Tấn vương nhìn Bàng Lạc Vũ nằm trên đất thì đưa tay điểm huyệt nàng. Lúc này Bàng Lạc Vũ cũng sợ hãi, cả người đều bắt đầu run rẩy.
Ngươi cũng sợ sao? Nữ nhân Bàng gia các người thực sự rất lợi hại.
Tấn vương cầm chủy thủ trong tay, ngồi xổm xuống trước mặt Bàng Lạc Vũ.
Nữ nhân này chính là sự sỉ nhục của cả đời hắn, đã không biết xấu hổ lại còn cố tình mang thêm một đứa con hoang muốn giành tước vị của hắn.
Ôi! Tấn vương sờ sờ chân của mình.
Độc dược của Bàng Lạc Tuyết thực sự rất lợi hại.
Bàng Lạc Vũ sợ hãi trợn to hai mắt.
Tấn vương thoả mãn gật gù.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . . .
Bàng Lạc Tuyết bưng chén thuốc đứng bên cạnh hầu hạ Dương thị.
Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc cũng đứng một bên cẩn thận hầu hạ Dương thị. Gần đây, trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện nên bệnh nhức đầu của Dương thị lại phát tác. Bàng Lạc Tuyết và công chúa Trường Nhạc không thể làm gì khác hơn là chăm chỉ bên cạnh hầu hạ cho nàng.
Mấy hài tử này, gần đây cũng có nhiều chuyện xảy ra nên các con phải biết tự chăm sóc cho chính mình. Xem kìa, Trường Nhạc đã gầy nhiều như vậy, nếu như Vinh thân vương nhìn thấy, có lẽ nhất định trách ta.
Trường Nhạc ngượng ngùng cười nói: Mẫu thân, đây là dược do Tuyết Nhi tự mình đưa đến. Mẫu thân xem gần đây con cũng mập ra, mà thân thể mẫu thân sớm khoẻ lại thì chúng con mới yên tâm được.
Ôi, ta cũng hy vọng chúng ta sẽ vượt qua được những ngày tháng khó khăn này.
Bàng Lạc Tuyết đứng bên cạnh cũng không nói tiếng nào.
Dương thị nhìn nữ nhi của mình, cảm thấy nàng quá độc lập lẫn ngoan cường.
Tuyết Nhi, khi nào con trở về phủ Dự Vương?” Dương thị hỏi.
Bàng Lạc Tuyết nhún vai nói: Chẳng lẽ mẫu thân không vừa ý nữ nhi nên muốn đuổi con đi sao?
Đương nhiên là không phải. Nương còn ước gì cả đời con luôn ở bên cạnh ta nhưng Tuyết nhi đã gả đi rồi thì phải nên hạnh phúc bên phu gia, nếu không sẽ có nhiều lời dèm pha.” Dương thị lo lắng nói.
Không sao mà, con đã bàn luận chuyện này với Vương gia rồi. Thân thể nương không tốt nên con dự định sẽ để người ở trong biệt viện dưỡng thương một thời gian ngắn, dù sao cũng tốt hơn là ở đây nhìn thấy cảnh mà đau lòng. Bàng Lạc Tuyết nói.
Tất cả đều nghe lời con đi.
Bàng Lạc Tuyết gật gù, cũng dặn dò Dương thị nghỉ ngơi sớm, sau đó dẫn phu thê Bàng Sách ra khỏi phòng.
Tuyết Nhi, muội đang tính toán điều gì?
Ừm, muội dự định để huynh tẩu đi theo mẫu thân. Bàng Lạc Tuyết nói.
Việc này sao có thể được, nơi này là nhà của chúng ta.
Thế nhưng phụ thân chúng ta chính là bị hoàng thượng hại chết. Bàng Lạc Tuyết đỏ mắt nói.
Bàng Sách vỗ đầu Bàng Lạc Tuyết: Huynh biết rồi, huynh đang sai người đi điều tra tìm chứng cứ.
Trường Nhạc nhìn Bàng Lạc Tuyết nhỏ giọng nói: Tuyết Nhi, tỷ có thể dẫn phụ thân tỷ đi không?
Trường Nhạc biết chuyện này là trái với luân thường đạo lý. Mình đã gả tới Bàng gia thì tại sao còn có thể muốn dẫn theo phụ thân mình đi cùng?
Bàng Lạc Tuyết cười nói: Ca ca nhất định phải phụng dưỡng Vinh thân vương thật tốt.
Bàng Sách kéo tay Trường Nhạc nói: Dĩ nhiên là được rồi, phụ vương nhất định phải cùng đi với chúng ta.
Ừm. Trường Nhạc hài lòng tựa vào lồng ngực Bàng Sách.
