Edit : Sóc Là Ta
Ái phi đứng lên đi, lát nữa muộn một chút trẫm sẽ đến thăm nàng.
Tình phi mừng rỡ đứng dậy: Đa tạ hoàng thượng.
Ngươi lui xuống trước đi, gọi Tiểu Đức Tử vào đây.
Vâng, thần thiếp xin cáo lui.
Tình phi vừa ra khỏi cung hoàng hậu, sống lưng cũng túa ra mồ hôi lạnh. Vừa nãy ánh mắt của Hoàng đế tựa như đang muốn giết chết nàng vậy.
Nương nương, người sao vậy?
Bổn cung không sao, hồi cung đi.
Tay Tình phi run run đỡ tay cung nữ chậm rãi trở về.
Ngu xuẩn! Triệu Chính Dương bắt đầu giận dữ chính mình, phun ra một ngụm rượu.
Bệ hạ, ngài không sao chứ? Tiểu Đức Tử nói.
Hoàng đế vung tay nói: Tình phi thực sự càng lúc càng to gan, gọi Bơi cho triệu thái y đến đây.
Vâng, thưa hoàng thượng.
Tiểu Đức Tử khom người xin cáo lui.
Bơi dẫn thái y đến và chỉ vào bàn cơm. Thái y nghiên cứu cả nửa ngày nhưng vẫn không tìm ra cái gì, ngược lại hắn phát hiện trong rượu có xuân dược.
Hoàng đế gật gù ra hiệu cho Tiểu Đức Tử dẫn hắn lui xuống, còn mình đi dạo trong cung.
Hoàng thượng, đã qua nhiều năm như vậy mà Hoàng hậu nương nương cũng chưa trở về. Chắc chắn nương nương đã biết chuyện ngài lập tứ phi tử rồi. Ngài cũng biết tính khí của Hoàng hậu nương nương rồi, sợ là. . . .
Ánh mắt Triệu Chính Dương lạnh lẽo, còn Bơi nhẹ thở dài.
Hãy loan truyền tin tức ra ngoài rằng trẫm trúng độc, đem Tình phi nhốt vào thiên lao. Triệu Chính Dương nói.
Tuân lệnh Hoàng thượng, thuộc hạ biết phải làm sao.
Triệu Chính Dương gật gù.
Mới vừa rồi Tình phi đáng thương còn đang ảo tưởng về một đêm hạnh phúc, thậm chí nàng còn nghĩ phải dọn dẹp bớt mấy người phụ nhân kia đi, còn đang chọn lựa rằng mình phải mặc gì cho tương xứng với đêm hạnh phúc này mà giờ chỉ trong thoáng chốc nàng đã ngồi trong nhà đá lạnh. Còn ba phi tử khác cũng đang thành thật trêu chọc nàng.
Vương thừa tướng đáng thương vẫn còn đang suy nghĩ nữ nhi của chính mình tối nay được vào Thần hi cung, quả thực là nằm mơ.
Bắc yến quốc
Xe ngựa của Kỳ Nguyệt gặp chuyện cũng nằm trong kế hoạch dự liệu của phi tử đại hoàng tử. Mẫu thân nàng vốn rất thương yêu mình mà từ đâu lại xuất hiện một muội muội. Tuy rằng muội muội rất nghe lời nàng nhưng có điều đại hoàng tử lại quá mức yêu thích ả. Một điều nàng không ngờ đến là tiện nhân này lại dĩ nhiên âm thầm có hài tử, như vậy làm sao nàng lại khoan dung ả? Nàng nên diệt trừ ả thật tốt.
Nương nương, Kỳ Nguyệt nương nương đã trở về.
Cái gì? Phi tử đại hoàng tử hô lớn.
Không thể nào, mẫu thân đã đáp ứng ta rằng lần này nhất định sẽ diệt trừ nàng. Không lẽ số mệnh con tiện nhân này lớn đến như vậy? Phi tử của đại hoàng tử không tin nói.
