Miệng lưỡi Liên Diệp không phải độc bình thường, thế nhưng nàng cũng chỉ nói thật, căn bản hiện tại Lâm Thanh không hề muốn cưới nàng ta, tuy rằng nàng ta tự nhận mình là vị hôn thê của Lâm Thanh, thế nhưng nếu như Lâm Thanh thực sự không cưới nàng ta, thanh danh của nàng ta cũng mất hết.
“Tiểu Liên, không được nhiều lời!” Thượng Quan Uyển Nhi trách cứ nha hoàn bên cạnh.
“Lầu chủ, Uyển nhi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói một chút chuyện về Lâm Thanh ca ca với tỷ tỷ.”
Thượng Quan Uyển Nhi không chớp mắt nói.
“Nếu như tiểu thư muốn nói với ta về Lâm Thanh, vậy thì tiểu thư không cần phải nói đâu, bởi vì ta cũng không muốn nghe, nếu như tiểu thư không có chuyện gì khác, vậy thì mời tiểu thư trở về đi.”
Thích Dao cự tuyệt, không thèm để ý đến ý tứ của nàng ta.
“Chẳng lẽ lầu chủ không biết ta là vị hôn thê của Lâm Thanh ca ca sao?”
Thượng Quan Uyển Nhi khó hiểu nói.
“Ngươi là vị hôn thê của hắn, ta vừa biết rồi, giờ ngươi có thể đi được rồi.”
Thích Dao nói.
Nàng sờ hộp đựng thức ăn nàng mang theo: “Thức ăn đã nguội rồi, lát nữa phải mang vào phòng bếp hâm nóng một chút.”
Thượng Quan Uyển Nhi không hiểu, vì sao Thích Dao biết nàng là vị hôn thê của Lâm Thanh ca ca mà lại không tức giận, nàng biết Lâm Thanh ca ca thích Thích Dao, vì thế nàng càng muốn xé nát lớp mặt nạ bình tĩnh của Thích Dao.
“Ngươi căn bản cũng không hề thích Lâm Thanh ca ca, tốt nhất là ngươi nên tránh xa huynh ấy một chút.”
Thượng Quan Uyển Nhi quát.
“Ta chưa từng ngăn cản hắn tới thăm ta, cho nên càng không muốn tránh xa hắn, nếu ngươi là vị hôn thê của hắn, vậy ngươi nên giữ hắn thật cẩn thận, tại sao lại tới tìm ta?”
Thích Dao lên xe ngựa.
Liên Diệp cùng Liên Ngẫu đi theo một bên. Cẩn thận đặt hộp đồ ăn của Dương thị và Bàng Lạc Tuyết qua một bên.
Thượng Quan Uyển Nhi cười nhạt: “Mẫu thân của Lâm Thanh ca ca là tiểu thư khuê các, Lâm Thanh ca ca cũng rất yêu thích ta, chúng ta lại là thanh mai trúc mã, chúng ta nhất định sẽ sống chung với nhau!”
Thích Dao nghe xong gật đầu: “Ta chúc các ngươi bạch đầu giai lão! Đi thôi!”
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn xe ngựa chạy như bay, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
“Tiểu thư, Thích Dao đã đi rồi.”
Tiểu Liên nhìn ánh mắt tức giận của Thượng Quan Uyển Nhi.
“Đi, đi tới Lâm phủ!” Dường như Thượng Quan Uyển Nhi vừa nhớ ra chuyện gì đó, hướng về phía Tiểu Liên nói.
“Vâng, tiểu thư!”
Bên trong xe ngựa.
Thích Dao nhìn vòng tay của mình đến xuất thần.
“Hà dĩ trí khiết khoát?
“Tiểu Liên, không được nhiều lời!” Thượng Quan Uyển Nhi trách cứ nha hoàn bên cạnh.
“Lầu chủ, Uyển nhi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói một chút chuyện về Lâm Thanh ca ca với tỷ tỷ.”
Thượng Quan Uyển Nhi không chớp mắt nói.
“Nếu như tiểu thư muốn nói với ta về Lâm Thanh, vậy thì tiểu thư không cần phải nói đâu, bởi vì ta cũng không muốn nghe, nếu như tiểu thư không có chuyện gì khác, vậy thì mời tiểu thư trở về đi.”
Thích Dao cự tuyệt, không thèm để ý đến ý tứ của nàng ta.
“Chẳng lẽ lầu chủ không biết ta là vị hôn thê của Lâm Thanh ca ca sao?”
Thượng Quan Uyển Nhi khó hiểu nói.
“Ngươi là vị hôn thê của hắn, ta vừa biết rồi, giờ ngươi có thể đi được rồi.”
Thích Dao nói.
Nàng sờ hộp đựng thức ăn nàng mang theo: “Thức ăn đã nguội rồi, lát nữa phải mang vào phòng bếp hâm nóng một chút.”
Thượng Quan Uyển Nhi không hiểu, vì sao Thích Dao biết nàng là vị hôn thê của Lâm Thanh ca ca mà lại không tức giận, nàng biết Lâm Thanh ca ca thích Thích Dao, vì thế nàng càng muốn xé nát lớp mặt nạ bình tĩnh của Thích Dao.
“Ngươi căn bản cũng không hề thích Lâm Thanh ca ca, tốt nhất là ngươi nên tránh xa huynh ấy một chút.”
Thượng Quan Uyển Nhi quát.
“Ta chưa từng ngăn cản hắn tới thăm ta, cho nên càng không muốn tránh xa hắn, nếu ngươi là vị hôn thê của hắn, vậy ngươi nên giữ hắn thật cẩn thận, tại sao lại tới tìm ta?”
Thích Dao lên xe ngựa.
Liên Diệp cùng Liên Ngẫu đi theo một bên. Cẩn thận đặt hộp đồ ăn của Dương thị và Bàng Lạc Tuyết qua một bên.
Thượng Quan Uyển Nhi cười nhạt: “Mẫu thân của Lâm Thanh ca ca là tiểu thư khuê các, Lâm Thanh ca ca cũng rất yêu thích ta, chúng ta lại là thanh mai trúc mã, chúng ta nhất định sẽ sống chung với nhau!”
Thích Dao nghe xong gật đầu: “Ta chúc các ngươi bạch đầu giai lão! Đi thôi!”
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn xe ngựa chạy như bay, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
“Tiểu thư, Thích Dao đã đi rồi.”
Tiểu Liên nhìn ánh mắt tức giận của Thượng Quan Uyển Nhi.
“Đi, đi tới Lâm phủ!” Dường như Thượng Quan Uyển Nhi vừa nhớ ra chuyện gì đó, hướng về phía Tiểu Liên nói.
“Vâng, tiểu thư!”
Bên trong xe ngựa.
Thích Dao nhìn vòng tay của mình đến xuất thần.
“Hà dĩ trí khiết khoát?
/396
|