Tận mắt chứng kiến năng lực của cậu cậu thiếu niên lạ mặt, Izu thừa biết rằng cậu chỉ cần hất một cái là cô hun đất ngay lập tức. Tuy nhiên, không hiểu sao, cô vẫn có niềm tin là cậu sẽ không làm hại cô. Cô chẳng biết từ đâu mà cô lại có cái suy nghĩ tự tin như thế nữa, nhưng có vẻ như cậu không định hại cô thật. Cậu ta chỉ lẳng lặng để cô kéo đi. Không biết cậu là con cái nhà ai, có ăn nhầm trái ác quỷ nào không mà lại mạnh khủng bố như thế. Tuy nhiên, nếu cậu ta không vô tình đi ngang đó thì chẳng biết giờ này cô ra sao rồi. Gì thì gì, cậu ta cũng là người ơn của cô, cô chắc chắn sẽ...
- Bỏ ta ra được chưa? Đến đây là đủ xa rồi.
Thiếu niên nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Izu vội vàng buông tay trước khi cậu nổi cáu mà xiên cô.
- A, được rồi. Xin lỗi, chị có làm đau tay em không?
Cậu thiếu niên nhếch môi cười nhạt:
- Chị đoán xem.
Izu cười khổ. Sao đi đâu cô cũng gặp cái dạng người thích cười mỉa người khác như thế chứ?
- Chị đoán là không. Em... mạnh thật!
- Không đến lượt chị khen đâu!
Chàng trai hạ khóe môi xuống, thong thả bước đi:
- Tạm biệt!
- Hớ?
Izu ngớ người, vội vàng chạy theo cậu thiếu niên:
- Kh... khoan đã! Chị có thể... giúp gì cho em không?
- Không đến lượt chị giúp đâu!
- Nhưng mà... em đã cứu chị, chị không thể vô ơn được.
- Ta không có cứu chị. Ta chỉ dạy dỗ những kẻ làm ta khó chịu thôi. Chị còn lằng nhằng thì ta dạy chị luôn đấy!
Izu giật mình, cước bộ chậm lại hẳn. Ngược lại, thiếu niên càng bước nhanh hơn. Izu vội nói với theo:
- Vậy... chị không làm phiền em nữa. Nhưng chị vẫn muốn... nói một lời cảm ơn. Cảm ơn vì em đã cứu chị!
- Không đến lượt chị cảm ơn, Raizusa! - Thiếu niên vẫn thờ ơ.
- Chị... có thể biết tên em không?
Thiếu niên đột ngột dừng lại, nhưng chung quy vẫn không quay đầu, cũng chẳng nói thêm tiếng nào. Izu giật mình ngưng bước:
- Xin lỗi, không đến lượt chị phải không? Nhưng mà... chị không phải Rai hay Raizusa gì nha, chị là Haru Izu...
- Rashu!
- H... hả?
- Tên của ta đó!
Thiếu niên lúc này mới quay lại.
Izu có chút bất ngờ, nhưng rồi cô cúi người một cái:
- Rashu! Dù không biết có tới lượt chị hay không, nhưng chị vẫn... cảm ơn em!
- Muốn cảm ơn ta? Vậy đừng tiết lộ cho ai khác biết chúng ta đã gặp nhau. Chị làm được không?
- Tất... nhiên rồi! - Izu hơi khó hiểu, nhưng vẫn dứt khoát gật đầu.
- Tốt!
Chỉ buông gọn thêm một tiếng, cậu thiếu niên tên Rashu ấy quay lưng đi thẳng một mạch, để lại mình Izu còn đứng tần ngần tại chỗ.
Hôm nay, cô lại gặp thêm một quái nhân rồi!
---
Izu cứ nghĩ mãi về buổi gặp mặt với thiếu niên tên Rashu ấy. Cậu ta trông quen lắm cơ. Bất chợt, cô nhớ ra được một chuyện:
Cậu ta chính là người mà cô đã vô tình lướt qua trong cái lần anh trai đón cô cách đây cả tháng.
Cô tin tưởng vào trí nhớ của mình. Đối với những cá nhân có bề ngoài bắt mắt như thế, cô sẽ không quên dù chỉ gặp một lần. Tuy nhiên, mặc dù chắc rằng mình chưa gặp qua Rashu trước đó, Izu vẫn có cảm giác cực kỳ quen thuộc. Không riêng cậu ta, đối với tất cả thành viên nhà Tian đều như thế, cứ như là mối quan hệ giữa cô và họ không chỉ đơn thuần như cô đang thấy ngay trước mắt.
