Editor: tu tai
Cố Hạo Thần một vẻ nhàn nhã cùng ưu nhã, mỗi một cái động tác đều tùy tính như vậy, nhưng lại gây cho Lâm Tĩnh Hảo áp lực rất lớn. Cô cau mày, cẩn thận nhìn chằm chằm Cố Hạo Thần từ trên xuống dưới, lại tìm không ra một chút nào không thích hợp.
Chuyện riêng? Đúng lúc em cũng có một chút chuyện riêng muốn nói chuyện với anh. Lâm Tĩnh Hảo ôm tập văn kiện đi về phía anh, đứng lại ở trước mặt anh.
Trùng hợp như thế? Em nói đây có tính là chúng ta tâm ý tương thông hay không? Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, kim loại lạnh lẽo sáng bóng đâm vào con ngươi trong suốt của cô, Trước tiên chúng ta nói việc công hôm nay đã. Bắt đầu đi.
Trên mặt anh treo nụ cười, nhưng phía sau nụ cười ấy làm cho cô cảm thấy sự nghiêm túc nghiêm chỉnh. Điều này làm cho Lâm Tĩnh Hảo lập tức trấn định tâm trạng rối loạn của mình xuống nói chuyện công việc với anh.
Tốt. Lâm Tĩnh Hảo gật đầu, sau đó ngồi vào chỗ của mình đối diện với anh, đặt tài liệu xuống trước mặt anh: Anh xem tập văn kiện này một chút, chỗ nào không rõ em có thể giải thích với anh.
Được. Anh rót một ly trà cho cô, sau đó cầm tập văn kiện lên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén quét qua chữ viết phía trên, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày rậm lên, thỉnh thoảng sẽ bưng trà nhấp nhẹ. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh lúc làm việc, Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy không khí chung quanh đều an tĩnh mà tốt đẹp.
Loại thời gian mộng ảo này giống như là nhàn nhã uống trà chiều dưới ánh mặt trời, trong không khí nổi trôi mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, thấm nhuận tim gan. Mà anh không phải đang nhìn tài liệu mà đang phẩm học một quyển sách hay, Thư Hương lượn lờ, mà cô đang thưởng thức anh, anh chính là một quyển sách trước mặt cô, cô đang tỉ mỉ phẩm học.
Cô nhìn anh, trên mặt không khỏi mỉm cười lơ lửng. Xinh đẹp như hoa tươi.
Chỉ có 5 trang tài liệu, Cố Hạo Thần lại xem mấy một giờ. Sau khi xem xong anh đặt tập văn kiện lên mặt bàn thủy tinh: Đi thôi, ăn cơm trưa.
Anh còn chưa cho em câu trả lời chính xác về tập văn kiện này đâu? Trở về em phải báo cáo thế nào? Lâm Tĩnh Hảo thật không nghĩ đến anh sẽ trực tiếp nhảy đến chuyện ăn cơm, không có kết quả cô làm gì có tâm tình ăn cơm.
Lúc ăn cơm anh sẽ nói kết quả cho em biết. Cố Hạo Thần đứng dậy khỏi ghế, dáng người cao ngất tuấn tú, quần dài màu đen bao bọc đôi chân thn dài rắn chắc hoàn mỹ của anh.
Anh liền dẫn đầu bước đi về phía hai cánh cửa chính phong cách Châu Âu tinh xảo, Lâm Tĩnh Hảo tiến lên trước chặn đường đi của anh, hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: Cố Hạo Thần, đừng nói với em là anh cố ý dùng phương pháp này để lưu em lại cùng ăn cơm trưa với anh đấy?
Năm trang giấy mà phải xem cả một giờ, vừa xem xong đúng lúc đến giờ tan làm. Làm như vậy thật quá rõ ràng rồi, làm cho mục đích của anh hoàn toàn lộ ra trước mặt cô, cô mới kết luận như vậy, mới dám chất vấn anh.
Cố Hạo Thần nhìn chằm chằm dung nhan thanh lệ của cô, trên môi mỏng gợi lên nụ cười, đáy mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng đối với cô: Em nói đúng rồi. Anh cố ý.
Hình như anh không hề tức giận vì ý nghĩ của mình bị cô xem thấy, hơn nữa còn thật vui mừng.
Vậy em có đi hay là không? Cố Hạo Thần hỏi ngược lại cô, vứt vấn đề khó khăn vào trong tay cô.
