Leo lên sơn trại Thương Mang Sơn, giờ Sở Hưu đã coi như người quen của sơn trại, trực tiếp được mời tới phòng nghị sự.
Hàn Báo dẫn theo Mã Khoát mặt mày vui vẻ đi tới, Sở Hưu mỉm cười nói: “Xem bộ dáng của Hàn lão đại, có vẻ chuyện làm ăn thời gian vừa qua không tệ hả?”
“Ha ha ha! Đâu chỉ không tệ, tiền bạc sơn trại ta kiếm được tăng tới hơn mười lần! Giờ toàn bộ Thương Mang Sơn đều đã là địa bàn của ta, các sơn trại khác muốn đặt chân tới Thương Mang Sơn phải nghe lời Hàn Báo ta!”
Hàn Báo ngồi đối diện với Sở Hưu rồi cười nói: “Tiểu tử Sở Hưu, ý tưởng của ngươi không tệ, chuyện này ta nhận. Ngồi đây thêm chút, ta đã bảo người chuẩn bị tiệc rượu, hôm nay không say không về!”
Sở Hưu xua tay nói: “Chuyện uống rượu không gấp. Hàn lão đại, lần này ta muốn nhờ ngài một chuyện.”
Hai mắt Hàn Báo hơi híp lại: “A, ngươi muốn giết ai cướp ai?”
Hắn là người thô hào, nói chuyện rất trực tiếp, Sở Hưu cho hắn ý tưởng, cung cấp tình báo cho hắn, nhưng trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, giờ cũng đến phiên hắn ra tay.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Vị tứ đệ kia của ta, Sở Thương.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Hàn Báo cùng Mã Khoát liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều phát lạnh.
Sở Hưu này làm việc thật quá tà tính, hai lần nhờ cậy đều là giết người nhà mình cướp người nhà mình.
Lần thứ nhất còn dễ nói, chỉ là một số hạ nhân, lần này thì hay rồi, đổi thẳng thành đệ đệ ruột thịt của mình.
Có điều bọn họ cũng không nói gì, Hàn Báo cùng Mã Khoát xuất thân từ Bắc Địa tam thập lục cự khấu, không phải đám giặc cướp không kiến thức kia. Chuyện huynh đệ bất hòa như vậy bọn họ đã chứng kiến rất nhiều rồi, giờ Sở Hưu có làm vậy cũng không khiến bọn họ ngạc nhiên.
Cho nên Hàn Báo trực tiếp nói: “Lần này cũng như lần trước à, giết tên cầm đầu, để lại những kẻ khác?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Giết hết đám dẫn đầu, hơn nữa lần này trong đội buôn còn có một võ giả Ngưng Huyết cảnh, cần Hàn lão đại ngài tự mình xuất thủ. À, đương nhiên vị tứ đệ kia của ta ngài không thể giết được, dù sao đây cũng là đệ đệ ruột của ta.”
Hàn Báo trợn trắng mắt, định nói đã là đệ đệ ruột của ngươi, ngươi còn bảo ta cướp của hắn?
Nhưng nào ngờ tiếp đó Sở Hưu chỉ vung tay lên nói: “Đệ đệ ruột của ta mà, đương nhiên không thể giết. Có điều lần này hắn khiến cho kẻ làm ca ca ta rất không vui, cho nên cứ phế hắn đi, cho hắn một bài học là được.”
Hàn Báo bị câu nói này của Sở Hưu làm cho nghẹn họng, trong lòng tự nhủ, thế chẳng bằng ngươi giết quách hắn đi.
Sở gia dẫu nhỏ nhưng cũng coi như thế gia võ đạo.
Thế nào là thế gia võ đạo? Dùng võ truyền gia, võ lực xếp trên gia tộc, một người nếu bị phế đi, sinh trong gia đình phú quý khác cũng chẳng sao, nhưng sinh ra trong thế gia võ đạo ư, vậy cả đời sau cũng hoàn toàn phế bỏ, sống chẳng bằng chết.
Thấy vẻ im lặng của Hàn Báo cùng Mã Khoát, Sở Hưu mỉm cười nói: “Hàn lão đại, ta nói thật lòng mà. Lưu lại một mạng cho tên đệ đệ kia của ta, nếu không giết hắn thì dễ, nhưng hắn là con trai mà vị phụ thân đại nhân của ta yêu mến nhất. Nếu hắn chết, bắc Thương Mang Sơn này vĩnh viễn không có ngày yên ổn.”
Hàn Báo cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử Sở Hưu, không phải ta chửi Sở gia ngươi, nhưng chút thực lực của Sở Tông Quang kia đặt trong Bắc Địa tam thập lục cự khấu chúng ta, căn bản không đủ nhìn!
Lúc trước Hàn Báo ta theo đại đương gia chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ chẳng đáng chú ý, có điều giờ không tìm được đại đương gia, ta mới ở lại nơi hẻo lánh này làm giặc cướp.
