Sau khi lấy xong dược liệu Vân Lam liền nói với Lãnh Vô Hạ nàng muốn dùng dược phòng trong cung để luyện đan, hoàng đế không nói hai lời liền đưa nàng đến dược phòng của Thái y viện. Vân Lam nhìn trời đo thời gian chỉ còn nửa canh giờ nữa Lãnh Tiêu Dương sẽ bị độc phát mà chết, nàng nếu đã xác định cứu hắn thì phải mau ra tay thôi. Vân Lam nhắm mắt lại thở ra một hơi, sau khi mơ ra đôi mắt hoa đào xinh đẹp thì bên trong chỉ còn lại một mảng yên tĩnh, tay xuất ra lò luyện đan thả một hoả cầu nóng rực xuống đáy lò, rồi nàng khống chế độ nóng của hoả cầu, lần lượt bỏ cái dược liệu bên bàn vào lò, nàng liền thả tinh thần lực vào bên trong quan sát tình trạng của dược liệu, qua chưa tới hai khắc trong lò luyện truyền ra một cỗ mùi thuốc nồng đậm, Vân Lam không đẩy nhanh tốc độ mà còn thả chậm lại, độ nóng cũng bảo trì. Một lát sau nắp đan lô bật ra một viên đạn dược to bằng quả trứng gà bay ra. Vân Lam mí mắt giật giật, nàng có biến thái vậy sao, rõ ràng nàng đã bớt ra bốn phần dược liệu nhằm luyện chế ra một viên duy nhất a, đáng ra nó phải nhỏ như đầu ngón tay cái chứ, tại làm sao a. Vân Lam chợt nheo mắt tay nắm lại một cái, một đám mây tĩnh điện từ trên trời cấp tốc lao xuống dập liên tục lên nóc nhà Thái y viện cùng lúc đó nàng với vẻ hung thần ác sát bước ra khỏi phòng. Từ trên nóc nhà lao xuống một bóng dáng, hay nói đúng hơn là đang trốn trối chết.
- Mỹ nhân bớt giận a, ta chỉ đùa chút thôi a.
Rầm rầm rầm mùi khét bốc lên.
- Ta sai rồi a.
Rầm rầm rầm vụn y phục bay lả tả....
Sấm chớp tan biến, Vân Lam tiêu sái cầm bình đan dược bước đi, phía sau nàng là một vật thể đen ngòm run run dưới đất.
- Dạ, lôi hắn về ném xuống hầm băng cho bản cung.
- Tuân lệnh.
Góc tối một nam nhân mặt mày đen thui nghiến răng ra lệnh, hay cho một Phượng Kinh Hồng dám đi phá rối người của bản cung.
Đem bình dược đến Tiêu Dương điện, Vân Lam một mạch vào thẳng nội phòng ra lệnh cho cung nữa uy dược cho Lãnh Tiêu Dương, nàng tuy có lòng tốt cứu người nhưng... hắn không biết là bao lâu rồi không tắm a, nàng quả thật khẩu vị không nặng như vậy đâu, hắn còn bốc mùi nữa cơ. Đan dược không thể đưa vào miệng Lãnh Tiêu Dương được răng hắn cắn quá chặt, cung nữa tây chân lại yếu đuối, loay hoay mãi cũng chẳng cho hắn uống xong viên dược. Vân Lam xoa xoa trán, bước tới gần mép giường tay cong như trảo, cách không vặn khớp má hàm của hắn, chỉ thấy rắc rắc hai tiếng miệng Lãnh Tiêu Dương đã mở ra, chính xác hơn là hoa lệ bị nàng tháo trật khớp. Đáng thương tứ hoàng tử trong hôn mê vẫn bị trúng đạn.
Qua độ một chung trà, Vân Lam mới bảo cung nữ cầm theo lộ thuốc bột đem đổ vào dục bồn sôi sục bọt khí cùng thảo dược mà nàng đã cho người chuẩn bị. Trên giường lúc này một làn khói tan tưởi lan truyền ra từ người Lãnh Tiêu Dương, làn khói màu lục u ám bốc lên rồi theo gió bay ra khỏi phòng, Lãnh Tiêu Dương như từ bùn chui ra, trên người từng mảng từng mảng dịch nhơ nhớp như bọn lưỡng cư ếch nhái.
- Đem tứ hoàng tử đi ngâm mình đi.
- Vâng.
Qua hai canh giờ sau, Lãnh Tiêu Dương đã hồi phục trở lại làn da không còn lở loét kinh khủng nữa, mà trở nên thêm mịn màng, nhưng hắn vẫn còn hôn mê, cũng phải thôi suốt hơn nửa tháng bị giày vò như vậy, đến người tu luyện còn chịu không nổi huống chi hắn còn không ăn uống gì được. Bất quá lúc này trong Càn Thanh cung đang tiếp đón một khách nhân không mời mà đến. Thái Tử Tịnh Triêu quốc Hạ Hầu Ân. Hắn một thân cung trang vàng nhạt, thêu một con rồng đang giương nanh múa vuốt, vô cùng uy vũ, gương mặt tuấn tú tao nhã nhưng khí tức trên người lại âm lãnh vô cùng. Con người này không đơn giản!
- Bản thái tử không mời mà ghé thăm mong quốc quân không chê trách.
- Không trách không trách, thái tử Tịnh Triêu đến Thịnh Thiên không bao trước làm bổn quốc không tiếp đón kịp thời còn mong thái tử không cười chê.
