- Con rắn này là của ngươi?
Diệp Trần hỏi.
Hắc y thiếu nữ nói:
- Thật có lỗi, nhất thời không có ở gần nó để nó chạy đến đây gây sóng gió.
Diệp Trần nói:
- Ngươi họ Vương!
- Làm sao ngươi biết?
Biểu lộ của hắc y thiếu nữ vô cùng kinh ngạc.
- Trên thuyền này cũng có một người họ Vương, bề ngoài giống như ngươi.
Hơi sững sờ, thiếu nữ dường như nghĩ đến cái gì đó rồi nói.
- Là Vương gia đến từ Hắc Long đế quốc! Có thể cho ta gặp hắn hay không...
- Bây giờ còn chưa được, Vương gia của các ngươi không phải ai cũng hi vọng hắn tới đây!
Vương gia ở Tinh Vực Hồ tuy thần bí nhưng không có nghĩa là nó cường đại. Theo như Chu Bá thì Vương gia ở Tinh Vực Hồ cũng chỉ là Cửu phẩm gia tộc, tại Thiên Phong Quốc đều không coi vào đâu. Nói chung Cửu phẩm gia tộc cũng sẽ không xuất hiện cường giả Tinh Cực Cảnh, chỉ có bát phẩm gia tộc hoặc tông môn mới có được cường giả Tinh Cực Cảnh trấn thủ. Từ phi Vương gia Tinh Vực hồ này giống như Lưu Vân Tông bị đại địch công kích khiến cho nguyên khí đại thương.
Với thực lực của Diệp Trần hiện giờ, quả thật không cần phải sợ cửu phẩm gia tộc.
Hắc y thiếu nữ vô cùng kiêng kỵ thực lực của Diệp Trần. Thực lực của Tam Đầu Xà thế nào nàng hiểu rõ nhất. Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của nó. Nhưng Diệp Trần rõ ràng lại có thể khiến cho nó thảm bại chật vật như vậy. Nếu như nàng không tới sớm, chắc chắn đã bị đối phương làm thịt. Vương gia ở Hắc Long đế quốc mời hắn làm hộ vệ thì những người kia trong gia tộc có lẽ không thể làm được gì.
- Ta gọi là Vương Mị, sự tình của Tam Đầu Xà ta xin lỗi. Ta lập tức mang nó ly khai....
Vương Mị lấy từ trong Trữ Vật Linh Giới ra một lọ thuộc phấn, rồi bôi lên chỗ bị thương của Tam Đầu Xà.
- Tự nhiên đi!
Thân hình lập loè, Diệp Trần trở lại thuyền.
Đến khi hắc y thiếu nữ cùng Tam Đầu Xà rời đi thì đội thuyền lại tiếp tục lên đường. Bất quá không khí trên thuyền lúc này vô cùng náo nhiệt. Tam Đầu Xà xuất hiện, mà Diệp Trần có thể dễ dàng đánh lui nó. Rồi chủ nhân của Tam Đầu Xà xuất hiện. Một màn này đều khiến cho mọi người cảm thấy mới lạ rung động.
Vương Xà nhìn qua bóng lưng của hắc y thiếu nữ, huyết mạch trong cơ thể sôi trào không cách nào áp chế nổi. Mà Diệp Trần cảm giác được khí tức của Vương Xà cường đại hơn rất nhiều, linh hồn lực xuyên thấu qua quần áo, hắn có thể thấy được hình xăm Ngũ Đầu Xà thoáng nháy mắt một cái.
- Ngũ Nhạc Ngưng Hình, Ngưng!
Trong phòng ngủ trên tàu, tuy không quá rộng rãi nhung lại thập phần tinh xảo thoải mái và dễ chịu. Diệp Trần chậm rãi duỗi hai tay chăm chú nắm chặt, vầng sáng màu vàng bao phủ xung quanh quyền đầu, điên cuồng vặn vẹo. Nhất là sau khi ngưng tụ thành hư ảnh một ngọn núi thì đại thế trầm trọng dâng lên bao phủ cả phòng ngủ.
Ngọn núi hư ảnh tan biến, Diệp Trần thở dốc ra một hơi.
Thức thứ nhất Ngũ Nhạc Ngưng Hình, rốt cuộc hắn cũng đã luyện đến giai đoạn đại thành. Kế tiếp có thể tu luyện thức thứ hai, thứ ba.
Tuy rằng thức đầu tiên của Ngũ Nhạc Thần Quyền bá đạo hơn thức thứ tư của Bá Quyền nhưng dù sao thì hai bộ quyền pháp cũng không cùng đẳng cấp. Hơn nữa thức thứ nhất không có tu luyện cho tốt thì bốn thức đằng sau tuy cường đại hơn nhưng rất khó phát huy được hết tinh tuý của nó. Thức thứ nhất tu luyện đến cực hạn thì những thức đằng sau tự nhiên được tăng cường thêm uy lực, uy thế vô cùng lớn.
