Chỉ có điều Trịnh công tử này rõ là loại chưa từng trải việc đời, tửu sắc tài vận không gì không mê mẩn, chẳng khác gì ác quỷ háo sắc. Hành động mấy ngày nay của hắn càng khiến Lý Nguyên cảm thấy mất mặt tới cực hạn. Nếu không phải thái tử điện hạ đích thân phân phó, hắn cũng chẳng muốn đi dạo lung tùng cùng một kẻ rác rưởi như vậy.
Trần công công chậm rãi nói: “Bình tĩnh chút đi, thái tử chỉ cần phụ thân hắn Trịnh Thiên Đồ mà thôi. Tên Trịnh Thành Vinh này càng kém cỏi càng tốt, chỉ cần lung lạc được hắn, Thiết Kiếm Môn chắc chắn sẽ đứng về phía thái tử điện hạ.
Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, chỉ cần phân nửa trong số những thế lực này đứng về phía chúng ta là thái tử điện hạ đã thành công rồi. Thiết Kiếm Môn đứng đầu trong năm môn, là đối tượng chúng ta nhất định phải mời chào.”
Lý Nguyên hừ khế một tiếng: “Ta biết, vậy để hắn tiêu sái ở đây một hôm. Hạng quê mùa như hắn ở đất Tây Nam xa xôi kia làm sao hưởng thụ được cảnh phồn hoa thịnh vượng như ở Đại Lương Thành được.”
Lúc này Lý Nguyên đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn lấy một chiếc hộp gấm giao cho Trần công công nói: “Trần công công, đây là Nam Hải Hắc Chân Châu mà điện hạ bảo ta thu thập, nói là muốn giao cho Khanh Khanh cô nương. Ta vào khuê phòng của Khanh Khanh cô nương thì không ổn cho lắm, cho nên nhờ Trần công công đi giúp một chuyến, đưa cho người ta thứ này.”
Nghe Lý Nguyên nói vậy, Trần công công lập tức cau mày.
Khanh Khanh cô nương kia là hoa khôi đầu bảng của Thúy Ngọc Các, Hàn Khanh Khanh. Cô gái này thời gian trước được thái tử điện hạ để ý tới, từ đó trở đi trở được thái tử điện hạ độc chiếm, không còn tiếp khách nhưng vẫn ở trong Thúy Ngọc Các này.
Không phải Lữ Long Cơ hẹp hòi mà do hắn dù sao. cũng là thái tử, cho dù thu một bình dân làm phi cũng dễ nói, nhưng cưới một nữ tử phong trần, nói thì dễ mà nghe thì khó. Cho nên chỉ có thể lén lén lút lút tiếp tục như vậy.
Trần công công cau mày nói: “Đối thủ của thái tử điện hạ ko vô cùng đông đảo, lúc này nên chú tâm phát triển lực lượng của mình, suốt ngày mê luyến một nữ tử phong trần làm gì? Chưa nói tới việc ảnh hưởng tới tỉnh lực còn dễ khiến người ta nắm được nhược điểm. Lý Nguyên, chuyện này ngươi phải †ìm cơ hội khuyên bảo. thái tử điện hạ vài câu.”
Lý Nguyên chỉ cười cười, không nói nhiều. Hắn không phải mới gia nhập dưới trướng thái tử ngày một ngày hai, đương nhiên biết thứ gì nên nói, thứ gì không nên nói.
Việc tư nhân liên quan tới thái tử điện hạ tìm nữ nhân, người khác có nói hắn sẽ không xen vào, nhưng dù sao Lý Nguyên chắc chắn sẽ không nói.
Trần công công cũng là kẻ cáo già, nhìn thoáng qua biểu cảm của Lý Nguyên là biết hắn có ý gì. Có điều Trần công công cũng chẳng nhiều lời, chỉ hừ khẽ một tiếng rồi cầm hộp gấm quay người rời đi, Lý Nguyên tiếp đó cũng đi khỏi.
