Nhị phu nhân Sở gia dẫu sao cũng chỉ là nữ nhân, cho dù tâm tư có ngoan độc đến đâu nhưng cũng chỉ làm mưa làm gió được trong nội bộ Sở gia, đặt ra ngoài vẫn chẳng đáng chú ý, phải nhờ lão hồ ly lăn lộn tại Thông Châu Phủ vài chục năm như Đinh Khai Sơn mới được.
Đinh Khai Sơn trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Theo như lời con, giờ đại thế của Sở Hưu đã thành, chỉ dùng mấy chuyện hắn đã đặt vững địa vị bản thân trong Sở gia. Sinh nhi không phải con trưởng, cũng không được Sở Tông Quang yêu mến, muốn đối mặt với Sở Hưu trong nội bộ Sở Hưu cũng không có ưu thế gì. Cho nên ý định của ta chỉ có một, phải dùng lực lượng bên ngoài đả kích tên Sở Hưu này.”
Nhị phu nhân thở dài một tiếng nói: “Nhưng con chỉ là một nữ nhân, trong nội trạch Sở gia lời nói còn có chút trọng lượng, ra bên ngoài lại chẳng xen tay vào đâu nổi, cho nên mới tới nhờ cha giúp.”
Đinh Khai Sơn vuốt râu nói: “Cách thì cũng có, ta vừa nghĩ ra. Gần đây đội buôn dưới trướng Sở Hưu vừa nhận được một vụ làm ăn lớn.
Ta có một đồ đệ đang làm áp tiêu trong tiêu cục, lần trước hắn tới Yến Quốc vừa khéo gặp đội buôn của Sở gia, nghe nói đội buôn của Sở gia đã thỏa thuận thành công một hiệp nghị với thương nhân lớn của Yến Quốc, thu mua khoáng thạch tinh luyện ở khu mỏ Nam Sơn của Sở gia với giá cao, thậm chí đã thanh toán một khoản tiền đặt cọc cũng lớn.”
Nhị phu nhân ghen tị nói: “Sau khi Sở Hưu trở về từ khu mỏ Nam Sơn cứ như đã chuyển vận vậy, chuyện tốt lành gì cũng đổ lên đầu nó.”
Đinh Khai Sơn nghiêm mặt nói: “Đây không phải vận may mà là năng lực của Sở Hưu này, mặc dù nó đang tranh đoạt chức thừa kế gia chủ cùng Sinh Nhi nhưng riêng điểm này các con phải học tập nó.
Chuyện làm ăn này không liên quan tới Sở Hưu, chuyện đội buôn hắn đã bỏ mặc, hoàn toàn do đám quản sự đội buôn tự xử lý, vụ làm ăn này cũng do quản sự đội buôn tự liên lạc ký kết.
Trước kia Sở gia các ngươi quản lý đội buôn chỉ phát cho mỗi người trong đội một ít lương tháng, còn giờ Sở Hưu lại đồng ý bỏ nửa thành lợi nhuận chia ra cho mọi người trong đội buôn. Đừng coi thường nửa thành này, chính vì có nửa thành này nên đám người trong đội buôn mới làm việc tích cực gắng sức như vậy.
Đội buôn kiếm được nhiều hơn, đám người trong đội buôn bọn họ cũng được chia nhiều bạc hơn.
Cho nên Sở Hưu không cần đốc thúc đám quản sự đội buôn kia, cũng chẳng cần chỉnh lý nghiên cứu làm sao gia tăng lợi ích. Đám hạ nhân thương độ cũng chẳng cần ai thúc giục cũng tự nhiệt tình làm việc, bởi vì đi thêm một chuyến bọn chúng cũng được chia thêm một phần tiền.
Nội bộ Sở gia các người có lẽ không để ý tới những thứ vặt vãnh đó, nhưng các ngươi lại không biết trong Thông Châu Phủ này, mọi người đều nói kẻ duy nhất có tiền đồ trong thế hệ trẻ tuổi của Sở gia chính là tên Sở Hưu đó.”
Sắc mặt nhị phu nhân lúc đỏ lúc trắng, bà ta vẫn không cách nào tiếp nhận chuyện Sở Hưu đã xuất sắc tới mức này.
Đinh Khai Sơn cười nói: “Có điều Sở Hưu có xuất sắc đến đâu cũng vô dụng. Sinh Nhi là cháu ngoại ta, đương nhiên ta phải đứng về phía nó rồi. Đội buôn dưới trướng Sở Hưu mới có một vụ làm ăn lớn như vậy, nếu xảy ra vấn đề gì thì sao? Nếu không giao khoáng thạch đúng hạn, không chỉ phải bồi thường tiền đặt cọc cho đối phương, ngay cả thanh danh đội buôn cũng hỏng bét.
Vốn đã có vô số đội buôn qua lại giữa Ngụy Quận và Yến Quốc, ai lại chịu làm ăn với một đội buôn thanh danh kém cỏi?
