòng lại cảm thấy vô cùng hả hê.
Không biết từ khi nào đã không còn nhìn thấy bốn tên ma sư, đám lửa vẫn còn cháy ngùn ngụt, dần dần lan ra tận đây, trong rừng có tiếng động rì rào, không bao lâu sau, một đám người xông ra, mơ hồ đã vây kín nơi đây.
“Bọn họ là thủ hạ của Ngũ Sắc Ma Sư, lúc này mới xuất hiện, chắc chắn có cổ quái.” Tần Chiến bóp cổ tay hối hận, “Đáng tiếc! Lần này đến đây ta không mang theo nhiều người!” Thủ hạ ở Thập Toàn Trang đều là cao thủ mà hắn mời về, tất cả đều giúp hắn trông coi Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu.
Các môn các phái đều tán đồng với lời nói của Tần Chiến. Nếu mang theo nhiều người đến đây, thì cần gì phải e ngại những điều này?
Đám người tranh cãi với nhau, đều đang lo lắng làm sao để phá vòng vây, Hách Thiên Thần đứng bên ngoài đám người rồi ra hiệu cho Xá Kỷ.
Một vầng hào quang bay vút lên tận trời, như một điểm nhỏ, nhưng ở ban ngày có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Công tử đã có chuẩn bị?” Tần Chiến vừa kinh ngạc vừa bội phục, Hách Thiên Thần không để ý. Hách Cửu Tiêu nhìn hắn một cái, dưới đáy mắt như có ý cười.
Mọi người chỉ thấy Huyết Ma Y từ trong ngực lấy ra một túi phấn, vẫy tay làm cho bột phấn rơi xuống đất, những người khác vội vàng nín thở, Hách Thiên Thần mỉm cười, nhìn bột phấn tỏa ra, không bao lâu sau, từ trong rừng xuất hiện một con mãng xà với màu sắc sặc sỡ.
/322
|