Ngọn Thiên Trụ là chủ phong của dãy núi Võ Đang, trên đỉnh cao nhất lại dựng một ngôi điện ba gian bằng đồng đúc, vì điện đồng phát ra ánh sáng, nên gọi núi là Kim Đỉnh. Chung quanh điện có xây mười hai cái đài bằng đá, giữa các đài có lan can uốn khúc nối liền, chạm trổ đẹp đẽ, đứng trên đài nhìn ra xa thì các đỉnh núi xa gần đều nằm trước mắt, khiến người ta thấy trong lòng thư thái. Từ trấn Thảo Điếm tới ngọn Kim Đỉnh trên núi Võ Đang khoảng hơn chín mươi dặm, người khỏe mạnh bình thường đi chừng một ngày là tới, còn theo cước trình của người võ lâm thì càng dễ dàng.
Rạng sáng ngày hôm sau, Súy Chấn Vũ giả làm một nhân vật võ lâm bình thường, đi theo sau một nhóm hơn mười người khách giang hồ tiến về phía núi Võ Đang. Từ trấn Thảo Điếm tới cung Ngộ Chân khoảng tám dặm, đối với cước trình của bọn hành khách giang hồ kia chẳng phải là dài, nên chẳng mấy chốc đã tới. Súy Chấn Vũ vì nghe đồn là hành cung của Độc Cô Minh Châu đặt ở Ngộ Chân cung, nên đặc biệt lưu ý dò xét khắp nơi trong đó.
Có điều theo kết quả mà chính chàng thu lượm được, thì trong cung Ngộ Chân ngoài một bọn khách lên núi dâng hương bình thường, ngay cả người giang hồ cũng rất ít, còn đến như những người của Độc Cô Minh Châu mà chàng đã gặp qua thì không nhìn thấy một ai. Trong lòng hơi thất vọng, chàng vừa từ từ bước ra phía ngoài cung vừa tự nhủ: “Có lẽ họ đã dời qua nơi khác...”
Chàng còn đang nghĩ ngợi, thì trên con đường trước mặt có một nhóm ba người chạy tới, hai người phía trước là phu thê Miêu Cương song yêu Miêu Trấn Nam, Qua Như Tuyết giả làm phu thê Triệu Nguyên Lượng, người đi sau tức Hắc Tâm Ải Quỷ Thời Phùng Nguyên giả làm Diệu Thủ Thần Thâu Nam Cung Tiêu. Lúc ấy đôi bên cách nhau chưa tới ba trượng, nhưng ba người đối phương đang cười nói chỉ lướt qua hướng về phía Nguyệt Động Môn chạy tới.
Súy Chấn Vũ vừa nhìn thấy, bất giác động tâm cao giọng gọi :
- Nam Cung lão bá, ra người cũng ở đây.
Tiếp theo lập tức dùng chân khí truyền âm nói :
- Thời lão nhân gia, tôi là Súy Chấn Vũ.
Thời Phùng Nguyên quay đầu cười nói :
- A té ra là... Đoàn hiền điệt, lâu quá không gặp, khỏe chứ?
Súy Chấn Vũ chạy nhanh tới, hướng về Thời Phùng Nguyên khom lưng thi lễ nói :
- Nhờ phúc lớn của lão bá, cháu vẫn khỏe.
Phu thê Miêu Trấn Nam đang sải chân bước vào Nguyệt Đông môn, lúc ấy mới song song quay đầu chăm chú nhìn Súy Chấn Vũ một thoáng. Nhưng Súy Chấn Vũ toàn thân vận võ phục màu đen, vai mang trường kiếm giả dạng như mọi nhân vật võ lâm bình thường khác, lại da mặt đen đúa, mày ngắn mắt lồi, nên họ không hề nhận ra chút gì.
Thời Phùng Nguyên nhìn thấy phu thê Miêu Trấn Nam quay lại chăm chú nhìn Súy Chấn Vũ, vội nhìn Súy Chấn Vũ cười nói :
- Này, hiền điệt, mau mau bái kiến hai vị đại danh lừng lẫy...
Không đợi ông ta nói dứt câu, Qua Như Tuyết đã vội xua tay ngắt lời nói :
- Thôi thôi, các người cứ tự nhiên.
Hành động ấy quả thật rất mực vô lễ, nhưng Súy Chấn Vũ và Thời Phùng Nguyên lúc ấy lại không mong gì hơn, nên cũng chẳng ai nói câu nào. Thời Phùng Nguyên bèn nói ngay :
- Cũng được, hai vị cứ vào phòng nghỉ ngơi trước, tiểu đệ cùng vị thế điệt này sẽ từ từ tới sau.
Thật ra phu thê Miêu Trấn Nam chẳng đợi ông ta nói xong, đã song song chạy vào Nguyệt Đông môn mất hút.
Thời Phùng Nguyên cố ý lên giọng hỏi :
- Hiền điệt, ngươi tới đây có chuyện gì vậy?
Súy Chấn Vũ đáp :
- Chẳng có chuyện gì, chẳng qua cháu thuận đường ghé vào, hy vọng sẽ học hỏi thêm được chút gì mà thôi.
Thời Phùng Nguyên nhìn chàng tấm tắc nói :
- Phải lắm, đọc muôn quyển sách chẳng bằng đi vạn dặm đường, có điều, hiền điệt à, ráng nhịn một chút, tạm thời trước mắt tốt nhất đừng nên vào núi Võ Đang.
Súy Chấn Vũ nói :
- Nam Cung lão bá, rất nhiều đồng đạo đều vào trong đó cả mà, tại sao riêng tiểu điệt lại không thể vào được?
- Hiền điệt, Nam Cung bá bá có ý tốt với ngươi.
Thời Phùng Nguyên chuyển người vẫy vẫy Súy Chấn Vũ nói tiếp :
- Lại đây, chúng ta đi vào hậu điện...
Súy Chấn Vũ vừa đi vừa dùng chân khí truyền âm hỏi :
- Thời lão nhân gia, đây không phải là hành cung của Độc Cô Minh Châu à?
Thời Phùng Nguyên truyền âm đáp :
- Đúng rồi, nhưng hiện tại đã đổi minh làm ám, vả lại nhân vật đầu não đã đi khỏi rồi.
Nói xong lại kề sát lại Súy Chấn Vũ dúi cho chàng một cái bình nhỏ bằng ngọc nói :
- Thiếu hiệp, đã lấy được thuốc giải đây rồi, có điều số lượng không được nhiều.
Súy Chấn Vũ vừa đón lấy cái bình nhét vào bọc, vừa trả lời :
- Cám ơn Thời lão nhân gia, nhưng hiện nay thì thuốc giải chất độc Vô Ảnh đã trở thành chuyện phụ.
Thời Phùng Nguyên bất giác kinh ngạc nói :
- Chẳng lẽ lại mới phát sinh chuyện gì nghiêm trọng sao?
- Đúng thế.
Súy Chấn Vũ truyền âm nói tiếp :
- Thời lão nhân gia có biết phu thê Triệu đại hiệp ở nơi nào không?
Trong khi trò chuyện, hai người đã đi qua hậu điện tới trước một cái đình bát giác cạnh ao phóng sinh. Tòa lương đình này bốn phía trống không, bất kể ai tới từ phía nào cũng có thể thấy rõ ràng.
Thời Phùng Nguyên bước vào tòa lương đình, hạ giọng nói :
- Thiếu hiệp, tin tức thì có, có điều tin tức này không thể đáp ứng được yêu cầu của người.
Súy Chấn Vũ thoáng sửng sốt hỏi :
- Câu ấy có nghĩa gì vậy?
Thời Phùng Nguyên thở dài nhè nhè nói :
- Thiếu hiệp, câu ấy phải nói từ đầu mới hiểu được. Gần đây lão hủ đã được họ tín nhiệm, nhưng buổi chiều hôm qua lại phát sinh một chuyện rất là phiền phức.
Súy Chấn Vũ bất giác hoảng sợ hỏi :
- Chẳng lẽ lại bị tiết lộ chuyện gì rồi à?
- Đúng đấy.
Thời Phùng Nguyên nghiêm trang nói :
- Chuyện bị lộ đều là xuất phát từ chính thiếu hiệp mà ra.
Súy Chấn Vũ còn đang ngạc nhiên tròn mắt nhìn, Thời Phùng Nguyên lại nói tiếp :
- Thiếu hiệp, buổi tối hôm trước có phải người đã cùng thầy trò một gã Tư Mã Đan gì đó đánh nhau trong rừng tùng cạnh trấn Thảo Điếm không?
