Sở Mộ đi đến trước mặt tấm bia đá, chứng kiến ba chữ to màu xanh, bên tai phảng phất vang lên tiếng gió, tựa hồ thực sự có một cơn gió lớn thổi qua.
Ba chữ này ẩn chứa một cỗ ý cảnh cực kỳ đặc thù, có huyền diệu ở trong đó. Nhìn kỹ, giống như ba cơn gió thổi qua, giống như từ trong bia đá thổi ra. Có một loại hương vị tự nhiên khiến cho ba chữ lớn này biến thành ba cơn gió lớn thổi đi.
- Loại cảm giác này, thực sự rất quen thuộc ah.
Sở Mộ thì thào, loại cảm giác này có chút tương tự lần hắn lĩnh ngộ được huyền diệu về Phong (DG: theo như tác giả chú thích thì huyền diệu về Phong là bước đầu tiên của Phong Chi Ý Cảnh).
Từng đợt gió thổi qua, từ xa thổi đến làm tóc và góc áo hắn tung bay.
- Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết, đệ tử ngoại môn không thể tới gần đây sao?
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng chất vấn, đánh gãy loại huyền diệu này. Cảnh vật trước mắt biến đổi, phong tán, trước mắt Sở Mộ tấm bia đá vẫn là tấm bia đá, ba chữ lớn hiện ra trước mắt.
Sở Mộ xoay người nhìn lại, chỉ thấy một đệ tử mặc y phục màu xanh, tay cầm bách luyện kiếm, mũi chỉ lên trời, vẻ mặt ngạo nghễ, dùng ánh mắt thẩm vấn nhìn mình.
- Mới vừa đăng ký thành đệ tử nội môn.
Sở Mộ liếc mắt nhìn, người này thân hình to lớn lại nói mấy câu như vậy đủ để Sở Mộ đoán được đại khái tính tình. Dù sao, nhìn người như nhìn kiếm, Sở Mộ nhàn nhạt trả lời một câu cũng không có ý định kết giao.
- Mới vừa đăng ký thành đệ tử nội môn ? Đưa thư tiến cử của ngươi cho ta xem một chút.
Tên đệ tử nội môn này nghe xong, thần sắc ngạo nghễ nói, tự ý giật lấy thư tiến cử của Sở Mộ. Nhưng tay Sở Mộ khẽ động, khiến tên đệ tử nội môn này giật hụt.
- Còn có chút năng lực ấy ư! Nhớ kỹ ta gọi là Tề Bạch. Hiện tại, ta đến dạy ngươi, cho ngươi biết thế nào là tôn kính sư huynh.
Tề Bạch nói, lập tức rút kiếm. Một kiếm đâm ra mang theo một cơn gió lăng lệ ác liệt đâm thẳng mặt Sở Mộ.
Bước chân Sở Mộ toái, thân như cành liễu nhoáng một cái, tránh một kiếm của Tề Bạch, khiến cho Tề Bạch sững sờ. Một kiếm này của hắn chỉ có sáu phần thực lực, hắn chỉ muốn giáo huấn tên “mới vừa đăng ký thành đệ tử nội môn” này một chút. Nhưng thật không ngờ, lại bị hắn tránh thoát. Phải biết rằng, Tề Bạch có tu vi Kiếm Khí Cảnh thất đoạn đỉnh phong ah.
Không tin tà, lúc này đây Tề Bạch toàn lực ra tay, kiếm nhanh hơn, gió càng lăng lệ ác liệt, liên tiếp ba kiếm, kiếm kiếm trực chỉ chỗ hiểm trên người Sở Mộ.
Khanh một tiếng.
Sở Mộ rút kiếm, giống như một đám mây trôi mềm mại uốn lượn, vượt qua ba kiếm, chỉ thẳng cổ họng Tề Bạch. Phát sau nhưng đến trước, kiếm chỉ cổ họng Tề Bạch khiến cho sắc mặt Tề Bạch đại biến, tràn đầy hoảng sợ.
Gian nan nuốt một miếng nước bọt, Tề Bạch có chút cà lăm:
- Ngươi.... Ngươi muốn làm gì....
- Ngươi quá yếu.
Ôn hoà nói một câu, Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, quay người đi nhanh lướt qua tấm bia đá, đi vào con đường nhỏ, đi vào bên trong Lăng Phong viện.
- Đáng chết....
Tề Bạch nắm chặt kiếm, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, hàm răng nghiến kèn kẹt:
- Không cần biết ngươi là ai, chọc giận ta, ta sẽ cho ngươi biết có kết cục như thế nào.
