Editor: White Silk-Hazye
Tô Khanh Lạc xoay người đi đến ghế ở trong phòng ngồi xuống. Cầm ly trà Bích Loa Xuân ở trên bàn, khẽ nhấp một ngụm. Nước trà vờn quanh ở trong miệng, trên môi không còn khô nữa, nâng mắt lên liếc ra ngoài cửa một cái, lông mi dài mà tinh tế khẽ run.
"Cẩn Nhi, ngươi đi gọi tất cả các nha hoàn và bà tử ở trong viện đến phòng của ta." Trong phượng mâu của Tô Khanh Lạc có ánh sáng chuyển động như có như không.
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Mặc dù không biết là tiểu thư muốn làm gì, Cẩn Nhi vẫn lập tức trả lời. Không biết tại sao, nàng cảm giác dường như tiểu thư không giống với trước kia.
Chẳng bao lâu, tất cả nha hoàn và bà tử đều bị gọi vào trong phòng. Mọi người cúi đầu, thỉnh thoảng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tô Khanh Lạc đang ở phía trước một chút, hôm nay tiểu thư làm sao vậy, gọi tất cả mọi người đến nhưng lại không chịu nói lời nào chỉ để cho mọi người đứng ở đây. Cả phòng yên tĩnh, lại khiến cho người ta cảm thấy lo lắng. Giống như có một loại cảm giác bị áp bức mạnh mẽ truyền đến, mọi người không khỏi đứng thẳng người.
Phượng mâu của Tô Khanh Lạc rũ xuống, lại giống như mọi người không có tồn tại vậy, mỉm cười thưởng thức ly trà trong tay, chẳng qua ý cười kia lại mang theo nhiều ý nghĩa. Cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Hôm nay gọi tất cả mọi người đến, chỉ là muốn để cho mọi người hiểu được một việc."
Tất cả mọi người đều khó hiểu, là chuyện gì mà có thể để cho nhị tiểu thư trong ngày thường không quan tâm đến chuyện đời này nghiêm túc đến như vậy nha.
"Các người đều là hạ nhân của Vi Lạc Các. Nếu như ta là chủ nhân của Vi Lạc Các, thì phải hoàn thành bổn phận của mình! Nếu như các người trung thành làm việc cho Vi Lạc Các, ta dĩ nhiên sẽ không bạc đãi các người. Giả sử có người làm ra chuyện có hại cho Vi Lạc Các và ta, thì đừng trách ta không niệm tình chủ tớ!" Tô Khanh Lạc cầm ly trà đặt thật mạnh lên trên bàn, nhìn sơ qua mọi người trong phòng, ánh mắt thoáng dừng lại ở trên người một vài người, cười mỉa mai: "Ngoài ra, sau này nếu như có người đi vào Vi Lạc Các thì nhất định phải thông báo với ta, không có sự cho phép của ta thì không được tùy tiện để cho người khác đi vào!"
Một đám nha hoàn và bà tử nghe thấy như vậy đã sớm kinh ngạc, Nhị tiểu thư này từ khi nào lại trờ nên đáng sợ như vậy, bình thường tiểu thư nhất định sẽ không nói những lời như vậy. Hơn nữa còn thông báo một chuyện, Nhị di nương và Đại tiểu thư đến Vi Lạc Các nhưng mà chưa bao giờ phải thông báo, hôm nay.......
Nhìn thấy các loại vẻ mặt của bọn hạ nhân ở trước mặt, Tô Khanh Lạc lạnh lùng nói: "Thế nào, lời ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao!"
"Nô tỳ đã biết." Mọi người vội vàng trả lời, không biết là Nhị tiểu thư đang bị gì mà vẻ mặt nghiêm nghị giận dữ như vậy. Mặc dù không rõ ràng lắm tình hình trước mắt, nhưng vẫn làkhông nên chọc giận Nhị tiểu thư thì tốt hơn.
"Tốt lắm, sau này sáu người Trần ma ma, Cẩn Nhi, Thanh Du, Thúy Vu, Lan Nhược, Lăng Nhược ở lại trong viện hầu hạ là được, những người khác thì đều ở bên ngoài viện. Các người lui xuống đi." Nói xong những lời này, Tô Khanh Lạc cũng có chút mệt mỏi, liền để cho bọn hạ nhân đều lui xuống.