Đi thôi, chúng ta đi xem một chút, xem muội muội ngoan của ta thế nào. Phi tử của đại hoàng tử nổi giận nói.
Kỳ Nguyệt trở lại Vương phủ, y phục trên người đã sớm rách tả tơi, trên khuôn mặt còn có chút trầy xước.
Nguyệt Nhi, nàng làm sao vậy? Đại hoàng tử nhìn nàng với dáng vẻ này xuất hiện thì sợ hết hồn.
Muội làm sao vậy? Còn phi tử đại hoàng tử nhìn Kỳ Nguyệt một thân chật vật, trong lòng thầm mắng mẫu thân mình không giết nàng.
Đại hoàng tử nói: Ái phi tới thật đúng lúc, nàng xem Nguyệt Nhi giống như là đã gặp sơn tặc vậy.
Phi tử của đại hoàng tử phi nhìn hắn ôm Kỳ Nguyệt thì ánh mắt khó chịu nói: Vương gia, ngài vẫn nên để muội muội nghỉ ngơi. Dù sao muội muội đã chịu nhiều kinh hãi mà nàng cũng mới vừa sẩy thai, sợ rằng cũng không thể lại chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Đại hoàng tử suy nghĩ một chút lại gật gù, thả tay Kỳ Nguyệt ra.
Vương gia, hoàng thượng muốn ngài tiến cung, Vương gia vẫn nên mau mau đi thôi. Nếu ngài chậm trễ, sợ là yêu nghiệt bên cạnh phụ hoàng sẽ còn nói những lời khó nghe hơn.
Đại hoàng tử cau mày suy nghĩ một chút, chuyện này hắn cũng cảm thấy rất đúng. Nữ nhân này không biết lai lịch ở đâu, mà gần đây phụ hoàng lại càng ngày càng có thành kiến với hắn. Vì lẽ đó, hiện tại hắn muốn dựa vào thế
Ái phi đứng lên đi, lát nữa muộn một chút trẫm sẽ đến thăm nàng.
Tình phi mừng rỡ đứng dậy: Đa tạ hoàng thượng.
Ngươi lui xuống trước đi, gọi Tiểu Đức Tử vào đây.
Vâng, thần thiếp xin cáo lui.
Tình phi vừa ra khỏi cung hoàng hậu, sống lưng cũng túa ra mồ hôi lạnh. Vừa nãy ánh mắt của Hoàng đế tựa như đang muốn giết chết nàng vậy.
Nương nương, người sao vậy?
Bổn cung không sao, hồi cung đi.
Tay Tình phi run run đỡ tay cung nữ chậm rãi trở về.
Ngu xuẩn! Triệu Chính Dương bắt đầu giận dữ chính mình, phun ra một ngụm rượu.
Bệ hạ, ngài không sao chứ? Tiểu Đức Tử nói.
Hoàng đế vung tay nói: Tình phi thực sự càng lúc càng to gan, gọi Bơi cho triệu thái y đến đây.
Vâng, thưa hoàng thượng.
Tiểu Đức Tử khom người xin cáo lui.
Bơi dẫn thái y đến và chỉ vào bàn cơm. Thái y nghiên cứu cả nửa ngày nhưng vẫn không tìm ra cái gì, ngược lại hắn phát hiện trong rượu có xuân dược.
Hoàng đế gật gù ra hiệu cho Tiểu Đức Tử dẫn hắn lui xuống, còn mình đi dạo trong cung.
Hoàng thượng, đã qua nhiều năm như vậy mà Hoàng hậu nương nương cũng chưa trở về. Chắc chắn nương nương đã biết chuyện ngài lập tứ phi tử rồi. Ngài cũng biết tính khí của Hoàng hậu nương nương rồi, sợ là. . . .
Ánh mắt Triệu Chính Dương lạnh lẽo, còn Bơi nhẹ thở dài.