Trong số những thứ Sở Hưu đang nắm trong tay, kiếm được nhiều lợi ích nhất chính là đội buôn. Nếu không có đội buôn, địa vị của Sở Hưu trong nội bộ Sở gia sẽ ra sao, chắc con cũng hiểu.”
Nhị phu nhân nhíu mày nói: “Vẫn chưa được cha ơi. Mỗi tháng khu mỏ quặng Nam Sơn đều vận chuyển một lượng khoáng thạch tới, giờ mặc dù Sở Hưu đã không phải là quản sự nhưng nó vẫn là người của Sở gia. Nếu con giấu không giao, gây loạn lên tới tai của lão gia, lại thành con không đế ý tới làm trễ việc làm ăn của Sở gia.”
Đinh Khai Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đàu nói: “Con gái à, lúc trước cha nói với con thế nào? Đừng có nhìn chằm chằm vào ba mẫu đất của Sở gia, ánh mắt phải khoáng đạt hơn chút.
Ai bảo con giấu không giao đống khoáng thạch đó? Trước khi giao đống khoáng thạch cho Sở Hưu cứ bán chúng cho người khác, chẳng phải vẹn cả đôi đường ư?”
Nhị phu nhân hơi chần chừ nói: “Khu mỏ Nam Sơn chuyên sản xuất khoáng thạch tinh luyện, mỗi tháng nếu bán khoáng thạch theo giá cao nhất được tới vài vạn lượng bạc.
Trong quá khứ những khoáng thạch này đều được Sở gia chúng con để lại một ít dự bị, những thứ khác chế thành binh khí bán đi. Giờ ai lại thu được nhiều khoáng thạch như vậy chỉ trong một lần?
Nếu bán với giá thấp, bị Sở Hưu phát hiện ra kiện lên lão gia là con làm tổn hại lợi ích của Sở gia, vậy là vượt quá ranh giới của lão gia rồi.”
Mấy năm nay Sở Tông Quang không quản mọi việc trong Sở gia nhưng hắn vẫn có giới hạn của mình, đó là bất cứ ai bao gồm cả con trai hắn cũng không được phép làm tổn hại tới lợi ích cảu Sở gia, nếu không ắt sẽ bị nghiêm trị.
Chính vì có ranh giới cuối cùng này nên mấy năm nay mặc dù Sở gia không phát triển nhưng không bị suy sụp quá lớn.
Đinh Khai Sơn lắc đầu nói: “Ai bảo con báo thốc bán tháo? Cứ bán theo giá thị trường là được, Sở Hưu kia lấy chỗ khoáng thạch này bán cho đại thương nhân của Yến Quốc sẽ kiếm được lợi nhuận gấp đôi, nhưng số tiền này liệu hắn cho được Sở gia bao nhiêu? Cao nhất cũng chỉ một phần ba mà thôi.
Con cứ bán hết chỗ khoáng thạch này, chuyển hết lợi nhuận về cho Sở gia, bản thân không lưu lại một phần. Như vậy Sở gia cũng chẳng chịu thiệt, con cũng chẳng chịu thiệt, kẻ chịu thiệt chỉ có Sở Hưu kia thôi.”
“Vậy chỗ khoáng thạch này nên bán cho ai?”
Đinh Khai Sơn cười nói: “Có cha con ở đây còn lo gì nữa. Với quan hệ của cha chẳng lẽ còn không bán được chỗ khoáng thạch ấy sao? Tâm phúc của tam công tử Lý gia chính là đệ tử của cha, cha có thể móc nối giúp con để Lý gia thu mua chỗ khoáng thạch đó.
Thủ đoạn rèn đúc binh khí của Lý gia khá hơn Sở gia của con nhiều, nhưng bọn họ lại không có khoáng sản. Nếu Sở gia chịu bán, cho dù giá cao hơn ngoài thị trường một chút, cha tin Lý gia cũng sẽ đồng ý.”
Nhị phu nhân nghe xong trực tiếp lắc đầu nói: “Lý gia không được, lúc trước khi Sở gia chúng con vừa đặt chân tại Thông Châu Phủ, bên gây khó dễ nhiều nhất chính là Lý gia này. Nếu bán khoáng thạch cho Lý gia, chưa nói lão gia có đồng ý hay không, những người khác trong Sở gia cũng sẽ không đồng ý.”
Đinh Khai Sơn tùy ý khoát tay áo nói: “Con nghĩ quá nhiều rồi. Từ nhỏ con đã thiếu quyết đoán như vậy rồi, cứ đắn đo do dự mãi thế làm sao mà thành công được?
Lúc Sở gia các con mới đặt chân tới Thông Châu Phủ, đúng là Lý gia từng gây khó dễ cho các con, nhưng đó chẳng qua là việc của trước kia. Đã bao năm như vậy rồi, mấy lão già của Lý gia đều đã chết mà người của Sở gia bọn con cũng có phải không trả thù đâu.
