Trên đời này có rất nhiều môn phái, động phủ chỉ tồn tại trong lời truyền của con người, không ai thấy tận mắt.
Linh Sơn không ai nhìn thấy, lại như rất nhiều người đã thấy.
Có người ngày ngày suy nghĩ mong muốn tiến vào Linh Sơn, nhưng cũng có người muốn ra đi, ra đi vĩnh viễn.
Thanh Y muốn ra đi. Chỉ là mười mấy năm qua, nàng dù thử mọi cách nhưng không thể nào bỏ đi được, tựa như Linh Sơn này vốn là một thế giới khác, hoàn toàn khác so với thế giới phồn hoa như gấm trước kia của nàng.
Ở đây mọi người đều như nhau, thành kính, vì khó khăn của thế gian, vì muôn sinh linh. Nếu gặp những người này ở bên ngoài, nàng sẽ kính trọng, nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi người đều như vậy, nàng chợt cảm thấy thế giới giống như biến thành hai màu đen trắng. Nàng muốn rời khỏi đây, ngày ngày nhìn mọi người dưới núi sinh hoạt bình thường giống như không có một chút đau khổ nào, nàng lại có cảm giác sợ, nàng sợ mình biến thành người như vậy.
Trong phật điện Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm vẫn luôn có một con viên hầu ngồi ở đó, mười mấy năm qua chưa từng mở mắt.
Mỗi ngày Thanh Y đều sẽ tới nơi này, hơn nữa mỗi một ngày đều sẽ nói vào tai y một đoạn.
Ngươi là đại viên vương tung hoành thiên hạ tiêu diêu tự tại, ngươi có một sư đệ tên gọi Tuệ Ngôn, đã bị người khác giết chết, có một sư đệ tên là Kim Tượng Đế, sống chết chưa biết.
Những năm đầu, mỗi khi nàng nói mấy lời này, mí mắt y sẽ nhấp nháy như muốn mở, phóng ra ánh mắt kiệt ngạo năm nào.
Thế nhưng hai năm gần đây, càng ngày y càng ít phản ứng.
Nên nàng lo càng thêm lo, vì vậy, nàng rất rất muốn rời khỏi Linh Sơn.
Nhiều năm trước, thông qua bản Tịch Diệt bồ đề, nàng thường mơ thấy mình ngồi dưới một gốc cây khô quan tưởng tĩnh tọa.
Chỉ là qua không bao lâu, nàng phát hiện mình dần bắt đầu không còn nghĩ đến những chuyện trước đây, không còn nghĩ tới những gian nan mình gặp phải khi hóa hình, không còn nghĩ tới cảm giác tự tại thoải mái bên ngoài. Đây là việc rất đáng sợ. Nàng tuyệt không cho phép mình quên đi những chuyện thường nhật lúc trước, cho nên hiện tại nàng không đọc quyển sách đó nữa.
Nàng muốn gặp lại thiếu nữ lúc đó dẫn mình đến phật điện của Đại Nhật Như Lai để trộm kinh, nhưng nghĩ đến cảnh cô bé đã biến thành cái tim đèn bên dưới Phật Tổ, có lẽ việc trở ra thật không dễ dàng.
Một hôm, nàng đi tới nhân gian dưới chân Linh Sơn thì đụng mặt một người, đó là một hòa thượng. Trong Linh Sơn mà gặp phải hòa thượng thì là chuyện rất đỗi bình thường, như cơm bữa, có khi còn là Phật tử trong môn phái. Nhưng mà người này khác biệt, bởi vì đây là vị hòa thượng trẻ mà nàng gặp khi trộm Tịch Diệt bồ đề, hắn cầm lấy ngọn thanh đăng quay trở lại, khiến Thanh Y cùng cô nương Tử Hà không thể làm bước tiếp theo. Nhìn hòa thượng đi trong dòng người, nàng nhận ra ngay, bởi vì hắn có một đôi mắt yêu dị, một khuôn mặt thanh tú như nữ tử.
