A!
Một gã tuyển thủ hộ thể bị nghiền nát chân khí hộ thể, bị hào quang đánh trúng thân thể, hắn chính là một trong số người cho rằng tốc độ công kích của hào quang chậm đi.
Những kẻ khác nghe thấy thanh âm này liền bừng tỉnh, không phải tốc độ hào quang chậm đi, mà là tốc độ của Diệp Trần quá nhanh, tạo thành hiệu ứng hào quang đuổi sau lưng hắn, nhưng không cách nào đánh trúng hắn, cho nên thị giác bị đánh lừa.
Ngọc bài tới tay, thân ảnh Diệp Trần chợt lóe, từ bên trong lưới trời do hào quang tạo thành xuyên ra, rơi xuống tác kiều thứ hai.
- Kháo, ta chưa thấy hắn bao giờ.
- Ta cũng chưa thấy hắn, chắc là một cao thủ mới nổi, Tiềm Long Bảng lần này quả thật là ngàn năm có một, thiên tài lâu đời quá nhiều, thiên tài mới nổi càng nhiều hơn, cứ xem thực lực người này ít nhất cũng phải xếp hạng trên ba mươi! Trước hai mươi cũng có thể, về phần trước mười thì không được bao nhiêu phần, ngươi xem đám người Tư Không Thánh đều là một đám yêu nghiệt cả.
- Đừng nói nữa, trước tiên xông qua cửa này đã, cửa ba Dược Long môn là khó nhất, nói không chừng chúng ta có thể xem một hồi náo nhiệt đó.
Tác kiều dài đến vạn dặm, chỉ hai lần chớp mắt, Diệp Trần đã hạ xuống tòa bình thai thứ ba.
Lúc này trên bình thai thứ ba đã tụ tập tầm bảy tám trăm người, La Hàn Sơn, Chu Mai cùng tới Từ Tĩnh đứng phía sau, lẳng lặng nhìn những người khác tiến vào phái cửa thành nam.
- Diệp Trần, ngươi tới rồi!
La Hàn Sơn nhìn lại, vui vẻ nói.
Chu Mai cùng Từ Tĩnh đều chuyển đầu qua.
Diệp Trần cười nói:
- Chậm một ngày, may mà tới kịp rồi.
- Ta còn tưởng ngươi bỏ trận tranh tài đặc biệt này, vậy thật khiến người ta tiếc nuối.
La Hàn Sơn rất có phong phạm của La Hành Liệt, tuyệt đối không đố kỵ người khác thực lực cao hơn hắn, đối với hắn mà nói, Diệp Trần đạt được thứ tự càng cao, hắn càng cao hứng, dù sao Tiềm Long bảng so tới khí vận tông môn và khí vận cá nhân cùng một nhịp thở, thứ tự càng cao, tông môn phát triển càng thuận lợi.
- Ồ! Tu vi ngươi hiện tại đã đạt tới mức nào rồi?
Chu Mai phát hiện nhìn không thấu Diệp Trần, bèn hỏi.
Diệp Trần nói:
- Bão Nguyên cảnh hậu kỳ.
Hít hà!
Hai người hít một ngụm khí lạnh, vốn tưởng đã có thể rút ngắn khoảng cách, hiện tại xem ra khoảng cách ngày càng xa rồi, thiên phú của đối phương vượt qua bất cứ kẻ nào ở Nam Trác vực, nếu không thời gian tu luyện ngắn như vậy, đạt tới bước kia là không thể nào.
Từ Tĩnh đồng dạng mang theo một chút kinh ngạc, chuyện có thể khiến nàng kinh ngạc cũng không nhiều, Diệp Trần tính là một người, hơn nữa đối phương không ngừng khiến nàng kinh ngạc, chân thành mà nói, nàng là người đầu tiên chú ý tới thiên phú của Diệp Trần, hiểu rõ hắn nhất, đương nhiên, cái mức độ này chỉ là so với người khác, kỳ thực nàng cũng không phải hiểu rõ Diệp Trần, người này giống như ở trong sương mù, khiến người ta nhìn không rõ, sờ không thấy, không thể nắm được điểm quan trọng của hắn, so với cao thủ trước mười bảng Tiềm Long, Diệp Trần không có loại khí thế cả vú lấp miệng em, có khi là một cỗ phong duệ phá nát tất cả.
- Từ Tĩnh, đã lâu không gặp.
Diệp Trần thấy Từ Tĩnh nhìn mình, nhìn thấy liền giật mình, thân thể đối phương không ngờ ẩn chứa một cố kình khí, thật muốn dùng một từ để hình dung, đó là khí lực, khí lực kinh khủng không gì sánh được, tinh tế tự hỏi, Diệp Trần hiểu được, thảo nào tu vi đối phương không tiến triển nhiều lắm, thì ra đều dùng chân khí dung nhập gia tăng khí lực, chỉ nhờ vào khí lực này, đều đủ nghiền nát võ giả cùng cấp.