- Phải rồi.
Súy Chấn Vũ cười khan một tiếng nói :
- Từ khi bước chân vào giang hồ tới nay, đây là lần đâu tiên tiểu nhân bị thua.
Thời Phùng Nguyên chân thành nói :
- Có câu thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, thiếu hiệp không nên vì thua kém một lúc mà áy náy trong lòng.
Ngừng một chút lại nói tiếp :
- Vào khoảng canh ba đêm qua, sau một cuộc họp khẩn cấp, người trong hành cung tạm thời này đột nhiên đều ào ào phân tán đi hết...
Súy Chấn Vũ ngắt lời hỏi :
- Thời lão nhân gia, có phải vì Độc Cô Lam đã tới Võ Đang rồi không?
Thời Phùng Nguyên cười gượng nói :
- Thiếu hiệp, loại tin tức ấy thì lão hủ không có tư cách được biết, bất quá theo tình hình đêm qua mà phán đoán thì có lẽ tên lão ma ấy đã tới núi Võ Đang thật rồi. Vì lão hủ hiện nay mới chỉ là một phần tử vòng ngoài, không thể được tham gia nên không biết ai chủ trì. Nhưng khi bọn họ họp xong thì cũng biết qua về những người dự họp. Đại khái có Thái tử, Công chúa, Công tước, Hầu tước đã tới Trung Nguyên, thêm bọn Chúc Thiếu Thu, Thư Chính Văn, Trọng Tôn Nghiêm tất cả đều tham dự.
Súy Chấn Vũ hỏi :
- Rồi sau khi những người đó họp xong thì đều lập tức rút đi à?
- Đúng thế. Ta và phu thê Miêu Trấn Nam, Độc Cô Minh Châu và Chúc Thiếu Thu trước khi đi được đặc biệt chỉ định bảo lưu lại.
Thời Phùng Nguyên ngừng lại một chút mới nghiêm trang nói tiếp :
- Hai phu thê Miêu Trấn Nam thì phụ trách việc coi sóc hành cung tạm thời này, còn lão hủ thì bị chỉ định là phải ăn cắp một quyển bí kíp gì đó trên người Tư Mã Đan.
Súy Chấn Vũ tròn mắt hỏi :
- Bọn họ đoán chắc là Tư Mã Đan cất bí kíp võ công trong người à?
- Đúng thế, bọn họ đoán chắc là bí kíp võ công ấy quyết được giữ trong người Tư Mã Đan.
- Đó có phải là chuyện mà lão nhân gia nói là bị lộ do tiểu nhân phải không?
Thời Phùng Nguyên cười gượng nói :
- Chứ không phải à? Thử nghĩ xem, gã Tư Mã Đan kia thân thủ vào hạng nào, chỉ cần sơ xuất một chút thì thật không dám nghĩ tới nữa! Nếu mà đổi cho Diệu Thủ Thần Thâu thật thì may ra còn nghĩ được cách nào, chứ ta thì mạo danh đi làm ăn, chẳng phải giống như con vịt thê thảm trên thớt sao?
Súy Chấn Vũ trầm ngâm nói :
- Không sao! Lúc cần thiết thì bỏ chạy thôi.
Tiếp theo lại nhìn Thời Phùng Nguyên hỏi :
- Thời lão nhân gia, mới rồi người nói về tin tức có quan hệ tới Triệu đại hiệp, thật ra là chuyện gì vậy?
Thời Phùng Nguyên cười cười nói :
- Thật ra thì có gì đâu, ta cũng chẳng hiểu rõ ràng, đại khái tất cả tin tức đều do phu thê Miêu Trấn Nam chính miệng nói ra.
Súy Chấn Vũ chăm chú hỏi :
- Phu thê Miêu Trấn Nam nói những gì?
Thời Phùng Nguyên cười nụ hỏi lại :
- Trước đây không lâu, bọn họ giả làm phu thê Triệu đại hiệp, bị thiếu hiệp cho một trận phải không?
Súy Chấn Vũ gật gật đầu, Thời Phùng Nguyên nói tiếp :
- Lão hủ không ngờ giữa phu thê Triệu đại hiệp với thiếu hiệp có quan hệ bà con, lúc ấy dò hỏi phu thê Miêu Trấn Nam kiểu vu vơ rằng :
“- Miêu huynh, hiền phu phụ làm cách nào mà giả dạng phu thê Triệu đại hiệp giống tới mức ngay cả con gái họ cũng phải lầm thế?
Miêu Trấn Nam cười nói :
- Nói ra cũng chẳng có gì, phu thê bọn ta ở chung với phu thê Triệu đại hiệp suốt ba tháng trời, quen thuộc tới mức ấy mà giả dạng không giống sao được?
Lão hủ hỏi tiếp :
- Những chuyện quá khứ của phu thê Triệu đại hiệp đều do chính họ kể lại cho hai vị?
Miêu Trấn Nam gật gật đầu, lão hủ lại hỏi :
- Vậy lúc ấy phu thê Triệu đại hiệp vẫn sáng suốt bình thường phải không?
Miêu Trấn Nam đáp :
- Xem ra chẳng thấy có gì khác lạ, có lẽ thần trí của họ cũng sáng suốt như thường thôi.
Lúc ấy, lão hủ lại dò hỏi :
- Phu thê Triệu đại hiệp đang ở Cúc viên à?
Miêu Trấn Nam lắc đầu nói :
- Không phải, trong năm năm gần đây, phu thê Triệu đại hiệp ở Cúc viên đều là do hai chúng ta cải trang ra.
- Thế thì...
Lão hủ hỏi tiếp :
- Rốt lại phu thê Triệu đại hiệp thật ra đang ở đâu?
Miêu Trấn Nam cười gượng nói :
- Về chuyện này chỉ e ngay cả Chúc Thiếu Thu cũng không trả lời nổi...”
Súy Chấn Vũ nghe tới đó ồ lên một tiếng nói :
- Thảo nào, buổi tối hôm trước Độc Cô Minh Châu nói như thế.
Thời Phùng Nguyên bất giác ngạc nhiên hỏi :
- Thiếu hiệp, buổi tối hôm trước Độc Cô Minh Châu nói gì?
Súy Chấn Vũ nói :
- Đại để không khác bao nhiêu lời nói của Thời lão nhân gia.
Thật ra buổi tối hôm trước Độc Cô Minh Châu chỉ nói một câu: Giả như ngươi có thể bắt được gia phụ làm con tin đi chăng nữa cũng không có cách nào đổi được phu thê Triệu đại hiệp đâu.
Súy Chấn Vũ vì không muốn kể lể lôi thôi dài dòng, nên chỉ trả lời qua loa một câu cho xong chuyện.
Thời Phùng Nguyên cũng không tiện hỏi kỹ, lại nói tiếp :
- Thiếu hiệp, chính vì vậy mà tin tức lão phu thu lượm được cũng chẳng khác gì không thu lượm được tin tức.
Súy Chấn Vũ trầm ngâm nói :
- Không đâu! Ít ra cũng có giá trị tham khảo mà, từ nay về sau, nếu có cơ hội, xin lão nhân gia để ý tìm hiểu.
Thời Phùng Nguyên gật đầu lia lịa đáp :
- Cái đó đương nhiên.
Súy Chấn Vũ lại hỏi :
- Thời lão nhân gia hoàn toàn không biết bọn Độc Cô Minh Châu, Chúc Thiếu Thu đi đâu à?
Thời Phùng Nguyên càng hạ giọng thấp hơn nói nhỏ :
- Xem tình hình, dường như bọn họ đến Thiên Trụ phong.
Súy Chấn Vũ gật gật đầu nói :
- Tiểu nhân nhớ rồi.
Rồi hắng giọng nghiêm trang nói tiếp :
- Lão nhân gia, xin người về sớm để phu thê Miêu Trấn Nam khỏi nảy dạ nghi ngờ, tôi cũng phải đi ngay thôi...
Súy Chấn Vũ rời khỏi Ngộ Chân cung, trong lòng nặng nề khôn tả. Với câu nói của Độc Cô Minh Châu buổi tối hôm trước về tình hình phu thê Triệu Nguyên Lượng, chàng còn nửa tin nửa ngờ, nhưng qua tin tức Thời Phùng Nguyên thu lượm được mới rồi, đem ra so sánh lại xong thì đủ tin là phu thê Triệu Nguyên Lượng thật ra đã gặp một biến cố gì đó, mà rõ ràng là lành ít dữ nhiều, tình hình này làm sao không khiến chàng lo lắng!