Lúc này trong gian phòng của đám người Sở Hưu, Sở Hưu thu hồi lại Khiên Ti Hồn Võng. Lý công công sắc mặt âm trầm nói: “Không ngờ thái tử đã làm đến bước này rồi. Sở đại nhân, giờ chúng ta phải làm thế nào cho phải?”
Sở Hưu không nói gì, chỉ ra dấu im lặng với Lý công công.
Lúc này Lý Nguyên cùng Trần công công đều đã đi khỏi, Trịnh Thành Vĩnh thì ở lại chơi gái, bọn họ cũng chẳng có tâm tư ngồi xem.
Cho nên Sở Hưu nghênh ngang xuất hiện trong Thúy Ngọc Các.
"Y kéo tấm màn che cửa gian phòng của Trịnh Thành Vĩnh, bên trong là một loạt đóa hoa thân thể ập thẳng vào mắt, chỗ lồi chỗ lõm, khiến người ta choáng váng đầu óc.
Trịnh Thành Vĩnh lấy một chọi mười, quả thật biết chơi, có điều trong lòng Sở Hưu lại không chút dao động.
Trước khi chuyển sinh Sở Hưu dẫu sao cũng là người từng trải việc đời, có phim gì chưa từng xem, có cách chơi nào chưa từng thử? Trịnh Thành Vĩnh chẳng qua chỉ là vặt vãnh mà thôi.
Đột nhiên bị người ta ngắt đứt như vậy khiến Trịnh Thành Vĩnh giật mình. Có điều không đợi hẳn nổi giận quát mắng đã thấy hai mắt Sở Hưu như biến thành đầm sâu không đáy, triệt để kéo hắn vào trong, đám nữ nhân xung quanh cũng chìm vào giấc ngủ say.
Dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đối phó với một võ giả chưa tới cả Tiên Thiên chỉ là chuyện vặt, Trịnh Thành Vĩnh lúc này đã như con rối trong tay Sở Hưu, không còn năng lực tự chủ.
Mặc xong quần áo, Trịnh Thành Vĩnh đờ đẫn đi theo sau lưng Sở Hưu, đi thẳng lên tầng cao nhất của Thúy Ngọc Các. Mà tầng cao nhất ở nơi này đã không mở ra với người ngoài, vì đó là nơi ở của hoa khôi đầu bảng Hàn Khanh Khanh.
Thái tử đối xử với Hàn Khanh Khanh này không tệ, còn cố ý phái hai võ giả Tiên Thiên trấn thủ tại đây. Chỉ tiếc họ phải đối mặt với Sở Hưu, hai võ giả này thậm chí còn không kịp hô lên một tiếng đã hoàn toàn bị Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khống chế, tẩy sạch đoạn ký ức này, bọn họ cũng sẽ không nhớ có người lên tầng cao nhất.
Lúc này trong gian phòng trên tầng, một cô gái tướng mạo xinh đẹp đang vuốt v e hộp gấm Hắc Trân Châu, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cô gái này chính là Hàn Khanh Khanh. Mặc dù cô nàng là hoa khôi đầu bảng của Thúy Ngọc Các nhưng kỹ nữ dẫu sao cũng chỉ là kỹ nữ, Hàn Khanh Khanh thật sự không ngờ lại có ngày được thái tử để ý tới.
"Thậm chí lúc này Hàn Khanh Khanh còn đang ảo. tưởng trong lòng không biết mình có thể trở thành thái tử phi hay không?
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Khanh Khanh vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cặp mắt tối đen như mực, hoàn toàn mất đi ý thức.
Sở Hưu vỗ vỗ bả vai Trịnh Thành Vĩnh, tên Trịnh "Thành Vĩnh kia lập tức nhào về phía Hàn Khanh Khanh. Bản thân Sở Hưu lại quay người ra ngoài, khép cửa phòng lại, bên trong vang lên từng tiếng thở hổn hển không ngừng.
Chỉ vài phút sau tiếng hổn hển trong phòng đã ngừng. Sở Hưu đẩy cửa phòng bước vào, chỉ thấy Trịnh "Thành Vĩnh còn ôm Hàn Khanh Khanh đã hôn mê, sắc mặt ngây ngốc. Hắn còn tưởng mình vừa mơ một giấc mộng xuân.
