Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 39 - Va Chạm Trước Tộc Hội

/1802


Không muốn tiếp tục đề tài này, Trầm Ngọc Thanh nói:

- Chuyện Cơ Tuyết Nhạn tạm thời cứ để đó, trước mắt quan trọng là gia tộc hội cuối năm, Đệ tử Diệp gia tham gia tổng cộng mười tám người, ba người đứng đầu sẽ được gia tộc đại lực ủng hộ, người đứng nhất được thưởng một chiếc Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm.

Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm, Diệp Trần nội tâm khẽ động, trước mắt việc hắn sở hữu Linh Giới Trữ Vật trung phẩm quá dễ làm người khác chú ý, đừng nói Võ giả Ngưng Chân Cảnh, ngay cả Võ giả Bão Nguyên Cảnh cũng sẽ động lòng, rất không an toàn, nếu như có một chiếc Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm, rất nhiều phiền phức có thể tránh được.

- Tộc hội cuối năm, vị trí thứ nhất sẽ là của con.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Diệp Trần đang cuồng ngôn, nhưng hắn tự biết bản thân mình.

- Tốt, có bá khí, ta thích, mặc kệ con có giành được vị trí thứ nhất hay không, ta và mẫu thân vẫn chuẩn bị cho con một chiếc Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm.

Trầm Ngọc Thanh gật đầu nói.

- Chỉ cần con không chịu thua kém, muốn cái gì cũng có, dù sao ta làm trưởng lão ngoại môn Nam La Tông nhiều năm, cũng có một số tích tũy.

Diệp Trần cười cười, có phụ mẫu như vậy là phúc khí của hắn, nhưng hắn vẫn thích lấy được bằng chính hai bàn tay của mình, đương nhiên, bây giờ không thể nói quá nhiều, hắn biết phụ mẫu không ôm quá nhiều hi vọng rằng hắn sẽ giành vị trí thứ nhất, dù sao Luyện Khí Cảnh và Ngưng Chân Cảnh vẫn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Bữa tối kết thúc, Diệp Trần quay trở lại viện tử của mình.

Bên ngoài ánh trăng như nước, cả Diệp gia yên tĩnh không có một tia thanh âm.

Trong phòng.

Diệp Trần ngồi xếp bằng trên giường, hô hấp trầm ổn có lực.

Trái ngược với ngoại giới yên tĩnh, bên trong cơ thể Diệp Trần đang nổi gió phun mây, nội khí đang dùng tốc độ nhanh gấp ba lần tiến hành những vòng tuần hoàn lớn.

Cứ sau một vòng tuần hoàn, xoáy khí bên trong đan điền Diệp Trần lại thêm một tia chân khí dạng lỏng, tụ tập ở trung tâm.

Một canh giờ sau, Diệp Trần mở to hai mắt, mệt mỏi nói:

- Chẳng trách nhiều người bị kẹt lại ở Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong, nửa năm vẫn chưa tiến bộ, chuyển hóa chân khí đúng là mệt thật, thiên tài đến đâu cũng không thể làm trong một lần.

- Nhưng với tốc độ này, mười ngày sau có lẽ có thể tấn cấp Ngưng Chân Cảnh.

Nói một cách chính xác, rất ít người biết mình đột phá lúc nào, nhưng Diệp Trần thì không giống vậy, linh hồn lực của hắn gấp đôi người thường, Nội khí Thuần Nguyên Công cảnh giới cao nhất cũng tinh thuần vô cùng, có thể nắm bắt chính xác thời gian và thời cơ đột phá, sai sót rất nhỏ, mấy lần trước hắn đã thí nghiệm qua.

Từ từ thổ ra một ngụm trọc khí, Diệp Trần trở người, ra sân luyện tập kiếm pháp.

...

Ngày thứ hai, Diệp gia triệt để náo nhiệt.

Không phải gia tộc hội đã bắt đầu, mà là hai đại thiên tài của Diệp gia vừa về.

Diệp Đường, Diệp Huyên, hai người này đừng nói Diệp gia, ngay cả Lạc Thành cũng đều biết họ thiên tài, một người mười hai tuổi đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ năm sơ kì, một người đạt đến tầng thứ năm trung kì, một bái nhập thất phẩm tông môn Bắc Tuyết Sơn Trang, một bái nhập Thiên Phong Quốc đệ nhất tông môn, thất phẩm đại tông môn Phỉ Thúy Cốc, có thể nói là nhất thời vụt sáng, khó phân cao thấp, ngoài ra, Diệp Phong danh khí cũng không nhỏ, chỉ là so với hai người kia, kém hơn một chút.

