Trong đêm tối, Dương thị nhìn vào khoảng không trong phòng vò vò mi tâm.
Tử Tước và Tử Quyên ở bên cạnh hầu hạ Dương thị.
Thưa phu nhân, mời người dùng tổ yến, ban đêm dùng thứ này sẽ rất tốt cho đôi mắt.
Tử Quyên cố tình nhắc đến nhị tiểu thư chính là vì sợ đại phu nhân không yêu quý thân thể lại làm những chuyện quẫn bách. Những món này chính do Bàng Lạc Tuyết đã tự tay làm dâng cho đại phu nhân.
Ừm, gần đây ta cũng thấy như vậy. Đúng rồi, ngày mai Tuyết Nhi thành hôn, sức khoẻ của lão gia lại không tốt, hay là ngươi lấy đồ cưới đến tới cho ta xem một chút, cũng thuận tiện chọn ra vài thứ tốt trao cho Tuyết Nhi làm đồ cưới.
Thưa phu nhân, không cần làm vậy đâu. Tử Quyên khó khăn nói.
Lúc trước nhị tiểu thư cũng đã từng căn dặn rằng chỗ béo bở không cho người ngoài. Huống chi, chuyện sau này còn không biết thế nào nên cũng không cần chuẩn bị. Những thứ đáng giá vẫn nên để phu nhân giữ lại nhưng nếu như vậy thì bây giờ làm sao Tử Quyên dám nói ra miệng đây.
Như vậy sao được? Đây là chuyện lớn, nếu lão gia có thể tỉnh lại thì tốt rồi.
Hừ, ngươi còn nhớ đến phu quân mình sao? Giọng của lão phu nhân vang vọng từ ngoài cửa vào trong.
Sắc mặt của Đại phu nhân cũng tỏ vẻ khó chịu. Lại nói, từ khi Bàng Quốc Công gặp chuyện, lão phu nhân cũng hôn mê bất tỉnh. Một ngày kia, thân thể lão phu nhân suy sụp, chịu đựng đến hôm nay cũng là điều hiếm thấy rồi.
Thiếp thân bái kiến lão phu nhân.
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.
Dương thị cũng không nói lời nào.
Hiện giờ Quốc Công gia đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, mà hoàng đế lại có chiếu chỉ đem gả nữ nhi ngươi đi là có ý gì, ngươi nhìn còn không hiểu sao? Ý của hoàng gia chính là muốn phủ Bàng Quốc Công chúng ta cũng nên đổi chủ rồi.
Tuy lão phu nhân ít khi ra ngoài nhưng xem ra ai cũng nhìn rõ ý của hoàng đế.
Ý của lão phu nhân là... . . .
Ta luôn cảm thấy không an lòng, hiện tại Chấn nhi còn đang hôn mê bất tỉnh, ngay cả thái y cũng không có cách nào chữa khỏ. Chẳng lẽ trời cao đang muốn diệt vong phủ Bàng Quốc Công chúng ta sao?
Lão phu nhân yên tâm. Tức nhi cũng hiểu được điều này, ngày mai Tuyết Nhi thành thân, tức nhi cũng luôn cảm thấy không yên lòng.
Không có chuyện gì đâu, lần này gả đi nhất định phải xem trọng Tuyết Nhi, không thể để lại xảy ra chuyện gì.
Vâng, lão phu nhân yên tâm, tức nhi hiểu.
Ừm. vậy thì tốt. Ta đi xem Chấn nhi một chút, còn ngươi hãy đến thăm Tuyết Nhi đi.
Vâng, thưa lão phu nhân. Lão phu nhân cũng nghỉ sớm một chút. Dương thị nhìn lão phu nhân nói.
Ừm.
Lão phu nhân mới vừa đi, Dương thị đã quay sang Tử Quyên nói: Đi lấy phượng quan tới đây, ta muốn đích thân lau chúng.
Tuân lệnh phu nhân.
... ... ... ... ... .
Sáng sớm hôm sau, Bàng Lạc Tuyết bị lôi từ trong chăn ra, mọi người bắt đầu ép nàng mặc các loại trang phục.
Công chúa Trường Nhạc cũng sớm rời giường, hoàng hậu cũng đã sớm sai người đưa trang phục tân nương vốn là trang phục cao quý lúc hoàng hậu thành thân trao cho nàng. Thật ra không ai có thể có diễm phúc như vậy nhưng lần này thì ngoại lệ. Đây là lễ thành thân của nhi tử yêu
Tử Tước và Tử Quyên ở bên cạnh hầu hạ Dương thị.
