Thành chủ kinh thành là một nữ tử trung niên rất có tài, tên gọi Tưởng Ánh. Nghe nói nàng cũng là học viện Đế Đô bồi dưỡng mà ra. Hai mươi năm trước, nàng có đại diện cho học viện Đế Đô tranh thứ hạng Thượng Đỉnh giao phong còn được về hạng nhì. Đáng tiếc, sau khi nàng ra trường, thành tích của học viện lại trực tiếp rơi xuống hạng chót, so với những học viên các cường quốc khác thật sự rất yếu kém.
Trận quyết đấu hôm nay chính là Tưởng Ánh tự chủ trì. Bình thường những chuyện này để cho tâm phúc làm là được, nhưng đây lại là hai công hội nổi tiếng của học viện Đế Đô quyết đấu nên nàng muốn đích thân ra mặt.
Lúc này, nàng đang cung kính nói chuyện với các lão sư. Thái độ vô cùng kính trọng cũng không kém phần hào sảng. Người đứng ở địa vị cao mà không kiêu ngạo, ngược lại rất quý trọng ân sư. Tính cách này của nàng khiến Lạc Y vô cùng có hảo cảm.
" Ngươi hẳn là Âu Dương Lạc Y đi!"
Tưởng Ánh đột ngột xuất hiện trước mặt Lạc Y, nắm lấy tay nàng cười híp mắt lộ ra hai lún đồng tiền khiến nàng không khỏi giật mình. Nàng không biết năm nay nàng ta bao nhiêu tuổi, nhưng nếu hai mươi năm trước là học viên của học viện thì năm nay ít nhất cũng đã bốn mươi lăm đi. Lạc Y nhìn người trước mặt có vẻ không hơn mình bao nhiêu tuổi, tiếng nói " A di" muốn thốt ra lại nghẹn vào, mãi cũng không nói được chữ nào.
Lãnh Hàn Thần đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào tay nhỏ bé của Lạc Y bị người ta nắm thấy vô cùng chướng mắt, liền bước lên phía trước đem tay Tưởng Ánh phủi đi. Hắn còn rất đường hoàng lấy khăn tơ lụa tử sắc từ trong ngực, thật cẩn thận lau từng đầu ngón tay Lạc Y như thể nàng vừa chạm trúng gì đó vô cùng bẩn thỉu.
Hành động tự nhiên như nước chảy mây trôi của hắn không chỉ làm Tưởng Ánh nghẹn họng trân trối mà Lạc Y cũng xấu hổ đến hai gò má cũng đỏ lên.
Cố tình Lãnh Hàn Thần lại không hề hay biết. Nét mặt thiên chân vô tà điềm tĩnh tỉ mỉ lau như thứ hắn lau không phải tay nàng là một thứ trân bảo có giá trị vạn kim.
Lạc Y nhắm mắt lại, hít thở sâu gỡ bàn tay của Lãnh Hàn Thần ra. Nàng thực sự rất tức giận nhưng nhìn mặt của hắn lại không thể phát tiết.
Lãnh Hàn Thần thấy tay Lạc Y đều đã sạch sẽ bóng loáng mới hài lòng, đưa luôn khăn tay cho nàng rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên.
" Thành chủ!"
Lạc Y quả thật không biết gọi gì mới đúng, nên quyết định gọi chức vụ của Tưởng Ánh. Gọi như thế quả thật vừa không sai lại tiện lợi.
Tưởng Ánh cười ha ha vài tiếng hào sảng, trực tiếp bỏ qua Lãnh Hàn Thần vẫn đứng đằng sau Lạc Y. Mặc dù vừa rồi quả là tình huống đủ mất mặt nhưng sống nửa đời người, sớm đã tu luyện thành bộ mặt bình tĩnh, không lạnh không nóng nha.
" Không cần câu nệ. Dù sao ta cũng xem như là học tỉ của ngươi nha. Ngươi thật giỏi... Có thể khiến Vu Nhã đại sư nhận làm đồ đệ, ngày xưa ta muốn học mà ngài không chịu dạy ta đâu!"
" A?"
Nguyên lai là vì Vu Nhã mới khiến Tưởng Ánh chú ý đến nàng. Nhưng không sao... Dù sao nàng cũng thích con người nàng ta, tiếp xúc vì nguyên nhân nào cũng đâu ảnh hưởng.
" Học tỉ! Cảm tạ ngươi khích lệ!"
" Ha ha, thật không khiêm tốn, ta thích!" Tưởng Ánh sảng khoái cười to, nhưng sau đó mặt hơi hiện vẻ nghiêm trọng " Nghe nói ngươi cũng tham gia quyết đấu. Liệu có ổn không? Khi quyết đấu sẽ phải lập khế ước sinh tử a! Lỡ không may..."