Liếc mắt nhìn thấy Cẩn Nhi đang ngơ ngác ở bên cạnh, khóe miệng nhếch lên cười khẽ: "Cẩn Nhi làm sao vậy?"
"A...... Hôm nay tiểu thư hình như không giống như ngày thường....." Cẩn Nhi do dự nói ra. Cẩn Nhi nói cũng đúng là điều mà Trần ma ma đang nghi ngờ.
"Đúng vậy nha, không còn giống nữa." Trong phượng mâu của Tô Khanh Lạc nổi lên một tầng sương mù lạnh buốt: "Bắt đầu từ ngày hôm nay, ta sẽ không giống như trước kia nữa. Nếu như còn giống như trước kia nữa, chẳng phải là sẽ bị người khác khi dễ sao!" Trong giọng nói mang theo sự kiên quyết, trong phượng mâu cũng vô cùng kiên định.
"Tiểu thư...." Giọng nói của Cẩn Nhi cũng có chút run rẩy, tiểu thư cuối cùng cũng hiểu ra rồi, nhưng mà tiểu thư làm sao lại có thể nhìn ra được bộ mặt thật của hai mẹ con bọn họ.
Thu hết vẻ mặt nghi ngờ của Cẩn Nhi vào trong mắt, môi đỏ thắm khẽ mở, giải thích nói: "Trong ba ngày hôn mê này, ta đã mơ thấy một giấc mơ thật dài, mơ thấy Nhị di nương và Đại tỷ đều lừa gạt ta, còn làm hại ta không gặp lại ngươi và Trần ma ma được. Sau khi tỉnh lại liền suy nghĩ một chút những việc làm thường ngày của họ, liền nhìn ra được bộ mặt thật của mẹ con họ." Chuyện mình trùng sinh không thể nói cho người khác nghe được, dù sao loại chuyện này không thể nào làm cho người khác tin được, để tránh phiền phức không cần thiết, Tô Khanh Lạc quyết định giải thích như vậy cho Cẩn Nhi và Trần ma ma.
Trần ma ma và Cẩn Nhi đã sớm vui mừng xúc động đến bật khóc, may mà tiểu thư đã nằm mơ thấy được, cuối cùng tiểu thư cũng hiểu được nỗi khổ tâm của các nàng. Hôm khác nhất định phải đi chùa thắp nhang mới được, cám ơn Phật tổ phù hộ.
Nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Trần ma ma và Cẩn Nhi, trong lòng của Tô Khanh Lạc đột nhiên cảm thấy ấm áp, may mà các người vẫn còn sống, Lạc Nhi nhất định sẽ không phụ lại tấm lòng của các người đâu.
Tô Khanh Lạc dặn dò Cẩn Nhi và Trần ma ma một số chuyện, cũng để cho hai người nhìn chằm chằm Lan Nhược và Lăng Nhược cho thật tốt. Trần ma ma vui mừng nở nụ cười, nàng đã sớm nói cho tiểu thư, Lan Nhược và Lăng Nhược chính là người do Nhị di nương sắp đặt vào đây, không được cả tin, nhưng mà khi đó tiểu thư không có để ở trong lòng, còn nói nàng đã trông gà hoá cuốc rồi. Bây giờ cuối cùng tiểu thư cũng có chút ít ý định đề phòng người khác rồi.
Trước bàn Tô Khanh Lạc nhíu mày lại, lúc này phượng mâu quyến rũ giống như hai hồ nước, sâu không lường được. Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc đen trên trán, xoay quanh trong sự quyến rũ là hơi thở lười biếng mệt mỏi.
Lúc này Tô Khanh Lạc cũng có rất nhiều tâm sự. Bây giờ mình đã sống lại, mặc dù nhìn ra được bộ mặt thật của hai mẹ con họ, nhưng lại không có thực lực để đối đầu với họ. Bây giờ trong phủ không có chủ mẫu, cho nên quyền lực của chủ mẫu liền rơi vào trong tay của Nhị di nương.
