Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 167 : Chặn đường

/231



Chương 167 : Chặn đường

Một chiếc xe ngựa từ từ ra khỏi nội thành Bàn Long. Trên xe, hai người Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài, tựa vào nhau ngủ say sưa, không còn biết đến trời đâu đất đâu.

Ngược lại với hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần luôn bình thản, thoải mái. Thì ba người Bạch Thừa Vũ, Lăng Ngạo cùng Lập Khiêm lại vẫn phập phồng, bất an như cũ.

Bạch Thừa Vũ ngồi thẳng, cẩn thận thay Cố Vĩnh Dật dém lại góc chăn. Thái độ muốn có bao nhiêu lễ độ thì có bấy nhiêu lễ độ.

Bất quá, hắn vẫn là như cũ không buông được tâm tình. Bằng chứng là ngay từ đầu luôn giờ giờ khắc khắc đều chăm chú nhìn ra bên ngoài. Lại thêm cứ âm thầm phán đoán thời gian cùng vị trí hiện tại. Hành động này của hắn thật là khiến cho mọi người đã rối lại càng luống cuống hơn.

" Vũ, ngươi có thể không tiếp tục nhảy loạn nữa có được hay không?"

Lập Khiêm cùng Lăng Ngạo cuối cùng cũng không chịu nối. Liền không khách khí vươn tay chặn lại Bạch Thừa Vũ, đem hắn giữ thật chặt. Trong lòng lại thấy vô cùng hâm mộ hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần có thể thoải mái đến như vậy. Không như bọn hắn, thật là nhức đầu muốn chết đi rồi!

Bạch Thừa Vũ bĩu bĩu môi, không cam lòng quay mặt đi, từ trong kẽ răng khẽ hừ lên một tiếng. Bất quá, hắn cũng biết an phận, dần dần lùi lại vào góc xe ngựa, tĩnh lặng nhắm mắt dưỡng thần. Chính là, rèm mi mỏng manh tuỳ thời lại chớp chớp động động, rõ ràng là bán đứng tâm tình treo cao của hắn.

Lăng Ngạo cùng Lập Khiêm nhún nhún vai bất lực. Cũng không tiếp tục nhìn Bạch Thừa Vũ nữa. Nghẹn khuất muốn chết, ngươi nghĩ chỉ mình ngươi lo lắng hay sao?

Xe ngựa đi thêm một khoảng nữa. Đúng vào lúc không gian xung quanh tĩnh lặng yên ắng nhất thì ngựa đột nhiên hí dài một tiếng. Hai chân trước nhảy chồm lên đem toàn bộ người trong xe đều bị kinh động.

Lạc Y nhíu nhíu chân mày. Đôi mắt hơi liếc sang nhìn Lãnh Hàn Thần. Khoé môi nhẹ nhàng cong lên, ý tứ cười nhạt cùng khinh thường thể hiện vô cùng rõ ràng.

" Có thể mời người trong xe toàn bộ đều ra ngoài hay không?"

Âm thanh trầm trầm vang lên từ bên ngoài. Giọng nói này hẳn là giọng nói của lão nhân. Khàn đục nhưng không mất đi quý khí. Âm sắc cũng không tệ. Vừa vặn là cấp bậc Thống Lĩnh hậu kì đỉnh phong a!

" Chúng ta không muốn xuống, thì đã thế nào?"

Lạc Y câu môi cười cợt, khoé mắt mị lên, nhìn không thấu tâm trạng của nàng lúc này vui giận thế nào.

" Hôm nay ta có chuyện muốn làm rõ, các vị không muốn xuống thì vẫn là nể mặt một chút đi!"

Âm thanh kia vẫn thản nhiên, không nhanh không gấp. Cũng không có vì giọng điều cuồng ngạo của Lạc Y mà nóng giận. Nhận thức không tệ a!

" Tốt lắm! Chúng ta cũng không làm khó lão nhân gia ngài!"

Lạc Y cười khẽ một tiếng. Không nói hai lời cùng Lãnh Hàn Thần nhảy xuống xe. Nhóm người Lập Khiêm cũng lay tỉnh hai người Kỳ Phong, Ngạn Hữu, kẻ trước người sau xuống khỏi xe ngựa. Trong xe lúc này ngoại trừ Cố Vĩnh Dật đang bận điều tức thương tích ra thì cũng không còn ai khác.

Lạc Y dựa người vào thành xe, tay nâng lên nhẹ nhàng phủi phủi những hạt bụi không hề dính trên tà y phục. Nàng thản nhiên nâng mắt, từ từ quét qua đánh giá nhóm người đang đứng chặn trước mặt.

Chỉ thấy, nhóm người trước mặt tất cả có hai mươi người. Đứng đầu là một lão nhân sắc phục mộc mạc. Gương mặt toát lên chính khí ngất trời thản nhiên đứng đó. Ánh mắt cũng đồng dạng quét qua đánh giá nhóm người Lạc Y.

Lạc Y cũng không bận tâm đến ánh mắt của lão nhân gia. Nàng quét mắt qua một lượt. Sau đó dừng mắt tại trên người kẻ đang nhìn chằm chằm nàng. Rèm mi xinh đẹp hoạt bát lúc này mới khẽ nheo lại.

