Vốn dĩ Bành Vũ tưởng rằng trải qua một hồi phong ba nho nhỏ, cuộc sống của anh sẽ lại yên tĩnh, nhưng có vẻ ông trời thích trêu ngươi, cứ lấy việc đùa cợt anh làm niềm vui.
Sau vài ngày tĩnh lặng trôi qua, nữ giảng viên trong văn phòng báo rằng ngoài kia có cậu sinh viên ưa nhìn đến tìm anh, anh hơi kinh ngạc.
—- Lúc này còn ai tìm đây?
Bước ra ngoài cửa, Bành Vũ nhìn thấy một nam sinh viên khoảng mười tám mười chín tuổi đứng chờ ở đó.
Làn da trắng nõn, vóc người bình thường, không gầy quá cũng không tráng quá, tia sáng vàng nhạt buổi sớm chiếu rọi lên người y, khiến y trở nên rạng rỡ như vị thánh trong giáo đường. Cậu trai thấy Bành Vũ đi ra, bèn nhìn anh nở một nụ cười nhợt nhạt. Không hiểu sao Bành Vũ cảm giác sởn cả tóc gáy, anh cứ ngỡ chỉ là ảo giác, vì đại khái gần đây hay thức đêm soạn bài đến kiệt sức.
“Anh là Bành Vũ?” Giọng nói cậu trai hơi khàn, hình như…… nguyên nhân là vì rất ít khi mở miệng nói chuyện.
“Ừ, cậu là?” Anh nhíu mày, không cần phải ráng nhớ cũng biết mình vốn chẳng quen chàng trai trước mặt này. Anh không dám nói mình có được thiên phú đã gặp qua là sẽ không quên, nhưng người có phong cách trầm tĩnh lại lộ vẻ quỷ dị như vậy nếu anh đã gặp hẳn phải có chút ấn tượng gì rồi.
“Tôi tên Lam Bác.” Cậu trai nói xong dừng một lúc, nụ cười trên mặt càng sâu, “Ôn Gia là cậu ba của tôi.”
Ôn Gia? Bành Vũ thật kinh ngạc, cháu trai tên kia tại sao lại xuất hiện nơi này?
Vẻ mặt bất ngờ của anh đang bị Ôn Gia thu vào trong mắt, cậu trai vẫn cười nhẹ yếu ớt như cũ, độ nóng nơi đáy mắt đã sớm giảm đi, “À, cậu ba của tôi có xung đột với gia đình, rồi cậu chuyển nhà đi tôi không cách nào tìm được cậu, bà ngoại tôi rất lo lắng.”
“Thì ra là vậy? Hèn chi gần đây ngày nào cũng qua nhà tôi ăn chùa.” Bành Vũ buông xuống cảnh giác, “Có điều tôi cũng chẳng biết nhà hắn ở đâu, hay là cậu đi hỏi bạn bè hắn xem sao.”
“Thật cám ơn anh.” Thái độ cậu bé cực kỳ có giáo dục, “Đợt này cậu ba vẫn không về nhà, tôi cũng mới bay về từ nước ngoài, nếu có lúc nào rảnh tôi mời anh ăn bữa cơm được chứ?” Lời mời như vậy không ai nỡ từ chối, huống hồ trò chuyện với một chàng trai lịch sự lễ phép hẳn sẽ vô cùng thú vị.
Nhận được hồi đáp, cậu trai vui vẻ nở nụ cười, “Tôi rất vui, nhưng mong anh đừng nói cậu tôi biết rằng tôi đến tìm anh, nếu không cậu nhất định sẽ mắng tôi xối xả mất.”
“Được.” Bành Vũ không suy nghĩ nhiều, ngược lại tính tình Ôn Gia anh cũng đoán được bảy tám phần. Người không biết nhất định cho rằng hắn là một quý ông hòa nhã, sau khi hiểu rõ sẽ nhận ra thực chất hắn chỉ là tên vô lại! Lưu manh giả danh trí thức.
“Vậy tôi xin tạm biệt trước.” Thân thiện một câu xong, cậu trai rời đi mang theo ý cười sung sướng đến cực điểm.
Về đến nhà, Bành Vũ ném sự việc này ra sau đầu, cho đến khi nhìn thấy Ôn Gia ngồi phịch trên sô pha không chút hình tượng mới đột nhiên nghĩ tới.
“Bành Vũ…… cuối cùng anh đã về?” Cái bụng lép kẹp của ai kia đang kêu gào ngắc ngoải, vừa thấy Bành Vũ thì như gặp được đấng cứu thế.
“Cục cưng ơi, cục cưng nhỏ của tôi ơi, anh rốt cục đã trở về, anh biết tôi chờ đợi bao lâu rồi không?! Anh có biết anh chính là nguồn nước tưới lên con tim khô héo của tôi (lấp đầy bụng tôi)” Người nào đó đang tình cảm dạt dào. Bành Vũ làm như không nghe không thấy, từ sau sự kiện ngày ấy, quan hệ giữa họ không biết tại sao lại trở nên thế này. Trên mức tình bạn, dưới mức người yêu.