Năm vạn cân, ồ không, hẳn là đã ngoài tám vạn cân rồi!
Trong cơ thể Diệp Trần cũng có khí lực, là ngọc sắc, quan sát tương đối, hắn có thể phát hiện trong thân thể Từ Tĩnh chứa khí lực gấp hai hắn, là màu kim sắc, không một tia tạp chất, luận về chất lượng còn vượt hơn ngọc sắc, hai thứ đem ra so sánh, mặc kệ là số lượng hay chất lượng đều chênh lệch lớn.
Xem ra Từ Tĩnh tiến bộ nhiều hơn La Hàn Sơn và Chu Mai, hơn nữa cũng không biết phương diện khác tiến triển thế nào, chiến lực ra làm sao, Diệp Trần thầm nghĩ.
Từ Tĩnh cũng không biết trong thời gian ngắn, Diệp Trần đã sinh ra vô số ý nghĩ trong đầu, lực chú ý của nàng toàn bộ tập trung về phía trước.
Dược Long môn là một cửa khó nhất trong Long môn tam quan, trong vực sâu ẩn chứa lực hút võ giả thực lực càng cao thì lực hút lại càng đáng sợ, ngoài ra người vượt cửa còn nghe được vô số tiếng rống của yêu ma từ đáy vực lên, tâm sinh sợ hãi, tạp niệm sinh sôi.
Vù!
Có một người lên rồi, là ma công tử Lãnh Vô Tình, thân hình hắn hơi nhoáng lên trên không trung, trầm ổn tiến nhập vào cửa Nam thành, về phần những người bài danh phía trước một đám vẫn đứng ở trên, bao quát chúng nhân, trong đó Tư Không Thánh, Hỏa Linh thái tử, Lâm Vẫn, mỗi khi thấy có người không chịu nổi trọng lực bị khí lưu vực sâu đưa sang một bên, đều biểu lộ ra vẻ khinh thường.
Bình thai rất lớn, mỗi thời khắc đều có hơn mười người cùng nhau phóng tới cửa Nam thành, thế nhưng chỉ có một phần ba đi qua, đa số đều bị rơi rụng giữa đường, cũng có một vài người cách cửa Nam thành chỉ có mấy thước, vô cùng đáng tiếc rơi xuống, khiến kẻ khác tiếc hận.
- Ngay cả cửa Nam thành cũng không lên được, còn muốn tham gia so tài?
Trên cửa Nam thành có người cười nhạt.
Rất nhanh đến phiên đám người Diệp Trần.
- Ta lên trước.
La Hàn Sơn hít sâu một hơi, chân khí Đại La vận chuyển tới cực hạn, bước tới phía trước, nhảy lên như tên bắn lao về phía cửa Nam thành.
Hồng quang trên không trung vẽ thành một người sáng, La Hàn Sơn cách cửa Nam thành chừng hai mươi thước, lúc này dưới vực sâu bạo phát ra một cỗ trọng lực vô hình, kéo thân thể La Hàn Sơn xuống, chợt có vô số thanh âm yêu ma rống lên, thanh âm vào tai, không gì không xâm nhập, đảo loạn tâm thần.
- A! Không!
La Hàn Sơn sắc mặt dữ tợn, chân khí vừa ngắt quãng, cả người từ không trung rơi xuống, cuối cùng bị khí lưu vực sâu đưa sang một bên, mất tư cách dự thi.
Thấy La Hàn Sơn thất bại, sắc mặt Chu Mai ngưng trọng, chân khí thôi động đến cực hạn, trên người bắn ra khí phong duệ, ánh mắt mãnh liệt bay tới cửa Nam thành.
Trên đường, thân hình nàng kịch liệt lay động, nhưng cuối cùng cũng vượt qua rồi.
Dược Long môn qua!
Vù!
Chu Mai đi xong, Từ Tĩnh cũng lên, trên đường không dừng lại, dường như trọng lực cùng tiếng rống yêu ma không ảnh hưởng gì tới nàng, khiến kẻ khác lấy làm kỳ.
- Cô gái này không rồi, không biết là nữ đệ tử môn phái nào, có tư cách làm thị thiếp cho ta.
