Sau khi trở lại phòng, Thượng Quan Sở Hàn nhìn căn phòng không có một bóng người kinh ngạc hỏi:
– Di, Mị Nhi đâu?
Nghe vậy, Phàm Trần nở một nụ cười bí ẩn:
– Có lẽ mấy ngày nay nàng sẽ không trở lại.
– Nàng có chuyện quan trọng gì muốn làm sao?
– Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ Mị Nhi là người ý chí sắt đá, cứ yên tâm nhìn Tử Thần vết thương đầy người xuống núi một mình như vậy sao?
Thượng Quan Sở Hàn giật mình, đương nhiên hắn không tin Dạ Mị là loại người này, chỉ là lúc ấy nàng tản ra loại khí thế kia ra ngoài làm hắn mất đi năng lực hỏi. Tại trong nháy mắt kia, thậm chí Thượng Quan Sở Hàn cảm thấy nàng đã không phải là Dạ Mị mà hắn quen biết, khi đó nàng giống như là nữ thần cao cao tại thượng, là vị thần từ trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh, không chấp nhận bất luận kẻ nào nghi ngờ lời nói của mình.
Nhìn thấy Phàm Trần không có chút kinh ngạc nào, Thượng Quan Sở Hàn không khỏi cười khổ nói:
– Xem ra ta vẫn là không đủ hiểu biết nàng.
Phàm Trần hơi nhíu mày, buông ly trà trong tay nói:
– Không đủ hiểu biết thì có thể chầm chầm tìm hiểu, nhưng là ta hy vọng mặc kệ sau này nàng có biến thành bộ dạng gì đi nữa ngươi cũng không được nghi ngờ nàng. Tính cách của nàng có lẽ sẽ trở nên càng ngày càng bá đạo, mạnh mẽ, nhưng đây cũng là bản tính đã khắc sâu trong người nàng, nếu như ngươi không thể nhận, hiện tại rời đi còn kịp. Ta không hy vọng đợi đến lúc nàng yêu ngươi quá sâu ngươi lại làm tổn thương nàng, nếu như vậy ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
– Ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi nàng! Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì đi nữa nàng cũng đều là Mị nhi mà ta yêu nhất, không có cái gì có thể làm dao động tình yêu của ta đối với nàng, chẳng sợ có một ngày nàng biến thành một đại ma đầu giết người không chớp mắt, chỉ cần trong lòng nàng có ta, ta nguyện ý trở thành lưỡi dao sắc bén trên tay nàng, cho dù vì nàng huỷ diệt cả thế giới ta cũng không tiếc!
Cái gì thương sinh thiên hạ có quan hệ gì với hắn đâu? Thượng Quan Sở Hàn hắn không có lý tưởng vĩ đại như vậy, trên thế giới này người duy nhất có thể làm dao động tâm hắn chỉ có Dạ Mị, nếu mất đi nàng, trái tim chỉ nhảy lên vì nàng kia cũng sẽ mất đi sinh mệnh. Một khi đã như vậy, cho dù huỷ thiên diệt địa lại có ngại gì!
Thấy vậy, Phàm Trần cũng lộ ra một nụ cười vừa lòng:
– Hy vọng ngươi không được quên lời nói của ngươi hôm nay, cũng hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói của ta với ngươi, nếu không ta cũng không dám cam đoan ngày nào đó ngươi chạm đến nghịch lân của Mị nhi, nàng có thể không cần ngươi hay không.
– Ta là tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội độc chiếm Mị nhi, ngươi liền đem tâm tư của mình để vào trong bụng đi thôi. – Thượng quan Sở Hàn giả vờ khinh bỉ nhìn Phàm Trần một cái, lập tức khó hiểu hỏi. – Phàm Trần, ngươi sẽ không phải thật là thần tiên đi? Vì sao đến cuối cùng ta lại luôn cảm thấy ngươi biết rất nhiều chuyện chúng ta không biết đâu?
– Có một số việc bây giờ còn chưa đến lúc để biết, đến thời cơ thích hợp tự nhiên các ngươi sẽ hiểu.