Không nói đến Nhị di nương vốn dĩ là chắt nữ (cháu gái) bà con xa của lão phu nhân, lão phu nhân tất nhiên là sẽ bênh vực nàng ta. Lúc đầu nếu như không phải mẫu thân một lòng với phụ thân, lão phu nhân vốn là muốn để cho phụ thân cho Nhị di nương làm chính thê. Mãi đến khi phụ thân cưới mẫu thân, Nhị di nương mới lấy thân phận Quý Thiếp để gả vào Tô phủ. Chính là bởi vì chuyện này, mẫu thân mới cảm thấy hổ thẹn với Liễu thị, nên đối xử với Nhị di nương rất tốt.
Bây giờ nhà mẹ đẻ của Nhị di nương ngày càng phát triển mạnh. Bây giờ ca ca Liễu Dịch Chân của Nhị di nương Liễu Dịch Hàm chính là quan tam phẩm Thái Thường Tự Khanh (*), mà phụ thân của mình từ trước đến nay cũng chỉ là quan tam phẩm Thái Bộc tự lang (*). Liễu Dịch Chân là thủ trưởng (cấp trên) của phụ thân, phụ thân tất nhiên là sẽ dựa vào nhà mẹ đẻ của Liễu thị.
(*) Giải thích tứ về chức vụ quan lại :
Bộ máy lục tự (có từ 1466)
Đại lý tự, Thái thưòng tự, Quang lộc tự, Thái bộc tự, Hồng lô tự, Thượng bảo tự.
Đứng đầu các tự là Khanh – trưởng quan(VD Đại lý tự khanh) – trật chánh ngũ phẩm
cấp phó là thiếu khanh, tiếp đến là tự thừa.
Thái bộc tự: cơ quan phụ trách xe ngựa của vua và coi sóc chuồng ngựa của vua
Thái thường tự: cơ quan phụ trách lễ nghi, âm nhạc cung đình.
Nghĩ đến đây, Tô Khanh Lạc càng nhíu chặt mày lại. Bây giờ mình chỉ có thể dựa vào phủ Tần quốc công, kiếp trước cũng bởi vì mình tin vào lời khích bác ly gián của hai mẹ con Liễu thị nên mới xa lánh họ.
Nghĩ đến một nhà của ngoại tổ mẫu (Ông bà ngoại), Tô Khanh Lạc có hơi mất mát, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và các cữu cữu (Anh em của mẹ gọi là cữu cữu) nhất định rất tức giận. Một nhà ngoại tổ mẫu vốn là không có đồng ý để cho mẫu thân gả cho phụ thân, mà mẫu thân gả vào Tô phủ mới mấy năm liền mất sớm, một nhà ngoại tổ mẫu vô cùng đau lòng nhưng cũng không thể cứu vãn được nữa, liền đem sự yêu thương của họ với mẫu thân tất cả tập trung ở trên người của mình. Kiếp trước bãn thân mình lại tin tưởng nghe lời của tiểu nhân, nổi giận với một nhả của ngoại tổ mẫu, chỉ biết trách móc ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu không chịu hiểu cho mình. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là mình đã trách lầm bọn họ.
Mà thôi, mấy ngày nữa đi thăm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu một chút, chỉ mong là kiếp này tỉnh ngộ cũng không phải là quá muộn, hi vọng một nhà ngoại tổ mẫu có thể tha thứ cho sự ngu xuẩn của chính mình.
Lúc này, nàng thật sự cần phải cẩn thận suy nghĩ nên làm thế nào để đối phó với Nhị di nương và Tô Khê Nguyệt, mặc dù kiếp trước là do bản thân mình tin tưởng vào các nàng nên mới rơi vào kết cục như vậy, nhưng mà hai người này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt!
Phượng mâu híp lại, nhớ đến những chuyện không bao lâu nữa sẽ xảy ra ở kiếp trước, khóe miệng cong lên thành một độ cong đẹp mắt, Tô Khanh Lạc cười quỷ dị, muốn làm chính thất phu nhân sao? Muốn làm đích nữ sao? Sẽ không có dễ dàng như vậy đâu.
