Trong phòng hạ nhân cũng lui ra ngoài.
Mấy ngày nay ta không ở đây, có động tĩnh gì không? Tô Khanh Lạc cởi áo ngoài ra giao cho Cẩn Nhi, nhận lấy y phục thường ngày Cẩn Nhi đưa tới.
Bẩm tiểu thư, cũng không có xảy ra chuyện lớn gì. Chỉ có Thúy Vu bị thương, trên mặt bầm tím một mảng. Nghe nàng ấy nói là mình không cẩn thận bị ngã, theo nô tì thấy, đúng là ở lúc Đại tiểu thư bị phạt. Cẩn Nhi cười trên nỗi đau của người khác nói, ai bảo hại tiểu thư của nàng chứ.
Ngươi đi gọi Thúy Vu và Thanh Du qua đây. Tô Khanh Lạc phân phó nói.
Dạ, tiểu thư. Cẩn Nhi cao hứng đi ra ngoài, rốt cục có thể bắt tên phản bội này ra rồi.
Cũng không lâu lắm, Cẩn Nhi đã dẫn Thanh Du và Thúy Vu tới.
Tô Khanh Lạc nhìn hai người, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai người. Nhưng loại không khí yên tĩnh này, càng làm cho người ta sợ hơn là khiển trách.
Vẻ mặt Thanh Du nghi hoặc nhìn Tô Khanh Lạc, không biết vì sao tiểu thư lại gọi mình tới đây.
Thúy Vu chột dạ nhìn xuống đất, hai tay đan vào nhau, thỉnh thoảng chà sát xoa nhẹ, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Sau một lúc lâu, Tô Khanh Lạc mới chậm rãi mở miệng: Thúy Vu, sao mặt của ngươi lại thế này?
Bẩm, bẩm tiểu thư. Tay Thúy Vu run run vài cái, giọng nói mang theo một chút run rẩy nói: Nô tỳ không cẩn thận bị ngã nên khuôn mặt mới trở thành như vậy.
À, hóa ra là như vậy. Ta còn tưởng rằng, ngươi là bị người đánh đó. Tô Khanh Lạc nói một câu có hàm ý khác.
Làm sao có thể như vậy chứ, thường ngày nô tỳ an phận thủ thường, cũng không dám trêu chọc người khác, làm sao sẽ có ai có thù oán tới đây đánh nô tỳ thành ra như vậy chứ. Lúc này Thúy Vu đã khôi phục trấn định, lạnh nhạt bình tĩnh nói.
Tô Khanh Lạc cười nhẹ, ý bảo Cẩn Nhi đưa đồ cho Thúy Vu: Mấy ngày trước ta không cẩn thận nhặt được một thứ, không bằng ngươi giúp ta xem một chút, đây là cái gì?
Cẩn Nhi đi tới trước mặt Thúy Vu, đặt túi hương vào trong tay của Thúy Vu. Thúy Vu nhìn thấy túi hương quen thuộc, tay run lên, thiếu chút nữa không cầm được, do dự mở túi hương ra, quả nhiên thấy được món đồ đó.
Khẩn trương nắm chặt túi hương, Thúy Vu giả vờ bình tĩnh, giả bộ nghi ngờ nói: Nô tỳ, không biết vật này.
Hả? Không biết sao? Cẩn Nhi châm chọc cười một tiếng: Nhưng mà Cẩn Nhi lại tận mắt nhìn thấy Thúy Vu tỷ tỷ bỏ nó vào trong túi hương này đó!
Cẩn Nhi muội muội đừng nói giỡn chứ, Thúy Vu chưa từng thấy qua vật này, làm sao có thể bỏ nó vào trong túi hương? Có thể là muội nhìn lầm rồi. Thúy Vu cười ngượng ngùng nói.
Cẩn Nhi khinh bỉ bĩu môi, đã đến lúc này rồi mà còn không chịu thừa nhận, thật là vịt chết mạnh miệng mà.
Quỳ xuống! Tô Khanh Lạc đột nhiên quát lên.
Thúy Vu liền bị dọa sợ lập tức quỳ xuống, Thanh Du nhìn tình cảnh trước mặt, do dự là nên quỳ xuống hay là nên đứng yên.
Thúy Vu, ngươi luôn miệng nói an phận thủ thường, không trêu chọc người khác, chẳng lẽ trong mắt ngươi bản tiểu thư là đối tượng ngươi đùa bỡn được sao! Tô Khanh Lạc gằn từng chữ, giọng nói uy nghiêm không thể xem nhẹ.
Nô tỳ không dám. Thúy Vu nhỏ giọng nói.
Tô Khanh Lạc cười lạnh một tiếng: Không dám? Ta thấy lá gan của ngươi rất lớn! Mới vừa rồi ta đã cho ngươi một lần lại một lần cơ hội, ngươi đã không muốn thừa nhận, vậy cũng đừng có trách ta không khách khí.
Ngày đó sau khi ngươi bỏ cây ngải vào, Cẩn Nhi liền cầm túi hương tới, hôm đó đi dạ yến, y phục trang sức của ta đều là ngươi xử lý, túi hương này cũng chỉ có ngươi chạm qua. Điểm này ngươi không cần phủ nhận, nếu ngươi muốn phủ nhận, ta sẽ không để ý lục soát chứng cứ mang tới đây để cho ngươi tâm phục khẩu phục. Ta nghĩ, mặt ngươi rất có thể là bị tỷ tỷ đánh. Tô Khanh Lạc lạnh nhạt nói.
Thúy Vu biết mình ngụy biện cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thừa nhận: Nô tỳ có tội, kính xin tiểu thư tha thứ, nô tỳ cũng không phải cố ý.
