Chương 1542: Bất Hủ Kiếm Thể
Keng keng. . .
Nơi này là một mảnh kiếm giới, trên mặt đất thì được cắm vô số thanh kiếm, giữa bầu trời cũng lượn lờ rất nhiều thanh kiếm khác. Những thanh kiếm này có kích thước lớn nhỏ không đồng nhất, thanh nhỏ thì to cỡ như một cây chủy thủ, lớn thì như một quả núi, có cái lại to như Cự Long. Kiếm khí từ chúng phát ra cũng không giống nhau, có âm lãnh, có hạo nhiên, có bá đạo, có kiêu căng khó thuần, có ôn hòa … có thể nói là “bất hiển sơn bất lộ thủy”.
Những thanh kiếm này toàn bộ đều là những tàng phẩm của Diệp Trần, từ hạ phẩm bảo kiếm cho đến hoàng cấp bảo kiếm, cái gì cần có đều có cả, số lượng phải lấy một trăm ngàn làm đơn vị.
Ngồi xếp bằng ở vị trí trung ương của vô số thanh kiếm, Diệp Trần hai mắt nhắm nghiền lại, trên người không ngừng tản mát ra kiếm khí mạnh mẽ.
Dần dần, kiếm khí phối hợp cùng nhịp thở của Diệp Trần mà co duỗi bất định, phảng phất như có linh tính vậy.
Ta có Bất Hủ Kiếm Hồn, linh hồn cũng có chứa bất hủ thuộc tính, nếu để cho thân thể cũng chứa đựng bất hủ thuộc tính thì hoàn toàn có thể rèn luyện thành công kiếm thể, một khi kiếm thể đã có thì tương lai cực hạn của nó sẽ đủ để sánh ngang với Cửu Chuyển Kim Thân, thậm chí siêu việt hơn.
Một môn kiếm thể không phải nói muốn luyện thành là có thể thành được ngay, nhưng trước khi sáng tạo ra nó thì phải có một khái niệm nhất định, kiếm thể cực hạn phải có độ che phủ thân thể đủ lớn, và để luyện ra nó thì có khả thi thành công hay không.
Hít!
Thở!
Hít!
Thở! (tiếng hô hấp)
Tiếng hô hấp của Diệp Trần không lớn nhưng lại có thể tạo thành động tĩnh không hề không nhỏ, lấy Diệp Trần làm trung tâm, một cỗ thuỷ triều khuếch tán ra, theo thuỷ triều lực càn quét, vô số thanh kiếm từ trên trời đến dưới đất đều bị rung động mãnh liệt, tựa hồ như có vật gì đó sắp phá vỡ thanh kiếm chui ra.
Hãy lấy “bất hủ” rèn đúc ta thân, luyện hóa !
Hai mắt mở ra, ánh kiếm bắn mãnh liệt ra bốn phía, ánh mắt Diệp Trần từ trước nay chưa từng mạnh mẽ như vậy.
Hầu như tại lúc Diệp Trần mở mắt ra, vô số đạo kiếm ảnh từ bốn phương tám hướng lập tức phóng về hướng Diệp Trần, những kiếm ảnh này cũng không phải là thực thể, mà là vô số kiếm tinh của những thanh kiếm ở xung quanh phóng ra. Nó cũng giống như Chí tôn võ đạo nguyên thần của một người đang tu luyện tinh khí thần vậy. Có thể nói, kiếm tinh là thứ vô cùng trọng yếu, một thanh kiếm khi bị tổn hại bên ngoài thì có thể sửa chữa được, nhưng nếu những tinh hoa bên trong nó bị hư hỏng thì muốn sửa chữa là rất khó khăn, và nếu như toàn bộ tinh hoa bị mất đi thì như vậy thanh kiếm này sẽ trở thành một đống sắt vụn.
Theo kiếm tinh nhập thể, làn da bên ngoài của Diệp Trần chợt toả ra hàn quang lạnh lẽo, giống như đang được “thiên chuy bách luyện” vậy. Khi tất cả kiếm tinh được dung nhập vào trong cơ thể, Diệp Trần không còn tự chủ được nữa mà thân thể từ từ trôi nổi lên không trung, cùng lúc đó, một bóng kiếm khổng lồ bao phủ Diệp Trần lại, khí tức của Diệp Trần cũng theo đó đạt đến trạng thái cực hạn, ẩn chứa sức mạnh có thể đâm thủng cả bầu trời, chặt đứt cả thời không.
Vù!
Một đạo, hai đạo, ba đạo!