Phật tử trên Linh Sơn, quả nhiên không có ai đơn giản, hơn nữa người này tựa hồ rất đặc biệt.
Chờ chút. Thanh Y gọi.
Hòa thượng quay đầu lại nhìn, không lên tiếng. Thanh Y nhìn thấy trong ánh mắt hắn có chút suy tư.
Ngươi cầm ngọn thanh đăng kia đi đâu rồi? Thanh Y hỏi thẳng.
Hòa thượng đang suy tư, đột nhiên lộ ra vẻ kinh hỉ, thân hình nhoáng lên liền đã đến bên cạnh Thanh Y, sau đó trở tay nắm cổ tay của Thanh Y, nhanh đến nỗi ngay cả thời gian để Thanh Y phản ứng cũng không có. Thanh Y kinh hãi, muốn thoát ra lại bị kéo sang một bên. Hòa thượng kia cao hứng nói: Cuối cùng đã gặp được một người không giống bình thường, ngươi có muốn rời khỏi Linh Sơn này hay không?
Nói đến đây hai mắt hắn đã nhíu sát lại, đúng là có hơi điên cuồng.
Ngươi, có ý gì đây? Thanh Y kinh nghi hỏi, trước đây chỉ gặp qua hắn một lần, căn bản không biết hắn là loại người như thế nào.
Nếu ngươi muốn ta có thể đưa ngươi ra ngoài. Hòa thượng rất nhanh nói ra.
Thật sao?
Chỉ cần ngươi giúp ta một việc, ta có thể mang ngươi đi ra ngoài ngay. Hòa thượng nói tiếp.
Việc gì? Thanh Y lui về phía sau một bước, nhìn kĩ vị hòa thượng có mấy phần quái dị trước mắt.
Giúp ta giết chết một người là được. Hòa thượng nói ra.
Giết một người? Giết ai?
Thanh Y không tin có thể sát nhân ở Linh Sơn, nàng nghĩ ở đây không có người quản chuyện người khác bỏ trốn bởi đơn giản là không thể trốn, nếu diễn sinh tội nghiệt ở nơi này, chỉ sợ bị đẩy vào mười tám tầng địa ngục - nơi đặc biệt của Linh Sơn - chịu đau khổ.
Một hòa thượng mà thôi, chỉ cần giết chết hắn là có thể rời khỏi nơi đây. Hòa thượng nói.
Thiệt hay giả vậy, ngươi là ai ? Thanh Y không tin hắn nên hỏi tiếp.
Ta gọi là Kim Thiền Tử, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi giết. Hòa thượng kia lôi kéo Thanh Y muốn dẫn nàng đi.
Thanh Y thế nào chịu đi, nàng cũng không tin giết chết một hòa thượng là có thể ra khỏi Linh Sơn, lại càng không tin nơi đây có thể tùy tiện giết được người.
Ngươi buông tay, buông tay ra. Thanh Y vùng thoát ra: Pháp nhãn Phật tổ nhìn chúng sinh, há cho phép người sát nhân ở trong Linh Sơn này.
Hắc hắc. Hòa thượng tên là Kim Thiền Tử đột nhiên quay đầu cười cười, thấp giọng nói: Người bây giờ chúng ta đi giết chính là Phật tổ, chỉ cần giết chết hắn, cái lao lung này còn không tiêu tan sao.
Thanh Y cảm thấy Kim Thiền Tử trước mặt là tên điên, nếu không bị điên sao dám nói chuyện giết chết Phật tổ, tuy rằng Thanh Y chưa gặp Phật tổ nhưng nàng biết, trong thế giới này, có thể giết chết Phật tổ sợ rằng chỉ có chính y mà thôi.
Thấy Thanh Y không chịu đi, Kim Thiền Tử nói: Không phải ngươi muốn tìm thanh đăng sao? Ta nói cho ngươi chỗ của nó, ngươi đi theo ta mà lấy.