Trừ ba người họ, Diệp gia còn có không ít đệ tử, có người sớm đã bái nhập tông môn, có người rèn luyện bên ngoài, hành tẩu giang hồ, có người theo sư phụ vân du tứ hải.

Bây giờ họ cũng đã lần lượt trở về, chuẩn bị tham gia gia tộc hội tổ chức một năm một lần.

Đối với Hạ nhân Diệp gia mà nói, đoán xem ai sẽ giành vị trí thứ nhất là niềm vui lớn nhất của họ, năm nay cũng không ngoại lệ, nghe nói còn bí mật tổ chức cá cược.

Tỷ lệ tháng cao nhất đương nhiên là Diệp Đường và Diệp Huyên, Diệp Phong vượt ngoài sức tưởng tượng không nằm ở vị trí thứ ba mà rơi xuống thứ năm, vị trí thứ ba bị Diệp Hải, người đang cùng sư phụ vân du tứ hải giành mất, vị trí thứ tư là của Diệp Minh người đang rèn luyện bên ngoài, còn Diệp Trần trực tiếp xếp cuối cùng, vị trí thứ mười tám.

Tất thảy những chuyện này, Diệp Trần đều không biết, nhưng biết thì hắn cũng chẳng quan tâm, dù sao vị trí thứ nhất không phải muốn là giành ngay được, mà phải dựa vào thực lực thực sự.

Võ đài phía Tây Diệp gia.

Mấy người ở đó đang vừa đi vừa nói chuyện, dẫn đầu là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân hắc y, lưng đeo chiến đao, khuôn mặt kiên nghị, trên người tán phát ra một loại sát khí thiết huyết nhàn nhạt.

- Diệp Hải ca, tộc hội cuối năm lần này, có lẽ chỉ có huynh mới có thể cùng Diệp Đường, Diệp Huyên tranh giành vị trí thứ nhất.

Thiếu niên vừa nói hình như rất sùng bái thiếu niên áo đen, lấy lòng nói.

Diệp Hải thản nhiên nói:

- Ta mười ba tuổi bái hạ sư phụ Đoạn Nhạc Khách Môn, hơn ba năm theo người ngao du thiên hạ, đi qua Thiên Phong Quốc Ma Quỷ Đại Thảo Nguyên, Dị Vực Quốc Độ Đà La Quốc, Hắc Long Đế Quốc nhân khẩu mấy chục triệu người, bắt cá mập trên Trường Bạch Giang, sống một tháng trên sa mạc Nê Ngẫu, thời kì khó khăn nhất có thể ba ngày ba đêm không ngủ, không ăn bất cứ thứ gì, cho nên đối với ta mà nói, tộc hội cuối năm căn bản chẳng là gì, Diệp Minh mặc dù cũng rèn luyện bên ngoài, đáng tiếc tu vi hắn chỉ có Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, không đáng để lo.

- Hừ, được rèn luyện thì có gì lợi hại? Không ở trong tông môn, ngươi vĩnh viễn không biết tính quan trọng của nó.

Từ xa, lại có thêm ba bốn người bước tới, Diệp Đường toàn thân bạch y, nhìn Diệp Hải khiêu khích.

Diệp Hải liếc nhìn Diệp Đường:

- Đúng, hệ thống bồi dưỡng tông môn rất hoàn thiện, nhưng trước một người đã từng giết chết vài chục người như ta, ngươi có thể phát huy mấy phần thực lực.

- Giết người! Ta còn tưởng ngươi định nói gì.

Diệp Đường cười phá lên, chỉ tay vào Diệp Hải, nói:

- Bắc Tuyết Sơn Trang ta luyện chính là sát nhân đao pháp, bất tài, chết trong tay ta cũng phải có mười mấy người.

- Người ngươi giết là những kẻ thực lực yếu hơn ngươi phải không! Ngươi đã từng khiêu chiến người mạnh hơn mình chưa? Ngươi đã trải qua cảm giác sinh tử chưa? Ngươi đã từng có kinh nghiệm chuyển bại thành thắng chưa? Ngươi cái gì cũng không có mà chỉ biết dùng sự khoe khoang của mình để giết người thôi.

Diệp Hải hỏi liền ba câu khiến Diệp Đường á khẩu không biết nói gì, hắn phản bác nói:

- Bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, cứ phân cao thấp trên tộc hội, chúng ta đi.

Kiếm Đạo Độc Tôn

Tác giả: Kiếm Du Thái Hư

Chương 39: Va chạm trước tộc hội.