“Sao cậu lại đến đây? Cậu……” Có biết cháu trai cậu đang tìm kiếm không? Lời vừa chực ra khỏi miệng thì đầu lưỡi anh cuốn lại rồi nuốt xuống. Bành Vũ sực nhớ mình đã đáp ứng cậu trai trẻ kia.
Ôn Gia làm ra bộ dáng Tây tử phủng tâm, “Anh ghét bỏ tôi ư?” Nói xong, dùng tay vỗ bép bép xuống bụng, “Ôi, không ngờ cũng có ngày tôi đây bị thất sủng.” (Tây tử phủng tâm: tương truyền thời Xuân Thu, mỹ nữ Tây Thi bị bệnh tim, thường xuyên bưng tim mà nhăn mặt, nhưng vẫn giữ được vẻ xinh đẹp. Sau này người ta lấy cụm từ “Tây tử phủng tâm” để chỉ những mỹ nữ dù mang bệnh vẫn xinh đẹp.) mắc ói với lão Ôn Gia =.=
Cậu thật sự nghĩ mình đẹp sao! Người gặp người mê? Ôn Gia không để ý vẫn làm bộ dạng mỹ nữ ỏng ẹo, Bành Vũ tự hỏi không biết phải đói bụng quá sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh không.
“Đúng rồi, xe buýt của Tiểu Quách sắp đưa nó về đến nơi rồi, cậu giúp tôi xuống đón nó, tôi đi rửa rau.”
“Không thành vấn đề!” Hai mắt Ôn Gia phát sáng, động tác nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên sô pha.
“Sầm” một tiếng, cánh cửa mở rồi lại đóng, Bành Vũ bất đắc dĩ nhìn bóng lưng rời đi vội vã của Ôn Gia, anh thầm nghĩ: cái tên này càng lúc càng quá đáng, cứ tự nhiên như nhà mình. Sau đó anh xoay người lấy ra bó rau tươi trong tủ lạnh rồi bước vào nhà bếp. Mà cái người bị đánh giá là quá đáng, hiện sau khi xuống khỏi lầu hai, đang làm nhiệm vụ theo thói quen, đi về hướng giao lộ bên kia đường, —- trước lạ sau quen, đã từng theo Bành Vũ đi qua một lần nên cứ thế mà làm —- vừa lúc nhìn thấy xe buýt của trường dừng lại nơi đó, lúc hắn đến gần, Bành Tiểu Quách đã đeo cặp xách xông tới trước mặt.
“Cháu không cần chú đón đâu.” Đứa nhỏ bĩu môi ghét bỏ. Ôn Gia thấy vậy hận nghiến răng trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười bảo, “Cháu là đứa bé thật đáng yêu (biệt nữu).”
“Chứ sao ạ!” Gật đầu, Bành Tiểu Quách mặt không chút đỏ nói, “Chú ơi, chú cười trông rất giống cái ông quái dị ở trước cửa trường học hay dụ dỗ cháu ấy ạ, ông ta thường lừa gạt bắt cóc những đứa trẻ dễ thương như cháu.”
Xì, thằng quỷ này dễ thương chỗ nào chứ? Bắt cóc được mi chắc phải đoản mệnh mười mấy năm rồi! Thứ Ôn Gia ghét nhất là trẻ con, đặc biệt sau khi nuôi dưỡng ra thằng biến thái như Lam Bác. Thế nhưng, hắn tuyệt đối không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì trên mặt, hắn vẫn còn muốn ăn chực nhà Bành Vũ dài dài. Trưng ra một khuôn mặt ông chú tốt đẹp, Ôn Gia xoa nhẹ đầu Tiểu Quách mấy lần như bạn thân với nhau. Trời mới biết, lúc này hắn khao khát muốn chà đạp tên quỷ nhỏ dữ dội đến mức nào.
Ở phương diện nào đó, tính cảnh giác của trẻ con còn nhạy cảm hơn cả người lớn, cậu bé có vẻ nhận ra tiếng gào thét ẩn bên trong nụ cười giả tạo của Ôn Gia.
“Này, cháu chạy như vậy làm gì?!”
Bất thình lình, Bành Tiểu Quách vụt chạy bay đi như một con thỏ bị làm cho kinh hãi. Ôn Gia giật mình, vội đuổi theo sau.
Đứa quỷ nhỏ này, chẳng lẽ không biết hắn đã già, chạy hết nổi rồi sao?! Quan trọng hơn là……
“Thằng nhỏ thối kia, vết thương cháu còn chưa lành đấy!” Nếu Bành Tiểu Quách bị thương khi ở cạnh hắn, Bành Vũ sẽ nghĩ gì ha! Anh nhất định sẽ xử đẹp hắn!
