Ý chỉ của Hoàng hậu nương nương đến! Giọng đặc biệt của Thái giám vang dội cả Tô phủ.
Mọi người của Tô phủ đồng loạt quỳ trên mặt đất tiếp chỉ.
Tô Khanh Lạc Đích nữ Tô phủ, vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong thông tuệ, tài đức xuất chúng, lục nghệ đều thông (Ý chỉ mấy loại như cầm kỳ thi họa..). Đặc biệt ra lệnh trở thành thư đồng của Công chúa, theo hầu bên cạnh Hòa Thạc Công chúa. Khâm thử! Thái giám đọc xong thánh chỉ, quay phía mọi người đang quỳ trên mặt đất nói: Vị nào là Tô Lệnh thị, mau tiếp chỉ đi!
Tô Khanh Lạc đi lên phía trước, nhận lấy thánh chỉ, quỳ trên mặt đất tạ ơn: Thần lĩnh chỉ tạ ơn.
Tiễn đi người truyền chỉ trong cung, Tô Duy vui mừng đi tới trước mặt Tô Khanh Lạc, một nữ nhi khác của hắn ngược lại không chịu thua kém, được sắc phong làm nữ quan không nói, hôm nay lại còn trở thành thư đồng của Hòa Thạc Công chúa, phải biết Hòa Thạc Công chúa chính là Trưởng Công chúa của Bắc Yên, lấy lòng Hòa Thạc Công chúa, phúc khí đó không phải đùa.
Lạc Nhi, con có thể được Công chúa coi trọng là chuyện tốt, chỉ là thị phi trong cung rất nhiều, con vốn thông tuệ, ta cũng không nói nhiều nữa, chính con thấy nhiều gặp nhiều thì tự cân nhắc thôi, làm việc cẩn thận chút. Hiện tại thứ mà con đang gánh vác trên vai chính là an nguy của Tô phủ đó! Tô Duy trịnh trọng nói. Còn có phú quý, đây là lời mà Tô Duy chưa có nói ra.
Tô Khanh Lạc gật đầu một cái, trở về Vi Lạc Các, trên mặt không buồn không vui, bình tĩnh như nước giống như trước.
Tô phủ một người lên chủ tử, một người xuống làm nô tài, không khỏi quá kỳ lạ. Nhị tiểu thư sao lại may mắn vậy chứ, thời gian gần đây vừa được phong quan vừa trờ thành bồi học của Công chúa, có thể nói là trở nên quý phái nha!
Tô Khê Nguyệt nhìn biểu tình hâm mộ của mọi người, ý cười khinh thường nơi khóe miệng chợt lóe lên. Hòa Thạc Công chúa thật là hận thấu Tô Khanh Lạc mà, hôm qua mình ra chủ ý cho nàng ta, hôm nay thánh chỉ đã đến, ngày tháng trong cung Tô Khanh Lạc xấu rồi đây.
Tô Khê Nguyệt lắc mông, đắc ý xoay người rời đi.
Tô Khanh Lạc trở lại Vi Lạc Các, Cẩn Nhi và Thanh Du đang thu dọn đồ đạc, công công truyền chỉ có nói, ý tứ của Hòa Thạc Công chúa là hi vọng ngay ngày mai Tô Khanh Lạc có thể vào cung bồi nàng ta học. Mặc dù hơi gấp rút, nhưng cũng không thể làm trái với ý chỉ của Hoàng hậu.
Tô Khanh Lạc sao lại không biết lần này vào cung hung hiểm khó khăn chứ, chỉ là có tránh cũng không thoát, nế cứ dũng cảm mà đối mặt thôi. Sau hi trùng sinh trở về, Tô Khanh Lạc sẽ không bao giờ ... nữa tin vào số mạng nữa, ở trong lòng của Tô Khanh Lạc, coi như chuyện đã được số mạng định sẵn, cũng phải cược thử một lần mới biết kết quả như thế nào chứ.
Ngày thứ hai, xe ngựa của Tô Khanh Lạc đến trước cửa cung.