Ba đạo cổ phác kiếm văn chợt lóe lên tại trên người Diệp Trần rồi ẩn vào bên trong thân thể.
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, Diệp Trần tự nhủ: Quá kỳ diệu, rõ ràng là ta đã tự nghĩ ra được kiếm thể, nhưng thành công đạt được lại vượt quá suy đoán của ta, hóa ra trời sinh đã có ẩn chứa kiếm văn.
Ba đạo kiếm văn, như vậy hẳn là Bất Hủ Kiếm Thể tầng thứ ba rồi!
Diệp Trần tự nghĩ ra cái môn kiếm thể này và gọi nó là Bất Hủ Kiếm Thể, vốn dĩ Diệp Trần vẫn đang cân nhắc làm sao có thể phân chia cảnh giới cho nó, nhưng không ngờ rằng Bất Hủ Kiếm Thể trời sinh đã ẩn chứa kiếm văn, vì vậy đã bớt đi rất nhiều phiền phức.
Về phần Bất Hủ Kiếm Thể vì sao phải hấp thu kiếm tinh, đây chủ yếu là bởi vì Diệp Trần không phải là một luyện thể chí tôn, nên thân thể không đủ cường hãn. Do đó, phải có đủ kiếm tinh thì mới có thể làm cho hắn có đủ sức chịu đựng, bằng không Bất Hủ Kiếm Thể cơ bản không có biện pháp tiếp tục tiến triển, muốn chiếm được hết lợi ích mà không hề có một chút thủ đoạn là không được đấy.
Tay phải đưa lên hai ngón tay, Diệp Trần dùng kiếm chỉ điểm lên cánh tay trái của mình, “Kenggggg”, hỏa tinh lập tức văng tung toé, cánh tay Diệp Trần lúc này giống như được rèn đúc bằng kim thiết vậy, cực kỳ cứng rắn. Bất quá ngay sau đó Diệp Trần thoáng dùng sức nhiều hơn thì cánh tay đã bị vẽ ra một vết thương làm máu tươi chảy xuống.
Cơm muốn ăn thì cũng phải ăn từng miếng, đối với hiệu quả phòng ngự của Bất Hủ Kiếm Thể tầng thứ ba, Diệp Trần đã rất hài lòng, cũng không thể nào sánh ngang tầng thứ ba kiếm thể với Cửu chuyển kim thân tầng thứ bảy hay thứ tám được!
Tháng ngày cứ qua đi, sau một năm, Diệp Trần miễn cưỡng đã đem bất hủ kiếm thể tu luyện tới được cảnh giới tầng thứ ba đỉnh phong.
“Quá khó khăn, không ngờ rằng sáng tạo ra luyện thể võ học còn khó hơn rất nhiều so với sáng tạo vô thượng võ học, mà cũng đúng thôi, chỉ cần ngộ tính cao thì không khó sáng tạo ra được vô thượng võ học, nhưng để tự nghĩ ra được luyện thể võ học thì cần phải có đầy đủ tri thức, chỉ dựa vào ngộ tính là không đủ.”
Chẳng lẽ ta phải tiến vào hang động sao?
Diệp Trần nhíu mày.
Quên đi, đám khói đen ở ngoại giới ta vẫn không hiểu hết được, không cần phải vội.
Diệp Trần do dự và suy nghĩ lại một chút.
Cứ như vậy, lại thêm ba năm qua đi.
Trong ba năm này, Diệp Trần đã nâng cao Bất Hủ Kiếm Thể thêm một bước, đạt đến cảnh giới tầng thứ tư đỉnh phong.
Sau mười năm, Bất Hủ Kiếm Thể đã đạt đến tầng thứ năm.
Tầng thứ năm Bất Hủ Kiếm Thể đã có thể mạnh mẽ chống đỡ công kích của chí tôn chiến ngẫu cấp năm.
Bất hủ kiếm thể có khởi điểm rất cao, tầng thứ nhất đã liền có thể mạnh mẽ chống đỡ công kích của chí tôn chiến ngẫu cấp một, tầng thứ hai mạnh mẽ chống đỡ được chí tôn chiến ngẫu cấp hai,. . . , tầng thứ năm mạnh mẽ chống đỡ chí tôn chiến ngẫu cấp năm. Trên căn bản, một tầng đối ứng với một cái cấp bậc chí tôn chiến ngẫu, đương nhiên, bất kể là Cửu Chuyển Kim Thân hay Bất Hủ Kiếm Thể, dù có chống đỡ mạnh mẽ công kích thì điều tiên quyết là cũng phải có mặc chí tôn giáp, sau khi công kích bị chí tôn giáp trung hoà thì mới có thể mạnh mẽ chống đỡ, chỉ dựa vào thân thể đơn thuần thì vẫn rất khó khăn.
