- Thật can đảm, chỉ là một tên kiếm thị, cũng dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta, quỳ xuống.
Tề Bạch giận dữ, hai mắt trợn trừng, kiếm khí mãnh liệt khí thế bức người, để cho Lý Vi cảm thấy một cỗ khí thế lăng lệ đập vào mặt, nhịn không được lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã, sắc mặt đại biến, có chút sợ hãi, rồi lại căn môi bất khuất.
- Ta là kiếm thị của Sở sư huynh, không phải kiếm thị của ngươi, không cần quỳ trước ngươi.
Lý Vi quật cường nói, đích xác, môn quy cũng là như thế.
- Tốt lắm tiểu kiếm thị, rất thuộc môn quy, rất tốt, rất tốt...
Tề Bạch sắc mặt dữ tợn, bị Sở Mộ coi thường, hiện tại liền kiếm thị của Sở Mộ, cũng dám dùng loại thái độ này đối đãi hắn, hắn gần như muốn nổi điên, nội tâm giận giữ, tựa như ác quả dữ tợn, để cho Lý Vi cảm thấy một tia sợ hãi, lần nữa lui về phía sau.
- Được rồi, ức hiếp một kiếm thị, cũng không thể hiện ra uy phong của đệ tử nội môn.
Đệ tử nội môn bên cạnh nhướng mày nói cũng không để ý đến khuôn mặt nổi giận của Tề Bạch khi nghe mình nói vậy. Người này đi lên hai bước, nhìn chằm chằm Lý Vi, khẩu khí tương đối ôn hòa:
- Sở Mộ nói muốn bế quan mấy ngày? Bây giờ là ngày thứ mấy?
- Hai ngày, đây là ngày thứ hai.
Có lẽ là do thái độ ôn hòa, bộ dáng không có đằng đằng sát khí của đệ tử nội môn này, Lý Vi trả lời theo bản năng.
- Rất tốt, đợi Sở Mộ xuất quan, nói cho hắn biết, sáng sớm ngày mai, ta tại Lăng Phong kiếm đài chờ hắn, nói cho hắn biết, ta là Trang Thu Sinh.
Người này nói xong liền quay người, liếc nhìn Tề Bạch một cái:
- Đi thôi.
- Hừ, sáng sớm mai Sở Mộ phải xuất hiện, bằng không, tự gánh lấy hậu quả.
Tề Bạch hung hăng uy hiếp một câu, quay người rời đi.
- Trang Thu Sinh... Trang Thu Sinh...
Nhắc lại hai lần, sắc mặt của Lý Vi nhất thời đại biến:
- Kiếm khí cảnh bát đoạn, không xong, Sở sư huynh hiện tại chỉ là kiếm khí cảnh thất đoạn mà thôi, cùng bát đoạn chênh lệch quá lớn. Làm thế nào? Làm thế nào?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Vi đều nhăn, sốt ruột đi vòng vòng.
- Hay là không nói cho Sở sư huynh? Không nên không nên, báo cho Sở sư huynh? Dường như cũng không quá tốt...
Nào ngờ, Sở Mộ đã sớm đã nghe được. Hắn ngay tại lầu hai, hơn nữa là vừa tu luyện tới Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết tầng thứ hai, chuẩn bị tiếp tục tu luyện. Sở dĩ không ra, là muốn nhìn xem Lý Vi xử lý như thế nào. Bây giờ nghe thấy lời nói sốt ruột mâu thuẫn của Lý Vi, hiểu ý cười cười, đồng thời cảm thấy có một tiểu kiếm thị thế này tựa hồ cũng không tệ.
Ngày hôm sau, Sở Mộ dậy sớm như trước, đây là thói quen của hắn, sau khi rửa mặt xong hắn liền tu luyện Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết, vận chuyển hai mươi mốt Đại Chu thiên.
