Chớp mắt, một tháng học tập trôi qua. Mối quan hệ giữa Izu và hai người bạn ưu tú cùng bàn đã khá thân thiết. Đồng thời, trong trường, tin tức về chuyện giữa Akina và Mochi ngày càng lan rộng. Không ít học sinh đều cho rằng, hai người này chắc sẽ trở thành couple sớm thôi. Có người ủng hộ, cũng có người ganh ghét, nhưng Akina mặc kệ. Vì Crush, cô sẵn sàng thay thay đổi tính cách nhút nhát của mình.
Có lần, Izu tò mò có hỏi Mochi xem hắn rốt cuộc có thích Akina không. Khi ấy, hắn chỉ nhếch môi cười ý nhị:
- Tớ không thích hoa mùa xuân (Akina), tớ chỉ thích mùa xuân (Haru) thôi.
Izu ngây thơ, cứ nghĩ rằng, hắn chỉ là đang tìm cách trêu ghẹo cô mà thôi, nào biết...
Cho tới một hôm, người hỏi Mochi câu đó, lại là Akina...
- Tớ quý cậu... lâu rồi. Cậu... có thích tớ không? À không, một chút tình cảm thôi cũng được. Nhưng mà, tớ... nhất định sẽ cố gắng thay đổi, trở nên thật hoàn thiện, chỉ để... có được một cơ hội... làm bạn gái của cậu. Cậu... có đồng ý làm bạn trai của tớ không?
Mochi không có tỏ vẻ bất ngờ. Chung quy thì anh đã đoán biết trước tình huống này rồi.
- Akina - chan, xin lỗi, tớ...
- Tớ không cần cậu thích tớ đâu. Chỉ một chút tình cảm thôi mà, hay... không có cũng được, nhưng... cậu cho tớ cơ hội, tớ nhất định sẽ...
- Akina - chan...
- V... vâng, tớ nghe...
Trong giờ phút này, trái tim Akina cơ hồ đập vô tội vạ. Cả... những kẻ đang nấp gần đó cũng thế. Phần lớn đều là nữ sinh, và hiển nhiên, đa số đều trông đợi một chữ không của chàng trai. Chắc chắn, không có cô gái nào mong muốn thần tượng của mình có bạn gái cả.
- Tớ, vẫn là muốn xin lỗi cậu. Tớ không thể đáp ứng cậu.
Akina toàn thân đứng sững. Mấy nữ sinh xung quanh ngược lại, suýt nữa thì reo lên, may mắn vẫn kịp thời bịt miệng nhau lại.
- Tại sao? Tại sao chứ? Cậu... chẳng lẽ, có người yêu rồi ư?
- Không có!
- Hay là do tớ không đủ xinh?
- Không phải!
- Đúng rồi, là do tớ không đủ giỏi, tớ không phải học sinh vượt lớp, tớ không xứng với cậu, có đúng không?
- Không...
- Vậy thì vì cái gì chứ? Tớ... chỉ xin cậu một cơ hội thôi mà...
Những nữ sinh kia đang mừng thầm, thì câu trả lời sau của Mochi khiến cho tất cả rơi vào choáng váng ngay lập tức.
- Vì... tớ không thích con gái!
Cả không gian quanh đó nhất thời im lặng, hay nói đúng hơn là đang sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Mochi, nam thần xuất sắc trong trường, lại tự nhận mình là... gay sao?
Chẳng lẽ, là với... Sal?
Cả hai nam thần SSS… không thể nào?
Tin tức này thật quá sức tưởng tượng. Nhất thời, mọi thứ như sụp đổ, trái tim của các nữ sinh, bao gồm cả Akina, tan nát. Akina lúc này đã kinh ngạc tới mức tắt cả tiếng, hô hấp đình trệ. Cô ngỡ ngàng che tay ngang miệng, rồi chợt trở gót chạy biến. Mochi chỉ biết thở dài...
