Cẩn Nhi, đi chuẩn bị y phục để ta mặc tối hôm nay đi, trong cung có nhiều thị phi, tuyệt đối đừng có qua loa. Từ ngày Tô Khanh Lạc ỏ chỗ của Mặc lão thái y trở lại thì một giây cũng không từng ngừng đọc sách thuốc mà Mặc lão thái y cho, đã đọc cả một buổi chiều, giờ phút này vẫn không có dừng lại.
Cẩn Nhi sợ quấy rầy đến Tô Khanh Lạc, chỉ là nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, lặng lẽ đi chuẩn bị.
Tô Khanh Lạc lại nhìn một lúc, cuối cùng để quyển sách xuống, dụi dụi mắt đứng lên, chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, trên trời ánh nắng buổi chiều đã xuất hiện, ngược lại đó cũng là một cảnh đẹp.
Có điều bây giờ có thể không còn thời gian để thưởng thức cảnh đẹp nữa, Tô Khanh Lạc đi vào bên trong, Cẩn Nhi đang từ bên trong đi ra: Tiểu thư, người xem xong rồi sao? Nô tỳ đang muốn đi ra ngoài gọi người đấy, thời gian không còn sớm, tiểu thư nhanh rửa mặt một chút đi.
Được. Tô Khanh Lạc gật đầu một cái, Thanh Du và Thúy Vu đã đứng ở một bên chuẩn bị hầu hạ.
Tô Khanh Lạc liếc mắt nhìn y phục Thúy Vu đang cầm trong tay, đi tới ngồi lên một cái ghế điêu khắc bằng gỗ đàn hương ở một bên cạnh: Y phục này là do các ngươi chọn để ta mặc vào dạ yến ngày hôm nay sao?
Vâng tiểu thư, y phục này là Thúy Vu chọn, nô tỳ cũng thấy không tệ, nên chọn nó. Cẩn Nhi trả lời đúng sự thật.
Tô Khanh Lạc nghe vậy nhìn sang Thúy Vu, Thúy Vu bị nhìn có chút hoảng hốt, trên mặt vẫn cố gắng bình tĩnh nói: Y phục này mới được làm trước đây không lâu, là loại vải gấm lưu nguyệt nổi tiếng, ban ngày nhìn rất đẹp, đặc biệt nhất chính là, gấm lưu nguyệt này nếu như nhìn dưới ánh trăng thì sẽ hiện ra ánh sáng lung linh, tiểu thư mặc vào nhất định sẽ giống như tiên nữ hạ phàm. Nô tỳ nhớ là hình như tiểu thư chưa từng mặc bộ y phục này, màu đỏ lchính là màu của sự vui vẻ, nên dạ yến hôm nay, sẽ chọn cái này.
Ồ. Tô Khanh Lạc nhàn nhạt nói một tiếng, một lúc lâu cũng không nói lời nào, cứ lẳng lặng mà nhìn Thúy Vu như vậy, trên trán của Thúy Vu đã chảy mồ hôi ròng ròng.
Qua một lúc lâu, Tô Khanh Lạc mới chậm rãi mở miệng: Ngươi có lòng, y phục này xác thực rất đẹp.
Thúy Vu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tô Khanh Lạc nói tiếp: Có điều từ trước đến giờ ta không thích những màu sắc tươi đẹp như vậy, Cẩn Nhi, ngươi mang cái váy dài Vân Cẩm màu xanh nước biển tới đây đi.
Tiểu thư... Thúy Vu còn muốn nói điều gì.
Tô Khanh Lạc căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện, trực tiếp cắt ngang: Thế nào, thứ ta thích mà ngươi cũng muốn làm chủ sao?
Thúy Vu ra sức lắc đầu, nói: Nô tỳ không dám.
Mặc vào y phục mà Cẩn Nhi mới mang ra, Thanh Du tỉ mĩ trang điểm cho Tô Khanh Lạc.
Mang tới khăn che mặt, che lại vết sẹo trên gương mặt, Tô Khanh Lạc đứng dậy. Nhìn thấy Thúy Vu đang đứng ở một bên, dáng vẻ giống như vẫn còn sợ hãi, Tô Khanh Lạc sâu sắc nhìn Thúy Vu một cái: Ngươi không cần sợ hãi như vậy, sau này nên chú ý nhiều một chút thứ mà ta thích là được.
Vâng, tiểu thư. Thúy Vu cúi người nói.
Bởi vì dạ yến hôm nay có quá nhiều người, vì vậy mỗi người chỉ có thể mang theo một người hầu để tiến cung, Trần ma ma trở về phủ, Tô Khanh Lạc để Cẩn Nhi ở lại trong phủ để chuẩn bị, chỉ mang Thanh Du theo.