Lăng Phong viện, giống như là một thôn trang được kiến tạo trong núi, có từng tòa lầu các, không có quy luật phân bố, cao thấp phập phồng bất bình, chính giữa còn loạn thạch cỏ cây, cảnh sắc rất khác biệt.Lầu các là song tầng, tạo hình gần nhưng màu sắc khác nhau, ngẫu nhiên có thể chứng kiến vài người ra ra vào vào.
Sở Mộ đi về phía lầu các trước mặt, chính là phòng làm việc Lăng Phong viện.
- Là hắn! Hắn thực đột phá đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn! Không thể tưởng tượng nổi.... Không thể tưởng tượng nổi....
Lý Dương rời phòng làm việc không xa, vừa hay nhìn thấy Sở Mộ đi về phía phòng làm việc, lập tức trợn mắt há hốc mồm, hóa thành một nụ cười khổ, âm thầm lắc đầu.
Vốn sau khi hắn bị Tô Hóa Long đánh bại, trong nội tâm ảm đạm, ba ngày sau mới tỉnh lại, mượn cơ hội này phá rồi lại lập đột phá đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn sơ kỳ, lại dùng mấy ngày thời gian củng cố.
Tu vi đột phá, đồng thời tạo nghệ kiếm thuật của hắn cũng bởi vì tâm tình biến hóa mà tăng lên, cảm thấy bằng chính thiên phú của mình, sau khi tiến vào nội môn có thể kéo dãn khoảng cách với Sở Mộ.
Nhưng thật không ngờ, chính mình gia nhập nội môn, Sở Mộ cũng gia nhập nội môn. Lý Dương lập tức có loại cảm giác không cách nào chống lại, hắn bị đả kích rất lớn.
Sở Mộ cũng không biết lúc này nội tâm Lý Dương phiền muộn như vậy. Hắn đi vào phòng làm việc, cầm trong tay thư tiến cử giao cho chấp sự phòng làm việc. Chấp sự nhìn xem, vừa cẩn thận dò xét Sở Mộ, sau đó quay người đi đến lầu hai, chỉ chốc lát sau trong tay hắn có thêm một bao phục đưa cho Sở Mộ.
Tiếp nhận bao phục, chấp sự lại gõ vang cái chuông nhỏ bên cạnh, tiếng chuông du dương truyền đi, chỉ một lát có một thiếu nữ y phục màu xám đi tới.
- Bái kiến Ngụy chấp sự.
Thiếu nữ này thi kiếm lễ với chấp sự, nói.
- Lý Vi! Từ nay về sau, ngươi phụ trách sinh hoạt của Sở Mộ. Hiện tại, dẫn Sở Mộ đi lầu các số 91.
Ngụy chấp sự phân phó nói.
- Vâng, Sở sư huynh, mời đi theo muội.
Lý Vi quay người đối mặt Sở Mộ, thi kiếm lễ với Sở Mộ, cung kính nói.
- Làm phiền Ngụy chấp sự.
Gật đầu chào Ngụy chấp sự, Sở Mộ dò xét thoáng qua thiếu nữ mới tới này. Ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt trẻ con, làn da trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trước ngực rõ ràng có dấu hiệu phồng lên, có thể dùng bốn chữ để hình dung: thiếu nữ phát dục.....
- Sở sư huynh, nếu có cái gì không hiểu có thể hỏi muội.
Lý Vi dẫn đường, đồng thời nói chuyện với Sở Mộ, bản thân lại có chút hiếu kỳ, ngượng ngùng.
- Ân! Nói về đệ tử nội môn đi.
Sở Mộ nói.
- Vâng, sư huynh! Đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn khác biệt, không chỉ là thực lực sai biệt thực lực mà còn có những khác biệt khác.
Lý Vi giải thích.
- Sư huynh là từ đệ tử ngoại môn tới, đãi ngộ đệ tử ngoại môn ta không lặp lại. Nhưng trở thành đệ tử nội môn, sẽ được phát cho bách luyện kiếm. Phẩm chất bách luyện kiếm so với tinh cương kiếm tốt hơn rất nhiều. Mặt khác, còn có hai bộ áo dài màu xanh đệ tử nội môn. Lăng Phong viện còn phát cho kiếm thuật là Lăng Phong kiếm thuật và một quyển sách môn quy đệ tử nội môn cùng với một bản Quan Khí Thuật. Ngoài ra, còn có thể phân phối một tòa song lầu các, phân phối một gã tùy kiếm chuyên môn phụ trách bảo dưỡng kiếm, quét dọn lầu các, giặt giũ quần áo, phụ trách ăn uống, vân....vân...
- Muội chính là tùy kiếm của ta?
Ngữ khí Sở Mộ bình thản, nhưng nội tâm lại có một chút không bình tĩnh. Thật không ngờ, đãi ngộ đệ tử nội môn hóa ra lại tốt như vậy. Nói như vậy, đệ tử nội môn chỉ cần hảo hảo tu luyện là được.