Thanh Y quyết định tránh xa tên hòa thượng này, nàng cảm thấy tốt nhất mình không nên ở gần hắn, tránh bị các La Hán kim cương trong Linh Sơn cho mình là yêu tà mà trấn sát.
Nàng lui về phía sau, sau đó lẫn nhanh vào trong đoàn người dưới núi, khi quay đầu lại, thấy hòa thượng tên Kim Thiền Tử kia vẫn đứng ở nơi đó nhìn mình, trong mắt hắn có một loại thần sắc không thể miêu tả. Nàng lại đi một đoạn rồi quay đầu nhìn lại thì không thấy Kim Thiền Tử đâu nữa, giống như hắn chưa từng xuất hiện.
Kim Tượng Đế ở trong Vạn Pháp các thoáng cái đã mười năm, còn lâu hơn cả thời gian từ khi tiến vào Phương Thốn sơn đến lúc hóa hình.
Những kinh tàng và các loại pháp thuật đã sao chép một lần đều in khắc trong lòng hắn, chỉ là sư phụ có nghiêm lệnh không được tu luyện, nên hắn không tu luyện. Trong số những kinh tàng kia có Di Sơn thuật, có pháp ngự Cửu tiêu thần lôi, Hô phong hoán vũ thuật, Dương thần thông u các loại, nghe qua có vẻ rất cường đại.
Sau khi sao chép xong, hắn lại cầu kiến lão tiên nhân.
Ngươi có biết vì sao vi sư bảo ngươi sao chép những đạo tạng, thuật pháp này mà lại không cho phép ngươi tu tập không? Lão tiên nhân hỏi.
Sư phụ muốn để ta rõ pháp lý trong thế gian. Kim Tượng Đế nói ra.
Lão tiên nhân nhàn nhạt nói ra: Vậy ngươi đã hiểu chưa?
Mơ hồ không rõ, chưa hiểu rõ lắm. Kim Tượng Đế đáp.
Năm đó ngươi nghe ta giảng đạo liền nói mình đã thông pháp tính, biết căn nguyên, hôm nay lại nói mơ hồ không rõ, chưa hiểu rõ lắm.
Năm đó đệ tử thiển cận, cho rằng mình đã nhìn thấu pháp trong thiên hạ.
Lão tiên nhân lại hỏi: Thuật pháp trong Vạn Pháp các ngươi có thể tùy ý lựa chọn tu hành, thông một môn là có thể hành tẩu thiên hạ.
Đệ tử không muốn học pháp trong các.
Vậy ngươi muốn học pháp gì?
Những pháp kia chỉ là thủ đoạn bên ngoài, đệ tử muốn học loại thuật pháp khác. Kim Tượng Đế sao chép nhiều sách đạo tạng cùng pháp thuật như vậy, trong lòng càng thêm kiên định. Những pháp kia bất quá là thủ đoạn sử dụng, kể cả có thể dời núi lấp biển, nhưng pháp lực rốt cục có sau cùng.
Lão tiên nhân nhắm mắt, lại như thấy được tất cả, ông ta cười cười, nói: Pháp mà ngươi đã nói, thế gian này không có người biết, nhưng mà trái lại có người tu. Nếu ngươi muốn, ta có thể truyền thụ cho ngươi, chỉ là con đường tu hành này lâu dài, không phải thành công trong sớm chiều
Đệ tử cẩn nghe sư phụ giáo huấn. Kim Tượng Đế nói rất cung kính.