Hôm nay Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết tu luyện tới tầng thứ ba, tu vi cũng khôi phục đến thất đoạn sơ kỳ, tổng sản lượng kiếm khí có chỗ giảm bớt, nhưng kiếm khí càng thêm tinh thuần càng thêm cô đọng, lúc vận chuyển càng tự nhiên, uy lực cũng càng cường.
Cấp độ Kiếm Khí Quyết cũng không liên quan trực tiếp đến tu vi đoạn mấy, chỉ có điều tu luyện Kiếm Khí Quyết đến càng cao tầng, kiếm khí sẽ càng tinh thuần càng cô đọng, uy lực cũng sẽ càng cường đại hơn.
Hoàn tất hai mươi mốt Đại Chu thiên, Sở Mộ chuyển qua tu luyện Quan Khí Thuật, sau đó tu luyện tiếp bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể, cảm thụ một chút tiến triển.Sau khi luyện xong Sở Mộ rút kiếm xuống lầu, đi về phía Lăng Phong kiếm đài.
Lúc này sắc trời có chút ảm đạm như cũ, mặt trời vẫn chưa ló dạng, hơi lạnh vẫn còn, con đường đá vụn im ắng đến mức có thể nghe tiếng côn trùng kêu, chỉ có một mình Sở Mộ.
Khi Sở Mộ tiến vào Lăng Phong kiếm đài, từng đợt hàn khí theo gió thổi đến như muốn hạ nhiệt độ không khí xuống.
Sở Mộ dần dần điều hoà hô hấp, bắt đầu tu luyện thị kiếm, thính kiếm, xúc kiếm, rồi lại chuyển qua tu luyện Cơ Sở Kiếm Thuật, sau đó tu luyện Thanh Phong kiếm thuật và Kinh Vân Sát, Phi Vân Kiếm Thuật cùng Nhu Vân kiếm thuật. Tất cả đều được hắn ôn tập một lần nhưng trọng điểm vẫn là tu luyện Lăng Phong kiếm thuật.
Cho dù thời gian hai ngày vừa qua hắn chưa từng tu luyện, nhưng lúc này tu luyện, không những không ngượng tay mà ngược lại còn cảm giác quen thuộc hơn, sáu thức đầu tiên thi triển đơn giản, thức thứ bảy sát chiêu Lăng Phong Động, phong ngưng tụ trảm cắt, lăng lệ ác liệt phi thường.
Về phần nhất thức sát chiêu cuối cùng Lăng Phong Tuyệt Đỉnh, Sở Mộ còn chưa có nắm giữ hoàn toàn, tuy nhiên hắn tin tưởng trong ngày hôm nay hắn có thể luyện thành, dựa vào thiên phú kiếm thuậ tcủa hắn, dựa vào ngộ tính siêu cường của hắn, dựa vào một tia cảm ngộ phong huyền diệu.
Sở Mộ hoàn toàn đắm chìm vào Lăng Phong kiếm thuật trong lúc tu luyện, mỗi một lần tu luyện, đều để cho hắn có chút cảm ngộ sâu sắc đối với Lăng Phong kiếm thuật, dần dần nắm giữ ảo diệu tinh túy trong đó.
Thoáng chốc Sở Mộ đã luyện được 10 lần, mặt trời đã ló dạng ở đằng Đông, từng tia nắng ban mai như lưỡi kiếm sắc bén xé rách trời đêm xua đi giá lạnh nhảy múa trên kiếm đài.
Đúng lúc này bỗng xuất hiện một đạo thân ảnh lao nhanh lên Lăng Phong kiếm đài, trên mặt hắn hiện lên sự vui vẻ không cách nào che dấu, càng chạy càng nhanh.
- Tiếp một kiếm của ta!
Thân ảnh đó nhảy lên cao, ở giữa không trung liền rút kiếm, hào quang bắn ra bốn phía, kiếm quang mang theo kình phong lao thằng về phía Sở Mộ.
Sở Mộ liền lật tay đâm một kiếm, kình phong quấn quanh mũi kiếm va chạm với kiếm đối phương, kiếm quang lập lòe trong nháy mắt hai bên đã giao thủ được mấy chiêu, từng chiêu từng chiêu biến ảo.
