Ta cứ thế mơ mơ màng màng tiêu sái ra khỏi Thiên Lao, hướng ngự thư phòng bước thẳng, ta hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, ta muốn gặp ngay lập tức Kỳ Hữu! Chuyện này ta nhất định phải giáp mặt hỏi rõ ràng, nếu không ta sẽ không thể tin tưởng. Sáng nay chàng còn nói với ta “Sinh tử khoát khế, tình định tam sinh diệc bất hối” (Sinh tử đã viết rõ ràng trên giấy, tình này đã định, ba kiếp cũng không hối), chẳng lẽ đều là giả? Đến cuối cùng, ta cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ, tùy nghi lợi dụng thôi sao?
Bước đi lúc ban đầu vốn dồn dập dần trở nên phù phiếm vô lực, cũng không biết đã chạy qua bao nhiêu con đường, ta chỉ cảm thấy thể lực hầu như không còn, toàn thân xụi lơ, thở hổn hển liên tục, mãi đến khi bản thân dần chậm lại đến không thể bước tiếp. Nhẹ tựa tay vào bức tường, mắt vô thức dõi theo áng mây lững lờ giữa trời cao, ta thật sự không thuộc loại người này, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện loại xúc động muốn chạy trốn khỏi nơi này, thâm cung đại viện nguy cơ tứ phía, đằng sau bức tường này bốn bề thọ địch, lại cất giấu biết bao huyết án không thể cho ái biết. Cái chết của Vân Châu cùng Kỳ Tinh không phải là ví dụ sao?
Trong đầu ta vang lên tiếng nói muốn ta buông tay, đừng nói ngự thư phòng không phải là nơi ta có thể vào, cho dù có vào được thì có thể như thế nào, chất vấn khiển trách Kỳ Hữu sao? Kỳ Tinh nói đúng, nếu hắn không chết, Kỳ Hữu hẳn phải chết, chẳng lẽ ta lại hy vọng người phải chết là Kỳ Hữu sao?
Cười khổ một tiếng, lúc trước ta vì sao phải chấp nhất như vậy, không chịu theo Hàn Minh rời khỏi đây, có lẽ nếu ta cùng hắn rời đi, ta sẽ không phải đặt mình trong tình huống này.
Ta đờ đẫn xoay người, khóe môi gợi lên một chút ý cười chua xót, mới nâng mắt liền phát hiện Liên Thành đã không biết khi nào đứng trước mặt, thật lâu sau hắn mới mở miệng,“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Đôi mắt hắn sâu thẳm, đen láy như màn đêm, gương mặt tuyệt mỹ của hắn vẫn như xưa, một ánh nhìn liền khiến người khác xiêu đổ.
“Ta không có chuyện gì có thể trả lời ngươi.” Giờ phút này, tâm tình sớm lâm vào một mảnh xao động cùng tuyệt vọng, ta không có khí lực dư thừa để hướng hắn giải thích.
“Nếu ngươi không trả lời ta, ta hiện tại liền đi tố giác thân phận của ngươi.” Hắn từng bước tới gần ta, những cảnh cáo này thật quá lợi hại đi, khiến ta chỉ muốn cười, thay đổi tình huống một chút, nếu hôm qua hắn nói với ta lời này, ta tất nhiên sẽ rất sợ. Mà tiếc thay, hắn lại chọn hôm nay, ta đã đem hết thảy vất sang một bên.
“Liên Thành, nay ngay cả ngươi cũng muốn lợi dụng ta sao?” Ý cười của ta thủy chung duy trì bên môi, “Ngươi hiện tại phải đi tố giác a, ngươi đi nhanh đi a…… Chỉ cần ngươi có bằng chứng chứng minh ta chính là Phức Nhã công chúa, ngươi liền thắng.” Một tiếng hừ lạnh cùng với tiếng cười khẽ vang.
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, lại đánh giá ta, ánh mắt mang theo cảm tình hoang mang đến xa lạ. Ta đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt này, không nóng không lạnh cất tiếng, “Khuôn mặt này sớm đã không bằng năm xưa tuyệt mỹ khuynh thế, mà ngươi, ngươi hãy để tay lên ngực tự hỏi, cái ngươi yêu là vẻ ngoài đó hay bản chất con người của Phức Nhã.”
Tầm mắt hắn như một mũi nhọn xẹt qua, chợt trầm hẳn, hắn không nói lấy một câu. Ý cười bên môi ta càng lúc càng khuếch tán, mang theo ác ý mãnh liệt, “Nếu ngươi muốn ta giải thích, thì thôi cứ đi mà hỏi hoàng hậu của ngươi – Linh Thủy Y, ta vô cùng tin tưởng nàng sẽ cho ngươi một đáp án vừa lòng.”
Lướt qua hắn, ta tiếp tục bước đi, một chút lưu luyến cũng không để lại, gió lạnh mang theo chút lãnh hương xông vào mũi, ta dùng sức hít sâu một ngụm, sau đó nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ của ta càng lúc càng rõ ràng.
Nam Sơn hữu điểu, tự xưng trác mộc
Cơ tắc trác mộc, mộ tắc túc sào
Vô can vu nhân, duy chí sở dục
Thử cái tự ty, tính thanh giả vinh, tính trọc giả nhục
(Nam sơn có một loài chim, tên gọi là gõ kiến
Đói thì mỗ gỗ, hoàng hôn tìm nơi làm tổ
Không liên can tới ai, riêng mình giữ tình riêng
Một cái tự ty, tưởng rằng quang vinh, thật ra chỉ là nhục nhã)
Kỳ Tinh nói không sai, ta phải rời khỏi nơi này, đi tìm một nơi thuộc về chính mình mà tá túc, ta nguyện ý buông tay với thế tục hồng trần, quy ẩn nơi núi rừng, Kỳ Hữu liệu có thả ta đi chăng?
Nghĩ tới nghĩ lui, chợt thấy kiệu của Đỗ hoàng hậu đang nghênh ngang đi về phía ta, ta lập tức quay đầu nhắm một hướng khác bỏ chạy, ta không muốn vào lúc này bính kiến vị hoàng hậu thiếu kiên nhẫn như vậy.
“Tuyết tiệp dư!” Đỗ hoàng hậu từ rất xa đã đem ta gọi ngược, ta không thể không dừng lại cước bộ, quỳ xuống nghênh đón kiệu của hoàng hậu.
“Thấy bổn cung đến ngươi lại bỏ trốn như vậy sao?” Kiệu ngọc dừng lại trước mặt, thanh âm của hoàng hậu từ đỉnh đầu truyền đến, rõ mồn một.
“Nô tài là do không nhìn thấy nương nương.” Ta cúi đầu, cũng không muốn gây chuyện thêm với nàng, thầm nghĩ mau mau chấm dứt cuộc nói chuyện này cùng hoàng hậu.
Nàng kiều mỵ cười khẽ một trận, âm thanh lọt vào tai ta nghe phá lệ lạnh lẽo, “Nghe các nô tài nói, ngươi đêm qua thị tẩm rồi! Bổn cung thật sự bội phục thủ đoạn của ngươi.” Nàng đầu tiên là trấn áp liền một trận, thấy ta không nói gì lại tiếp tục cất tiếng, “Nhưng là long sàn ngươi cũng đã lên ngủ, vì sao Hoàng thượng lại chậm chạp chưa hạ thủ dụ sắc phong cho ngươi đây?” Thanh âm đắc ý không thể nào che dấu, ta cũng không vì sự trào phúng không rõ sự tình của nàng mà nổi giận, đối với loại tâm đấu này, ta sớm đã chán ghét.