" Học tỉ, ngươi có tin vào bản lĩnh của mình không?"
Lạc Y đột ngột cắt ngang. Lời nói khiến Tưởng Ánh ngẩn ra nhưng sau đó lại bật cười. Tiểu cô nương này thật thông minh nha. Nàng ta hỏi nàng có tin vào bản lĩnh của mình không nhưng thực tế là gián tiếp tin tưởng vào bản thân nàng ta nha. Xem ra, nàng lo lắng thừa!
" Ngươi nha! Lâu lắm rồi mới có người hợp với ta như vậy nha. Chúng ta hay là kết giao bằng hữu đi!"
" Tốt!"
Lạc Y mỉm cười, sảng khoái đáp ứng, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía võ đài. Trong ánh mắt thấp thoáng một tia lạnh lẽo. Sắp thôi, La Vũ Khâm, ta sẽ trả mọi thứ cho ngươi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Gần đến giờ niêm yết, người hai công hội đều tề tựu đông đủ. Xung quanh đài tỉ võ cũng đông nghịt người đến mức một con kiến cũng khó có thể lọt. Xem ra, trận đấu này được rất nhiều người trong kinh thành coi trọng. Cũng đúng, dù đây chỉ là hai công hội trong học viện quyết đấu nhưng nó lại trực tiếp liên quan đến hai thương hội có sức ảnh hưởng lớn nhất tại Chu Quốc.
Lạc Y hơi liếc mắt về phía đoàn người La Vũ công hội, ánh mắt hơi híp lại. Gặp người quen nha! Một nam một nữ kia ngoài Triệu Gia Luật Triệu Gia Linh ra thì còn có thể là ai.
Sự xuất hiện của hai huynh muội này khiến Lạc Y không ngờ. Nàng biết hai người đều ở học viện Đế Đô nhưng không nghĩ gặp lại lúc này. Triệu Gia Luật cũng là học đồ nhưng lịch luyện kì trước hắn không tham dự, lâu rồi nàng cũng dần quên mất a!
Lúc này Triệu Gia Luật rất bình tĩnh đứng dựa vào một góc cây minh tưởng. Xem ra lần trước nàng ra tay quá nhẹ hoặc Triệu gia cứu chữa tốt nên không có trực tiếp biến hắn thành phế nhân.
Còn Triệu Gia Linh, đã lâu không gặp, nàng ta lại càng thêm xinh đẹp, yêu kiều. Lúc này, nàng đang dựa vào người La Vũ Khâm, nói nhỏ vào tai hắn điều gì đó, đôi khi vô tình cay độc liếc nhìn về phía nàng, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nghiến răng. Khỏi cần phải nói cũng biết nhân vật trong lời của Triệu Gia Linh chính là nàng nha. Có lẽ là đang nhắc nhở La Vũ Khâm cẩn thận nàng đi, nhưng đáng tiếc, năng lực của nàng, nàng ta lường không được.
Lãnh Hàn Thần cũng chú ý tới ánh mắt của Triệu Gia Linh. Đôi thuỷ mâu tử sắc hơi nhíu lại lộ ra sự khó chịu. Dám nhìn nương tử hắn như thế, là chê mắt mình không đủ sáng, muốn nhờ hắn lấy xuống sao?
Lạc Y không hề biết suy nghĩ trong đầu Lãnh Hàn Thần, lúc này nàng đột nhiên có chút ý xấu, không khỏi liếc mắt nhìn đoàn người La Vũ công hội vài lần. Tốt, đau bụng ba ngày trời nhưng ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, thiếu sắc ra thì cũng không biểu hiện gì nhiều. Lại nhìn La Vu Khâm một cái, hắn thật là giỏi nha, để Triệu Gia Linh dựa sát như vậy mà không cảm thấy ngứa ngáy sao? Nếu không phải luôn thấy hắn nhíu mày, nàng đã nghĩ thuốc của Hàn Thần là không có tác dụng.
" Xin mời đại diện của Thiên Đằng và La Vũ công hội lên sân đấu!"
Âm thanh ngọt ngào nhưng không mất phóng khoáng của Tưởng Ánh vang lên. Lạc Y chuyển tầm mắt, ưu nhã bước lên đài thi đấu.
Tưởng Ánh nhìn qua hai bên Thiên Đằng công hội và La Vũ công hội mỗi bên có năm người. Ánh mắt lại hơi đảo qua Lạc Y âm thầm gật đầu một cái như khích lệ.
Khoé môi Lạc Y hơi nhếch hơi nhếch lên, cũng khẽ gật đầu với Tưởng Ánh. Tưởng Ánh cười híp mắt cất giọng nói.