– Ta mặc kệ đến tột cùng ngươi là ai, cũng không quan tâm ngươi đã biết cái gì. Hy vọng duy nhất của ta là ngươi đừng làm chuyện gì bất lợi đối với Mị nhi, địa vị của ngươi trong lòng nàng, ta nghĩ không cần nói ngươi cũng đã biết, nếu như thật sự có một ngày như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. – Thượng Quan Sở Hàn nghiêm túc nói với Phàm Trần, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Phàm Trần, quan sát từng cảm xúc biến hoá của hắn.
Song, tại trong mát hắn chỉ thấy thâm tình cùng sủng nịnh vô hạn, thậm chí còn có một tia kính sợ không dễ phát hiện. Tuy rằng Thượng Quan Sở Hàn không biết tia kính sợ kia từ đâu mà đến, nhưng hắn cũng hiểu được địa vị của Dạ Mị trong lòng Phàm Trần, từ trong ánh mắt của hắn, dường như Thượng Quan Sở Hàn nhìn thấy bóng dáng của mình. Này là điểm giống nhau duy nhất của bọn hắn, chỉ vì bọn họ đồng dạng yêu một nữ nhân.
– Ta là tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội độc chiếm Mị nhi, ngươi liền đem tâm tư của mình để vào trong bụng đi thôi.
– Khụ… khụ…. – Thượng Quan Sở Hàn nghẹn lời, thật không ngờ một nam nhân băng sơn như Phàm Trần cũng có thú vui ác như vậy, thế nhưng lại dùng lời nói chính mình vừa nói trả lại, liền ngay cả vẻ mặt giọng điệu cũng giống nhau như đúc!
Nhìn thấy hắn cười trêu tức, Thượng Quan Sở Hàn buồn bực đến cực điểm, thật sự rất nghi ngờ nam nhân trước mặt hắn này có phải là Phàm thừa tướng lạnh lùng băng lãnh, xa cách người vạn dặm mười năm trước kia hay không. Hay là nói, lực lượng của tình yêu lại vĩ đại như vậy, thế nhưng có thể thay đổi tính cách của một người?
Giờ khắc này, tâm của hai nam nhân dần dần tới gần, chỉ vì trong lòng bọn họ đều có cùng một tín niệm.
“Thùng thùng” ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa đánh gãy không khí quái dị giữa hai người, Phàm Trần lập tức khôi phục thanh lãnh ngày xưa, thản nhiên nói:
– Vào đi.
Thấy vậy, trong lòng Thượng Quan Sở Hàn không khỏi cảm thán khả năng của hắn một chút, tốc độ biến sắc mặt này không phải người bình thường có thể bằng được a! Khinh bỉ nhìn hắn một cái, không khéo lại đúng lúc bị Phàm Trần nhìn thấy, nụ cười quỷ dị trên khoé miệng làm Thượng Quan Sở Hàn không khỏi rùng mình một cái, cảm giác giống như bị người nào đó nhớ thương vậy.
Thượng Quan Sở Hàn sợ hãi, lập tức vẽ một cái tín hiệu nguy hiểm thật lớn trong lòng, sau này chọc ai cũng không thể chọc nam nhân này, nam nhân này tuyệt đối không giống bên ngoài thoạt nhìn đạm mạc thanh lãnh như vậy! Có một loại người thích nhất chính là không đánh mà thắng, mà nam nhân trước mắt này có lẽ là cực phẩm trong phương diện này!
Cửa phòng chợt mở ra, người tới đúng là Đông Phương Hi ôn nhuận như ngọc kia.
– Đông Phương công tử có chuyện gì sao? – Khôi phục thanh lãnh ngày xưa, Phàm Trần lập tức biến lại thành nam nhân băng sơn xa cách người vạn dặm kia.
– Không biết Dạ chưởng môn ở nơi nào?
– Mị nhi nàng có việc phải ra ngoài, chỉ sợ trong khoảng thời gian này sẽ không trở về, Đông Phương công tử nếu là có chuyện gì nói với ta cũng được, ta có thảy thay thế nàng toàn quyền xử lý.
Lời nói này của Phàm Trần nhìn như không có vấn đề gì, chỉ là trên thực đế trong ngoài đều lộ ra một tin tức, thì phải là quan hệ của hắn cùng Dạ Mị không tầm thường!
