Editor: Trà sữa trà xanh
Lâm Tĩnh Hảo nghe anh nói như vậy, tâm tình khẩn trương rốt cuộc tỉnh táo lại, chỉ cần anh không lập tức cự tuyệt cô, như vậy cô vẫn có hi vọng. Cô sẽ cố gắng hơn!
Đôi mắt màu đen như chì của Cố Hạo Thần u ám thâm thúy, sáng bóng lưu chuyển mê người, môi mỏng đẹp mắt nâng lên nụ cười say lòng người, mang theo ánh sáng vô cùng ấm áp, dung nhập vào trong lòng của cô.
Anh cười như thế rất rung động lòng người, làm cho Lâm Tĩnh Hảo cảm giác được sự khó thở. Anh rõ ràng là ra vấn đề khó khăn cho cô, muốn cho cô biết khó mà lui. Nếu như cô cự tuyệt đọc nội dung trên thẻ, như vậy anh sẽ lấy lý do không có thành ý mà cự tuyệt Thẩm Giai Liên. Nếu như cô đọc, như vậy anh cũng có khả năng cự tuyệt, đến lúc đó không phải mình sẽ bị anh giễu cợt.
Lâm Tĩnh Hảo khẽ rũ hàng lông mi dày đặc, giống như là hai cánh bươm buớm thật mỏng, đang nhẹ nhàng rung động. Ánh mắt của cô rơi vào trên thẻ trong tay anh, cắn môi, tiến lùi đều khó. Nhưng vì hạnh phúc của bạn tốt, cô phải dũng cảm tiến tới!
Ngón tay của anh cũng đẹp mắt đáng chết, giống như kiệt tác mà Thượng Đế tỉ mỉ tạo nên, thon dài như ngọc, băng cơ ngọc cốt. Anh đẹp mê người, nhưng cô lại hận người đàn ông làm khó cô này.
Thế nào? Không muốn, hay là không có dũng khí nói, muốn rút lui rồi hả? Anh khẽ cười như cũ, giọng nói êm dịu không gợn sóng, ngón trỏ cùng ngón giữa bên tay phải của anh đang kẹp tấm thẻ thật mỏng.
Đối với anh, là một mảnh giấy thật mỏng, đối với cô, lại như cự thạch nặng ngàn cân.
Dĩ nhiên không có! Cô bỗng chốc nâng lên hàng lông mi dày đậm, ánh mắt yên lặng nhìn khóe môi anh đang cong cong, trong mắt là ánh sáng kiên định, cô ngấc đầu ưỡn ngực, Anh phải bảo đảm tôi đọc xong anh sẽ đáp ứng hẹn hò với Giai Giai.
Là đang nói điều kiện với tôi sao? Đầu lông mày của Cố Hạo Thần khẽ nhíu, thu thẻ trong tay về, hai bước liền đi tới bên cạnh thùng rác, giống như sẽ ném thẻ vào.
Lâm Tĩnh Hảo nhìn tình cảnh đẹp mắt này, trong lòng căng thẳng, giọng nói đề cao gấp mấy lần: Không cần ném, tôi đọc.
Cố Hạo Thần lập tức dừng tay động tác tay, hơi nghiêng người, đi vòng, nụ cười bên môi càng sâu hơn: Được thôi.
Lâm Tĩnh Hảo có tốt đến mấy cũng hung hăng nguyền rủa anh hơn 100 lần trong lòng, mới di động bước chân đi về phía anh. Cô rõ ràng đang tức giận, thế nhưng anh vẫn luôn mỉm cười nhẹ nhàng.
Ánh mắt cô lóe lên, cắn đôi môi đỏ mọng nhận lấy, bắt đầu đọc, nhỏ giọng nhớ dòng chữ ở phía trên: Cố Hạo Thần, em thích anh, chúng ta quen nhau đi.
Nói nhỏ quá rồi, không nghe được.