Một kẻ quê mùa tới từ vùng Tây Nam hoang vu như Trịnh Thành Vĩnh đâu từng thấy nơi nào phồn hoa mỹ lệ như Đại Lương Thành? Vừa tới nơi này hắn đã vui tới quên cả trời đất.
Mà khi Lý Nguyên dẫn hản tới Thúy Ngọc Các, hắn cũng từng gặp mặt Hàn Khanh Khanh một lần. Khi đó Trịnh Thành Vĩnh đã muốn ngủ với nữ nhân này nhưng Lý Nguyên lại cảnh cáo hắn rất nghiêm khắc. Đây là nữ nhân của thái tử điện hạ, ai đụng vào, người đấy chết.
Thân là hoa khôi đầu bảng ở Thúy Ngọc Các, dung mạo Hàn Khanh Khanh đương nhiên thuộc hạng đầu tại nơi này. Từ đó về sau Trịnh Thành Vĩnh ngày nhớ đêm mong không thôi.
Có điều cho dù Trịnh Thành Vĩnh rất kém cỏi nhưng hắn cũng không phải hạng ngu ngốc, biết nữ nhân nào động vào được, nữ nhân nào thì không.
Nào ngờ giờ mình tỉnh lại, đám nữ nhân kia đã không thấy đâu, người đang ôm lại là Hàn Khanh Khanh. Chẳng lẽ mình đang mơ xuân à?
Đúng lúc này, thấy Sở Hưu đẩy cửa bước vào, Trịnh Thành Vĩnh đột nhiên nghĩ ra điều gì. Hắn vừa định hét lớn, Sở Hưu đã trực tiếp bộc lộ khí thế Ngũ Khí Triều Nguyên ra, lực lượng huyết sát khí cường đại lượn lờ quanh người, sát cơ đó khiến Trịnh Thành Vĩnh toàn thân phát lạnh.
Nhìn Trịnh Thành Vĩnh, Sở Hưu thản nhiên nói: “Chuyện đầu tiên, ngậm miệng lại.
Chuyện thứ hai, mặc quần áo vào. Ta không thích nói chuyện với nam nhân tr@n truồng.
Không làm được hai chuyện này, ta sẽ giết ngươi.”
Trần công công chậm rãi nói: “Bình tĩnh chút đi, thái tử chỉ cần phụ thân hắn Trịnh Thiên Đồ mà thôi. Tên Trịnh Thành Vinh này càng kém cỏi càng tốt, chỉ cần lung lạc được hắn, Thiết Kiếm Môn chắc chắn sẽ đứng về phía thái tử điện hạ.
Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, chỉ cần phân nửa trong số những thế lực này đứng về phía chúng ta là thái tử điện hạ đã thành công rồi. Thiết Kiếm Môn đứng đầu trong năm môn, là đối tượng chúng ta nhất định phải mời chào.”
Lý Nguyên hừ khế một tiếng: “Ta biết, vậy để hắn tiêu sái ở đây một hôm. Hạng quê mùa như hắn ở đất Tây Nam xa xôi kia làm sao hưởng thụ được cảnh phồn hoa thịnh vượng như ở Đại Lương Thành được.”
Lúc này Lý Nguyên đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn lấy một chiếc hộp gấm giao cho Trần công công nói: “Trần công công, đây là Nam Hải Hắc Chân Châu mà điện hạ bảo ta thu thập, nói là muốn giao cho Khanh Khanh cô nương. Ta vào khuê phòng của Khanh Khanh cô nương thì không ổn cho lắm, cho nên nhờ Trần công công đi giúp một chuyến, đưa cho người ta thứ này.”
Nghe Lý Nguyên nói vậy, Trần công công lập tức cau mày.
Khanh Khanh cô nương kia là hoa khôi đầu bảng của Thúy Ngọc Các, Hàn Khanh Khanh. Cô gái này thời gian trước được thái tử điện hạ để ý tới, từ đó trở đi trở được thái tử điện hạ độc chiếm, không còn tiếp khách nhưng vẫn ở trong Thúy Ngọc Các này.