Xem ra, giáo huấn mà nàng đưa ra, đối với người này vẫn còn quá nhẹ. Diệp Vấn Khung, ngươi lẽ nào bức ta dụng hình?

Lạc Y nhận ra Diệp Vấn Khung đương nhiên những người còn lại cũng nhận ra được. Tất cả đều không nhịn được liếc mắt trừng trừng nhìn hắn, hòng muốn hắn biết khó mà lui mắt trở về.

Lập Khiêm là người đến sau cùng. Về cơ bản là không hề hay biết tới tranh chấp của hai nhà Diệp - Bạch nên đối diện tình cảnh thế này, hắn quả thật có chút ngơ ngác không thể làm rõ.

Bạch Thừa Vũ đối với nhóm người này dĩ nhiên so với người khác quen thuộc hơn rất nhiều. Hắn tuỳ ý vung chiết phiến, nhẹ nhàng phe phẩy, khí chất quý khí ẩn tàng trong nháy mắt bạo phát mãnh liệt, cười nói.

" Diệp lão gia gia, người đến có chuyện?"

Bạch Thừa Vũ môi cười nhưng tâm không cười, thản nhiên hỏi. Hắn nhớ, khi hắn về tới Bàn Long thành Diệp lão gia gia vẫn đang bế quan tu luyện. Hôm nay xuất quan, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là muốn nói chuyện liên quan đến Diệp Gia Bảo.

Bạch Thừa Vũ đối với Diệp gia quả thật ghét cay, ghét đắng. Nhưng duy nhất với lão gia gia Diệp Minh Hạo là vẫn tồn lòng kính nể. Thế nên, sắc mặt từ lúc đối diện đến giờ vẫn là thẳng thắn, nhu hoà.

Diệp Minh Hạo đem ánh mắt dò xét trên nhóm người thu về. Vẻ mặt như cũ nghiêm nghị, vẫn là không giận tự uy một dạng. Trầm giọng nói.

" Ta thiết nghĩ đến người khôn không nói tiếng lóng. Ta đến chỉ muốn hỏi, chuyện Diệp Gia Bảo tên nghịch tử kia là do nhóm người gây ra phải hay không?"

" Đúng thật như vậy!"

Bạch Thừa Vũ gật gật đầu. Đứng trước mặt Diệp Minh Hạo hắn một câu cũng không cần thiết nguỵ biện.

Diệp Vấn Khung đứng bên cạnh vừa nghe Bạch Thừa Vũ nói, hai mắt liền đỏ. Nổi giận điên cuồng quát lớn.

" Ngươi thừa nhận. Các ngươi rốt cuộc cũng thừa nhận. Hôm nay ta xem xem các ngươi còn múa vuốt thế nào?"

Diệp Minh Hạo vừa nghe Diệp Vấn Khung quát to thì quay lại trừng mắt. Vốn là dự tính ngăn lại. Nhưng là, lão còn chưa kịp ngăn đã bị một giọng nói thanh thuý cắt ngang qua.

" Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Diệp Vấn Khung cười híp mắt, nào còn tâm trí để tâm đến cảnh cáo của Diệp Minh Hạo. Ông ta xoa xoa tay vào nhau, nhìn Lạc Y, khoé mắt vi nâng, phảng phất mang theo tia tình ý.

" Vậy tốt! Chúng ta hoà giải đi. Dù sao cũng là người lớn, ta cũng không muốn chấp nhặt đám nhóc các ngươi. Nhưng là, có qua liền có lại, các ngươi chỉ cần để tiểu cô nương này lại cho ta làm sủng thiếp, liền có thể muốn đi đâu thì đi đến đó!"

Diệp Minh Hạo nghe Diệp Vấn Khung nói thì tròng mắt trừng lớn. Thật muốn vươn tay đánh ngất ông ta đi ngay bây giờ. Trong lòng quả thật ảo não khôn cùng, lão rốt cuộc tạo nghiệt nào mới có con cháu không nên thân như vậy đây?

Nhóm người Lập Khiêm vốn tính làm người ngoài cuộc. Bình thản xem diễn cũng thật tốt rồi. Nhưng là không nghĩ đến Diệp Vấn Khung gan lớn đến vậy. Dám mạnh miệng đòi lão đại đến làm sủng thiếp. Này chính là chê mạng mình quá dài rồi sao?

Nếu nói người tức giận nhất thì không ai khác chính là Lãnh Hàn Thần. Ánh mắt âm trầm loé sáng. Tay nâng lên, dường như nháy mắt sẽ lấy đi mạng của Diệp Vấn Khung.

Nhưng là đúng lúc Lãnh Hàn Thần chuẩn bị ra tay, lại bị Lạc Y đứng ra ngăn lại. Nàng đứng đó, khoé môi cười đầy ý vị toan tính hỏi lại.

" Ngươi là nói muốn lập ta làm sủng thiếp?"

Author : Lạc Y Thần

Post at Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Truyện chỉ đăng duy nhất tại Diendanlequydon.com


/231

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status