Cố ép mình là đang cầu đối phương, sau đó cô đề cao âm lượng lần nữa đọc một lần: Cố Hạo Thần, em thích anh, anh có thể kết giao với em không?
Thật không có tình cảm, nghe không giống tỏ tình, giống như là thù oán.
Lâm Tĩnh Hảo rất áp chế tức giận trong lòng, cắn răng, hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, vứt bỏ tạp niệm, vì hạnh phúc của bạn tốt, cô nhịn, lại đọc một lần: Cố Hạo Thần, em thích anh, anh có thể kết giao với em không?
Lần này, cô đọc dịu dàng như nước, thâm tình triền miên, giọng nói cũng đủ để anh nghe rõ ràng. Nhưng rõ ràng là thay bạn tốt đọc thổ lộ nhưng thật giống như là cô tỏ tình với anh, khiến tim cô đập rộn lên, trên mặt hiện lên mảng hồng thẹn thùng, giống như đóa hoa mùa xuân nở rộ, xinh đẹp động lòng người.
Cố Hạo Thần cũng nghe được mà thỏa mãn say mê, giống như đây chính là Lâm Tĩnh Hảo đang tỏ tình với anh, mà không phải là người khác.
Cố Hạo Thần, anh có thể đồng ý với Giai Giai chưa? Cô tận lực khiến vẻ mặt của mình thoạt nhìn rất ôn hoà, giọng nói êm ái dễ nghe, chỉ sợ không cẩn thận chọc tới con hồ ly giảo hoạt phúc hắc này mất hứng, như vậy không chỉ mất đi công sức nãy giờ của cô, hơn nữa sẽ làm hại Thẩm Giai Liên mất đi cơ hội hẹn hò với người yêu, vì vậy mà khổ sở đau lòng, cho nên coi như cô tức giận thế nào, dù ghét người đàn ông trước mặt thế nào, cô đều phải nhịn xuống. Còn phải giống như hầu hạ đại gia
Lâm Tĩnh Hảo nghe anh nói như vậy, tâm tình khẩn trương rốt cuộc tỉnh táo lại, chỉ cần anh không lập tức cự tuyệt cô, như vậy cô vẫn có hi vọng. Cô sẽ cố gắng hơn!
Đôi mắt màu đen như chì của Cố Hạo Thần u ám thâm thúy, sáng bóng lưu chuyển mê người, môi mỏng đẹp mắt nâng lên nụ cười say lòng người, mang theo ánh sáng vô cùng ấm áp, dung nhập vào trong lòng của cô.
Anh cười như thế rất rung động lòng người, làm cho Lâm Tĩnh Hảo cảm giác được sự khó thở. Anh rõ ràng là ra vấn đề khó khăn cho cô, muốn cho cô biết khó mà lui. Nếu như cô cự tuyệt đọc nội dung trên thẻ, như vậy anh sẽ lấy lý do không có thành ý mà cự tuyệt Thẩm Giai Liên. Nếu như cô đọc, như vậy anh cũng có khả năng cự tuyệt, đến lúc đó không phải mình sẽ bị anh giễu cợt.
Lâm Tĩnh Hảo khẽ rũ hàng lông mi dày đặc, giống như là hai cánh bươm buớm thật mỏng, đang nhẹ nhàng rung động. Ánh mắt của cô rơi vào trên thẻ trong tay anh, cắn môi, tiến lùi đều khó. Nhưng vì hạnh phúc của bạn tốt, cô phải dũng cảm tiến tới!
Ngón tay của anh cũng đẹp mắt đáng chết, giống như kiệt tác mà Thượng Đế tỉ mỉ tạo nên, thon dài như ngọc, băng cơ ngọc cốt. Anh đẹp mê người, nhưng cô lại hận người đàn ông làm khó cô này.
