Sở Hưu đột nhiên xuất thủ khiến cả Phương Hoa cùng Tư Đồ Hành đều vô cùng kiêng kỵ.
Bọn họ vừa kiêng kỵ hành động phách lối hỉ nộ vô thường của Sở Hưu, đồng thời cũng kiêng kỵ thực lực của Sở Hưu.
Mặc dù bọn họ đều là võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên thành danh đã lâu, sống tại Quan Trung Hình Đường cũng lâu năm, cũng tích lũy được đôi chút. Nhưng vừa rồi Sở Hưu vận dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp quỷ bí khó lường, khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Ngay khi Sở Hưu xuất thủ, bọn họ đã nghĩ nếu đổi lại là mình, liệu mình có chống được chiêu đó của Sở Hưu không? Điểm này bất luận Tư Đồ Hành hay Phương Hoa đều không dám chắc.
Trước kia Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều không có cảm nhận gì về mười hạng đầu Long Hổ Bảng, dù sao bọn họ cũng ít khi ra khỏi Quan Trung, còn giờ xem như đã được chứng kiến. Với cấp bậc của Sở Hưu, vượt cấp giết người dường như không phải việc khó khăn gì!
Đặc biệt là chênh lệch giữa cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên thật ra cũng không quá lớn, chí ít cũng nhỏ hơn Ngoại Cương cảnh và Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Lúc này Dương Lăng đứng ra hòa giải: “Chư vị, mọi người tới bàn bạc cơ mà, cần gì phải tới mức giương cung bạt kiếm như vậy? Làm thế chẳng ích lợi gì cả, phải không?”
Nghe Dương Lăng nói vậy, Phương Hoa cùng Tư Đồ Hành mới như tìm thấy bậc thang, hừ lạnh một tiếng, đều ngồi xuống.
Khương Đào Nhiên dường như cũng bị chiêu thức vừa rồi của Sở Hưu chấn nhiếp, giọng điệu hòa hoãn hơn một chút nói: “Sở đại nhân, đúng như Dương Lăng vừa nói, chúng ta tới đây là muốn thương lượng. Lần này rốt cuộc ngươi có ý gì? Mặc dù ngươi mới gia nhập Quan Tây chưa bao lâu nhưng hẳn cũng biết quy củ nơi này, còn giờ việc ngươi đang làm rõ ràng là phá hỏng quy củ.
Vì chút lợi nhỏ như vậy mà đứng đối lập với chúng ta, như vậy sợ rằng không ổn?”
Sở Hưu vung tay lên nói: “Chư vị, các ngươi miệng thì nói ta động tới lợi ích của các ngươi, vậy ta muốn hỏi các ngươi một chút. Các thế lực võ lâm trong châu phủ dưới trướng các ngươi hiếu kính lên các ngươi được bao nhiêu? Có nhiều bằng Kiến Châu Phủ ta không?”
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, Khương Đào Nhiên lúng túng nói: “Cái này à, đương nhiên là không, dù sao chúng ta cũng không có thủ đoạn của Sở đại nhân ngươi.”
Giờ toàn bộ đất Quan Tây, chỉ có mình châu phủ dưới trướng Sở Hưu là hoàn toàn nghe lệnh y, những thế lực võ lâm dưới tay y không ai dám có hai lòng. Những thế lực võ lâm ở châu phủ khác ư? Thật ra ai cũng bằng mặt không bằng lòng với đường khẩu tuần sát sứ bản xứ.
Nói đơn giản thì mỗi tháng bọn họ đều dâng chút tiền của lên cho đường khẩu tuần sát sứ, đồng thời bên đường khẩu tuần sát sứ cũng nhắm một mắt mở một mắt đối với hành vi buôn lậu hàng cấm của bọn họ, đôi khi còn trợ giúp đôi chút.
Nói chung chỉ cần mấy tuần sát sứ này không đến nỗi cứng đầu không nói lý như tuần sát sứ tiền nhiệm của Sở Hưu, Phương Chính Nguyên; bọn họ đều sống không tệ. Đương nhiên không thể so sánh với Sở Hưu được.
Cách làm của Sở Hưu là trực tiếp nhận một phần tiền lãi nhất định từ tay thế lực võ lâm bản địa Kiến Châu Phủ, tại Kiến Châu Phủ có quyền tuyệt đối, khiến các tuần sát sứ khác đều vô cùng hâm mộ.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chư vị, lần này đúng là ta định nhúng tay vào sự vụ của châu phủ khác, có điều không phải nhúng tay vào việc của đường khẩu tuần sát sứ, mà là nhúng tay vào chuyện làm ăn của những thế lực giang hồ bản địa.
Các ngươi nói ta động tới lợi ích của các ngươi, nhưng nếu ta cam đoan lợi ích các ngươi nhận được sẽ càng lớn thì sao?”