Hãy loan truyền tin tức ra ngoài rằng trẫm trúng độc, đem Tình phi nhốt vào thiên lao. Triệu Chính Dương nói.
Tuân lệnh Hoàng thượng, thuộc hạ biết phải làm sao.
Triệu Chính Dương gật gù.
Mới vừa rồi Tình phi đáng thương còn đang ảo tưởng về một đêm hạnh phúc, thậm chí nàng còn nghĩ phải dọn dẹp bớt mấy người phụ nhân kia đi, còn đang chọn lựa rằng mình phải mặc gì cho tương xứng với đêm hạnh phúc này mà giờ chỉ trong thoáng chốc nàng đã ngồi trong nhà đá lạnh. Còn ba phi tử khác cũng đang thành thật trêu chọc nàng.
Vương thừa tướng đáng thương vẫn còn đang suy nghĩ nữ nhi của chính mình tối nay được vào Thần hi cung, quả thực là nằm mơ.
Bắc yến quốc
Xe ngựa của Kỳ Nguyệt gặp chuyện cũng nằm trong kế hoạch dự liệu của phi tử đại hoàng tử. Mẫu thân nàng vốn rất thương yêu mình mà từ đâu lại xuất hiện một muội muội. Tuy rằng muội muội rất nghe lời nàng nhưng có điều đại hoàng tử lại quá mức yêu thích ả. Một điều nàng không ngờ đến là tiện nhân này lại dĩ nhiên âm thầm có hài tử, như vậy làm sao nàng lại khoan dung ả? Nàng nên diệt trừ ả thật tốt.
Nương nương, Kỳ Nguyệt nương nương đã trở về.
Cái gì? Phi tử đại hoàng tử hô lớn.
Không thể nào, mẫu thân đã đáp ứng ta rằng lần này nhất định sẽ diệt trừ nàng. Không lẽ số mệnh con tiện nhân này lớn đến như vậy? Phi tử của đại hoàng tử không tin nói.
Đi thôi, chúng ta đi xem một chút, xem muội muội ngoan của ta thế nào. Phi tử của đại hoàng tử nổi giận nói.
Kỳ Nguyệt trở lại Vương phủ, y phục trên người đã sớm rách tả tơi, trên khuôn mặt còn có chút trầy xước.
Nguyệt Nhi, nàng làm sao vậy? Đại hoàng tử nhìn nàng với dáng vẻ này xuất hiện thì sợ hết hồn.
Muội làm sao vậy? Còn phi tử đại hoàng tử nhìn Kỳ Nguyệt một thân chật vật, trong lòng thầm mắng mẫu thân mình không giết nàng.
Đại hoàng tử nói: Ái phi tới thật đúng lúc, nàng xem Nguyệt Nhi giống như là đã gặp sơn tặc vậy.
Phi tử của đại hoàng tử phi nhìn hắn ôm Kỳ Nguyệt thì ánh mắt khó chịu nói: Vương gia, ngài vẫn nên để muội muội nghỉ ngơi. Dù sao muội muội đã chịu nhiều kinh hãi mà nàng cũng mới vừa sẩy thai, sợ rằng cũng không thể lại chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Đại hoàng tử suy nghĩ một chút lại gật gù, thả tay Kỳ Nguyệt ra.
Vương gia, hoàng thượng muốn ngài tiến cung, Vương gia vẫn nên mau mau đi thôi. Nếu ngài chậm trễ, sợ là yêu nghiệt bên cạnh phụ hoàng sẽ còn nói những lời khó nghe hơn.
Đại hoàng tử cau mày suy nghĩ một chút, chuyện này hắn cũng cảm thấy rất đúng. Nữ nhân này không biết lai lịch ở đâu, mà gần đây phụ hoàng lại càng ngày càng có thành kiến với hắn. Vì lẽ đó, hiện tại hắn muốn dựa vào thế
/396
|