Dưới ánh mắt hoảng hốt của Hỏa Hồ Thiên Mã cũng không nói gì, vẫn cho nó thời gian suy nghĩ vì thao lời Tiêu Phong muốn thu phục con Hỏa Hồ này, vậy thì hắn chỉ có cách là chèn ép tới khi nào Hỏa Hồ quy phục mới thôi. Nhìn thấy Hỏa Hồ hết nhìn hắn rồi lại nhìn Tiêu Phong lúc này Thiên Mã mới nói:
- “ Người này là chủ nhân ta, ngài ấy muốn ngươi quy phục ngài ấy, nếu ngươi quy phục thì sẽ vô cùng có lợi cho ngươi, nếu có một ngày ngươi tu luyện tốt cũng có thể hóa thành thần thú a, ngươi duy nghĩ đi, nếu không ta cũng không ngại khi giết ngươi sau đó cũng vẫn hái được Hỏa Linh Chi a” – lúc nói Thiên Mã cũng thu uy áp lại, cho Hỏa Hồ có thời gian suy nghĩ.
- “ Ta có cơ hội hóa thánh Thần Thú, ngài nói thật, mà tại sao một Thần Thú như ngài lại đi quy phục một nhân loại nhỏ bé như thế làm chủ nhân a, hắn cùng lắm bây giờ cũng chỉ là cấp Đại Sư Cao Nhất a, thật yếu đuối” – Hỏa Hồ nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe vậy Tiêu Phong cũng chỉ cúi đầu cười ngượng, vì đúng như Hỏa Hồ nói, hắn bây giờ cực kỳ yếu đuối, nếu để một mình hắn tới nơi này thì chắc chắn chỉ nột cú tát của Hỏa Hồ cũng dánh chết hắn rồi a.
- “ Bớt nhiều lời đi, chủ nhân ta mà cũng tới lượt ngươi bình phẩm à, bây giờ ngươi chưa có tư cách đó, ta là một trong bảy Thần Thú của ngài ấy thôi, mà ta là yếu nhất trong bảy Thần Thú của ngài ấy a, ngài ấy nhất định sẽ có một ngày tiến bộ trở thành Vua của các vị Vua, hóa thành Thần trong nhân loại của Đại Lục này, nếu hôm nay ngươi quy phục thì ngươi sẽ nhìn thấy còn không thì thật đáng tiếc cho ngươi” – Thiên Mã buông lời dụ dỗ
- “ Cái gì? Ngài vừa nói gì, bảy….. bảy Thần Thú, tận bảy Thần Thú a” – Hỏa Hồ vừa nói vừa giơ bảy ngón tay lên đếm, sau đó lại chỉ sang Tiêu Phong miệng mở to lắp bắp đầy kinh hãi sau đó dung tốc độ ánh sáng “ vụt” một cái liền nhào tới chỗ Tiêu Phong cọ cọ vào chân hắn sau đó miệng lưỡi ngọt ngào nói.
- “ Chủ nhân, được ngài thu nạp quả là phúc phận của Hỏa Hồ ta a, những lời trước kia là ta hồ đồ, có mắt mà không tròng mắng chưởi chủ nhân mong chủ nhân rộng long tha thứ rồi thu nạp ta a, nếu không, nếu không…… ta nhất quyết bám ngài a, bám tới khi nào ngài đồng ý thu nhận mới thôi”
Tiêu Phong lắc đầu nhìn hướng Thiên Mã gật đầu, lúc này Thiên Mã lại hóa thành hình người, còn Hỏa Hồ thì hóa thành một bộ dáng như một con mèo trưởng thành màu lông đỏ rực thật đẹp mắt, Tiêu Phong ôm nó lên sau đó nói với Hỏa Hồ
- “ Ngươi thật muốn theo ta, nếu theo ta thì ngươi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm a, nhưng chuyện tương lai ta không dám hứa chắc, nếu ngươi trung tâm ta sẽ cố gắng giúp ngươi hóa Thần.”
- “ Vâng, muốn, rất muốn thưa chủ nhân, nguy hiểm thì ta không sợ, có nguy hiểm mới thú vị chứ a, khè khè khè” – Hỏa hồ vui vẻ nói với Tiêu Phong, sau khi Hỏa Hồ nói Tiêu Phong để Hỏa Hồ xuống đất sau đó nói
- “ Vậy được, ta chấp nhận thu ngươi phục dưới trướng. Ta, với tư cách là chủ nhân của Hồng Hoang Giới Chỉ nay ta khế ước với Hỏa Hồ Cữu Vĩ khế ước bình đẳng, coi nhau như đồng đội.”
Vừa dứt lời một chùm ánh sáng hồng sắc từ trong Hồng Hoang Giới Chỉ phóng xuất ra bao trùm lấy Hỏa Hồ, sau khoảng một khắc tia sáng biến mất để lại Hỏa hồ đứng đó, một hiện tượng lại xuất hiện một chùm ánh sáng đỏ dần dần bao trùm Hỏa Hồ, thời gian cứ thế trôi qua khoảng một giờ thì mới kết thúc, lúc kết thúc thì nơi lúc trước Hỏa Hồ đứng thì nay thay thế bằng một mỹ nhân khoảng 20 tuổi, nhan sắc yêu mị, tay cầm một viên châu màu xanh ngọc bích thật là tiên nhân lạc nơi nhân gian a.