Đại đệ tử Thiên Vẫn tông Lâm Vẫn dùng ánh mắt quan sát Từ Tĩnh, mặc dù không có dung mạo khuynh thành khuynh quốc, cũng không có khí chất hại nước hại dân, nhưng bản thân tuyệt đối là một mỹ nữ khó gặp, nhãn thần vô ưu cùng thân thể cao gầy của nàng khiến nàng có một loại cảm giác kiêu hùng hiên ngang, lại mang theo một tia phiêu dật xuất trần.
- Nhất định là dùng thiên tài địa bảo đề thăng tu vi, căn cơ không ổn định, mà tu vi ta tuy rằng kém một giai, nhưng phương diện khác lại tiến bộ lớn, sức chiến đấu so với lúc ở Thiên Mộng cổ địa mạnh không chỉ gấp đôi rồi.-
Không ngờ dưới tình huống này, Nguyên Hoành Ưng trong lòng cho rằng tu vi của Diệp Trần không phải tự thân nỗ lực mà có, nói không chừng có cơ hội đánh bại hắn.
Đảo mắt xung quanh một phen, ánh mắt Diệp Trần dừng trên những bức họa, lực chú ý đặt lên một loại hình vẽ trên bức tường trái phải, trên bức tường điêu khắc vài thứ, là một vài bức bích họa quỷ dị.
Mỗi bức họa nội dung đều tương tự nhau, phía dưới có võ giả cùng với yêu ma có năng lực bạt sơn, phiên giang đảo hải, thực lực dị thường kinh khủng, thế nhưng trên bầu trời xuất hiện một hư ảnh, hai tay dang ra, có xiềng xích từ hư không đánh xuống, quấn lấy thân thể võ giả và yêu ma.
- Thượng cổ thành đúng là khác hẳn với thàn trì hiện tại, không biết những bích họa này dùng làm cái gì?
Trong lòng Diệp Trần không giải thích được, thu hồi ánh mắt.
Lúc này, bên hai cửa hông có người vào trong.
Cường giả bảy đại lục phẩm tông môn dẫn đầu, phía sau là hơn trăm thất phẩm tông môn, sau nữa là bát phẩm tông môn cùng cửu phẩm tông môn.
- Đệ tử Huyền Không sơn theo ta về chỗ ở.
- Đệ Tử Hỏa Linh điện rời khỏi hàng.
- ........
Các đại lục phẩm tông môn đều có nhiều hơn hai người vượt qua Long môn tam quan, so sánh tổng số cũng phải chiếm tới bốn thành qua ải, nội tình của lục phẩm tông môn khiến người ta phát lạnh, có nhiều thiên tài như vậy, chỉ cần không có sai lầm gì, tiếp tục bồi dưỡng, nếu xuất hiện một hai vị thiên tài yêu nghiệt, nói không ngừng có thể khiến tông môn nâng cao một bước.
Nếu so sánh, thất phẩm tông môn kém hơn nhiều, rất nhiều tông môn chỉ tới đây làm khán giả, trong đó có cả thất phẩm tông môn.
- Các ngươi cũng theo ta về chỗ ở đi.
La Hành Liệt đi tới hô.
Chu Mai hỏi:
- Tông chủ, không phải hôm nay diễn ra cuộc tranh tài sao?
Đại trưởng lão cười nói:
- Võ giả bên ngoài đâu chỉ có trăm vạn, chung quy không thể để bọn họ náo loạn! Vì thế hai ngày không có so đấu, để hàng loạt tông môn cùng võ giả độc hành ổn định chỗ ở, sau khi yên ổn mới chính thức bắt đầu so đấu.
Như thế cũng phải, tuy Tiềm Long cổ thành rộng lớn, kiến trúc nhiều vô số, cũng đủ cho mọi người ở, nhưng nếu vừa tới đã bắt đầu so đấu, khẳng định hỗn loạn khó kiềm chế, tạo thành ảnh hưởng không hay, Diệp Trần âm thầm gật đầu, không biết là ai định ra quy củ này, rất có nhân tính a.
Kiến trúc ở Tiềm Long cổ thành không thuộc về kẻ nào, cho nên muốn chọn nơi ở, còn phải so sánh thực lực và địa vị, một vài kiến trúc tương đối xa hoa, võ giả Bão Nguyên ảnh bình thường căn bản không dám nhúng tay, chỉ có cường giả Tinh Cực mới có quyền lựa chọn, về phần Lưu Vân Tông một cái tông môn bát phẩm, Cường giả Tinh Cực Cảnh không có ai, rất nhanh La Hành Liệt dẫn đầu, mọi người đi vào trung tâm khu vực đại viện chọn một chỗ ở.
Tiềm Long cổ thành có kiến trúc mang phong cách cổ xưa, tạo hình tinh mỹ, kiến trúc bên trong không như mọi người nghĩ là rách nát tồi tàn, mạng nhện giăng đầy, ngược lại mang theo một tia cổ kính, không nhiễm một hạt bụi, rất là sạch sẽ.