Cố Hạo Thần, anh
Cố Hạo Thần một vẻ nhàn nhã cùng ưu nhã, mỗi một cái động tác đều tùy tính như vậy, nhưng lại gây cho Lâm Tĩnh Hảo áp lực rất lớn. Cô cau mày, cẩn thận nhìn chằm chằm Cố Hạo Thần từ trên xuống dưới, lại tìm không ra một chút nào không thích hợp.
Chuyện riêng? Đúng lúc em cũng có một chút chuyện riêng muốn nói chuyện với anh. Lâm Tĩnh Hảo ôm tập văn kiện đi về phía anh, đứng lại ở trước mặt anh.
Trùng hợp như thế? Em nói đây có tính là chúng ta tâm ý tương thông hay không? Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, kim loại lạnh lẽo sáng bóng đâm vào con ngươi trong suốt của cô, Trước tiên chúng ta nói việc công hôm nay đã. Bắt đầu đi.
Trên mặt anh treo nụ cười, nhưng phía sau nụ cười ấy làm cho cô cảm thấy sự nghiêm túc nghiêm chỉnh. Điều này làm cho Lâm Tĩnh Hảo lập tức trấn định tâm trạng rối loạn của mình xuống nói chuyện công việc với anh.
Tốt. Lâm Tĩnh Hảo gật đầu, sau đó ngồi vào chỗ của mình đối diện với anh, đặt tài liệu xuống trước mặt anh: Anh xem tập văn kiện này một chút, chỗ nào không rõ em có thể giải thích với anh.
Được. Anh rót một ly trà cho cô, sau đó cầm tập văn kiện lên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén quét qua chữ viết phía trên, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày rậm lên, thỉnh thoảng sẽ bưng trà nhấp nhẹ. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh lúc làm việc, Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy không khí chung quanh đều an tĩnh mà tốt đẹp.
Loại thời gian mộng ảo này giống như là nhàn nhã uống trà chiều dưới ánh mặt trời, trong không khí nổi trôi mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, thấm nhuận tim gan. Mà anh không phải đang nhìn tài liệu mà đang phẩm học một quyển sách hay, Thư Hương lượn lờ, mà cô đang thưởng thức anh, anh chính là một quyển sách trước mặt cô, cô đang tỉ mỉ phẩm học.
Cô nhìn anh, trên mặt không khỏi mỉm cười lơ lửng. Xinh đẹp như hoa tươi.
Chỉ có 5 trang tài liệu, Cố Hạo Thần lại xem mấy một giờ. Sau khi xem xong anh đặt tập văn kiện lên mặt bàn thủy tinh: Đi thôi, ăn cơm trưa.
Anh còn chưa cho em câu trả lời chính xác về tập văn kiện này đâu? Trở về em phải báo cáo thế nào? Lâm Tĩnh Hảo thật không nghĩ đến anh sẽ trực tiếp nhảy đến chuyện ăn cơm, không có kết quả cô làm gì có tâm tình ăn cơm.
Lúc ăn cơm anh sẽ nói kết quả cho em biết. Cố Hạo Thần đứng dậy khỏi ghế, dáng người cao ngất tuấn tú, quần dài màu đen bao bọc đôi chân thn dài rắn chắc hoàn mỹ của anh.
Anh liền dẫn đầu bước đi về phía hai cánh cửa chính phong cách Châu Âu tinh xảo, Lâm Tĩnh Hảo tiến lên trước chặn đường đi của anh, hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: Cố Hạo Thần, đừng nói với em là anh cố ý dùng phương pháp này để lưu em lại cùng ăn cơm trưa với anh đấy?
Năm trang giấy mà phải xem cả một giờ, vừa xem xong đúng lúc đến giờ tan làm. Làm như vậy thật quá rõ ràng rồi, làm cho mục đích của anh hoàn toàn lộ ra trước mặt cô, cô mới kết luận như vậy, mới dám chất vấn anh.
Cố Hạo Thần nhìn chằm chằm dung nhan thanh lệ của cô, trên môi mỏng gợi lên nụ cười, đáy mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng đối với cô: Em nói đúng rồi. Anh cố ý.
Hình như anh không hề tức giận vì ý nghĩ của mình bị cô xem thấy, hơn nữa còn thật vui mừng.
Vậy em có đi hay là không? Cố Hạo Thần hỏi ngược lại cô, vứt vấn đề khó khăn vào trong tay cô.
Cố Hạo Thần, anh
/63
|