" Khiêu chiến lôi đài là chấp nhận thương vong, bây giờ trước hãy kí vào khế ước sinh tử đi! Ai từ bỏ tự động rời khỏi hàng ngũ!"
Tưởng Ánh bình đạm nói, ánh mắt đảo qua hai đội ngũ thấy không ai nhúc nhích thì gật đầu với hai tiểu nô tỳ đứng đằng sau.
Theo tiếng nói của Tưởng Ánh, hai tiểu nô tỳ bê theo hai khay chứa khế ước sinh tử đến cho từng người. Chờ mọi người kí xong liền lui về phía sau, giao khế ước cho Tưởng Ánh. Tưởng Ánh chỉ hơi liếc mắt rồi phất phất tay ra hiệu hai người có thể lui.
" Kể từ khi các ngươi kí khế ước, các ngươi có thể táng thân trên lôi đài mà không còn quyền hối hận nữa. Ta công bố hình thức thi đấu. Tỉ đấu hôm nay chính là đấu đồng đội. Năm chọi năm, người cuối cùng còn trên sân là của đội nào là đội đó chiến thắng. Được chứ?"
Lạc Y nhếch môi, nhìn về hàng ngũ của mình gồm Trầm Mặc Thiên, nàng và ba người khác không biết tên. Phía bên kia có La Vũ Khâm và Triệu Gia Luật, cũng có ba người nàng không biết.
Trầm Mặc Thiên là Ma pháp sư cấp 6 sơ kì, đồng dạng với La Vũ Khâm. Hai người này xuất thân lớn, tu vi như vậy cũng không có gì lạ.
Triệu Gia Luật bước vào ma pháp sư cấp 5 hậu kì. Phải nói rằng rất có tiến bộ, vì Lạc Kiến vẫn dừng ở ma pháp sư trung kì chưa tìm được cơ hội thăng cấp, xem ra việc làm của nàng, kích động Triệu Gia Luật không ít. Hắn bây giờ có khí chất rất trưởng thành trầm ổn.
Sáu người còn lại thực lực cũng không tệ. Cấp 5 sơ kì! Tuy nhiên, bên La Vũ công hội có người sắp đột phá trung kì nên mạnh hơn người Thiên Đằng một chút.
Nhưng, chuyện ấy chẳng chút ảnh hưởng nào, vì Thiên Đằng công hội, còn có nàng. Nhờ luyện hoá năng lượng của Thiếu Tà, nàng đang tìm cơ hội công phá cấp Quân Chủ. Tuy nhiên nàng sẽ không đột phá trên võ đài. Đột phá quân chủ, rung động sẽ rất lớn, nàng không muốn kinh động nhiều người.
Tưởng Ánh thấy không ai ý kiến gì, môi nở nụ cười thản nhiên lui về phía sau hô to.
" Quyết đấu, bắt đầu!"
Hai thương hội đối mặt nhau, không ai tỏ ra yếu thế. Dưới lôi đài là một mảng sôi trào bàn luận phỏng đoán kết quả. Trong đó cũng có nhiều người lo lắng giống như các lão sư học viện và người của Thiên Đằng Thương Hội phái tới. So với Thiên Đằng Thương Hội, La Vũ Thương Hội rất thoải mái, cứ như là họ đã biết trước kết quả sẽ thắng vậy.
Kết quả, còn chưa biết đâu!
La Vũ Khâm đi lên lôi đài, hơi nhìn Triệu Gia Linh dưới đài rồi lại nhìn Lạc Y. Ánh mắt đầy cay độc và hận ý.
Lạc Y cười nhạt một tiếng, nàng đoán thiếu chủ La Vũ Khâm này đã động lòng với Triệu Gia Linh nên cho dù bị tác dụng thuốc khiến hắn vô cùng ngứa cũng không nỡ đẩy nàng ta ra. Thật là thiếu niên chung tình nha! Đáng tiếc, chết sớm quá!
" Ngươi là Âu Dương Lạc Y? Hôm nay ta sẽ bắt ngươi trả hết nợ cho Linh nhi. Tiện thể tiễn đám Thiên Đằng công hội đến Cửu Tuyền!"
" Tới đi, ngươi sủa nhiều khiến ta nhức đầu!"
Lạc Y đưa tay ngoáy ngoáy tai, thái độ rõ ràng chọc người đánh đòn. Thế nhưng, trong mắt Lãnh Hàn Thần, hắn thấy nàng cuồng vọng phi thường đáng yêu.
Người của Thiên Đằng thương hội nghe La Vũ Khâm nói vốn muốn phát tác nhưng lại nghe đến lời của Lạc Y thì cười đến quên cả phát tác.