Nhóm dịch: Dungnhi

Nguồn: Vipvandan

CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ-Kiemgioi

Không muốn tiếp tục đề tài này, Trầm Ngọc Thanh nói:

- Chuyện Cơ Tuyết Nhạn tạm thời cứ để đó, trước mắt quan trọng là gia tộc hội cuối năm, Đệ tử Diệp gia tham gia tổng cộng mười tám người, ba người đứng đầu sẽ được gia tộc đại lực ủng hộ, người đứng nhất được thưởng một chiếc Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm.

Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm, Diệp Trần nội tâm khẽ động, trước mắt việc hắn sở hữu Linh Giới Trữ Vật trung phẩm quá dễ làm người khác chú ý, đừng nói Võ giả Ngưng Chân Cảnh, ngay cả Võ giả Bão Nguyên Cảnh cũng sẽ động lòng, rất không an toàn, nếu như có một chiếc Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm, rất nhiều phiền phức có thể tránh được.

- Tộc hội cuối năm, vị trí thứ nhất sẽ là của con.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Diệp Trần đang cuồng ngôn, nhưng hắn tự biết bản thân mình.

- Tốt, có bá khí, ta thích, mặc kệ con có giành được vị trí thứ nhất hay không, ta và mẫu thân vẫn chuẩn bị cho con một chiếc Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm.

Trầm Ngọc Thanh gật đầu nói.

- Chỉ cần con không chịu thua kém, muốn cái gì cũng có, dù sao ta làm trưởng lão ngoại môn Nam La Tông nhiều năm, cũng có một số tích tũy.

Diệp Trần cười cười, có phụ mẫu như vậy là phúc khí của hắn, nhưng hắn vẫn thích lấy được bằng chính hai bàn tay của mình, đương nhiên, bây giờ không thể nói quá nhiều, hắn biết phụ mẫu không ôm quá nhiều hi vọng rằng hắn sẽ giành vị trí thứ nhất, dù sao Luyện Khí Cảnh và Ngưng Chân Cảnh vẫn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Bữa tối kết thúc, Diệp Trần quay trở lại viện tử của mình.

Bên ngoài ánh trăng như nước, cả Diệp gia yên tĩnh không có một tia thanh âm.

Trong phòng.

Diệp Trần ngồi xếp bằng trên giường, hô hấp trầm ổn có lực.

Trái ngược với ngoại giới yên tĩnh, bên trong cơ thể Diệp Trần đang nổi gió phun mây, nội khí đang dùng tốc độ nhanh gấp ba lần tiến hành những vòng tuần hoàn lớn.

Cứ sau một vòng tuần hoàn, xoáy khí bên trong đan điền Diệp Trần lại thêm một tia chân khí dạng lỏng, tụ tập ở trung tâm.

Một canh giờ sau, Diệp Trần mở to hai mắt, mệt mỏi nói:

- Chẳng trách nhiều người bị kẹt lại ở Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong, nửa năm vẫn chưa tiến bộ, chuyển hóa chân khí đúng là mệt thật, thiên tài đến đâu cũng không thể làm trong một lần.

- Nhưng với tốc độ này, mười ngày sau có lẽ có thể tấn cấp Ngưng Chân Cảnh.

Nói một cách chính xác, rất ít người biết mình đột phá lúc nào, nhưng Diệp Trần thì không giống vậy, linh hồn lực của hắn gấp đôi người thường, Nội khí Thuần Nguyên Công cảnh giới cao nhất cũng tinh thuần vô cùng, có thể nắm bắt chính xác thời gian và thời cơ đột phá, sai sót rất nhỏ, mấy lần trước hắn đã thí nghiệm qua.

Từ từ thổ ra một ngụm trọc khí, Diệp Trần trở người, ra sân luyện tập kiếm pháp.

...

Ngày thứ hai, Diệp gia triệt để náo nhiệt.

Không phải gia tộc hội đã bắt đầu, mà là hai đại thiên tài của Diệp gia vừa về.

Diệp Đường, Diệp Huyên, hai người này đừng nói Diệp gia, ngay cả Lạc Thành cũng đều biết họ thiên tài, một người mười hai tuổi đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ năm sơ kì, một người đạt đến tầng thứ năm trung kì, một bái nhập thất phẩm tông môn Bắc Tuyết Sơn Trang, một bái nhập Thiên Phong Quốc đệ nhất tông môn, thất phẩm đại tông môn Phỉ Thúy Cốc, có thể nói là nhất thời vụt sáng, khó phân cao thấp, ngoài ra, Diệp Phong danh khí cũng không nhỏ, chỉ là so với hai người kia, kém hơn một chút.

