Edit : Sóc Là Ta
Vương công công nhìn Bàng Lạc Tuyết thở dài.
Công chúa, không phải lão nô không muốn nói mà lão nô sợ khi mình nói ra thì công chúa cũng chưa chắc sẽ tin tưởng lão nô.
Ồ? Bàng Lạc Tuyết nhìn Vương công công nói: Lời công công nói, câu nào cũng đều là tâm huyết, sao Tuyết Nhi lại không tin? Chẳng lẽ công công nói chất độc này là do Tuyết Nhi bỏ vào sao?
Giọng Bàng Lạc Tuyết lạnh lẽo, ngay cả đến công chúa Trường Nhạc cũng thể hiện nét mặt khó hiểu nhìn Vương công công.
Vương công công nhắm mắt lại nói: Là do tam tiểu thư Bàng gia, cũng chính là trắc phi của Tấn vương làm.
Ngươi nói bậy!
Công chúa Trường Nhạc tát thẳng vào mặt của Vương công công, thậm chí trên ống tay áo của nàng còn dính đầy máu tươi.
Công chúa, ta đã nói rồi các ngươi sẽ không tin tưởng ta.
Lúc này Bàng Lạc Tuyết lạnh giọng hỏi: Làm sao ngươi biết?
Vương công công nghẹn một hồi, trong lòng bắt đầu chột dạ.
Ngươi là người của Tấn vương. Bàng Lạc Tuyết chắc chắn nói.
Vương công công kinh ngạc nhìn Bàng Lạc Tuyết, nha đầu này thực sự rất đáng sợ, thực sự rất đáng sợ.
Công công, ngươi là người của Tấn vương đúng không?
Lúc này, ở trước mặt Bàng Lạc Tuyết, Vương công công đành phải thừa nhận sự thật.
Vâng, lão nô là người của Tấn vương.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Vương công công nói: Công công, ngươi biết Bàng Lạc Băng muốn hại chết Quốc Công gia sao?
Vương công công lắc đầu một cái nói: Tâu công chúa, những điều cần nói thì ta đã nói hết rồi, còn những việc khác lão nô thật sự không biết. Người tha cho ta đi.
Bàng Lạc Tuyết cười cợt Công công, vốn là ta có thể buông tha cho ngươi nhưng ai bảo ngươi lại là người của hắn. Chỉ có thể trách ngươi có mắt không tròng, lại chọn nhầm kẻ thù của ta làm chủ nhân.
Công chúa, đúng là tam tiểu thư đã hại chết Bàng Quốc Công. Bởi vì Vương gia không muốn nhìn thấy Quốc công gia cứ một mực chống đỡ và bênh vực cho Triệu Chính Dương nên hắn lấy vương phi của Vinh thân vương làm nhược điểm để đại công chúa Trường Nhạc phải răm rắp tuân theo lệnh y.
Sắc mặt Trường Nhạc trắng bệch như màu trắng của vách tường. Nàng nhìn Vương công công nói: Ngươi có biết là nhược điểm gì không?
Vương công công gật gù nói: Công chúa nói vậy chắc người cũng biết rồi, chuyện này chính là tâm bệnh của cả đời Vương gia. Nếu Tấn vương đã quyết ý thì tất cả mọi người các ngươi đều phải dưới trướng của hắn.
Còn có ai biết chuyện này không? Công chúa Trường Nhạc hỏi.
Không còn ai biết. Chuyện như vậy thì ai có thể biết được.
Vậy thì tốt.
Công chúa Trường Nhạc nói xong, tiến lên vung một đao kết thúc tính mạng của Vương công công.
Dòng máu màu đỏ tuơi hoà với màu trắng chiếc váy của công chúa Trường Nhạc như vườn hoa thấp thoáng nở đầy những đoá hoa mai bị nhiễm đỏ.
Tẩu tử.
Bàng Lạc Tuyết lo lắng nhìn công chúa Trường Nhạc, nàng vốn luôn luôn dịu dàng hào phóng, am hiểu lễ nghĩa tri thức. Nếu so với bất luận với kẻ nào thì nàng đều là người
Vương công công nhìn Bàng Lạc Tuyết thở dài.
