"Đoàng" một tiếng súng xé không lần nữa lại vang lên, lũ chim chóc hoảng loạn cất cánh bay đi tránh xa nơi nguy hiểm ấy. Trong một căn nhà hoang có vài thân ảnh vây xung quanh một cô gái, nàng lung lay thân thể sắp ngã của mình đứng dậy, bộ quần áo thuần trắng giờ lúc này đã nhuộm thành màu đỏ yêu mị, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn người trung niên nam tử trước mặt, người nàng ngày ngày kêu một tiếng cậu.
- Tại sao...?
Vân Báo ngoan lệ trừng nàng, tựa như mãnh thú nhìn con mồi. Hắn xoa xoa khẩu súng lục trong tay rồi nhếch mép cười âm lãnh, mắt lạnh liếc nhìn nàng:
- Tại sao ư? Vì Nghịch Thiên Tàn lục a, cậu ta cũng muốn có nó, ta cả về huyết thống lẫn thiên phú đều xuất chúng tại sao ta không xứng có được, chị lại đi truyền cho một con nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi, ngươi bảo ta làm sao phục, ta không phục.
"Đoàng" lại một phát đạn ghim vào người, Vân Lam đau đớn lùi lại phía sau, đôi môi tái nhợt do mất quá nhiều máu, tay phải nàng đưa lên che lên miệng vết thương, cố gắng áp chế máu chảy ra. Nàng thật hối hận khi bỏ bộ thiết châm ở nhà, nếu có thiết châm trong tay mấy vết thương này căn bản không làm khó được nàng.
- Cậu hãy dừng lại đi.
- Câm miệng, ngươi mau mau đem Tàn lục giao ra.
Vân Báo hét lên, hắn không cam lòng nhìn tàn lục một lần nữa rời khỏi tay hắn, bao nhiêu cố gắng có cả máu và nước mắt hắn đổ ra nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của chị, hắn vì tàn lục mà đã thẳng tay giết anh rể, bức chị uống thuốc độc và bây giờ đang từng chút ép cháu mình vào con đường chết. Nhưng hắn không hối hận, vì có được tàn lục mọi chuyện hắn làm điều không sai.
- Xin lỗi cậu, ta không thể.
- Tốt rất tốt, rượu mời không uống ngươi muốn uống rượu phạt đây mà.
Vân Báo giơ cao khẩu súng lục, nhắm vào đầu Vân Lam, hắn đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, hắn bày mưu tính kế lâu như vậy làm sao có thể đến bước cuối cùng này mà dừng tay lại, thật ngây thơ mà, hắn cũng không tốt như như nàng nghĩ.
- Trước khi chết ta chỉ muốn hỏi có phải...có phải cậu giết mẹ?
Nói đến đoạn sau nàng tựa như bị rút hết khí lực, nàng thật không muốn tin vào sự thật tàn nhẫn này.Trước kia mẹ luôn nói mẹ chỉ mong nàng sống an ổn, nếu một ngày cậu ép nàng giao ra tàn lục hãy đưa cho cậu mà bảo vệ tính mạng tránh xa tranh phong của gia tộc nhưng nàng thật không hiểu tại sao cậu lại như vậy.
- Đúng vậy, nếu chị đã bất nhân với ta thì cũng không thể trách ta bất nghĩa được, vì tàn lục ta thấy hoàn toàn xứng đáng, từ xưa đến nay con đường cường giả phải giẫm lên thi thể của người khác mà đi ta cũng không ngoại lệ.
- Ngươi...Cho dù chết ta cũng sẽ không để tàn lục rơi vào tay ngươi.
"Bùm" tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trong phạm vi 5m mọi thứ đều trở thành mảnh phế tích, kể cả thân ảnh của Vân Lam.
- Ngu xuẩn, tức chết ta!
Vân Báo đứng lên, hắn giờ phút này chật vật vô cùng, khắp người là vết thương lớn nhỏ so với Vân Lam còn ghê rợn hơn, cũng may hắn có chuẩn bị nếu không sẽ cùng nàng chôn cùng. Bất quá nàng chết rồi tung tích tàn lục cứ như vậy mà biến mất, hắn không cam lòng, không cam lòng, một màu xanh thẫm từ đống tro bụi lóe lên ghim thẳng vào người Vân Báo, đồng tử hắn mở to không thể tin cả đời hắn tranh phong xuống tay tàn nhẫn với người thân chỉ vù muốn phong quang vào người không ngờ hôm nay cứ như vậy mà ngã xuống.