“Như thế nào không nói gì?” Nàng từ kiệu ngọc bước xuống, cúi đầu nhìn bao quát ta, bị nhìn thế này, ta cũng không khỏi sinh nộ ý. “Làm người phải tự biết mình, không nên bước theo con đường xấu của vị chủ từ đã từ trần kia, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”
Nàng vừa nhắc tới Vân Châu, ta đột nhiên ngửa đầu nhìn thẳng nàng, nàng kinh ngạc ngẩn người một lúc, sau liền khôi phục cỗ khí chất cao nhã, “Ngươi dám dùng ánh mắt như vậy nhìn bổn cung?” Nàng vung tay véo chặt cằm của ta, “Ngươi nghe cho rõ ràng đây, hậu cung là thiên hạ của Đỗ Hoàn ta, chỉ cần bổn cung ra lệnh một tiếng, một nô tài nho nhỏ như ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. Chớ có nghĩ học theo ả đàn bà xấu xí kia, vọng tưởng cùng bổn cung đối nghịch, tranh sủng, nếu không, kẻ kế tiếp bị đánh chết chính là ngươi.”
Cừu hận trong tim ta khoảnh khắc lan tràn khắp toàn thân, mối hận mất nước, mối thù hủy dung, cái chết của Vân Châu, những lời của Kỳ Tinh…… tất cả từng màn từng màn một từ tâm chạy lên tới đầu ta, ta tựa đầu dùng sức thoát khỏi móng tay của nàng, ta không quan tâm gương mặt đã bị móng tay của nàng đã thương, chỉ cảm thấy một cơn đau đớn lan tràn toàn thân.
Ta đột nhiên đứng dậy, dùng ánh mắt rất bình tĩnh nhìn chằm chằm Đỗ Hoàn, trên mặt lộ ra ý tươi cười, “Hoàng hậu nương nương, nô tài sẽ cho ngài biết, rốt cuộc là ai nắm giữ đại quyền sinh sát tam cung lục viện.”
Lời vừa nói, sắc mặt Đỗ Hoàn đầu tiên là biến đổi, sau chuyển thành cười to, phảng phất như vừa nghe được một chuyện đáng chê cười nhất thiên hạ. “Như thế nào, cỡ ngươi cũng muốn cùng ta đấu?”
“Như vậy đi, Hoàng hậu nương nương, sao người không cho nô tỳ một một cơ hội chứng minh cho người xem?” Ta nhẹ giọng nói vào tai nàng, mang theo nhè nhẹ nguy hiểm.
“Hảo, bổn cung sẽ chờ xem một tiệp dư nho nhỏ, có bản lãnh gì để đứng giữa hậu cung đòi hô mưa gọi gió.”
Khi ta trở lại Hiệt Phương viện là lúc rất nhiều Tiệp dư đều từ trong phòng chạy ra, bọn họ đứng đầy hành lang nhìn vẻ mặt chật vật của ta, cứ hai ba người tụ một tụm khe khẽ nói nhỏ cái gì đó, ta cái gì cũng đều không nghe thấy. Chỉ nhìn làn môi của các nàng hé ra hợp lại, phá lệ thú vị, bất giác bật cười thành tiếng, khiến các nàng phải kinh ngạc mà ngưng bặt.
“Tiểu chủ, ngươi như thế nào biến thành cái dạng này?” Tâm Uyển lo lắng đỡ ta, sợ ta không cẩn thận một cái liền té ngã trên đất, quả thật, ta đã không còn khí lực dư thừa để ổn định bước đi nữa.
“Không có việc gì!” Chỉ cảm thấy cổ họng phá lệ khó chịu, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng có chút hoạt kê, cãi nhau với Đỗ Hoàn một trận, tựa hồ ta đã dùng hết toàn bộ tinh lực.
“Ai nha, tiểu chủ mặt của ngươi!” Tâm Uyển hô nhỏ một tiếng làm cho ta hoàn hồn, chỉ thấy nàng dùng ánh mắt vô cùng lo lắm nhìn cằm ta, đó là chỗ mới vừa rồi bị Đỗ Hoàn dùng móng tay tổn thương.
Ta nhẹ nhàng xoa cằm, quả nhiên cảm thấy đau đớn. Nàng vẫn là thiếu kiên nhẫn như năm đó a, thậm chí còn có thêm tự phụ, cuồng vọng không ai bì nổi, tất cả đều phô bày không giấu diếm.
“Tuyết Tiệp dư, ta có bình thuốc mỡ đây.” Dương Tiệp dư cầm trong tay một bình gốm sứ nhỏ, nàng đưa qua cho ta, nhẹ giọng, “Ta cho ngươi dùng thử, rất có hiệu quả đó.”
Ta vuốt cằm đáp ứng, nở một nụ cười cảm kích, sau đó ta cùng nàng tiến vào sương phòng, nàng đổ thuốc mỡ trong suốt lên đầu ngón tay, xoa nhẹ một chút rồi áp lên vết thương trên mặt ta, vốn dĩ rất đau, nhưng cảm giác mát lạnh từ vết thương nhanh chóng truyền khắp toàn thân, mang theo hương thơm nhẹ nhàng khiến lòng ta nhẹ tênh.
“Nghe nói Tấn Nam vương ở trong lao sợ tội tự sát.” Một câu thực bình thản trong miệng Dương Tiệp dư nói ra lại làm cho ta biến sắc.
“Sợ tội tự sát……” Ta cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn Dương Tiệp dư một cái, lại đổi lấy một tiếng cảm khái của Tâm Uyển,“Minh thái phi vừa nghe tin dữ liền sinh bệnh, không cách nào gượng dậy nổi, thật sự là đáng thương…… Bất quá ta thật không rõ, Tấn Nam vương vì sao phải mưu sát người đã ở trong lãnh cung như Đỗ Hoàng hậu?”
“Quả thật…… Làm người ta khó hiểu.” Ta khinh nhiên trả lời, ánh mắt thẫn thờ, vừa mới ngẩng đầu liền thấy Từ công công vội vội vàng vàng chạy đến.
Hắn sắc mặt ửng đỏ, miệng còn thở gấp, tựa hồ đã chạy rất nhanh đến đây, “Tuyết Tiệp dư, Hoàng Thượng triệu ngài đến Dưỡng Tâm điện.”
Ta không nhanh không chậm hỏi, “Hoàng Thượng có việc gì?”
“Nô tài cũng không biết, Hoàng Thượng chỉ kêu nô tài lập tức thỉnh ngài đến.” Hơi thở gấp gáp của hắn dần bình phục, nhưng mồ hôi lạnh trên trán như trước không ngừng chảy ra, ngưng tụ thành hàng trên mặt, rồi chảy dài xuống cổ.
Dương Tiệp dư tư thái nhàn nhã buông thuốc mỡ trong tay, nói, “Mau đi đi, Hoàng Thượng triệu hồi nhất định có việc gấp rồi.”
Ta ngưng mắt nhìn Dương Tiệp dư, lại xem xét Từ công công, đột nhiên nở nụ cười, “Phiền ngươi hồi bẩm Hoàng Thượng, ta thân mình không khoẻ, không tiện đến gặp.”
Vài tiếng hít khí lạnh truyền đến trong không khí, đem không khí lúc này đông lạnh tới cực điểm, sắc mặt Từ công công từ lúc ban đầu hồng nhuận biến thành trắng bệch, Dương Tiệp dư mâu trung hiện lên kinh ngạc cùng khó hiểu, vẻ mặt Tâm Uyển là cả kinh cùng lo lắng.