May là, đứa nhỏ chạy thế nào cũng không thắng được người lớn —- hơn nữa trên chân còn có vết thương —- đương nhiên Ôn Gia sẽ nhanh chóng bắt kịp.
“Thằng tổ tông, tôi xin cháu yên lặng nghe lời một chút được không?” Ôn Gia ôm lấy Bành Tiểu Quách vào trong ngực, một tay ôm, một tay kéo ống quần cậu lên, nhẹ nhàng nhấn một hồi, “Đau không?”
“A……” Bành Tiểu Quách mím hai cánh môi lại thật chặt, sau đó mới nhỏ giọng nói, “Hơi hơi.”
Hơi hơi? Xin cháu đấy, hơi hơi đã có khả năng gặp sự cố rồi, “Đợi cơm nước xong bảo Bành Vũ đưa cháu đến phòng khám đông y xem thử. Nếu không sau này lỡ bị què coi ai dám gả cho cháu.”
“Không được!” Bành Tiểu Quách dùng giọng nói giòn tan để từ chối. Nhân lúc Ôn Gia chưa nổi giận liền bổ sung, “Chú mau đưa cháu về ạ, Tiểu Quách sợ chú Bành lo lắng.”
Động tác trên tay dừng lại, Ôn Gia nâng gương mặt nhỏ nhắn kia lên, “Tôi có từng nói qua rằng cháu đôi khi rất dễ thương chưa?”
“Chú Bành bảo Tiểu Quách đáng yêu nhất, Tiểu Quách cũng cảm thấy Tiểu Quách rất đáng yêu.” Bành Tiểu Quách trả lời như chuyện đương nhiên, hiện tại thế giới quan của cậu chỉ xoay quanh Bành Vũ, bất cứ điều gì anh nói, cậu đều cho là chân lý không mảy may nghi ngờ.
“……” Ôn Gia cạn lời. Thằng quỷ nhỏ này mỗi lần rắm thối so với hắn còn mất mặt mũi hơn nhiều.
Hai người ngồi xổm nhìn nhau, vẻ mặt thể hiện rõ bọn họ ở bên nhau là vui vẻ thế nào.
Lúc này, Ôn Gia không biết hành tung của hắn đã sớm bị người khác nắm chắc trong lòng bàn tay. Tuy hắn đã chuyển nhà, nhưng ngày nay khoa học kỹ thuật tiến bộ, thuê một thám tử tư điều tra là chuyện rất dễ dàng. Dù sao hắn cũng không thể không bước chân ra khỏi cửa.
Hiện tại Lam Bác đang ngồi ở vị trí có thể quan sát được Ôn Gia, đây là quán cà phê, y tựa hồ nhàn nhã giống như tất cả những vị khách khác trong quán, trước mặt bày một chiếc máy tính xách tay. Điều duy nhất không giống là vẻ mặt, u ám như bị bao phủ bởi một tầng mây đen.
Tại sao luôn có người cướp hắn khỏi tay y? Bất luận như thế nào nụ cười kia vẫn luôn ngự trị trong tim y, đều là hắn! Tất cả những người / sự vật / sự việc mà y khao khát tại sao mãi mãi vẫn không đạt được?
Bành Vũ nằm không trúng đạn chẳng hề biết quan hệ giữa anh và Ôn Gia đang bị người kia theo dõi, lý tưởng có một cuộc sống yên bình càng lúc càng xa tầm tay anh.
Cho dù Hứa Minh Trạch có thể sẽ không dây dưa quẩn quanh anh nữa, nhưng chỉ cần một kẻ điên như Lam Bác cũng đủ làm rối loạn cuộc sống của anh rồi.
***
Một số người mỗi khi lên cơn điên là chính xác với danh xưng kẻ điên, họ không còn lý trí, chỉ biết phá hoại và hủy diệt. Mà đẳng cấp thấp hay cao khác nhau ở chỗ người dùng đầu óc, người lại dốc hết toàn bộ bản năng và thú tính của mình.
Bành Vũ tỉnh lại, anh chỉ thấy một vùng tối tăm mờ mịt, đôi mắt bị bịt kín, hoàn toàn không chút ánh sáng lọt vào. Nhưng anh có thể cảm nhận được mình đang nằm trên một nền xi măng.
Bị bỏ thuốc rồi, đây là phản ứng của anh sau ý nghĩ đầu tiên.
Anh lắng nghe động tĩnh xung quanh một hồi, lại phát hiện nơi đây không có ai khác.
Nếu dựa vào tình huống trong tiểu thuyết, có khả năng anh bị giam trong một nhà xưởng bỏ hoang hoặc căn nhà cũ nát nào đó. Nhưng xúc giác truyền đến từ bàn tay đang áp lên sàn nói cho anh biết, không thể nào, anh đang trong một gian phòng.
