Lâm Tĩnh Hảo vừa ra khỏi cửa khu chung chư, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe bắt mắt của Cố Hạo Thần, sau khi nhìn chung quanh một cái thì nhanh chóng bước lên xe. Cô vừa ngồi vào xe, còn chưa kịp ngồi vững vàng, cánh tay dài của Cố Hạo Thần duỗi ra, ôm lấy cổ của Lâm Tĩnh Hảo, kéo cô về phía mình, một nụ hôn nóng bỏng nhào tới như tia chớp, hôn khiến cô choáng váng, cho đến khi mềm yếu vô lực ngã trong lòng anh. Hơi thở đầy nam tính của anh hoàn toàn bao phủ lấy cô, khiến cô đắm chìm vào trong đó.
Anh làm gì vậy? Lấy được tự do Lâm Tĩnh Hảo đẩy lồng ngực anh một cái.
Tặng em một nụ hôn chào buổi sáng đúng tiêu chuẩn. Cố Hạo Thần cười đến rất vô hại, cũng đặc biệt mê người.
Lâm Tĩnh Hảo lại tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của anh, sao lại có người đàn ông đẹp trai đến mức này chứ, thật là khiến người khác muốn tức giận cũng thật sự không tức giận nổi.
Tức giận? Cố Hạo Thần thấy cô nhìn anh chằm chằm mà không nói lời nào, Nếu như em cảm thấy bị thua thiệt, vậy thì anh để cho em hôn lại. Dứt lời, còn rất vô sỉ đưa khuôn mặt tuấn tú của mình lại gần cô.
Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, trong mắt lại nổi lên sự vui vẻ bất đắc dĩ, sau đó ôm anh, hung hăng cắn vai anh: Anh hỗn đản. Cố Hạo Thần, anh thật sự làm em tức chết rồi.
Đừng tức giận đừng tức giận. Cố Hạo Thần đưa tay xoa ngực của cô, Tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe thì làm thế nào?
Hỗn đản. Lâm Tĩnh Hảo tức giận đặt túi đựng bữa sáng trong tay lên đùi anh, Bữa sáng của anh đây, nhớ ăn.
Được. Cố Hạo Thần liền mở máy xe rời đi, không đi được bao xa anh nói, Tĩnh Hảo, anh đói rồi.
Đói thì ăn cơm, bữa sáng đã để đó cho anh rồi. Lâm Tĩnh Hảo xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Anh đang lái xe, không có tay nào rảnh. Cố Hạo Thần cười rất tươi, không phải nói đưa tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười sao? Cho nên Lâm Tĩnh Hảo nhìn thấy gương mặt tươi cười của anh cũng sẽ không tức giận với anh nữa, Anh thật sự rất đói, mà anh lại không thể dừng xe, nếu không sẽ bị trễ.
Hả? Lâm Tĩnh Hảo nhíu mày.
Nếu không em đút cho anh ăn. Đây mới là mực đích thích của Cố thiếu gia.
Lâm Tĩnh Hảo thực sự không có cách nào với tên vô lại này nữa rồi, cả ngày lẫn đêm ra sức nghĩ cách Hành hạ cô. Lâm Tĩnh Hảo cầm túi đựng đồ ăn sáng lên, lấy bánh bao mà mẹ Thu Vân hấp từ trong túi ra đưa vào miệng anh, anh cắn một miếng, nhai trong miệng vô cùng ngon miệng.
Lúc ăn xong một cái bánh bao còn cố ý ngậm ngón tay của Lâm Tĩnh Hảo trong miệng, dùng đầu lưỡi ướt át của anh liếm qua đầu ngón tay của cô, liếm quanh mút vào. Đầu lưỡi của anh giống như có dẫn theo dòng điện, truyền tới đầu ngón tay của cô, truyền qua ngón tay chạy khắp toàn thân, khiến cơ thể Lâm Tĩnh Hảo hơi run rẩy.
Cô muốn rụt tay lại, lại bị anh cắn chặt. Cô cả kinh: Cố Hạo Thần, anh buông ra. Bây giờ còn đang lái xe, rất nguy hiểm.
Anh có thể một công đổi việc. Lúc này Cố Hạo Thần mới buông lỏng ngón tay của cô ra, đầu lưỡi khẽ liếm qua khóe môi, cười đầy thâm ý, Bữa ăn sáng rất ngon miệng.