Dùng xong bữa tối, ta liền bảo Tâm Uyển đi ra ngoài, muốn được yên tĩnh lặng ngốc một mình, ánh nến phòng trong như có sinh mạng, hỏa tâm theo gió lay động bốn phía, ta vẫn đứng phía trước cửa sổ, chiếcbóng trên nền nhà kéo thật dài thật dài. Chỉ cảm thấy gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi đến đau đớn gò má, sợi tóc theo gió bay vô định, vạt áo cũng tùy gió tung bay. Trăng non đã lên cao, ánh sáng nhàn nhạt như sương phủ đầy đất, mùi hương thanh nhã từ đầu truyền đến đầu mũi.
Ta cũng không biết bản thân đã đứng bao lâu, có lẽ là một nén hương, lại giống như đã một canh giờ, giống như suy nghĩ rất nhiều, lại dường như cái gì cũng không nghĩ, cứ đứng đây đón gió.
Lần đầu tiên, cừu hận cừu hận trong ta hung mãnh như thế, vây kín toàn bộ trái tim. Thậm chí lúc phụ hoàng, mẫu hậu chết thảm, ta cũng đều lạc quan đối mặt, thậm chí còn tin tưởng giữa thế gian rộng lớn này, vẫn có nơi chân tình tồn tại. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ta mới phát giác bản thân càng thoái nhượng càng đổi lấy lợi dụng. Ẫn nhẫn của ta thật là cao đi, bị người khác đùa bỡn trong tay như vậy lại hồn nhiên không hay biết.
Kỳ Tinh, không phải ta không muốn ly khai hoàng cung, mà là ta không thể rời đi, sứ mệnh của ta còn chưa hoàn thành, ta làm sao rời đi? Ta thật sự không nghĩ lại vì người khác mà sống, ta chỉ muốn vì chính mình sống một lần, ta muốn hoàn thành di mệnh mẫu hậu cùng lời hứa hẹn với nhi Châu nhi — báo thù.
“Tiểu chủ!” Tâm Uyển vốn đang canh giữ bên ngoài đột nhiên đẩy cửa chạy vào, thanh âm thoáng run run, “Hoàng Thượng…… Hoàng thượng tới.”
Ta vẫn như cũ duy trì bộ dáng an nhiên tĩnh tại nhìn lên phía chân trời không nói một lời, ở trong mắt bọn họ hành động của ta hẳn gọi là làm càn. Nhưng thật ra, ở trước mặt Kỳ Hữu ta không muốn ngụy trang chính mình, ta sợ bản thân chỉ cần giả dối một chút, một chút thôi thì phần tình yêu thuần khiết còn sót lại trong ta và Kỳ Hữu sẽ bị vấy bẩn đi, cho nên ta sẽ không vì thân phận của chàng mà ủy khuất chính mình xu nịnh chàng.
“Ngươi lui ra đi.” Âm thanh của chàng tuy thấp lại mang theo thập phần quyết đoán, giữa sương phòng trống vắng vang lên lại đặc biệt trong trẻo.
Chỉ nghe một tiếng đóng cửa rất nhỏ, trong phòng lại lâm vào một mảnh im lặng, giống như chỉ có một mình ta.
“Phức Nhã!” Một tiếng mềm nhẹ khẽ gọi, lại ngắn gọn hai chữ, không tạo thành câu cú.
Tay của ta xoa xoa ngưỡng cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ phủi qua lớp bụi trên đó, lạnh nhạt thở dài, “Đã trải qua nhiều khúc chiết như vậy, thoái nhượng của ta ngược lại chỉ đổi lấy một lần lợi dụng của chàng.”
“Nàng có biết, Kỳ Tinh đã biết quá nhiều.” tiếng bước chân chàng vừa khởi, tựa hồ đang bước về phía ta.
“Cho nên, chàng quyết định lợi dụng ta để loại bỏ tảng đá ngáng chân này, củng cố địa vị của chàng.” Ta tận lực làm cho thanh âm của mình có vẻ thực bình tĩnh, không hỗn loạn quá nhiều cảm xúc, “Nói cho ta biết, chàng như thế nào biết được quan hệ của ta cùng với Kỳ Tinh.”
“Hàn Minh.” Hai chữ ngắn ngủn lại càng chứng thực phỏng đoán của ta, chỉ có hắn biết ngội ngọc bội đặt trong tay Đỗ Hoàng hậu là Kỳ Tinh đã tặng ta, như vậy…… hắn bán đứng ta sao?
Cảm giác được chàng đã đến bên cạnh, cỗ khí tức thanh nhã kia khiến cho ta thở cũng không nổi, ngực dị thường nặng nề, đối với chàng, ta nên đối mặt như thế nào?
“Ta đã cho hắn cơ hội, thậm chí đem Linh Nguyệt tứ hôn cho Hàn Minh, chỉ vì muốn hắn an phận làm một Vương gia, nhưng ta thoái nhượng một bước, hắn lại thừa thế tiến lên một bước, thậm chí lợi dụng thân phận của nàng, muốn tố giác âm mưu của ta năm đó.” Âm thanh trong trẻo nhưng trong lời nói lại ngập tràn lạnh lẽo cùng bất đắc dĩ.
“Làm gì được, căn bản không ai có thể chứng minh thân phận của ta……” Tay của ta nhanh chóng bấu chặt ngưỡng cửa sổ, phải, ai cũng không thể chứng minh, trừ Hàn Minh…… Câu nói của ta đột nhiên bị Kỳ Hữu cắt ngang, “Mấy ngày trước Kỳ Tinh còn bí mật ở dân gian thẩm tra vị thần y từng giúp nàng hoán dung! Nàng nói xem mục đích của hắn là gì?”
Ta đột nhiên xoay người, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ta thế nhưng lại chẳng hay biết gì……
“Thông minh như nàng sẽ không thể không hiểu chuyện này lợi hại ra sao.” thần sắc của chàng phá lệ nghiêm túc, “Hôm nay ta chỉ là muốn thử tình cảm của hắn đối với nàng rốt cuộc sâu nặng ra sao, quả nhiên, thử một lần liền ra.” Chàng đột nhiên đem ta kéo vào lòng, dùng lực mạnh đến mức khiến ta không thể thở, “Lợi dụng nàng, ta cũng là bất đắc dĩ.”
“Chàng không sợ…… Kỳ Tinh không thắng được chàng nước cờ này sẽ chẳng nể nang gì nữa, lôi ta theo hắn xuống nước?” Nước mắt lặng yên rơi xuống, rơi giọt trên long bào của chàng, chầm chậm khuếch tán.
“Nếu không nắm chắc, ta tuyệt không cho nàng bước vào Thiên Lao.”
Tiếng khóc không thể kiềm nén được nữa từ trong miệng thoát ra, thanh âm đột nhiên đề cao, “Nạp Lan Kỳ Hữu, ta hận chàng!” Khi những lời này thốt ra từ miệng ta, thân hình của chàng chợt sững lại, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.
“Thực xin lỗi, từ nay về sau ta không bao giờ lợi dụng nàng nữa, ta thề.” Thanh âm của chàng rất là chân thành, trong giọng nói lại tràn ngập ý muốn an ủi.
Ta không nói tiếng nào, dựa vào người chàng khóc rống, như thể muốn đem ủy khuất thống khổ mấy năm nay dồn làm một phát tiết ra, trong lòng lại âm thầm cảnh cáo chính mình, đây là lần cuối cùng ta rơi lệ, một lần cuối cùng.