Tu hành không ngoài lấy thân hợp thiên địa. Có một thứ gọi là Đại đạo pháp cấm, thứ Đại đạo pháp cấm này hiển lộ tại thế gian hoặc thành núi non, hoặc là ao hồ. Như Linh Sơn kia cũng là một Đại đạo pháp cấm, Thiên cung trên chín tầng trời, cùng các ngôi sao cũng là Đại đạo pháp cấm biến thành. Còn có một Đại đạo pháp cấm tạo nên Thiên Hà, nơi đó có tu sĩ khắp thế gian đến tu hành, có điều Thiên Hà thủy quân của Thiên cung đóng quân canh giữ quanh năm . Nếu như ngươi đến đó tu hành là có thể làm ít được nhiều, còn có thể cảm thụ ý nghĩa đại đạo trong đó. Ngươi có nguyện đi vào trong đó tu hành không?
Kim Tượng Đế suy nghĩ, nếu mình muốn cứu sư huynh và Thanh Y ra thì tu vi hiện tại hiển nhiên không đủ.
Đệ tử nguyện ý, nhưng mà không biết vào kiểu nào đây sư phụ.
Điều này ngươi không phải lo, sau khi ngươi đi, không cần quan tâm những thứ khác, chỉ cần một lòng tu hành. Bất kể loại pháp nào lúc đầu thi triển đều cần pháp lực bản thân, ngươi cần phải kết Như Ý phù, kết được mười tám tầng thì coi như có chút thành tựu. Lão tiên nhân nói ra.
Vâng, sư phụ.
Cứ như vậy, Kim Tượng Đế đi tới Thiên Hà đại danh đỉnh đỉnh để tu hành.
Hơn nữa, hắn còn cầm theo chiếu thư nhập Thiên Hà. Hắn không biết sư phụ lấy chiếu thư kia từ đâu ra, chỉ biết sau khi mở ra, một cánh cửa thần bí xuất hiện, xung quanh sóng to cuồn cuộn, tiếng nước cuộn trào mãnh liệt, nhìn vào chỉ thấy một mảnh trắng sáng, cất chân bước vào bên trong liền đến được Thiên Hà.
Hắn từng ngước nhìn bầu trời, chỉ nhìn thấy trên đó đầy sao, thỉnh thoảng hắn thấy trong bầu trời hình như có một con sông cuồn cuồn chảy xiết. Lúc đó hắn còn là một con rắn cho nên căn bản không biết đó là cái gì, về sau biết rõ rồi, lại không hề nghĩ tới có một ngày bản thân đến được Thiên Hà.
Lúc này đây khi đứng bên cạnh Thiên hà, Kim Tượng Đế vẫn cứ có một loại cảm giác huyền diệu không tả được, bởi vì sau khi hắn cảm giác mình giống như bước ra từ trong sóng nước của Thiên Hà, thì nhìn thấy phía trước có một đại doanh, trong đại doanh có một lá cờ cao vút dựng đứng, trên viết bốn chữ lớn Thiên Hà thủy quân .
Hai bên doanh trại có tiễn tháp, có thiên binh canh gác, nhìn qua cực kỳ uy vũ và sâm nghiêm.
Khi hắn vừa xuất hiện, môn tướng ở cửa vào doanh lập tức phát hiện ra hắn, một thiên binh trong đó quát to: Ngươi là ai, lảng vãng trước Thiên Hà quân doanh làm gì?.
Kim Tượng Đế đi tới, nói: Ta phụng chiếu nhập quân nhận chức, đây là chiếu mệnh của ta.
Nói xong Kim Tượng Đế lấy ra một quyển chiếu thư màu vàng đưa cho đối phương xem, môn tướng trước doanh cầm lấy xem xét, rồi giữ luôn chiếu thư: Đi theo ta.
Kim Tượng Đế đi theo phía sau gã tiến vào quân doanh, chỉ thấy doanh trướng thật lớn, trên trướng phủ đầy thần văn, những binh khí ở trong tay các binh sĩ không có cái nào là phàm phẩm.
Môn tướng kia dẫn Kim Tượng Đế đến một cái lều lớn, chưa bước vào liều đã nghe thấy âm thanh huyên náo bên trong.
Tới tới tới, đặt rồi thì cất tay, nhanh lên nhanh lên. Một thanh âm hào sảng truyền ra.