Cô lại liên tưởng tới bọn họ rồi. Gần đây, cô chẳng hiểu nổi cảm xúc của mình nữa. Lúc nào trong lòng cô cũng có một cơn sóng bồn chồn không yên. Cứ như là... linh cảm về một chuyện gì đó...
Nhưng rồi, cô cũng tặc lưỡi cho qua. Cuộc đời cô, vốn dĩ đã tồn tại lắm điều phi lý rồi. Có thêm một hai chuyện nữa thì đã sao?
Chuyện gì tới cũng phải tới thôi!
Như là chuyện... hôm nay, cô phải về trễ hơn mọi ngày. Cô phải giải quyết chút chuyện xích mích của các nữ sinh ở Kí túc xá. Đến khi xong việc thì trời đã sụp tối từ bao giờ. Izu rảo bước tiến ra cổng trường, tay bấm danh bạ điện thoại nhờ chú Toshi đến đón. Lần trước, cô tự ý đi bộ về nhà khiến chú ấy quýnh quáng hết cả lên. Cô cũng chẳng dám nói gì về chuyện lũ côn đồ chặn đường, nếu không thì có lẽ sau này chú ấy sẽ không dám rời mắt khỏi cô mỗi khi cô ra ngoài mất.
Một cách vô tình, Izu lướt mắt sang bên phải.
Chợt...
Có một tia sáng vừa lóe lên.
Không rõ cụ thể là ở nơi nào, nhưng... chắc chắn là bên đó vừa có ánh sáng lóe lên.
Izu giật mình đứng lại đó, nheo mắt.
- Vừa rồi... là gì vậy?
Cô tập trung lại, những vòng xoáy trong mắt cô bắt đầu chuyển động. Nhãn lực theo đà phóng đến nơi xa tít đằng kia. Cho đến khi Izu quan sát được rõ nơi ấy, cũng là lúc cô cảm thấy tay chân như bủn rủn. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Và mồ hôi... bắt đầu kết giọt chảy từ hai bên thái dương xuống cằm.
Tại đó, một khu khuôn viên tương đối rộng và khuất với những tán cây lớn bên cạnh trường...
Có một người khoác áo choàng trắng toát đang phật gió. Đối diện là những cụm khói đen ngoằn ngoèo, ẩn hiện hai đốm đỏ rực cháy như một đôi mắt đang khát máu.
Những điều đó chưa phải là tất cả. Điều khiến Izu run sợ, chính là thằng nhóc nhỏ xíu khoảng hai, ba tuổi ngồi bên vai bóng người màu trắng kia. Nó có tai, và đuôi cáo... màu cam...
Khuôn mặt trắng trẻo, và...
Một chuỗi day chuyền nanh thú.
Nó... giống hệt nhóc hồ ly trong những giấc mơ của Izu.
- Sao... sao có thể...
Izu thở dốc, cảm thấy không thể tin vào mắt mình.
Nếu nó đúng là tiểu hồ ly trong mơ, vậy người áo choàng trắng kia lẽ nào lại là... anh ta?
Họ... thật sự tồn tại sao?
Izu cắn răng tự nhéo mình một cái.
Đau!
Như vậy, cô không hề nằm mơ. Thứ cô đang thấy trước mắt, là sự thật.
Chắc chắn... là sự thật.
Anh ta... có tồn tại.
Anh đang ở ngay trong tầm quan sát phi thường của cô đây.
Và cô, muốn gặp anh ta!
Khát khao mạnh mẽ được gặp người trong mộng, dù chỉ một lần.
Không cần biết sau đó sẽ thế nào, nhưng nếu có thể được gặp người đó, Izu sẽ không ngần ngại mà nắm lấy cơ hội.
Cô trở gót chạy vụt về phía ấy, quên hẳn việc về nhà. Cô ráo riết chạy mãi, trong lòng thầm than thở vì sao trường mình lại rộng đến thế.
Mãi một lúc, cô mới tới được ranh giới của trường - một bức tường dày kiên cố cao không dưới mười mét. Gần đó, có một cánh cửa sắt cũng kiên cố không kém với những chấn song vừa to vừa chằng chằng chịt.
Izu cắn răng. Đừng hòng cô chịu thua những thứ này.
Cô nhất định phải gặp anh ta.
Và rồi, bỏ đi luật lệ trường, bỏ cả cái chức danh Hội trưởng Hội học sinh gương mẫu, Izu đeo cặp trên vai, bắt đầu bám lên các chấn song mà leo lên.