-Ngũ Nhạc Thần Quyền phối hợp thêm với lực lượng của ta, lúc cận thân chiến đấu cũng không sợ đối phương sử dụng vũ kỹ Địa cấp cao giai!
Ở Chân Linh Đại Lục việc luyện thể là vô cùng khó khăn, bí tịch Địa cấp ở Lưu Vân Tông không ít nhưng công pháp luyện thể thượng thừa nhất cũng chỉ là Nhân cấp cao giai. Mặt khác phần lớn các tông môn đều không có Địa cấp luyện thể, Diệp Trần có thể tìm được một bản Địa cấp hạ giai luyện thể Tôi Ngọc Cường Thân bí quyết cũng là do duyên số. Mà cũng nhờ bản Tôi Ngọc Cường Thân bí quyết này mới giúp cho hắn chính thức quật khởi. Từ khi đem Tôi Ngọc Cường Thân bí quyết tu luyện đến nay thì lực lượng của Diệp Trần cũng tăng lên gấp đôi, tiếp cận năm vạn cân sức lực. Trong số võ giả đồng cấp thì có thể nói là khủng bố, cộng thêm Ngũ Nhạc Thần Quyền nữa thì xác thực không sợ đối phương sử dụng vũ kỹ Địa cấp cao giai.
Rầm rầm rầm...
Tiếng đập cửa vang lên, thanh âm Vương Xà truyền đến:
- Diệp đại ca, đã đến Bàn Xà Đảo rồi.
- A! Ta ra liền!
Sửa sang lại quần áo một chút, Diệp Trần nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Trên boong thuyền, Diệp Trần ngẩng đầu lên nhìn, trong tầm mắt hắn xuất hiện một hòn đảo, hòn đảo giống như bàn xà, có tất cả bốn tầng, tầng thứ nhất có ba mươi đầu xà. Bến tàu ở bên cạnh, đội thuyền cập bến đỗ bên cảng tấp nập chằng chịt rất náo nhiệt. Tầng thứ hai và tấng thứ ba là đại lượng công trình kiến trúc nhà ở của dân chúng cùng với khách sạn, quán rượu, cửa hàng. Về phần tầng thứ tư tự thành một thế giới, là một sơn trang đất đai rộng lớn. Trong sơn trang còn có một ngọn núi hình thù kỳ lạ. Đó cũng chính là địa phương cao nhất của hòn đảo.
- Vương gia Tinh Vực Hồ quả thực biết cách hưởng thụ.
Diệp Trần xem chừng Bàn Xà Đảo này có diện tích tới mấy trăm dặm, có thể chiếm cứ được một toà đảo cùng một mảnh lớn hồ vực, xem ra Vương gia quả thực cũng là bá chủ một phương.
Vương xà cũng là lần đầu tiên đi tới Bàn Xà Đảo Tinh Vực Hồ, hắn cả kinh nói:
- Không hổ là địa phương cư ngụ của gia tộc. So với Vương gia ở Hắc Lĩnh Thành chúng ta khí phái hơn rất nhiều.
Diệp Trần nói:
- Đến Bàn Xà Đảo, bọn hắn có lẽ không dám khinh xuất giết ngươi. Nhưng ngươi cũng nên cẩn thận một chút, nhất thiết không được chủ quan.
- Ân! Diệp đại ca nói đúng, bất quá chờ ta kế thừa lực lượng đặc thù của gia tộc thì cũng không cần phải sợ bọn họ nữa.
Diệp Trần cười cười, hắn đối với Vương gia Tinh Vực Hồ muốn Vương Xà kế thừa lực lượng gì đó không có mấy quan tâm. Dù sao thì với kiến thức của hắn thì còn không biết được có loại lực lượng gì có thể trực tiếp kế thừa. Cái này không bằng không ngừng tích luỹ, khắc khổ tu luyện.
Thuyền rất nhanh đỗ tại bến tàu, phần đông hành khách cũng nhao nhao rời khỏi thuyền.
Tầng thứ nhất đến tầng thứ hai có tám cửa lớn. Mỗi cửa lớn đều cao đến vài chục mét, rộng hai mươi mét. Liên kết giữa các của lớn đều có cầu thang. Đi qua tám cửa lớn thì đã đến tầng thứ hai.
Mà từ tầng thứ hai đến tầng thứ ba thì cón ba cửa lớn. Muốn đi vào thì ít nhất cũng phải là thương nhân hoặc là võ giả có thực lực không thấp. Người bình thường rất ít khi đến tầng thứ ba.