---
Chả bao lâu sau, cái tin tức long trời lở đất ấy đã nhanh chóng lan ra toàn trường, khiến không ít nữ sinh rơi vào mớ hỗn độn khó tin.
- Anh... nói như vậy thật sao? Ta thật không ngờ đó!
Sal bước song song với Mochi trong Green Garden, cười khổ.
- Tôi cũng đâu còn cách nào khác.
- Cư nhiên, ta... cũng bị cho là không thẳng rồi!
- Không phải là quá tốt sao? Anh sẽ không bị fan truy đuổi nữa.
- Anh không sợ Izu hiểu nhầm sao?
Mochi thoáng im lặng. Anh thở dài:
- Cũng tốt thôi! Tôi và cô ấy, vốn không thể đến với nhau được mà...
- Vậy tại sao anh còn ra sức bồi dưỡng cô ấy?
- Thì... tôi phòng hờ thôi. Đâu ai đoán trước được tương lai. Ngay cả anh, cũng không thể nào tường tận hết, không phải sao?
Sal cười nhẹ:
- Tất nhiên rồi...
Hai chàng trai rảo bước ngang qua bờ hồ, mà không hề biết rằng, gần đấy, đằng sau một lùm cây um tùm xanh mướt, có một bóng dáng nữ sinh tóc tém xinh xắn đang đứng. Nữ sinh ấy cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là cô bạn Miko ngồi bàn sau bàn của hai chàng trai. Cô gái chợt mỉm cười, đôi mắt sáng lên:
- Tớ biết là tớ không nhìn nhầm mà!
---
- Nhớ nha, mọi người! Hai tuần nữa, trường chúng ta sẽ tổ chức một tour du lịch tới biển Shirahama nha, và nhớ, địa điểm là ở lớp trưởng 12A1 nhé!
Dara hào hứng đập tay xuống bàn họp trong Hội phòng, tươi cười thông báo.
Izu dở khóc dở cười:
- Anh lại nữa...
- Thì địa điểm là bán đảo Izu, không phải nhà em sao?
- Đâu ra chứ, anh đùa em hoài! Nhà em không tới mức đại gia thế đâu!
- Vậy sao? - Dara nheo nheo mắt - Vậy hôm nào bọn anh tới thăm nhà em được không?
- H... hả...
Izu thoáng bất ngờ. Boss của 12A12 lại đề nghị tới nhà cô.
Dara - senpai à, anh muốn các fan nữ của anh tìm đốt nhà em sao?
- Cũng không thành vấn đề. Cuối tuần này cả Hội học sinh có thể đến nhà Izu bàn về lộ trình, thời gian chuyến đi biển sắp tới. Sau đó mang kết quả thông báo với cô Nao sau.
Jun nghe tới đó, mắt sáng rỡ:
- Oa, thật sao? Chị nhất định phải chuẩn bị kĩ lưỡng nha, em sẽ tới quậy banh luôn đó.
- Chuyện nhỏ nhặt thôi! - Izu cười khổ - Mà Jun thích bơi lội như thế, hẳn là em đang rất mong chờ chuyến đi này phải không?
- Tất nhiên rồi chị. Chỉ tiếc là anh Sal không có bơi với em được thôi.
- Hớ, sao vậy? Chẳng lẽ...
Izu tròn mắt:
- Sal - kun, cậu không biết bơi sao?
Sal không có phủ nhận. Anh chỉ mỉm cười:
- Tớ vẫn có thể leo núi ngắm cảnh cùng với mọi người mà.
- Không được nha. Cậu phải lo tập bơi đi. Nhiều lúc việc đó có thể cứu bản thân một mạng đấy.
- Đừng lo, Izu - chan! - Sal vẫn vô tư giữ nguyên nụ cười - Tớ không biết bơi, nhưng không có nghĩa là tớ sẽ bị ngộp nếu ở trong nước quá lâu đâu!
- Cậu... lại đùa tớ rồi.