Bên dưới một mảng xôn xao khiến La Vũ Khâm giận tím mặt, quay đầu hét đội ngũ phía sau.
" Lên!"
Thiên Đằng công hội vốn đã chuẩn bị ứng chiến, nhưng đúng lúc này, dị biến lại nổi lên.
Người của La Vũ công hội cư nhiên quỳ sụp xuống đất tạo thành những âm thanh vang dội. Uy áp của cường giả Thống Lĩnh đỉnh phong không phải thứ bọn tôm tép có thể thừa nhận.
Do Lạc Y khống chế vô cùng tốt, chỉ hướng về năm người đối diện nên người bên ngoài một chút cũng không cảm nhận được.
Lạc Y thong thả tiến lên, nhấc chân ưu nhã đạp một người lại một người xuống võ đài. Trực tiếp huỷ đi tư cách thi đấu của bọn chúng.
Mọi người đều kinh hãi, kể cả người Thiên Đằng thương hội.
Chỉ có Triệu Gia Luật là ngoại lệ, hắn thoát khỏi khống chế thì thản nhiên đứng dậy, phủi phủi tay áo giống như người bị đá xuống không phải là hắn. Đây là kết quả hắn sớm dự đoán được khi nhìn thấy Lạc Y. Hơn ai hết, hắn cảm nhận được sự cường đại của cường giả chính nơi nàng.
Bước chân Lạc Y dừng lại trước người La Vũ Khâm. Thay vì đạp hắn khỏi lôi đài thì chuyển chân, đạp mạnh lên bả vai khiến hắn nằm sấp xuống, cằm đập xuống nền nghe rất vang.
Diễn biến này khiến Thiên Đằng thương hội cao hứng mà La Vũ thương hội không ngừng trầm xuống.
" Ngươi" Lạc Y nhếch môi, gót chân nhẹ nhàng dí trên bả vai La Vũ Khâm tạo tiếng răng rắc giòn tan. Hắn đau đớn nhăn mặt nhưng không nói nổi chữ nào." Ta muốn giết ngươi ngay bây giờ, vì ngươi dám hạ độc lên đại ca ta. Nhưng ta đã nghĩ lại, chết đối với ngươi quá dễ dàng. Ta muốn ngươi sống không bằng chết. Đừng trách ta ác, chỉ trách ngươi động đến ta!"
Lạc Y rút trong tay áo một bình dược " Mộng ảo" toàn bộ rắc trên người La Vũ Khâm. Độc này là nàng mới chế ra. Người trúng độc sẽ lâm vào ảo tưởng những điều vô cùng kinh khủng. Sau bảy bảy bốn chín ngày thì chảy máu mà chết. Thường, không ai chịu đựng được đến ngày đó mà đa phần chịu không nổi tự sát.
Lạc Y vung chân, một cước đá La Vũ Khâm gương mặt đang biến thành vặn vẹo xuống lôi đài. Nàng điềm tĩnh lấy khăn lụa tím của Lãnh Hàn Thần lau tay, lau mũi giày. Nhìn chiếc khăn lại nhìn La Vũ Khâm, có chút chán ghét, nhưng vì chiếc khăn này của Hàn Thần đưa cho nàng nên vẫn cất vào tay áo.
Các trưởng lão của La Vũ thương hội lao về phía La Vũ Khâm. Lúc Lạc Y đem bình dược lấy ra bọn họ đã muốn ngăn cản, nhưng nàng hành động quá nhanh, họ cơ bản cản không kịp.
Cay độc nhìn Lạc Y, lại nhìn thị vệ thành chủ dàn ra đứng ngăn ở dưới võ đài không thể làm gì đành tức giận cúi xuống đem La Vũ Khâm mặt đang vô cùng thống khổ nâng đi.
Lạc Y cười nhạt nhìn họ rời đi, một chút sợ hãi cũng không có. Họ chưa đủ bản lĩnh để thành đối thủ của nàng.
Người của La Vũ công hội cũng phải ngậm bồ hòn rời đi. Trước khi đi, Triệu Gia Luật vẫn kín đáo nhìn Lạc Y một cái mới quay đầu.
Hiện trường vẫn yên lặng lúc này ồn ào, ánh mắt nhìn Lạc Y đều là sùng bái hâm mộ.
Thiên Đằng thương hội cũng thoải mái cười to, âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng.
Lạc Kiến sớm biết muội muội tài giỏi cũng không có biểu cảm gì lắm. Lão sư và học viên học viện cũng ưỡn ngực tự hào. Hoàn toàn quên mất chiến thắng này là chiến thắng chính học viên học viện của mình.