Hơi chút dọn dẹp phòng, Diệp Trần không động tay chân nữa.
Ra khỏi phòng, Diệp Trần gặp được La Hàn Sơn.
La Hàn Sơn mất đi tư cách, nhưng là võ giả Bão Nguyên cảnh, có tư cách tiến vào Tiềm Long cổ thành xem cuộc so tài.
- La sư huynh, ngươi không sao chứ?
-
Diệp Trần xưng hô có chút ngượng ngùng, vốn với thực lực của hắn có thể kêu La Hàn Sơn là sư đệ, cũng không quá thuận miệng, La Hàn Sơn tâm tình đang có bất ổn, hơn nữa La Hàn Sơn cũng tương đối khách khí với hắn, cuối cùng hắn bèn gọi là La sư huynh, hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài, hắn tuổi còn lớn hơn cả mình.
La Hàn Sơn cười khổ một tiếng:
- Không việc gì, vượt qua Long môn phải phải thực lực Bão Nguyên cảnh sơ kỳ có thể làm được, có lần giáo huấn này, khiến ta ghi tạc trong lòng.
Diệp Trần thầm thở dài một hơi, kỳ thực Là Hàn Sơn nếu có thể vượt qua Long môn, nói không chừng có thể đánh bại mấy thiên tài cùng cấp, tiếp tục tôi luyện đáng tiếc thất bại trong gang tấc, không chống được ma âm quán nhĩ, bằng không với trọng lực của vực sâu, hắn có thể thoải mái đi qua, bỏ qua lần này La Hàn Sơn đã không còn cơ hội tham gia cuộc so tài nữa, bởi vì hắn đã quá tuổi rồi.
- Theo ta ra ngoài! Ta tới Tiềm Long cổ thành còn là lần đầu.
La Hàn Sơn nói.
- Được!
Diệp Trần gật đầu.
Tiềm Long cổ thành rất lớn, nếu coi là một nhà bốn người mà tính thì đủ để ở mấy nghìn vạn nhân khẩu, nhưng mà võ giả tu vi ngoài Bão Nguyên cảnh không thích ở chung phòng với kẻ khác, vì thế trên cơ bản là mỗi người một phòng ở, quan hệ tốt với người cùng viện. Tương ứng với kiến trúc, đường phố trong Tiềm Long cổ thành rất rộng, liếc mắt nhìn lại, ít nhất... rộng hơn trăm mét, vỉa hè lát cổ thạch, ngăn nắp, cẩn thận nhìn ngắm có thể phát hiện ra nhiều hoa văn chạm khắc bên trên.
Hai người sóng vai đi trên đường lớn, đều bị kiến trúc cổ đại nơi đây khiến cho cảm thán.
- Vương giả sinh tử cảnh có thể sống một nghìn năm, trải qua chuyện tình gấp hơn chục lần người bình thường, cổ thành này tối thiểu phải có hơn mười vạn năm lịch sử, so với cường giả sinh tử cảnh còn nhiều hơn nghìn lần a.
Cảm nhận khí tức xa xưa phát ra từ cổ thành, La Hàn Sơn không nhịn được nói.
Diệp Trần nói:
- Người luôn phải chết, trừ phi đã vượt qua sinh tử luân hồi.
Những lời này vốn vô ý nói ra nhưng khiến Diệp Trần sinh ra nghi hoặc, liệu có cảnh giới trên sinh tử cảnh?
Trên đường tới lui rất nhiều võ giả Bão Nguyên cảnh, phía trước một nhiên truyền tới một âm thanh vang dội.
- Ta kháo, lực công kích của ta chỉ có bốn hai, sao lại thế.
- Ta cũng mới có bốn ba, thử lại.
- Hắc hắc, ta vượt qua năm mươi rồi.
Diệp Trần hơi tò mò, nói với La Hàn Sơn:
- Đi xem!
Cửa vào có rất nhiều người, hai người chen vào đoàn người phát hiện bên trong trung tâm đứng sừng sững một khối thạch trụ, cao một trường, bán kính ba thước, thạch trụ đặt trên một khối thủy tinh hơi mỏng, bên trên thạch trụ có vài lỗ, mặt trên có tám lỗ tinh thạch, mỗi lỗ có mười viên tinh thạch, vừa rồi một gã Võ giả Bão Nguyên Cảnh đánh vào thủy tinh thể phía dưới thạch trụ, mặt trên tinh thạch sáng lên, tổng cộng năm qua viên sáng.
- Đây là kiểm tra lực công kích?
La Hàn Sơn kinh ngạc hỏi.