Bành Vũ cố gắng cử động, nhưng cơ thể bị ảnh hưởng của thuốc mê không thể làm được gì. Anh cũng không ráng giãy dụa nữa, trước hết phải suy nghĩ ra biện pháp, chờ hiệu ứng thuốc tan đi. Có thể tưởng tượng đầu óc anh không bị thuốc mê tác động, khi nghe tiếng bước chân từ xa dần dần lại gần, anh vội giả vờ bất động (vốn là không nhúc nhích được, cho nên không phải việc khó gì.)
“Vẫn chưa tỉnh à?” Giọng nói bên tai cất lên nghe vô cùng quen thuộc, “Vậy nếu cắm vào người anh một con dao thì sao?”
“Đừng!” Hảo hán bất ngận nhãn tiền (Chỉ người thông minh có thể thức thời, tạm né tránh tình cảnh bất lợi, miễn cho chịu thiệt chịu nhục), đại trượng phu co được dãn được.
“Hóa ra tỉnh rồi.” Người cất giọng lộ rõ ý mừng rỡ trong lời nói. Bành Vũ không vui nổi vì khi trùm mắt được mở, anh nhìn rõ ràng người trước mặt mình.
“Lam Bác?”
“Vâng, anh còn nhớ tôi sao.”
“……”
Nếu không phải đang trong tình cảnh trớ trêu này, có lẽ Bành Vũ sẽ rất vui khi gặp y.
Chơi trò mèo vờn chuột, Lam Bác thích nhất là thấy con mồi phải giãy dụa dưới móng vuốt của mình. Những lúc như thế này, hết thảy oán hận ganh ghét dồn nén trong lòng y mới có thể phát tiết.
—- Không ai được phép cướp Ôn Gia của y, ngay cả chính Ôn Gia cũng không được.
Bệnh tình của y, cố chấp hy vọng Ôn Gia chỉ để mắt đến duy nhất mình y. Ôn Gia là chất dinh dưỡng khiến y tồn tại, thực vật không còn dưỡng chất, kết cục cuối cùng chỉ có tử vong.
“Tại sao các người lại giành giật cậu ba với tôi.” Lam Bác suy sụp thấp giọng lầm bầm nói, con ngươi đen tuyền trở nên mơ màng, như thể bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng. Bành Vũ nhìn, anh sởn cả tóc gáy, cảm giác này thấy thế nào cũng là điềm báo trước một màn điên loạn.
Khi Ôn Gia nhận được điện thoại của cháu trai mình, hắn thoáng kinh ngạc một hồi —- rõ ràng đã đổi số —- nhưng lập tức không quan trọng nữa, hắn từng thay đổi không phải là trăm số thì chí ít cũng hai mươi mấy, lần cuối lâu lắm rồi không ai gọi đến.
“Lam Bác, mày muốn gì?”
“Cậu ba.” Nghe chất giọng từ tính trầm sâu trong cổ họng gọi tên mình bên kia đầu dây, Lam Bác kích động suýt buông điện thoại. Cả người run rẩy như triệu chứng bệnh điên giai đoạn cuối.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng một chàng trai đẹp đẽ biến thành bộ dạng này, vẫn là hơi chướng mắt.
“Chuyện gì mau nói đi?” Đối với cháu trai hắn, Ôn Gia thật hết cách.
“Cậu ba, anh còn muốn trốn đến lúc nào?”
“Lam Bác!” Ôn Gia lạnh lùng quát lớn, sau đó dịu giọng lại ôn tồn nói, “Tao là cậu của mày đấy.”
“Mặc kệ! Em mặc kệ, cậu ba, anh là của Lam Bác!!” Âm thanh bỗng dưng cao vút lên quãng tám —- Bành Vũ và Ôn Gia cùng kinh hồn bạt vía —- bất thình lình, y lại trở nên nhẹ nhàng, thì thầm một cách dịu dàng như tình nhân, “Em biết rõ rằng cậu ba sợ ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta, nhưng sẽ ổn nhanh thôi, để em giết sạch bọn họ thì không sợ ai nhìn nữa. Rồi đến lúc trong mắt cậu ba chỉ có Lam Bác, thật tốt……”
“Mày muốn làm gì?” Ôn Gia nghe cháu trai hắn nói thì sợ đến ba hồn bay mất sáu phách.
“Bành Vũ, anh thích anh ta đúng không? Không được nha, anh chỉ có thể nhìn Lam Bác em đây, bất cứ ai cướp đi ánh mắt anh đều phải chết!” Y cố tình nhấn mạnh hai chữ “phải chết” thật nặng nề.