Công chúa, không phải lão nô không muốn nói mà lão nô sợ khi mình nói ra thì công chúa cũng chưa chắc sẽ tin tưởng lão nô.
Ồ? Bàng Lạc Tuyết nhìn Vương công công nói: Lời công công nói, câu nào cũng đều là tâm huyết, sao Tuyết Nhi lại không tin? Chẳng lẽ công công nói chất độc này là do Tuyết Nhi bỏ vào sao?
Giọng Bàng Lạc Tuyết lạnh lẽo, ngay cả đến công chúa Trường Nhạc cũng thể hiện nét mặt khó hiểu nhìn Vương công công.
Vương công công nhắm mắt lại nói: Là do tam tiểu thư Bàng gia, cũng chính là trắc phi của Tấn vương làm.
Ngươi nói bậy!
Công chúa Trường Nhạc tát thẳng vào mặt của Vương công công, thậm chí trên ống tay áo của nàng còn dính đầy máu tươi.
Công chúa, ta đã nói rồi các ngươi sẽ không tin tưởng ta.
Lúc này Bàng Lạc Tuyết lạnh giọng hỏi: Làm sao ngươi biết?
Vương công công nghẹn một hồi, trong lòng bắt đầu chột dạ.
Ngươi là người của Tấn vương. Bàng Lạc Tuyết chắc chắn nói.
Vương công công kinh ngạc nhìn Bàng Lạc Tuyết, nha đầu này thực sự rất đáng sợ, thực sự rất đáng sợ.
Công công, ngươi là người của Tấn vương đúng không?
Lúc này, ở trước mặt Bàng Lạc Tuyết, Vương công công đành phải thừa nhận sự thật.
Vâng, lão nô là người của Tấn vương.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Vương công công nói: Công công, ngươi biết Bàng Lạc Băng muốn hại chết Quốc Công gia sao?
Vương công công lắc đầu một cái nói: Tâu công chúa, những điều cần nói thì ta đã nói hết rồi, còn những việc khác lão nô thật sự không biết. Người tha cho ta đi.
Bàng Lạc Tuyết cười cợt Công công, vốn là ta có thể buông tha cho ngươi nhưng ai bảo ngươi lại là người của hắn. Chỉ có thể trách ngươi có mắt không tròng, lại chọn nhầm kẻ thù của ta làm chủ nhân.
Công chúa, đúng là tam tiểu thư đã hại chết Bàng Quốc Công. Bởi vì Vương gia không muốn nhìn thấy Quốc công gia cứ một mực chống đỡ và bênh vực cho Triệu Chính Dương nên hắn lấy vương phi của Vinh thân vương làm nhược điểm để đại công chúa Trường Nhạc phải răm rắp tuân theo lệnh y.
Sắc mặt Trường Nhạc trắng bệch như màu trắng của vách tường. Nàng nhìn Vương công công nói: Ngươi có biết là nhược điểm gì không?
Vương công công gật gù nói: Công chúa nói vậy chắc người cũng biết rồi, chuyện này chính là tâm bệnh của cả đời Vương gia. Nếu Tấn vương đã quyết ý thì tất cả mọi người các ngươi đều phải dưới trướng của hắn.
Còn có ai biết chuyện này không? Công chúa Trường Nhạc hỏi.
Không còn ai biết. Chuyện như vậy thì ai có thể biết được.
Vậy thì tốt.
Công chúa Trường Nhạc nói xong, tiến lên vung một đao kết thúc tính mạng của Vương công công.
Dòng máu màu đỏ tuơi hoà với màu trắng chiếc váy của công chúa Trường Nhạc như vườn hoa thấp thoáng nở đầy những đoá hoa mai bị nhiễm đỏ.
Tẩu tử.
Bàng Lạc Tuyết lo lắng nhìn công chúa Trường Nhạc, nàng vốn luôn luôn dịu dàng hào phóng, am hiểu lễ nghĩa tri thức. Nếu so với bất luận với kẻ nào thì nàng đều là người
/396
|