Trong suốt buổi họp, Kofu cũng không có nói tiếng nào, bây giờ mới mở miệng:
- Tiếc thật nhỉ, tớ còn đang định lúc đó sẽ rủ cậu với Mochi - san bơi thi đấy, Sal - san.
Mochi cười nửa miệng:
- Đừng lo, tớ sẽ thi luôn phần của Sal!
Shippo nhắm tít mắt, lắc đầu nguầy nguậy:
- Không chịu đâu, Shippo bơi không có được. Chủ nhân định bỏ Shippo một mình sao?
- Nhóc có thể chơi lượm vỏ sò hay xây lâu đài cát.
Mochi phũ phàng gạt cái tay đang níu áo mình của nhóc hồ ly ra. Shippo chớp mắt, tỏ vẻ tổn thương nặng nề rồi quay mặt vào góc đếm kiến một mình.
Izu dở khóc dở cười. Shippo bí hiểm vào cái ngày tiết lộ khả năng nhận thức Siêu năng lực của mình, cùng với Shippo khi ở trước mặt Mochi hiện giờ, rõ ràng là hai người khác biệt một trời một vực.
Ấy vậy mà người nhà Tian còn phũ phàng hơn. Dara chẳng chút để tâm đến tên nhóc đang ngồi tự kỉ trong góc, thản nhiên thông báo kết thúc cuộc họp. Izu cũng bổ sung thêm:
- Dù sao thì chúng ta vẫn phải tập trung vượt qua kì kiểm tra sắp tới cho tốt, sau đó mới có tinh thần mà đi chơi nha.
---
Buổi họp hôm ấy kết thúc sớm hơn dự tính cả tiếng. Vậy nên Izu quyết định tự cuốc bộ về nhà, không muốn phiền đến chú Toshi đi đón. Dù sao cô cũng đã mười bảy tuổi rồi, đâu còn nhỏ nhắn gì nữa mà cứ phải trông ngóng người tới đón.
Về phần anh Daizu, chừng một hai bữa nữa là anh về nhà. Chẳng biết công việc của anh thế nào rồi. Nghe giọng anh qua điện thoại có vẻ mệt mỏi lắm. Nhiều người hay có suy nghĩ rằng, công việc của những người đứng đầu một tập đoàn, hay một công ty, thường rất nhàn nhã. Thực chất, không phải như vậy. Áp lực trách nhiệm của họ nặng nề hơn cấp dưới khá nhiều. Một tập đoàn có thể tồn tại và phát triển được hay không, phần lớn đều là nhờ vào khả năng phân phối, điều khiển, thực hiện các kế sách kinh doanh của người đứng đầu doanh nghiệp. Càng tìm hiểu sâu về thương trường, Izu lại càng quý anh hơn.
Nghe đâu anh đã tìm được người mẫu rồi, tuy nhiên, vẫn chưa biết rằng đối tác có chấp nhận cô ấy hay không. Dù vậy, nhưng có vẻ như anh Daizu vẫn có ý muốn gặp những thành viên của Hội học sinh.
Có bao giờ anh tò mò thế đâu ta!
Theo Izu nghĩ, người anh muốn gặp, là kẻ đã cả gan ở chung với cô hôm cô gặp nạn ở thang máy, Yan Mochi.
Mải miết suy nghĩ, Izu không biết từ bao giờ mà cô lại bước chân vào một con hẻm vắng. Lúc này, cô mới giật mình. Có lẽ, vừa rồi cô đã rẽ sai hướng. Con hẻm này vẫn thông với đường lộ về nhà, chỉ ngại một điều, nơi này vắng vẻ quá. Hai bên đường toàn là mấy công trình xây dựng dang dở và những cánh đồng um tùm cỏ. Izu có chút ái ngại, nhưng rồi cô vẫn quyết định đi tiếp. Từ chỗ này mà quay ngược lại đường cũ, cũng phải đi qua một đoạn đường vắng vẻ. Bởi vậy, chẳng thà là cứ tiếp tục đi thẳng, tiết kiệm được chút thời gian. Hơn nữa...