Lại nữa, về cuộc hẹn sau canh hai đêm nay trên ngọn Kim Đỉnh, chàng vốn vì hiếu kỳ mà tới, nhưng theo lời Thời Phùng Nguyên thì ở đó tập trung tất cả các cao thủ của Độc Cô Minh Châu, có thể nói là họ dốc tất cả lực lượng vào đó, nên bỗng dưng trong sự tò mò của chàng lại phát sinh cảm giác lo lắng bất an.
Chàng vừa đi vừa tự cân nhắc trong lòng:
“Trong chuyện này tất nhiên là có chỗ nguy hiểm gì đó rồi. Nhưng rốt lại ai là kẻ chủ trì mới được chứ? Vị văn sĩ áo xám bí ẩn kia nói có đáng tin hay không? Mình là một kẻ chẳng biết gì về bí mật của nhà hàng xóm, có nên xông vào chỗ nguy hiểm thế này không?”
Chàng mặc dù trong lòng ngổn ngang trăm mối, bước chân chạy vẫn không nhanh không chậm, hướng về con đường lên núi. Vả chăng chàng đã bị phu thê Miêu Trấn Nam nhìn thấy, sợ tới lúc ra tay sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của Thời Phùng Nguyên. Nên khi tới Nguyên Hòa cách Ngộ Chân cung ba dặm đã nhân lúc vào trong thắp hương, cải trang lại thành một văn sĩ áo xanh trạc bốn mươi tuổi, rồi mới tiếp tục hành trình.
Nói ra thì thật là có một điểm tà môn, trong tháng gần đây, giang hồ hào khách, võ lâm nhân vật kéo tới núi Võ Đang có thể nói là lũ lượt không dứt, chen chúc đầy đường. Nhưng tình hình hôm nay lại có vẻ bất thường là người xuống núi thì nhiều, người lên núi thì ít. Dĩ nhiên, bằng vào con mắt của Súy Chấn Vũ thì nhìn qua là biết ngay, những người đi xuống núi đều là nhân vật võ công bình thường, lại thêm người nào cũng có vẻ thẹn thùng buồn bã. Nhìn thấy tình hình ấy, chàng bất giác thầm nghĩ: “Có lẽ bọn họ gặp phải trở ngại gì rồi...”
Nghĩ tới đó, chàng thấy không tiện mở miệng hỏi han.
Qua bãi Hải Hán, tới quán Hồi Long cung Tử Vi... ngọn Ô Nha... Cho tới cửa Đầu Thiên, nghi vấn trong lòng chàng đã có giải đáp.
Cửa Đầu Thiên có thang đá ngàn bậc, giống như ngọn Thất Tinh trên núi Nga Mi, dựng đứng thẳng vút lên trời, hiểm trở khôn tả. Lúc ấy Súy Chấn Vũ tới dưới thang đá cửa Đầu Thiên thì trời đã về chiều, tịch dương sắp tắt, chỉ thấy chỗ cổng bước lên thang đá có bốn đạo sĩ trung niên mặc áo lông đội mão cao, lưng đeo trường kiếm chia đứng hai bên. Trên lối Súy Chấn Vũ đi tới ngẫu nhiên cũng có năm người hào khách giang hồ nữa, vô hình trung kết thành một nhóm xếp hàng đi lên mà Súy Chấn Vũ đứng ở sau cùng.
Lúc bọn họ tới cổng chỗ bước lên thang đó, bốn đạo sĩ nhất tề niệm to Phật hiệu nói :
- Các vị thí chủ, xin trắc nghiệm.
Một hàng người của bọn Súy Chấn Vũ, vừa khéo người đi đầu là một hán tử to lớn, đầu báo, mắt tròn, nghe xong câu nói nhíu đôi lông mày rậm, cười nói :
- Trắc nghiệm cái gì? Ai đặt ra chuyện này?
Đạo sĩ đứng đầu bốn người nói :
- Dĩ nhiên là do Chưởng môn của bản phái đề nghị.
Hán tử to lớn tức giận nói :
- Lão tử chưa từng thấy qua trò trắc nghiệm cóc khô nào cả.
Nói xong sải chân bước luôn lên bậc đá.
Trước mắt ánh sáng lạnh chớp lên, bốn thanh trường kiếm đã phong tỏa lối đi. Hán tử to lớn mắt long lên giận dữ quát :
- Lũ khốn kiếp! Quy củ này của núi Võ Đang đặt ra từ lúc nào vậy?
Đạo sĩ đứng đầu không hề tức giận, lặng lẽ cười một tiếng nói :
- Quy củ này bắt đầu đặt ra từ hôm nay, có hiệu lực đến sáng ngày mai. Vả lại, bản phái đặt ra quy củ này hoàn toàn là vì ý tốt với các vị thí chủ.
- Vì ý tốt với bọn ta à?
Hán tử to lớn nhíu đôi mày rậm nói :
- Ngươi nói cho rõ ràng xem nào!
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Trên đường các vị đến đây, chắc đã thấy không ít các đồng đạo võ lâm trở xuống dưới núi rồi phải không? Các vị thí chủ ấy đều đã được bần đạo đón tiếp và khuyên nhủ, rồi mới trở xuống đấy!
Hán tử to lớn chăm chú hỏi :
- Tại sao thế?
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Không giấu gì các vị, đêm nay trong hẻm núi phía đông ngọn Kim Đỉnh có một cuộc thịnh hội ít có của võ lâm, dự cuộc hội họp này có thể nói là không có gì hay hơn, nhưng cũng có thể nói là không có gì nguy hơn...
Hán tử to lớn ngắt lời cười hỏi :
- Bọn ta chẳng nghĩ tới chuyện gì hay, cũng chẳng sợ nguy hiểm...
Đạo sĩ đứng đầu cũng ngắt lời cười nói :
- Thí chủ xin đừng phá ngang.
Ngừng lại một chút rồi mới nghiêm trang nói tiếp :
- Chưởng giáo của bản phái rất sợ có các đồng đạo võ lâm chưa chịu nghe can, mà công lực của bản thân lại không đủ để tự bảo vệ, cứ gượng tham dự để đến nỗi gặp tai họa nguy hiểm, cho nên mới đặc phái bốn sư huynh đệ bần đạo ra đây phụ trách việc khuyên can ngăn trở, hy vọng các vị thí chủ tự liệu sức mà làm.
Hán tử to lớn cười nhạt một tiếng hỏi :
- Các ngươi cho là công lực của bọn ta không đủ để tự bảo vệ phải không?
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Bần đạo đâu dám cuồng ngạo như vậy, có điều chưởng giáo của bản phái đã nghĩ tới việc có người không chịu nghe lời khuyên can ngăn trở, nên đã đặt ra một cách trắc nghiệm...
Hán tử to lớn nhướng đôi mày rậm nói :
- Ý tứ của ngươi là muốn đánh giá cân lượng của bọn ta chứ gì?
- Không dám.
Đạo sĩ đứng đầu nghiêm trang nói :
- Nhưng bọn bần đạo tuân lệnh làm việc, xin thí chủ rộng lượng...
Hán tử to lớn lông mày giãn ra nói :
- Các ngươi vốn tuân lệnh mà làm, ta đây cũng không trách gì, được rồi, ngươi nói ngay ra đi!
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Biện pháp rất đơn giản, chỉ cần thí chủ có thể đón đỡ được bốn sư huynh đệ bọn bần đạo liên thủ tấn công ba chiêu, thì thí chủ có thể lên núi lập tức.
Hán tử to lớn nhìn chằm chằm hỏi :
- Có điều gì hạn chế không?
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Có, bọn bần đạo bốn người liên thủ dùng kiếm, còn về phía thí chủ, thì chỉ được từng người một, còn như dùng binh khí hay không thì tùy ý.
Hán tử to lớn nói :
- Quyết đấu tới sống chết hay chỉ điểm tới thì dừng tay?
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Bọn bần đạo bốn người, nhưng về phía thí chủ, thì không bị ngăn cấm, cứ phóng tay mà đánh.
Hán tử to lớn cười nói :
- Ngoài một điểm về nhân số của các vị, điều kiện này tính ra là ưu đãi phi thường rồi.
Trong câu nói đã rút ngọn búa lớn giắt trong lưng ra khua khua nói :
- Bốn người các vị lưu ý, ta đang muốn xông vào đây.
Súy Chấn Vũ đứng một bên thấy bất giác tự nhủ:
“Ngọn búa lớn kia chỉ sợ phải tới hơn sáu bảy chục cân, người này chẳng những thô hào đáng yêu, mà còn là một đại lực sĩ nữa”.