Ôn Gia nghe xong, lập tức đứng lên từ băng ghế, “Lam Bác nghe lời cậu ba, đừng làm chuyện ngu xuẩn!” Vừa nói hắn vừa vụt chạy khỏi văn phòng, xông thẳng vào thang máy.
Sau vài ngày tĩnh lặng trôi qua, nữ giảng viên trong văn phòng báo rằng ngoài kia có cậu sinh viên ưa nhìn đến tìm anh, anh hơi kinh ngạc.
—- Lúc này còn ai tìm đây?
Bước ra ngoài cửa, Bành Vũ nhìn thấy một nam sinh viên khoảng mười tám mười chín tuổi đứng chờ ở đó.
Làn da trắng nõn, vóc người bình thường, không gầy quá cũng không tráng quá, tia sáng vàng nhạt buổi sớm chiếu rọi lên người y, khiến y trở nên rạng rỡ như vị thánh trong giáo đường. Cậu trai thấy Bành Vũ đi ra, bèn nhìn anh nở một nụ cười nhợt nhạt. Không hiểu sao Bành Vũ cảm giác sởn cả tóc gáy, anh cứ ngỡ chỉ là ảo giác, vì đại khái gần đây hay thức đêm soạn bài đến kiệt sức.
“Anh là Bành Vũ?” Giọng nói cậu trai hơi khàn, hình như…… nguyên nhân là vì rất ít khi mở miệng nói chuyện.
“Ừ, cậu là?” Anh nhíu mày, không cần phải ráng nhớ cũng biết mình vốn chẳng quen chàng trai trước mặt này. Anh không dám nói mình có được thiên phú đã gặp qua là sẽ không quên, nhưng người có phong cách trầm tĩnh lại lộ vẻ quỷ dị như vậy nếu anh đã gặp hẳn phải có chút ấn tượng gì rồi.
“Tôi tên Lam Bác.” Cậu trai nói xong dừng một lúc, nụ cười trên mặt càng sâu, “Ôn Gia là cậu ba của tôi.”
Ôn Gia? Bành Vũ thật kinh ngạc, cháu trai tên kia tại sao lại xuất hiện nơi này?
Vẻ mặt bất ngờ của anh đang bị Ôn Gia thu vào trong mắt, cậu trai vẫn cười nhẹ yếu ớt như cũ, độ nóng nơi đáy mắt đã sớm giảm đi, “À, cậu ba của tôi có xung đột với gia đình, rồi cậu chuyển nhà đi tôi không cách nào tìm được cậu, bà ngoại tôi rất lo lắng.”
“Thì ra là vậy? Hèn chi gần đây ngày nào cũng qua nhà tôi ăn chùa.” Bành Vũ buông xuống cảnh giác, “Có điều tôi cũng chẳng biết nhà hắn ở đâu, hay là cậu đi hỏi bạn bè hắn xem sao.”
“Thật cám ơn anh.” Thái độ cậu bé cực kỳ có giáo dục, “Đợt này cậu ba vẫn không về nhà, tôi cũng mới bay về từ nước ngoài, nếu có lúc nào rảnh tôi mời anh ăn bữa cơm được chứ?” Lời mời như vậy không ai nỡ từ chối, huống hồ trò chuyện với một chàng trai lịch sự lễ phép hẳn sẽ vô cùng thú vị.
Nhận được hồi đáp, cậu trai vui vẻ nở nụ cười, “Tôi rất vui, nhưng mong anh đừng nói cậu tôi biết rằng tôi đến tìm anh, nếu không cậu nhất định sẽ mắng tôi xối xả mất.”
“Được.” Bành Vũ không suy nghĩ nhiều, ngược lại tính tình Ôn Gia anh cũng đoán được bảy tám phần. Người không biết nhất định cho rằng hắn là một quý ông hòa nhã, sau khi hiểu rõ sẽ nhận ra thực chất hắn chỉ là tên vô lại! Lưu manh giả danh trí thức.
“Vậy tôi xin tạm biệt trước.” Thân thiện một câu xong, cậu trai rời đi mang theo ý cười sung sướng đến cực điểm.
Về đến nhà, Bành Vũ ném sự việc này ra sau đầu, cho đến khi nhìn thấy Ôn Gia ngồi phịch trên sô pha không chút hình tượng mới đột nhiên nghĩ tới.
“Bành Vũ…… cuối cùng anh đã về?” Cái bụng lép kẹp của ai kia đang kêu gào ngắc ngoải, vừa thấy Bành Vũ thì như gặp được đấng cứu thế.
“Cục cưng ơi, cục cưng nhỏ của tôi ơi, anh rốt cục đã trở về, anh biết tôi chờ đợi bao lâu rồi không?! Anh có biết anh chính là nguồn nước tưới lên con tim khô héo của tôi (lấp đầy bụng tôi)” Người nào đó đang tình cảm dạt dào. Bành Vũ làm như không nghe không thấy, từ sau sự kiện ngày ấy, quan hệ giữa họ không biết tại sao lại trở nên thế này. Trên mức tình bạn, dưới mức người yêu.
