" Hôm nay ta đại diện cho toàn thể dân chúng trong thành La Viễn, tuyên bố cuộc đấu đan giữa Luyện Dược sư Mã Bác và Nhị thiếu gia Âu Dương nhất tộc Âu Dương Kỳ Phong. Đánh cược gồm một cây Quỳ Tây, mười lăm viên đan dược cấp bốn và kì hạn một tháng dược đồng. Mời hai đấu thủ tiến lên lên lôi đài!"
Thành chủ đại nhân thành La Viễn là Mộc Tập Luân. Hôm nay hắn vận y phục hắc sắc thuần tuý, gương mặt chính khí góc cạnh đứng trên lôi đài làm người chủ trì cho cuộc thí đan tuỳ ý cũng để lộ vài nét uy phong.
Đây là lần đầu tiên Lạc Y nhìn thấy Mộc Tập Luân. Vì lần so đấu tam gia tộc lần trước hắn lại đúng thời điểm đột phá nên xem như bây giờ mới chính thức gặp mặt.
Tuy chưa nhìn thấy Mộc Tập Luân bao giờ nhưng biết về hắn cũng không ít. Nghe nói hắn là một người rất có hứng thú với đan kĩ. Dược đường ở thành La Viễn cũng là do hắn mở ra. Lần này, Quỳ Tây tranh chấp cũng là thuộc sở hữu của hắn nên hắn đứng ra làm chủ trì cũng không có gì lạ.
Kỳ Phong cùng Luyện Dược sư tên Mã Bác cùng đi song song nhau tiến lên lôi đài. Từ đuôi mày đến cuối mắt đều lộ ra vẻ chán ghét khích bác lẫn nhau.
Lạc Y nhìn Mã Bác nhiều hơn một lần. Nàng thừa nhận thân sinh của hắn thật rất biết đặt tên. Quả thật nhìn mặt hắn so với mặt ngựa cũng không chênh lệch quá nhiều.
Lãnh Hàn Thần thấy Lạc Y nhìn người tên Mã Bác cũng không ghen tị. Hắn tự thấy hắn là người rất có đạo lí, không bao giờ đổ giấm lung tung. Nhìn xem, những người hắn ghen như Lam Thừa Quân, Phong Thần Huyền chí ít ra còn có chút bản sự uy hiếp. Còn như Mã Bác này... Hắn cũng không đặt vào trong mắt. Dù sao, người này cũng sẽ sớm tạ từ nhân thế a!
Mộc Tập Luân nhác thấy Kỳ Phong và Mã Bác đều đã lên lôi đài mới hắng giọng nói tiếp.
" Ta tiếp tục phổ biến một chút. Hai người thi đấu sẽ tự sử dụng tài nguyên của chính mình để luyện ra loại dược cao giai nhất trong phạm vi khả năng có thể. Bây giờ bắt đầu đi!"
Mộc Tập Luân nói xong liền đi khỏi lôi đài, nhường chỗ cho Kỳ Phong và Mã Bác. Hắn lúc này mới cung kính tiến về hàng ngũ Âu Dương gia. Chính xác là tiến về phía Lạc Y.
Hôm qua, thông cáo của Hoàng thượng đã về đến La Viễn thành, phong Âu Dương Lạc Y tước Quốc Công Độ Sứ, Âu Dương gia cũng có công nuôi dạy tài nữ liền phong thành Hầu gia. Thiên thưởng vô số, kim tệ vạn vạn, tơ lụa, ruộng tốt phì nhiêu nhiều không đếm hết. Người như hắn bây giờ đứng trước mặt Âu Dương gia cũng chẳng qua là một con kiến hôi không đáng nhắc đến.
Nhìn tình thế bây giờ Mộc Tập Luân không khỏi cảm thán quá khứ một chút. Hắn nhớ mới hơn một năm về trước, độc nhất nữ nhi Âu Dương gia trong mắt mọi người vẫn là một người bất học vô thuật, một phế vật không hơn không kém. Nhưng giống như chỉ sau một đêm mọi thứ đều biến đổi khiến người ta không lường trước được.
Quả nhiên thiên tài này, che giấu đủ sâu đi!
" Gặp qua Hầu lão gia, Quốc Công Độ Sứ!"
Mộc Tập Luân đúng tiêu chuẩn làm một cái lễ, muốn bao nhiêu cung kính liền có bấy nhiêu cung kính không chê vào đâu được.