Lãnh Hàn Thần vẫn đứng im một góc, ánh mắt nhìn Lạc Y càng thêm sủng nịnh, yêu thương.
Tâm tình mỗi người ở đây đều khác nhau nhưng chắc chắc một điều là cái tên Âu Dương Lạc Y ngày mai sẽ truyền khắp kinh thành.
Trận quyết đấu hôm nay chính là Tưởng Ánh tự chủ trì. Bình thường những chuyện này để cho tâm phúc làm là được, nhưng đây lại là hai công hội nổi tiếng của học viện Đế Đô quyết đấu nên nàng muốn đích thân ra mặt.
Lúc này, nàng đang cung kính nói chuyện với các lão sư. Thái độ vô cùng kính trọng cũng không kém phần hào sảng. Người đứng ở địa vị cao mà không kiêu ngạo, ngược lại rất quý trọng ân sư. Tính cách này của nàng khiến Lạc Y vô cùng có hảo cảm.
" Ngươi hẳn là Âu Dương Lạc Y đi!"
Tưởng Ánh đột ngột xuất hiện trước mặt Lạc Y, nắm lấy tay nàng cười híp mắt lộ ra hai lún đồng tiền khiến nàng không khỏi giật mình. Nàng không biết năm nay nàng ta bao nhiêu tuổi, nhưng nếu hai mươi năm trước là học viên của học viện thì năm nay ít nhất cũng đã bốn mươi lăm đi. Lạc Y nhìn người trước mặt có vẻ không hơn mình bao nhiêu tuổi, tiếng nói " A di" muốn thốt ra lại nghẹn vào, mãi cũng không nói được chữ nào.
Lãnh Hàn Thần đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào tay nhỏ bé của Lạc Y bị người ta nắm thấy vô cùng chướng mắt, liền bước lên phía trước đem tay Tưởng Ánh phủi đi. Hắn còn rất đường hoàng lấy khăn tơ lụa tử sắc từ trong ngực, thật cẩn thận lau từng đầu ngón tay Lạc Y như thể nàng vừa chạm trúng gì đó vô cùng bẩn thỉu.
Hành động tự nhiên như nước chảy mây trôi của hắn không chỉ làm Tưởng Ánh nghẹn họng trân trối mà Lạc Y cũng xấu hổ đến hai gò má cũng đỏ lên.
Cố tình Lãnh Hàn Thần lại không hề hay biết. Nét mặt thiên chân vô tà điềm tĩnh tỉ mỉ lau như thứ hắn lau không phải tay nàng là một thứ trân bảo có giá trị vạn kim.
Lạc Y nhắm mắt lại, hít thở sâu gỡ bàn tay của Lãnh Hàn Thần ra. Nàng thực sự rất tức giận nhưng nhìn mặt của hắn lại không thể phát tiết.
Lãnh Hàn Thần thấy tay Lạc Y đều đã sạch sẽ bóng loáng mới hài lòng, đưa luôn khăn tay cho nàng rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên.
" Thành chủ!"
Lạc Y quả thật không biết gọi gì mới đúng, nên quyết định gọi chức vụ của Tưởng Ánh. Gọi như thế quả thật vừa không sai lại tiện lợi.
Tưởng Ánh cười ha ha vài tiếng hào sảng, trực tiếp bỏ qua Lãnh Hàn Thần vẫn đứng đằng sau Lạc Y. Mặc dù vừa rồi quả là tình huống đủ mất mặt nhưng sống nửa đời người, sớm đã tu luyện thành bộ mặt bình tĩnh, không lạnh không nóng nha.
" Không cần câu nệ. Dù sao ta cũng xem như là học tỉ của ngươi nha. Ngươi thật giỏi... Có thể khiến Vu Nhã đại sư nhận làm đồ đệ, ngày xưa ta muốn học mà ngài không chịu dạy ta đâu!"
" A?"
Nguyên lai là vì Vu Nhã mới khiến Tưởng Ánh chú ý đến nàng. Nhưng không sao... Dù sao nàng cũng thích con người nàng ta, tiếp xúc vì nguyên nhân nào cũng đâu ảnh hưởng.
" Học tỉ! Cảm tạ ngươi khích lệ!"
" Ha ha, thật không khiêm tốn, ta thích!" Tưởng Ánh sảng khoái cười to, nhưng sau đó mặt hơi hiện vẻ nghiêm trọng " Nghe nói ngươi cũng tham gia quyết đấu. Liệu có ổn không? Khi quyết đấu sẽ phải lập khế ước sinh tử a! Lỡ không may..."
" Học tỉ, ngươi có tin vào bản lĩnh của mình không?"