Xem ra đã đến lúc phải đi vào hang động rồi!
Bất Hủ Kiếm Thể đạt đến tầng thứ năm thì nửa bước cũng khó tiến, Diệp Trần rất rõ ràng, đây chính là bình chướng rồi, muốn phá vỡ bình chướng thì cũng rất đơn giản, đó chính là đạt được càng nhiều tri thức hơn nữa.
Ngày hôm đó, Diệp Trần tuần tra xong huyệt động ở hai bên vách đá trên Hắc Phong Giản rồi hướng về nơi tận cùng Hắc Phong Giản bay đi.
Rất nhanh, Diệp Trần đã đi tới nơi tận cùng Hắc Phong Giản.
Nơi này có một cái vòng xoáy màu đen, vô tận khói đen từ bên trong vòng xoáy cuồn cuộn tuôn ra mang theo tin tức vô cùng hỗn loạn, Diệp Trần thoáng nghiên cứu một lúc, tâm trí mở ra đến cực hạn để tiếp thu đại lượng tin tức từ nó. Có thể nói, nó giống như việc đem tri thức của vô số người trộn lẫn vào chung một chỗ, sau đó kịch liệt “khoáy” lên, vì vậy muốn nghiên cứu cũng không có biện pháp để nghiên cứu nhanh được.
Hơi do dự một phen, Diệp Trần thân hình lóe lên, lướt vào trong vòng xoáy màu đen.
Phảng phất như từ ngoài ánh sáng đi vào trong bóng đêm, Diệp Trần cảm giác như mình đang đi tới một thế giới khác hay một vũ trụ khác vậy. Nơi đây cũng không phải tối đen như mực, mà giống như một thế giới mang theo một tia hôn ám, ở trong nó sẽ không thể cảm thụ được sự tồn tại của thiên đạo pháp tắc, có chăng chỉ là một mảnh hư vô, hoàn toàn yên tĩnh và tĩnh mịch khiến trong lòng người ta phải sinh ra khủng hoảng.
Đi về phía trước một hồi lâu, cuối cùng Diệp Trần đã đi tới một cái trong sơn cốc u ám, trong sơn cốc không có nhiều huyệt động, nhưng từng cỗ từng cỗ khói đen dày đặc đang từ trong những huyệt động này không ngừng dâng lên.
Khói đen thật dày đặc!
Đôi mắt Diệp Trần co rụt lại, những làn khói đen này lớn và dày đặc hơn không chỉ gấp mười lần so với ở bên ngoài, có thậm chí lớn gấp trăm lần, giống như một con rồng đen to dài đang lăn lộn bay đi khắp nơi vậy.
Diệp Trần bắt đầu nghiên cứu đám khói đen tỏa ra từ huyệt động ở cách gần hắn nhất.
Bên trong làn khói đen kia ẩn chứa rất nhiều tin tức, bất quá đáng tiếc chính là, bên trong có rất nhiều đoạn đứt gãy, phỏng chừng đã bị phong ấn tồn tại trong huyệt động khắc chế quá lâu, đến mức tin tức cũng bắt đầu bị phá hủy. Mặc dù như thế, tin tức còn lưu lại của các Truyền Kỳ Chí Tôn vẫn vô cùng đáng sợ, cuộc đời của mỗi vị Truyền Kỳ Chí Tôn đều là một bộ sử sách truyền kỳ cả, dù có nói suốt một trăm năm cũng không hết.
Một cái!
Hai cái!
Diệp Trần chỉ cảm thấy hứng thú đối với luyện thể tin tức cùng tin tức về võ đạo nguyên thần, những cái khác thì lựa chọn bỏ qua, chỉ là những tin tức này quá mức hỗn loạn, vì vậy Diệp Trần hoặc nhiều hoặc ít cũng hấp thu lấy rất nhiều tin tức vô dụng, thêm nữa những tin tức này lại có ẩn chứa ma tính, phảng phất như có một thanh âm kể ra những thứ gì đó tại trong lòng Diệp Trần.
Có lẽ đã đủ rồi!
Diệp Trần mỗi thời mỗi khắc đều phải duy trì sự tỉnh táo, bởi hắn không muốn biến thành người điên như Cuồng Tôn.