Tô Khanh Lạc xoay người đi đến ghế ở trong phòng ngồi xuống. Cầm ly trà Bích Loa Xuân ở trên bàn, khẽ nhấp một ngụm. Nước trà vờn quanh ở trong miệng, trên môi không còn khô nữa, nâng mắt lên liếc ra ngoài cửa một cái, lông mi dài mà tinh tế khẽ run.
"Cẩn Nhi, ngươi đi gọi tất cả các nha hoàn và bà tử ở trong viện đến phòng của ta." Trong phượng mâu của Tô Khanh Lạc có ánh sáng chuyển động như có như không.
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Mặc dù không biết là tiểu thư muốn làm gì, Cẩn Nhi vẫn lập tức trả lời. Không biết tại sao, nàng cảm giác dường như tiểu thư không giống với trước kia.
Chẳng bao lâu, tất cả nha hoàn và bà tử đều bị gọi vào trong phòng. Mọi người cúi đầu, thỉnh thoảng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tô Khanh Lạc đang ở phía trước một chút, hôm nay tiểu thư làm sao vậy, gọi tất cả mọi người đến nhưng lại không chịu nói lời nào chỉ để cho mọi người đứng ở đây. Cả phòng yên tĩnh, lại khiến cho người ta cảm thấy lo lắng. Giống như có một loại cảm giác bị áp bức mạnh mẽ truyền đến, mọi người không khỏi đứng thẳng người.
Phượng mâu của Tô Khanh Lạc rũ xuống, lại giống như mọi người không có tồn tại vậy, mỉm cười thưởng thức ly trà trong tay, chẳng qua ý cười kia lại mang theo nhiều ý nghĩa. Cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Hôm nay gọi tất cả mọi người đến, chỉ là muốn để cho mọi người hiểu được một việc."
Tất cả mọi người đều khó hiểu, là chuyện gì mà có thể để cho nhị tiểu thư trong ngày thường không quan tâm đến chuyện đời này nghiêm túc đến như vậy nha.
"Các người đều là hạ nhân của Vi Lạc Các. Nếu như ta là chủ nhân của Vi Lạc Các, thì phải hoàn thành bổn phận của mình! Nếu như các người trung thành làm việc cho Vi Lạc Các, ta dĩ nhiên sẽ không bạc đãi các người. Giả sử có người làm ra chuyện có hại cho Vi Lạc Các và ta, thì đừng trách ta không niệm tình chủ tớ!" Tô Khanh Lạc cầm ly trà đặt thật mạnh lên trên bàn, nhìn sơ qua mọi người trong phòng, ánh mắt thoáng dừng lại ở trên người một vài người, cười mỉa mai: "Ngoài ra, sau này nếu như có người đi vào Vi Lạc Các thì nhất định phải thông báo với ta, không có sự cho phép của ta thì không được tùy tiện để cho người khác đi vào!"
Một đám nha hoàn và bà tử nghe thấy như vậy đã sớm kinh ngạc, Nhị tiểu thư này từ khi nào lại trờ nên đáng sợ như vậy, bình thường tiểu thư nhất định sẽ không nói những lời như vậy. Hơn nữa còn thông báo một chuyện, Nhị di nương và Đại tiểu thư đến Vi Lạc Các nhưng mà chưa bao giờ phải thông báo, hôm nay.......
Nhìn thấy các loại vẻ mặt của bọn hạ nhân ở trước mặt, Tô Khanh Lạc lạnh lùng nói: "Thế nào, lời ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao!"
"Nô tỳ đã biết." Mọi người vội vàng trả lời, không biết là Nhị tiểu thư đang bị gì mà vẻ mặt nghiêm nghị giận dữ như vậy. Mặc dù không rõ ràng lắm tình hình trước mắt, nhưng vẫn làkhông nên chọc giận Nhị tiểu thư thì tốt hơn.
"Tốt lắm, sau này sáu người Trần ma ma, Cẩn Nhi, Thanh Du, Thúy Vu, Lan Nhược, Lăng Nhược ở lại trong viện hầu hạ là được, những người khác thì đều ở bên ngoài viện. Các người lui xuống đi." Nói xong những lời này, Tô Khanh Lạc cũng có chút mệt mỏi, liền để cho bọn hạ nhân đều lui xuống.