Tiểu thư... Trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Khanh Lạc và Cẩn Nhi, Cẩn Nhi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, không có ai chú ý tới tình hình trong phòng. Đi lên phía trước, ở bên tai của Tô Khanh Lạc nói nhỏ vài câu.
Đúng như vậy sao? Ngươi có thể kiểm tra cẩn thận chưa? Trong mắt của Tô Khanh Lạc nổi lên một chút giận dữ, rất nhanh đã trở nên bình tĩnh lại.
Cẩn Nhi khẳng định gật đầu một cía.
Tô Khanh Lạc khẽ nhíu mày lại: Ngươi có biết đó là thứ gì không?
Không biết, Cẩn Nhi lắc lắc đầu, từ trong tay áo móc ra một túi thơm: Có điều nô tỳ nhân lúc nàng ta đi khỏi đã đổi đồ đi, tất cả đều ở trong đây.
Tô Khanh Lạc nhận lấy túi thơm, mở ra bên trong túi là một ít lá khô. Để túi thơm sát vào mũi ngửi một cái, cầm một chiếc lá lên cẩn thận nhìn một chút, càng nhíu mày chặt hơn.
Ta biết rồi, tối nay ngươi hãy ở lại trong viện, xem cẩn thận, đừng để cho nàng ta làm ra chuyện gì nữa, những người khác cũng cần chú ý một chút. Tô Khanh Lạc thu hồi túi thơm, cẩn thận dặn dò.
Cẩn Nhi nghiêm túc gật đầu.
Tô Khanh Lạc mang theo Thanh Du đi tới Duy Trinh viện, lại thấy Tô Khê Nguyệt đi tới.
Tô Khanh Lạc không có một chút kinh ngạc nào, phụ thân quả nhiên thương yêu Tô Khê Nguyệt, loại dạ yến lớn như vậy cũng không quên mang theo nàng ta, đích nữ là nàng ở trước mặt ông ta nha. Chỉ sợ ở trong lòng tất cả mọi người, Tô Khê Nguyệt mới thật sự đích nữ đi.
Hôm nay Tô Khê Nguyệt mặc một chiếc váy Vân Cẩm màu xanh ngọc bích, càng tôn lên làn da trắng nõn nà của Tô Khê Nguyệt, nhìn rất là dịu dàng tao nhã.
Không dấu vết đánh giá Tô Khanh Lạc một chút, nhìn thấy Tô Khanh Lạc mặc
Cẩn Nhi sợ quấy rầy đến Tô Khanh Lạc, chỉ là nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, lặng lẽ đi chuẩn bị.
Tô Khanh Lạc lại nhìn một lúc, cuối cùng để quyển sách xuống, dụi dụi mắt đứng lên, chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, trên trời ánh nắng buổi chiều đã xuất hiện, ngược lại đó cũng là một cảnh đẹp.
Có điều bây giờ có thể không còn thời gian để thưởng thức cảnh đẹp nữa, Tô Khanh Lạc đi vào bên trong, Cẩn Nhi đang từ bên trong đi ra: Tiểu thư, người xem xong rồi sao? Nô tỳ đang muốn đi ra ngoài gọi người đấy, thời gian không còn sớm, tiểu thư nhanh rửa mặt một chút đi.
Được. Tô Khanh Lạc gật đầu một cái, Thanh Du và Thúy Vu đã đứng ở một bên chuẩn bị hầu hạ.
Tô Khanh Lạc liếc mắt nhìn y phục Thúy Vu đang cầm trong tay, đi tới ngồi lên một cái ghế điêu khắc bằng gỗ đàn hương ở một bên cạnh: Y phục này là do các ngươi chọn để ta mặc vào dạ yến ngày hôm nay sao?
Vâng tiểu thư, y phục này là Thúy Vu chọn, nô tỳ cũng thấy không tệ, nên chọn nó. Cẩn Nhi trả lời đúng sự thật.
Tô Khanh Lạc nghe vậy nhìn sang Thúy Vu, Thúy Vu bị nhìn có chút hoảng hốt, trên mặt vẫn cố gắng bình tĩnh nói: Y phục này mới được làm trước đây không lâu, là loại vải gấm lưu nguyệt nổi tiếng, ban ngày nhìn rất đẹp, đặc biệt nhất chính là, gấm lưu nguyệt này nếu như nhìn dưới ánh trăng thì sẽ hiện ra ánh sáng lung linh, tiểu thư mặc vào nhất định sẽ giống như tiên nữ hạ phàm. Nô tỳ nhớ là hình như tiểu thư chưa từng mặc bộ y phục này, màu đỏ lchính là màu của sự vui vẻ, nên dạ yến hôm nay, sẽ chọn cái này.