Trừ ba người họ, Diệp gia còn có không ít đệ tử, có người sớm đã bái nhập tông môn, có người rèn luyện bên ngoài, hành tẩu giang hồ, có người theo sư phụ vân du tứ hải.

Bây giờ họ cũng đã lần lượt trở về, chuẩn bị tham gia gia tộc hội tổ chức một năm một lần.

Đối với Hạ nhân Diệp gia mà nói, đoán xem ai sẽ giành vị trí thứ nhất là niềm vui lớn nhất của họ, năm nay cũng không ngoại lệ, nghe nói còn bí mật tổ chức cá cược.

Tỷ lệ tháng cao nhất đương nhiên là Diệp Đường và Diệp Huyên, Diệp Phong vượt ngoài sức tưởng tượng không nằm ở vị trí thứ ba mà rơi xuống thứ năm, vị trí thứ ba bị Diệp Hải, người đang cùng sư phụ vân du tứ hải giành mất, vị trí thứ tư là của Diệp Minh người đang rèn luyện bên ngoài, còn Diệp Trần trực tiếp xếp cuối cùng, vị trí thứ mười tám.

Tất thảy những chuyện này, Diệp Trần đều không biết, nhưng biết thì hắn cũng chẳng quan tâm, dù sao vị trí thứ nhất không phải muốn là giành ngay được, mà phải dựa vào thực lực thực sự.

Võ đài phía Tây Diệp gia.

Mấy người ở đó đang vừa đi vừa nói chuyện, dẫn đầu là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân hắc y, lưng đeo chiến đao, khuôn mặt kiên nghị, trên người tán phát ra một loại sát khí thiết huyết nhàn nhạt.

- Diệp Hải ca, tộc hội cuối năm lần này, có lẽ chỉ có huynh mới có thể cùng Diệp Đường, Diệp Huyên tranh giành vị trí thứ nhất.

Thiếu niên vừa nói hình như rất sùng bái thiếu niên áo đen, lấy lòng nói.

Diệp Hải thản nhiên nói:

- Ta mười ba tuổi bái hạ sư phụ Đoạn Nhạc Khách Môn, hơn ba năm theo người ngao du thiên hạ, đi qua Thiên Phong Quốc Ma Quỷ Đại Thảo Nguyên, Dị Vực Quốc Độ Đà La Quốc, Hắc Long Đế Quốc nhân khẩu mấy chục triệu người, bắt cá mập trên Trường Bạch Giang, sống một tháng trên sa mạc Nê Ngẫu, thời kì khó khăn nhất có thể ba ngày ba đêm không ngủ, không ăn bất cứ thứ gì, cho nên đối với ta mà nói, tộc hội cuối năm căn bản chẳng là gì, Diệp Minh mặc dù cũng rèn luyện bên ngoài, đáng tiếc tu vi hắn chỉ có Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, không đáng để lo.

- Hừ, được rèn luyện thì có gì lợi hại? Không ở trong tông môn, ngươi vĩnh viễn không biết tính quan trọng của nó.

Từ xa, lại có thêm ba bốn người bước tới, Diệp Đường toàn thân bạch y, nhìn Diệp Hải khiêu khích.

Diệp Hải liếc nhìn Diệp Đường:

- Đúng, hệ thống bồi dưỡng tông môn rất hoàn thiện, nhưng trước một người đã từng giết chết vài chục người như ta, ngươi có thể phát huy mấy phần thực lực.

- Giết người! Ta còn tưởng ngươi định nói gì.

Diệp Đường cười phá lên, chỉ tay vào Diệp Hải, nói:

- Bắc Tuyết Sơn Trang ta luyện chính là sát nhân đao pháp, bất tài, chết trong tay ta cũng phải có mười mấy người.

- Người ngươi giết là những kẻ thực lực yếu hơn ngươi phải không! Ngươi đã từng khiêu chiến người mạnh hơn mình chưa? Ngươi đã trải qua cảm giác sinh tử chưa? Ngươi đã từng có kinh nghiệm chuyển bại thành thắng chưa? Ngươi cái gì cũng không có mà chỉ biết dùng sự khoe khoang của mình để giết người thôi.

Diệp Hải hỏi liền ba câu khiến Diệp Đường á khẩu không biết nói gì, hắn phản bác nói:

- Bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, cứ phân cao thấp trên tộc hội, chúng ta đi.

/1802

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status