Cố Hạo Thần, anh là chó sao? Lâm Tĩnh Hảo nắm ngón tay bị anh cắn, mặc dù không đau, nhưng lại ám muội khiến tim cô đập nhanh, Luôn cắn em.
Vừa rồi em cũng cắn anh rồi. Hai chúng ta vừa vặn gom thành một đôi. Cố Hạo Thần thật là mắng chửi người không mang theo một chữ thô tục, rõ ràng đang chửi cô cũng là chó.
Lâm Tĩnh Hảo nghiêm mặt nhìn anh, cô thật không thể nói lại anh được, nói gì cũng sẽ bị anh vòng đi vào, cô cần giữ im lặng. Ngay sau đó cô không để ý tới anh nữa, mặc anh gọi cô thế nào, đều không quan tâm, làm ra vẻ như không nghe thấy.
Lâm Tĩnh Hảo vừa vào phòng làm việc thì Đường Hi bước đến thông báo: Cậu có biết không? Một tuần lễ nữa sau khi nộp tác phẩm lên, sau đó ba ngày sẽ cử hành bữa tiệc dạ hội chào mừng Tổng giám sẽ do Tổng giám tự mình công bố kết quả.
Dạ tiệc chào mừng? Lâm Tĩnh Hảo ngồi xuống ghế, Sợ rằng lại muốn làm nhộn nhạo trái tim của không biết bao nhiêu mỹ nữ.
Vị Tổng giám này còn đủ thần bí. Đường Hi chống đầu, tay xoay bút, Nghe nói ngoại trừ tổng thiết kế Tạ đã từng gặp qua thì không ai biết anh ta trông như thế nào. Thật lòng muốn nhìn một chút dáng vẻ Tổng giám của chúng ta như thế nào? Nghe nói là một ông chú lớn tuổi, nếu quả thật như vậy, thì sẽ làm vỡ vụ trái tim của các thiếu nữ mất thôi.
Có thể làm tới chức Tổng giám đều là những thiết kế sư ưu tú rất có thâm niên rồi, cậu suy nghĩ một chút người có thể bò đến vị trí này có thể có bao nhiêu tuổi? Lâm Tĩnh Hảo giơ tay lên vỗ vỗ đầu gối, Dùng cái này suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu.
Đường Hi lại không phục, đột nhiên đứng lên, nằm rạp người về phía Lâm Tĩnh Hảo: Ai nói vậy, Tĩnh Hảo, hiện tại có rất nhiều người tuổi trẻ tài cao, hơn nữa Tổng giám của tập đoàn Trí Mỹ Cố Hạo Thần, anh ta cũng chưa đến 30 tuổi, thấy thế nào cũng là một thanh niên tài tuấn, không giống ông chú lớn tuổi một chút nào.
Cố Hạo Thần, tại sao có thể có người ưu tú như vậy chứ?
Lâm Tĩnh Hảo cúi đầu mở tài liệu trong tay ra: Anh ta có phải người hay không, cậu không biết sao?
Đó là thần. Đường Hi cười đầy ái muội.
Cậu có thời gian nói những cái này không bằng suy nghĩ thật kỹ tác phẩm, đây chính là cơ hội tốt để lên làm trợ lý đặc biệt của Tổng giám, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ được. Lâm Tĩnh Hảo dời đi đề tài, Mình cũng phải suy nghĩ thật kỹ, cố gắng giành thắng lợi.
Ừ. Nói đúng. Đường Hi cũng nghiêm túc trở lại tập trung vào công việc.
Cố Hạo Thần lái xe đến công ty, vừa tới phòng làm việc, đã có người tới gõ cửa, vừa nhìn thì thấy là Tiêu Vân Đào đã nhiều ngày không gặp. Cố Hạo Thần giương miệng lên nói: Cậu đã trở lại?
Đôi mắt phượng hẹp dài của Tiêu Vân Đào tràn đầy ý cười, xuân phong đắc ý bước tới, đặt mông ngồi xuống bàn làm việc trơn nhẵn gọn gàng của Cố Hạo Thần.