Liếc mắt nhìn thấy Cẩn Nhi đang ngơ ngác ở bên cạnh, khóe miệng nhếch lên cười khẽ: "Cẩn Nhi làm sao vậy?"
"A...... Hôm nay tiểu thư hình như không giống như ngày thường....." Cẩn Nhi do dự nói ra. Cẩn Nhi nói cũng đúng là điều mà Trần ma ma đang nghi ngờ.
"Đúng vậy nha, không còn giống nữa." Trong phượng mâu của Tô Khanh Lạc nổi lên một tầng sương mù lạnh buốt: "Bắt đầu từ ngày hôm nay, ta sẽ không giống như trước kia nữa. Nếu như còn giống như trước kia nữa, chẳng phải là sẽ bị người khác khi dễ sao!" Trong giọng nói mang theo sự kiên quyết, trong phượng mâu cũng vô cùng kiên định.
"Tiểu thư...." Giọng nói của Cẩn Nhi cũng có chút run rẩy, tiểu thư cuối cùng cũng hiểu ra rồi, nhưng mà tiểu thư làm sao lại có thể nhìn ra được bộ mặt thật của hai mẹ con bọn họ.
Thu hết vẻ mặt nghi ngờ của Cẩn Nhi vào trong mắt, môi đỏ thắm khẽ mở, giải thích nói: "Trong ba ngày hôn mê này, ta đã mơ thấy một giấc mơ thật dài, mơ thấy Nhị di nương và Đại tỷ đều lừa gạt ta, còn làm hại ta không gặp lại ngươi và Trần ma ma được. Sau khi tỉnh lại liền suy nghĩ một chút những việc làm thường ngày của họ, liền nhìn ra được bộ mặt thật của mẹ con họ." Chuyện mình trùng sinh không thể nói cho người khác nghe được, dù sao loại chuyện này không thể nào làm cho người khác tin được, để tránh phiền phức không cần thiết, Tô Khanh Lạc quyết định giải thích như vậy cho Cẩn Nhi và Trần ma ma.
Trần ma ma và Cẩn Nhi đã sớm vui mừng xúc động đến bật khóc, may mà tiểu thư đã nằm mơ thấy được, cuối cùng tiểu thư cũng hiểu được nỗi khổ tâm của các nàng. Hôm khác nhất định phải đi chùa thắp nhang mới được, cám ơn Phật tổ phù hộ.
Nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Trần ma ma và Cẩn Nhi, trong lòng của Tô Khanh Lạc đột nhiên cảm thấy ấm áp, may mà các người vẫn còn sống, Lạc Nhi nhất định sẽ không phụ lại tấm lòng của các người đâu.
Tô Khanh Lạc dặn dò Cẩn Nhi và Trần ma ma một số chuyện, cũng để cho hai người nhìn chằm chằm Lan Nhược và Lăng Nhược cho thật tốt. Trần ma ma vui mừng nở nụ cười, nàng đã sớm nói cho tiểu thư, Lan Nhược và Lăng Nhược chính là người do Nhị di nương sắp đặt vào đây, không được cả tin, nhưng mà khi đó tiểu thư không có để ở trong lòng, còn nói nàng đã trông gà hoá cuốc rồi. Bây giờ cuối cùng tiểu thư cũng có chút ít ý định đề phòng người khác rồi.
Trước bàn Tô Khanh Lạc nhíu mày lại, lúc này phượng mâu quyến rũ giống như hai hồ nước, sâu không lường được. Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc đen trên trán, xoay quanh trong sự quyến rũ là hơi thở lười biếng mệt mỏi.
Lúc này Tô Khanh Lạc cũng có rất nhiều tâm sự. Bây giờ mình đã sống lại, mặc dù nhìn ra được bộ mặt thật của hai mẹ con họ, nhưng lại không có thực lực để đối đầu với họ. Bây giờ trong phủ không có chủ mẫu, cho nên quyền lực của chủ mẫu liền rơi vào trong tay của Nhị di nương.