“Sao cậu lại đến đây? Cậu……” Có biết cháu trai cậu đang tìm kiếm không? Lời vừa chực ra khỏi miệng thì đầu lưỡi anh cuốn lại rồi nuốt xuống. Bành Vũ sực nhớ mình đã đáp ứng cậu trai trẻ kia.
Ôn Gia làm ra bộ dáng Tây tử phủng tâm, “Anh ghét bỏ tôi ư?” Nói xong, dùng tay vỗ bép bép xuống bụng, “Ôi, không ngờ cũng có ngày tôi đây bị thất sủng.” (Tây tử phủng tâm: tương truyền thời Xuân Thu, mỹ nữ Tây Thi bị bệnh tim, thường xuyên bưng tim mà nhăn mặt, nhưng vẫn giữ được vẻ xinh đẹp. Sau này người ta lấy cụm từ “Tây tử phủng tâm” để chỉ những mỹ nữ dù mang bệnh vẫn xinh đẹp.) mắc ói với lão Ôn Gia =.=
Cậu thật sự nghĩ mình đẹp sao! Người gặp người mê? Ôn Gia không để ý vẫn làm bộ dạng mỹ nữ ỏng ẹo, Bành Vũ tự hỏi không biết phải đói bụng quá sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh không.
“Đúng rồi, xe buýt của Tiểu Quách sắp đưa nó về đến nơi rồi, cậu giúp tôi xuống đón nó, tôi đi rửa rau.”
“Không thành vấn đề!” Hai mắt Ôn Gia phát sáng, động tác nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên sô pha.
“Sầm” một tiếng, cánh cửa mở rồi lại đóng, Bành Vũ bất đắc dĩ nhìn bóng lưng rời đi vội vã của Ôn Gia, anh thầm nghĩ: cái tên này càng lúc càng quá đáng, cứ tự nhiên như nhà mình. Sau đó anh xoay người lấy ra bó rau tươi trong tủ lạnh rồi bước vào nhà bếp. Mà cái người bị đánh giá là quá đáng, hiện sau khi xuống khỏi lầu hai, đang làm nhiệm vụ theo thói quen, đi về hướng giao lộ bên kia đường, —- trước lạ sau quen, đã từng theo Bành Vũ đi qua một lần nên cứ thế mà làm —- vừa lúc nhìn thấy xe buýt của trường dừng lại nơi đó, lúc hắn đến gần, Bành Tiểu Quách đã đeo cặp xách xông tới trước mặt.
“Cháu không cần chú đón đâu.” Đứa nhỏ bĩu môi ghét bỏ. Ôn Gia thấy vậy hận nghiến răng trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười bảo, “Cháu là đứa bé thật đáng yêu (biệt nữu).”
“Chứ sao ạ!” Gật đầu, Bành Tiểu Quách mặt không chút đỏ nói, “Chú ơi, chú cười trông rất giống cái ông quái dị ở trước cửa trường học hay dụ dỗ cháu ấy ạ, ông ta thường lừa gạt bắt cóc những đứa trẻ dễ thương như cháu.”
Xì, thằng quỷ này dễ thương chỗ nào chứ? Bắt cóc được mi chắc phải đoản mệnh mười mấy năm rồi! Thứ Ôn Gia ghét nhất là trẻ con, đặc biệt sau khi nuôi dưỡng ra thằng biến thái như Lam Bác. Thế nhưng, hắn tuyệt đối không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì trên mặt, hắn vẫn còn muốn ăn chực nhà Bành Vũ dài dài. Trưng ra một khuôn mặt ông chú tốt đẹp, Ôn Gia xoa nhẹ đầu Tiểu Quách mấy lần như bạn thân với nhau. Trời mới biết, lúc này hắn khao khát muốn chà đạp tên quỷ nhỏ dữ dội đến mức nào.
Ở phương diện nào đó, tính cảnh giác của trẻ con còn nhạy cảm hơn cả người lớn, cậu bé có vẻ nhận ra tiếng gào thét ẩn bên trong nụ cười giả tạo của Ôn Gia.
“Này, cháu chạy như vậy làm gì?!”
Bất thình lình, Bành Tiểu Quách vụt chạy bay đi như một con thỏ bị làm cho kinh hãi. Ôn Gia giật mình, vội đuổi theo sau.
Đứa quỷ nhỏ này, chẳng lẽ không biết hắn đã già, chạy hết nổi rồi sao?! Quan trọng hơn là……
“Thằng nhỏ thối kia, vết thương cháu còn chưa lành đấy!” Nếu Bành Tiểu Quách bị thương khi ở cạnh hắn, Bành Vũ sẽ nghĩ gì ha! Anh nhất định sẽ xử đẹp hắn!