Đông Phương Hi nghe vậy trong lòng đau đớn một trận, sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt, nụ cười ôn nhu trên miệng thường ngày lúc này cũng biến thành cười khổ.
Mà Thượng Quan Sở Hàn không khỏi kinh ngạc, theo như hiểu biết của hắn với Phàm Trần, hắn biết rõ Phàm Trần không giống như là người sẽ nói những lời này. Tâm tư của Đông Phương Hi đối với Dạ Mị, liền ngay cả người đến sau như hắn này cũng biết, không thể nào Phàm Trần không biết được. Nhưng hiện tại hắn nói như vậy là có ý gì? muốn đả kích Đông Phương Hi, làm hắn biết khó mà lui sao?
Cảm giác lẫn lộn nhìn Phàm Trần, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hắn. Thượng Quan Sở Hàn giật mình một cái, lập tức thu hồi ánh mắt của mình, ngoan ngoãn ngồi một bên làm người câm điếc. Vì suy nghĩ cho hạnh phúc lâu dài của mình và Mị nhi, hắn là tuyệt đối không dám phá hư “Chuyện tốt” của Phàm Trần!
– Ta yêu Dạ Mị. – Thu dọn cảm giác đau đớn trong lòng, Đông Phương Hi lại khôi phục ôn nhuận như ngọc ngày xưa, ôn hoà cười với Phàm Trần.
– Nhưng nàng lại không yêu ngươi.
Vốn tưởng rằng dù thế nào thì sắc mặt của Phàm Trần cũng biến hoá chút đi, nhưng cố tình người ta lại có vẻ lơ đễnh, chẳng qua lời nói lại thật sự là… hơi ác độc chút. Sáu chữ ngắn ngủn suýt chút nữa làm nụ cười Đông Phương Hi cố gắng nở ra bị đông cứng, một câu trần thuật trực tiếp. Nhất là vẻ mặt bình tĩnh cùng ánh mắt tự tin kia của hắn, làm tâm Đông Phương Hi đau đớn vô cùng.
Nguyên lai, người ta căn bản là chưa từng xem mình trở thành đối thủ. Là cảm thấy Đông Phương Hi hắn căn bản là không có cái tư cách đó sao? Đông Phương Hi nở nụ cười chua sót.
Thượng Quan Sở Hàn đứng một bên lúc này mới biết được suy đoán của mình quả nhiên là chính xác nhất, Phàm Trần người này căn bản là giết người không thấy máu! Lấy đạm mạc thanh lãnh đến che giấu bản tính phúc hắc của hắn, không biết có bao nhiêu người sắp gặp tai hoạ.
Xem chiêu này của hắn muốn bao nhiêu ác độc có bấy nhiêu ác độc, ngay cả tư cách trở thành đối thủ hắn cũng không cho người ta, có gì còn đả kích người hơn cái này? So với đao quang kiếm ảnh giữa tình địch, thái độ bình tĩnh, giọng điệu lơ đễnh của hắn như vậy quả thật là muốn đánh người vào mười tám tầng địa ngục!
– Hiện tại không yêu không có nghĩa là sau này cũng sẽ không yêu, ta sẽ không buông tay.
– Nga? Không chắc ngày đó đó ngươi thật sự có thể tu thành chính quả đâu. – Thượng Quan Sở Hàn vốn tưởng rằng hắn sẽ lại tiếp tục đả kích Đông Phương Hi nghe được lời này liền ngây người, cái này là muốn làm gì a? Liền ngay cả Đông Phương Hi cũng kinh ngạc, khó hiểu nhìn về phía Phàm Trần, còn chưa kịp vui mừng, lập tức bị lời nói kế tiếp của hắn làm giận sôi lên.
– Mị nhi nhà chúng ta luôn mềm lòng, không chừng ngày nào đó nàng thấy ngươi đáng thương liền nhận ngươi đâu.
Nghe vậy, khoé miệng cùng khoé mắt Thượng Quan Sở Hàn cùng lúc run rẩy, người này, không chỉ phúc hắc mà lời nói còn rất ác độc!