Xuống xe ngựa, trải qua cung nhân kiểm tra, tiểu cung nữ ở phía trước đón tiếp liền dẫn Tô Khanh Lạc đi tới Ánh Tuyết Cung nơi mà hiện thời Hòa Thạc Công chúa đang ở. Đi qua một nơi có nhiều người, cung nữ dẫn đường này trượt chân một cái, ngã sấp xuống, đưa tay muốn kéo Tô Khanh Lạc, nhưng chỉ kéo được khăn che mặt của Tô Khanh Lạc. Khăn che mặt bị tiểu cung nữ kéo ra, vết sẹo trên mặt của Tô Khanh Lạc liền lộ ra dưới ánh mặt trời, vết sẹo xấu xí có chút kinh khủng. Nhưng cung nhân gần đó đồng loạt nhìn sang, nhìn thấy dung mạo của Tô Khanh Lạc, cũng ở bên cạnh nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt giễu cợt của mọi người được Tô Khanh Lạc thu hết vào trong mắt, tiếng nghị luận của cung nhân cũng càng ngày càng lớn, có vài người còn khoa trương hét lên mấy tiếng.
Đây là ai vậy? Sao xấu như thế.
Đúng đó, vết sẹo này quá kinh khủng rồi!
. . .
Tiểu cung nữ đứng dậy, đưa khăn che mặt lại cho Tô Khanh Lạc rồi nói: Thật có lỗi, Tô Lệnh thị, vừa rồi nô tỳ không phải là cố ý, chỉ là dưới tình thế cấp bách mới lỡ tay bắt lấy khăn che mặt của ngài thôi. Ngoài miệng thì nói lời khiêm tốn nhún nhường, nhưng trên mặt lại không có chút áy náy nào.
Ánh mắt Tô Khanh Lạc lạnh lùng, đây là ra oai phủ đầu với mình hạ sao? Nếu như chỉ là dưới tình thế cấp bách thì phải kéo lấy cánh tay của mình, mà không phải kéo lấy khăn che mặt ở cao hơn, thật sự coi mình là đồ ngốc sao! Muốn nhục nhã Tô Khanh Lạc ta, cho dù ngươi là ai thì cũng phải xem ta có đồng ý hay không.
Lạnh lùng nhìn tiểu cung nữ một cái, Tô Khanh Lạc cũng không nói tiếp, tiếp tục đi về trước.
Tiểu cung nữ
Mọi người của Tô phủ đồng loạt quỳ trên mặt đất tiếp chỉ.
Tô Khanh Lạc Đích nữ Tô phủ, vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong thông tuệ, tài đức xuất chúng, lục nghệ đều thông (Ý chỉ mấy loại như cầm kỳ thi họa..). Đặc biệt ra lệnh trở thành thư đồng của Công chúa, theo hầu bên cạnh Hòa Thạc Công chúa. Khâm thử! Thái giám đọc xong thánh chỉ, quay phía mọi người đang quỳ trên mặt đất nói: Vị nào là Tô Lệnh thị, mau tiếp chỉ đi!
Tô Khanh Lạc đi lên phía trước, nhận lấy thánh chỉ, quỳ trên mặt đất tạ ơn: Thần lĩnh chỉ tạ ơn.
Tiễn đi người truyền chỉ trong cung, Tô Duy vui mừng đi tới trước mặt Tô Khanh Lạc, một nữ nhi khác của hắn ngược lại không chịu thua kém, được sắc phong làm nữ quan không nói, hôm nay lại còn trở thành thư đồng của Hòa Thạc Công chúa, phải biết Hòa Thạc Công chúa chính là Trưởng Công chúa của Bắc Yên, lấy lòng Hòa Thạc Công chúa, phúc khí đó không phải đùa.
Lạc Nhi, con có thể được Công chúa coi trọng là chuyện tốt, chỉ là thị phi trong cung rất nhiều, con vốn thông tuệ, ta cũng không nói nhiều nữa, chính con thấy nhiều gặp nhiều thì tự cân nhắc thôi, làm việc cẩn thận chút. Hiện tại thứ mà con đang gánh vác trên vai chính là an nguy của Tô phủ đó! Tô Duy trịnh trọng nói. Còn có phú quý, đây là lời mà Tô Duy chưa có nói ra.
Tô Khanh Lạc gật đầu một cái, trở về Vi Lạc Các, trên mặt không buồn không vui, bình tĩnh như nước giống như trước.