Chuyện này giao cho huynh tẩu làm đó, càng nhanh càng
Ngươi cũng sợ sao? Nữ nhân Bàng gia các người thực sự rất lợi hại.
Tấn vương cầm chủy thủ trong tay, ngồi xổm xuống trước mặt Bàng Lạc Vũ.
Nữ nhân này chính là sự sỉ nhục của cả đời hắn, đã không biết xấu hổ lại còn cố tình mang thêm một đứa con hoang muốn giành tước vị của hắn.
Ôi! Tấn vương sờ sờ chân của mình.
Độc dược của Bàng Lạc Tuyết thực sự rất lợi hại.
Bàng Lạc Vũ sợ hãi trợn to hai mắt.
Tấn vương thoả mãn gật gù.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . . .
Bàng Lạc Tuyết bưng chén thuốc đứng bên cạnh hầu hạ Dương thị.
Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc cũng đứng một bên cẩn thận hầu hạ Dương thị. Gần đây, trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện nên bệnh nhức đầu của Dương thị lại phát tác. Bàng Lạc Tuyết và công chúa Trường Nhạc không thể làm gì khác hơn là chăm chỉ bên cạnh hầu hạ cho nàng.
Mấy hài tử này, gần đây cũng có nhiều chuyện xảy ra nên các con phải biết tự chăm sóc cho chính mình. Xem kìa, Trường Nhạc đã gầy nhiều như vậy, nếu như Vinh thân vương nhìn thấy, có lẽ nhất định trách ta.
Trường Nhạc ngượng ngùng cười nói: Mẫu thân, đây là dược do Tuyết Nhi tự mình đưa đến. Mẫu thân xem gần đây con cũng mập ra, mà thân thể mẫu thân sớm khoẻ lại thì chúng con mới yên tâm được.
Ôi, ta cũng hy vọng chúng ta sẽ vượt qua được những ngày tháng khó khăn này.
Bàng Lạc Tuyết đứng bên cạnh cũng không nói tiếng nào.
Dương thị nhìn nữ nhi của mình, cảm thấy nàng quá độc lập lẫn ngoan cường.
Tuyết Nhi, khi nào con trở về phủ Dự Vương?” Dương thị hỏi.
Bàng Lạc Tuyết nhún vai nói: Chẳng lẽ mẫu thân không vừa ý nữ nhi nên muốn đuổi con đi sao?
Đương nhiên là không phải. Nương còn ước gì cả đời con luôn ở bên cạnh ta nhưng Tuyết nhi đã gả đi rồi thì phải nên hạnh phúc bên phu gia, nếu không sẽ có nhiều lời dèm pha.” Dương thị lo lắng nói.
Không sao mà, con đã bàn luận chuyện này với Vương gia rồi. Thân thể nương không tốt nên con dự định sẽ để người ở trong biệt viện dưỡng thương một thời gian ngắn, dù sao cũng tốt hơn là ở đây nhìn thấy cảnh mà đau lòng. Bàng Lạc Tuyết nói.
Tất cả đều nghe lời con đi.
Bàng Lạc Tuyết gật gù, cũng dặn dò Dương thị nghỉ ngơi sớm, sau đó dẫn phu thê Bàng Sách ra khỏi phòng.
Tuyết Nhi, muội đang tính toán điều gì?
Ừm, muội dự định để huynh tẩu đi theo mẫu thân. Bàng Lạc Tuyết nói.
Việc này sao có thể được, nơi này là nhà của chúng ta.
Thế nhưng phụ thân chúng ta chính là bị hoàng thượng hại chết. Bàng Lạc Tuyết đỏ mắt nói.
Bàng Sách vỗ đầu Bàng Lạc Tuyết: Huynh biết rồi, huynh đang sai người đi điều tra tìm chứng cứ.
Trường Nhạc nhìn Bàng Lạc Tuyết nhỏ giọng nói: Tuyết Nhi, tỷ có thể dẫn phụ thân tỷ đi không?
Trường Nhạc biết chuyện này là trái với luân thường đạo lý. Mình đã gả tới Bàng gia thì tại sao còn có thể muốn dẫn theo phụ thân mình đi cùng?
Bàng Lạc Tuyết cười nói: Ca ca nhất định phải phụng dưỡng Vinh thân vương thật tốt.
Bàng Sách kéo tay Trường Nhạc nói: Dĩ nhiên là được rồi, phụ vương nhất định phải cùng đi với chúng ta.
Ừm. Trường Nhạc hài lòng tựa vào lồng ngực Bàng Sách.
Chuyện này giao cho huynh tẩu làm đó, càng nhanh càng
/396
|