Chàng suy nghĩ chưa xong, hán tử to lớn đã nói xông vào là xông vào, ngọn búa lớn khua một vòng, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, vù một tiếng chém vào chỗ bốn thanh trường kiếm giao nhau như sét đánh xuống. Bốn thanh trường kiếm của bốn đạo sĩ nhất tề thu về, trong ánh sáng lạnh đã lóe lên nhanh như chớp đâm luôn vào bốn chỗ yếu hại trên người hán tử to lớn. Kiếm thế đã mau lẹ, chiêu thức lại kỳ diệu, quả thật không thẹn là cao thủ của phái Võ Đang lấy kiếm thuật lừng danh.
Hán tử to lớn cất tiếng cười ha hả, ngọn búa lớn trong tay đảo lộn che kín thân thể, một giọt nước cũng không lọt vào được, người xông thẳng về phía trước, chỉ nghe một tràng tiếng sắt thép choang choảng vang lên, y đã ra khỏi màn kiếm quang, tay cầm búa lớn đứng sừng sững tại bậc đá phía trên đầu của bốn đạo sĩ, dáng vẻ nghênh ngang cười hỏi :
- Sao? Ta đã qua được cuộc trắc nghiệm chưa?
Đạo sĩ đứng đầu chắp tay nói :
- Thí chủ thần lực kinh người, bần đạo vô cùng khâm phục...
Súy Chấn Vũ bất giác tự nhủ:
“Sức mạnh của hán tử to lớn này dĩ nhiên kinh người, nhưng thân thủ mau lẹ cũng vào loại hiếm có, đạo sĩ kia chỉ nói tới sức mạnh mà không nhắc tới thân thủ linh hoạt của đối phương thì chưa phải là công bằng...”
Chỉ nghe hán tử to lớn kia cười hô hố nói :
- Vậy thì ta cám ơn đã nhân nhượng.
Nói xong sải bước hướng về bậc đá phía trên đi lên.
Đạo sĩ đứng đầu cao giọng gọi lớn :
- Thí chủ xin báo lại danh hiệu.
Hán tử cao lớn không hề quay đầu lại, chỉ cao giọng đáp :
- Tiểu gia là Lý Đạt ở Quan Đông, xước hiệu là Bạch Toàn Phong...
Súy Chấn Vũ bất giác cười thầm tự nhủ:
“Quả là khéo thật! Truyện Thủy Hử có một Hắc Toàn Phong Lý Quỳ, đến nay lại nảy ra một Bạch Toàn Phong Lý Đạt...”
Chàng còn đang nghĩ ngợi, người thứ hai là một lão nhân áo vàng đã rảo chân bước lên cười sùng sục nói :
- Đã vào tới bảo sơn thật không thể về tay không, lão hủ không lượng sức mình, cũng muốn bái lãnh ba chiêu tuyệt nghệ Võ Đang của các vị.
Trong câu nói đã từ từ rút ra một thanh trường kiếm mỏng.
Đạo sĩ đứng đầu nghiêm trang nói :
- Thí chủ, xin mời!
Lão nhân áo vàng trầm giọng nói :
- Lão hủ xin vô lễ!
Thanh kiếm đưa ra, một chiêu Phân Hoa Phất Liễu lấp loáng thành bốn đạo hào quang chia ra đâm vào trước ngực bốn đạo sĩ. Thế kiếm rất bình thường song nhẹ nhàng linh hoạt, chứa đựng sự biến hóa khôn lường. Gọi là thân thủ của bậc đại hành gia, thì như có như không. Bằng vào một chiêu đầu tiên này có thể thấy được lão nhân áo vàng đối với kiếm pháp dĩ nhiên đã một đời khổ luyện.
Bốn đạo sĩ kia cùng làm một động tác nghiêng người, dưới ánh tà dương đỏ rực chỉ thấy bốn chiếc cầu vồng bạc vẽ thành nửa vòng tròn cùng trút xuống lão nhân áo và cùng với tiếng kiếm xé gió ghê người vang lên. Lão nhân áo vàng xoay tròn một cái, quanh người lấp tức hiện ra một tấm màn trắng như pha lê bao bọc toàn thân, trong khoảng chớp mắt, chỉ thấy ánh lạnh đan dày, kiếm khí buốt da, tiếng sắt thép chạm nhau vang rền không dứt. Tình huống kịch liệt, chiêu thức cực kỳ ngụy dị của đôi bên khiến cho ngay cả Súy Chấn Vũ cũng bất giác biến sắc. Đồng thời, Súy Chấn Vũ cũng nhìn thấy một điều lạ thường, là bốn đạo sĩ không sử dụng kiếm pháp Võ Đang của bản môn mà là Toái Ngọc kiếm pháp của Tứ Tuyệt ma cung. Điều đó hiển nhiên chứng minh rằng Võ Đang rõ ràng đã hoàn toàn trở thành công cụ của Tứ Tuyệt ma cung...
Ba chiêu chiến đâu, tất nhiên chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Súy Chấn Vũ đã xoay chuyển ý nghĩ như chớp, chợt nghe đạo sĩ đứng đầu cao giọng nói lớn :
- Cám ơn thí chủ nhân nhượng.
Ánh hào quang thu lại, chỉ thấy trên tay áo của lão nhân áo vàng bị rọc rách một đường dài ba tấc. Ông ta sắc mặt xám như tro, quay người đi luôn xuống núi, trong lúc thất vọng chẳng hề chào hỏi một ai.
Lúc ấy hiện trường chỉ còn lại bốn người trong đó có Súy Chấn Vũ. Đạo sĩ đứng đầu đưa mắt nhìn lướt qua bốn người nói :
- Bốn vị có ý định xông qua không?
Ba người kia gồm một tăng, một đạo và một văn sĩ trung niên, vừa thấy cục diện trước mắt, tự lượng sức mình không có cách nào đi qua, nghe xong câu nói, đưa mắt nhìn nhau một cái, cùng lẳng lặng quay người bỏ đi.
Đạo sĩ đứng đầu đưa mắt nhìn Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười một tiếng nói :
- Mặt trời đã khuất sau núi rồi, thì chủ muốn qua thì qua cho sớm.
Súy Chấn Vũ cười cười nói :
- Vị lão nhân áo vàng mới rồi nói rất đúng, là đã vào tới bảo sơn thật không thể trở về tay không, cho nên tại hạ biết rõ là không chống nổi cũng phải thử cho biết.
Nói xong buông tay cười nụ, từ từ bước lên bậc đá.
Đạo sĩ đứng đầu thoáng biến sắc nói :
- Thí chủ muốn tay không ra chiêu à?
Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói :
- Các vị đã không cần biết ta, thì tay không với binh khí cũng có gì khác nhau đâu?
Trong câu nói đã tới trước mặt bốn đạo sĩ.
Bốn đạo sĩ không kịp nghĩ được câu trả lời, đều cùng hừ lạnh một tiếng, nhất tề vung trường kiếm lên chận đường Súy Chấn Vũ. Nhưng kiếm thế của họ vừa phát ra, trước mắt không còn thấy chàng đâu nữa, đang còn thoáng ngạc nhiên, đã nghe tiếng Súy Chấn Vũ cười rộ tại bậc đá phía trên đầu nói :
- Các vị, tại hạ đã qua được cuộc trắc nghiệm chưa?
Bốn đạo sĩ bất giác thở ra một hơi khí lạnh. Đạo sĩ đứng đầu đáp :
- Thí chủ thật rất là cao minh! Xin mời! Xin mời!
Vị đạo sĩ này trong lòng kinh hãi trước thân pháp thần kỳ của Súy Chấn Vũ, quên luôn cả chuyện phải hỏi danh hiệu đối phương. Súy Chấn Vũ thì dĩ nhiên càng không đếm xỉa đến điều đó, cứ theo đường bậc đá phóng đi như bay. Tới cửa Nhị Thiên, qua cửa Tam Thiên, thẳng tới cung Thái Hòa, có thể nói là không bị cản trở gì, cũng không nhìn thấy chuyện gì đáng chú ý. Tới cung Thái Hòa là kể như đã bước vào khu vực ngọn Kim Đỉnh, vì trước nay du khách lên ngắm mặt trời mọc ở Kim Đỉnh đều ngủ lại ở cung Thái Hòa, mờ sáng hôm sau mới lên đỉnh núi. Súy Chấn Vũ thấy còn sớm so với ước hẹn cùng văn sĩ áo xám, đồng thời chàng cũng muốn nhìn ngắm phong cảnh, trước tiên đi dạo khắp một vòng chung quanh, cho nên chàng ăn xong bữa cơm chiều rất muộn ở cung Thái Hòa xong, lập tức tìm tới một nơi thuận tiện, chờ đúng canh hai, mới lợi dụng rừng cây che khuất, theo vách đá cheo leo ẩn núp, từ từ leo lên ngọn Kim Đỉnh.