Một gã tuyển thủ hộ thể bị nghiền nát chân khí hộ thể, bị hào quang đánh trúng thân thể, hắn chính là một trong số người cho rằng tốc độ công kích của hào quang chậm đi.
Những kẻ khác nghe thấy thanh âm này liền bừng tỉnh, không phải tốc độ hào quang chậm đi, mà là tốc độ của Diệp Trần quá nhanh, tạo thành hiệu ứng hào quang đuổi sau lưng hắn, nhưng không cách nào đánh trúng hắn, cho nên thị giác bị đánh lừa.
Ngọc bài tới tay, thân ảnh Diệp Trần chợt lóe, từ bên trong lưới trời do hào quang tạo thành xuyên ra, rơi xuống tác kiều thứ hai.
- Kháo, ta chưa thấy hắn bao giờ.
- Ta cũng chưa thấy hắn, chắc là một cao thủ mới nổi, Tiềm Long Bảng lần này quả thật là ngàn năm có một, thiên tài lâu đời quá nhiều, thiên tài mới nổi càng nhiều hơn, cứ xem thực lực người này ít nhất cũng phải xếp hạng trên ba mươi! Trước hai mươi cũng có thể, về phần trước mười thì không được bao nhiêu phần, ngươi xem đám người Tư Không Thánh đều là một đám yêu nghiệt cả.
- Đừng nói nữa, trước tiên xông qua cửa này đã, cửa ba Dược Long môn là khó nhất, nói không chừng chúng ta có thể xem một hồi náo nhiệt đó.
Tác kiều dài đến vạn dặm, chỉ hai lần chớp mắt, Diệp Trần đã hạ xuống tòa bình thai thứ ba.
Lúc này trên bình thai thứ ba đã tụ tập tầm bảy tám trăm người, La Hàn Sơn, Chu Mai cùng tới Từ Tĩnh đứng phía sau, lẳng lặng nhìn những người khác tiến vào phái cửa thành nam.
- Diệp Trần, ngươi tới rồi!
La Hàn Sơn nhìn lại, vui vẻ nói.
Chu Mai cùng Từ Tĩnh đều chuyển đầu qua.
Diệp Trần cười nói:
- Chậm một ngày, may mà tới kịp rồi.
- Ta còn tưởng ngươi bỏ trận tranh tài đặc biệt này, vậy thật khiến người ta tiếc nuối.
La Hàn Sơn rất có phong phạm của La Hành Liệt, tuyệt đối không đố kỵ người khác thực lực cao hơn hắn, đối với hắn mà nói, Diệp Trần đạt được thứ tự càng cao, hắn càng cao hứng, dù sao Tiềm Long bảng so tới khí vận tông môn và khí vận cá nhân cùng một nhịp thở, thứ tự càng cao, tông môn phát triển càng thuận lợi.
- Ồ! Tu vi ngươi hiện tại đã đạt tới mức nào rồi?
Chu Mai phát hiện nhìn không thấu Diệp Trần, bèn hỏi.
Diệp Trần nói:
- Bão Nguyên cảnh hậu kỳ.
Hít hà!
Hai người hít một ngụm khí lạnh, vốn tưởng đã có thể rút ngắn khoảng cách, hiện tại xem ra khoảng cách ngày càng xa rồi, thiên phú của đối phương vượt qua bất cứ kẻ nào ở Nam Trác vực, nếu không thời gian tu luyện ngắn như vậy, đạt tới bước kia là không thể nào.
Từ Tĩnh đồng dạng mang theo một chút kinh ngạc, chuyện có thể khiến nàng kinh ngạc cũng không nhiều, Diệp Trần tính là một người, hơn nữa đối phương không ngừng khiến nàng kinh ngạc, chân thành mà nói, nàng là người đầu tiên chú ý tới thiên phú của Diệp Trần, hiểu rõ hắn nhất, đương nhiên, cái mức độ này chỉ là so với người khác, kỳ thực nàng cũng không phải hiểu rõ Diệp Trần, người này giống như ở trong sương mù, khiến người ta nhìn không rõ, sờ không thấy, không thể nắm được điểm quan trọng của hắn, so với cao thủ trước mười bảng Tiềm Long, Diệp Trần không có loại khí thế cả vú lấp miệng em, có khi là một cỗ phong duệ phá nát tất cả.
- Từ Tĩnh, đã lâu không gặp.
Diệp Trần thấy Từ Tĩnh nhìn mình, nhìn thấy liền giật mình, thân thể đối phương không ngờ ẩn chứa một cố kình khí, thật muốn dùng một từ để hình dung, đó là khí lực, khí lực kinh khủng không gì sánh được, tinh tế tự hỏi, Diệp Trần hiểu được, thảo nào tu vi đối phương không tiến triển nhiều lắm, thì ra đều dùng chân khí dung nhập gia tăng khí lực, chỉ nhờ vào khí lực này, đều đủ nghiền nát võ giả cùng cấp.