- Cô em xinh đẹp, đi đâu mà có mỗi một thân một mình vậy?
Một giọng nói ồm ồm lạ tai chợt vang lên ngay sau lưng.
Có lần, Izu tò mò có hỏi Mochi xem hắn rốt cuộc có thích Akina không. Khi ấy, hắn chỉ nhếch môi cười ý nhị:
- Tớ không thích hoa mùa xuân (Akina), tớ chỉ thích mùa xuân (Haru) thôi.
Izu ngây thơ, cứ nghĩ rằng, hắn chỉ là đang tìm cách trêu ghẹo cô mà thôi, nào biết...
Cho tới một hôm, người hỏi Mochi câu đó, lại là Akina...
- Tớ quý cậu... lâu rồi. Cậu... có thích tớ không? À không, một chút tình cảm thôi cũng được. Nhưng mà, tớ... nhất định sẽ cố gắng thay đổi, trở nên thật hoàn thiện, chỉ để... có được một cơ hội... làm bạn gái của cậu. Cậu... có đồng ý làm bạn trai của tớ không?
Mochi không có tỏ vẻ bất ngờ. Chung quy thì anh đã đoán biết trước tình huống này rồi.
- Akina - chan, xin lỗi, tớ...
- Tớ không cần cậu thích tớ đâu. Chỉ một chút tình cảm thôi mà, hay... không có cũng được, nhưng... cậu cho tớ cơ hội, tớ nhất định sẽ...
- Akina - chan...
- V... vâng, tớ nghe...
Trong giờ phút này, trái tim Akina cơ hồ đập vô tội vạ. Cả... những kẻ đang nấp gần đó cũng thế. Phần lớn đều là nữ sinh, và hiển nhiên, đa số đều trông đợi một chữ không của chàng trai. Chắc chắn, không có cô gái nào mong muốn thần tượng của mình có bạn gái cả.
- Tớ, vẫn là muốn xin lỗi cậu. Tớ không thể đáp ứng cậu.
Akina toàn thân đứng sững. Mấy nữ sinh xung quanh ngược lại, suýt nữa thì reo lên, may mắn vẫn kịp thời bịt miệng nhau lại.
- Tại sao? Tại sao chứ? Cậu... chẳng lẽ, có người yêu rồi ư?
- Không có!
- Hay là do tớ không đủ xinh?
- Không phải!
- Đúng rồi, là do tớ không đủ giỏi, tớ không phải học sinh vượt lớp, tớ không xứng với cậu, có đúng không?
- Không...
- Vậy thì vì cái gì chứ? Tớ... chỉ xin cậu một cơ hội thôi mà...
Những nữ sinh kia đang mừng thầm, thì câu trả lời sau của Mochi khiến cho tất cả rơi vào choáng váng ngay lập tức.
- Vì... tớ không thích con gái!
Cả không gian quanh đó nhất thời im lặng, hay nói đúng hơn là đang sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Mochi, nam thần xuất sắc trong trường, lại tự nhận mình là... gay sao?
Chẳng lẽ, là với... Sal?
Cả hai nam thần SSS… không thể nào?
Tin tức này thật quá sức tưởng tượng. Nhất thời, mọi thứ như sụp đổ, trái tim của các nữ sinh, bao gồm cả Akina, tan nát. Akina lúc này đã kinh ngạc tới mức tắt cả tiếng, hô hấp đình trệ. Cô ngỡ ngàng che tay ngang miệng, rồi chợt trở gót chạy biến. Mochi chỉ biết thở dài...
---
Chả bao lâu sau, cái tin tức long trời lở đất ấy đã nhanh chóng lan ra toàn trường, khiến không ít nữ sinh rơi vào mớ hỗn độn khó tin.
- Anh... nói như vậy thật sao? Ta thật không ngờ đó!
Sal bước song song với Mochi trong Green Garden, cười khổ.