Cô thoáng ngạc nhiên. Không ngờ thể lực của mình tốt đến vậy. Thành quả tập luyện thể lực trong suốt thời gian qua quả là không tệ chút nào. Chỉ cần cố gắng giữ chặt song sắt, dùng lực một chút, không lâu sau cô đã leo qua được bên kia.
Lần xuống gần tới đất, cô thả tay đáp một cách nhẹ nhàng. Toan quay đầu chạy tiếp, bất giác cô chú ý đến một vật nhỏ xíu màu vàng nằm lăn lóc bên kia cánh cửa.
Vịt bông!
Chú vịt bông mà Mochi đã tặng cho cô.
Izu tá hỏa thầm trách bản thân sao quá hậu đậu. Cô không muốn bỏ nó lại. Nhưng bây giờ phải làm thế nào?
Chẳng lẽ lại phải leo qua lại?
Nhưng bên này có vẻ khó leo hơn bên kia. Chỗ đặt chân quá nhỏ. Những ngón tay của cô cũng đỏ cả lên rồi. Chưa kể, nếu bị bắt gặp thì cô phải làm thế nào đây?
Chẳng lẽ chạy vòng từ cửa trước vô.
Nhưng mà... xa lắm đó.
Còn thiên thần ở đằng kia nữa, cô phải chọn bên nào đây?
Izu mím môi, định quay đi, nhưng rồi cô chợt quan sát kĩ lại. Vị trí của vịt bông cũng không xa. Qua khe hở dưới cánh cửa, nếu cố gắng một chút, cô có thể với tới được, huống chi tay cô lại rất mảnh mai.
Vất cặp sang một bên, Izu không ngại dơ, cúi hắn xuống, bắt đầu đưa tay qua khe cửa, cố với tới món đồ xinh xắn ấy.
- Quái, đâu ta? Sao xa quá vậy?
- Một chút nữa thôi, cố lên nào?
- Gần được rồi, vịt bông, chị đến đây. Em... đến với chị đi. Đau tay rồi.
Những ngón tay thon dài trắng muốt của Izu cơ hồ gần nắm được cái cánh nhỏ xíu của chú vịt bông...
Bất ngờ...
Cánh tay mảnh mai của cô bị giữ chặt bởi một bàn tay cứng như thép nguội.
Vịt bông cũng bị lấy mất.
Izu kinh hoảng suýt nữa đã hét lên, nhưng rồi cô kìm lại được khi chợt nhận ra người quen:
- A... Dara... - senpai!
Người vừa đến, chính là Tian Dara. Dung mạo thanh tú đặc biệt ấy khiến của anh không thể lầm lẫn với ai khác được.
- Bỏ ta ra được chưa? Đến đây là đủ xa rồi.
Thiếu niên nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Izu vội vàng buông tay trước khi cậu nổi cáu mà xiên cô.
- A, được rồi. Xin lỗi, chị có làm đau tay em không?
Cậu thiếu niên nhếch môi cười nhạt:
- Chị đoán xem.
Izu cười khổ. Sao đi đâu cô cũng gặp cái dạng người thích cười mỉa người khác như thế chứ?
- Chị đoán là không. Em... mạnh thật!
- Không đến lượt chị khen đâu!
Chàng trai hạ khóe môi xuống, thong thả bước đi:
- Tạm biệt!
- Hớ?
Izu ngớ người, vội vàng chạy theo cậu thiếu niên:
- Kh... khoan đã! Chị có thể... giúp gì cho em không?
- Không đến lượt chị giúp đâu!
- Nhưng mà... em đã cứu chị, chị không thể vô ơn được.
- Ta không có cứu chị. Ta chỉ dạy dỗ những kẻ làm ta khó chịu thôi. Chị còn lằng nhằng thì ta dạy chị luôn đấy!
Izu giật mình, cước bộ chậm lại hẳn. Ngược lại, thiếu niên càng bước nhanh hơn. Izu vội nói với theo:
- Vậy... chị không làm phiền em nữa. Nhưng chị vẫn muốn... nói một lời cảm ơn. Cảm ơn vì em đã cứu chị!
- Không đến lượt chị cảm ơn, Raizusa! - Thiếu niên vẫn thờ ơ.
- Chị... có thể biết tên em không?
Thiếu niên đột ngột dừng lại, nhưng chung quy vẫn không quay đầu, cũng chẳng nói thêm tiếng nào. Izu giật mình ngưng bước:
- Xin lỗi, không đến lượt chị phải không? Nhưng mà... chị không phải Rai hay Raizusa gì nha, chị là Haru Izu...