Lần này ra ngoài xui xẻo làm mình quá mệt. Mười ngón tay của Tiêu Vân Đào đưa tới, lại lật ngược đặt xuống mặt bàn, Mình đi lâu như vậy cậu thấy tịch mịch sao?
Hai chúng ta không phải GAY, không có hứng thú với đàn ông, cậu đi bao lâu thì có quan hệ gì tới mình chứ? Cố Hạo Thần dựa vào mép bàn làm việc, nhìn thẳng anh.
Cậu và Lâm Tĩnh Hảo phát triển đến bước nào rồi? Tiêu Vân Đào khẽ nhíu mày, mở ra tính bát quái.
Rất tốt. Cố Hạo Thần cầm túi đựng bữa ăn sáng trên bàn đưa lên mũi hít nhẹ, Đây chính là bữa ăn sáng mẹ Tĩnh Hảo làm, vô cùng ngon miệng.
Mình đi, cũng phát triển đến một bước này rồi hả ? Xem ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều kịch hay. Tiêu Vân Đào đưa tay đẩy nhẹ bả vai của Cố Hạo Thần một cái, Cậu giỏi lắm! Xem ra năm năm đợi chờ của cậu cũng không uổng phí.
Cố Hạo Thần nhìn bánh bao hấp trong túi, cảm thấy thỏa mãn, đây chính là đồ mà anh vĩnh viễn không được ăn từ mẹ của mình, chứa đựng tràn đầy tình thân, cho nên càng thêm mỹ vị.
Đúng vậy, cuối cùng cô ấy cũng thuộc về mình. Cố Hạo Thần cầm một cái bánh bao đưa lên khóe miệng.
Mình có thể nếm một cái sao? Tiêu Vân Đào nhìn vào túi bánh bao hấp trưng cầu ý kiến của Cố Hạo Thần, anh sợ cậu ấy lại nhỏ mọn tức giận như lần trước anh ăn bữa sáng mà Lâm Tĩnh Hảo làm cho cậu ấy, Để cho mình chia sẻ một chút vui vẻ cùng cậu.
Là đáng giá chia sẻ. Lần này Cố Hạo Thần cũng không keo kiệt nữa.
Lúc này Tiêu Vân Đào mới cầm bánh bao hấp lên mạnh dạn yên tâm mà ăn, vừa tán dương: Tay nghề cũng không tệ, làm ăn ngon hơn cả đầu bếp nhà mình. Cậu thật có phúc. Ừ, ăn ngon, ăn rất ngon.
Cố Hạo Thần cầm khăn ướt
Anh làm gì vậy? Lấy được tự do Lâm Tĩnh Hảo đẩy lồng ngực anh một cái.
Tặng em một nụ hôn chào buổi sáng đúng tiêu chuẩn. Cố Hạo Thần cười đến rất vô hại, cũng đặc biệt mê người.
Lâm Tĩnh Hảo lại tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của anh, sao lại có người đàn ông đẹp trai đến mức này chứ, thật là khiến người khác muốn tức giận cũng thật sự không tức giận nổi.
Tức giận? Cố Hạo Thần thấy cô nhìn anh chằm chằm mà không nói lời nào, Nếu như em cảm thấy bị thua thiệt, vậy thì anh để cho em hôn lại. Dứt lời, còn rất vô sỉ đưa khuôn mặt tuấn tú của mình lại gần cô.
Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, trong mắt lại nổi lên sự vui vẻ bất đắc dĩ, sau đó ôm anh, hung hăng cắn vai anh: Anh hỗn đản. Cố Hạo Thần, anh thật sự làm em tức chết rồi.
Đừng tức giận đừng tức giận. Cố Hạo Thần đưa tay xoa ngực của cô, Tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe thì làm thế nào?
Hỗn đản. Lâm Tĩnh Hảo tức giận đặt túi đựng bữa sáng trong tay lên đùi anh, Bữa sáng của anh đây, nhớ ăn.
Được. Cố Hạo Thần liền mở máy xe rời đi, không đi được bao xa anh nói, Tĩnh Hảo, anh đói rồi.