Tầng thứ ba đi thông đến tầng thứ tư thì chỉ có một cửa duy nhất. Diệp Trần chỉ chỉ vào quán rượu xa hoa nói:
- Ta ở tửu lầu này mấy ngày. Các ngươi có được tin tức Huyết Dương Hoa thì có thể đến đây tìm ta. Nếu lúc đó ta không có mặt thì có thể nhờ tiểu nhị truyền tin tức.
Chu Bá cảm kích nói:
- Diệp thiếu hiệp yên tâm, Chu mỗ sẽ lo liệu ổn thoả.
- Diệp đại ca, chúng ta lên trước nhé
Vương Xà động dạng cảm kích Diệp Trần. Không có Diệp Trần thì bọn hắn không có khả năng bình yên vô sự đến được Bàn Xà Đảo. Lần này phần ân tình của hắn chỉ đành ghi tạc trong lòng, không bao giờ quên.
Diệp Trần gật đầu.
Cùng Diệp Trần cáo từ, hai người tới trước cổng chính, qua nghiệm chứng của hai võ giả thủ vệ, liền có người đi lên thông tri. Qua chốc lát một trung niên thân phận không tầm thường đi tới nghênh đón hai người.
Thấy bọn họ thuận buồm xuôi gió đi vào đại môn, Diệp Trần thu hồi ánh mắt tiến bước đi vào trong quán rượu.
Trên lầu ba của tửu lâu bên cạnh, có hai người đứng ở trên ban công khí phái lộ thiên bao quát nhìn xuống bên người. Một người dáng vẻ gầy lùn, ước chừng chỉ cao tới nửa người kia, tuổi tác ước chừng sáu mươi, trên người toả ra khí tức nguy hiểm. Người còn lại thì hình thể thon dài, làn da trắng nõn, con ngươi dài hẹp hiện ra ánh sáng lạnh, là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
- Bình nhi, lão Mặc cùng Lưu trưởng lão bọn hắn đã thất bại.
Lão giả gầy lùn khàn khàn nói.
Thanh niên hừ lạnh một tiếng:
- Phế vật vô dụng, một điểm sự tình nhỏ như vậy cũng không làm xong.
Lão giả gầy lùn nhìn xuống dưới đường phố, hắc hắc cười nói:
- Mị nhi có nồng độ huyết mạch là Ngũ Đầu Xà, hơn nữa thêm hắn thì danh ngạch tiến vào cấm địa đã đầy. Bình nhi ngươi muốn như thế nào?
Nghe vậy, sắc mặt thanh niên hiện lên sự giận giữ. Hắn tuy là đại thiếu gia của Vương gia nhưng nồng độ huyết mạnh lại chỉ có Tứ Đầu Xà. Nếu như là trước kia thì danh ngạch tiến vào cấm địa chỉ có một mình hắn. Nhưng hiện giờ lại xuất hiện hai đệ tử Vương gia có nồng độ huyết mạch là Ngũ Đầu Xà. Điều này bảo sao hắn không ảo não cho được. Hắn biết rõ, việc kế thừa lực lượng huyết mạch sẽ lấy được chỗ tốt như thế nào. Cấm địa của Vương gia năm mươi năm mở ra một lần, mỗi lần có hai danh ngạch.
Hơn nữa hắn nghe gia gia cùng Tam cô cô nói thì khi xưa bọn họ chưa tiến vào cấm địa tu vi mới chỉ là võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kỳ. Sau khi nhận được lực lượng truyền thừa thì trực tiếp đạt tới võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ. Đồng thời do nhận được lực lượng huyết mạch mà có thể vượt cấp khiêu chiến. Có thể nói võ giả cùng giai chính là vô địch.
- Ngày cấm địa mở ra cũng chỉ còn mười ngày. Trong vòng mười ngày này nghĩ cách xử lý hắn. Chỉ cần không có chứng cớ xác thực thì dù người khác biết là ta làm cũng không thể làm gì được ta. Dù sao thì người chết thì cũng đã chết rồi. Người sống vẫn còn cần phải sinh tồn.
Thanh niên hung ác nói. Lão giả gầy lùn liếc nhìn quán rượu bên cạnh âm hiểm nói:
- Người trẻ tuổi vừa đi cùng bọn họ thực lực không kém.
- Tứ gia gia! Người này ta không muốn nhìn thấy hắn nữa.
- Yên tâm, không cần ngươi nói ta cũng sẽ giết hắn. Hơn nữa tam cô cô của ngươi cũng ủng hộ ngươi muốn ngươi tiến vào cấm địa. Không phải là một phần tử trong gia tộc lại vọng tưởng muốn kế thừa lực lượng huyết mạch quả thực là tự tìm đường chết.