- Rashu!
- H... hả?
- Tên của ta đó!
Thiếu niên lúc này mới quay lại.
Izu có chút bất ngờ, nhưng rồi cô cúi người một cái:
- Rashu! Dù không biết có tới lượt chị hay không, nhưng chị vẫn... cảm ơn em!
- Muốn cảm ơn ta? Vậy đừng tiết lộ cho ai khác biết chúng ta đã gặp nhau. Chị làm được không?
- Tất... nhiên rồi! - Izu hơi khó hiểu, nhưng vẫn dứt khoát gật đầu.
- Tốt!
Chỉ buông gọn thêm một tiếng, cậu thiếu niên tên Rashu ấy quay lưng đi thẳng một mạch, để lại mình Izu còn đứng tần ngần tại chỗ.
Hôm nay, cô lại gặp thêm một quái nhân rồi!
---
Izu cứ nghĩ mãi về buổi gặp mặt với thiếu niên tên Rashu ấy. Cậu ta trông quen lắm cơ. Bất chợt, cô nhớ ra được một chuyện:
Cậu ta chính là người mà cô đã vô tình lướt qua trong cái lần anh trai đón cô cách đây cả tháng.
Cô tin tưởng vào trí nhớ của mình. Đối với những cá nhân có bề ngoài bắt mắt như thế, cô sẽ không quên dù chỉ gặp một lần. Tuy nhiên, mặc dù chắc rằng mình chưa gặp qua Rashu trước đó, Izu vẫn có cảm giác cực kỳ quen thuộc. Không riêng cậu ta, đối với tất cả thành viên nhà Tian đều như thế, cứ như là mối quan hệ giữa cô và họ không chỉ đơn thuần như cô đang thấy ngay trước mắt.
Cô lại liên tưởng tới bọn họ rồi. Gần đây, cô chẳng hiểu nổi cảm xúc của mình nữa. Lúc nào trong lòng cô cũng có một cơn sóng bồn chồn không yên. Cứ như là... linh cảm về một chuyện gì đó...
Nhưng rồi, cô cũng tặc lưỡi cho qua. Cuộc đời cô, vốn dĩ đã tồn tại lắm điều phi lý rồi. Có thêm một hai chuyện nữa thì đã sao?
Chuyện gì tới cũng phải tới thôi!
Như là chuyện... hôm nay, cô phải về trễ hơn mọi ngày. Cô phải giải quyết chút chuyện xích mích của các nữ sinh ở Kí túc xá. Đến khi xong việc thì trời đã sụp tối từ bao giờ. Izu rảo bước tiến ra cổng trường, tay bấm danh bạ điện thoại nhờ chú Toshi đến đón. Lần trước, cô tự ý đi bộ về nhà khiến chú ấy quýnh quáng hết cả lên. Cô cũng chẳng dám nói gì về chuyện lũ côn đồ chặn đường, nếu không thì có lẽ sau này chú ấy sẽ không dám rời mắt khỏi cô mỗi khi cô ra ngoài mất.
Một cách vô tình, Izu lướt mắt sang bên phải.
Chợt...
Có một tia sáng vừa lóe lên.
Không rõ cụ thể là ở nơi nào, nhưng... chắc chắn là bên đó vừa có ánh sáng lóe lên.
Izu giật mình đứng lại đó, nheo mắt.
- Vừa rồi... là gì vậy?
Cô tập trung lại, những vòng xoáy trong mắt cô bắt đầu chuyển động. Nhãn lực theo đà phóng đến nơi xa tít đằng kia. Cho đến khi Izu quan sát được rõ nơi ấy, cũng là lúc cô cảm thấy tay chân như bủn rủn. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Và mồ hôi... bắt đầu kết giọt chảy từ hai bên thái dương xuống cằm.
Tại đó, một khu khuôn viên tương đối rộng và khuất với những tán cây lớn bên cạnh trường...
Có một người khoác áo choàng trắng toát đang phật gió. Đối diện là những cụm khói đen ngoằn ngoèo, ẩn hiện hai đốm đỏ rực cháy như một đôi mắt đang khát máu.
Những điều đó chưa phải là tất cả. Điều khiến Izu run sợ, chính là thằng nhóc nhỏ xíu khoảng hai, ba tuổi ngồi bên vai bóng người màu trắng kia. Nó có tai, và đuôi cáo... màu cam...
Khuôn mặt trắng trẻo, và...