Cho nên chuyện này con không việc gì phải sợ, chỉ cần Sở Tông Quang không mở miệng, cũng không ai trong Sở gia truy cứu chuyện này. Dẫu sao cuối cùng Sở gia cũng chẳng thiệt thòi đúng không?”
Thấy nhị phu nhân còn do dự, ánh mắt Đinh Khai Sơn lóe sáng nói: “Không thì như vậy đi, con cứ bán khoáng thạch cho cha trước đã, sau đó cha lại đi bán Lý tam công tử, như vậy mọi chuyện không liên quan đến con rồi.”
Nhị phu nhân suy nghĩ, Đinh Khai Sơn nói vậy cũng có lý, dẫu sao phụ thân cũng không thể lừa mình được, cho nên nhị phu nhân trực tiếp nói: “Đã vậy xin nhờ cha rồi.”
Đinh Khai Sơn gật đầu nói: “Đúng rồi, mỗi tháng khu mỏ Nam Sơn của Sở gia các con sản xuất bao nhiêu khoáng thạch tinh luyện?”
Nhị phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói: “Con chỉ là một nữ nhân, không hiểu rõ mấy việc này, có điều chắc cũng khoảng năm vạn cân.”
Đinh Khai Sơn hơi ngạc nhiên nói: “Theo giá cao nhất trên thị trường, năm vạn cân khoáng thạch tinh luyện đủ bán được năm vạn lượng bạc. Tính ra chuyện làm ăn mà Sở gia các con kiếm lợi nhiều nhất nên là khu mỏ này mới đúng.”
Nhị phu nhân cười khổ lắc đầu nói: “Đâu dễ dàng như vậy ạ. Trong hầm mỏ rất dễ chết người, mỗi năm Sở gia chúng con phải mua đại lượng tù nhân từ chỗ quan phủ.
Mà những khoáng thạch này buộc phải tinh luyện một lần mới sử dụng được. Năm vạn cân khoáng thạch tinh luyện tối thiểu cũng cần năm mươi vạn cân để tinh luyện, chi phí rất lớn cho nên thật ra lợi nhuận cũng không được bao nhiêu.”
Đinh Khai Sơn trầm ngâm một lát rồi nói với nhị phu nhân: “Được rồi, chuyện này cứ giao cho cha. Lát nữa con phái người đưa chỗ khoáng thạch tinh luyện về chỗ cha là được. Sau đó cha sẽ đưa con bạc, chắc chắn sẽ hơn năm vạn lượng.
Con yên tâm đi, mặc dù tên Sở Tông Quang này không chịu cố gắng, nhưng cha cũng không thể để con gả không vào Sở gia. Sở gia tương lai sớm muộn gì cũng thuộc về cháu ngoại ta.”
Nhị phu nhân vui mừng rời khỏi, so với đại phu nhân, ưu thế duy nhất của bà ta là chỗ dựa tại Thông Châu Phủ này.
Có một ngoại viện cường địa như Đinh Khai Sơn, đại phu nhân có xuất thân đại tộc cũng đâu có sao? Gia tộc sau lưng bà ta đâu có ở Thông Châu Phủ này?
Sáng sớm hôm sau, có hạ nhân của Sở gia kéo từng xe khoáng thạch tới chuyển vào trong võ quán Khai Sơn.
Đinh Khai Sơn nhìn đống khoáng thạch, hỏi quản sự: “Các ngươi đưa tới bao nhiêu cân khoáng thạch?”
Quản sự nhìn thoáng qua con số rồi nói: “Tất cả năm vạn bảy ngàn cân.”
Đinh Khai Sơn nhíu mày nói: “Sửa lại, đổi thành năm vạn hai ngàn cân.”
Quản sự sửng sốt, sau đó nhanh chóng hiểu ra ý định của Đinh Khai Sơn, cười khổ nói: “Đinh quán chủ, thoáng chốc đã ít đi tới năm ngàn cân khoáng thạch tinh luyện, lúc về tôi làm sao bàn giao được?”
Đinh Khai Sơn xua ta chặn lại nói: “Ngươi biết thân phận của ta vậy cũng biết lần này do ai bàn giao ngươi tới, thay đổi sổ sách chút thôi có gì mà kêu khó? Nhớ đấy, lúc về đừng có nói lung tung!”
Tên quản sự kia vội vã gật đầu, lúc này mới nhớ ra Đinh quán chủ này là phụ thân của nhị phu nhân. Nhị phu nhân định âm thầm đưa lợi lộc cho phụ thân mình, đương nhiên sẽ không để lộ, hắn cũng không cần bàn giao lại cho bất cứ ai.
Nghĩ vậy, quản sự kia trực tiếp thay đổi, chuyển năm vạn bảy ngàn cân khoáng thạch tinh luyện thành năm vạn hai ngàn cân, lúc này Đinh Khai Sơn mới hài lòng để bọn họ đi khỏi.
/510
|