Cũng không biết ở trong lòng chàng khóc bao lâu, mới phát hiện chính mình nước mắt đã khô cạn, còn lại lúc này chỉ là những tiếng nức nở. chàng khẽ thở dài một cái, lực ôm tay cũng thuyên giảm đôi chút, từ bá đạo chuyển thành ôn nhu, “Lần đầu tiên, nàng ở trước mặt ta khóc.”
Những lời này của chàng tựa hồ ẩn giấu rất nhiều cảm xúc, phức tạp, vui sướng, bất đắc dĩ, kích động…… Chỉ vì ta ở trước mặt chàng khóc?
“Nàng biết không, mỗi lần nhìn nàng cho dù đau đớn cũng không chịu la lên một tiếng, luôn cứng cỏi kiên cường, luôn lấy ý cười để che dấu, khi đó ta liền nói với chính mình, ta muốn chiếu cố nàng trọn đời trọn kiếp.” Bàn tay to dày của chàng không ngừng vuốt ve tóc ta.
“Chàng là đế vương, chàng có bao nhiêu thê tử như vậy, chàng làm cách nào chiếu cố ta trọn đời trọn kiếp?” Ta nghẹn ngào nói.
Một tiếng cười nhẹ đột nhiên vang, “Nàng đang ghen sao?” Thanh âm kèm theo cảm giác kích động không thể giấu kiếm.
“Phải nha, ta ghen.” Ta hừ lạnh một tiếng lại cảm thấy thanh âm của mình không được tự nhiên cho lắm, muốn nói gì thêm để giải thích. Chàng lại đem ta hơi đẩy ra một chút, mâu quang như nước chăm chú nhìn ta, cất giấu vô số nhu tình,“Hậu cung ba nghìn nhân, ngàn vạn sủng ái chỉ dành duy nhất nàng, đây là hứa hẹn ta dành cho nàng.”
Đối diện ánh mắt chân thành cùng ngữ khí kiên định của chàng, ta dùng sức gật đầu, “Ta sẽ ghi khắc hứa hẹn của chàng, nếu chàng phụ ta, kiếp này chúng ta vĩnh viễn không gặp lại.”
Chàng cúi đầu khẽ hôn vào má ta, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua cổ, trong ánh mắt ẩn ước triền miên, lại nghe chàng nói nhỏ, “Nhớ kỹ ta đã từng nói, ta nhất định sẽ cho nàng một cái danh phận, ta muốn nàng danh chính ngôn thuận làm thê tử của ta – Nạp Lan Kỳ Hữu.”
“Thê tử……” Ta nỉ non một tiếng, trong lòng ta không khỏi nóng lên một cái, thê tử ư, một từ ngữ hư vô dường nào. Ta biết, trừ phi chàng phế hậu, nếu không ta vĩnh viễn không thể trở thành thể tử của chàng, nhưng chàng không có khả năng phế hậu, trừ phi chàng đã không cần ngôi vị hoàng đế này nữa. Dù sao, chàng có thể bước lên ngôi cửu ngũ, phụ thân củav Đỗ Hoàn nhất định có công rất lớn.
“Mười ngày sau, ta muốn nàng trở thành tân nương hạnh phúc nhất thiên hạ.”
Tầng tầng mây xám trong đầu ta như bị thổi đi, để lộ ra một khoảng không, ý tươi cười dần xuất hiện bên môi, nội tâm cuồn cuộn cuốn theo vô hạn ngọt ngào, ta nhắm mắt để chính mình say mê trong đó, tình cảm dành cho chàng từ khi nào thì đã trở nên khó có thể buông tay như vậy? Đến cả chuyện chàng lợi dụng ta ta cũng có thể nhanh chóng dẹp bỏ, ngả mình vào tình nồng ý đầm của chàng, bản thân như vậy, ta thực chán ghét.
“Kỳ Hữu…… Nói cho ta biết, vì sao phải thí sát tiên đế.” Ta đột nhiên nghĩ tới một việc đã xảy ra từ rất lâu như vậy, nhưng đến nay vẫn khiến ta cảm thấy hoang mang không rõ, lập tức nâng mắt mà hỏi.
Chàng hơi hơi sửng sốt, cũng không nghĩ tới ta sẽ hỏi đến chuyện này, giật mình một chút rồi mới nói, “Là ai ở trước mặt nàng ăn nói xằng bậy!” Lời nói hỗn loạn lửa giận có thể thấy được rất rõ ràng, “Là Kỳ Tinh?” chàng cất tiếng nghi hoặc, ánh mắt ẩn ẩn lóe sáng.
Trong nháy mắt đó, ta thật sự bị lửa giật ngùn ngụt của chàng dọa sợ, nhưng ta vẫn hỏi tiếp, “Có thể công chính bẩm báo không?”
Chàng không nói, giống như đang trầm tư chuyện gì, không khí nghiêm nghị đạm mạc bao trùm chúng ta lúc này. Ta khe khẽ thở dài, liền tự mình phỏng đoán, “Có phải vì người tiên đế muốn truyền ngôi chính là Kỳ Vẫn sao?” Lời của ta chưa dứt người chàng thoáng đã cứng đờ, lệ khí dày đặc như sương mù bao lấy ta, áp lực này khiến ta hít thở không thông, mùi huân hương lan tỏa trong phòng bỗng trở nên nặng nề buồn bực khó tả.
Nửa đêm yên tĩnh, ta mờ mịt nhìn thẳng chàng thật lâu, trong mắt chàng ẩn hiện tia sáng lạnh lẽo, rất nhanh, mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay ta. Sự trầm mặc của chàng lúc này đã là đáp án, suy đoán của ta thực đúng sao?
Chàng cuối cùng thả lỏng thân thể, giống như thở dài, “Vẫn là không thể gạt được nàng……”
“Đêm đó Lãm Nguyệt lâu đột nhiên cháy lớn, ta vốn đã thấy kỳ quái, khi ta hỏi Vân Châu, nàng ta nói mấy ngày trước phụ hoàng từng triệu kiến nàng vào Thừa Hiến điện, ta liền đoán được trận đại hỏa này là phụ hoàng ra tay, lúc giáp mặt chất vấn, ông ấy cũng không phủ nhận. Một khắc đó, hình ảnh ngườui phụ hoàng hoàn mỹ trong tan đã bị đập tan thành tro bụi, nhưng ông ấy dù sao vẫn là phụ hoàng của ta, ông phóng hỏa cũng là vì ta, cho nên ta không thể hận ông ấy.”
“Khi ta trợ phụ hoàng diệt trừ Đông cung, lại phát giác sự tình có biến, phụ hoàng đối ta giấu giếm đề phòng, đêm khuya liên tiếp triệu Kỳ Vẫn bí mật tiến cung, may mắn là ta sớm đem Dịch Băng xếp ở bên người phụ hoàng, nếu không ta căn bản không thể nhận ra âm mưu to lớn đó. Nguyên lai ta vẫn luôn kính trọng phụ hoàng, nhưng ông lại coi ta như một quân cờ diệt trừ Đông cung, lời hứa hẹn của ông như một chậu nước lạnh hung hăng kiêu tỉnh ta. Cái chết của nàng cùng sự lợi dụng của phụ hoàng như một thanh đao, hung hăng gợi lên hận ý của ta.”
Không biết vì sao, tâm của ta đột nhiên run rẩy một trận, một giọt lệ chầm chậm theo khóe mắt chảy xuống, “Kỳ Hữu, chàng……” Ta đã sớm đoán được tiên đế căn bản không thật tâm muốn truyền ngôi cho chàng, nhưng lúc này nghe chàng chính miệng nói lên sự thật, ta vẫn bị rung động đến mãnh liệt. Từ đáy tim, hàng loạt cảm xúc vô danh trỗi dậy, trộn lẫn vào nhau khiến tim ta thấy đau, muốn nói gì đó lại thủy chung không nói được….