Thật hay cho một câu không phải cố ý! Tô Khanh Lạc càng nghe càng
Mấy ngày nay ta không ở đây, có động tĩnh gì không? Tô Khanh Lạc cởi áo ngoài ra giao cho Cẩn Nhi, nhận lấy y phục thường ngày Cẩn Nhi đưa tới.
Bẩm tiểu thư, cũng không có xảy ra chuyện lớn gì. Chỉ có Thúy Vu bị thương, trên mặt bầm tím một mảng. Nghe nàng ấy nói là mình không cẩn thận bị ngã, theo nô tì thấy, đúng là ở lúc Đại tiểu thư bị phạt. Cẩn Nhi cười trên nỗi đau của người khác nói, ai bảo hại tiểu thư của nàng chứ.
Ngươi đi gọi Thúy Vu và Thanh Du qua đây. Tô Khanh Lạc phân phó nói.
Dạ, tiểu thư. Cẩn Nhi cao hứng đi ra ngoài, rốt cục có thể bắt tên phản bội này ra rồi.
Cũng không lâu lắm, Cẩn Nhi đã dẫn Thanh Du và Thúy Vu tới.
Tô Khanh Lạc nhìn hai người, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai người. Nhưng loại không khí yên tĩnh này, càng làm cho người ta sợ hơn là khiển trách.
Vẻ mặt Thanh Du nghi hoặc nhìn Tô Khanh Lạc, không biết vì sao tiểu thư lại gọi mình tới đây.
Thúy Vu chột dạ nhìn xuống đất, hai tay đan vào nhau, thỉnh thoảng chà sát xoa nhẹ, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Sau một lúc lâu, Tô Khanh Lạc mới chậm rãi mở miệng: Thúy Vu, sao mặt của ngươi lại thế này?
Bẩm, bẩm tiểu thư. Tay Thúy Vu run run vài cái, giọng nói mang theo một chút run rẩy nói: Nô tỳ không cẩn thận bị ngã nên khuôn mặt mới trở thành như vậy.
À, hóa ra là như vậy. Ta còn tưởng rằng, ngươi là bị người đánh đó. Tô Khanh Lạc nói một câu có hàm ý khác.
Làm sao có thể như vậy chứ, thường ngày nô tỳ an phận thủ thường, cũng không dám trêu chọc người khác, làm sao sẽ có ai có thù oán tới đây đánh nô tỳ thành ra như vậy chứ. Lúc này Thúy Vu đã khôi phục trấn định, lạnh nhạt bình tĩnh nói.
Tô Khanh Lạc cười nhẹ, ý bảo Cẩn Nhi đưa đồ cho Thúy Vu: Mấy ngày trước ta không cẩn thận nhặt được một thứ, không bằng ngươi giúp ta xem một chút, đây là cái gì?
Cẩn Nhi đi tới trước mặt Thúy Vu, đặt túi hương vào trong tay của Thúy Vu. Thúy Vu nhìn thấy túi hương quen thuộc, tay run lên, thiếu chút nữa không cầm được, do dự mở túi hương ra, quả nhiên thấy được món đồ đó.
Khẩn trương nắm chặt túi hương, Thúy Vu giả vờ bình tĩnh, giả bộ nghi ngờ nói: Nô tỳ, không biết vật này.
Hả? Không biết sao? Cẩn Nhi châm chọc cười một tiếng: Nhưng mà Cẩn Nhi lại tận mắt nhìn thấy Thúy Vu tỷ tỷ bỏ nó vào trong túi hương này đó!
Cẩn Nhi muội muội đừng nói giỡn chứ, Thúy Vu chưa từng thấy qua vật này, làm sao có thể bỏ nó vào trong túi hương? Có thể là muội nhìn lầm rồi. Thúy Vu cười ngượng ngùng nói.
Cẩn Nhi khinh bỉ bĩu môi, đã đến lúc này rồi mà còn không chịu thừa nhận, thật là vịt chết mạnh miệng mà.
Quỳ xuống! Tô Khanh Lạc đột nhiên quát lên.
Thúy Vu liền bị dọa sợ lập tức quỳ xuống, Thanh Du nhìn tình cảnh trước mặt, do dự là nên quỳ xuống hay là nên đứng yên.
Thúy Vu, ngươi luôn miệng nói an phận thủ thường, không trêu chọc người khác, chẳng lẽ trong mắt ngươi bản tiểu thư là đối tượng ngươi đùa bỡn được sao! Tô Khanh Lạc gằn từng chữ, giọng nói uy nghiêm không thể xem nhẹ.
Nô tỳ không dám. Thúy Vu nhỏ giọng nói.
Tô Khanh Lạc cười lạnh một tiếng: Không dám? Ta thấy lá gan của ngươi rất lớn! Mới vừa rồi ta đã cho ngươi một lần lại một lần cơ hội, ngươi đã không muốn thừa nhận, vậy cũng đừng có trách ta không khách khí.
Ngày đó sau khi ngươi bỏ cây ngải vào, Cẩn Nhi liền cầm túi hương tới, hôm đó đi dạ yến, y phục trang sức của ta đều là ngươi xử lý, túi hương này cũng chỉ có ngươi chạm qua. Điểm này ngươi không cần phủ nhận, nếu ngươi muốn phủ nhận, ta sẽ không để ý lục soát chứng cứ mang tới đây để cho ngươi tâm phục khẩu phục. Ta nghĩ, mặt ngươi rất có thể là bị tỷ tỷ đánh. Tô Khanh Lạc lạnh nhạt nói.
Thúy Vu biết mình ngụy biện cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thừa nhận: Nô tỳ có tội, kính xin tiểu thư tha thứ, nô tỳ cũng không phải cố ý.
Thật hay cho một câu không phải cố ý! Tô Khanh Lạc càng nghe càng
/36
|