Linh Sơn không ai nhìn thấy, lại như rất nhiều người đã thấy.
Có người ngày ngày suy nghĩ mong muốn tiến vào Linh Sơn, nhưng cũng có người muốn ra đi, ra đi vĩnh viễn.
Thanh Y muốn ra đi. Chỉ là mười mấy năm qua, nàng dù thử mọi cách nhưng không thể nào bỏ đi được, tựa như Linh Sơn này vốn là một thế giới khác, hoàn toàn khác so với thế giới phồn hoa như gấm trước kia của nàng.
Ở đây mọi người đều như nhau, thành kính, vì khó khăn của thế gian, vì muôn sinh linh. Nếu gặp những người này ở bên ngoài, nàng sẽ kính trọng, nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi người đều như vậy, nàng chợt cảm thấy thế giới giống như biến thành hai màu đen trắng. Nàng muốn rời khỏi đây, ngày ngày nhìn mọi người dưới núi sinh hoạt bình thường giống như không có một chút đau khổ nào, nàng lại có cảm giác sợ, nàng sợ mình biến thành người như vậy.
Trong phật điện Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm vẫn luôn có một con viên hầu ngồi ở đó, mười mấy năm qua chưa từng mở mắt.
Mỗi ngày Thanh Y đều sẽ tới nơi này, hơn nữa mỗi một ngày đều sẽ nói vào tai y một đoạn.
Ngươi là đại viên vương tung hoành thiên hạ tiêu diêu tự tại, ngươi có một sư đệ tên gọi Tuệ Ngôn, đã bị người khác giết chết, có một sư đệ tên là Kim Tượng Đế, sống chết chưa biết.
Những năm đầu, mỗi khi nàng nói mấy lời này, mí mắt y sẽ nhấp nháy như muốn mở, phóng ra ánh mắt kiệt ngạo năm nào.
Thế nhưng hai năm gần đây, càng ngày y càng ít phản ứng.
Nên nàng lo càng thêm lo, vì vậy, nàng rất rất muốn rời khỏi Linh Sơn.
Nhiều năm trước, thông qua bản Tịch Diệt bồ đề, nàng thường mơ thấy mình ngồi dưới một gốc cây khô quan tưởng tĩnh tọa.
Chỉ là qua không bao lâu, nàng phát hiện mình dần bắt đầu không còn nghĩ đến những chuyện trước đây, không còn nghĩ tới những gian nan mình gặp phải khi hóa hình, không còn nghĩ tới cảm giác tự tại thoải mái bên ngoài. Đây là việc rất đáng sợ. Nàng tuyệt không cho phép mình quên đi những chuyện thường nhật lúc trước, cho nên hiện tại nàng không đọc quyển sách đó nữa.
Nàng muốn gặp lại thiếu nữ lúc đó dẫn mình đến phật điện của Đại Nhật Như Lai để trộm kinh, nhưng nghĩ đến cảnh cô bé đã biến thành cái tim đèn bên dưới Phật Tổ, có lẽ việc trở ra thật không dễ dàng.
Một hôm, nàng đi tới nhân gian dưới chân Linh Sơn thì đụng mặt một người, đó là một hòa thượng. Trong Linh Sơn mà gặp phải hòa thượng thì là chuyện rất đỗi bình thường, như cơm bữa, có khi còn là Phật tử trong môn phái. Nhưng mà người này khác biệt, bởi vì đây là vị hòa thượng trẻ mà nàng gặp khi trộm Tịch Diệt bồ đề, hắn cầm lấy ngọn thanh đăng quay trở lại, khiến Thanh Y cùng cô nương Tử Hà không thể làm bước tiếp theo. Nhìn hòa thượng đi trong dòng người, nàng nhận ra ngay, bởi vì hắn có một đôi mắt yêu dị, một khuôn mặt thanh tú như nữ tử.