Quyển 2 hoàn
Bước đi lúc ban đầu vốn dồn dập dần trở nên phù phiếm vô lực, cũng không biết đã chạy qua bao nhiêu con đường, ta chỉ cảm thấy thể lực hầu như không còn, toàn thân xụi lơ, thở hổn hển liên tục, mãi đến khi bản thân dần chậm lại đến không thể bước tiếp. Nhẹ tựa tay vào bức tường, mắt vô thức dõi theo áng mây lững lờ giữa trời cao, ta thật sự không thuộc loại người này, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện loại xúc động muốn chạy trốn khỏi nơi này, thâm cung đại viện nguy cơ tứ phía, đằng sau bức tường này bốn bề thọ địch, lại cất giấu biết bao huyết án không thể cho ái biết. Cái chết của Vân Châu cùng Kỳ Tinh không phải là ví dụ sao?
Trong đầu ta vang lên tiếng nói muốn ta buông tay, đừng nói ngự thư phòng không phải là nơi ta có thể vào, cho dù có vào được thì có thể như thế nào, chất vấn khiển trách Kỳ Hữu sao? Kỳ Tinh nói đúng, nếu hắn không chết, Kỳ Hữu hẳn phải chết, chẳng lẽ ta lại hy vọng người phải chết là Kỳ Hữu sao?
Cười khổ một tiếng, lúc trước ta vì sao phải chấp nhất như vậy, không chịu theo Hàn Minh rời khỏi đây, có lẽ nếu ta cùng hắn rời đi, ta sẽ không phải đặt mình trong tình huống này.
Ta đờ đẫn xoay người, khóe môi gợi lên một chút ý cười chua xót, mới nâng mắt liền phát hiện Liên Thành đã không biết khi nào đứng trước mặt, thật lâu sau hắn mới mở miệng,“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Đôi mắt hắn sâu thẳm, đen láy như màn đêm, gương mặt tuyệt mỹ của hắn vẫn như xưa, một ánh nhìn liền khiến người khác xiêu đổ.
“Ta không có chuyện gì có thể trả lời ngươi.” Giờ phút này, tâm tình sớm lâm vào một mảnh xao động cùng tuyệt vọng, ta không có khí lực dư thừa để hướng hắn giải thích.
“Nếu ngươi không trả lời ta, ta hiện tại liền đi tố giác thân phận của ngươi.” Hắn từng bước tới gần ta, những cảnh cáo này thật quá lợi hại đi, khiến ta chỉ muốn cười, thay đổi tình huống một chút, nếu hôm qua hắn nói với ta lời này, ta tất nhiên sẽ rất sợ. Mà tiếc thay, hắn lại chọn hôm nay, ta đã đem hết thảy vất sang một bên.
“Liên Thành, nay ngay cả ngươi cũng muốn lợi dụng ta sao?” Ý cười của ta thủy chung duy trì bên môi, “Ngươi hiện tại phải đi tố giác a, ngươi đi nhanh đi a…… Chỉ cần ngươi có bằng chứng chứng minh ta chính là Phức Nhã công chúa, ngươi liền thắng.” Một tiếng hừ lạnh cùng với tiếng cười khẽ vang.
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, lại đánh giá ta, ánh mắt mang theo cảm tình hoang mang đến xa lạ. Ta đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt này, không nóng không lạnh cất tiếng, “Khuôn mặt này sớm đã không bằng năm xưa tuyệt mỹ khuynh thế, mà ngươi, ngươi hãy để tay lên ngực tự hỏi, cái ngươi yêu là vẻ ngoài đó hay bản chất con người của Phức Nhã.”
Tầm mắt hắn như một mũi nhọn xẹt qua, chợt trầm hẳn, hắn không nói lấy một câu. Ý cười bên môi ta càng lúc càng khuếch tán, mang theo ác ý mãnh liệt, “Nếu ngươi muốn ta giải thích, thì thôi cứ đi mà hỏi hoàng hậu của ngươi – Linh Thủy Y, ta vô cùng tin tưởng nàng sẽ cho ngươi một đáp án vừa lòng.”
Lướt qua hắn, ta tiếp tục bước đi, một chút lưu luyến cũng không để lại, gió lạnh mang theo chút lãnh hương xông vào mũi, ta dùng sức hít sâu một ngụm, sau đó nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ của ta càng lúc càng rõ ràng.
Nam Sơn hữu điểu, tự xưng trác mộc
Cơ tắc trác mộc, mộ tắc túc sào
Vô can vu nhân, duy chí sở dục
Thử cái tự ty, tính thanh giả vinh, tính trọc giả nhục
(Nam sơn có một loài chim, tên gọi là gõ kiến
Đói thì mỗ gỗ, hoàng hôn tìm nơi làm tổ
Không liên can tới ai, riêng mình giữ tình riêng
Một cái tự ty, tưởng rằng quang vinh, thật ra chỉ là nhục nhã)
Kỳ Tinh nói không sai, ta phải rời khỏi nơi này, đi tìm một nơi thuộc về chính mình mà tá túc, ta nguyện ý buông tay với thế tục hồng trần, quy ẩn nơi núi rừng, Kỳ Hữu liệu có thả ta đi chăng?
Nghĩ tới nghĩ lui, chợt thấy kiệu của Đỗ hoàng hậu đang nghênh ngang đi về phía ta, ta lập tức quay đầu nhắm một hướng khác bỏ chạy, ta không muốn vào lúc này bính kiến vị hoàng hậu thiếu kiên nhẫn như vậy.
“Tuyết tiệp dư!” Đỗ hoàng hậu từ rất xa đã đem ta gọi ngược, ta không thể không dừng lại cước bộ, quỳ xuống nghênh đón kiệu của hoàng hậu.
“Thấy bổn cung đến ngươi lại bỏ trốn như vậy sao?” Kiệu ngọc dừng lại trước mặt, thanh âm của hoàng hậu từ đỉnh đầu truyền đến, rõ mồn một.
“Nô tài là do không nhìn thấy nương nương.” Ta cúi đầu, cũng không muốn gây chuyện thêm với nàng, thầm nghĩ mau mau chấm dứt cuộc nói chuyện này cùng hoàng hậu.
Nàng kiều mỵ cười khẽ một trận, âm thanh lọt vào tai ta nghe phá lệ lạnh lẽo, “Nghe các nô tài nói, ngươi đêm qua thị tẩm rồi! Bổn cung thật sự bội phục thủ đoạn của ngươi.” Nàng đầu tiên là trấn áp liền một trận, thấy ta không nói gì lại tiếp tục cất tiếng, “Nhưng là long sàn ngươi cũng đã lên ngủ, vì sao Hoàng thượng lại chậm chạp chưa hạ thủ dụ sắc phong cho ngươi đây?” Thanh âm đắc ý không thể nào che dấu, ta cũng không vì sự trào phúng không rõ sự tình của nàng mà nổi giận, đối với loại tâm đấu này, ta sớm đã chán ghét.