Ba chữ này ẩn chứa một cỗ ý cảnh cực kỳ đặc thù, có huyền diệu ở trong đó. Nhìn kỹ, giống như ba cơn gió thổi qua, giống như từ trong bia đá thổi ra. Có một loại hương vị tự nhiên khiến cho ba chữ lớn này biến thành ba cơn gió lớn thổi đi.
- Loại cảm giác này, thực sự rất quen thuộc ah.
Sở Mộ thì thào, loại cảm giác này có chút tương tự lần hắn lĩnh ngộ được huyền diệu về Phong (DG: theo như tác giả chú thích thì huyền diệu về Phong là bước đầu tiên của Phong Chi Ý Cảnh).
Từng đợt gió thổi qua, từ xa thổi đến làm tóc và góc áo hắn tung bay.
- Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết, đệ tử ngoại môn không thể tới gần đây sao?
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng chất vấn, đánh gãy loại huyền diệu này. Cảnh vật trước mắt biến đổi, phong tán, trước mắt Sở Mộ tấm bia đá vẫn là tấm bia đá, ba chữ lớn hiện ra trước mắt.
Sở Mộ xoay người nhìn lại, chỉ thấy một đệ tử mặc y phục màu xanh, tay cầm bách luyện kiếm, mũi chỉ lên trời, vẻ mặt ngạo nghễ, dùng ánh mắt thẩm vấn nhìn mình.
- Mới vừa đăng ký thành đệ tử nội môn.
Sở Mộ liếc mắt nhìn, người này thân hình to lớn lại nói mấy câu như vậy đủ để Sở Mộ đoán được đại khái tính tình. Dù sao, nhìn người như nhìn kiếm, Sở Mộ nhàn nhạt trả lời một câu cũng không có ý định kết giao.
- Mới vừa đăng ký thành đệ tử nội môn ? Đưa thư tiến cử của ngươi cho ta xem một chút.
Tên đệ tử nội môn này nghe xong, thần sắc ngạo nghễ nói, tự ý giật lấy thư tiến cử của Sở Mộ. Nhưng tay Sở Mộ khẽ động, khiến tên đệ tử nội môn này giật hụt.
- Còn có chút năng lực ấy ư! Nhớ kỹ ta gọi là Tề Bạch. Hiện tại, ta đến dạy ngươi, cho ngươi biết thế nào là tôn kính sư huynh.
Tề Bạch nói, lập tức rút kiếm. Một kiếm đâm ra mang theo một cơn gió lăng lệ ác liệt đâm thẳng mặt Sở Mộ.
Bước chân Sở Mộ toái, thân như cành liễu nhoáng một cái, tránh một kiếm của Tề Bạch, khiến cho Tề Bạch sững sờ. Một kiếm này của hắn chỉ có sáu phần thực lực, hắn chỉ muốn giáo huấn tên “mới vừa đăng ký thành đệ tử nội môn” này một chút. Nhưng thật không ngờ, lại bị hắn tránh thoát. Phải biết rằng, Tề Bạch có tu vi Kiếm Khí Cảnh thất đoạn đỉnh phong ah.
Không tin tà, lúc này đây Tề Bạch toàn lực ra tay, kiếm nhanh hơn, gió càng lăng lệ ác liệt, liên tiếp ba kiếm, kiếm kiếm trực chỉ chỗ hiểm trên người Sở Mộ.
Khanh một tiếng.
Sở Mộ rút kiếm, giống như một đám mây trôi mềm mại uốn lượn, vượt qua ba kiếm, chỉ thẳng cổ họng Tề Bạch. Phát sau nhưng đến trước, kiếm chỉ cổ họng Tề Bạch khiến cho sắc mặt Tề Bạch đại biến, tràn đầy hoảng sợ.
Gian nan nuốt một miếng nước bọt, Tề Bạch có chút cà lăm:
- Ngươi.... Ngươi muốn làm gì....
- Ngươi quá yếu.
Ôn hoà nói một câu, Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, quay người đi nhanh lướt qua tấm bia đá, đi vào con đường nhỏ, đi vào bên trong Lăng Phong viện.
- Đáng chết....
Tề Bạch nắm chặt kiếm, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, hàm răng nghiến kèn kẹt:
- Không cần biết ngươi là ai, chọc giận ta, ta sẽ cho ngươi biết có kết cục như thế nào.
Lăng Phong viện, giống như là một thôn trang được kiến tạo trong núi, có từng tòa lầu các, không có quy luật phân bố, cao thấp phập phồng bất bình, chính giữa còn loạn thạch cỏ cây, cảnh sắc rất khác biệt.Lầu các là song tầng, tạo hình gần nhưng màu sắc khác nhau, ngẫu nhiên có thể chứng kiến vài người ra ra vào vào.