– Ngươi… Muốn cho ta biết khó mà lui là không thể nào, ta tuyệt đối sẽ không buông tay. Cáo từ! – Đông Phương Hi nghẹn một bụng tức giận xoay lưng chạy lấy người, hắn vốn là một nam nhân ôn hoà, luận về tài ăn nói, luận về phúc hắc, sao hắn có thể là đối thủ của Phàm Trần? Lại còn ở đây, hắn thật sự sợ chính mình ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
– Sao ngươi lại đối với Đông Phương Hi như vậy? – Thượng Quan Sở Hàn không hiểu hỏi.
– Chẳng lẽ ngươi muốn lại có thêm nhiều người đến chia xẻ Mị nhi? – Phàm Trần tựa tiếu phi tiếu nhíu mày hỏi.
– Đương nhiên là ta không muốn, bất quá ta biết cái này không phải là lý do của ngươi. Nếu ngươi thật sự không muốn có người đến chia xẻ Mị nhi mà nói, lúc trước ngươi đã không giúp ta, hơn nữa đối với chuyện của Tử Thần kia ngươi cũng không có phản ứng gì.
– A, chỉ cần người khác thật tâm yêu Mị nhi, ta đều sẽ không ngại, nhưng là duy độc Đông Phương Hi, ta sẽ không để hắn thuận lợi được như ý nguyện.
– Chẳng lẽ ngươi có thù oán với hắn? Nếu không sao ngươi lại đối với hắn như vậy?
– Thù à…. không thể nói rõ, bất quá hắn thật là thiếu ta một ít đồ. – nói xong, Phàm Trần nở một nụ cười quỷ dị, có loại cảm giác âm trầm vô cùng.
Nếu không nhìn đến ý cười đùa dai trong mắt hắn, Thượng Quan Sở Hàn có lẽ thật sự nghĩ hắn sẽ làm chuyện gì đối với Đông Phương Hi. Bất quá hiện tại xem ra hẳn là không có nguy hiểm đến tính mạng. Khụ…khụ… nhiều nhất chỉ là bị tên phúc hắc này tra tấn sống dở chết dở.
Sự thật chứng mình, hắn không có đắc tội cái tên “trong ngoài không đồng nhất” này là lựa chọn chính xác cỡ nào, ví dụ máu chảy đầm đìa xảy ra trước mắt a!
– Di, Mị Nhi đâu?
Nghe vậy, Phàm Trần nở một nụ cười bí ẩn:
– Có lẽ mấy ngày nay nàng sẽ không trở lại.
– Nàng có chuyện quan trọng gì muốn làm sao?
– Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ Mị Nhi là người ý chí sắt đá, cứ yên tâm nhìn Tử Thần vết thương đầy người xuống núi một mình như vậy sao?
Thượng Quan Sở Hàn giật mình, đương nhiên hắn không tin Dạ Mị là loại người này, chỉ là lúc ấy nàng tản ra loại khí thế kia ra ngoài làm hắn mất đi năng lực hỏi. Tại trong nháy mắt kia, thậm chí Thượng Quan Sở Hàn cảm thấy nàng đã không phải là Dạ Mị mà hắn quen biết, khi đó nàng giống như là nữ thần cao cao tại thượng, là vị thần từ trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh, không chấp nhận bất luận kẻ nào nghi ngờ lời nói của mình.
Nhìn thấy Phàm Trần không có chút kinh ngạc nào, Thượng Quan Sở Hàn không khỏi cười khổ nói:
– Xem ra ta vẫn là không đủ hiểu biết nàng.
Phàm Trần hơi nhíu mày, buông ly trà trong tay nói:
– Không đủ hiểu biết thì có thể chầm chầm tìm hiểu, nhưng là ta hy vọng mặc kệ sau này nàng có biến thành bộ dạng gì đi nữa ngươi cũng không được nghi ngờ nàng. Tính cách của nàng có lẽ sẽ trở nên càng ngày càng bá đạo, mạnh mẽ, nhưng đây cũng là bản tính đã khắc sâu trong người nàng, nếu như ngươi không thể nhận, hiện tại rời đi còn kịp. Ta không hy vọng đợi đến lúc nàng yêu ngươi quá sâu ngươi lại làm tổn thương nàng, nếu như vậy ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
– Ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi nàng! Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì đi nữa nàng cũng đều là Mị nhi mà ta yêu nhất, không có cái gì có thể làm dao động tình yêu của ta đối với nàng, chẳng sợ có một ngày nàng biến thành một đại ma đầu giết người không chớp mắt, chỉ cần trong lòng nàng có ta, ta nguyện ý trở thành lưỡi dao sắc bén trên tay nàng, cho dù vì nàng huỷ diệt cả thế giới ta cũng không tiếc!