Lạc Y sớm đã nghe gia gia nói qua một chút chuyện nhà. Nàng cũng biết Nam Cung Tuyệt ban thưởng nên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái không một chút kiêu ngạo đáp lễ.
" Thành Chủ không cần đa lễ!"
Gia gia đứng đầu khoát tay, làm ra vẻ khiêm tốn nhưng trong lòng đã muốn kiêu ngạo gần chết. Đây là thành tích bảo bối nhà hắn đạt về đâu.
Mộc Tập Luân cười cười đứng sang một bên, mắt nhìn lên lôi đài đấu đan.
Kỳ Phong và Mã Bác lúc này đều xuất ra đan lô và thảo dược chuẩn bị luyện đan.
Mã Bác tính tình vô cùng kiêu ngạo, trong mắt luôn có một chút ý vị khinh mạn thiên hạ. Hắn hèn mọn liếc sang Kỳ Phong, khoé môi hơi nhếch lên, để lộ một chút khinh thường.
Kỳ Phong khẽ hừ một tiếng. Tuy hắn chỉ mới mười hai tuổi, tính tình còn chút trẻ con bốc đồng. Nhưng so với Mã Bác một bộ dạng kiêu ngạo, dùng mũi để nhìn người khác thì Kỳ Phong khiêm tốn hữu lễ lại rất được lòng người.
Kỳ Phong lấy ra thảo dược Lạc Y đưa cho hắn trước khi lên lôi đài. Hôm nay hắn muốn luyện là Tam cấp Bổ Tâm đan.
Kỳ Phong liếc mắt nhìn sang Mã Bác, xem những thảo dược hắn đem ra hẳn cũng là luyện đan dược Tam cấp, mà trùng hợp cùng là Bổ Tâm đan. Trong lòng không khỏi thở phào. May mắn là vừa rồi tỉ tỉ đã chỉ cho hắn một chút đan kĩ, nếu không muốn thắng cũng gặp không ít rủi ro đâu.
Kỳ Phong không tiếp tục nhìn Mã Bác nữa, mà chuyên tâm đem một đoàn hoả diễm ngưng tụ trên tay thả xuống đan lô bắt đầu luyện dược.
Người ngoài nhìn đoàn hoả diễm chỉ nghĩ đó là hoả nguyên tố ngưng tụ ra, nhưng những người biết đến Kỳ Phong đều biết hắn tu luyện không phải là Hoả, mà là Thuỷ.
Đoàn hoả diễn này là hoả chuyên dùng để luyện đan!
Lạc Y nheo nheo mắt, vận khí của đệ đệ nhà mình không tệ. Nàng cũng nên dành thời gian giúp đỡ hắn một chút a!
Không những có Kỳ Phong, mà còn có Ngạn Hữu!
Kỳ Phong khi luyện đan rất tập trung, phảng phất giống như không hề nghe thấy tiếng bàn luận ồn ào của mọi người dưới đài. Hắn lúc này đang chuyên tâm dùng tinh thần lực kiểm tra tình trạng của thảo dược bên trong đan lô.
Thời gian chậm rãi trôi qua đã ước chừng nửa canh giờ, trên trán Kỳ Phong đã ngưng thành một tầng mồ hôi mỏng tinh mịn. Vừa nhìn liền biết hắn mới thành công luyện Tam cấp đan dược không lâu, đan kĩ vẫn chưa đạt đến độ nhuần nhuyễn và quá sức.
Có vẻ như Mã Bác so với Kỳ Phong dễ dàng hơn, hắn nhất định đã đột phá Tam cấp đan dược một thời gian dài, lực khống chế so với Kỳ Phong thuần thục hơn hẳn.
Nhìn tình thế này người nhà Âu Dương đều lâm vào trạng thái căng thẳng. Bọn họ không quan tâm Quỳ Tây hay mười lăm viên đan dược kia, mà lo chính là tôn tử nhà mình lại phải cấp kẻ kia làm dược đồng, nói thẳng ra đó là sai vặt. Cho dù thời gian chỉ kéo dài một tháng cũng không thể chấp nhận được. Ai biết kẻ kia có nhân cơ hội làm khó tôn tử nhà mình hay không đâu.
" Mọi người đừng lo lắng. Phong nhi hẳn không thua!"
Lạc Y biết gia gia, phụ thân và mẫu thân lo lắng, liền mở lời chấn an. Nàng nhìn ra được Phong nhi có khả năng rất khá, có điều, hắn chưa hoàn toàn thu thập được đoàn hoả diễm kia nên mới có chút khó khăn. Trở về nàng liền giúp hắn thu thập một chút cũng tốt.
Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua...
Người trên đài càng lúc càng chuyên tâm, người dưới đài lại càng lúc càng khẩn trương.
Đúng lúc này một mùi thuốc thơm lừng nhàn nhạt bay ra, lan toả từ từ hoà quyện vào không khí khiến người dưới đài rục rịch hít hà.
Mùi thuốc này xuất ra từ lò đan của Mã Bác.
Mã Bác đắc ý liếc nhìn Kỳ Phong một cái, giống như đã nắm chắc phần thắng. Kỳ Phong thực hiện đúng lời dặn của Lạc Y, không gấp gáp một chút nào.
Luyện thêm khoảng độ nửa chung trà, đan lô của Mã Bác đã xuất ra đan dược. Hắn đem đan dược thu vào bình sứ, đứng sang một bên nhếch môi nhìn Kỳ Phong luyện dược.
Đúng lúc này đan lô của Kỳ Phong mới toả ra mùi thuốc. Mùi thuốc này so với mùi thuốc của Mã Bác càng muốn đậm đặc khiến mọi người tham lam hít vào vài hơi.
Sắc mặt Mã Bác liền biến, trong lòng ẩn ẩn cảm giác lo lắng.
Cũng giống như Mã Bác, sau độ nửa chung trà, đan dược của Kỳ Phong rốt cuộc cũng luyện xong. Hắn cẩn thận đem đan dược cho vào bình sứ rồi đứng lui sang một bên.
Mộc Tập Luân thấy trên lôi đài đã xong, liền bước lên lôi đài. Đầu tiên là đem bình đan dược cùa Mã Bác nâng lên. Không tiếc lời khen.
" Không tệ, không tệ. Hai khoả Bổ Tâm đan Trung phẩm! Rất tốt!"
Bình thường nghe người khác khen tặng đã quen. Nhưng lúc này Mã Bác lại không chút nào cảm thấy vui vẻ, vẫn cảm thấy lo lắng không thôi.
Mộc Tập Luân cười cười, làm như không thấy vẻ mặt của Mã Bác, đi qua chỗ của Kỳ Phong. Vừa mở bình ra hắn liền giật mình trừng lớn mắt.
Người ở dưới đài nghi hoặc, bắt đầu nhốn nháo muốn biết kết quả. Một nam tử trung niên la to.
" Thành chủ, ngài mau công bố kết quả đi!"
Lời nói nhanh chóng được mọi người ứng thanh đồng tình.
Mộc Tập Luân hạ bình xuống, mở ra đan lô nhìn vào bên trong, hai tay đều đã run run, hắng giọng tuyên bố.
" Chín viên Bổ Tâm đan, chất lượng trên Thượng phẩm!"
Trên Thượng phẩm?
Dưới đài một trận ngẩn người? Trên Thượng phẩm là Cực phẩm, đan dược Cực phấm lại xuất hiện sao?
Tuy La Viễn thành toạ lạc ở xa, nhưng không lâu trước Đế Đô xuất hiện đan dược Cực phẩm cũng có rất nhiều người biết đến.
Mọi người trong lòng không khỏi cảm thán than một tiếng. Chuyện tốt sao đều rơi vào đầu người họ Âu Dương a?
Mã Bác sớm đã lo lắng thua cuộc, nhưng nghe đến số lượng cùng chất lượng đan dược liền kích động nhào qua đem bình đan dược giật lấy. Vừa nhìn đến viên đan dược bên trong hắn một bộ dạng không tin lắp bắp.
" Không... Không thể..."
Mộc Tập Luân sợ Mã Bác nổi lòng tham ăn mất đan dược liền vội vàng giật lại, yêu thích không buông tay. Hắn cười nịnh nọt hướng về phía Kỳ Phong.
" Âu Dương nhị thiếu, ha ha, chỗ quen biết ngươi hay cấp ta bán rẻ đan dược được hay không?"
Kỳ Phong nhìn bộ dáng của Mộc Tập Luân không nhịn được nổi lên từng tầng gai ốc. Nhưng đây là thành phẩm tốt đầu tiên của hắn, hắn muốn giữ lại liền hứa hẹn lần sau khiến Mộc Tập Luân nuối tiếc không rời, liên tục nhắc đi nhắc lại Kỳ Phong lần sau nhất định phải đem đan dược bán rẻ.