Sở Mộ đi về phía lầu các trước mặt, chính là phòng làm việc Lăng Phong viện.
- Là hắn! Hắn thực đột phá đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn! Không thể tưởng tượng nổi.... Không thể tưởng tượng nổi....
Lý Dương rời phòng làm việc không xa, vừa hay nhìn thấy Sở Mộ đi về phía phòng làm việc, lập tức trợn mắt há hốc mồm, hóa thành một nụ cười khổ, âm thầm lắc đầu.
Vốn sau khi hắn bị Tô Hóa Long đánh bại, trong nội tâm ảm đạm, ba ngày sau mới tỉnh lại, mượn cơ hội này phá rồi lại lập đột phá đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn sơ kỳ, lại dùng mấy ngày thời gian củng cố.
Tu vi đột phá, đồng thời tạo nghệ kiếm thuật của hắn cũng bởi vì tâm tình biến hóa mà tăng lên, cảm thấy bằng chính thiên phú của mình, sau khi tiến vào nội môn có thể kéo dãn khoảng cách với Sở Mộ.
Nhưng thật không ngờ, chính mình gia nhập nội môn, Sở Mộ cũng gia nhập nội môn. Lý Dương lập tức có loại cảm giác không cách nào chống lại, hắn bị đả kích rất lớn.
Sở Mộ cũng không biết lúc này nội tâm Lý Dương phiền muộn như vậy. Hắn đi vào phòng làm việc, cầm trong tay thư tiến cử giao cho chấp sự phòng làm việc. Chấp sự nhìn xem, vừa cẩn thận dò xét Sở Mộ, sau đó quay người đi đến lầu hai, chỉ chốc lát sau trong tay hắn có thêm một bao phục đưa cho Sở Mộ.
Tiếp nhận bao phục, chấp sự lại gõ vang cái chuông nhỏ bên cạnh, tiếng chuông du dương truyền đi, chỉ một lát có một thiếu nữ y phục màu xám đi tới.
- Bái kiến Ngụy chấp sự.
Thiếu nữ này thi kiếm lễ với chấp sự, nói.
- Lý Vi! Từ nay về sau, ngươi phụ trách sinh hoạt của Sở Mộ. Hiện tại, dẫn Sở Mộ đi lầu các số 91.
Ngụy chấp sự phân phó nói.
- Vâng, Sở sư huynh, mời đi theo muội.
Lý Vi quay người đối mặt Sở Mộ, thi kiếm lễ với Sở Mộ, cung kính nói.
- Làm phiền Ngụy chấp sự.
Gật đầu chào Ngụy chấp sự, Sở Mộ dò xét thoáng qua thiếu nữ mới tới này. Ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt trẻ con, làn da trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trước ngực rõ ràng có dấu hiệu phồng lên, có thể dùng bốn chữ để hình dung: thiếu nữ phát dục.....
- Sở sư huynh, nếu có cái gì không hiểu có thể hỏi muội.
Lý Vi dẫn đường, đồng thời nói chuyện với Sở Mộ, bản thân lại có chút hiếu kỳ, ngượng ngùng.
- Ân! Nói về đệ tử nội môn đi.
Sở Mộ nói.
- Vâng, sư huynh! Đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn khác biệt, không chỉ là thực lực sai biệt thực lực mà còn có những khác biệt khác.
Lý Vi giải thích.
- Sư huynh là từ đệ tử ngoại môn tới, đãi ngộ đệ tử ngoại môn ta không lặp lại. Nhưng trở thành đệ tử nội môn, sẽ được phát cho bách luyện kiếm. Phẩm chất bách luyện kiếm so với tinh cương kiếm tốt hơn rất nhiều. Mặt khác, còn có hai bộ áo dài màu xanh đệ tử nội môn. Lăng Phong viện còn phát cho kiếm thuật là Lăng Phong kiếm thuật và một quyển sách môn quy đệ tử nội môn cùng với một bản Quan Khí Thuật. Ngoài ra, còn có thể phân phối một tòa song lầu các, phân phối một gã tùy kiếm chuyên môn phụ trách bảo dưỡng kiếm, quét dọn lầu các, giặt giũ quần áo, phụ trách ăn uống, vân....vân...
- Muội chính là tùy kiếm của ta?
Ngữ khí Sở Mộ bình thản, nhưng nội tâm lại có một chút không bình tĩnh. Thật không ngờ, đãi ngộ đệ tử nội môn hóa ra lại tốt như vậy. Nói như vậy, đệ tử nội môn chỉ cần hảo hảo tu luyện là được.
/3918
|