Thanh niên nhe răng cười. Ở Vương gia, không phải ai cũng tán thành việc gọi đệ tử ngoại môn tiến vào cấm địa. Ít nhất Tam cô cô có uy vọng trong gia tộc ủng hộ hắn.
Đêm tốn dần dần buông xuống.
Phòng khách trong quán rượu, Diệp Trần lật xem Ngũ Nhạc Thần Quyền, tìm hiểu bước thứ hai. Bên dưới một gã tiểu nhị đang bưng rượu va thức ăn tới thì một đạo thân ảnh thấp bé ngăn ở trước mặt hắn, ý bảo chớ có lên tiếng.
Tiểu nhị tập trung nhìn, thấp giọng kinh hô:
- Tứ lão gia, sao ngươi lại tới đây!
Bóng người thấp bế kia chính là lão giả gầy lùn mà ban ngày ở chung một chỗ với thanh niên gọi là Bình Nhi kia. Lão chính là tứ đệ của gia chủ Vương gia, hắn cảnh cáo nói:
- Không phải chuyện của ngươi, không cần ngươi quan tâm.
Nội tâm tiểu nhị tâm thần bất định, xem bộ dáng Tứ lão thì chỉ sợ muốn đối phó với khách nhân trong phòng khách. Bất quá điều này ở Bàn Xà Đảo cũng chỉ là chuyện thường. Một tiểu nhị như hắn không có dám khoa chân múa tay.
Đi tới trước cửa phòng của Diệp Trần, tiểu nhị khẽ gõ của.
- Thiếu hiệp, rượu và thức ăn của ngài đã được đưa đến!
- Vào đi!
Diệp Trần đáp.
Két két!
Đẩy cửa ra, tiểu nhị kinh hồn táng đảm đi vào. Mà lão giả gầy lùn cơ hồ đi ngay sau tiểu nhị. Nếu như không nhìn kỹ thì không thể nào phát giác được.
- Buông rượu và thức ăn xuống, hỏi hắn có cần dùng gì nữa không.
Lão giả gầy lùn truyền âm nói với tiểu nhị.
Tiểu nhị âm thầm kêu khổ, run rẩy đi tới bên ngoài phòng ngủ nói:
- Thiếu hiệp, ngày còn cần gì nữa không?
- Không cần
Diệp Trần vẫn như trước đắm chìm vào trong tham ngộ.
XÍU...UU!!!
Nhưng vào lúc này lão giả gầy lùn từ đằng sau thoát ra, giơ tay lên ba đầu đại xà màu đen do chân khí tụ thành theo góc độ xảo trá đánh tới Diệp Trần.
Không nhanh không chậm thu hồi lại bí tịch, Diệp Trần nghiêng đầu cười lạnh nói:
- Sớm đã đợi ngươi đến. Phá!
Một quyền đánh ra, ngọn núi hư ảnh màu vàng hiển hiện. Trong chốc lát, khí thế bá đạo bao phủ cả phòng trọ hướng tới lão giả oanh kích.
Ầm ầm!
Quán rượu bị khí thế cường đại làm cho rung động, đồng thời đại xà đen kịt cũng nhạt nhoà tan biến.
- Tiểu tử, còn nữa!
Lão giả gầy lùn nhếch miệng cười, hai tay hư không cuồng vũ, vô số đại xà vừa dài vừa nhỏ xuất hiện bao vây lấy Diệp Trần hình thành xà trận.
- Phân!
Thân hình Diệp Trần run lên, bóng người lắc lư, chân thân dĩ nhiên đột phá vòng vây, xuất hiện trước mặt lão giả gầy lùn. Đồng thời tung ra một quyền.
- Tốt rất nhanh!
Lão giả gầy lùn hoảng hốt, trước người bố trí ra từng đạo chân khí hộ thể. Bình chướng trung tâm có khí kình xà hình khởi động, lăn qua lăn lại, quay cuồng xoay tròn.
Phanh! Phanh! Phanh!
Chân khí hộ thể giống như một tờ giấy mỏng, dưới một quyền của Diệp Trần từng tầng từng tầng một bị nghiền nát. Cuối cùng lão giả gầy lùn phải lấy hai tay ra chống chọi. Thế nhưng mọi cố gắng chỉ là vô nghĩa. Dưới lực lượng kinh khủng như núi đè và vô cùng rắn chắc công kích tới, lão giả gầy lùn cũng bị chấn bay ra ngoài.
Rắc! Vách tường bị nghiền nát, lão giả gầy lùn bị đánh bay ra ngoài đường.
Bá!
Thân hình không hề dứng lại, Diệp Trần nhanh chóng đuổi theo.
/1802
|