Không phải Lữ Long Cơ hẹp hòi mà do hắn dù sao. cũng là thái tử, cho dù thu một bình dân làm phi cũng dễ nói, nhưng cưới một nữ tử phong trần, nói thì dễ mà nghe thì khó. Cho nên chỉ có thể lén lén lút lút tiếp tục như vậy.
Trần công công cau mày nói: “Đối thủ của thái tử điện hạ ko vô cùng đông đảo, lúc này nên chú tâm phát triển lực lượng của mình, suốt ngày mê luyến một nữ tử phong trần làm gì? Chưa nói tới việc ảnh hưởng tới tỉnh lực còn dễ khiến người ta nắm được nhược điểm. Lý Nguyên, chuyện này ngươi phải †ìm cơ hội khuyên bảo. thái tử điện hạ vài câu.”
Lý Nguyên chỉ cười cười, không nói nhiều. Hắn không phải mới gia nhập dưới trướng thái tử ngày một ngày hai, đương nhiên biết thứ gì nên nói, thứ gì không nên nói.
Việc tư nhân liên quan tới thái tử điện hạ tìm nữ nhân, người khác có nói hắn sẽ không xen vào, nhưng dù sao Lý Nguyên chắc chắn sẽ không nói.
Trần công công cũng là kẻ cáo già, nhìn thoáng qua biểu cảm của Lý Nguyên là biết hắn có ý gì. Có điều Trần công công cũng chẳng nhiều lời, chỉ hừ khẽ một tiếng rồi cầm hộp gấm quay người rời đi, Lý Nguyên tiếp đó cũng đi khỏi.
Lúc này trong gian phòng của đám người Sở Hưu, Sở Hưu thu hồi lại Khiên Ti Hồn Võng. Lý công công sắc mặt âm trầm nói: “Không ngờ thái tử đã làm đến bước này rồi. Sở đại nhân, giờ chúng ta phải làm thế nào cho phải?”
Sở Hưu không nói gì, chỉ ra dấu im lặng với Lý công công.
Lúc này Lý Nguyên cùng Trần công công đều đã đi khỏi, Trịnh Thành Vĩnh thì ở lại chơi gái, bọn họ cũng chẳng có tâm tư ngồi xem.
Cho nên Sở Hưu nghênh ngang xuất hiện trong Thúy Ngọc Các.
"Y kéo tấm màn che cửa gian phòng của Trịnh Thành Vĩnh, bên trong là một loạt đóa hoa thân thể ập thẳng vào mắt, chỗ lồi chỗ lõm, khiến người ta choáng váng đầu óc.
Trịnh Thành Vĩnh lấy một chọi mười, quả thật biết chơi, có điều trong lòng Sở Hưu lại không chút dao động.
Trước khi chuyển sinh Sở Hưu dẫu sao cũng là người từng trải việc đời, có phim gì chưa từng xem, có cách chơi nào chưa từng thử? Trịnh Thành Vĩnh chẳng qua chỉ là vặt vãnh mà thôi.
Đột nhiên bị người ta ngắt đứt như vậy khiến Trịnh Thành Vĩnh giật mình. Có điều không đợi hẳn nổi giận quát mắng đã thấy hai mắt Sở Hưu như biến thành đầm sâu không đáy, triệt để kéo hắn vào trong, đám nữ nhân xung quanh cũng chìm vào giấc ngủ say.
Dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đối phó với một võ giả chưa tới cả Tiên Thiên chỉ là chuyện vặt, Trịnh Thành Vĩnh lúc này đã như con rối trong tay Sở Hưu, không còn năng lực tự chủ.
Mặc xong quần áo, Trịnh Thành Vĩnh đờ đẫn đi theo sau lưng Sở Hưu, đi thẳng lên tầng cao nhất của Thúy Ngọc Các. Mà tầng cao nhất ở nơi này đã không mở ra với người ngoài, vì đó là nơi ở của hoa khôi đầu bảng Hàn Khanh Khanh.