“Như thế nào không nói gì?” Nàng từ kiệu ngọc bước xuống, cúi đầu nhìn bao quát ta, bị nhìn thế này, ta cũng không khỏi sinh nộ ý. “Làm người phải tự biết mình, không nên bước theo con đường xấu của vị chủ từ đã từ trần kia, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”
Nàng vừa nhắc tới Vân Châu, ta đột nhiên ngửa đầu nhìn thẳng nàng, nàng kinh ngạc ngẩn người một lúc, sau liền khôi phục cỗ khí chất cao nhã, “Ngươi dám dùng ánh mắt như vậy nhìn bổn cung?” Nàng vung tay véo chặt cằm của ta, “Ngươi nghe cho rõ ràng đây, hậu cung là thiên hạ của Đỗ Hoàn ta, chỉ cần bổn cung ra lệnh một tiếng, một nô tài nho nhỏ như ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. Chớ có nghĩ học theo ả đàn bà xấu xí kia, vọng tưởng cùng bổn cung đối nghịch, tranh sủng, nếu không, kẻ kế tiếp bị đánh chết chính là ngươi.”
Cừu hận trong tim ta khoảnh khắc lan tràn khắp toàn thân, mối hận mất nước, mối thù hủy dung, cái chết của Vân Châu, những lời của Kỳ Tinh…… tất cả từng màn từng màn một từ tâm chạy lên tới đầu ta, ta tựa đầu dùng sức thoát khỏi móng tay của nàng, ta không quan tâm gương mặt đã bị móng tay của nàng đã thương, chỉ cảm thấy một cơn đau đớn lan tràn toàn thân.
Ta đột nhiên đứng dậy, dùng ánh mắt rất bình tĩnh nhìn chằm chằm Đỗ Hoàn, trên mặt lộ ra ý tươi cười, “Hoàng hậu nương nương, nô tài sẽ cho ngài biết, rốt cuộc là ai nắm giữ đại quyền sinh sát tam cung lục viện.”
Lời vừa nói, sắc mặt Đỗ Hoàn đầu tiên là biến đổi, sau chuyển thành cười to, phảng phất như vừa nghe được một chuyện đáng chê cười nhất thiên hạ. “Như thế nào, cỡ ngươi cũng muốn cùng ta đấu?”
“Như vậy đi, Hoàng hậu nương nương, sao người không cho nô tỳ một một cơ hội chứng minh cho người xem?” Ta nhẹ giọng nói vào tai nàng, mang theo nhè nhẹ nguy hiểm.
“Hảo, bổn cung sẽ chờ xem một tiệp dư nho nhỏ, có bản lãnh gì để đứng giữa hậu cung đòi hô mưa gọi gió.”
Khi ta trở lại Hiệt Phương viện là lúc rất nhiều Tiệp dư đều từ trong phòng chạy ra, bọn họ đứng đầy hành lang nhìn vẻ mặt chật vật của ta, cứ hai ba người tụ một tụm khe khẽ nói nhỏ cái gì đó, ta cái gì cũng đều không nghe thấy. Chỉ nhìn làn môi của các nàng hé ra hợp lại, phá lệ thú vị, bất giác bật cười thành tiếng, khiến các nàng phải kinh ngạc mà ngưng bặt.
“Tiểu chủ, ngươi như thế nào biến thành cái dạng này?” Tâm Uyển lo lắng đỡ ta, sợ ta không cẩn thận một cái liền té ngã trên đất, quả thật, ta đã không còn khí lực dư thừa để ổn định bước đi nữa.
“Không có việc gì!” Chỉ cảm thấy cổ họng phá lệ khó chịu, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng có chút hoạt kê, cãi nhau với Đỗ Hoàn một trận, tựa hồ ta đã dùng hết toàn bộ tinh lực.
“Ai nha, tiểu chủ mặt của ngươi!” Tâm Uyển hô nhỏ một tiếng làm cho ta hoàn hồn, chỉ thấy nàng dùng ánh mắt vô cùng lo lắm nhìn cằm ta, đó là chỗ mới vừa rồi bị Đỗ Hoàn dùng móng tay tổn thương.
Ta nhẹ nhàng xoa cằm, quả nhiên cảm thấy đau đớn. Nàng vẫn là thiếu kiên nhẫn như năm đó a, thậm chí còn có thêm tự phụ, cuồng vọng không ai bì nổi, tất cả đều phô bày không giấu diếm.
“Tuyết Tiệp dư, ta có bình thuốc mỡ đây.” Dương Tiệp dư cầm trong tay một bình gốm sứ nhỏ, nàng đưa qua cho ta, nhẹ giọng, “Ta cho ngươi dùng thử, rất có hiệu quả đó.”
Ta vuốt cằm đáp ứng, nở một nụ cười cảm kích, sau đó ta cùng nàng tiến vào sương phòng, nàng đổ thuốc mỡ trong suốt lên đầu ngón tay, xoa nhẹ một chút rồi áp lên vết thương trên mặt ta, vốn dĩ rất đau, nhưng cảm giác mát lạnh từ vết thương nhanh chóng truyền khắp toàn thân, mang theo hương thơm nhẹ nhàng khiến lòng ta nhẹ tênh.
“Nghe nói Tấn Nam vương ở trong lao sợ tội tự sát.” Một câu thực bình thản trong miệng Dương Tiệp dư nói ra lại làm cho ta biến sắc.
“Sợ tội tự sát……” Ta cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn Dương Tiệp dư một cái, lại đổi lấy một tiếng cảm khái của Tâm Uyển,“Minh thái phi vừa nghe tin dữ liền sinh bệnh, không cách nào gượng dậy nổi, thật sự là đáng thương…… Bất quá ta thật không rõ, Tấn Nam vương vì sao phải mưu sát người đã ở trong lãnh cung như Đỗ Hoàng hậu?”
“Quả thật…… Làm người ta khó hiểu.” Ta khinh nhiên trả lời, ánh mắt thẫn thờ, vừa mới ngẩng đầu liền thấy Từ công công vội vội vàng vàng chạy đến.
Hắn sắc mặt ửng đỏ, miệng còn thở gấp, tựa hồ đã chạy rất nhanh đến đây, “Tuyết Tiệp dư, Hoàng Thượng triệu ngài đến Dưỡng Tâm điện.”
Ta không nhanh không chậm hỏi, “Hoàng Thượng có việc gì?”
“Nô tài cũng không biết, Hoàng Thượng chỉ kêu nô tài lập tức thỉnh ngài đến.” Hơi thở gấp gáp của hắn dần bình phục, nhưng mồ hôi lạnh trên trán như trước không ngừng chảy ra, ngưng tụ thành hàng trên mặt, rồi chảy dài xuống cổ.
Dương Tiệp dư tư thái nhàn nhã buông thuốc mỡ trong tay, nói, “Mau đi đi, Hoàng Thượng triệu hồi nhất định có việc gấp rồi.”
Ta ngưng mắt nhìn Dương Tiệp dư, lại xem xét Từ công công, đột nhiên nở nụ cười, “Phiền ngươi hồi bẩm Hoàng Thượng, ta thân mình không khoẻ, không tiện đến gặp.”
Vài tiếng hít khí lạnh truyền đến trong không khí, đem không khí lúc này đông lạnh tới cực điểm, sắc mặt Từ công công từ lúc ban đầu hồng nhuận biến thành trắng bệch, Dương Tiệp dư mâu trung hiện lên kinh ngạc cùng khó hiểu, vẻ mặt Tâm Uyển là cả kinh cùng lo lắng.