- Tại sao...?
Vân Báo ngoan lệ trừng nàng, tựa như mãnh thú nhìn con mồi. Hắn xoa xoa khẩu súng lục trong tay rồi nhếch mép cười âm lãnh, mắt lạnh liếc nhìn nàng:
- Tại sao ư? Vì Nghịch Thiên Tàn lục a, cậu ta cũng muốn có nó, ta cả về huyết thống lẫn thiên phú đều xuất chúng tại sao ta không xứng có được, chị lại đi truyền cho một con nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi, ngươi bảo ta làm sao phục, ta không phục.
"Đoàng" lại một phát đạn ghim vào người, Vân Lam đau đớn lùi lại phía sau, đôi môi tái nhợt do mất quá nhiều máu, tay phải nàng đưa lên che lên miệng vết thương, cố gắng áp chế máu chảy ra. Nàng thật hối hận khi bỏ bộ thiết châm ở nhà, nếu có thiết châm trong tay mấy vết thương này căn bản không làm khó được nàng.
- Cậu hãy dừng lại đi.
- Câm miệng, ngươi mau mau đem Tàn lục giao ra.
Vân Báo hét lên, hắn không cam lòng nhìn tàn lục một lần nữa rời khỏi tay hắn, bao nhiêu cố gắng có cả máu và nước mắt hắn đổ ra nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của chị, hắn vì tàn lục mà đã thẳng tay giết anh rể, bức chị uống thuốc độc và bây giờ đang từng chút ép cháu mình vào con đường chết. Nhưng hắn không hối hận, vì có được tàn lục mọi chuyện hắn làm điều không sai.
- Xin lỗi cậu, ta không thể.
- Tốt rất tốt, rượu mời không uống ngươi muốn uống rượu phạt đây mà.
Vân Báo giơ cao khẩu súng lục, nhắm vào đầu Vân Lam, hắn đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, hắn bày mưu tính kế lâu như vậy làm sao có thể đến bước cuối cùng này mà dừng tay lại, thật ngây thơ mà, hắn cũng không tốt như như nàng nghĩ.
- Trước khi chết ta chỉ muốn hỏi có phải...có phải cậu giết mẹ?
Nói đến đoạn sau nàng tựa như bị rút hết khí lực, nàng thật không muốn tin vào sự thật tàn nhẫn này.Trước kia mẹ luôn nói mẹ chỉ mong nàng sống an ổn, nếu một ngày cậu ép nàng giao ra tàn lục hãy đưa cho cậu mà bảo vệ tính mạng tránh xa tranh phong của gia tộc nhưng nàng thật không hiểu tại sao cậu lại như vậy.
- Đúng vậy, nếu chị đã bất nhân với ta thì cũng không thể trách ta bất nghĩa được, vì tàn lục ta thấy hoàn toàn xứng đáng, từ xưa đến nay con đường cường giả phải giẫm lên thi thể của người khác mà đi ta cũng không ngoại lệ.
- Ngươi...Cho dù chết ta cũng sẽ không để tàn lục rơi vào tay ngươi.
"Bùm" tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trong phạm vi 5m mọi thứ đều trở thành mảnh phế tích, kể cả thân ảnh của Vân Lam.
- Ngu xuẩn, tức chết ta!
Vân Báo đứng lên, hắn giờ phút này chật vật vô cùng, khắp người là vết thương lớn nhỏ so với Vân Lam còn ghê rợn hơn, cũng may hắn có chuẩn bị nếu không sẽ cùng nàng chôn cùng. Bất quá nàng chết rồi tung tích tàn lục cứ như vậy mà biến mất, hắn không cam lòng, không cam lòng, một màu xanh thẫm từ đống tro bụi lóe lên ghim thẳng vào người Vân Báo, đồng tử hắn mở to không thể tin cả đời hắn tranh phong xuống tay tàn nhẫn với người thân chỉ vù muốn phong quang vào người không ngờ hôm nay cứ như vậy mà ngã xuống.
/67
|