Thái tử đối xử với Hàn Khanh Khanh này không tệ, còn cố ý phái hai võ giả Tiên Thiên trấn thủ tại đây. Chỉ tiếc họ phải đối mặt với Sở Hưu, hai võ giả này thậm chí còn không kịp hô lên một tiếng đã hoàn toàn bị Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khống chế, tẩy sạch đoạn ký ức này, bọn họ cũng sẽ không nhớ có người lên tầng cao nhất.
Lúc này trong gian phòng trên tầng, một cô gái tướng mạo xinh đẹp đang vuốt v e hộp gấm Hắc Trân Châu, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cô gái này chính là Hàn Khanh Khanh. Mặc dù cô nàng là hoa khôi đầu bảng của Thúy Ngọc Các nhưng kỹ nữ dẫu sao cũng chỉ là kỹ nữ, Hàn Khanh Khanh thật sự không ngờ lại có ngày được thái tử để ý tới.
"Thậm chí lúc này Hàn Khanh Khanh còn đang ảo. tưởng trong lòng không biết mình có thể trở thành thái tử phi hay không?
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Khanh Khanh vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cặp mắt tối đen như mực, hoàn toàn mất đi ý thức.
Sở Hưu vỗ vỗ bả vai Trịnh Thành Vĩnh, tên Trịnh "Thành Vĩnh kia lập tức nhào về phía Hàn Khanh Khanh. Bản thân Sở Hưu lại quay người ra ngoài, khép cửa phòng lại, bên trong vang lên từng tiếng thở hổn hển không ngừng.
Chỉ vài phút sau tiếng hổn hển trong phòng đã ngừng. Sở Hưu đẩy cửa phòng bước vào, chỉ thấy Trịnh "Thành Vĩnh còn ôm Hàn Khanh Khanh đã hôn mê, sắc mặt ngây ngốc. Hắn còn tưởng mình vừa mơ một giấc mộng xuân.
Một kẻ quê mùa tới từ vùng Tây Nam hoang vu như Trịnh Thành Vĩnh đâu từng thấy nơi nào phồn hoa mỹ lệ như Đại Lương Thành? Vừa tới nơi này hắn đã vui tới quên cả trời đất.
Mà khi Lý Nguyên dẫn hản tới Thúy Ngọc Các, hắn cũng từng gặp mặt Hàn Khanh Khanh một lần. Khi đó Trịnh Thành Vĩnh đã muốn ngủ với nữ nhân này nhưng Lý Nguyên lại cảnh cáo hắn rất nghiêm khắc. Đây là nữ nhân của thái tử điện hạ, ai đụng vào, người đấy chết.
Thân là hoa khôi đầu bảng ở Thúy Ngọc Các, dung mạo Hàn Khanh Khanh đương nhiên thuộc hạng đầu tại nơi này. Từ đó về sau Trịnh Thành Vĩnh ngày nhớ đêm mong không thôi.
Có điều cho dù Trịnh Thành Vĩnh rất kém cỏi nhưng hắn cũng không phải hạng ngu ngốc, biết nữ nhân nào động vào được, nữ nhân nào thì không.
Nào ngờ giờ mình tỉnh lại, đám nữ nhân kia đã không thấy đâu, người đang ôm lại là Hàn Khanh Khanh. Chẳng lẽ mình đang mơ xuân à?
Đúng lúc này, thấy Sở Hưu đẩy cửa bước vào, Trịnh Thành Vĩnh đột nhiên nghĩ ra điều gì. Hắn vừa định hét lớn, Sở Hưu đã trực tiếp bộc lộ khí thế Ngũ Khí Triều Nguyên ra, lực lượng huyết sát khí cường đại lượn lờ quanh người, sát cơ đó khiến Trịnh Thành Vĩnh toàn thân phát lạnh.
Nhìn Trịnh Thành Vĩnh, Sở Hưu thản nhiên nói: “Chuyện đầu tiên, ngậm miệng lại.
Chuyện thứ hai, mặc quần áo vào. Ta không thích nói chuyện với nam nhân tr@n truồng.
Không làm được hai chuyện này, ta sẽ giết ngươi.”
/510
|