Rạng sáng ngày hôm sau, Súy Chấn Vũ giả làm một nhân vật võ lâm bình thường, đi theo sau một nhóm hơn mười người khách giang hồ tiến về phía núi Võ Đang. Từ trấn Thảo Điếm tới cung Ngộ Chân khoảng tám dặm, đối với cước trình của bọn hành khách giang hồ kia chẳng phải là dài, nên chẳng mấy chốc đã tới. Súy Chấn Vũ vì nghe đồn là hành cung của Độc Cô Minh Châu đặt ở Ngộ Chân cung, nên đặc biệt lưu ý dò xét khắp nơi trong đó.
Có điều theo kết quả mà chính chàng thu lượm được, thì trong cung Ngộ Chân ngoài một bọn khách lên núi dâng hương bình thường, ngay cả người giang hồ cũng rất ít, còn đến như những người của Độc Cô Minh Châu mà chàng đã gặp qua thì không nhìn thấy một ai. Trong lòng hơi thất vọng, chàng vừa từ từ bước ra phía ngoài cung vừa tự nhủ: “Có lẽ họ đã dời qua nơi khác...”
Chàng còn đang nghĩ ngợi, thì trên con đường trước mặt có một nhóm ba người chạy tới, hai người phía trước là phu thê Miêu Cương song yêu Miêu Trấn Nam, Qua Như Tuyết giả làm phu thê Triệu Nguyên Lượng, người đi sau tức Hắc Tâm Ải Quỷ Thời Phùng Nguyên giả làm Diệu Thủ Thần Thâu Nam Cung Tiêu. Lúc ấy đôi bên cách nhau chưa tới ba trượng, nhưng ba người đối phương đang cười nói chỉ lướt qua hướng về phía Nguyệt Động Môn chạy tới.
Súy Chấn Vũ vừa nhìn thấy, bất giác động tâm cao giọng gọi :
- Nam Cung lão bá, ra người cũng ở đây.
Tiếp theo lập tức dùng chân khí truyền âm nói :
- Thời lão nhân gia, tôi là Súy Chấn Vũ.
Thời Phùng Nguyên quay đầu cười nói :
- A té ra là... Đoàn hiền điệt, lâu quá không gặp, khỏe chứ?
Súy Chấn Vũ chạy nhanh tới, hướng về Thời Phùng Nguyên khom lưng thi lễ nói :
- Nhờ phúc lớn của lão bá, cháu vẫn khỏe.
Phu thê Miêu Trấn Nam đang sải chân bước vào Nguyệt Đông môn, lúc ấy mới song song quay đầu chăm chú nhìn Súy Chấn Vũ một thoáng. Nhưng Súy Chấn Vũ toàn thân vận võ phục màu đen, vai mang trường kiếm giả dạng như mọi nhân vật võ lâm bình thường khác, lại da mặt đen đúa, mày ngắn mắt lồi, nên họ không hề nhận ra chút gì.
Thời Phùng Nguyên nhìn thấy phu thê Miêu Trấn Nam quay lại chăm chú nhìn Súy Chấn Vũ, vội nhìn Súy Chấn Vũ cười nói :
- Này, hiền điệt, mau mau bái kiến hai vị đại danh lừng lẫy...
Không đợi ông ta nói dứt câu, Qua Như Tuyết đã vội xua tay ngắt lời nói :
- Thôi thôi, các người cứ tự nhiên.
Hành động ấy quả thật rất mực vô lễ, nhưng Súy Chấn Vũ và Thời Phùng Nguyên lúc ấy lại không mong gì hơn, nên cũng chẳng ai nói câu nào. Thời Phùng Nguyên bèn nói ngay :
- Cũng được, hai vị cứ vào phòng nghỉ ngơi trước, tiểu đệ cùng vị thế điệt này sẽ từ từ tới sau.
Thật ra phu thê Miêu Trấn Nam chẳng đợi ông ta nói xong, đã song song chạy vào Nguyệt Đông môn mất hút.
Thời Phùng Nguyên cố ý lên giọng hỏi :
- Hiền điệt, ngươi tới đây có chuyện gì vậy?
Súy Chấn Vũ đáp :
- Chẳng có chuyện gì, chẳng qua cháu thuận đường ghé vào, hy vọng sẽ học hỏi thêm được chút gì mà thôi.
Thời Phùng Nguyên nhìn chàng tấm tắc nói :
- Phải lắm, đọc muôn quyển sách chẳng bằng đi vạn dặm đường, có điều, hiền điệt à, ráng nhịn một chút, tạm thời trước mắt tốt nhất đừng nên vào núi Võ Đang.
Súy Chấn Vũ nói :
- Nam Cung lão bá, rất nhiều đồng đạo đều vào trong đó cả mà, tại sao riêng tiểu điệt lại không thể vào được?
- Hiền điệt, Nam Cung bá bá có ý tốt với ngươi.
Thời Phùng Nguyên chuyển người vẫy vẫy Súy Chấn Vũ nói tiếp :
- Lại đây, chúng ta đi vào hậu điện...
Súy Chấn Vũ vừa đi vừa dùng chân khí truyền âm hỏi :
- Thời lão nhân gia, đây không phải là hành cung của Độc Cô Minh Châu à?
Thời Phùng Nguyên truyền âm đáp :
- Đúng rồi, nhưng hiện tại đã đổi minh làm ám, vả lại nhân vật đầu não đã đi khỏi rồi.
Nói xong lại kề sát lại Súy Chấn Vũ dúi cho chàng một cái bình nhỏ bằng ngọc nói :
- Thiếu hiệp, đã lấy được thuốc giải đây rồi, có điều số lượng không được nhiều.
Súy Chấn Vũ vừa đón lấy cái bình nhét vào bọc, vừa trả lời :
- Cám ơn Thời lão nhân gia, nhưng hiện nay thì thuốc giải chất độc Vô Ảnh đã trở thành chuyện phụ.
Thời Phùng Nguyên bất giác kinh ngạc nói :
- Chẳng lẽ lại mới phát sinh chuyện gì nghiêm trọng sao?
- Đúng thế.
Súy Chấn Vũ truyền âm nói tiếp :
- Thời lão nhân gia có biết phu thê Triệu đại hiệp ở nơi nào không?
Trong khi trò chuyện, hai người đã đi qua hậu điện tới trước một cái đình bát giác cạnh ao phóng sinh. Tòa lương đình này bốn phía trống không, bất kể ai tới từ phía nào cũng có thể thấy rõ ràng.
Thời Phùng Nguyên bước vào tòa lương đình, hạ giọng nói :
- Thiếu hiệp, tin tức thì có, có điều tin tức này không thể đáp ứng được yêu cầu của người.
Súy Chấn Vũ thoáng sửng sốt hỏi :
- Câu ấy có nghĩa gì vậy?
Thời Phùng Nguyên thở dài nhè nhè nói :
- Thiếu hiệp, câu ấy phải nói từ đầu mới hiểu được. Gần đây lão hủ đã được họ tín nhiệm, nhưng buổi chiều hôm qua lại phát sinh một chuyện rất là phiền phức.
Súy Chấn Vũ bất giác hoảng sợ hỏi :
- Chẳng lẽ lại bị tiết lộ chuyện gì rồi à?
- Đúng đấy.
Thời Phùng Nguyên nghiêm trang nói :
- Chuyện bị lộ đều là xuất phát từ chính thiếu hiệp mà ra.
Súy Chấn Vũ còn đang ngạc nhiên tròn mắt nhìn, Thời Phùng Nguyên lại nói tiếp :
- Thiếu hiệp, buổi tối hôm trước có phải người đã cùng thầy trò một gã Tư Mã Đan gì đó đánh nhau trong rừng tùng cạnh trấn Thảo Điếm không?
- Phải rồi.
Súy Chấn Vũ cười khan một tiếng nói :
- Từ khi bước chân vào giang hồ tới nay, đây là lần đâu tiên tiểu nhân bị thua.
Thời Phùng Nguyên chân thành nói :
- Có câu thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, thiếu hiệp không nên vì thua kém một lúc mà áy náy trong lòng.