Kỳ Phong gật gật đầu, không quan tâm Mã Bác đang thất lạc tâm tình, rời đi cùng người Âu Dương gia. Trong lòng hắn sớm đã vui hỏng.
Đến hắn cũng không ngờ thành quả tốt như vậy đâu!
Có tỉ tỉ, thật tốt a!
Thành chủ đại nhân thành La Viễn là Mộc Tập Luân. Hôm nay hắn vận y phục hắc sắc thuần tuý, gương mặt chính khí góc cạnh đứng trên lôi đài làm người chủ trì cho cuộc thí đan tuỳ ý cũng để lộ vài nét uy phong.
Đây là lần đầu tiên Lạc Y nhìn thấy Mộc Tập Luân. Vì lần so đấu tam gia tộc lần trước hắn lại đúng thời điểm đột phá nên xem như bây giờ mới chính thức gặp mặt.
Tuy chưa nhìn thấy Mộc Tập Luân bao giờ nhưng biết về hắn cũng không ít. Nghe nói hắn là một người rất có hứng thú với đan kĩ. Dược đường ở thành La Viễn cũng là do hắn mở ra. Lần này, Quỳ Tây tranh chấp cũng là thuộc sở hữu của hắn nên hắn đứng ra làm chủ trì cũng không có gì lạ.
Kỳ Phong cùng Luyện Dược sư tên Mã Bác cùng đi song song nhau tiến lên lôi đài. Từ đuôi mày đến cuối mắt đều lộ ra vẻ chán ghét khích bác lẫn nhau.
Lạc Y nhìn Mã Bác nhiều hơn một lần. Nàng thừa nhận thân sinh của hắn thật rất biết đặt tên. Quả thật nhìn mặt hắn so với mặt ngựa cũng không chênh lệch quá nhiều.
Lãnh Hàn Thần thấy Lạc Y nhìn người tên Mã Bác cũng không ghen tị. Hắn tự thấy hắn là người rất có đạo lí, không bao giờ đổ giấm lung tung. Nhìn xem, những người hắn ghen như Lam Thừa Quân, Phong Thần Huyền chí ít ra còn có chút bản sự uy hiếp. Còn như Mã Bác này... Hắn cũng không đặt vào trong mắt. Dù sao, người này cũng sẽ sớm tạ từ nhân thế a!
Mộc Tập Luân nhác thấy Kỳ Phong và Mã Bác đều đã lên lôi đài mới hắng giọng nói tiếp.
" Ta tiếp tục phổ biến một chút. Hai người thi đấu sẽ tự sử dụng tài nguyên của chính mình để luyện ra loại dược cao giai nhất trong phạm vi khả năng có thể. Bây giờ bắt đầu đi!"
Mộc Tập Luân nói xong liền đi khỏi lôi đài, nhường chỗ cho Kỳ Phong và Mã Bác. Hắn lúc này mới cung kính tiến về hàng ngũ Âu Dương gia. Chính xác là tiến về phía Lạc Y.
Hôm qua, thông cáo của Hoàng thượng đã về đến La Viễn thành, phong Âu Dương Lạc Y tước Quốc Công Độ Sứ, Âu Dương gia cũng có công nuôi dạy tài nữ liền phong thành Hầu gia. Thiên thưởng vô số, kim tệ vạn vạn, tơ lụa, ruộng tốt phì nhiêu nhiều không đếm hết. Người như hắn bây giờ đứng trước mặt Âu Dương gia cũng chẳng qua là một con kiến hôi không đáng nhắc đến.
Nhìn tình thế bây giờ Mộc Tập Luân không khỏi cảm thán quá khứ một chút. Hắn nhớ mới hơn một năm về trước, độc nhất nữ nhi Âu Dương gia trong mắt mọi người vẫn là một người bất học vô thuật, một phế vật không hơn không kém. Nhưng giống như chỉ sau một đêm mọi thứ đều biến đổi khiến người ta không lường trước được.
Quả nhiên thiên tài này, che giấu đủ sâu đi!
" Gặp qua Hầu lão gia, Quốc Công Độ Sứ!"
Mộc Tập Luân đúng tiêu chuẩn làm một cái lễ, muốn bao nhiêu cung kính liền có bấy nhiêu cung kính không chê vào đâu được.
Lạc Y sớm đã nghe gia gia nói qua một chút chuyện nhà. Nàng cũng biết Nam Cung Tuyệt ban thưởng nên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái không một chút kiêu ngạo đáp lễ.
" Thành Chủ không cần đa lễ!"