Đói thì ăn cơm, bữa sáng đã để đó cho anh rồi. Lâm Tĩnh Hảo xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Anh đang lái xe, không có tay nào rảnh. Cố Hạo Thần cười rất tươi, không phải nói đưa tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười sao? Cho nên Lâm Tĩnh Hảo nhìn thấy gương mặt tươi cười của anh cũng sẽ không tức giận với anh nữa, Anh thật sự rất đói, mà anh lại không thể dừng xe, nếu không sẽ bị trễ.
Hả? Lâm Tĩnh Hảo nhíu mày.
Nếu không em đút cho anh ăn. Đây mới là mực đích thích của Cố thiếu gia.
Lâm Tĩnh Hảo thực sự không có cách nào với tên vô lại này nữa rồi, cả ngày lẫn đêm ra sức nghĩ cách Hành hạ cô. Lâm Tĩnh Hảo cầm túi đựng đồ ăn sáng lên, lấy bánh bao mà mẹ Thu Vân hấp từ trong túi ra đưa vào miệng anh, anh cắn một miếng, nhai trong miệng vô cùng ngon miệng.
Lúc ăn xong một cái bánh bao còn cố ý ngậm ngón tay của Lâm Tĩnh Hảo trong miệng, dùng đầu lưỡi ướt át của anh liếm qua đầu ngón tay của cô, liếm quanh mút vào. Đầu lưỡi của anh giống như có dẫn theo dòng điện, truyền tới đầu ngón tay của cô, truyền qua ngón tay chạy khắp toàn thân, khiến cơ thể Lâm Tĩnh Hảo hơi run rẩy.
Cô muốn rụt tay lại, lại bị anh cắn chặt. Cô cả kinh: Cố Hạo Thần, anh buông ra. Bây giờ còn đang lái xe, rất nguy hiểm.
Anh có thể một công đổi việc. Lúc này Cố Hạo Thần mới buông lỏng ngón tay của cô ra, đầu lưỡi khẽ liếm qua khóe môi, cười đầy thâm ý, Bữa ăn sáng rất ngon miệng.
Cố Hạo Thần, anh là chó sao? Lâm Tĩnh Hảo nắm ngón tay bị anh cắn, mặc dù không đau, nhưng lại ám muội khiến tim cô đập nhanh, Luôn cắn em.
Vừa rồi em cũng cắn anh rồi. Hai chúng ta vừa vặn gom thành một đôi. Cố Hạo Thần thật là mắng chửi người không mang theo một chữ thô tục, rõ ràng đang chửi cô cũng là chó.
Lâm Tĩnh Hảo nghiêm mặt nhìn anh, cô thật không thể nói lại anh được, nói gì cũng sẽ bị anh vòng đi vào, cô cần giữ im lặng. Ngay sau đó cô không để ý tới anh nữa, mặc anh gọi cô thế nào, đều không quan tâm, làm ra vẻ như không nghe thấy.
Lâm Tĩnh Hảo vừa vào phòng làm việc thì Đường Hi bước đến thông báo: Cậu có biết không? Một tuần lễ nữa sau khi nộp tác phẩm lên, sau đó ba ngày sẽ cử hành bữa tiệc dạ hội chào mừng Tổng giám sẽ do Tổng giám tự mình công bố kết quả.
Dạ tiệc chào mừng? Lâm Tĩnh Hảo ngồi xuống ghế, Sợ rằng lại muốn làm nhộn nhạo trái tim của không biết bao nhiêu mỹ nữ.
Vị Tổng giám này còn đủ thần bí. Đường Hi chống đầu, tay xoay bút, Nghe nói ngoại trừ tổng thiết kế Tạ đã từng gặp qua thì không ai biết anh ta trông như thế nào. Thật lòng muốn nhìn một chút dáng vẻ Tổng giám của chúng ta như thế nào? Nghe nói là một ông chú lớn tuổi, nếu quả thật như vậy, thì sẽ làm vỡ vụ trái tim của các thiếu nữ mất thôi.
Có thể làm tới chức Tổng giám đều là những thiết kế sư ưu tú rất có thâm niên rồi, cậu suy nghĩ một chút người có thể bò đến vị trí này có thể có bao nhiêu tuổi? Lâm Tĩnh Hảo giơ tay lên vỗ vỗ đầu gối, Dùng cái này suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu.