Cái gì thương sinh thiên hạ có quan hệ gì với hắn đâu? Thượng Quan Sở Hàn hắn không có lý tưởng vĩ đại như vậy, trên thế giới này người duy nhất có thể làm dao động tâm hắn chỉ có Dạ Mị, nếu mất đi nàng, trái tim chỉ nhảy lên vì nàng kia cũng sẽ mất đi sinh mệnh. Một khi đã như vậy, cho dù huỷ thiên diệt địa lại có ngại gì!
Thấy vậy, Phàm Trần cũng lộ ra một nụ cười vừa lòng:
– Hy vọng ngươi không được quên lời nói của ngươi hôm nay, cũng hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói của ta với ngươi, nếu không ta cũng không dám cam đoan ngày nào đó ngươi chạm đến nghịch lân của Mị nhi, nàng có thể không cần ngươi hay không.
– Ta là tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội độc chiếm Mị nhi, ngươi liền đem tâm tư của mình để vào trong bụng đi thôi. – Thượng quan Sở Hàn giả vờ khinh bỉ nhìn Phàm Trần một cái, lập tức khó hiểu hỏi. – Phàm Trần, ngươi sẽ không phải thật là thần tiên đi? Vì sao đến cuối cùng ta lại luôn cảm thấy ngươi biết rất nhiều chuyện chúng ta không biết đâu?
– Có một số việc bây giờ còn chưa đến lúc để biết, đến thời cơ thích hợp tự nhiên các ngươi sẽ hiểu.
– Ta mặc kệ đến tột cùng ngươi là ai, cũng không quan tâm ngươi đã biết cái gì. Hy vọng duy nhất của ta là ngươi đừng làm chuyện gì bất lợi đối với Mị nhi, địa vị của ngươi trong lòng nàng, ta nghĩ không cần nói ngươi cũng đã biết, nếu như thật sự có một ngày như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. – Thượng Quan Sở Hàn nghiêm túc nói với Phàm Trần, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Phàm Trần, quan sát từng cảm xúc biến hoá của hắn.
Song, tại trong mát hắn chỉ thấy thâm tình cùng sủng nịnh vô hạn, thậm chí còn có một tia kính sợ không dễ phát hiện. Tuy rằng Thượng Quan Sở Hàn không biết tia kính sợ kia từ đâu mà đến, nhưng hắn cũng hiểu được địa vị của Dạ Mị trong lòng Phàm Trần, từ trong ánh mắt của hắn, dường như Thượng Quan Sở Hàn nhìn thấy bóng dáng của mình. Này là điểm giống nhau duy nhất của bọn hắn, chỉ vì bọn họ đồng dạng yêu một nữ nhân.
– Ta là tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội độc chiếm Mị nhi, ngươi liền đem tâm tư của mình để vào trong bụng đi thôi.
– Khụ… khụ…. – Thượng Quan Sở Hàn nghẹn lời, thật không ngờ một nam nhân băng sơn như Phàm Trần cũng có thú vui ác như vậy, thế nhưng lại dùng lời nói chính mình vừa nói trả lại, liền ngay cả vẻ mặt giọng điệu cũng giống nhau như đúc!
Nhìn thấy hắn cười trêu tức, Thượng Quan Sở Hàn buồn bực đến cực điểm, thật sự rất nghi ngờ nam nhân trước mặt hắn này có phải là Phàm thừa tướng lạnh lùng băng lãnh, xa cách người vạn dặm mười năm trước kia hay không. Hay là nói, lực lượng của tình yêu lại vĩ đại như vậy, thế nhưng có thể thay đổi tính cách của một người?
Giờ khắc này, tâm của hai nam nhân dần dần tới gần, chỉ vì trong lòng bọn họ đều có cùng một tín niệm.