Phật tử trên Linh Sơn, quả nhiên không có ai đơn giản, hơn nữa người này tựa hồ rất đặc biệt.
Chờ chút. Thanh Y gọi.
Hòa thượng quay đầu lại nhìn, không lên tiếng. Thanh Y nhìn thấy trong ánh mắt hắn có chút suy tư.
Ngươi cầm ngọn thanh đăng kia đi đâu rồi? Thanh Y hỏi thẳng.
Hòa thượng đang suy tư, đột nhiên lộ ra vẻ kinh hỉ, thân hình nhoáng lên liền đã đến bên cạnh Thanh Y, sau đó trở tay nắm cổ tay của Thanh Y, nhanh đến nỗi ngay cả thời gian để Thanh Y phản ứng cũng không có. Thanh Y kinh hãi, muốn thoát ra lại bị kéo sang một bên. Hòa thượng kia cao hứng nói: Cuối cùng đã gặp được một người không giống bình thường, ngươi có muốn rời khỏi Linh Sơn này hay không?
Nói đến đây hai mắt hắn đã nhíu sát lại, đúng là có hơi điên cuồng.
Ngươi, có ý gì đây? Thanh Y kinh nghi hỏi, trước đây chỉ gặp qua hắn một lần, căn bản không biết hắn là loại người như thế nào.
Nếu ngươi muốn ta có thể đưa ngươi ra ngoài. Hòa thượng rất nhanh nói ra.
Thật sao?
Chỉ cần ngươi giúp ta một việc, ta có thể mang ngươi đi ra ngoài ngay. Hòa thượng nói tiếp.
Việc gì? Thanh Y lui về phía sau một bước, nhìn kĩ vị hòa thượng có mấy phần quái dị trước mắt.
Giúp ta giết chết một người là được. Hòa thượng nói ra.
Giết một người? Giết ai?
Thanh Y không tin có thể sát nhân ở Linh Sơn, nàng nghĩ ở đây không có người quản chuyện người khác bỏ trốn bởi đơn giản là không thể trốn, nếu diễn sinh tội nghiệt ở nơi này, chỉ sợ bị đẩy vào mười tám tầng địa ngục - nơi đặc biệt của Linh Sơn - chịu đau khổ.
Một hòa thượng mà thôi, chỉ cần giết chết hắn là có thể rời khỏi nơi đây. Hòa thượng nói.
Thiệt hay giả vậy, ngươi là ai ? Thanh Y không tin hắn nên hỏi tiếp.
Ta gọi là Kim Thiền Tử, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi giết. Hòa thượng kia lôi kéo Thanh Y muốn dẫn nàng đi.
Thanh Y thế nào chịu đi, nàng cũng không tin giết chết một hòa thượng là có thể ra khỏi Linh Sơn, lại càng không tin nơi đây có thể tùy tiện giết được người.
Ngươi buông tay, buông tay ra. Thanh Y vùng thoát ra: Pháp nhãn Phật tổ nhìn chúng sinh, há cho phép người sát nhân ở trong Linh Sơn này.
Hắc hắc. Hòa thượng tên là Kim Thiền Tử đột nhiên quay đầu cười cười, thấp giọng nói: Người bây giờ chúng ta đi giết chính là Phật tổ, chỉ cần giết chết hắn, cái lao lung này còn không tiêu tan sao.
Thanh Y cảm thấy Kim Thiền Tử trước mặt là tên điên, nếu không bị điên sao dám nói chuyện giết chết Phật tổ, tuy rằng Thanh Y chưa gặp Phật tổ nhưng nàng biết, trong thế giới này, có thể giết chết Phật tổ sợ rằng chỉ có chính y mà thôi.
Thấy Thanh Y không chịu đi, Kim Thiền Tử nói: Không phải ngươi muốn tìm thanh đăng sao? Ta nói cho ngươi chỗ của nó, ngươi đi theo ta mà lấy.