Nhưng lúc Tiêu Phong định nói gì thì lại có dị động xảy ra trong người Tiêu Phong.
- “ Người này là chủ nhân ta, ngài ấy muốn ngươi quy phục ngài ấy, nếu ngươi quy phục thì sẽ vô cùng có lợi cho ngươi, nếu có một ngày ngươi tu luyện tốt cũng có thể hóa thành thần thú a, ngươi duy nghĩ đi, nếu không ta cũng không ngại khi giết ngươi sau đó cũng vẫn hái được Hỏa Linh Chi a” – lúc nói Thiên Mã cũng thu uy áp lại, cho Hỏa Hồ có thời gian suy nghĩ.
- “ Ta có cơ hội hóa thánh Thần Thú, ngài nói thật, mà tại sao một Thần Thú như ngài lại đi quy phục một nhân loại nhỏ bé như thế làm chủ nhân a, hắn cùng lắm bây giờ cũng chỉ là cấp Đại Sư Cao Nhất a, thật yếu đuối” – Hỏa Hồ nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe vậy Tiêu Phong cũng chỉ cúi đầu cười ngượng, vì đúng như Hỏa Hồ nói, hắn bây giờ cực kỳ yếu đuối, nếu để một mình hắn tới nơi này thì chắc chắn chỉ nột cú tát của Hỏa Hồ cũng dánh chết hắn rồi a.
- “ Bớt nhiều lời đi, chủ nhân ta mà cũng tới lượt ngươi bình phẩm à, bây giờ ngươi chưa có tư cách đó, ta là một trong bảy Thần Thú của ngài ấy thôi, mà ta là yếu nhất trong bảy Thần Thú của ngài ấy a, ngài ấy nhất định sẽ có một ngày tiến bộ trở thành Vua của các vị Vua, hóa thành Thần trong nhân loại của Đại Lục này, nếu hôm nay ngươi quy phục thì ngươi sẽ nhìn thấy còn không thì thật đáng tiếc cho ngươi” – Thiên Mã buông lời dụ dỗ
- “ Cái gì? Ngài vừa nói gì, bảy….. bảy Thần Thú, tận bảy Thần Thú a” – Hỏa Hồ vừa nói vừa giơ bảy ngón tay lên đếm, sau đó lại chỉ sang Tiêu Phong miệng mở to lắp bắp đầy kinh hãi sau đó dung tốc độ ánh sáng “ vụt” một cái liền nhào tới chỗ Tiêu Phong cọ cọ vào chân hắn sau đó miệng lưỡi ngọt ngào nói.
- “ Chủ nhân, được ngài thu nạp quả là phúc phận của Hỏa Hồ ta a, những lời trước kia là ta hồ đồ, có mắt mà không tròng mắng chưởi chủ nhân mong chủ nhân rộng long tha thứ rồi thu nạp ta a, nếu không, nếu không…… ta nhất quyết bám ngài a, bám tới khi nào ngài đồng ý thu nhận mới thôi”
Tiêu Phong lắc đầu nhìn hướng Thiên Mã gật đầu, lúc này Thiên Mã lại hóa thành hình người, còn Hỏa Hồ thì hóa thành một bộ dáng như một con mèo trưởng thành màu lông đỏ rực thật đẹp mắt, Tiêu Phong ôm nó lên sau đó nói với Hỏa Hồ
- “ Ngươi thật muốn theo ta, nếu theo ta thì ngươi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm a, nhưng chuyện tương lai ta không dám hứa chắc, nếu ngươi trung tâm ta sẽ cố gắng giúp ngươi hóa Thần.”
- “ Vâng, muốn, rất muốn thưa chủ nhân, nguy hiểm thì ta không sợ, có nguy hiểm mới thú vị chứ a, khè khè khè” – Hỏa hồ vui vẻ nói với Tiêu Phong, sau khi Hỏa Hồ nói Tiêu Phong để Hỏa Hồ xuống đất sau đó nói
- “ Vậy được, ta chấp nhận thu ngươi phục dưới trướng. Ta, với tư cách là chủ nhân của Hồng Hoang Giới Chỉ nay ta khế ước với Hỏa Hồ Cữu Vĩ khế ước bình đẳng, coi nhau như đồng đội.”
Vừa dứt lời một chùm ánh sáng hồng sắc từ trong Hồng Hoang Giới Chỉ phóng xuất ra bao trùm lấy Hỏa Hồ, sau khoảng một khắc tia sáng biến mất để lại Hỏa hồ đứng đó, một hiện tượng lại xuất hiện một chùm ánh sáng đỏ dần dần bao trùm Hỏa Hồ, thời gian cứ thế trôi qua khoảng một giờ thì mới kết thúc, lúc kết thúc thì nơi lúc trước Hỏa Hồ đứng thì nay thay thế bằng một mỹ nhân khoảng 20 tuổi, nhan sắc yêu mị, tay cầm một viên châu màu xanh ngọc bích thật là tiên nhân lạc nơi nhân gian a.
Nhưng lúc Tiêu Phong định nói gì thì lại có dị động xảy ra trong người Tiêu Phong.
/36
|