Gia gia đứng đầu khoát tay, làm ra vẻ khiêm tốn nhưng trong lòng đã muốn kiêu ngạo gần chết. Đây là thành tích bảo bối nhà hắn đạt về đâu.
Mộc Tập Luân cười cười đứng sang một bên, mắt nhìn lên lôi đài đấu đan.
Kỳ Phong và Mã Bác lúc này đều xuất ra đan lô và thảo dược chuẩn bị luyện đan.
Mã Bác tính tình vô cùng kiêu ngạo, trong mắt luôn có một chút ý vị khinh mạn thiên hạ. Hắn hèn mọn liếc sang Kỳ Phong, khoé môi hơi nhếch lên, để lộ một chút khinh thường.
Kỳ Phong khẽ hừ một tiếng. Tuy hắn chỉ mới mười hai tuổi, tính tình còn chút trẻ con bốc đồng. Nhưng so với Mã Bác một bộ dạng kiêu ngạo, dùng mũi để nhìn người khác thì Kỳ Phong khiêm tốn hữu lễ lại rất được lòng người.
Kỳ Phong lấy ra thảo dược Lạc Y đưa cho hắn trước khi lên lôi đài. Hôm nay hắn muốn luyện là Tam cấp Bổ Tâm đan.
Kỳ Phong liếc mắt nhìn sang Mã Bác, xem những thảo dược hắn đem ra hẳn cũng là luyện đan dược Tam cấp, mà trùng hợp cùng là Bổ Tâm đan. Trong lòng không khỏi thở phào. May mắn là vừa rồi tỉ tỉ đã chỉ cho hắn một chút đan kĩ, nếu không muốn thắng cũng gặp không ít rủi ro đâu.
Kỳ Phong không tiếp tục nhìn Mã Bác nữa, mà chuyên tâm đem một đoàn hoả diễm ngưng tụ trên tay thả xuống đan lô bắt đầu luyện dược.
Người ngoài nhìn đoàn hoả diễm chỉ nghĩ đó là hoả nguyên tố ngưng tụ ra, nhưng những người biết đến Kỳ Phong đều biết hắn tu luyện không phải là Hoả, mà là Thuỷ.
Đoàn hoả diễn này là hoả chuyên dùng để luyện đan!
Lạc Y nheo nheo mắt, vận khí của đệ đệ nhà mình không tệ. Nàng cũng nên dành thời gian giúp đỡ hắn một chút a!
Không những có Kỳ Phong, mà còn có Ngạn Hữu!
Kỳ Phong khi luyện đan rất tập trung, phảng phất giống như không hề nghe thấy tiếng bàn luận ồn ào của mọi người dưới đài. Hắn lúc này đang chuyên tâm dùng tinh thần lực kiểm tra tình trạng của thảo dược bên trong đan lô.
Thời gian chậm rãi trôi qua đã ước chừng nửa canh giờ, trên trán Kỳ Phong đã ngưng thành một tầng mồ hôi mỏng tinh mịn. Vừa nhìn liền biết hắn mới thành công luyện Tam cấp đan dược không lâu, đan kĩ vẫn chưa đạt đến độ nhuần nhuyễn và quá sức.
Có vẻ như Mã Bác so với Kỳ Phong dễ dàng hơn, hắn nhất định đã đột phá Tam cấp đan dược một thời gian dài, lực khống chế so với Kỳ Phong thuần thục hơn hẳn.
Nhìn tình thế này người nhà Âu Dương đều lâm vào trạng thái căng thẳng. Bọn họ không quan tâm Quỳ Tây hay mười lăm viên đan dược kia, mà lo chính là tôn tử nhà mình lại phải cấp kẻ kia làm dược đồng, nói thẳng ra đó là sai vặt. Cho dù thời gian chỉ kéo dài một tháng cũng không thể chấp nhận được. Ai biết kẻ kia có nhân cơ hội làm khó tôn tử nhà mình hay không đâu.
" Mọi người đừng lo lắng. Phong nhi hẳn không thua!"
Lạc Y biết gia gia, phụ thân và mẫu thân lo lắng, liền mở lời chấn an. Nàng nhìn ra được Phong nhi có khả năng rất khá, có điều, hắn chưa hoàn toàn thu thập được đoàn hoả diễm kia nên mới có chút khó khăn. Trở về nàng liền giúp hắn thu thập một chút cũng tốt.
Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua...
Người trên đài càng lúc càng chuyên tâm, người dưới đài lại càng lúc càng khẩn trương.