Ngừng một chút lại nói tiếp :
- Vào khoảng canh ba đêm qua, sau một cuộc họp khẩn cấp, người trong hành cung tạm thời này đột nhiên đều ào ào phân tán đi hết...
Súy Chấn Vũ ngắt lời hỏi :
- Thời lão nhân gia, có phải vì Độc Cô Lam đã tới Võ Đang rồi không?
Thời Phùng Nguyên cười gượng nói :
- Thiếu hiệp, loại tin tức ấy thì lão hủ không có tư cách được biết, bất quá theo tình hình đêm qua mà phán đoán thì có lẽ tên lão ma ấy đã tới núi Võ Đang thật rồi. Vì lão hủ hiện nay mới chỉ là một phần tử vòng ngoài, không thể được tham gia nên không biết ai chủ trì. Nhưng khi bọn họ họp xong thì cũng biết qua về những người dự họp. Đại khái có Thái tử, Công chúa, Công tước, Hầu tước đã tới Trung Nguyên, thêm bọn Chúc Thiếu Thu, Thư Chính Văn, Trọng Tôn Nghiêm tất cả đều tham dự.
Súy Chấn Vũ hỏi :
- Rồi sau khi những người đó họp xong thì đều lập tức rút đi à?
- Đúng thế. Ta và phu thê Miêu Trấn Nam, Độc Cô Minh Châu và Chúc Thiếu Thu trước khi đi được đặc biệt chỉ định bảo lưu lại.
Thời Phùng Nguyên ngừng lại một chút mới nghiêm trang nói tiếp :
- Hai phu thê Miêu Trấn Nam thì phụ trách việc coi sóc hành cung tạm thời này, còn lão hủ thì bị chỉ định là phải ăn cắp một quyển bí kíp gì đó trên người Tư Mã Đan.
Súy Chấn Vũ tròn mắt hỏi :
- Bọn họ đoán chắc là Tư Mã Đan cất bí kíp võ công trong người à?
- Đúng thế, bọn họ đoán chắc là bí kíp võ công ấy quyết được giữ trong người Tư Mã Đan.
- Đó có phải là chuyện mà lão nhân gia nói là bị lộ do tiểu nhân phải không?
Thời Phùng Nguyên cười gượng nói :
- Chứ không phải à? Thử nghĩ xem, gã Tư Mã Đan kia thân thủ vào hạng nào, chỉ cần sơ xuất một chút thì thật không dám nghĩ tới nữa! Nếu mà đổi cho Diệu Thủ Thần Thâu thật thì may ra còn nghĩ được cách nào, chứ ta thì mạo danh đi làm ăn, chẳng phải giống như con vịt thê thảm trên thớt sao?
Súy Chấn Vũ trầm ngâm nói :
- Không sao! Lúc cần thiết thì bỏ chạy thôi.
Tiếp theo lại nhìn Thời Phùng Nguyên hỏi :
- Thời lão nhân gia, mới rồi người nói về tin tức có quan hệ tới Triệu đại hiệp, thật ra là chuyện gì vậy?
Thời Phùng Nguyên cười cười nói :
- Thật ra thì có gì đâu, ta cũng chẳng hiểu rõ ràng, đại khái tất cả tin tức đều do phu thê Miêu Trấn Nam chính miệng nói ra.
Súy Chấn Vũ chăm chú hỏi :
- Phu thê Miêu Trấn Nam nói những gì?
Thời Phùng Nguyên cười nụ hỏi lại :
- Trước đây không lâu, bọn họ giả làm phu thê Triệu đại hiệp, bị thiếu hiệp cho một trận phải không?
Súy Chấn Vũ gật gật đầu, Thời Phùng Nguyên nói tiếp :
- Lão hủ không ngờ giữa phu thê Triệu đại hiệp với thiếu hiệp có quan hệ bà con, lúc ấy dò hỏi phu thê Miêu Trấn Nam kiểu vu vơ rằng :
“- Miêu huynh, hiền phu phụ làm cách nào mà giả dạng phu thê Triệu đại hiệp giống tới mức ngay cả con gái họ cũng phải lầm thế?
Miêu Trấn Nam cười nói :
- Nói ra cũng chẳng có gì, phu thê bọn ta ở chung với phu thê Triệu đại hiệp suốt ba tháng trời, quen thuộc tới mức ấy mà giả dạng không giống sao được?
Lão hủ hỏi tiếp :
- Những chuyện quá khứ của phu thê Triệu đại hiệp đều do chính họ kể lại cho hai vị?
Miêu Trấn Nam gật gật đầu, lão hủ lại hỏi :
- Vậy lúc ấy phu thê Triệu đại hiệp vẫn sáng suốt bình thường phải không?
Miêu Trấn Nam đáp :
- Xem ra chẳng thấy có gì khác lạ, có lẽ thần trí của họ cũng sáng suốt như thường thôi.
Lúc ấy, lão hủ lại dò hỏi :
- Phu thê Triệu đại hiệp đang ở Cúc viên à?
Miêu Trấn Nam lắc đầu nói :
- Không phải, trong năm năm gần đây, phu thê Triệu đại hiệp ở Cúc viên đều là do hai chúng ta cải trang ra.
- Thế thì...
Lão hủ hỏi tiếp :
- Rốt lại phu thê Triệu đại hiệp thật ra đang ở đâu?
Miêu Trấn Nam cười gượng nói :
- Về chuyện này chỉ e ngay cả Chúc Thiếu Thu cũng không trả lời nổi...”
Súy Chấn Vũ nghe tới đó ồ lên một tiếng nói :
- Thảo nào, buổi tối hôm trước Độc Cô Minh Châu nói như thế.
Thời Phùng Nguyên bất giác ngạc nhiên hỏi :
- Thiếu hiệp, buổi tối hôm trước Độc Cô Minh Châu nói gì?
Súy Chấn Vũ nói :
- Đại để không khác bao nhiêu lời nói của Thời lão nhân gia.
Thật ra buổi tối hôm trước Độc Cô Minh Châu chỉ nói một câu: Giả như ngươi có thể bắt được gia phụ làm con tin đi chăng nữa cũng không có cách nào đổi được phu thê Triệu đại hiệp đâu.
Súy Chấn Vũ vì không muốn kể lể lôi thôi dài dòng, nên chỉ trả lời qua loa một câu cho xong chuyện.
Thời Phùng Nguyên cũng không tiện hỏi kỹ, lại nói tiếp :
- Thiếu hiệp, chính vì vậy mà tin tức lão phu thu lượm được cũng chẳng khác gì không thu lượm được tin tức.
Súy Chấn Vũ trầm ngâm nói :
- Không đâu! Ít ra cũng có giá trị tham khảo mà, từ nay về sau, nếu có cơ hội, xin lão nhân gia để ý tìm hiểu.
Thời Phùng Nguyên gật đầu lia lịa đáp :
- Cái đó đương nhiên.
Súy Chấn Vũ lại hỏi :
- Thời lão nhân gia hoàn toàn không biết bọn Độc Cô Minh Châu, Chúc Thiếu Thu đi đâu à?
Thời Phùng Nguyên càng hạ giọng thấp hơn nói nhỏ :
- Xem tình hình, dường như bọn họ đến Thiên Trụ phong.
Súy Chấn Vũ gật gật đầu nói :
- Tiểu nhân nhớ rồi.
Rồi hắng giọng nghiêm trang nói tiếp :
- Lão nhân gia, xin người về sớm để phu thê Miêu Trấn Nam khỏi nảy dạ nghi ngờ, tôi cũng phải đi ngay thôi...
Súy Chấn Vũ rời khỏi Ngộ Chân cung, trong lòng nặng nề khôn tả. Với câu nói của Độc Cô Minh Châu buổi tối hôm trước về tình hình phu thê Triệu Nguyên Lượng, chàng còn nửa tin nửa ngờ, nhưng qua tin tức Thời Phùng Nguyên thu lượm được mới rồi, đem ra so sánh lại xong thì đủ tin là phu thê Triệu Nguyên Lượng thật ra đã gặp một biến cố gì đó, mà rõ ràng là lành ít dữ nhiều, tình hình này làm sao không khiến chàng lo lắng!
Lại nữa, về cuộc hẹn sau canh hai đêm nay trên ngọn Kim Đỉnh, chàng vốn vì hiếu kỳ mà tới, nhưng theo lời Thời Phùng Nguyên thì ở đó tập trung tất cả các cao thủ của Độc Cô Minh Châu, có thể nói là họ dốc tất cả lực lượng vào đó, nên bỗng dưng trong sự tò mò của chàng lại phát sinh cảm giác lo lắng bất an.