- Hai ngày không gặp ngươi là do ngươi bận chuyển tu kiếm khí quyết ?
Sau khi hạ xuống Hàn Thụy không tiếp tục xuất kiếm mà cười hỏi.
- Đúng vậy.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Đúng là chuyển tu kiếm khí quyết, chỉ mất hai ngày, thật là nhanh.
Hàn Thụy hiếu kỳ hỏi thêm một câu:
- Ta chỉ tùy tiện hỏi một câu ngươi có thể không trả lời, thế nào muốn tiếp tục luyện kiếm cùng ta không ?
Sở Mộ trả lời bằng một kiếm, đệ tam thức Lăng Phong kiếm thuật.
Phản ứng của Hàn Thụy cũng rất nhanh, liền xuất kiếm đón đỡ, cả bên đều sử dụng Lăng Phong kiếm thuật giao thủ, chưa từng sử dụng thêm bất kỳ loại kiếm thuật khác nào.
Hiệu quả của thực chiến thường có hiệu quả hơn nhiều so với tu luyện một mình, mỗi lần giao thủ sử dụng từng chiêu kiếm khác nhau giúp cho Sở Mộ càng nắm sâu hơn Lăng Phong kiếm thuật.
- Lăng Phong Động!
Hàn Thụy và Sở Mộ đồng thời thi triển sát chiêu, hai đạo kình phong ngưng tụ lao thẳng vào nhau không phân cao thấp.
- Tiếp thêm một chiêu, Lăng Phong Tuyệt Đính.
Hàn Thụy hét lên, hắn đã sớm luyện Lăng Phong kiếm thuật đến mức đại thành, vừa mới ra chiêu đã áp súc kình phong hình thành một lưỡi dao xông thẳng về phía trước, không khí như bị tách ra làm hai, khí thế phong nhận như muốn cắt nát tất cả, uy lực của nó khiến người ta sợ hãi.
Tề Bạch giận dữ, hai mắt trợn trừng, kiếm khí mãnh liệt khí thế bức người, để cho Lý Vi cảm thấy một cỗ khí thế lăng lệ đập vào mặt, nhịn không được lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã, sắc mặt đại biến, có chút sợ hãi, rồi lại căn môi bất khuất.
- Ta là kiếm thị của Sở sư huynh, không phải kiếm thị của ngươi, không cần quỳ trước ngươi.
Lý Vi quật cường nói, đích xác, môn quy cũng là như thế.
- Tốt lắm tiểu kiếm thị, rất thuộc môn quy, rất tốt, rất tốt...
Tề Bạch sắc mặt dữ tợn, bị Sở Mộ coi thường, hiện tại liền kiếm thị của Sở Mộ, cũng dám dùng loại thái độ này đối đãi hắn, hắn gần như muốn nổi điên, nội tâm giận giữ, tựa như ác quả dữ tợn, để cho Lý Vi cảm thấy một tia sợ hãi, lần nữa lui về phía sau.
- Được rồi, ức hiếp một kiếm thị, cũng không thể hiện ra uy phong của đệ tử nội môn.
Đệ tử nội môn bên cạnh nhướng mày nói cũng không để ý đến khuôn mặt nổi giận của Tề Bạch khi nghe mình nói vậy. Người này đi lên hai bước, nhìn chằm chằm Lý Vi, khẩu khí tương đối ôn hòa:
- Sở Mộ nói muốn bế quan mấy ngày? Bây giờ là ngày thứ mấy?
- Hai ngày, đây là ngày thứ hai.
Có lẽ là do thái độ ôn hòa, bộ dáng không có đằng đằng sát khí của đệ tử nội môn này, Lý Vi trả lời theo bản năng.
- Rất tốt, đợi Sở Mộ xuất quan, nói cho hắn biết, sáng sớm ngày mai, ta tại Lăng Phong kiếm đài chờ hắn, nói cho hắn biết, ta là Trang Thu Sinh.