Tô phủ một người lên chủ tử, một người xuống làm nô tài, không khỏi quá kỳ lạ. Nhị tiểu thư sao lại may mắn vậy chứ, thời gian gần đây vừa được phong quan vừa trờ thành bồi học của Công chúa, có thể nói là trở nên quý phái nha!
Tô Khê Nguyệt nhìn biểu tình hâm mộ của mọi người, ý cười khinh thường nơi khóe miệng chợt lóe lên. Hòa Thạc Công chúa thật là hận thấu Tô Khanh Lạc mà, hôm qua mình ra chủ ý cho nàng ta, hôm nay thánh chỉ đã đến, ngày tháng trong cung Tô Khanh Lạc xấu rồi đây.
Tô Khê Nguyệt lắc mông, đắc ý xoay người rời đi.
Tô Khanh Lạc trở lại Vi Lạc Các, Cẩn Nhi và Thanh Du đang thu dọn đồ đạc, công công truyền chỉ có nói, ý tứ của Hòa Thạc Công chúa là hi vọng ngay ngày mai Tô Khanh Lạc có thể vào cung bồi nàng ta học. Mặc dù hơi gấp rút, nhưng cũng không thể làm trái với ý chỉ của Hoàng hậu.
Tô Khanh Lạc sao lại không biết lần này vào cung hung hiểm khó khăn chứ, chỉ là có tránh cũng không thoát, nế cứ dũng cảm mà đối mặt thôi. Sau hi trùng sinh trở về, Tô Khanh Lạc sẽ không bao giờ ... nữa tin vào số mạng nữa, ở trong lòng của Tô Khanh Lạc, coi như chuyện đã được số mạng định sẵn, cũng phải cược thử một lần mới biết kết quả như thế nào chứ.
Ngày thứ hai, xe ngựa của Tô Khanh Lạc đến trước cửa cung.
Xuống xe ngựa, trải qua cung nhân kiểm tra, tiểu cung nữ ở phía trước đón tiếp liền dẫn Tô Khanh Lạc đi tới Ánh Tuyết Cung nơi mà hiện thời Hòa Thạc Công chúa đang ở. Đi qua một nơi có nhiều người, cung nữ dẫn đường này trượt chân một cái, ngã sấp xuống, đưa tay muốn kéo Tô Khanh Lạc, nhưng chỉ kéo được khăn che mặt của Tô Khanh Lạc. Khăn che mặt bị tiểu cung nữ kéo ra, vết sẹo trên mặt của Tô Khanh Lạc liền lộ ra dưới ánh mặt trời, vết sẹo xấu xí có chút kinh khủng. Nhưng cung nhân gần đó đồng loạt nhìn sang, nhìn thấy dung mạo của Tô Khanh Lạc, cũng ở bên cạnh nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt giễu cợt của mọi người được Tô Khanh Lạc thu hết vào trong mắt, tiếng nghị luận của cung nhân cũng càng ngày càng lớn, có vài người còn khoa trương hét lên mấy tiếng.
Đây là ai vậy? Sao xấu như thế.
Đúng đó, vết sẹo này quá kinh khủng rồi!
. . .
Tiểu cung nữ đứng dậy, đưa khăn che mặt lại cho Tô Khanh Lạc rồi nói: Thật có lỗi, Tô Lệnh thị, vừa rồi nô tỳ không phải là cố ý, chỉ là dưới tình thế cấp bách mới lỡ tay bắt lấy khăn che mặt của ngài thôi. Ngoài miệng thì nói lời khiêm tốn nhún nhường, nhưng trên mặt lại không có chút áy náy nào.
Ánh mắt Tô Khanh Lạc lạnh lùng, đây là ra oai phủ đầu với mình hạ sao? Nếu như chỉ là dưới tình thế cấp bách thì phải kéo lấy cánh tay của mình, mà không phải kéo lấy khăn che mặt ở cao hơn, thật sự coi mình là đồ ngốc sao! Muốn nhục nhã Tô Khanh Lạc ta, cho dù ngươi là ai thì cũng phải xem ta có đồng ý hay không.
Lạnh lùng nhìn tiểu cung nữ một cái, Tô Khanh Lạc cũng không nói tiếp, tiếp tục đi về trước.
Tiểu cung nữ
/36
|