Khương Đào Nhiên cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ý của ta rất đơn giản, các ngươi có thể không cần tiền đút lót của những thế lực võ lâm bản xứ, thẳng thắn ra vẻ không làm gì được ta là được.
Chỉ cần chư vị không nhúng tay vào, những thế lực võ lâm kia chẳng phải tùy ta xử trí? Đương nhiên ta sẽ không làm quá đáng, ở Kiến Châu Phủ ta làm thế nào thì chỗ bọn họ cũng làm thế đó. Bọn họ cũng phải đem một phần lợi nhuận của việc buôn lậu dâng lên cho ta.
Chỗ lợi nhuận bọn họ dâng lên ta sẽ không nuốt một mình, chúng ta chia bốn sáu.”
Sở Hưu chỉ vào bản thân nói: “Ta sáu, các ngươi bốn.”
Khương Đào Nhiên nghe vậy trợn tròn hai mắt, còn có thể làm vậy ư?
Thật ra chiêu này của Sở Hưu lại rất đơn giản, chẳng phải những thế lực võ lâm bản xứ cho là Quan Tây vốn có quy củ, Sở Hưu không làm gì được họ ư?
Vậy thì được, để tuần sát sứ phía sau bọn họ nhận thua, có người đi đầu như vậy, còn ai có gan ngoan cố?
Kiếp trước Sở Hưu từng đọc một điển cố, quan địa phương thu thuế thì phải liên thủ với phú hào địa chủ bản xứ. Chỉ có phú hào thành thật nộp thuế trước thì bách tính khác mới chịu nộp theo, sau đó số tiền của phú hào được trả lại đầy đủ, tiền của bách tính thì chia ba bảy, phú hào được bảy, quan địa phương được ba.
Đương nhiên đặt tới chỗ Sở Hưu, quy củ lại thay đổi, hắn cầm phần lớn, những người khác cầm phần nhỏ.
Bất quá Sở Hưu vẫn tính là tương đối hiền hậu, y lấy sáu thành, những người khác bốn thành, có điều cho dù chỉ bốn thành cũng nhiều hơn so với tiền đút lót của những thế lực võ lâm kia rồi.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu trầm giọng nói: “Chư vị, các ngươi nói ta động tới lợi ích của các ngươi, giờ ta không chỉ không chạm tới lợi ích của các ngươi ngược lại khiến lợi ích của các ngươi còn nhiều lên.
Các vị không muốn trở mặt, ta cũng không muốn. Cho nên giờ ta đã đưa biện pháp giải quyết tới trước mắt các ngươi rồi, nói đi, rốt cuộc có đồng ý không?”
Gương mặt đám người đều lộ vẻ do dự, đương nhiên Vệ Trường Lăng tuyệt đối không thể đồng ý.
Thân phận tuần sát sứ Quan Tây của hắn chỉ là thứ yếu, thân phận chủ yếu vẫn là người của Cửu Nguyên Vệ gia, đương nhiên hắn phải suy nghĩ cho ích lợi của Cửu Nguyên Vệ gia.
Chỉ có điều vừa rồi hắn đã lĩnh giáo sự lợi hại của Sở Hưu, lúc này đương nhiên không dám nói bừa.
Bọn Khương Đào Nhiên lại trầm tư, mặc dù ngoài miệng Sở Hưu nói rất dễ nghe, bọn họ được lợi nhiều hơn trước, nhưng bọn họ cũng phải trả giá.
Làm theo cách của Sở Hưu, thứ mà bọn họ phải trả cũng rất đơn giản, chính là uy danh.
Làm vậy tương đương với chủ động nhận thua trước mặt Sở Hưu, không quản tới đám thế lực võ lâm nữa. Như vậy uy thế của Sở Hưu trên đất Quan Tây tất nhiên sẽ tăng cường. Uy danh của bọn họ trong mắt thế lực võ lâm bản xứ không đến mức tan hết, nhưng chí ít cũng xếp dưới Sở Hưu.
Không đáp ứng thì phải trở mặt với Sở Hưu, đáp ứng mặc dù có thêm lợi lộc nhưng lại tổn thất một phần uy danh, đây là một lựa chọn khá khó khăn.
Có điều lúc này Dương Lăng lại đột nhiên đứng lên nói: “Ta đáp ứng điều kiện của Sở đại nhân.”
Bọn Khương Đào Nhiên nhìn về phía Dương Lăng, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Trước đó mọi người đã bàn tốt, mọi người cùng tiến cùng lui, giờ Dương Lăng lại đột nhiên lật lọng đáp ứng đầu tiên, hắn có ý gì đây?
Thấy ánh mắt mọi người, Dương Lăng cười khổ nói: “Chư vị, chúng ta gia nhập Quan Trung Hình Đường đã khá lâu rồi, thời gian qua không có công lao cũng bỏ công sức.