Thế nào? Không muốn, hay là không có dũng khí nói, muốn rút lui rồi hả? Anh khẽ cười như cũ, giọng nói êm dịu không gợn sóng, ngón trỏ cùng ngón giữa bên tay phải của anh đang kẹp tấm thẻ thật mỏng.
Đối với anh, là một mảnh giấy thật mỏng, đối với cô, lại như cự thạch nặng ngàn cân.
Dĩ nhiên không có! Cô bỗng chốc nâng lên hàng lông mi dày đậm, ánh mắt yên lặng nhìn khóe môi anh đang cong cong, trong mắt là ánh sáng kiên định, cô ngấc đầu ưỡn ngực, Anh phải bảo đảm tôi đọc xong anh sẽ đáp ứng hẹn hò với Giai Giai.
Là đang nói điều kiện với tôi sao? Đầu lông mày của Cố Hạo Thần khẽ nhíu, thu thẻ trong tay về, hai bước liền đi tới bên cạnh thùng rác, giống như sẽ ném thẻ vào.
Lâm Tĩnh Hảo nhìn tình cảnh đẹp mắt này, trong lòng căng thẳng, giọng nói đề cao gấp mấy lần: Không cần ném, tôi đọc.
Cố Hạo Thần lập tức dừng tay động tác tay, hơi nghiêng người, đi vòng, nụ cười bên môi càng sâu hơn: Được thôi.
Lâm Tĩnh Hảo có tốt đến mấy cũng hung hăng nguyền rủa anh hơn 100 lần trong lòng, mới di động bước chân đi về phía anh. Cô rõ ràng đang tức giận, thế nhưng anh vẫn luôn mỉm cười nhẹ nhàng.
Ánh mắt cô lóe lên, cắn đôi môi đỏ mọng nhận lấy, bắt đầu đọc, nhỏ giọng nhớ dòng chữ ở phía trên: Cố Hạo Thần, em thích anh, chúng ta quen nhau đi.
Nói nhỏ quá rồi, không nghe được.
Cố ép mình là đang cầu đối phương, sau đó cô đề cao âm lượng lần nữa đọc một lần: Cố Hạo Thần, em thích anh, anh có thể kết giao với em không?
Thật không có tình cảm, nghe không giống tỏ tình, giống như là thù oán.
Lâm Tĩnh Hảo rất áp chế tức giận trong lòng, cắn răng, hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, vứt bỏ tạp niệm, vì hạnh phúc của bạn tốt, cô nhịn, lại đọc một lần: Cố Hạo Thần, em thích anh, anh có thể kết giao với em không?
Lần này, cô đọc dịu dàng như nước, thâm tình triền miên, giọng nói cũng đủ để anh nghe rõ ràng. Nhưng rõ ràng là thay bạn tốt đọc thổ lộ nhưng thật giống như là cô tỏ tình với anh, khiến tim cô đập rộn lên, trên mặt hiện lên mảng hồng thẹn thùng, giống như đóa hoa mùa xuân nở rộ, xinh đẹp động lòng người.
Cố Hạo Thần cũng nghe được mà thỏa mãn say mê, giống như đây chính là Lâm Tĩnh Hảo đang tỏ tình với anh, mà không phải là người khác.
Cố Hạo Thần, anh có thể đồng ý với Giai Giai chưa? Cô tận lực khiến vẻ mặt của mình thoạt nhìn rất ôn hoà, giọng nói êm ái dễ nghe, chỉ sợ không cẩn thận chọc tới con hồ ly giảo hoạt phúc hắc này mất hứng, như vậy không chỉ mất đi công sức nãy giờ của cô, hơn nữa sẽ làm hại Thẩm Giai Liên mất đi cơ hội hẹn hò với người yêu, vì vậy mà khổ sở đau lòng, cho nên coi như cô tức giận thế nào, dù ghét người đàn ông trước mặt thế nào, cô đều phải nhịn xuống. Còn phải giống như hầu hạ đại gia
/63
|