Không nói đến Nhị di nương vốn dĩ là chắt nữ (cháu gái) bà con xa của lão phu nhân, lão phu nhân tất nhiên là sẽ bênh vực nàng ta. Lúc đầu nếu như không phải mẫu thân một lòng với phụ thân, lão phu nhân vốn là muốn để cho phụ thân cho Nhị di nương làm chính thê. Mãi đến khi phụ thân cưới mẫu thân, Nhị di nương mới lấy thân phận Quý Thiếp để gả vào Tô phủ. Chính là bởi vì chuyện này, mẫu thân mới cảm thấy hổ thẹn với Liễu thị, nên đối xử với Nhị di nương rất tốt.
Bây giờ nhà mẹ đẻ của Nhị di nương ngày càng phát triển mạnh. Bây giờ ca ca Liễu Dịch Chân của Nhị di nương Liễu Dịch Hàm chính là quan tam phẩm Thái Thường Tự Khanh (*), mà phụ thân của mình từ trước đến nay cũng chỉ là quan tam phẩm Thái Bộc tự lang (*). Liễu Dịch Chân là thủ trưởng (cấp trên) của phụ thân, phụ thân tất nhiên là sẽ dựa vào nhà mẹ đẻ của Liễu thị.
(*) Giải thích tứ về chức vụ quan lại :
Bộ máy lục tự (có từ 1466)
Đại lý tự, Thái thưòng tự, Quang lộc tự, Thái bộc tự, Hồng lô tự, Thượng bảo tự.
Đứng đầu các tự là Khanh – trưởng quan(VD Đại lý tự khanh) – trật chánh ngũ phẩm
cấp phó là thiếu khanh, tiếp đến là tự thừa.
Thái bộc tự: cơ quan phụ trách xe ngựa của vua và coi sóc chuồng ngựa của vua
Thái thường tự: cơ quan phụ trách lễ nghi, âm nhạc cung đình.
Nghĩ đến đây, Tô Khanh Lạc càng nhíu chặt mày lại. Bây giờ mình chỉ có thể dựa vào phủ Tần quốc công, kiếp trước cũng bởi vì mình tin vào lời khích bác ly gián của hai mẹ con Liễu thị nên mới xa lánh họ.
Nghĩ đến một nhà của ngoại tổ mẫu (Ông bà ngoại), Tô Khanh Lạc có hơi mất mát, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và các cữu cữu (Anh em của mẹ gọi là cữu cữu) nhất định rất tức giận. Một nhà ngoại tổ mẫu vốn là không có đồng ý để cho mẫu thân gả cho phụ thân, mà mẫu thân gả vào Tô phủ mới mấy năm liền mất sớm, một nhà ngoại tổ mẫu vô cùng đau lòng nhưng cũng không thể cứu vãn được nữa, liền đem sự yêu thương của họ với mẫu thân tất cả tập trung ở trên người của mình. Kiếp trước bãn thân mình lại tin tưởng nghe lời của tiểu nhân, nổi giận với một nhả của ngoại tổ mẫu, chỉ biết trách móc ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu không chịu hiểu cho mình. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là mình đã trách lầm bọn họ.
Mà thôi, mấy ngày nữa đi thăm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu một chút, chỉ mong là kiếp này tỉnh ngộ cũng không phải là quá muộn, hi vọng một nhà ngoại tổ mẫu có thể tha thứ cho sự ngu xuẩn của chính mình.
Lúc này, nàng thật sự cần phải cẩn thận suy nghĩ nên làm thế nào để đối phó với Nhị di nương và Tô Khê Nguyệt, mặc dù kiếp trước là do bản thân mình tin tưởng vào các nàng nên mới rơi vào kết cục như vậy, nhưng mà hai người này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt!
Phượng mâu híp lại, nhớ đến những chuyện không bao lâu nữa sẽ xảy ra ở kiếp trước, khóe miệng cong lên thành một độ cong đẹp mắt, Tô Khanh Lạc cười quỷ dị, muốn làm chính thất phu nhân sao? Muốn làm đích nữ sao? Sẽ không có dễ dàng như vậy đâu.
/36
|