Edit : Sóc Là Ta
Cái chết của Nhược Phương cũng không khiến Triệu Chính Dương chấn động mạnh đến mức chấn động hay tiếc thương nàng. Cảm tình đối với hoàng cung thực sự quá đạm bạc, mẫu hậu muốn giết chết nhi tử của chính mình, phụ thân lại muốn tính mạng của mẫu hậu mình. Đây quả là một nơi thật đáng sợ.
Vương gia, Nhược Phương cô cô đã chết rồi.
Hãy an táng nàng thật tốt. Triệu Chính Dương cũng không đành lòng tiếp tục nhìn nữa nên cũng đang muốn rời khỏi đó.
Hoàng thượng cũng đang ở đó. Bơi nói.
Không phải bản vương không biết hắn đang có ý đồ gì nhưng ta chỉ nể tình phụ tử nên ngoảnh mặt làm ngơ. Hiện tại hắn bức tử mẫu hậu ta, lại hại chết huynh đệ chưa xuất thế làm người trong bụng mẫu hậu, làm sao bản vương lại nuốt trôi cơn giận này? Ánh mắt Triệu Chính Dương dần đỏ lên.
Vương gia, thực ra trước khi đi, Vương phi đã nói rồi, chuyện của hoàng thượng, nàng không muốn Vương gia can thiệp. Vương phi còn nói làm nhiều chuyện xấu ắt có báo ứng.
Triệu Chính Dương sững sờ nói: Tuyết Nhi thật sự đã nói như vậy?
Vâng, Vương Phi nói Vương gia phải bảo trọng.
Triệu Chính Dương sững sờ: Xem ra Tuyết Nhi biết tất cả mọi chuyện, chỉ là nàng đang đau thấu tâm can nên không muốn quản chuyện này.
Vương gia không trách Vương Phi ra đi không lời từ biệt ư? Nếu Vương Phi không đi, Hoàng hậu nương nương có lẽ sẽ không chết.
Ta không trách nàng vì tất cả đều là lỗi của ta. Đi thôi!
Tuân lệnh, Vương gia.
Cách xa Đông Tần quốc, Bàng Lạc Tuyết khoác một chiếc áo choàng dày đặc ấm áp nhưng tay nàng vẫn cực kỳ lạnh lẽo.
Tiểu thư, nghe nói hoàng hậu ở Đông Tần quốc đã tạ thế.
Bàng Lạc Tuyết đưa tay đón nhận một mảnh hoa tuyết, rõ ràng là màu trắng thuần khiết như vậy mà khi hòa tan với bùn trên đất cũng liền trở nên dơ bẩn không thể tả.
Biết rồi. Ngươi hãy nói với Thương Dực, ngày mai chúng ta sẽ đến Bắc Yến quốc.
Tuân lệnh, tiểu thư.
Đúng rồi. Ta vẫn chưa biết ngươi tên gì? Bàng Lạc Tuyết nhìn nha đầu đang trầm mặc ít lời hỏi.
Nô tỳ tên là U Nhược.
Cái tên rất thích hợp với con người của ngươi. Bàng Lạc Tuyết nói.
Đa tạ tiểu thư tán thưởng.
Bàng Lạc Tuyết phất tay một cái, ra hiệu cho nàng lui xuống, lại đưa tay ra nhìn thấy trong lòng bàn tay của mình từng đoá hoa tuyết đang dần hóa thành từng giọt nước óng ánh. Nàng thầm thở dài, điều nên tới ắt sẽ tới nhưng hiện tại nàng muốn những người này nợ máu phải trả bằng máu.
Trong hoàng cung
Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, không thể không nói cái chết của hoàng hậu khiến trong lòng hắn thả lỏng không ít. Thế nhưng nếu như có thể lưu lại cốt nhục của hắn thì thật là tốt rồi. Lại nói, sau khi Nam Cung gia biết tin hoàng hậu chết thì bọn họ cũng sẽ quay về, điều này chính là điều đang khiến hắn nhức đầu không thôi.
Kẹt kẹt!
Hoàng công công bưng một bát canh nhìn vào ánh mắt Hoàng đế nói: Hoàng thượng, ngài nghỉ ngơi một chút đi. Đây là canh hầm do nô tài sai phòng bếp ninh nhừ. Ngài hãy nếm thử một chút.
Ừm, để ở đó đi, ngươi có hỏi thăm thiên sư khi nào mới đem đan dược đến cho ta không?
Vâng, thưa hoàng thượng, thiên sư đang chuẩn bị.