Thanh Y quyết định tránh xa tên hòa thượng này, nàng cảm thấy tốt nhất mình không nên ở gần hắn, tránh bị các La Hán kim cương trong Linh Sơn cho mình là yêu tà mà trấn sát.
Nàng lui về phía sau, sau đó lẫn nhanh vào trong đoàn người dưới núi, khi quay đầu lại, thấy hòa thượng tên Kim Thiền Tử kia vẫn đứng ở nơi đó nhìn mình, trong mắt hắn có một loại thần sắc không thể miêu tả. Nàng lại đi một đoạn rồi quay đầu nhìn lại thì không thấy Kim Thiền Tử đâu nữa, giống như hắn chưa từng xuất hiện.
Kim Tượng Đế ở trong Vạn Pháp các thoáng cái đã mười năm, còn lâu hơn cả thời gian từ khi tiến vào Phương Thốn sơn đến lúc hóa hình.
Những kinh tàng và các loại pháp thuật đã sao chép một lần đều in khắc trong lòng hắn, chỉ là sư phụ có nghiêm lệnh không được tu luyện, nên hắn không tu luyện. Trong số những kinh tàng kia có Di Sơn thuật, có pháp ngự Cửu tiêu thần lôi, Hô phong hoán vũ thuật, Dương thần thông u các loại, nghe qua có vẻ rất cường đại.
Sau khi sao chép xong, hắn lại cầu kiến lão tiên nhân.
Ngươi có biết vì sao vi sư bảo ngươi sao chép những đạo tạng, thuật pháp này mà lại không cho phép ngươi tu tập không? Lão tiên nhân hỏi.
Sư phụ muốn để ta rõ pháp lý trong thế gian. Kim Tượng Đế nói ra.
Lão tiên nhân nhàn nhạt nói ra: Vậy ngươi đã hiểu chưa?
Mơ hồ không rõ, chưa hiểu rõ lắm. Kim Tượng Đế đáp.
Năm đó ngươi nghe ta giảng đạo liền nói mình đã thông pháp tính, biết căn nguyên, hôm nay lại nói mơ hồ không rõ, chưa hiểu rõ lắm.
Năm đó đệ tử thiển cận, cho rằng mình đã nhìn thấu pháp trong thiên hạ.
Lão tiên nhân lại hỏi: Thuật pháp trong Vạn Pháp các ngươi có thể tùy ý lựa chọn tu hành, thông một môn là có thể hành tẩu thiên hạ.
Đệ tử không muốn học pháp trong các.
Vậy ngươi muốn học pháp gì?
Những pháp kia chỉ là thủ đoạn bên ngoài, đệ tử muốn học loại thuật pháp khác. Kim Tượng Đế sao chép nhiều sách đạo tạng cùng pháp thuật như vậy, trong lòng càng thêm kiên định. Những pháp kia bất quá là thủ đoạn sử dụng, kể cả có thể dời núi lấp biển, nhưng pháp lực rốt cục có sau cùng.
Lão tiên nhân nhắm mắt, lại như thấy được tất cả, ông ta cười cười, nói: Pháp mà ngươi đã nói, thế gian này không có người biết, nhưng mà trái lại có người tu. Nếu ngươi muốn, ta có thể truyền thụ cho ngươi, chỉ là con đường tu hành này lâu dài, không phải thành công trong sớm chiều
Đệ tử cẩn nghe sư phụ giáo huấn. Kim Tượng Đế nói rất cung kính.
Tu hành không ngoài lấy thân hợp thiên địa. Có một thứ gọi là Đại đạo pháp cấm, thứ Đại đạo pháp cấm này hiển lộ tại thế gian hoặc thành núi non, hoặc là ao hồ. Như Linh Sơn kia cũng là một Đại đạo pháp cấm, Thiên cung trên chín tầng trời, cùng các ngôi sao cũng là Đại đạo pháp cấm biến thành. Còn có một Đại đạo pháp cấm tạo nên Thiên Hà, nơi đó có tu sĩ khắp thế gian đến tu hành, có điều Thiên Hà thủy quân của Thiên cung đóng quân canh giữ quanh năm . Nếu như ngươi đến đó tu hành là có thể làm ít được nhiều, còn có thể cảm thụ ý nghĩa đại đạo trong đó. Ngươi có nguyện đi vào trong đó tu hành không?