Thế nhưng mọi người đều biết bổng lộc của Hình Đường ít tới mức đáng thương. Cho nên nói thật ra tuần sát sứ chúng ta tất nhiên phải đặt tiền của lên đầu tiên.
Mấy vị đại nhân không sợ, nhưng tại hạ vẫn chỉ là Ngoại Cương cảnh, không kiếm thêm chút tài nguyên lấy gì xung kích Tam Hoa Tụ Đỉnh?
Các ngươi cũng biết tính cách của nghĩa phụ đại nhân rồi đó, đừng hòng kiếm được chút tài nguyên tu luyện nào ở chỗ ông ấy. Cho nên giờ ta chỉ có thể tự nghĩ cách.
Sở đại nhân là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường chúng ta, còn là đại diện của Quan Trung Hình Đường giương oai trên giang hồ, giờ còn lên tới hạng sáu Long Hổ Bảng.
Nhận thua trước người như vậy đâu phải chuyện mất mặt gì? Dương Lăng ta cũng không để ý chút uy danh đó, cứ cầm lợi lộc tới tay mới là quan trọng. Cho nên xin lỗi chư vị, bất luận các vị có đáp ứng không, dù sao ta cũng sẽ đồng ý.”
Dương Lăng nói vậy cũng khiến bọn Khương Đào Nhiên trầm tư.
Đúng như Dương Lăng đã nói, trong khi bọn họ còn phải tính toán tới lui trong Quan Trung Hình Đường vì chút lợi lộc nho nhỏ, Sở Hưu đã ra ngoài giương danh khắp giang hồ.
Hơn nữa với tuổi tác cùng thực lực của Sở Hưu hiện tại, tương lai chắc chắn sẽ ngồi trên chức cao, chí ít tốc độ thăng tiến cũng nhanh hơn bọn họ.
Đến lúc đó có thể bọn họ vẫn là tuần sát sứ, còn Sở Hưu đã là chưởng hình quan hoặc thủ lĩnh Tập Hình Ti, đã có lợi lộc như vậy, tội gì bọn họ phải lo nghĩ về chút thanh danh không đáng tiền mà đắc tội với Sở Hưu?
Sau khi nghĩ thông điểm này, Khương Đào Nhiên cắn răng nói: “Sở đại nhân, tại hạ cũng đồng ý với điều kiện của ngài.”
Dù sao hắn cũng tự thấy không bằng Sở Hưu, hơn nữa lợi ích đưa ra không khiến hắn thua thiệt gì, cho nên Khương Đào Nhiên đáp ứng.
Mắt thấy trong năm người đã có hai đồng ý, Phương Hoa cùng Tư Đồ Hành nhìn nhau, thở dài nói: “Chúng ta cũng đáp ứng điều kiện của Sở đại nhân!”
Phương Hoa cùng Tư Đồ Hành tuổi tác không lớn nhưng cũng không còn nhỏ, đều đã qua thời tráng niên, đời này không cách nào bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Còn Sở Hưu, chỉ cần y không chết yểu giữa đường, vậy tương lai gần như chắc chắn sẽ lên tới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Hiện tại dù bọn họ chưa già, nhưng đứng trước Sở Hưu đã coi là già. Nếu Khương Đào Nhiên cùng Dương Lăng đều đã đồng ý, vậy bọn họ còn kiên trì làm gì? Đừng để đến lúc đặt cược cả đống vốn liếng sau đó lại thành có mạng kiếm tiền mà không có mạng tiêu.
Cũng giống vị đồng liêu Thái Cảnh Thắng của bọn họ, bôn ba hơn nửa đời người, lúc trẻ tuổi cũng cực kỳ liều mạng, thậm chí còn làm mật thám Tập Hình Ti một thời gian. Kết cục thế nào? Chẳng phải trọng thương để lại di chứng ư.
Sau rồi tất cả vốn liếng tích lũy được bao năm đều phải bán sạch, đi tìm thần y giang hồ Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình nhờ trị liệu.
Mắt thấy năm người đã có bốn đồng ý, Vệ Trường Lăng trợn tròn hai mắt, hắn phải làm thế nào đây?
Có điều Sở Hưu chẳng buồn để tâm tới ý định của Vệ Trường Lăng, trực tiếp lạnh giọng nói: “Vệ Trường Lăng, ngươi không cần đồng ý, những lời ta nói hôm nay ngươi cũng có thể lan truyền cho những thế lực giang hồ khác, cái này tùy ý ngươi.
Có điều lúc đó ngươi đã chạm tới lợi ích của toàn bộ Quan Tây ta, chỉ sợ không cần ta xuất thủ, mấy vị ở đây cũng có thể khiến ngươi không còn đất dung thân trong phân bộ Quan Tây!”
/510
|