Keng keng. . .
Nơi này là một mảnh kiếm giới, trên mặt đất thì được cắm vô số thanh kiếm, giữa bầu trời cũng lượn lờ rất nhiều thanh kiếm khác. Những thanh kiếm này có kích thước lớn nhỏ không đồng nhất, thanh nhỏ thì to cỡ như một cây chủy thủ, lớn thì như một quả núi, có cái lại to như Cự Long. Kiếm khí từ chúng phát ra cũng không giống nhau, có âm lãnh, có hạo nhiên, có bá đạo, có kiêu căng khó thuần, có ôn hòa … có thể nói là “bất hiển sơn bất lộ thủy”.
Những thanh kiếm này toàn bộ đều là những tàng phẩm của Diệp Trần, từ hạ phẩm bảo kiếm cho đến hoàng cấp bảo kiếm, cái gì cần có đều có cả, số lượng phải lấy một trăm ngàn làm đơn vị.
Ngồi xếp bằng ở vị trí trung ương của vô số thanh kiếm, Diệp Trần hai mắt nhắm nghiền lại, trên người không ngừng tản mát ra kiếm khí mạnh mẽ.
Dần dần, kiếm khí phối hợp cùng nhịp thở của Diệp Trần mà co duỗi bất định, phảng phất như có linh tính vậy.
Ta có Bất Hủ Kiếm Hồn, linh hồn cũng có chứa bất hủ thuộc tính, nếu để cho thân thể cũng chứa đựng bất hủ thuộc tính thì hoàn toàn có thể rèn luyện thành công kiếm thể, một khi kiếm thể đã có thì tương lai cực hạn của nó sẽ đủ để sánh ngang với Cửu Chuyển Kim Thân, thậm chí siêu việt hơn.
Một môn kiếm thể không phải nói muốn luyện thành là có thể thành được ngay, nhưng trước khi sáng tạo ra nó thì phải có một khái niệm nhất định, kiếm thể cực hạn phải có độ che phủ thân thể đủ lớn, và để luyện ra nó thì có khả thi thành công hay không.
Hít!
Thở!
Hít!
Thở! (tiếng hô hấp)
Tiếng hô hấp của Diệp Trần không lớn nhưng lại có thể tạo thành động tĩnh không hề không nhỏ, lấy Diệp Trần làm trung tâm, một cỗ thuỷ triều khuếch tán ra, theo thuỷ triều lực càn quét, vô số thanh kiếm từ trên trời đến dưới đất đều bị rung động mãnh liệt, tựa hồ như có vật gì đó sắp phá vỡ thanh kiếm chui ra.
Hãy lấy “bất hủ” rèn đúc ta thân, luyện hóa !
Hai mắt mở ra, ánh kiếm bắn mãnh liệt ra bốn phía, ánh mắt Diệp Trần từ trước nay chưa từng mạnh mẽ như vậy.
Hầu như tại lúc Diệp Trần mở mắt ra, vô số đạo kiếm ảnh từ bốn phương tám hướng lập tức phóng về hướng Diệp Trần, những kiếm ảnh này cũng không phải là thực thể, mà là vô số kiếm tinh của những thanh kiếm ở xung quanh phóng ra. Nó cũng giống như Chí tôn võ đạo nguyên thần của một người đang tu luyện tinh khí thần vậy. Có thể nói, kiếm tinh là thứ vô cùng trọng yếu, một thanh kiếm khi bị tổn hại bên ngoài thì có thể sửa chữa được, nhưng nếu những tinh hoa bên trong nó bị hư hỏng thì muốn sửa chữa là rất khó khăn, và nếu như toàn bộ tinh hoa bị mất đi thì như vậy thanh kiếm này sẽ trở thành một đống sắt vụn.
Theo kiếm tinh nhập thể, làn da bên ngoài của Diệp Trần chợt toả ra hàn quang lạnh lẽo, giống như đang được “thiên chuy bách luyện” vậy. Khi tất cả kiếm tinh được dung nhập vào trong cơ thể, Diệp Trần không còn tự chủ được nữa mà thân thể từ từ trôi nổi lên không trung, cùng lúc đó, một bóng kiếm khổng lồ bao phủ Diệp Trần lại, khí tức của Diệp Trần cũng theo đó đạt đến trạng thái cực hạn, ẩn chứa sức mạnh có thể đâm thủng cả bầu trời, chặt đứt cả thời không.
Vù!
Một đạo, hai đạo, ba đạo!