“Thùng thùng” ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa đánh gãy không khí quái dị giữa hai người, Phàm Trần lập tức khôi phục thanh lãnh ngày xưa, thản nhiên nói:
– Vào đi.
Thấy vậy, trong lòng Thượng Quan Sở Hàn không khỏi cảm thán khả năng của hắn một chút, tốc độ biến sắc mặt này không phải người bình thường có thể bằng được a! Khinh bỉ nhìn hắn một cái, không khéo lại đúng lúc bị Phàm Trần nhìn thấy, nụ cười quỷ dị trên khoé miệng làm Thượng Quan Sở Hàn không khỏi rùng mình một cái, cảm giác giống như bị người nào đó nhớ thương vậy.
Thượng Quan Sở Hàn sợ hãi, lập tức vẽ một cái tín hiệu nguy hiểm thật lớn trong lòng, sau này chọc ai cũng không thể chọc nam nhân này, nam nhân này tuyệt đối không giống bên ngoài thoạt nhìn đạm mạc thanh lãnh như vậy! Có một loại người thích nhất chính là không đánh mà thắng, mà nam nhân trước mắt này có lẽ là cực phẩm trong phương diện này!
Cửa phòng chợt mở ra, người tới đúng là Đông Phương Hi ôn nhuận như ngọc kia.
– Đông Phương công tử có chuyện gì sao? – Khôi phục thanh lãnh ngày xưa, Phàm Trần lập tức biến lại thành nam nhân băng sơn xa cách người vạn dặm kia.
– Không biết Dạ chưởng môn ở nơi nào?
– Mị nhi nàng có việc phải ra ngoài, chỉ sợ trong khoảng thời gian này sẽ không trở về, Đông Phương công tử nếu là có chuyện gì nói với ta cũng được, ta có thảy thay thế nàng toàn quyền xử lý.
Lời nói này của Phàm Trần nhìn như không có vấn đề gì, chỉ là trên thực đế trong ngoài đều lộ ra một tin tức, thì phải là quan hệ của hắn cùng Dạ Mị không tầm thường!
Đông Phương Hi nghe vậy trong lòng đau đớn một trận, sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt, nụ cười ôn nhu trên miệng thường ngày lúc này cũng biến thành cười khổ.
Mà Thượng Quan Sở Hàn không khỏi kinh ngạc, theo như hiểu biết của hắn với Phàm Trần, hắn biết rõ Phàm Trần không giống như là người sẽ nói những lời này. Tâm tư của Đông Phương Hi đối với Dạ Mị, liền ngay cả người đến sau như hắn này cũng biết, không thể nào Phàm Trần không biết được. Nhưng hiện tại hắn nói như vậy là có ý gì? muốn đả kích Đông Phương Hi, làm hắn biết khó mà lui sao?
Cảm giác lẫn lộn nhìn Phàm Trần, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hắn. Thượng Quan Sở Hàn giật mình một cái, lập tức thu hồi ánh mắt của mình, ngoan ngoãn ngồi một bên làm người câm điếc. Vì suy nghĩ cho hạnh phúc lâu dài của mình và Mị nhi, hắn là tuyệt đối không dám phá hư “Chuyện tốt” của Phàm Trần!
– Ta yêu Dạ Mị. – Thu dọn cảm giác đau đớn trong lòng, Đông Phương Hi lại khôi phục ôn nhuận như ngọc ngày xưa, ôn hoà cười với Phàm Trần.
– Nhưng nàng lại không yêu ngươi.
Vốn tưởng rằng dù thế nào thì sắc mặt của Phàm Trần cũng biến hoá chút đi, nhưng cố tình người ta lại có vẻ lơ đễnh, chẳng qua lời nói lại thật sự là… hơi ác độc chút. Sáu chữ ngắn ngủn suýt chút nữa làm nụ cười Đông Phương Hi cố gắng nở ra bị đông cứng, một câu trần thuật trực tiếp. Nhất là vẻ mặt bình tĩnh cùng ánh mắt tự tin kia của hắn, làm tâm Đông Phương Hi đau đớn vô cùng.
Nguyên lai, người ta căn bản là chưa từng xem mình trở thành đối thủ. Là cảm thấy Đông Phương Hi hắn căn bản là không có cái tư cách đó sao? Đông Phương Hi nở nụ cười chua sót.