Lạc Y đột ngột cắt ngang. Lời nói khiến Tưởng Ánh ngẩn ra nhưng sau đó lại bật cười. Tiểu cô nương này thật thông minh nha. Nàng ta hỏi nàng có tin vào bản lĩnh của mình không nhưng thực tế là gián tiếp tin tưởng vào bản thân nàng ta nha. Xem ra, nàng lo lắng thừa!
" Ngươi nha! Lâu lắm rồi mới có người hợp với ta như vậy nha. Chúng ta hay là kết giao bằng hữu đi!"
" Tốt!"
Lạc Y mỉm cười, sảng khoái đáp ứng, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía võ đài. Trong ánh mắt thấp thoáng một tia lạnh lẽo. Sắp thôi, La Vũ Khâm, ta sẽ trả mọi thứ cho ngươi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Gần đến giờ niêm yết, người hai công hội đều tề tựu đông đủ. Xung quanh đài tỉ võ cũng đông nghịt người đến mức một con kiến cũng khó có thể lọt. Xem ra, trận đấu này được rất nhiều người trong kinh thành coi trọng. Cũng đúng, dù đây chỉ là hai công hội trong học viện quyết đấu nhưng nó lại trực tiếp liên quan đến hai thương hội có sức ảnh hưởng lớn nhất tại Chu Quốc.
Lạc Y hơi liếc mắt về phía đoàn người La Vũ công hội, ánh mắt hơi híp lại. Gặp người quen nha! Một nam một nữ kia ngoài Triệu Gia Luật Triệu Gia Linh ra thì còn có thể là ai.
Sự xuất hiện của hai huynh muội này khiến Lạc Y không ngờ. Nàng biết hai người đều ở học viện Đế Đô nhưng không nghĩ gặp lại lúc này. Triệu Gia Luật cũng là học đồ nhưng lịch luyện kì trước hắn không tham dự, lâu rồi nàng cũng dần quên mất a!
Lúc này Triệu Gia Luật rất bình tĩnh đứng dựa vào một góc cây minh tưởng. Xem ra lần trước nàng ra tay quá nhẹ hoặc Triệu gia cứu chữa tốt nên không có trực tiếp biến hắn thành phế nhân.
Còn Triệu Gia Linh, đã lâu không gặp, nàng ta lại càng thêm xinh đẹp, yêu kiều. Lúc này, nàng đang dựa vào người La Vũ Khâm, nói nhỏ vào tai hắn điều gì đó, đôi khi vô tình cay độc liếc nhìn về phía nàng, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nghiến răng. Khỏi cần phải nói cũng biết nhân vật trong lời của Triệu Gia Linh chính là nàng nha. Có lẽ là đang nhắc nhở La Vũ Khâm cẩn thận nàng đi, nhưng đáng tiếc, năng lực của nàng, nàng ta lường không được.
Lãnh Hàn Thần cũng chú ý tới ánh mắt của Triệu Gia Linh. Đôi thuỷ mâu tử sắc hơi nhíu lại lộ ra sự khó chịu. Dám nhìn nương tử hắn như thế, là chê mắt mình không đủ sáng, muốn nhờ hắn lấy xuống sao?
Lạc Y không hề biết suy nghĩ trong đầu Lãnh Hàn Thần, lúc này nàng đột nhiên có chút ý xấu, không khỏi liếc mắt nhìn đoàn người La Vũ công hội vài lần. Tốt, đau bụng ba ngày trời nhưng ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, thiếu sắc ra thì cũng không biểu hiện gì nhiều. Lại nhìn La Vu Khâm một cái, hắn thật là giỏi nha, để Triệu Gia Linh dựa sát như vậy mà không cảm thấy ngứa ngáy sao? Nếu không phải luôn thấy hắn nhíu mày, nàng đã nghĩ thuốc của Hàn Thần là không có tác dụng.
" Xin mời đại diện của Thiên Đằng và La Vũ công hội lên sân đấu!"
Âm thanh ngọt ngào nhưng không mất phóng khoáng của Tưởng Ánh vang lên. Lạc Y chuyển tầm mắt, ưu nhã bước lên đài thi đấu.
Tưởng Ánh nhìn qua hai bên Thiên Đằng công hội và La Vũ công hội mỗi bên có năm người. Ánh mắt lại hơi đảo qua Lạc Y âm thầm gật đầu một cái như khích lệ.
Khoé môi Lạc Y hơi nhếch hơi nhếch lên, cũng khẽ gật đầu với Tưởng Ánh. Tưởng Ánh cười híp mắt cất giọng nói.
" Khiêu chiến lôi đài là chấp nhận thương vong, bây giờ trước hãy kí vào khế ước sinh tử đi! Ai từ bỏ tự động rời khỏi hàng ngũ!"