Chàng vừa đi vừa tự cân nhắc trong lòng:
“Trong chuyện này tất nhiên là có chỗ nguy hiểm gì đó rồi. Nhưng rốt lại ai là kẻ chủ trì mới được chứ? Vị văn sĩ áo xám bí ẩn kia nói có đáng tin hay không? Mình là một kẻ chẳng biết gì về bí mật của nhà hàng xóm, có nên xông vào chỗ nguy hiểm thế này không?”
Chàng mặc dù trong lòng ngổn ngang trăm mối, bước chân chạy vẫn không nhanh không chậm, hướng về con đường lên núi. Vả chăng chàng đã bị phu thê Miêu Trấn Nam nhìn thấy, sợ tới lúc ra tay sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của Thời Phùng Nguyên. Nên khi tới Nguyên Hòa cách Ngộ Chân cung ba dặm đã nhân lúc vào trong thắp hương, cải trang lại thành một văn sĩ áo xanh trạc bốn mươi tuổi, rồi mới tiếp tục hành trình.
Nói ra thì thật là có một điểm tà môn, trong tháng gần đây, giang hồ hào khách, võ lâm nhân vật kéo tới núi Võ Đang có thể nói là lũ lượt không dứt, chen chúc đầy đường. Nhưng tình hình hôm nay lại có vẻ bất thường là người xuống núi thì nhiều, người lên núi thì ít. Dĩ nhiên, bằng vào con mắt của Súy Chấn Vũ thì nhìn qua là biết ngay, những người đi xuống núi đều là nhân vật võ công bình thường, lại thêm người nào cũng có vẻ thẹn thùng buồn bã. Nhìn thấy tình hình ấy, chàng bất giác thầm nghĩ: “Có lẽ bọn họ gặp phải trở ngại gì rồi...”
Nghĩ tới đó, chàng thấy không tiện mở miệng hỏi han.
Qua bãi Hải Hán, tới quán Hồi Long cung Tử Vi... ngọn Ô Nha... Cho tới cửa Đầu Thiên, nghi vấn trong lòng chàng đã có giải đáp.
Cửa Đầu Thiên có thang đá ngàn bậc, giống như ngọn Thất Tinh trên núi Nga Mi, dựng đứng thẳng vút lên trời, hiểm trở khôn tả. Lúc ấy Súy Chấn Vũ tới dưới thang đá cửa Đầu Thiên thì trời đã về chiều, tịch dương sắp tắt, chỉ thấy chỗ cổng bước lên thang đá có bốn đạo sĩ trung niên mặc áo lông đội mão cao, lưng đeo trường kiếm chia đứng hai bên. Trên lối Súy Chấn Vũ đi tới ngẫu nhiên cũng có năm người hào khách giang hồ nữa, vô hình trung kết thành một nhóm xếp hàng đi lên mà Súy Chấn Vũ đứng ở sau cùng.
Lúc bọn họ tới cổng chỗ bước lên thang đó, bốn đạo sĩ nhất tề niệm to Phật hiệu nói :
- Các vị thí chủ, xin trắc nghiệm.
Một hàng người của bọn Súy Chấn Vũ, vừa khéo người đi đầu là một hán tử to lớn, đầu báo, mắt tròn, nghe xong câu nói nhíu đôi lông mày rậm, cười nói :
- Trắc nghiệm cái gì? Ai đặt ra chuyện này?
Đạo sĩ đứng đầu bốn người nói :
- Dĩ nhiên là do Chưởng môn của bản phái đề nghị.
Hán tử to lớn tức giận nói :
- Lão tử chưa từng thấy qua trò trắc nghiệm cóc khô nào cả.
Nói xong sải chân bước luôn lên bậc đá.
Trước mắt ánh sáng lạnh chớp lên, bốn thanh trường kiếm đã phong tỏa lối đi. Hán tử to lớn mắt long lên giận dữ quát :
- Lũ khốn kiếp! Quy củ này của núi Võ Đang đặt ra từ lúc nào vậy?
Đạo sĩ đứng đầu không hề tức giận, lặng lẽ cười một tiếng nói :
- Quy củ này bắt đầu đặt ra từ hôm nay, có hiệu lực đến sáng ngày mai. Vả lại, bản phái đặt ra quy củ này hoàn toàn là vì ý tốt với các vị thí chủ.
- Vì ý tốt với bọn ta à?
Hán tử to lớn nhíu đôi mày rậm nói :
- Ngươi nói cho rõ ràng xem nào!
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Trên đường các vị đến đây, chắc đã thấy không ít các đồng đạo võ lâm trở xuống dưới núi rồi phải không? Các vị thí chủ ấy đều đã được bần đạo đón tiếp và khuyên nhủ, rồi mới trở xuống đấy!
Hán tử to lớn chăm chú hỏi :
- Tại sao thế?
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Không giấu gì các vị, đêm nay trong hẻm núi phía đông ngọn Kim Đỉnh có một cuộc thịnh hội ít có của võ lâm, dự cuộc hội họp này có thể nói là không có gì hay hơn, nhưng cũng có thể nói là không có gì nguy hơn...
Hán tử to lớn ngắt lời cười hỏi :
- Bọn ta chẳng nghĩ tới chuyện gì hay, cũng chẳng sợ nguy hiểm...
Đạo sĩ đứng đầu cũng ngắt lời cười nói :
- Thí chủ xin đừng phá ngang.
Ngừng lại một chút rồi mới nghiêm trang nói tiếp :
- Chưởng giáo của bản phái rất sợ có các đồng đạo võ lâm chưa chịu nghe can, mà công lực của bản thân lại không đủ để tự bảo vệ, cứ gượng tham dự để đến nỗi gặp tai họa nguy hiểm, cho nên mới đặc phái bốn sư huynh đệ bần đạo ra đây phụ trách việc khuyên can ngăn trở, hy vọng các vị thí chủ tự liệu sức mà làm.
Hán tử to lớn cười nhạt một tiếng hỏi :
- Các ngươi cho là công lực của bọn ta không đủ để tự bảo vệ phải không?
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Bần đạo đâu dám cuồng ngạo như vậy, có điều chưởng giáo của bản phái đã nghĩ tới việc có người không chịu nghe lời khuyên can ngăn trở, nên đã đặt ra một cách trắc nghiệm...
Hán tử to lớn nhướng đôi mày rậm nói :
- Ý tứ của ngươi là muốn đánh giá cân lượng của bọn ta chứ gì?
- Không dám.
Đạo sĩ đứng đầu nghiêm trang nói :
- Nhưng bọn bần đạo tuân lệnh làm việc, xin thí chủ rộng lượng...
Hán tử to lớn lông mày giãn ra nói :
- Các ngươi vốn tuân lệnh mà làm, ta đây cũng không trách gì, được rồi, ngươi nói ngay ra đi!
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Biện pháp rất đơn giản, chỉ cần thí chủ có thể đón đỡ được bốn sư huynh đệ bọn bần đạo liên thủ tấn công ba chiêu, thì thí chủ có thể lên núi lập tức.
Hán tử to lớn nhìn chằm chằm hỏi :
- Có điều gì hạn chế không?
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Có, bọn bần đạo bốn người liên thủ dùng kiếm, còn về phía thí chủ, thì chỉ được từng người một, còn như dùng binh khí hay không thì tùy ý.
Hán tử to lớn nói :
- Quyết đấu tới sống chết hay chỉ điểm tới thì dừng tay?
Đạo sĩ đứng đầu nói :
- Bọn bần đạo bốn người, nhưng về phía thí chủ, thì không bị ngăn cấm, cứ phóng tay mà đánh.
Hán tử to lớn cười nói :
- Ngoài một điểm về nhân số của các vị, điều kiện này tính ra là ưu đãi phi thường rồi.
Trong câu nói đã rút ngọn búa lớn giắt trong lưng ra khua khua nói :
- Bốn người các vị lưu ý, ta đang muốn xông vào đây.
Súy Chấn Vũ đứng một bên thấy bất giác tự nhủ:
“Ngọn búa lớn kia chỉ sợ phải tới hơn sáu bảy chục cân, người này chẳng những thô hào đáng yêu, mà còn là một đại lực sĩ nữa”.
Chàng suy nghĩ chưa xong, hán tử to lớn đã nói xông vào là xông vào, ngọn búa lớn khua một vòng, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, vù một tiếng chém vào chỗ bốn thanh trường kiếm giao nhau như sét đánh xuống. Bốn thanh trường kiếm của bốn đạo sĩ nhất tề thu về, trong ánh sáng lạnh đã lóe lên nhanh như chớp đâm luôn vào bốn chỗ yếu hại trên người hán tử to lớn. Kiếm thế đã mau lẹ, chiêu thức lại kỳ diệu, quả thật không thẹn là cao thủ của phái Võ Đang lấy kiếm thuật lừng danh.