- Tôi cũng đâu còn cách nào khác.
- Cư nhiên, ta... cũng bị cho là không thẳng rồi!
- Không phải là quá tốt sao? Anh sẽ không bị fan truy đuổi nữa.
- Anh không sợ Izu hiểu nhầm sao?
Mochi thoáng im lặng. Anh thở dài:
- Cũng tốt thôi! Tôi và cô ấy, vốn không thể đến với nhau được mà...
- Vậy tại sao anh còn ra sức bồi dưỡng cô ấy?
- Thì... tôi phòng hờ thôi. Đâu ai đoán trước được tương lai. Ngay cả anh, cũng không thể nào tường tận hết, không phải sao?
Sal cười nhẹ:
- Tất nhiên rồi...
Hai chàng trai rảo bước ngang qua bờ hồ, mà không hề biết rằng, gần đấy, đằng sau một lùm cây um tùm xanh mướt, có một bóng dáng nữ sinh tóc tém xinh xắn đang đứng. Nữ sinh ấy cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là cô bạn Miko ngồi bàn sau bàn của hai chàng trai. Cô gái chợt mỉm cười, đôi mắt sáng lên:
- Tớ biết là tớ không nhìn nhầm mà!
---
- Nhớ nha, mọi người! Hai tuần nữa, trường chúng ta sẽ tổ chức một tour du lịch tới biển Shirahama nha, và nhớ, địa điểm là ở lớp trưởng 12A1 nhé!
Dara hào hứng đập tay xuống bàn họp trong Hội phòng, tươi cười thông báo.
Izu dở khóc dở cười:
- Anh lại nữa...
- Thì địa điểm là bán đảo Izu, không phải nhà em sao?
- Đâu ra chứ, anh đùa em hoài! Nhà em không tới mức đại gia thế đâu!
- Vậy sao? - Dara nheo nheo mắt - Vậy hôm nào bọn anh tới thăm nhà em được không?
- H... hả...
Izu thoáng bất ngờ. Boss của 12A12 lại đề nghị tới nhà cô.
Dara - senpai à, anh muốn các fan nữ của anh tìm đốt nhà em sao?
- Cũng không thành vấn đề. Cuối tuần này cả Hội học sinh có thể đến nhà Izu bàn về lộ trình, thời gian chuyến đi biển sắp tới. Sau đó mang kết quả thông báo với cô Nao sau.
Jun nghe tới đó, mắt sáng rỡ:
- Oa, thật sao? Chị nhất định phải chuẩn bị kĩ lưỡng nha, em sẽ tới quậy banh luôn đó.
- Chuyện nhỏ nhặt thôi! - Izu cười khổ - Mà Jun thích bơi lội như thế, hẳn là em đang rất mong chờ chuyến đi này phải không?
- Tất nhiên rồi chị. Chỉ tiếc là anh Sal không có bơi với em được thôi.
- Hớ, sao vậy? Chẳng lẽ...
Izu tròn mắt:
- Sal - kun, cậu không biết bơi sao?
Sal không có phủ nhận. Anh chỉ mỉm cười:
- Tớ vẫn có thể leo núi ngắm cảnh cùng với mọi người mà.
- Không được nha. Cậu phải lo tập bơi đi. Nhiều lúc việc đó có thể cứu bản thân một mạng đấy.
- Đừng lo, Izu - chan! - Sal vẫn vô tư giữ nguyên nụ cười - Tớ không biết bơi, nhưng không có nghĩa là tớ sẽ bị ngộp nếu ở trong nước quá lâu đâu!
- Cậu... lại đùa tớ rồi.
Trong suốt buổi họp, Kofu cũng không có nói tiếng nào, bây giờ mới mở miệng:
- Tiếc thật nhỉ, tớ còn đang định lúc đó sẽ rủ cậu với Mochi - san bơi thi đấy, Sal - san.
Mochi cười nửa miệng:
- Đừng lo, tớ sẽ thi luôn phần của Sal!