- Đương nhiên bản thái tử không dám a.
Ta một câu ngươi một câu, hai người một hoàng đế một thái tử địa vị cao cao tại thượng lại nối với nhau những lời ẩn ý sâu xa, làm người nghe như lọt vào sương mù. Lãnh Tĩnh cũng không phải người nông cạn, trong lúc bổn quốc rối ren hoàng tử của ông bị bệnh kì quái nguy kịch tới nơi mà thái tử Tịnh Triêu lại cố ý ghé thăm phía sau không có hắc ám mới là lạ đó. Quá nhiều cho một sự trung hợp, Lâm Vệ quân đóng tại biên thành không hề gửi mật thư cho ông chúng tỏ thái tử Tịnh Triêu đã đến Thịnh Thiên từ sớm nhưng đến hôm nay hắn mới đến, xem ra bên trong lại có một hồi âm mưu đây. Hắc ám ở phía sau a.
- Mỹ nhân bớt giận a, ta chỉ đùa chút thôi a.
Rầm rầm rầm mùi khét bốc lên.
- Ta sai rồi a.
Rầm rầm rầm vụn y phục bay lả tả....
Sấm chớp tan biến, Vân Lam tiêu sái cầm bình đan dược bước đi, phía sau nàng là một vật thể đen ngòm run run dưới đất.
- Dạ, lôi hắn về ném xuống hầm băng cho bản cung.
- Tuân lệnh.
Góc tối một nam nhân mặt mày đen thui nghiến răng ra lệnh, hay cho một Phượng Kinh Hồng dám đi phá rối người của bản cung.
Đem bình dược đến Tiêu Dương điện, Vân Lam một mạch vào thẳng nội phòng ra lệnh cho cung nữa uy dược cho Lãnh Tiêu Dương, nàng tuy có lòng tốt cứu người nhưng... hắn không biết là bao lâu rồi không tắm a, nàng quả thật khẩu vị không nặng như vậy đâu, hắn còn bốc mùi nữa cơ. Đan dược không thể đưa vào miệng Lãnh Tiêu Dương được răng hắn cắn quá chặt, cung nữa tây chân lại yếu đuối, loay hoay mãi cũng chẳng cho hắn uống xong viên dược. Vân Lam xoa xoa trán, bước tới gần mép giường tay cong như trảo, cách không vặn khớp má hàm của hắn, chỉ thấy rắc rắc hai tiếng miệng Lãnh Tiêu Dương đã mở ra, chính xác hơn là hoa lệ bị nàng tháo trật khớp. Đáng thương tứ hoàng tử trong hôn mê vẫn bị trúng đạn.
Qua độ một chung trà, Vân Lam mới bảo cung nữ cầm theo lộ thuốc bột đem đổ vào dục bồn sôi sục bọt khí cùng thảo dược mà nàng đã cho người chuẩn bị. Trên giường lúc này một làn khói tan tưởi lan truyền ra từ người Lãnh Tiêu Dương, làn khói màu lục u ám bốc lên rồi theo gió bay ra khỏi phòng, Lãnh Tiêu Dương như từ bùn chui ra, trên người từng mảng từng mảng dịch nhơ nhớp như bọn lưỡng cư ếch nhái.
- Đem tứ hoàng tử đi ngâm mình đi.
- Vâng.
Qua hai canh giờ sau, Lãnh Tiêu Dương đã hồi phục trở lại làn da không còn lở loét kinh khủng nữa, mà trở nên thêm mịn màng, nhưng hắn vẫn còn hôn mê, cũng phải thôi suốt hơn nửa tháng bị giày vò như vậy, đến người tu luyện còn chịu không nổi huống chi hắn còn không ăn uống gì được. Bất quá lúc này trong Càn Thanh cung đang tiếp đón một khách nhân không mời mà đến. Thái Tử Tịnh Triêu quốc Hạ Hầu Ân. Hắn một thân cung trang vàng nhạt, thêu một con rồng đang giương nanh múa vuốt, vô cùng uy vũ, gương mặt tuấn tú tao nhã nhưng khí tức trên người lại âm lãnh vô cùng. Con người này không đơn giản!
- Bản thái tử không mời mà ghé thăm mong quốc quân không chê trách.
- Không trách không trách, thái tử Tịnh Triêu đến Thịnh Thiên không bao trước làm bổn quốc không tiếp đón kịp thời còn mong thái tử không cười chê.
- Đương nhiên bản thái tử không dám a.
Ta một câu ngươi một câu, hai người một hoàng đế một thái tử địa vị cao cao tại thượng lại nối với nhau những lời ẩn ý sâu xa, làm người nghe như lọt vào sương mù. Lãnh Tĩnh cũng không phải người nông cạn, trong lúc bổn quốc rối ren hoàng tử của ông bị bệnh kì quái nguy kịch tới nơi mà thái tử Tịnh Triêu lại cố ý ghé thăm phía sau không có hắc ám mới là lạ đó. Quá nhiều cho một sự trung hợp, Lâm Vệ quân đóng tại biên thành không hề gửi mật thư cho ông chúng tỏ thái tử Tịnh Triêu đã đến Thịnh Thiên từ sớm nhưng đến hôm nay hắn mới đến, xem ra bên trong lại có một hồi âm mưu đây. Hắc ám ở phía sau a.
/67
|