Hán tử to lớn cất tiếng cười ha hả, ngọn búa lớn trong tay đảo lộn che kín thân thể, một giọt nước cũng không lọt vào được, người xông thẳng về phía trước, chỉ nghe một tràng tiếng sắt thép choang choảng vang lên, y đã ra khỏi màn kiếm quang, tay cầm búa lớn đứng sừng sững tại bậc đá phía trên đầu của bốn đạo sĩ, dáng vẻ nghênh ngang cười hỏi :
- Sao? Ta đã qua được cuộc trắc nghiệm chưa?
Đạo sĩ đứng đầu chắp tay nói :
- Thí chủ thần lực kinh người, bần đạo vô cùng khâm phục...
Súy Chấn Vũ bất giác tự nhủ:
“Sức mạnh của hán tử to lớn này dĩ nhiên kinh người, nhưng thân thủ mau lẹ cũng vào loại hiếm có, đạo sĩ kia chỉ nói tới sức mạnh mà không nhắc tới thân thủ linh hoạt của đối phương thì chưa phải là công bằng...”
Chỉ nghe hán tử to lớn kia cười hô hố nói :
- Vậy thì ta cám ơn đã nhân nhượng.
Nói xong sải bước hướng về bậc đá phía trên đi lên.
Đạo sĩ đứng đầu cao giọng gọi lớn :
- Thí chủ xin báo lại danh hiệu.
Hán tử cao lớn không hề quay đầu lại, chỉ cao giọng đáp :
- Tiểu gia là Lý Đạt ở Quan Đông, xước hiệu là Bạch Toàn Phong...
Súy Chấn Vũ bất giác cười thầm tự nhủ:
“Quả là khéo thật! Truyện Thủy Hử có một Hắc Toàn Phong Lý Quỳ, đến nay lại nảy ra một Bạch Toàn Phong Lý Đạt...”
Chàng còn đang nghĩ ngợi, người thứ hai là một lão nhân áo vàng đã rảo chân bước lên cười sùng sục nói :
- Đã vào tới bảo sơn thật không thể về tay không, lão hủ không lượng sức mình, cũng muốn bái lãnh ba chiêu tuyệt nghệ Võ Đang của các vị.
Trong câu nói đã từ từ rút ra một thanh trường kiếm mỏng.
Đạo sĩ đứng đầu nghiêm trang nói :
- Thí chủ, xin mời!
Lão nhân áo vàng trầm giọng nói :
- Lão hủ xin vô lễ!
Thanh kiếm đưa ra, một chiêu Phân Hoa Phất Liễu lấp loáng thành bốn đạo hào quang chia ra đâm vào trước ngực bốn đạo sĩ. Thế kiếm rất bình thường song nhẹ nhàng linh hoạt, chứa đựng sự biến hóa khôn lường. Gọi là thân thủ của bậc đại hành gia, thì như có như không. Bằng vào một chiêu đầu tiên này có thể thấy được lão nhân áo vàng đối với kiếm pháp dĩ nhiên đã một đời khổ luyện.
Bốn đạo sĩ kia cùng làm một động tác nghiêng người, dưới ánh tà dương đỏ rực chỉ thấy bốn chiếc cầu vồng bạc vẽ thành nửa vòng tròn cùng trút xuống lão nhân áo và cùng với tiếng kiếm xé gió ghê người vang lên. Lão nhân áo vàng xoay tròn một cái, quanh người lấp tức hiện ra một tấm màn trắng như pha lê bao bọc toàn thân, trong khoảng chớp mắt, chỉ thấy ánh lạnh đan dày, kiếm khí buốt da, tiếng sắt thép chạm nhau vang rền không dứt. Tình huống kịch liệt, chiêu thức cực kỳ ngụy dị của đôi bên khiến cho ngay cả Súy Chấn Vũ cũng bất giác biến sắc. Đồng thời, Súy Chấn Vũ cũng nhìn thấy một điều lạ thường, là bốn đạo sĩ không sử dụng kiếm pháp Võ Đang của bản môn mà là Toái Ngọc kiếm pháp của Tứ Tuyệt ma cung. Điều đó hiển nhiên chứng minh rằng Võ Đang rõ ràng đã hoàn toàn trở thành công cụ của Tứ Tuyệt ma cung...
Ba chiêu chiến đâu, tất nhiên chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Súy Chấn Vũ đã xoay chuyển ý nghĩ như chớp, chợt nghe đạo sĩ đứng đầu cao giọng nói lớn :
- Cám ơn thí chủ nhân nhượng.
Ánh hào quang thu lại, chỉ thấy trên tay áo của lão nhân áo vàng bị rọc rách một đường dài ba tấc. Ông ta sắc mặt xám như tro, quay người đi luôn xuống núi, trong lúc thất vọng chẳng hề chào hỏi một ai.
Lúc ấy hiện trường chỉ còn lại bốn người trong đó có Súy Chấn Vũ. Đạo sĩ đứng đầu đưa mắt nhìn lướt qua bốn người nói :
- Bốn vị có ý định xông qua không?
Ba người kia gồm một tăng, một đạo và một văn sĩ trung niên, vừa thấy cục diện trước mắt, tự lượng sức mình không có cách nào đi qua, nghe xong câu nói, đưa mắt nhìn nhau một cái, cùng lẳng lặng quay người bỏ đi.
Đạo sĩ đứng đầu đưa mắt nhìn Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười một tiếng nói :
- Mặt trời đã khuất sau núi rồi, thì chủ muốn qua thì qua cho sớm.
Súy Chấn Vũ cười cười nói :
- Vị lão nhân áo vàng mới rồi nói rất đúng, là đã vào tới bảo sơn thật không thể trở về tay không, cho nên tại hạ biết rõ là không chống nổi cũng phải thử cho biết.
Nói xong buông tay cười nụ, từ từ bước lên bậc đá.
Đạo sĩ đứng đầu thoáng biến sắc nói :
- Thí chủ muốn tay không ra chiêu à?
Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói :
- Các vị đã không cần biết ta, thì tay không với binh khí cũng có gì khác nhau đâu?
Trong câu nói đã tới trước mặt bốn đạo sĩ.
Bốn đạo sĩ không kịp nghĩ được câu trả lời, đều cùng hừ lạnh một tiếng, nhất tề vung trường kiếm lên chận đường Súy Chấn Vũ. Nhưng kiếm thế của họ vừa phát ra, trước mắt không còn thấy chàng đâu nữa, đang còn thoáng ngạc nhiên, đã nghe tiếng Súy Chấn Vũ cười rộ tại bậc đá phía trên đầu nói :
- Các vị, tại hạ đã qua được cuộc trắc nghiệm chưa?
Bốn đạo sĩ bất giác thở ra một hơi khí lạnh. Đạo sĩ đứng đầu đáp :
- Thí chủ thật rất là cao minh! Xin mời! Xin mời!
Vị đạo sĩ này trong lòng kinh hãi trước thân pháp thần kỳ của Súy Chấn Vũ, quên luôn cả chuyện phải hỏi danh hiệu đối phương. Súy Chấn Vũ thì dĩ nhiên càng không đếm xỉa đến điều đó, cứ theo đường bậc đá phóng đi như bay. Tới cửa Nhị Thiên, qua cửa Tam Thiên, thẳng tới cung Thái Hòa, có thể nói là không bị cản trở gì, cũng không nhìn thấy chuyện gì đáng chú ý. Tới cung Thái Hòa là kể như đã bước vào khu vực ngọn Kim Đỉnh, vì trước nay du khách lên ngắm mặt trời mọc ở Kim Đỉnh đều ngủ lại ở cung Thái Hòa, mờ sáng hôm sau mới lên đỉnh núi. Súy Chấn Vũ thấy còn sớm so với ước hẹn cùng văn sĩ áo xám, đồng thời chàng cũng muốn nhìn ngắm phong cảnh, trước tiên đi dạo khắp một vòng chung quanh, cho nên chàng ăn xong bữa cơm chiều rất muộn ở cung Thái Hòa xong, lập tức tìm tới một nơi thuận tiện, chờ đúng canh hai, mới lợi dụng rừng cây che khuất, theo vách đá cheo leo ẩn núp, từ từ leo lên ngọn Kim Đỉnh.
/38
|