Năm vạn cân, ồ không, hẳn là đã ngoài tám vạn cân rồi!
Trong cơ thể Diệp Trần cũng có khí lực, là ngọc sắc, quan sát tương đối, hắn có thể phát hiện trong thân thể Từ Tĩnh chứa khí lực gấp hai hắn, là màu kim sắc, không một tia tạp chất, luận về chất lượng còn vượt hơn ngọc sắc, hai thứ đem ra so sánh, mặc kệ là số lượng hay chất lượng đều chênh lệch lớn.
Xem ra Từ Tĩnh tiến bộ nhiều hơn La Hàn Sơn và Chu Mai, hơn nữa cũng không biết phương diện khác tiến triển thế nào, chiến lực ra làm sao, Diệp Trần thầm nghĩ.
Từ Tĩnh cũng không biết trong thời gian ngắn, Diệp Trần đã sinh ra vô số ý nghĩ trong đầu, lực chú ý của nàng toàn bộ tập trung về phía trước.
Dược Long môn là một cửa khó nhất trong Long môn tam quan, trong vực sâu ẩn chứa lực hút võ giả thực lực càng cao thì lực hút lại càng đáng sợ, ngoài ra người vượt cửa còn nghe được vô số tiếng rống của yêu ma từ đáy vực lên, tâm sinh sợ hãi, tạp niệm sinh sôi.
Vù!
Có một người lên rồi, là ma công tử Lãnh Vô Tình, thân hình hắn hơi nhoáng lên trên không trung, trầm ổn tiến nhập vào cửa Nam thành, về phần những người bài danh phía trước một đám vẫn đứng ở trên, bao quát chúng nhân, trong đó Tư Không Thánh, Hỏa Linh thái tử, Lâm Vẫn, mỗi khi thấy có người không chịu nổi trọng lực bị khí lưu vực sâu đưa sang một bên, đều biểu lộ ra vẻ khinh thường.
Bình thai rất lớn, mỗi thời khắc đều có hơn mười người cùng nhau phóng tới cửa Nam thành, thế nhưng chỉ có một phần ba đi qua, đa số đều bị rơi rụng giữa đường, cũng có một vài người cách cửa Nam thành chỉ có mấy thước, vô cùng đáng tiếc rơi xuống, khiến kẻ khác tiếc hận.
- Ngay cả cửa Nam thành cũng không lên được, còn muốn tham gia so tài?
Trên cửa Nam thành có người cười nhạt.
Rất nhanh đến phiên đám người Diệp Trần.
- Ta lên trước.
La Hàn Sơn hít sâu một hơi, chân khí Đại La vận chuyển tới cực hạn, bước tới phía trước, nhảy lên như tên bắn lao về phía cửa Nam thành.
Hồng quang trên không trung vẽ thành một người sáng, La Hàn Sơn cách cửa Nam thành chừng hai mươi thước, lúc này dưới vực sâu bạo phát ra một cỗ trọng lực vô hình, kéo thân thể La Hàn Sơn xuống, chợt có vô số thanh âm yêu ma rống lên, thanh âm vào tai, không gì không xâm nhập, đảo loạn tâm thần.
- A! Không!
La Hàn Sơn sắc mặt dữ tợn, chân khí vừa ngắt quãng, cả người từ không trung rơi xuống, cuối cùng bị khí lưu vực sâu đưa sang một bên, mất tư cách dự thi.
Thấy La Hàn Sơn thất bại, sắc mặt Chu Mai ngưng trọng, chân khí thôi động đến cực hạn, trên người bắn ra khí phong duệ, ánh mắt mãnh liệt bay tới cửa Nam thành.
Trên đường, thân hình nàng kịch liệt lay động, nhưng cuối cùng cũng vượt qua rồi.
Dược Long môn qua!
Vù!
Chu Mai đi xong, Từ Tĩnh cũng lên, trên đường không dừng lại, dường như trọng lực cùng tiếng rống yêu ma không ảnh hưởng gì tới nàng, khiến kẻ khác lấy làm kỳ.
- Cô gái này không rồi, không biết là nữ đệ tử môn phái nào, có tư cách làm thị thiếp cho ta.