Hoàng đế thoả mãn gật gù Rốt cục cũng đến lúc Vũ Dương báo
Cái chết của Nhược Phương cũng không khiến Triệu Chính Dương chấn động mạnh đến mức chấn động hay tiếc thương nàng. Cảm tình đối với hoàng cung thực sự quá đạm bạc, mẫu hậu muốn giết chết nhi tử của chính mình, phụ thân lại muốn tính mạng của mẫu hậu mình. Đây quả là một nơi thật đáng sợ.
Vương gia, Nhược Phương cô cô đã chết rồi.
Hãy an táng nàng thật tốt. Triệu Chính Dương cũng không đành lòng tiếp tục nhìn nữa nên cũng đang muốn rời khỏi đó.
Hoàng thượng cũng đang ở đó. Bơi nói.
Không phải bản vương không biết hắn đang có ý đồ gì nhưng ta chỉ nể tình phụ tử nên ngoảnh mặt làm ngơ. Hiện tại hắn bức tử mẫu hậu ta, lại hại chết huynh đệ chưa xuất thế làm người trong bụng mẫu hậu, làm sao bản vương lại nuốt trôi cơn giận này? Ánh mắt Triệu Chính Dương dần đỏ lên.
Vương gia, thực ra trước khi đi, Vương phi đã nói rồi, chuyện của hoàng thượng, nàng không muốn Vương gia can thiệp. Vương phi còn nói làm nhiều chuyện xấu ắt có báo ứng.
Triệu Chính Dương sững sờ nói: Tuyết Nhi thật sự đã nói như vậy?
Vâng, Vương Phi nói Vương gia phải bảo trọng.
Triệu Chính Dương sững sờ: Xem ra Tuyết Nhi biết tất cả mọi chuyện, chỉ là nàng đang đau thấu tâm can nên không muốn quản chuyện này.
Vương gia không trách Vương Phi ra đi không lời từ biệt ư? Nếu Vương Phi không đi, Hoàng hậu nương nương có lẽ sẽ không chết.
Ta không trách nàng vì tất cả đều là lỗi của ta. Đi thôi!
Tuân lệnh, Vương gia.
Cách xa Đông Tần quốc, Bàng Lạc Tuyết khoác một chiếc áo choàng dày đặc ấm áp nhưng tay nàng vẫn cực kỳ lạnh lẽo.
Tiểu thư, nghe nói hoàng hậu ở Đông Tần quốc đã tạ thế.
Bàng Lạc Tuyết đưa tay đón nhận một mảnh hoa tuyết, rõ ràng là màu trắng thuần khiết như vậy mà khi hòa tan với bùn trên đất cũng liền trở nên dơ bẩn không thể tả.
Biết rồi. Ngươi hãy nói với Thương Dực, ngày mai chúng ta sẽ đến Bắc Yến quốc.
Tuân lệnh, tiểu thư.
Đúng rồi. Ta vẫn chưa biết ngươi tên gì? Bàng Lạc Tuyết nhìn nha đầu đang trầm mặc ít lời hỏi.
Nô tỳ tên là U Nhược.
Cái tên rất thích hợp với con người của ngươi. Bàng Lạc Tuyết nói.
Đa tạ tiểu thư tán thưởng.
Bàng Lạc Tuyết phất tay một cái, ra hiệu cho nàng lui xuống, lại đưa tay ra nhìn thấy trong lòng bàn tay của mình từng đoá hoa tuyết đang dần hóa thành từng giọt nước óng ánh. Nàng thầm thở dài, điều nên tới ắt sẽ tới nhưng hiện tại nàng muốn những người này nợ máu phải trả bằng máu.
Trong hoàng cung
Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, không thể không nói cái chết của hoàng hậu khiến trong lòng hắn thả lỏng không ít. Thế nhưng nếu như có thể lưu lại cốt nhục của hắn thì thật là tốt rồi. Lại nói, sau khi Nam Cung gia biết tin hoàng hậu chết thì bọn họ cũng sẽ quay về, điều này chính là điều đang khiến hắn nhức đầu không thôi.
Kẹt kẹt!
Hoàng công công bưng một bát canh nhìn vào ánh mắt Hoàng đế nói: Hoàng thượng, ngài nghỉ ngơi một chút đi. Đây là canh hầm do nô tài sai phòng bếp ninh nhừ. Ngài hãy nếm thử một chút.
Ừm, để ở đó đi, ngươi có hỏi thăm thiên sư khi nào mới đem đan dược đến cho ta không?
Vâng, thưa hoàng thượng, thiên sư đang chuẩn bị.
Hoàng đế thoả mãn gật gù Rốt cục cũng đến lúc Vũ Dương báo
/396
|