Đúng lúc này một mùi thuốc thơm lừng nhàn nhạt bay ra, lan toả từ từ hoà quyện vào không khí khiến người dưới đài rục rịch hít hà.
Mùi thuốc này xuất ra từ lò đan của Mã Bác.
Mã Bác đắc ý liếc nhìn Kỳ Phong một cái, giống như đã nắm chắc phần thắng. Kỳ Phong thực hiện đúng lời dặn của Lạc Y, không gấp gáp một chút nào.
Luyện thêm khoảng độ nửa chung trà, đan lô của Mã Bác đã xuất ra đan dược. Hắn đem đan dược thu vào bình sứ, đứng sang một bên nhếch môi nhìn Kỳ Phong luyện dược.
Đúng lúc này đan lô của Kỳ Phong mới toả ra mùi thuốc. Mùi thuốc này so với mùi thuốc của Mã Bác càng muốn đậm đặc khiến mọi người tham lam hít vào vài hơi.
Sắc mặt Mã Bác liền biến, trong lòng ẩn ẩn cảm giác lo lắng.
Cũng giống như Mã Bác, sau độ nửa chung trà, đan dược của Kỳ Phong rốt cuộc cũng luyện xong. Hắn cẩn thận đem đan dược cho vào bình sứ rồi đứng lui sang một bên.
Mộc Tập Luân thấy trên lôi đài đã xong, liền bước lên lôi đài. Đầu tiên là đem bình đan dược cùa Mã Bác nâng lên. Không tiếc lời khen.
" Không tệ, không tệ. Hai khoả Bổ Tâm đan Trung phẩm! Rất tốt!"
Bình thường nghe người khác khen tặng đã quen. Nhưng lúc này Mã Bác lại không chút nào cảm thấy vui vẻ, vẫn cảm thấy lo lắng không thôi.
Mộc Tập Luân cười cười, làm như không thấy vẻ mặt của Mã Bác, đi qua chỗ của Kỳ Phong. Vừa mở bình ra hắn liền giật mình trừng lớn mắt.
Người ở dưới đài nghi hoặc, bắt đầu nhốn nháo muốn biết kết quả. Một nam tử trung niên la to.
" Thành chủ, ngài mau công bố kết quả đi!"
Lời nói nhanh chóng được mọi người ứng thanh đồng tình.
Mộc Tập Luân hạ bình xuống, mở ra đan lô nhìn vào bên trong, hai tay đều đã run run, hắng giọng tuyên bố.
" Chín viên Bổ Tâm đan, chất lượng trên Thượng phẩm!"
Trên Thượng phẩm?
Dưới đài một trận ngẩn người? Trên Thượng phẩm là Cực phẩm, đan dược Cực phấm lại xuất hiện sao?
Tuy La Viễn thành toạ lạc ở xa, nhưng không lâu trước Đế Đô xuất hiện đan dược Cực phẩm cũng có rất nhiều người biết đến.
Mọi người trong lòng không khỏi cảm thán than một tiếng. Chuyện tốt sao đều rơi vào đầu người họ Âu Dương a?
Mã Bác sớm đã lo lắng thua cuộc, nhưng nghe đến số lượng cùng chất lượng đan dược liền kích động nhào qua đem bình đan dược giật lấy. Vừa nhìn đến viên đan dược bên trong hắn một bộ dạng không tin lắp bắp.
" Không... Không thể..."
Mộc Tập Luân sợ Mã Bác nổi lòng tham ăn mất đan dược liền vội vàng giật lại, yêu thích không buông tay. Hắn cười nịnh nọt hướng về phía Kỳ Phong.
" Âu Dương nhị thiếu, ha ha, chỗ quen biết ngươi hay cấp ta bán rẻ đan dược được hay không?"
Kỳ Phong nhìn bộ dáng của Mộc Tập Luân không nhịn được nổi lên từng tầng gai ốc. Nhưng đây là thành phẩm tốt đầu tiên của hắn, hắn muốn giữ lại liền hứa hẹn lần sau khiến Mộc Tập Luân nuối tiếc không rời, liên tục nhắc đi nhắc lại Kỳ Phong lần sau nhất định phải đem đan dược bán rẻ.
Kỳ Phong gật gật đầu, không quan tâm Mã Bác đang thất lạc tâm tình, rời đi cùng người Âu Dương gia. Trong lòng hắn sớm đã vui hỏng.
Đến hắn cũng không ngờ thành quả tốt như vậy đâu!
Có tỉ tỉ, thật tốt a!
/231
|