Đại đệ tử Thiên Vẫn tông Lâm Vẫn dùng ánh mắt quan sát Từ Tĩnh, mặc dù không có dung mạo khuynh thành khuynh quốc, cũng không có khí chất hại nước hại dân, nhưng bản thân tuyệt đối là một mỹ nữ khó gặp, nhãn thần vô ưu cùng thân thể cao gầy của nàng khiến nàng có một loại cảm giác kiêu hùng hiên ngang, lại mang theo một tia phiêu dật xuất trần.
- Nhất định là dùng thiên tài địa bảo đề thăng tu vi, căn cơ không ổn định, mà tu vi ta tuy rằng kém một giai, nhưng phương diện khác lại tiến bộ lớn, sức chiến đấu so với lúc ở Thiên Mộng cổ địa mạnh không chỉ gấp đôi rồi.-
Không ngờ dưới tình huống này, Nguyên Hoành Ưng trong lòng cho rằng tu vi của Diệp Trần không phải tự thân nỗ lực mà có, nói không chừng có cơ hội đánh bại hắn.
Đảo mắt xung quanh một phen, ánh mắt Diệp Trần dừng trên những bức họa, lực chú ý đặt lên một loại hình vẽ trên bức tường trái phải, trên bức tường điêu khắc vài thứ, là một vài bức bích họa quỷ dị.
Mỗi bức họa nội dung đều tương tự nhau, phía dưới có võ giả cùng với yêu ma có năng lực bạt sơn, phiên giang đảo hải, thực lực dị thường kinh khủng, thế nhưng trên bầu trời xuất hiện một hư ảnh, hai tay dang ra, có xiềng xích từ hư không đánh xuống, quấn lấy thân thể võ giả và yêu ma.
- Thượng cổ thành đúng là khác hẳn với thàn trì hiện tại, không biết những bích họa này dùng làm cái gì?
Trong lòng Diệp Trần không giải thích được, thu hồi ánh mắt.
Lúc này, bên hai cửa hông có người vào trong.
Cường giả bảy đại lục phẩm tông môn dẫn đầu, phía sau là hơn trăm thất phẩm tông môn, sau nữa là bát phẩm tông môn cùng cửu phẩm tông môn.
- Đệ tử Huyền Không sơn theo ta về chỗ ở.
- Đệ Tử Hỏa Linh điện rời khỏi hàng.
- ........
Các đại lục phẩm tông môn đều có nhiều hơn hai người vượt qua Long môn tam quan, so sánh tổng số cũng phải chiếm tới bốn thành qua ải, nội tình của lục phẩm tông môn khiến người ta phát lạnh, có nhiều thiên tài như vậy, chỉ cần không có sai lầm gì, tiếp tục bồi dưỡng, nếu xuất hiện một hai vị thiên tài yêu nghiệt, nói không ngừng có thể khiến tông môn nâng cao một bước.
Nếu so sánh, thất phẩm tông môn kém hơn nhiều, rất nhiều tông môn chỉ tới đây làm khán giả, trong đó có cả thất phẩm tông môn.
- Các ngươi cũng theo ta về chỗ ở đi.
La Hành Liệt đi tới hô.
Chu Mai hỏi:
- Tông chủ, không phải hôm nay diễn ra cuộc tranh tài sao?
Đại trưởng lão cười nói:
- Võ giả bên ngoài đâu chỉ có trăm vạn, chung quy không thể để bọn họ náo loạn! Vì thế hai ngày không có so đấu, để hàng loạt tông môn cùng võ giả độc hành ổn định chỗ ở, sau khi yên ổn mới chính thức bắt đầu so đấu.
Như thế cũng phải, tuy Tiềm Long cổ thành rộng lớn, kiến trúc nhiều vô số, cũng đủ cho mọi người ở, nhưng nếu vừa tới đã bắt đầu so đấu, khẳng định hỗn loạn khó kiềm chế, tạo thành ảnh hưởng không hay, Diệp Trần âm thầm gật đầu, không biết là ai định ra quy củ này, rất có nhân tính a.
Kiến trúc ở Tiềm Long cổ thành không thuộc về kẻ nào, cho nên muốn chọn nơi ở, còn phải so sánh thực lực và địa vị, một vài kiến trúc tương đối xa hoa, võ giả Bão Nguyên ảnh bình thường căn bản không dám nhúng tay, chỉ có cường giả Tinh Cực mới có quyền lựa chọn, về phần Lưu Vân Tông một cái tông môn bát phẩm, Cường giả Tinh Cực Cảnh không có ai, rất nhanh La Hành Liệt dẫn đầu, mọi người đi vào trung tâm khu vực đại viện chọn một chỗ ở.
Tiềm Long cổ thành có kiến trúc mang phong cách cổ xưa, tạo hình tinh mỹ, kiến trúc bên trong không như mọi người nghĩ là rách nát tồi tàn, mạng nhện giăng đầy, ngược lại mang theo một tia cổ kính, không nhiễm một hạt bụi, rất là sạch sẽ.
