Dạo qua vài con phố nữa Dao nhi chợt kéo nàng nói:
- Tỷ tỷ mình đến Đan Dược phường đi!
- Được.
Nàng cũng phải bổ sung thêm vài vị dược liệu vào nhẫn trữ vật rồi, mấy dược liệu hái được trên núi kia nàng dùng cũng sắp hết rồi, ừm còn phải mua thêm một cái lò luyện đan mới nữa cái vừa rồi chịu không được tinh thần lực cường hãn của nàng cũng nổ mất rồi, haizz nghĩ lại mà xót a bạc của nàng a.
Dao nhi run run bờ môi tỷ tỷ nàng cái gì cũng tốt chỉ mỗi tội quá mê tiền mỗi lần nhắc đến bạc tỷ lại ưu ưu phiền phiền, thật là.
- Nhị tiểu thư chuyện lúc nãy nô tì đa tạ người!
Lạc Nhi cung kính cúi người một cái từ nhỏ mẫu thân nàng đã dạy chịu ơn phải báo đáp, làm người phải hiên ngang!
- Không cần đa tạ đâu bây giờ ngươi là nha hoàn chiếu cố ta, bảo vệ ngươi là tất nhiên nhưng mà như vậy...không được tỷ tỷ chúng ta dạy Lạc Nhi cùng Nghiên Y võ công đi sau này không ai khi dễ các nàng nữa!
- Được lát về đến viện của ta.
- Dạ tiểu thư.
4 nữ tử tuyệt sắc bước vào Đan dược phường đồng loạt mọi ánh mắt đều nhìn sang vị lão bản cười híp mắt chạy ra, nhìn chất liệu vải trên người các nàng chính là gia đình quyền quý:
- Các vị tiểu thư cần gì lão bản ta sẽ tận tâm trợ giúp!
- Lão bản phiền ông lấy cho ta trăm loại dược liệu bát phẩm!
- Được được.
Vị lão bản ngây người một lúc vị cô nương trước mắt nảy chỉ 17,18 tuổi mà đã có tài năng luyện dược bát phẩm thiên tài nha.
Chỉ một khắc trăm loại dược liệu cần dùng đã được lão bản gói lại nàng bỏ vào nhẫn trữ vật mà lòng đau như cắt 100 kim tệ a bạc của ta!
- À không biết ở đây có lò luyện đan nào phẩm cấp cao một chút không?
- Có có cô nương đợi một chút ta đem ra cho ngươi.
Vị lão bản này làm việc thật nhanh nhạy chỉ một nhoáng đã mang ra một lô đỉnh trung cấp lại tốn thêm 50 kim tệ. Dược sư thời đại này huy hoàng thật chức nghiệp dễ hái ra tiền là đây rồi.
Ra khỏi Đan dược phường Vân Lam lại đến Ngọc Y phường, nàng tuy xuyên đến đây đã 3 năm nhưng vẫn không thích y phục ở thời đại này lắm cái thì dày quá cái lại mỏng quá nàng thật khó chịu vẫn là tự mình tạo ra vài kiểu đồ thì hơn:
- Khách nhân mau vào a, ngài cần gì Ngọc Y phường của ta đáp ứng được tất cả!
Vị trung niên nữ tử dáng dấp là lão bản ở đây nhanh nhảu chạy ra.
- Lão bản ở đây ngươi có nhận may y phục theo bản vẽ không?
- Có a khách nhân cứ giao cho ta bản vẽ và thời hạn đảm bảo ngài vừa ý!
Vân Lam nhận bút giấy vẽ một lượt 4 kiểu quần áo giao lại cho lão bản.
- Cô nương 2 ngày sau đến lấy!
- Được ta muốn chúng là bạch y!
Vân Lam nhói lòng...bạc a, nàng đời này sống không có nhiều sở thích lắm mà yêu tiền là một trong những sở thích ít ỏi hiếm hoi đó!!
- Tỷ tỷ mình đến Đan Dược phường đi!
- Được.
Nàng cũng phải bổ sung thêm vài vị dược liệu vào nhẫn trữ vật rồi, mấy dược liệu hái được trên núi kia nàng dùng cũng sắp hết rồi, ừm còn phải mua thêm một cái lò luyện đan mới nữa cái vừa rồi chịu không được tinh thần lực cường hãn của nàng cũng nổ mất rồi, haizz nghĩ lại mà xót a bạc của nàng a.
Dao nhi run run bờ môi tỷ tỷ nàng cái gì cũng tốt chỉ mỗi tội quá mê tiền mỗi lần nhắc đến bạc tỷ lại ưu ưu phiền phiền, thật là.
- Nhị tiểu thư chuyện lúc nãy nô tì đa tạ người!
Lạc Nhi cung kính cúi người một cái từ nhỏ mẫu thân nàng đã dạy chịu ơn phải báo đáp, làm người phải hiên ngang!
- Không cần đa tạ đâu bây giờ ngươi là nha hoàn chiếu cố ta, bảo vệ ngươi là tất nhiên nhưng mà như vậy...không được tỷ tỷ chúng ta dạy Lạc Nhi cùng Nghiên Y võ công đi sau này không ai khi dễ các nàng nữa!
- Được lát về đến viện của ta.
- Dạ tiểu thư.
4 nữ tử tuyệt sắc bước vào Đan dược phường đồng loạt mọi ánh mắt đều nhìn sang vị lão bản cười híp mắt chạy ra, nhìn chất liệu vải trên người các nàng chính là gia đình quyền quý:
- Các vị tiểu thư cần gì lão bản ta sẽ tận tâm trợ giúp!
- Lão bản phiền ông lấy cho ta trăm loại dược liệu bát phẩm!
- Được được.
Vị lão bản ngây người một lúc vị cô nương trước mắt nảy chỉ 17,18 tuổi mà đã có tài năng luyện dược bát phẩm thiên tài nha.
Chỉ một khắc trăm loại dược liệu cần dùng đã được lão bản gói lại nàng bỏ vào nhẫn trữ vật mà lòng đau như cắt 100 kim tệ a bạc của ta!
- À không biết ở đây có lò luyện đan nào phẩm cấp cao một chút không?
- Có có cô nương đợi một chút ta đem ra cho ngươi.
Vị lão bản này làm việc thật nhanh nhạy chỉ một nhoáng đã mang ra một lô đỉnh trung cấp lại tốn thêm 50 kim tệ. Dược sư thời đại này huy hoàng thật chức nghiệp dễ hái ra tiền là đây rồi.
Ra khỏi Đan dược phường Vân Lam lại đến Ngọc Y phường, nàng tuy xuyên đến đây đã 3 năm nhưng vẫn không thích y phục ở thời đại này lắm cái thì dày quá cái lại mỏng quá nàng thật khó chịu vẫn là tự mình tạo ra vài kiểu đồ thì hơn:
- Khách nhân mau vào a, ngài cần gì Ngọc Y phường của ta đáp ứng được tất cả!
Vị trung niên nữ tử dáng dấp là lão bản ở đây nhanh nhảu chạy ra.
- Lão bản ở đây ngươi có nhận may y phục theo bản vẽ không?
- Có a khách nhân cứ giao cho ta bản vẽ và thời hạn đảm bảo ngài vừa ý!
Vân Lam nhận bút giấy vẽ một lượt 4 kiểu quần áo giao lại cho lão bản.
- Cô nương 2 ngày sau đến lấy!
- Được ta muốn chúng là bạch y!
Vân Lam nhói lòng...bạc a, nàng đời này sống không có nhiều sở thích lắm mà yêu tiền là một trong những sở thích ít ỏi hiếm hoi đó!!
/67
|