Ba đạo cổ phác kiếm văn chợt lóe lên tại trên người Diệp Trần rồi ẩn vào bên trong thân thể.
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, Diệp Trần tự nhủ: Quá kỳ diệu, rõ ràng là ta đã tự nghĩ ra được kiếm thể, nhưng thành công đạt được lại vượt quá suy đoán của ta, hóa ra trời sinh đã có ẩn chứa kiếm văn.
Ba đạo kiếm văn, như vậy hẳn là Bất Hủ Kiếm Thể tầng thứ ba rồi!
Diệp Trần tự nghĩ ra cái môn kiếm thể này và gọi nó là Bất Hủ Kiếm Thể, vốn dĩ Diệp Trần vẫn đang cân nhắc làm sao có thể phân chia cảnh giới cho nó, nhưng không ngờ rằng Bất Hủ Kiếm Thể trời sinh đã ẩn chứa kiếm văn, vì vậy đã bớt đi rất nhiều phiền phức.
Về phần Bất Hủ Kiếm Thể vì sao phải hấp thu kiếm tinh, đây chủ yếu là bởi vì Diệp Trần không phải là một luyện thể chí tôn, nên thân thể không đủ cường hãn. Do đó, phải có đủ kiếm tinh thì mới có thể làm cho hắn có đủ sức chịu đựng, bằng không Bất Hủ Kiếm Thể cơ bản không có biện pháp tiếp tục tiến triển, muốn chiếm được hết lợi ích mà không hề có một chút thủ đoạn là không được đấy.
Tay phải đưa lên hai ngón tay, Diệp Trần dùng kiếm chỉ điểm lên cánh tay trái của mình, “Kenggggg”, hỏa tinh lập tức văng tung toé, cánh tay Diệp Trần lúc này giống như được rèn đúc bằng kim thiết vậy, cực kỳ cứng rắn. Bất quá ngay sau đó Diệp Trần thoáng dùng sức nhiều hơn thì cánh tay đã bị vẽ ra một vết thương làm máu tươi chảy xuống.
Cơm muốn ăn thì cũng phải ăn từng miếng, đối với hiệu quả phòng ngự của Bất Hủ Kiếm Thể tầng thứ ba, Diệp Trần đã rất hài lòng, cũng không thể nào sánh ngang tầng thứ ba kiếm thể với Cửu chuyển kim thân tầng thứ bảy hay thứ tám được!
Tháng ngày cứ qua đi, sau một năm, Diệp Trần miễn cưỡng đã đem bất hủ kiếm thể tu luyện tới được cảnh giới tầng thứ ba đỉnh phong.
“Quá khó khăn, không ngờ rằng sáng tạo ra luyện thể võ học còn khó hơn rất nhiều so với sáng tạo vô thượng võ học, mà cũng đúng thôi, chỉ cần ngộ tính cao thì không khó sáng tạo ra được vô thượng võ học, nhưng để tự nghĩ ra được luyện thể võ học thì cần phải có đầy đủ tri thức, chỉ dựa vào ngộ tính là không đủ.”
Chẳng lẽ ta phải tiến vào hang động sao?
Diệp Trần nhíu mày.
Quên đi, đám khói đen ở ngoại giới ta vẫn không hiểu hết được, không cần phải vội.
Diệp Trần do dự và suy nghĩ lại một chút.
Cứ như vậy, lại thêm ba năm qua đi.
Trong ba năm này, Diệp Trần đã nâng cao Bất Hủ Kiếm Thể thêm một bước, đạt đến cảnh giới tầng thứ tư đỉnh phong.
Sau mười năm, Bất Hủ Kiếm Thể đã đạt đến tầng thứ năm.
Tầng thứ năm Bất Hủ Kiếm Thể đã có thể mạnh mẽ chống đỡ công kích của chí tôn chiến ngẫu cấp năm.
Bất hủ kiếm thể có khởi điểm rất cao, tầng thứ nhất đã liền có thể mạnh mẽ chống đỡ công kích của chí tôn chiến ngẫu cấp một, tầng thứ hai mạnh mẽ chống đỡ được chí tôn chiến ngẫu cấp hai,. . . , tầng thứ năm mạnh mẽ chống đỡ chí tôn chiến ngẫu cấp năm. Trên căn bản, một tầng đối ứng với một cái cấp bậc chí tôn chiến ngẫu, đương nhiên, bất kể là Cửu Chuyển Kim Thân hay Bất Hủ Kiếm Thể, dù có chống đỡ mạnh mẽ công kích thì điều tiên quyết là cũng phải có mặc chí tôn giáp, sau khi công kích bị chí tôn giáp trung hoà thì mới có thể mạnh mẽ chống đỡ, chỉ dựa vào thân thể đơn thuần thì vẫn rất khó khăn.