Trước mắt ta còn nội thương chưa khỏi, đợi sau khi ta chữa khỏi, cho dù gia chủ Thẩm Bạch của Thẩm gia Thông Châu Phủ nhà ngươi, ta cũng dám đánh một trận!”
Khi nói những lời này, trên người Hàn Báo không phải toát lên vẻ cuồng vọng mà là tự tin, cực kỳ tự tin.
Mặc dù Hàn Báo chỉ là nhân vật nhỏ trong Bắc Địa tam thập lục cự khấu, nhưng khi đó đối thủ của Bắc Địa tam thập lục cự khấu là ai? là Yến Quốc, là các thế lực võ đạo đỉnh cao, là toàn bộ vương triều Bắc Yên!
Đối địch với những người như vậy, Hàn Báo cũng là kẻ thân kinh bách chiến, mặc dù đều là Tiên Thiên nhưng võ đạo của hắn theo con đường sát phạt. Loại võ giả giết ra từ núi thây biển máu như Hàn Báo mới là kẻ mạnh nhất.
Sở Hưu cười ha hả nói: “Nhưng vấn đề hiện tại là thương thế của Hàn lão đại ngài còn chưa khỏi hẳn, cho nên không gây thêm phiền toái vẫn hơn.
Đúng rồi, ta còn một chuyện định bàn bạc với Hàn lão đại ngài, ta muốn mời Mã huynh cùng huynh đệ dưới tay hắn tới Thông Châu Phủ tạm thời giúp ta. Yên tâm đi, tiền bạc sẽ không ít, tuyệt đối cao hơn môn khách Sở gia ta.”
Sở Hưu muốn mời Mã Khoát xuất thủ cũng là bị ép bất đắc dĩ, dưới tay y gần như không có ai để dùng.
Cao Bị kia cũng đủ trung thành, đáng tiếc quá mức nhát gan, khó làm việc lớn. Để hắn xử lý một số việc vặt còn được, Sở Hưu giao đại sự cho hắn, vậy quả thật là làm khó Cao Bị.
Nhìn sang những người khác, Sở Khai là đại công tử, thủ hạ dưới trướng thực lực hùng hậu. Sở Sinh tích lũy cũng không ít, cho dù Sở Thương không có bối cảnh lại nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn lại được Sở Tông Quang sủng ái nhất, thậm chí nguyện ý đưa môn khách Ngưng Huyết cảnh cho hắn.
Chỉ mình Sở Hưu nội tình bạc nhược nhất, cho dù y bắt đầu bồi dưỡng từ bây giờ cũng sẽ rất chậm, cho nên y chỉ có thể chuyển tầm mắt sang phía Hàn Báo.
Sở Hưu đã chứng kiến thực lực của Mã Khoát, tuyệt đối là đỉnh cao trong Thối Thể cảnh, hơn nữa hành xử trong thô hào có tinh tế, đôi khi suy nghĩ cân nhắc còn nhiều hơn người làm trại chủ như Hàn Báo, cũng coi là một người tài.
Hàn Báo sắc mặt quái dị nói: “Ngươi không sợ người khác biết ngươi cấu kết với giặc cướp ư?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên không sợ rồi, trước đó Mã huynh không ở bắc Thương Mang Sơn này, chỉ xuất hiện ở nam Thương Mang Sơn mấy lần, người Thông Châu Phủ chưa chắc đã biết hắn.
Lần duy nhất Mã huynh xuất thủ là lần cướp giết đội buôn lúc trước, nhưng khi đó trong đêm tối, người trong đội buôn từng thấy mặt Mã huynh đều đã chết.
Sở gia ta vốn cũng hay mời chào môn khách, chỉ cần ta không mời bọn Mã huynh tới Sở gia cùng một lượt, sẽ không ai nghi ngờ.”
Hàn Báo quay đầu lại hỏi Mã Khoát: “Ngươi thấy sao?”
Dưới tay Hàn Báo những đầu lĩnh thực lực tương tự Mã Khoát có chừng hơn mười, hiện sơn trại bọn họ đã gần như khống chế toàn bộ cả bắc Thương Mang Sơn, cho nên cũng không thiếu người. Chỉ cần Mã Khoát đồng ý, cho Sở Hưu mượn mấy chục người cũng không sao.
Mã Khoát xoay xoay cổ tay nói: “Đương nhiên không vấn đề rồi. Ta ở trong sơn trại cả ngày nhàn tản tới phát chán lên rồi, cho dù Sở công tử không tới tìm ta, ta cũng đang có ý về nam Thương Mang Sơn làm giặc cướp vài hôm, thư giãn tay chân.”
Hàn Báo không để ý tới lời oán trách của Mã Khoát, hắn nói với Sở Hưu: “Ngươi định lúc nào ra tay với đội buôn của đệ đệ ngươi?”