Một chuỗi day chuyền nanh thú.
Nó... giống hệt nhóc hồ ly trong những giấc mơ của Izu.
- Sao... sao có thể...
Izu thở dốc, cảm thấy không thể tin vào mắt mình.
Nếu nó đúng là tiểu hồ ly trong mơ, vậy người áo choàng trắng kia lẽ nào lại là... anh ta?
Họ... thật sự tồn tại sao?
Izu cắn răng tự nhéo mình một cái.
Đau!
Như vậy, cô không hề nằm mơ. Thứ cô đang thấy trước mắt, là sự thật.
Chắc chắn... là sự thật.
Anh ta... có tồn tại.
Anh đang ở ngay trong tầm quan sát phi thường của cô đây.
Và cô, muốn gặp anh ta!
Khát khao mạnh mẽ được gặp người trong mộng, dù chỉ một lần.
Không cần biết sau đó sẽ thế nào, nhưng nếu có thể được gặp người đó, Izu sẽ không ngần ngại mà nắm lấy cơ hội.
Cô trở gót chạy vụt về phía ấy, quên hẳn việc về nhà. Cô ráo riết chạy mãi, trong lòng thầm than thở vì sao trường mình lại rộng đến thế.
Mãi một lúc, cô mới tới được ranh giới của trường - một bức tường dày kiên cố cao không dưới mười mét. Gần đó, có một cánh cửa sắt cũng kiên cố không kém với những chấn song vừa to vừa chằng chằng chịt.
Izu cắn răng. Đừng hòng cô chịu thua những thứ này.
Cô nhất định phải gặp anh ta.
Và rồi, bỏ đi luật lệ trường, bỏ cả cái chức danh Hội trưởng Hội học sinh gương mẫu, Izu đeo cặp trên vai, bắt đầu bám lên các chấn song mà leo lên.
Cô thoáng ngạc nhiên. Không ngờ thể lực của mình tốt đến vậy. Thành quả tập luyện thể lực trong suốt thời gian qua quả là không tệ chút nào. Chỉ cần cố gắng giữ chặt song sắt, dùng lực một chút, không lâu sau cô đã leo qua được bên kia.
Lần xuống gần tới đất, cô thả tay đáp một cách nhẹ nhàng. Toan quay đầu chạy tiếp, bất giác cô chú ý đến một vật nhỏ xíu màu vàng nằm lăn lóc bên kia cánh cửa.
Vịt bông!
Chú vịt bông mà Mochi đã tặng cho cô.
Izu tá hỏa thầm trách bản thân sao quá hậu đậu. Cô không muốn bỏ nó lại. Nhưng bây giờ phải làm thế nào?
Chẳng lẽ lại phải leo qua lại?
Nhưng bên này có vẻ khó leo hơn bên kia. Chỗ đặt chân quá nhỏ. Những ngón tay của cô cũng đỏ cả lên rồi. Chưa kể, nếu bị bắt gặp thì cô phải làm thế nào đây?
Chẳng lẽ chạy vòng từ cửa trước vô.
Nhưng mà... xa lắm đó.
Còn thiên thần ở đằng kia nữa, cô phải chọn bên nào đây?
Izu mím môi, định quay đi, nhưng rồi cô chợt quan sát kĩ lại. Vị trí của vịt bông cũng không xa. Qua khe hở dưới cánh cửa, nếu cố gắng một chút, cô có thể với tới được, huống chi tay cô lại rất mảnh mai.
Vất cặp sang một bên, Izu không ngại dơ, cúi hắn xuống, bắt đầu đưa tay qua khe cửa, cố với tới món đồ xinh xắn ấy.
- Quái, đâu ta? Sao xa quá vậy?
- Một chút nữa thôi, cố lên nào?
- Gần được rồi, vịt bông, chị đến đây. Em... đến với chị đi. Đau tay rồi.
Những ngón tay thon dài trắng muốt của Izu cơ hồ gần nắm được cái cánh nhỏ xíu của chú vịt bông...
Bất ngờ...
Cánh tay mảnh mai của cô bị giữ chặt bởi một bàn tay cứng như thép nguội.
Vịt bông cũng bị lấy mất.
Izu kinh hoảng suýt nữa đã hét lên, nhưng rồi cô kìm lại được khi chợt nhận ra người quen:
- A... Dara... - senpai!
Người vừa đến, chính là Tian Dara. Dung mạo thanh tú đặc biệt ấy khiến của anh không thể lầm lẫn với ai khác được.
/262
|