Ồ. Tô Khanh Lạc nhàn nhạt nói một tiếng, một lúc lâu cũng không nói lời nào, cứ lẳng lặng mà nhìn Thúy Vu như vậy, trên trán của Thúy Vu đã chảy mồ hôi ròng ròng.
Qua một lúc lâu, Tô Khanh Lạc mới chậm rãi mở miệng: Ngươi có lòng, y phục này xác thực rất đẹp.
Thúy Vu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tô Khanh Lạc nói tiếp: Có điều từ trước đến giờ ta không thích những màu sắc tươi đẹp như vậy, Cẩn Nhi, ngươi mang cái váy dài Vân Cẩm màu xanh nước biển tới đây đi.
Tiểu thư... Thúy Vu còn muốn nói điều gì.
Tô Khanh Lạc căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện, trực tiếp cắt ngang: Thế nào, thứ ta thích mà ngươi cũng muốn làm chủ sao?
Thúy Vu ra sức lắc đầu, nói: Nô tỳ không dám.
Mặc vào y phục mà Cẩn Nhi mới mang ra, Thanh Du tỉ mĩ trang điểm cho Tô Khanh Lạc.
Mang tới khăn che mặt, che lại vết sẹo trên gương mặt, Tô Khanh Lạc đứng dậy. Nhìn thấy Thúy Vu đang đứng ở một bên, dáng vẻ giống như vẫn còn sợ hãi, Tô Khanh Lạc sâu sắc nhìn Thúy Vu một cái: Ngươi không cần sợ hãi như vậy, sau này nên chú ý nhiều một chút thứ mà ta thích là được.
Vâng, tiểu thư. Thúy Vu cúi người nói.
Bởi vì dạ yến hôm nay có quá nhiều người, vì vậy mỗi người chỉ có thể mang theo một người hầu để tiến cung, Trần ma ma trở về phủ, Tô Khanh Lạc để Cẩn Nhi ở lại trong phủ để chuẩn bị, chỉ mang Thanh Du theo.
Tiểu thư... Trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Khanh Lạc và Cẩn Nhi, Cẩn Nhi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, không có ai chú ý tới tình hình trong phòng. Đi lên phía trước, ở bên tai của Tô Khanh Lạc nói nhỏ vài câu.
Đúng như vậy sao? Ngươi có thể kiểm tra cẩn thận chưa? Trong mắt của Tô Khanh Lạc nổi lên một chút giận dữ, rất nhanh đã trở nên bình tĩnh lại.
Cẩn Nhi khẳng định gật đầu một cía.
Tô Khanh Lạc khẽ nhíu mày lại: Ngươi có biết đó là thứ gì không?
Không biết, Cẩn Nhi lắc lắc đầu, từ trong tay áo móc ra một túi thơm: Có điều nô tỳ nhân lúc nàng ta đi khỏi đã đổi đồ đi, tất cả đều ở trong đây.
Tô Khanh Lạc nhận lấy túi thơm, mở ra bên trong túi là một ít lá khô. Để túi thơm sát vào mũi ngửi một cái, cầm một chiếc lá lên cẩn thận nhìn một chút, càng nhíu mày chặt hơn.
Ta biết rồi, tối nay ngươi hãy ở lại trong viện, xem cẩn thận, đừng để cho nàng ta làm ra chuyện gì nữa, những người khác cũng cần chú ý một chút. Tô Khanh Lạc thu hồi túi thơm, cẩn thận dặn dò.
Cẩn Nhi nghiêm túc gật đầu.
Tô Khanh Lạc mang theo Thanh Du đi tới Duy Trinh viện, lại thấy Tô Khê Nguyệt đi tới.
Tô Khanh Lạc không có một chút kinh ngạc nào, phụ thân quả nhiên thương yêu Tô Khê Nguyệt, loại dạ yến lớn như vậy cũng không quên mang theo nàng ta, đích nữ là nàng ở trước mặt ông ta nha. Chỉ sợ ở trong lòng tất cả mọi người, Tô Khê Nguyệt mới thật sự đích nữ đi.
Hôm nay Tô Khê Nguyệt mặc một chiếc váy Vân Cẩm màu xanh ngọc bích, càng tôn lên làn da trắng nõn nà của Tô Khê Nguyệt, nhìn rất là dịu dàng tao nhã.
Không dấu vết đánh giá Tô Khanh Lạc một chút, nhìn thấy Tô Khanh Lạc mặc
/36
|