Thưa phu nhân, mời người dùng tổ yến, ban đêm dùng thứ này sẽ rất tốt cho đôi mắt.
Tử Quyên cố tình nhắc đến nhị tiểu thư chính là vì sợ đại phu nhân không yêu quý thân thể lại làm những chuyện quẫn bách. Những món này chính do Bàng Lạc Tuyết đã tự tay làm dâng cho đại phu nhân.
Ừm, gần đây ta cũng thấy như vậy. Đúng rồi, ngày mai Tuyết Nhi thành hôn, sức khoẻ của lão gia lại không tốt, hay là ngươi lấy đồ cưới đến tới cho ta xem một chút, cũng thuận tiện chọn ra vài thứ tốt trao cho Tuyết Nhi làm đồ cưới.
Thưa phu nhân, không cần làm vậy đâu. Tử Quyên khó khăn nói.
Lúc trước nhị tiểu thư cũng đã từng căn dặn rằng chỗ béo bở không cho người ngoài. Huống chi, chuyện sau này còn không biết thế nào nên cũng không cần chuẩn bị. Những thứ đáng giá vẫn nên để phu nhân giữ lại nhưng nếu như vậy thì bây giờ làm sao Tử Quyên dám nói ra miệng đây.
Như vậy sao được? Đây là chuyện lớn, nếu lão gia có thể tỉnh lại thì tốt rồi.
Hừ, ngươi còn nhớ đến phu quân mình sao? Giọng của lão phu nhân vang vọng từ ngoài cửa vào trong.
Sắc mặt của Đại phu nhân cũng tỏ vẻ khó chịu. Lại nói, từ khi Bàng Quốc Công gặp chuyện, lão phu nhân cũng hôn mê bất tỉnh. Một ngày kia, thân thể lão phu nhân suy sụp, chịu đựng đến hôm nay cũng là điều hiếm thấy rồi.
Thiếp thân bái kiến lão phu nhân.
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.
Dương thị cũng không nói lời nào.
Hiện giờ Quốc Công gia đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, mà hoàng đế lại có chiếu chỉ đem gả nữ nhi ngươi đi là có ý gì, ngươi nhìn còn không hiểu sao? Ý của hoàng gia chính là muốn phủ Bàng Quốc Công chúng ta cũng nên đổi chủ rồi.
Tuy lão phu nhân ít khi ra ngoài nhưng xem ra ai cũng nhìn rõ ý của hoàng đế.
Ý của lão phu nhân là... . . .
Ta luôn cảm thấy không an lòng, hiện tại Chấn nhi còn đang hôn mê bất tỉnh, ngay cả thái y cũng không có cách nào chữa khỏ. Chẳng lẽ trời cao đang muốn diệt vong phủ Bàng Quốc Công chúng ta sao?
Lão phu nhân yên tâm. Tức nhi cũng hiểu được điều này, ngày mai Tuyết Nhi thành thân, tức nhi cũng luôn cảm thấy không yên lòng.
Không có chuyện gì đâu, lần này gả đi nhất định phải xem trọng Tuyết Nhi, không thể để lại xảy ra chuyện gì.
Vâng, lão phu nhân yên tâm, tức nhi hiểu.
Ừm. vậy thì tốt. Ta đi xem Chấn nhi một chút, còn ngươi hãy đến thăm Tuyết Nhi đi.
Vâng, thưa lão phu nhân. Lão phu nhân cũng nghỉ sớm một chút. Dương thị nhìn lão phu nhân nói.
Ừm.
Lão phu nhân mới vừa đi, Dương thị đã quay sang Tử Quyên nói: Đi lấy phượng quan tới đây, ta muốn đích thân lau chúng.
Tuân lệnh phu nhân.
... ... ... ... ... .
Sáng sớm hôm sau, Bàng Lạc Tuyết bị lôi từ trong chăn ra, mọi người bắt đầu ép nàng mặc các loại trang phục.
Công chúa Trường Nhạc cũng sớm rời giường, hoàng hậu cũng đã sớm sai người đưa trang phục tân nương vốn là trang phục cao quý lúc hoàng hậu thành thân trao cho nàng. Thật ra không ai có thể có diễm phúc như vậy nhưng lần này thì ngoại lệ. Đây là lễ thành thân của nhi tử yêu
/396
|