May là, đứa nhỏ chạy thế nào cũng không thắng được người lớn —- hơn nữa trên chân còn có vết thương —- đương nhiên Ôn Gia sẽ nhanh chóng bắt kịp.
“Thằng tổ tông, tôi xin cháu yên lặng nghe lời một chút được không?” Ôn Gia ôm lấy Bành Tiểu Quách vào trong ngực, một tay ôm, một tay kéo ống quần cậu lên, nhẹ nhàng nhấn một hồi, “Đau không?”
“A……” Bành Tiểu Quách mím hai cánh môi lại thật chặt, sau đó mới nhỏ giọng nói, “Hơi hơi.”
Hơi hơi? Xin cháu đấy, hơi hơi đã có khả năng gặp sự cố rồi, “Đợi cơm nước xong bảo Bành Vũ đưa cháu đến phòng khám đông y xem thử. Nếu không sau này lỡ bị què coi ai dám gả cho cháu.”
“Không được!” Bành Tiểu Quách dùng giọng nói giòn tan để từ chối. Nhân lúc Ôn Gia chưa nổi giận liền bổ sung, “Chú mau đưa cháu về ạ, Tiểu Quách sợ chú Bành lo lắng.”
Động tác trên tay dừng lại, Ôn Gia nâng gương mặt nhỏ nhắn kia lên, “Tôi có từng nói qua rằng cháu đôi khi rất dễ thương chưa?”
“Chú Bành bảo Tiểu Quách đáng yêu nhất, Tiểu Quách cũng cảm thấy Tiểu Quách rất đáng yêu.” Bành Tiểu Quách trả lời như chuyện đương nhiên, hiện tại thế giới quan của cậu chỉ xoay quanh Bành Vũ, bất cứ điều gì anh nói, cậu đều cho là chân lý không mảy may nghi ngờ.
“……” Ôn Gia cạn lời. Thằng quỷ nhỏ này mỗi lần rắm thối so với hắn còn mất mặt mũi hơn nhiều.
Hai người ngồi xổm nhìn nhau, vẻ mặt thể hiện rõ bọn họ ở bên nhau là vui vẻ thế nào.
Lúc này, Ôn Gia không biết hành tung của hắn đã sớm bị người khác nắm chắc trong lòng bàn tay. Tuy hắn đã chuyển nhà, nhưng ngày nay khoa học kỹ thuật tiến bộ, thuê một thám tử tư điều tra là chuyện rất dễ dàng. Dù sao hắn cũng không thể không bước chân ra khỏi cửa.
Hiện tại Lam Bác đang ngồi ở vị trí có thể quan sát được Ôn Gia, đây là quán cà phê, y tựa hồ nhàn nhã giống như tất cả những vị khách khác trong quán, trước mặt bày một chiếc máy tính xách tay. Điều duy nhất không giống là vẻ mặt, u ám như bị bao phủ bởi một tầng mây đen.
Tại sao luôn có người cướp hắn khỏi tay y? Bất luận như thế nào nụ cười kia vẫn luôn ngự trị trong tim y, đều là hắn! Tất cả những người / sự vật / sự việc mà y khao khát tại sao mãi mãi vẫn không đạt được?
Bành Vũ nằm không trúng đạn chẳng hề biết quan hệ giữa anh và Ôn Gia đang bị người kia theo dõi, lý tưởng có một cuộc sống yên bình càng lúc càng xa tầm tay anh.
Cho dù Hứa Minh Trạch có thể sẽ không dây dưa quẩn quanh anh nữa, nhưng chỉ cần một kẻ điên như Lam Bác cũng đủ làm rối loạn cuộc sống của anh rồi.
***
Một số người mỗi khi lên cơn điên là chính xác với danh xưng kẻ điên, họ không còn lý trí, chỉ biết phá hoại và hủy diệt. Mà đẳng cấp thấp hay cao khác nhau ở chỗ người dùng đầu óc, người lại dốc hết toàn bộ bản năng và thú tính của mình.
Bành Vũ tỉnh lại, anh chỉ thấy một vùng tối tăm mờ mịt, đôi mắt bị bịt kín, hoàn toàn không chút ánh sáng lọt vào. Nhưng anh có thể cảm nhận được mình đang nằm trên một nền xi măng.
Bị bỏ thuốc rồi, đây là phản ứng của anh sau ý nghĩ đầu tiên.
Anh lắng nghe động tĩnh xung quanh một hồi, lại phát hiện nơi đây không có ai khác.
Nếu dựa vào tình huống trong tiểu thuyết, có khả năng anh bị giam trong một nhà xưởng bỏ hoang hoặc căn nhà cũ nát nào đó. Nhưng xúc giác truyền đến từ bàn tay đang áp lên sàn nói cho anh biết, không thể nào, anh đang trong một gian phòng.