Tưởng Ánh bình đạm nói, ánh mắt đảo qua hai đội ngũ thấy không ai nhúc nhích thì gật đầu với hai tiểu nô tỳ đứng đằng sau.
Theo tiếng nói của Tưởng Ánh, hai tiểu nô tỳ bê theo hai khay chứa khế ước sinh tử đến cho từng người. Chờ mọi người kí xong liền lui về phía sau, giao khế ước cho Tưởng Ánh. Tưởng Ánh chỉ hơi liếc mắt rồi phất phất tay ra hiệu hai người có thể lui.
" Kể từ khi các ngươi kí khế ước, các ngươi có thể táng thân trên lôi đài mà không còn quyền hối hận nữa. Ta công bố hình thức thi đấu. Tỉ đấu hôm nay chính là đấu đồng đội. Năm chọi năm, người cuối cùng còn trên sân là của đội nào là đội đó chiến thắng. Được chứ?"
Lạc Y nhếch môi, nhìn về hàng ngũ của mình gồm Trầm Mặc Thiên, nàng và ba người khác không biết tên. Phía bên kia có La Vũ Khâm và Triệu Gia Luật, cũng có ba người nàng không biết.
Trầm Mặc Thiên là Ma pháp sư cấp 6 sơ kì, đồng dạng với La Vũ Khâm. Hai người này xuất thân lớn, tu vi như vậy cũng không có gì lạ.
Triệu Gia Luật bước vào ma pháp sư cấp 5 hậu kì. Phải nói rằng rất có tiến bộ, vì Lạc Kiến vẫn dừng ở ma pháp sư trung kì chưa tìm được cơ hội thăng cấp, xem ra việc làm của nàng, kích động Triệu Gia Luật không ít. Hắn bây giờ có khí chất rất trưởng thành trầm ổn.
Sáu người còn lại thực lực cũng không tệ. Cấp 5 sơ kì! Tuy nhiên, bên La Vũ công hội có người sắp đột phá trung kì nên mạnh hơn người Thiên Đằng một chút.
Nhưng, chuyện ấy chẳng chút ảnh hưởng nào, vì Thiên Đằng công hội, còn có nàng. Nhờ luyện hoá năng lượng của Thiếu Tà, nàng đang tìm cơ hội công phá cấp Quân Chủ. Tuy nhiên nàng sẽ không đột phá trên võ đài. Đột phá quân chủ, rung động sẽ rất lớn, nàng không muốn kinh động nhiều người.
Tưởng Ánh thấy không ai ý kiến gì, môi nở nụ cười thản nhiên lui về phía sau hô to.
" Quyết đấu, bắt đầu!"
Hai thương hội đối mặt nhau, không ai tỏ ra yếu thế. Dưới lôi đài là một mảng sôi trào bàn luận phỏng đoán kết quả. Trong đó cũng có nhiều người lo lắng giống như các lão sư học viện và người của Thiên Đằng Thương Hội phái tới. So với Thiên Đằng Thương Hội, La Vũ Thương Hội rất thoải mái, cứ như là họ đã biết trước kết quả sẽ thắng vậy.
Kết quả, còn chưa biết đâu!
La Vũ Khâm đi lên lôi đài, hơi nhìn Triệu Gia Linh dưới đài rồi lại nhìn Lạc Y. Ánh mắt đầy cay độc và hận ý.
Lạc Y cười nhạt một tiếng, nàng đoán thiếu chủ La Vũ Khâm này đã động lòng với Triệu Gia Linh nên cho dù bị tác dụng thuốc khiến hắn vô cùng ngứa cũng không nỡ đẩy nàng ta ra. Thật là thiếu niên chung tình nha! Đáng tiếc, chết sớm quá!
" Ngươi là Âu Dương Lạc Y? Hôm nay ta sẽ bắt ngươi trả hết nợ cho Linh nhi. Tiện thể tiễn đám Thiên Đằng công hội đến Cửu Tuyền!"
" Tới đi, ngươi sủa nhiều khiến ta nhức đầu!"
Lạc Y đưa tay ngoáy ngoáy tai, thái độ rõ ràng chọc người đánh đòn. Thế nhưng, trong mắt Lãnh Hàn Thần, hắn thấy nàng cuồng vọng phi thường đáng yêu.
Người của Thiên Đằng thương hội nghe La Vũ Khâm nói vốn muốn phát tác nhưng lại nghe đến lời của Lạc Y thì cười đến quên cả phát tác.
Bên dưới một mảng xôn xao khiến La Vũ Khâm giận tím mặt, quay đầu hét đội ngũ phía sau.
" Lên!"
Thiên Đằng công hội vốn đã chuẩn bị ứng chiến, nhưng đúng lúc này, dị biến lại nổi lên.