Dùng xong bữa tối, ta liền bảo Tâm Uyển đi ra ngoài, muốn được yên tĩnh lặng ngốc một mình, ánh nến phòng trong như có sinh mạng, hỏa tâm theo gió lay động bốn phía, ta vẫn đứng phía trước cửa sổ, chiếcbóng trên nền nhà kéo thật dài thật dài. Chỉ cảm thấy gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi đến đau đớn gò má, sợi tóc theo gió bay vô định, vạt áo cũng tùy gió tung bay. Trăng non đã lên cao, ánh sáng nhàn nhạt như sương phủ đầy đất, mùi hương thanh nhã từ đầu truyền đến đầu mũi.
Ta cũng không biết bản thân đã đứng bao lâu, có lẽ là một nén hương, lại giống như đã một canh giờ, giống như suy nghĩ rất nhiều, lại dường như cái gì cũng không nghĩ, cứ đứng đây đón gió.
Lần đầu tiên, cừu hận cừu hận trong ta hung mãnh như thế, vây kín toàn bộ trái tim. Thậm chí lúc phụ hoàng, mẫu hậu chết thảm, ta cũng đều lạc quan đối mặt, thậm chí còn tin tưởng giữa thế gian rộng lớn này, vẫn có nơi chân tình tồn tại. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ta mới phát giác bản thân càng thoái nhượng càng đổi lấy lợi dụng. Ẫn nhẫn của ta thật là cao đi, bị người khác đùa bỡn trong tay như vậy lại hồn nhiên không hay biết.
Kỳ Tinh, không phải ta không muốn ly khai hoàng cung, mà là ta không thể rời đi, sứ mệnh của ta còn chưa hoàn thành, ta làm sao rời đi? Ta thật sự không nghĩ lại vì người khác mà sống, ta chỉ muốn vì chính mình sống một lần, ta muốn hoàn thành di mệnh mẫu hậu cùng lời hứa hẹn với nhi Châu nhi — báo thù.
“Tiểu chủ!” Tâm Uyển vốn đang canh giữ bên ngoài đột nhiên đẩy cửa chạy vào, thanh âm thoáng run run, “Hoàng Thượng…… Hoàng thượng tới.”
Ta vẫn như cũ duy trì bộ dáng an nhiên tĩnh tại nhìn lên phía chân trời không nói một lời, ở trong mắt bọn họ hành động của ta hẳn gọi là làm càn. Nhưng thật ra, ở trước mặt Kỳ Hữu ta không muốn ngụy trang chính mình, ta sợ bản thân chỉ cần giả dối một chút, một chút thôi thì phần tình yêu thuần khiết còn sót lại trong ta và Kỳ Hữu sẽ bị vấy bẩn đi, cho nên ta sẽ không vì thân phận của chàng mà ủy khuất chính mình xu nịnh chàng.
“Ngươi lui ra đi.” Âm thanh của chàng tuy thấp lại mang theo thập phần quyết đoán, giữa sương phòng trống vắng vang lên lại đặc biệt trong trẻo.
Chỉ nghe một tiếng đóng cửa rất nhỏ, trong phòng lại lâm vào một mảnh im lặng, giống như chỉ có một mình ta.
“Phức Nhã!” Một tiếng mềm nhẹ khẽ gọi, lại ngắn gọn hai chữ, không tạo thành câu cú.
Tay của ta xoa xoa ngưỡng cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ phủi qua lớp bụi trên đó, lạnh nhạt thở dài, “Đã trải qua nhiều khúc chiết như vậy, thoái nhượng của ta ngược lại chỉ đổi lấy một lần lợi dụng của chàng.”
“Nàng có biết, Kỳ Tinh đã biết quá nhiều.” tiếng bước chân chàng vừa khởi, tựa hồ đang bước về phía ta.
“Cho nên, chàng quyết định lợi dụng ta để loại bỏ tảng đá ngáng chân này, củng cố địa vị của chàng.” Ta tận lực làm cho thanh âm của mình có vẻ thực bình tĩnh, không hỗn loạn quá nhiều cảm xúc, “Nói cho ta biết, chàng như thế nào biết được quan hệ của ta cùng với Kỳ Tinh.”
“Hàn Minh.” Hai chữ ngắn ngủn lại càng chứng thực phỏng đoán của ta, chỉ có hắn biết ngội ngọc bội đặt trong tay Đỗ Hoàng hậu là Kỳ Tinh đã tặng ta, như vậy…… hắn bán đứng ta sao?
Cảm giác được chàng đã đến bên cạnh, cỗ khí tức thanh nhã kia khiến cho ta thở cũng không nổi, ngực dị thường nặng nề, đối với chàng, ta nên đối mặt như thế nào?
“Ta đã cho hắn cơ hội, thậm chí đem Linh Nguyệt tứ hôn cho Hàn Minh, chỉ vì muốn hắn an phận làm một Vương gia, nhưng ta thoái nhượng một bước, hắn lại thừa thế tiến lên một bước, thậm chí lợi dụng thân phận của nàng, muốn tố giác âm mưu của ta năm đó.” Âm thanh trong trẻo nhưng trong lời nói lại ngập tràn lạnh lẽo cùng bất đắc dĩ.
“Làm gì được, căn bản không ai có thể chứng minh thân phận của ta……” Tay của ta nhanh chóng bấu chặt ngưỡng cửa sổ, phải, ai cũng không thể chứng minh, trừ Hàn Minh…… Câu nói của ta đột nhiên bị Kỳ Hữu cắt ngang, “Mấy ngày trước Kỳ Tinh còn bí mật ở dân gian thẩm tra vị thần y từng giúp nàng hoán dung! Nàng nói xem mục đích của hắn là gì?”
Ta đột nhiên xoay người, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ta thế nhưng lại chẳng hay biết gì……
“Thông minh như nàng sẽ không thể không hiểu chuyện này lợi hại ra sao.” thần sắc của chàng phá lệ nghiêm túc, “Hôm nay ta chỉ là muốn thử tình cảm của hắn đối với nàng rốt cuộc sâu nặng ra sao, quả nhiên, thử một lần liền ra.” Chàng đột nhiên đem ta kéo vào lòng, dùng lực mạnh đến mức khiến ta không thể thở, “Lợi dụng nàng, ta cũng là bất đắc dĩ.”
“Chàng không sợ…… Kỳ Tinh không thắng được chàng nước cờ này sẽ chẳng nể nang gì nữa, lôi ta theo hắn xuống nước?” Nước mắt lặng yên rơi xuống, rơi giọt trên long bào của chàng, chầm chậm khuếch tán.
“Nếu không nắm chắc, ta tuyệt không cho nàng bước vào Thiên Lao.”
Tiếng khóc không thể kiềm nén được nữa từ trong miệng thoát ra, thanh âm đột nhiên đề cao, “Nạp Lan Kỳ Hữu, ta hận chàng!” Khi những lời này thốt ra từ miệng ta, thân hình của chàng chợt sững lại, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.
“Thực xin lỗi, từ nay về sau ta không bao giờ lợi dụng nàng nữa, ta thề.” Thanh âm của chàng rất là chân thành, trong giọng nói lại tràn ngập ý muốn an ủi.
Ta không nói tiếng nào, dựa vào người chàng khóc rống, như thể muốn đem ủy khuất thống khổ mấy năm nay dồn làm một phát tiết ra, trong lòng lại âm thầm cảnh cáo chính mình, đây là lần cuối cùng ta rơi lệ, một lần cuối cùng.
Cũng không biết ở trong lòng chàng khóc bao lâu, mới phát hiện chính mình nước mắt đã khô cạn, còn lại lúc này chỉ là những tiếng nức nở. chàng khẽ thở dài một cái, lực ôm tay cũng thuyên giảm đôi chút, từ bá đạo chuyển thành ôn nhu, “Lần đầu tiên, nàng ở trước mặt ta khóc.”