Shippo nhắm tít mắt, lắc đầu nguầy nguậy:
- Không chịu đâu, Shippo bơi không có được. Chủ nhân định bỏ Shippo một mình sao?
- Nhóc có thể chơi lượm vỏ sò hay xây lâu đài cát.
Mochi phũ phàng gạt cái tay đang níu áo mình của nhóc hồ ly ra. Shippo chớp mắt, tỏ vẻ tổn thương nặng nề rồi quay mặt vào góc đếm kiến một mình.
Izu dở khóc dở cười. Shippo bí hiểm vào cái ngày tiết lộ khả năng nhận thức Siêu năng lực của mình, cùng với Shippo khi ở trước mặt Mochi hiện giờ, rõ ràng là hai người khác biệt một trời một vực.
Ấy vậy mà người nhà Tian còn phũ phàng hơn. Dara chẳng chút để tâm đến tên nhóc đang ngồi tự kỉ trong góc, thản nhiên thông báo kết thúc cuộc họp. Izu cũng bổ sung thêm:
- Dù sao thì chúng ta vẫn phải tập trung vượt qua kì kiểm tra sắp tới cho tốt, sau đó mới có tinh thần mà đi chơi nha.
---
Buổi họp hôm ấy kết thúc sớm hơn dự tính cả tiếng. Vậy nên Izu quyết định tự cuốc bộ về nhà, không muốn phiền đến chú Toshi đi đón. Dù sao cô cũng đã mười bảy tuổi rồi, đâu còn nhỏ nhắn gì nữa mà cứ phải trông ngóng người tới đón.
Về phần anh Daizu, chừng một hai bữa nữa là anh về nhà. Chẳng biết công việc của anh thế nào rồi. Nghe giọng anh qua điện thoại có vẻ mệt mỏi lắm. Nhiều người hay có suy nghĩ rằng, công việc của những người đứng đầu một tập đoàn, hay một công ty, thường rất nhàn nhã. Thực chất, không phải như vậy. Áp lực trách nhiệm của họ nặng nề hơn cấp dưới khá nhiều. Một tập đoàn có thể tồn tại và phát triển được hay không, phần lớn đều là nhờ vào khả năng phân phối, điều khiển, thực hiện các kế sách kinh doanh của người đứng đầu doanh nghiệp. Càng tìm hiểu sâu về thương trường, Izu lại càng quý anh hơn.
Nghe đâu anh đã tìm được người mẫu rồi, tuy nhiên, vẫn chưa biết rằng đối tác có chấp nhận cô ấy hay không. Dù vậy, nhưng có vẻ như anh Daizu vẫn có ý muốn gặp những thành viên của Hội học sinh.
Có bao giờ anh tò mò thế đâu ta!
Theo Izu nghĩ, người anh muốn gặp, là kẻ đã cả gan ở chung với cô hôm cô gặp nạn ở thang máy, Yan Mochi.
Mải miết suy nghĩ, Izu không biết từ bao giờ mà cô lại bước chân vào một con hẻm vắng. Lúc này, cô mới giật mình. Có lẽ, vừa rồi cô đã rẽ sai hướng. Con hẻm này vẫn thông với đường lộ về nhà, chỉ ngại một điều, nơi này vắng vẻ quá. Hai bên đường toàn là mấy công trình xây dựng dang dở và những cánh đồng um tùm cỏ. Izu có chút ái ngại, nhưng rồi cô vẫn quyết định đi tiếp. Từ chỗ này mà quay ngược lại đường cũ, cũng phải đi qua một đoạn đường vắng vẻ. Bởi vậy, chẳng thà là cứ tiếp tục đi thẳng, tiết kiệm được chút thời gian. Hơn nữa...
- Cô em xinh đẹp, đi đâu mà có mỗi một thân một mình vậy?
Một giọng nói ồm ồm lạ tai chợt vang lên ngay sau lưng.
/262
|