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “lần này đừng vội ra tay, để bọn họ thuận lợi qua khỏi Thương Mang Sơn, lúc về hẵng động thủ. Nếu không vừa xuất phát đã bị người ta cướp, vậy quá khả nghi.”
Hàn Báo vung tay lên nói: “Đã vậy cũng không gấp, ta cho người chuẩn bị tiệc rượu, không say không về!”
Đám người Hàn Báo mặc dù đã không còn là giặc cướp cấp thấp nhưng những tập tính của bọn cướp vẫn ăn sâu trong máu, tỷ như lúc uống rượu này.
Sở Hưu bị đám người này rót rượu cả đêm, sáng sớm hôm sau mới dẫn theo đám người Mã Khoát đi khỏi.
Khi vừa xuống núi, Sở Hưu cùng Mã Khoát vừa vặn gặp phải Hàn Báo cùng thủ hạ Phùng Nhất Đao.
Hiện giờ thủ hạ Hàn Báo đã không cần tốn sức mai phục đội buôn như lúc trước. Có tình báo của Sở Hưu, bọn họ chỉ cần chờ trên đường đi, người tới giao tiền là được.
Mà sau một tháng này, đội buôn qua lại Thương Mang Sơn đều đã biết quy củ mới. Đối với bọn họ mà nó, có thể dùng tiền mua bình an đều là đáng giá, cho dù khoản tiền này hơi nhiều.
Phùng Nhất Đao nhìn Mã Khoát đi cùng Sở Hưu, hơn nữa còn đổi quần áo trên người thành võ giả giang hồ bình thường, không khỏi lấy làm lạ hỏi: “Các ngươi đi đâu đấy?”
Mã Khoát chỉ vào Sở Hưu nói: “Bên Sở Hưu cần người, thuê chúng ta qua giúp bên phía ngươi còn chưa xong việc à?”
Phùng Nhất Đao lười biếng nói: “Theo tình báo Sở công tử c ung cấp, có thương đội của La gia sẽ trở về từ phía Yến Quốc, đi ngang qua nơi này.
La gia kia là gia tộc nhỏ, đi quá chậm, ta chờ ở đây từ sáng sớm đến giờ, kết quả vẫn chưa thấy ai đến.”
Nghe câu này của Phùng Nhất Đao, Sở Hưu lại đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: “Phùng đầu lĩnh, ngươi nói la gia là tiểu gia tộc La gia tại Song Phượng Trấn?”
Phùng Nhất Đao gãi gãi đầu: “Đúng rồi, là gia tộc nhỏ đấy. Mà tình báo này đều là Sở công tử ngươi đưa cho chúng ta, sao chính ngươi lại không biết?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Những tình báo này đều do thủ hạ của ta thu thập, ta không xem hết. Phùng đầu lĩnh, bên này ta có một việc mong ngươi giúp đỡ.”
“Sở công tử xin cứ nói.” Phùng Nhất Đao đáp ứng rất thẳng thắn.
Phùng Nhất Đao rất chướng mắt đám công tử thế gia bình thường, có điều vị Sở công tử này có quan hệ hợp tác cùng sơn trại bọn họ, cũng coi như người phe mình.
Hơn nữa trước đó lão đại còn có lời đánh giá Sở Hưu này, Mã Khoát nói đao của Sở Hưu rất nhanh, nhưng Hàn lão đại lại nói, đao của y có nhanh cũng chẳng bằng tâm của y càng độc!
Hàn lão đại trước kia là thân vệ của Bàng đại đương gia, cũng là người kiến thức rộng rãi, dẫu sao Phùng Nhất Đao rất ít khi thấy Hàn lão đại đánh giá một người trẻ tuổi như vậy.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Trong La gia có nhiều thứ ta để ý tới, làm phiền Phùng đầu lĩnh giúp ta cướp lại. Đương nhiên ngài cũng không cần phá hỏng quy củ quá mức, ‘uyển chuyển’ chút là được.”
Nếu Sở Hưu nhớ không nhầm, trong nội dung cốt truyện, La gia tại Song Phượng Trấn từng mau được một ít hộp báu tại thương nhân Yến Quốc, do những thương nhân Yến Quốc kia không mang đủ tiền nên đem ra gán nợ.
Vốn người của La gia cũng chẳng để ý, nào ngờ trong hộp báu này lại mở ra hai thứ tốt, ít nhất cũng là đồ tốt với gia tộc nhỏ bất nhập lưu như La gia. Kết quả tin tức vô tình tiết lộ, khiến những gia tộc nhỏ xung quanh liên thủ, tạo thành thảm án hủy diệt toàn bộ La gia.
Lần này Sở Hưu cướp của họ ngược lại lại là chuyện tốt, chí ít không có bảo vật này, La gia cũng không tới mức diệt môn.
Phùng Nhất Đao bên kia vung tay đáp lời: “Sở công tử yên tâm, cứ giao cho ta.”
/510
|