Xem ra đã đến lúc phải đi vào hang động rồi!
Bất Hủ Kiếm Thể đạt đến tầng thứ năm thì nửa bước cũng khó tiến, Diệp Trần rất rõ ràng, đây chính là bình chướng rồi, muốn phá vỡ bình chướng thì cũng rất đơn giản, đó chính là đạt được càng nhiều tri thức hơn nữa.
Ngày hôm đó, Diệp Trần tuần tra xong huyệt động ở hai bên vách đá trên Hắc Phong Giản rồi hướng về nơi tận cùng Hắc Phong Giản bay đi.
Rất nhanh, Diệp Trần đã đi tới nơi tận cùng Hắc Phong Giản.
Nơi này có một cái vòng xoáy màu đen, vô tận khói đen từ bên trong vòng xoáy cuồn cuộn tuôn ra mang theo tin tức vô cùng hỗn loạn, Diệp Trần thoáng nghiên cứu một lúc, tâm trí mở ra đến cực hạn để tiếp thu đại lượng tin tức từ nó. Có thể nói, nó giống như việc đem tri thức của vô số người trộn lẫn vào chung một chỗ, sau đó kịch liệt “khoáy” lên, vì vậy muốn nghiên cứu cũng không có biện pháp để nghiên cứu nhanh được.
Hơi do dự một phen, Diệp Trần thân hình lóe lên, lướt vào trong vòng xoáy màu đen.
Phảng phất như từ ngoài ánh sáng đi vào trong bóng đêm, Diệp Trần cảm giác như mình đang đi tới một thế giới khác hay một vũ trụ khác vậy. Nơi đây cũng không phải tối đen như mực, mà giống như một thế giới mang theo một tia hôn ám, ở trong nó sẽ không thể cảm thụ được sự tồn tại của thiên đạo pháp tắc, có chăng chỉ là một mảnh hư vô, hoàn toàn yên tĩnh và tĩnh mịch khiến trong lòng người ta phải sinh ra khủng hoảng.
Đi về phía trước một hồi lâu, cuối cùng Diệp Trần đã đi tới một cái trong sơn cốc u ám, trong sơn cốc không có nhiều huyệt động, nhưng từng cỗ từng cỗ khói đen dày đặc đang từ trong những huyệt động này không ngừng dâng lên.
Khói đen thật dày đặc!
Đôi mắt Diệp Trần co rụt lại, những làn khói đen này lớn và dày đặc hơn không chỉ gấp mười lần so với ở bên ngoài, có thậm chí lớn gấp trăm lần, giống như một con rồng đen to dài đang lăn lộn bay đi khắp nơi vậy.
Diệp Trần bắt đầu nghiên cứu đám khói đen tỏa ra từ huyệt động ở cách gần hắn nhất.
Bên trong làn khói đen kia ẩn chứa rất nhiều tin tức, bất quá đáng tiếc chính là, bên trong có rất nhiều đoạn đứt gãy, phỏng chừng đã bị phong ấn tồn tại trong huyệt động khắc chế quá lâu, đến mức tin tức cũng bắt đầu bị phá hủy. Mặc dù như thế, tin tức còn lưu lại của các Truyền Kỳ Chí Tôn vẫn vô cùng đáng sợ, cuộc đời của mỗi vị Truyền Kỳ Chí Tôn đều là một bộ sử sách truyền kỳ cả, dù có nói suốt một trăm năm cũng không hết.
Một cái!
Hai cái!
Diệp Trần chỉ cảm thấy hứng thú đối với luyện thể tin tức cùng tin tức về võ đạo nguyên thần, những cái khác thì lựa chọn bỏ qua, chỉ là những tin tức này quá mức hỗn loạn, vì vậy Diệp Trần hoặc nhiều hoặc ít cũng hấp thu lấy rất nhiều tin tức vô dụng, thêm nữa những tin tức này lại có ẩn chứa ma tính, phảng phất như có một thanh âm kể ra những thứ gì đó tại trong lòng Diệp Trần.
Có lẽ đã đủ rồi!
Diệp Trần mỗi thời mỗi khắc đều phải duy trì sự tỉnh táo, bởi hắn không muốn biến thành người điên như Cuồng Tôn.
/1802
|