Thượng Quan Sở Hàn đứng một bên lúc này mới biết được suy đoán của mình quả nhiên là chính xác nhất, Phàm Trần người này căn bản là giết người không thấy máu! Lấy đạm mạc thanh lãnh đến che giấu bản tính phúc hắc của hắn, không biết có bao nhiêu người sắp gặp tai hoạ.
Xem chiêu này của hắn muốn bao nhiêu ác độc có bấy nhiêu ác độc, ngay cả tư cách trở thành đối thủ hắn cũng không cho người ta, có gì còn đả kích người hơn cái này? So với đao quang kiếm ảnh giữa tình địch, thái độ bình tĩnh, giọng điệu lơ đễnh của hắn như vậy quả thật là muốn đánh người vào mười tám tầng địa ngục!
– Hiện tại không yêu không có nghĩa là sau này cũng sẽ không yêu, ta sẽ không buông tay.
– Nga? Không chắc ngày đó đó ngươi thật sự có thể tu thành chính quả đâu. – Thượng Quan Sở Hàn vốn tưởng rằng hắn sẽ lại tiếp tục đả kích Đông Phương Hi nghe được lời này liền ngây người, cái này là muốn làm gì a? Liền ngay cả Đông Phương Hi cũng kinh ngạc, khó hiểu nhìn về phía Phàm Trần, còn chưa kịp vui mừng, lập tức bị lời nói kế tiếp của hắn làm giận sôi lên.
– Mị nhi nhà chúng ta luôn mềm lòng, không chừng ngày nào đó nàng thấy ngươi đáng thương liền nhận ngươi đâu.
Nghe vậy, khoé miệng cùng khoé mắt Thượng Quan Sở Hàn cùng lúc run rẩy, người này, không chỉ phúc hắc mà lời nói còn rất ác độc!
– Ngươi… Muốn cho ta biết khó mà lui là không thể nào, ta tuyệt đối sẽ không buông tay. Cáo từ! – Đông Phương Hi nghẹn một bụng tức giận xoay lưng chạy lấy người, hắn vốn là một nam nhân ôn hoà, luận về tài ăn nói, luận về phúc hắc, sao hắn có thể là đối thủ của Phàm Trần? Lại còn ở đây, hắn thật sự sợ chính mình ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
– Sao ngươi lại đối với Đông Phương Hi như vậy? – Thượng Quan Sở Hàn không hiểu hỏi.
– Chẳng lẽ ngươi muốn lại có thêm nhiều người đến chia xẻ Mị nhi? – Phàm Trần tựa tiếu phi tiếu nhíu mày hỏi.
– Đương nhiên là ta không muốn, bất quá ta biết cái này không phải là lý do của ngươi. Nếu ngươi thật sự không muốn có người đến chia xẻ Mị nhi mà nói, lúc trước ngươi đã không giúp ta, hơn nữa đối với chuyện của Tử Thần kia ngươi cũng không có phản ứng gì.
– A, chỉ cần người khác thật tâm yêu Mị nhi, ta đều sẽ không ngại, nhưng là duy độc Đông Phương Hi, ta sẽ không để hắn thuận lợi được như ý nguyện.
– Chẳng lẽ ngươi có thù oán với hắn? Nếu không sao ngươi lại đối với hắn như vậy?
– Thù à…. không thể nói rõ, bất quá hắn thật là thiếu ta một ít đồ. – nói xong, Phàm Trần nở một nụ cười quỷ dị, có loại cảm giác âm trầm vô cùng.
Nếu không nhìn đến ý cười đùa dai trong mắt hắn, Thượng Quan Sở Hàn có lẽ thật sự nghĩ hắn sẽ làm chuyện gì đối với Đông Phương Hi. Bất quá hiện tại xem ra hẳn là không có nguy hiểm đến tính mạng. Khụ…khụ… nhiều nhất chỉ là bị tên phúc hắc này tra tấn sống dở chết dở.
Sự thật chứng mình, hắn không có đắc tội cái tên “trong ngoài không đồng nhất” này là lựa chọn chính xác cỡ nào, ví dụ máu chảy đầm đìa xảy ra trước mắt a!
/72
|