Đường Hi lại không phục, đột nhiên đứng lên, nằm rạp người về phía Lâm Tĩnh Hảo: Ai nói vậy, Tĩnh Hảo, hiện tại có rất nhiều người tuổi trẻ tài cao, hơn nữa Tổng giám của tập đoàn Trí Mỹ Cố Hạo Thần, anh ta cũng chưa đến 30 tuổi, thấy thế nào cũng là một thanh niên tài tuấn, không giống ông chú lớn tuổi một chút nào.
Cố Hạo Thần, tại sao có thể có người ưu tú như vậy chứ?
Lâm Tĩnh Hảo cúi đầu mở tài liệu trong tay ra: Anh ta có phải người hay không, cậu không biết sao?
Đó là thần. Đường Hi cười đầy ái muội.
Cậu có thời gian nói những cái này không bằng suy nghĩ thật kỹ tác phẩm, đây chính là cơ hội tốt để lên làm trợ lý đặc biệt của Tổng giám, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ được. Lâm Tĩnh Hảo dời đi đề tài, Mình cũng phải suy nghĩ thật kỹ, cố gắng giành thắng lợi.
Ừ. Nói đúng. Đường Hi cũng nghiêm túc trở lại tập trung vào công việc.
Cố Hạo Thần lái xe đến công ty, vừa tới phòng làm việc, đã có người tới gõ cửa, vừa nhìn thì thấy là Tiêu Vân Đào đã nhiều ngày không gặp. Cố Hạo Thần giương miệng lên nói: Cậu đã trở lại?
Đôi mắt phượng hẹp dài của Tiêu Vân Đào tràn đầy ý cười, xuân phong đắc ý bước tới, đặt mông ngồi xuống bàn làm việc trơn nhẵn gọn gàng của Cố Hạo Thần.
Lần này ra ngoài xui xẻo làm mình quá mệt. Mười ngón tay của Tiêu Vân Đào đưa tới, lại lật ngược đặt xuống mặt bàn, Mình đi lâu như vậy cậu thấy tịch mịch sao?
Hai chúng ta không phải GAY, không có hứng thú với đàn ông, cậu đi bao lâu thì có quan hệ gì tới mình chứ? Cố Hạo Thần dựa vào mép bàn làm việc, nhìn thẳng anh.
Cậu và Lâm Tĩnh Hảo phát triển đến bước nào rồi? Tiêu Vân Đào khẽ nhíu mày, mở ra tính bát quái.
Rất tốt. Cố Hạo Thần cầm túi đựng bữa ăn sáng trên bàn đưa lên mũi hít nhẹ, Đây chính là bữa ăn sáng mẹ Tĩnh Hảo làm, vô cùng ngon miệng.
Mình đi, cũng phát triển đến một bước này rồi hả ? Xem ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều kịch hay. Tiêu Vân Đào đưa tay đẩy nhẹ bả vai của Cố Hạo Thần một cái, Cậu giỏi lắm! Xem ra năm năm đợi chờ của cậu cũng không uổng phí.
Cố Hạo Thần nhìn bánh bao hấp trong túi, cảm thấy thỏa mãn, đây chính là đồ mà anh vĩnh viễn không được ăn từ mẹ của mình, chứa đựng tràn đầy tình thân, cho nên càng thêm mỹ vị.
Đúng vậy, cuối cùng cô ấy cũng thuộc về mình. Cố Hạo Thần cầm một cái bánh bao đưa lên khóe miệng.
Mình có thể nếm một cái sao? Tiêu Vân Đào nhìn vào túi bánh bao hấp trưng cầu ý kiến của Cố Hạo Thần, anh sợ cậu ấy lại nhỏ mọn tức giận như lần trước anh ăn bữa sáng mà Lâm Tĩnh Hảo làm cho cậu ấy, Để cho mình chia sẻ một chút vui vẻ cùng cậu.
Là đáng giá chia sẻ. Lần này Cố Hạo Thần cũng không keo kiệt nữa.
Lúc này Tiêu Vân Đào mới cầm bánh bao hấp lên mạnh dạn yên tâm mà ăn, vừa tán dương: Tay nghề cũng không tệ, làm ăn ngon hơn cả đầu bếp nhà mình. Cậu thật có phúc. Ừ, ăn ngon, ăn rất ngon.
Cố Hạo Thần cầm khăn ướt
/63
|