Hơi chút dọn dẹp phòng, Diệp Trần không động tay chân nữa.
Ra khỏi phòng, Diệp Trần gặp được La Hàn Sơn.
La Hàn Sơn mất đi tư cách, nhưng là võ giả Bão Nguyên cảnh, có tư cách tiến vào Tiềm Long cổ thành xem cuộc so tài.
- La sư huynh, ngươi không sao chứ?
-
Diệp Trần xưng hô có chút ngượng ngùng, vốn với thực lực của hắn có thể kêu La Hàn Sơn là sư đệ, cũng không quá thuận miệng, La Hàn Sơn tâm tình đang có bất ổn, hơn nữa La Hàn Sơn cũng tương đối khách khí với hắn, cuối cùng hắn bèn gọi là La sư huynh, hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài, hắn tuổi còn lớn hơn cả mình.
La Hàn Sơn cười khổ một tiếng:
- Không việc gì, vượt qua Long môn phải phải thực lực Bão Nguyên cảnh sơ kỳ có thể làm được, có lần giáo huấn này, khiến ta ghi tạc trong lòng.
Diệp Trần thầm thở dài một hơi, kỳ thực Là Hàn Sơn nếu có thể vượt qua Long môn, nói không chừng có thể đánh bại mấy thiên tài cùng cấp, tiếp tục tôi luyện đáng tiếc thất bại trong gang tấc, không chống được ma âm quán nhĩ, bằng không với trọng lực của vực sâu, hắn có thể thoải mái đi qua, bỏ qua lần này La Hàn Sơn đã không còn cơ hội tham gia cuộc so tài nữa, bởi vì hắn đã quá tuổi rồi.
- Theo ta ra ngoài! Ta tới Tiềm Long cổ thành còn là lần đầu.
La Hàn Sơn nói.
- Được!
Diệp Trần gật đầu.
Tiềm Long cổ thành rất lớn, nếu coi là một nhà bốn người mà tính thì đủ để ở mấy nghìn vạn nhân khẩu, nhưng mà võ giả tu vi ngoài Bão Nguyên cảnh không thích ở chung phòng với kẻ khác, vì thế trên cơ bản là mỗi người một phòng ở, quan hệ tốt với người cùng viện. Tương ứng với kiến trúc, đường phố trong Tiềm Long cổ thành rất rộng, liếc mắt nhìn lại, ít nhất... rộng hơn trăm mét, vỉa hè lát cổ thạch, ngăn nắp, cẩn thận nhìn ngắm có thể phát hiện ra nhiều hoa văn chạm khắc bên trên.
Hai người sóng vai đi trên đường lớn, đều bị kiến trúc cổ đại nơi đây khiến cho cảm thán.
- Vương giả sinh tử cảnh có thể sống một nghìn năm, trải qua chuyện tình gấp hơn chục lần người bình thường, cổ thành này tối thiểu phải có hơn mười vạn năm lịch sử, so với cường giả sinh tử cảnh còn nhiều hơn nghìn lần a.
Cảm nhận khí tức xa xưa phát ra từ cổ thành, La Hàn Sơn không nhịn được nói.
Diệp Trần nói:
- Người luôn phải chết, trừ phi đã vượt qua sinh tử luân hồi.
Những lời này vốn vô ý nói ra nhưng khiến Diệp Trần sinh ra nghi hoặc, liệu có cảnh giới trên sinh tử cảnh?
Trên đường tới lui rất nhiều võ giả Bão Nguyên cảnh, phía trước một nhiên truyền tới một âm thanh vang dội.
- Ta kháo, lực công kích của ta chỉ có bốn hai, sao lại thế.
- Ta cũng mới có bốn ba, thử lại.
- Hắc hắc, ta vượt qua năm mươi rồi.
Diệp Trần hơi tò mò, nói với La Hàn Sơn:
- Đi xem!
Cửa vào có rất nhiều người, hai người chen vào đoàn người phát hiện bên trong trung tâm đứng sừng sững một khối thạch trụ, cao một trường, bán kính ba thước, thạch trụ đặt trên một khối thủy tinh hơi mỏng, bên trên thạch trụ có vài lỗ, mặt trên có tám lỗ tinh thạch, mỗi lỗ có mười viên tinh thạch, vừa rồi một gã Võ giả Bão Nguyên Cảnh đánh vào thủy tinh thể phía dưới thạch trụ, mặt trên tinh thạch sáng lên, tổng cộng năm qua viên sáng.
- Đây là kiểm tra lực công kích?
La Hàn Sơn kinh ngạc hỏi.
/1802
|