Người của La Vũ công hội cư nhiên quỳ sụp xuống đất tạo thành những âm thanh vang dội. Uy áp của cường giả Thống Lĩnh đỉnh phong không phải thứ bọn tôm tép có thể thừa nhận.
Do Lạc Y khống chế vô cùng tốt, chỉ hướng về năm người đối diện nên người bên ngoài một chút cũng không cảm nhận được.
Lạc Y thong thả tiến lên, nhấc chân ưu nhã đạp một người lại một người xuống võ đài. Trực tiếp huỷ đi tư cách thi đấu của bọn chúng.
Mọi người đều kinh hãi, kể cả người Thiên Đằng thương hội.
Chỉ có Triệu Gia Luật là ngoại lệ, hắn thoát khỏi khống chế thì thản nhiên đứng dậy, phủi phủi tay áo giống như người bị đá xuống không phải là hắn. Đây là kết quả hắn sớm dự đoán được khi nhìn thấy Lạc Y. Hơn ai hết, hắn cảm nhận được sự cường đại của cường giả chính nơi nàng.
Bước chân Lạc Y dừng lại trước người La Vũ Khâm. Thay vì đạp hắn khỏi lôi đài thì chuyển chân, đạp mạnh lên bả vai khiến hắn nằm sấp xuống, cằm đập xuống nền nghe rất vang.
Diễn biến này khiến Thiên Đằng thương hội cao hứng mà La Vũ thương hội không ngừng trầm xuống.
" Ngươi" Lạc Y nhếch môi, gót chân nhẹ nhàng dí trên bả vai La Vũ Khâm tạo tiếng răng rắc giòn tan. Hắn đau đớn nhăn mặt nhưng không nói nổi chữ nào." Ta muốn giết ngươi ngay bây giờ, vì ngươi dám hạ độc lên đại ca ta. Nhưng ta đã nghĩ lại, chết đối với ngươi quá dễ dàng. Ta muốn ngươi sống không bằng chết. Đừng trách ta ác, chỉ trách ngươi động đến ta!"
Lạc Y rút trong tay áo một bình dược " Mộng ảo" toàn bộ rắc trên người La Vũ Khâm. Độc này là nàng mới chế ra. Người trúng độc sẽ lâm vào ảo tưởng những điều vô cùng kinh khủng. Sau bảy bảy bốn chín ngày thì chảy máu mà chết. Thường, không ai chịu đựng được đến ngày đó mà đa phần chịu không nổi tự sát.
Lạc Y vung chân, một cước đá La Vũ Khâm gương mặt đang biến thành vặn vẹo xuống lôi đài. Nàng điềm tĩnh lấy khăn lụa tím của Lãnh Hàn Thần lau tay, lau mũi giày. Nhìn chiếc khăn lại nhìn La Vũ Khâm, có chút chán ghét, nhưng vì chiếc khăn này của Hàn Thần đưa cho nàng nên vẫn cất vào tay áo.
Các trưởng lão của La Vũ thương hội lao về phía La Vũ Khâm. Lúc Lạc Y đem bình dược lấy ra bọn họ đã muốn ngăn cản, nhưng nàng hành động quá nhanh, họ cơ bản cản không kịp.
Cay độc nhìn Lạc Y, lại nhìn thị vệ thành chủ dàn ra đứng ngăn ở dưới võ đài không thể làm gì đành tức giận cúi xuống đem La Vũ Khâm mặt đang vô cùng thống khổ nâng đi.
Lạc Y cười nhạt nhìn họ rời đi, một chút sợ hãi cũng không có. Họ chưa đủ bản lĩnh để thành đối thủ của nàng.
Người của La Vũ công hội cũng phải ngậm bồ hòn rời đi. Trước khi đi, Triệu Gia Luật vẫn kín đáo nhìn Lạc Y một cái mới quay đầu.
Hiện trường vẫn yên lặng lúc này ồn ào, ánh mắt nhìn Lạc Y đều là sùng bái hâm mộ.
Thiên Đằng thương hội cũng thoải mái cười to, âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng.
Lạc Kiến sớm biết muội muội tài giỏi cũng không có biểu cảm gì lắm. Lão sư và học viên học viện cũng ưỡn ngực tự hào. Hoàn toàn quên mất chiến thắng này là chiến thắng chính học viên học viện của mình.
Lãnh Hàn Thần vẫn đứng im một góc, ánh mắt nhìn Lạc Y càng thêm sủng nịnh, yêu thương.
Tâm tình mỗi người ở đây đều khác nhau nhưng chắc chắc một điều là cái tên Âu Dương Lạc Y ngày mai sẽ truyền khắp kinh thành.
/231
|