Kim Tượng Đế suy nghĩ, nếu mình muốn cứu sư huynh và Thanh Y ra thì tu vi hiện tại hiển nhiên không đủ.
Đệ tử nguyện ý, nhưng mà không biết vào kiểu nào đây sư phụ.
Điều này ngươi không phải lo, sau khi ngươi đi, không cần quan tâm những thứ khác, chỉ cần một lòng tu hành. Bất kể loại pháp nào lúc đầu thi triển đều cần pháp lực bản thân, ngươi cần phải kết Như Ý phù, kết được mười tám tầng thì coi như có chút thành tựu. Lão tiên nhân nói ra.
Vâng, sư phụ.
Cứ như vậy, Kim Tượng Đế đi tới Thiên Hà đại danh đỉnh đỉnh để tu hành.
Hơn nữa, hắn còn cầm theo chiếu thư nhập Thiên Hà. Hắn không biết sư phụ lấy chiếu thư kia từ đâu ra, chỉ biết sau khi mở ra, một cánh cửa thần bí xuất hiện, xung quanh sóng to cuồn cuộn, tiếng nước cuộn trào mãnh liệt, nhìn vào chỉ thấy một mảnh trắng sáng, cất chân bước vào bên trong liền đến được Thiên Hà.
Hắn từng ngước nhìn bầu trời, chỉ nhìn thấy trên đó đầy sao, thỉnh thoảng hắn thấy trong bầu trời hình như có một con sông cuồn cuồn chảy xiết. Lúc đó hắn còn là một con rắn cho nên căn bản không biết đó là cái gì, về sau biết rõ rồi, lại không hề nghĩ tới có một ngày bản thân đến được Thiên Hà.
Lúc này đây khi đứng bên cạnh Thiên hà, Kim Tượng Đế vẫn cứ có một loại cảm giác huyền diệu không tả được, bởi vì sau khi hắn cảm giác mình giống như bước ra từ trong sóng nước của Thiên Hà, thì nhìn thấy phía trước có một đại doanh, trong đại doanh có một lá cờ cao vút dựng đứng, trên viết bốn chữ lớn Thiên Hà thủy quân .
Hai bên doanh trại có tiễn tháp, có thiên binh canh gác, nhìn qua cực kỳ uy vũ và sâm nghiêm.
Khi hắn vừa xuất hiện, môn tướng ở cửa vào doanh lập tức phát hiện ra hắn, một thiên binh trong đó quát to: Ngươi là ai, lảng vãng trước Thiên Hà quân doanh làm gì?.
Kim Tượng Đế đi tới, nói: Ta phụng chiếu nhập quân nhận chức, đây là chiếu mệnh của ta.
Nói xong Kim Tượng Đế lấy ra một quyển chiếu thư màu vàng đưa cho đối phương xem, môn tướng trước doanh cầm lấy xem xét, rồi giữ luôn chiếu thư: Đi theo ta.
Kim Tượng Đế đi theo phía sau gã tiến vào quân doanh, chỉ thấy doanh trướng thật lớn, trên trướng phủ đầy thần văn, những binh khí ở trong tay các binh sĩ không có cái nào là phàm phẩm.
Môn tướng kia dẫn Kim Tượng Đế đến một cái lều lớn, chưa bước vào liều đã nghe thấy âm thanh huyên náo bên trong.
Tới tới tới, đặt rồi thì cất tay, nhanh lên nhanh lên. Một thanh âm hào sảng truyền ra.
/85
|