Người này nói xong liền quay người, liếc nhìn Tề Bạch một cái:
- Đi thôi.
- Hừ, sáng sớm mai Sở Mộ phải xuất hiện, bằng không, tự gánh lấy hậu quả.
Tề Bạch hung hăng uy hiếp một câu, quay người rời đi.
- Trang Thu Sinh... Trang Thu Sinh...
Nhắc lại hai lần, sắc mặt của Lý Vi nhất thời đại biến:
- Kiếm khí cảnh bát đoạn, không xong, Sở sư huynh hiện tại chỉ là kiếm khí cảnh thất đoạn mà thôi, cùng bát đoạn chênh lệch quá lớn. Làm thế nào? Làm thế nào?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Vi đều nhăn, sốt ruột đi vòng vòng.
- Hay là không nói cho Sở sư huynh? Không nên không nên, báo cho Sở sư huynh? Dường như cũng không quá tốt...
Nào ngờ, Sở Mộ đã sớm đã nghe được. Hắn ngay tại lầu hai, hơn nữa là vừa tu luyện tới Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết tầng thứ hai, chuẩn bị tiếp tục tu luyện. Sở dĩ không ra, là muốn nhìn xem Lý Vi xử lý như thế nào. Bây giờ nghe thấy lời nói sốt ruột mâu thuẫn của Lý Vi, hiểu ý cười cười, đồng thời cảm thấy có một tiểu kiếm thị thế này tựa hồ cũng không tệ.
Ngày hôm sau, Sở Mộ dậy sớm như trước, đây là thói quen của hắn, sau khi rửa mặt xong hắn liền tu luyện Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết, vận chuyển hai mươi mốt Đại Chu thiên.
Hôm nay Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết tu luyện tới tầng thứ ba, tu vi cũng khôi phục đến thất đoạn sơ kỳ, tổng sản lượng kiếm khí có chỗ giảm bớt, nhưng kiếm khí càng thêm tinh thuần càng thêm cô đọng, lúc vận chuyển càng tự nhiên, uy lực cũng càng cường.
Cấp độ Kiếm Khí Quyết cũng không liên quan trực tiếp đến tu vi đoạn mấy, chỉ có điều tu luyện Kiếm Khí Quyết đến càng cao tầng, kiếm khí sẽ càng tinh thuần càng cô đọng, uy lực cũng sẽ càng cường đại hơn.
Hoàn tất hai mươi mốt Đại Chu thiên, Sở Mộ chuyển qua tu luyện Quan Khí Thuật, sau đó tu luyện tiếp bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể, cảm thụ một chút tiến triển.Sau khi luyện xong Sở Mộ rút kiếm xuống lầu, đi về phía Lăng Phong kiếm đài.
Lúc này sắc trời có chút ảm đạm như cũ, mặt trời vẫn chưa ló dạng, hơi lạnh vẫn còn, con đường đá vụn im ắng đến mức có thể nghe tiếng côn trùng kêu, chỉ có một mình Sở Mộ.
Khi Sở Mộ tiến vào Lăng Phong kiếm đài, từng đợt hàn khí theo gió thổi đến như muốn hạ nhiệt độ không khí xuống.
Sở Mộ dần dần điều hoà hô hấp, bắt đầu tu luyện thị kiếm, thính kiếm, xúc kiếm, rồi lại chuyển qua tu luyện Cơ Sở Kiếm Thuật, sau đó tu luyện Thanh Phong kiếm thuật và Kinh Vân Sát, Phi Vân Kiếm Thuật cùng Nhu Vân kiếm thuật. Tất cả đều được hắn ôn tập một lần nhưng trọng điểm vẫn là tu luyện Lăng Phong kiếm thuật.