Những lời này của chàng tựa hồ ẩn giấu rất nhiều cảm xúc, phức tạp, vui sướng, bất đắc dĩ, kích động…… Chỉ vì ta ở trước mặt chàng khóc?
“Nàng biết không, mỗi lần nhìn nàng cho dù đau đớn cũng không chịu la lên một tiếng, luôn cứng cỏi kiên cường, luôn lấy ý cười để che dấu, khi đó ta liền nói với chính mình, ta muốn chiếu cố nàng trọn đời trọn kiếp.” Bàn tay to dày của chàng không ngừng vuốt ve tóc ta.
“Chàng là đế vương, chàng có bao nhiêu thê tử như vậy, chàng làm cách nào chiếu cố ta trọn đời trọn kiếp?” Ta nghẹn ngào nói.
Một tiếng cười nhẹ đột nhiên vang, “Nàng đang ghen sao?” Thanh âm kèm theo cảm giác kích động không thể giấu kiếm.
“Phải nha, ta ghen.” Ta hừ lạnh một tiếng lại cảm thấy thanh âm của mình không được tự nhiên cho lắm, muốn nói gì thêm để giải thích. Chàng lại đem ta hơi đẩy ra một chút, mâu quang như nước chăm chú nhìn ta, cất giấu vô số nhu tình,“Hậu cung ba nghìn nhân, ngàn vạn sủng ái chỉ dành duy nhất nàng, đây là hứa hẹn ta dành cho nàng.”
Đối diện ánh mắt chân thành cùng ngữ khí kiên định của chàng, ta dùng sức gật đầu, “Ta sẽ ghi khắc hứa hẹn của chàng, nếu chàng phụ ta, kiếp này chúng ta vĩnh viễn không gặp lại.”
Chàng cúi đầu khẽ hôn vào má ta, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua cổ, trong ánh mắt ẩn ước triền miên, lại nghe chàng nói nhỏ, “Nhớ kỹ ta đã từng nói, ta nhất định sẽ cho nàng một cái danh phận, ta muốn nàng danh chính ngôn thuận làm thê tử của ta – Nạp Lan Kỳ Hữu.”
“Thê tử……” Ta nỉ non một tiếng, trong lòng ta không khỏi nóng lên một cái, thê tử ư, một từ ngữ hư vô dường nào. Ta biết, trừ phi chàng phế hậu, nếu không ta vĩnh viễn không thể trở thành thể tử của chàng, nhưng chàng không có khả năng phế hậu, trừ phi chàng đã không cần ngôi vị hoàng đế này nữa. Dù sao, chàng có thể bước lên ngôi cửu ngũ, phụ thân củav Đỗ Hoàn nhất định có công rất lớn.
“Mười ngày sau, ta muốn nàng trở thành tân nương hạnh phúc nhất thiên hạ.”
Tầng tầng mây xám trong đầu ta như bị thổi đi, để lộ ra một khoảng không, ý tươi cười dần xuất hiện bên môi, nội tâm cuồn cuộn cuốn theo vô hạn ngọt ngào, ta nhắm mắt để chính mình say mê trong đó, tình cảm dành cho chàng từ khi nào thì đã trở nên khó có thể buông tay như vậy? Đến cả chuyện chàng lợi dụng ta ta cũng có thể nhanh chóng dẹp bỏ, ngả mình vào tình nồng ý đầm của chàng, bản thân như vậy, ta thực chán ghét.
“Kỳ Hữu…… Nói cho ta biết, vì sao phải thí sát tiên đế.” Ta đột nhiên nghĩ tới một việc đã xảy ra từ rất lâu như vậy, nhưng đến nay vẫn khiến ta cảm thấy hoang mang không rõ, lập tức nâng mắt mà hỏi.
Chàng hơi hơi sửng sốt, cũng không nghĩ tới ta sẽ hỏi đến chuyện này, giật mình một chút rồi mới nói, “Là ai ở trước mặt nàng ăn nói xằng bậy!” Lời nói hỗn loạn lửa giận có thể thấy được rất rõ ràng, “Là Kỳ Tinh?” chàng cất tiếng nghi hoặc, ánh mắt ẩn ẩn lóe sáng.
Trong nháy mắt đó, ta thật sự bị lửa giật ngùn ngụt của chàng dọa sợ, nhưng ta vẫn hỏi tiếp, “Có thể công chính bẩm báo không?”
Chàng không nói, giống như đang trầm tư chuyện gì, không khí nghiêm nghị đạm mạc bao trùm chúng ta lúc này. Ta khe khẽ thở dài, liền tự mình phỏng đoán, “Có phải vì người tiên đế muốn truyền ngôi chính là Kỳ Vẫn sao?” Lời của ta chưa dứt người chàng thoáng đã cứng đờ, lệ khí dày đặc như sương mù bao lấy ta, áp lực này khiến ta hít thở không thông, mùi huân hương lan tỏa trong phòng bỗng trở nên nặng nề buồn bực khó tả.
Nửa đêm yên tĩnh, ta mờ mịt nhìn thẳng chàng thật lâu, trong mắt chàng ẩn hiện tia sáng lạnh lẽo, rất nhanh, mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay ta. Sự trầm mặc của chàng lúc này đã là đáp án, suy đoán của ta thực đúng sao?
Chàng cuối cùng thả lỏng thân thể, giống như thở dài, “Vẫn là không thể gạt được nàng……”
“Đêm đó Lãm Nguyệt lâu đột nhiên cháy lớn, ta vốn đã thấy kỳ quái, khi ta hỏi Vân Châu, nàng ta nói mấy ngày trước phụ hoàng từng triệu kiến nàng vào Thừa Hiến điện, ta liền đoán được trận đại hỏa này là phụ hoàng ra tay, lúc giáp mặt chất vấn, ông ấy cũng không phủ nhận. Một khắc đó, hình ảnh ngườui phụ hoàng hoàn mỹ trong tan đã bị đập tan thành tro bụi, nhưng ông ấy dù sao vẫn là phụ hoàng của ta, ông phóng hỏa cũng là vì ta, cho nên ta không thể hận ông ấy.”
“Khi ta trợ phụ hoàng diệt trừ Đông cung, lại phát giác sự tình có biến, phụ hoàng đối ta giấu giếm đề phòng, đêm khuya liên tiếp triệu Kỳ Vẫn bí mật tiến cung, may mắn là ta sớm đem Dịch Băng xếp ở bên người phụ hoàng, nếu không ta căn bản không thể nhận ra âm mưu to lớn đó. Nguyên lai ta vẫn luôn kính trọng phụ hoàng, nhưng ông lại coi ta như một quân cờ diệt trừ Đông cung, lời hứa hẹn của ông như một chậu nước lạnh hung hăng kiêu tỉnh ta. Cái chết của nàng cùng sự lợi dụng của phụ hoàng như một thanh đao, hung hăng gợi lên hận ý của ta.”
Không biết vì sao, tâm của ta đột nhiên run rẩy một trận, một giọt lệ chầm chậm theo khóe mắt chảy xuống, “Kỳ Hữu, chàng……” Ta đã sớm đoán được tiên đế căn bản không thật tâm muốn truyền ngôi cho chàng, nhưng lúc này nghe chàng chính miệng nói lên sự thật, ta vẫn bị rung động đến mãnh liệt. Từ đáy tim, hàng loạt cảm xúc vô danh trỗi dậy, trộn lẫn vào nhau khiến tim ta thấy đau, muốn nói gì đó lại thủy chung không nói được….
Quyển 2 hoàn
/42
|