Bành Vũ cố gắng cử động, nhưng cơ thể bị ảnh hưởng của thuốc mê không thể làm được gì. Anh cũng không ráng giãy dụa nữa, trước hết phải suy nghĩ ra biện pháp, chờ hiệu ứng thuốc tan đi. Có thể tưởng tượng đầu óc anh không bị thuốc mê tác động, khi nghe tiếng bước chân từ xa dần dần lại gần, anh vội giả vờ bất động (vốn là không nhúc nhích được, cho nên không phải việc khó gì.)
“Vẫn chưa tỉnh à?” Giọng nói bên tai cất lên nghe vô cùng quen thuộc, “Vậy nếu cắm vào người anh một con dao thì sao?”
“Đừng!” Hảo hán bất ngận nhãn tiền (Chỉ người thông minh có thể thức thời, tạm né tránh tình cảnh bất lợi, miễn cho chịu thiệt chịu nhục), đại trượng phu co được dãn được.
“Hóa ra tỉnh rồi.” Người cất giọng lộ rõ ý mừng rỡ trong lời nói. Bành Vũ không vui nổi vì khi trùm mắt được mở, anh nhìn rõ ràng người trước mặt mình.
“Lam Bác?”
“Vâng, anh còn nhớ tôi sao.”
“……”
Nếu không phải đang trong tình cảnh trớ trêu này, có lẽ Bành Vũ sẽ rất vui khi gặp y.
Chơi trò mèo vờn chuột, Lam Bác thích nhất là thấy con mồi phải giãy dụa dưới móng vuốt của mình. Những lúc như thế này, hết thảy oán hận ganh ghét dồn nén trong lòng y mới có thể phát tiết.
—- Không ai được phép cướp Ôn Gia của y, ngay cả chính Ôn Gia cũng không được.
Bệnh tình của y, cố chấp hy vọng Ôn Gia chỉ để mắt đến duy nhất mình y. Ôn Gia là chất dinh dưỡng khiến y tồn tại, thực vật không còn dưỡng chất, kết cục cuối cùng chỉ có tử vong.
“Tại sao các người lại giành giật cậu ba với tôi.” Lam Bác suy sụp thấp giọng lầm bầm nói, con ngươi đen tuyền trở nên mơ màng, như thể bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng. Bành Vũ nhìn, anh sởn cả tóc gáy, cảm giác này thấy thế nào cũng là điềm báo trước một màn điên loạn.
Khi Ôn Gia nhận được điện thoại của cháu trai mình, hắn thoáng kinh ngạc một hồi —- rõ ràng đã đổi số —- nhưng lập tức không quan trọng nữa, hắn từng thay đổi không phải là trăm số thì chí ít cũng hai mươi mấy, lần cuối lâu lắm rồi không ai gọi đến.
“Lam Bác, mày muốn gì?”
“Cậu ba.” Nghe chất giọng từ tính trầm sâu trong cổ họng gọi tên mình bên kia đầu dây, Lam Bác kích động suýt buông điện thoại. Cả người run rẩy như triệu chứng bệnh điên giai đoạn cuối.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng một chàng trai đẹp đẽ biến thành bộ dạng này, vẫn là hơi chướng mắt.
“Chuyện gì mau nói đi?” Đối với cháu trai hắn, Ôn Gia thật hết cách.
“Cậu ba, anh còn muốn trốn đến lúc nào?”
“Lam Bác!” Ôn Gia lạnh lùng quát lớn, sau đó dịu giọng lại ôn tồn nói, “Tao là cậu của mày đấy.”
“Mặc kệ! Em mặc kệ, cậu ba, anh là của Lam Bác!!” Âm thanh bỗng dưng cao vút lên quãng tám —- Bành Vũ và Ôn Gia cùng kinh hồn bạt vía —- bất thình lình, y lại trở nên nhẹ nhàng, thì thầm một cách dịu dàng như tình nhân, “Em biết rõ rằng cậu ba sợ ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta, nhưng sẽ ổn nhanh thôi, để em giết sạch bọn họ thì không sợ ai nhìn nữa. Rồi đến lúc trong mắt cậu ba chỉ có Lam Bác, thật tốt……”
“Mày muốn làm gì?” Ôn Gia nghe cháu trai hắn nói thì sợ đến ba hồn bay mất sáu phách.
“Bành Vũ, anh thích anh ta đúng không? Không được nha, anh chỉ có thể nhìn Lam Bác em đây, bất cứ ai cướp đi ánh mắt anh đều phải chết!” Y cố tình nhấn mạnh hai chữ “phải chết” thật nặng nề.
Ôn Gia nghe xong, lập tức đứng lên từ băng ghế, “Lam Bác nghe lời cậu ba, đừng làm chuyện ngu xuẩn!” Vừa nói hắn vừa vụt chạy khỏi văn phòng, xông thẳng vào thang máy.
/29
|