Cho dù thời gian hai ngày vừa qua hắn chưa từng tu luyện, nhưng lúc này tu luyện, không những không ngượng tay mà ngược lại còn cảm giác quen thuộc hơn, sáu thức đầu tiên thi triển đơn giản, thức thứ bảy sát chiêu Lăng Phong Động, phong ngưng tụ trảm cắt, lăng lệ ác liệt phi thường.
Về phần nhất thức sát chiêu cuối cùng Lăng Phong Tuyệt Đỉnh, Sở Mộ còn chưa có nắm giữ hoàn toàn, tuy nhiên hắn tin tưởng trong ngày hôm nay hắn có thể luyện thành, dựa vào thiên phú kiếm thuậ tcủa hắn, dựa vào ngộ tính siêu cường của hắn, dựa vào một tia cảm ngộ phong huyền diệu.
Sở Mộ hoàn toàn đắm chìm vào Lăng Phong kiếm thuật trong lúc tu luyện, mỗi một lần tu luyện, đều để cho hắn có chút cảm ngộ sâu sắc đối với Lăng Phong kiếm thuật, dần dần nắm giữ ảo diệu tinh túy trong đó.
Thoáng chốc Sở Mộ đã luyện được 10 lần, mặt trời đã ló dạng ở đằng Đông, từng tia nắng ban mai như lưỡi kiếm sắc bén xé rách trời đêm xua đi giá lạnh nhảy múa trên kiếm đài.
Đúng lúc này bỗng xuất hiện một đạo thân ảnh lao nhanh lên Lăng Phong kiếm đài, trên mặt hắn hiện lên sự vui vẻ không cách nào che dấu, càng chạy càng nhanh.
- Tiếp một kiếm của ta!
Thân ảnh đó nhảy lên cao, ở giữa không trung liền rút kiếm, hào quang bắn ra bốn phía, kiếm quang mang theo kình phong lao thằng về phía Sở Mộ.
Sở Mộ liền lật tay đâm một kiếm, kình phong quấn quanh mũi kiếm va chạm với kiếm đối phương, kiếm quang lập lòe trong nháy mắt hai bên đã giao thủ được mấy chiêu, từng chiêu từng chiêu biến ảo.
- Hai ngày không gặp ngươi là do ngươi bận chuyển tu kiếm khí quyết ?
Sau khi hạ xuống Hàn Thụy không tiếp tục xuất kiếm mà cười hỏi.
- Đúng vậy.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Đúng là chuyển tu kiếm khí quyết, chỉ mất hai ngày, thật là nhanh.
Hàn Thụy hiếu kỳ hỏi thêm một câu:
- Ta chỉ tùy tiện hỏi một câu ngươi có thể không trả lời, thế nào muốn tiếp tục luyện kiếm cùng ta không ?
Sở Mộ trả lời bằng một kiếm, đệ tam thức Lăng Phong kiếm thuật.
Phản ứng của Hàn Thụy cũng rất nhanh, liền xuất kiếm đón đỡ, cả bên đều sử dụng Lăng Phong kiếm thuật giao thủ, chưa từng sử dụng thêm bất kỳ loại kiếm thuật khác nào.
Hiệu quả của thực chiến thường có hiệu quả hơn nhiều so với tu luyện một mình, mỗi lần giao thủ sử dụng từng chiêu kiếm khác nhau giúp cho Sở Mộ càng nắm sâu hơn Lăng Phong kiếm thuật.
- Lăng Phong Động!
Hàn Thụy và Sở Mộ đồng thời thi triển sát chiêu, hai đạo kình phong ngưng tụ lao thẳng vào nhau không phân cao thấp.
- Tiếp thêm một chiêu, Lăng Phong Tuyệt Đính.
Hàn Thụy hét lên, hắn đã sớm luyện Lăng Phong kiếm thuật đến mức đại thành, vừa mới ra chiêu đã áp súc kình phong hình thành một lưỡi dao xông thẳng về phía trước, không khí như bị tách ra làm hai, khí thế phong nhận như muốn cắt nát tất cả, uy lực của nó khiến người ta sợ hãi.
/3918
|